Dù đã từng tự nhủ nói với bản thân rằng chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại người kia lần thứ hai. Nhưng hãy tin chàng trai nhỏ bé này đi rằng điều chắc chắn nhất chính là sự không chắc chắn. Bây giờ, cậu đang đứng trước bác sĩ Thap trong bộ áo blouse trắng, sau khi đã gặp nhau cách đây từ hai tuần trước. Hôm nay, đôi mắt sắc lạnh đó vẫn nhìn anh với ánh mắt chế giễu như trước. Bởi vì băng quấn quanh cổ tay trái của cậu là kết quả từ việc đã bị ngã khi phải tránh một chiếc ô tô chạy với tốc độ cao khi đi xe đạp để mua nước đậu nành và bánh tiêu vào buổi sáng. Ngoài việc bị trật cổ tay và phải băng bó, cậu còn có một số vết trầy xước ở đầu gối và khuỷu tay. Nhưng không gì làm cậu khó chịu hơn đó là ánh mắt của người đối diện. Nếu cậu biết sớm hơn rằng người kia là bác sĩ ở đây, có lẽ cậu đã chọn đến bệnh viện khác luôn cho rồi.
"Cậu xáo bài đến mức bị trật cổ tay luôn à?" là câu chào hỏi khiến người nhỏ bé phải trừng mắt nhìn người đang nói trước mặt. Nếu có thể được phép dùng tay còn lại, chắc có lẽ In sẽ đấm vào mặt người đối diện cho hả giận.
"Anh là bác sĩ mà lại ghẹo gan bệnh nhân như vậy sao?. Nếu biết miệng mình không nói được lời hay ý tốt thì anh không cần nói gì cả."
"Tôi không nói với tư cách là bác sĩ, mà nói với tư cách là anh trai của bạn cậu."
"Nếu vậy thì hãy mở mắt ra mà nhìn xem, tôi không chỉ bị thương ở mỗi tay thôi đâu."
Đôi mắt sắc lạnh quét qua cơ thể nhỏ bé khiến người bị nhìn cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ xuất hiện trong chốc lát.
"Anh thấy rồi chứ? Tôi không có đánh bài đến mức bị trật cổ tay đâu. Hãy lo cho bản thân mình trước đi. Cẩn thận lúc gặp chuyện không hay thì lại không nhận ra đâu đó."
"Cậu vẫn không chịu thôi việc lấy chuyện này ra dọa tôi à?"
"Cứ chờ mà xem. Bởi vì cái miệng như thế này sẽ khiến anh gặp rắc rối đấy. Tôi đảm bảo rằng chưa đến ngày hẹn tái khám tiếp theo đâu, anh đã phải ngồi nói chuyện với Diêm Vương trước."
"Tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên tự nói với mình ý. Với tình trạng hiện tại của cậu, có lẽ cậu sẽ gặp Diêm Vương trước tôi không biết chừng."
Người thân cao cười khẽ trong cổ họng trước khi quay lưng rời đi, để lại người nhỏ bé chỉ biết tức giận đi theo sau, trong lòng muốn mắng chửi kẻ có miệng lưỡi sắc bén kia. Nhưng chưa kịp mắng chửi thì người thân cao đã đi xa, hình ảnh trong đầu bỗng xuất hiện mà không kịp chuẩn bị.
In thấy một chiếc ô tô đang lao tới đâm vào anh Thap. Cảnh vật xung quanh trông vô cùng quen thuộc, vì đó là khu vực phía trước bệnh viện, ngay sau cánh cửa kính tự động trước mặt anh.
In lắc đầu để xua đi hình ảnh trong đầu. Vì lúc nãy người trong câu chuyện nói rằng những gì cậu thấy đều là chuyện nhảm nhí, nên cậu quyết định sẽ không can thiệp vào chuyện của người đàn ông kia nữa. Mặc dù người kia là anh trai ruột của bạn thân đi nữa.
Người nhỏ bé lắc đầu rồi đi ra ngoài đợi taxi để về nhà. Tuy nhiên cậu lại không biết rằng mình đang rơi vào ánh mắt sắc lạnh của người đã từng nhìn mình với vẻ mặt coi thường.
Anh Thap vẫn chưa quay lại làm việc ở phòng của mình trên tầng trên, vì anh ấy vừa kết thúc cuộc trò chuyện công việc với cô y tá mà anh đã gặp khi nãy. Cho đến khi người đó quay lại nhìn thấy người nhỏ bé đang đứng chờ xe bên ngoài cánh cửa kính tự động. Nhưng ánh mắt của Thap vẫn tiếp tục quan sát chàng trai nhỏ bé từ khoảng cách không xa, để xem vết thương mà anh thấy trước đó có nghiêm trọng hơn không.
"Mày đang nhìn gì vậy?"
Âm thanh chào hỏi cùng với cái vỗ nhẹ vào vai khiến đôi mắt sắc lạnh của Thap rời khỏi thứ mà anh đang chăm chú nhìn mà quay đầu lại hướng về người mới đến.
"Tao định mời mày đi ăn cùng nhau, nhưng y tá bảo rằng mày xuống đây để mua cà phê."
Pokpong, một bác sĩ trẻ hiện đang làm việc tại trung tâm chỉnh hình của bệnh viện, nói trong khi nhìn thấy bàn tay trống rỗng của bạn mình với vẻ ngạc nhiên. Sau đó, anh nhìn về phía nơi mà người đối diện vừa rời mắt đi, thấy một người có dáng người nhỏ nhắn, nhìn kĩ thì đó là bệnh nhân của mình, nên quay lại nhìn thằng bạn thân với ánh mắt tò mò.
Khi người bị nhìn nhận ra, Thap liền quay lại và gửi ánh mắt sắc lạnh. "Có chuyện gì với mày vậy? Không phải mày nói sẽ mời tao đi ăn cơm sao?"
"Đi ăn cơm là một chuyện, nhưng chuyện mày nhìn bệnh nhân của tao thì lại là chuyện khác... hai người… có quen biết gì không đấy?"
Thap nhận ra rằng ngoài câu hỏi đó, ánh mắt của bạn mình còn chứa đựng nhiều điều hơn thế. Thap chỉ biết thở dài rồi quay người bỏ đi. Tuy nhiên, người bạn tốt của anh lại đi theo và tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi nữa.
"Trả lời cho rõ ràng đi, Thap. Bình thường mày có bao giờ quan tâm đến người khác đâu."
"Cậu ấy là bạn của em gái tao."
"Bạn của Nong Dao á?" Người bị hỏi gật đầu. "Hai người có thân thiết lắm không?"
"Không hề, và có lẽ cậu ta còn ghét tôi thì có."
Những lời mà Pokpong nghe được khiến anh ta nhìn chằm chằm người bạn thân của mình, người đã học cùng từ năm nhất, với vẻ nghi ngờ hơn nữa.
"Nhưng mà nói đi nói lại... Nhỏ nhắn, trắng trẻo, đáng yêu như thế này đúng là gu của mày không phải sao." Pokpong vẫn tiếp tục trêu chọc. Ngay cả khi người bị nhắc đến đang gửi ánh mắt khó chịu về phía mình. Nhưng có lẽ Thap đã quen với việc này suốt nhiều năm nên không hề sợ hãi. "Cậu ấy trông giống bạn gái cũ của mày từng yêu vào năm hai không phải sao."
Thap nhanh chóng bước đi vì không muốn nghe bạn mình nói luyên thuyên về quá khứ của mình. Mặc dù anh vẫn còn nhớ rõ rằng người yêu cũ đó là một sinh viên năm nhất học ở khoa khác và có nhiều điểm giống In, nhưng anh không nghĩ rằng mình sẽ có mối quan hệ nào với bạn thân của em gái mình. Bởi ngoài chuyện này, còn có sự khác biệt về niềm tin giữa họ nữa.
16Please respect copyright.PENANAn7THJKOLU6
❤️ ❤️ ❤️
Thật may là In đã hoàn thành mọi công việc cần gửi cho nhà xuất bản và trang web,giờ chỉ còn lại video xem bói hàng tháng cần được tải lên YouTube, dự kiến sẽ được đăng vào tuần tới, mà video cũng đã được cậu chuẩn bị sẵn sàng. Thật may mắn khi In không phải vất vả làm việc trong tình trạng như thế này. In mở túi thuốc đựng thuốc giảm đau một cách khó khăn vì chỉ còn một tay có thể sử dụng bình thường. Ngay khi cậu vừa uống nước sau khi cho viên thuốc màu trắng vào miệng thì điện thoại di động bỗng vang lên và màn hình hiện thị tên Dao.
"Thằng In!" Giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cậu nhăn mặt không hài lòng. "Anh Thap nói rằng đã gặp mày ở bệnh viện. Thấy cổ tay bị trật khớp, mày có bị làm sao không đó? Sao không gọi cho tao biết?"
"Mày bình tĩnh đi, Dao. Tao chỉ bị ngã xe đạp, trật cổ tay, trầy xước đầu gối và tay một chút thôi, không chết được đâu." In cố gắng giải thích chậm rãi.
"Tao chỉ lo lắng thôi. Thấy mày ở một mình, ai sẽ chăm sóc cho mày chứ?" Dao đáp với giọng nhẹ nhàng khi biết rằng thằng bạn thân không bị thương quá nặng.
"Tao cũng đã sống một mình lâu rồi mà, chuyện này tao tự có cách chăm sóc bản thân được mà."
"Mày lúc nào cũng như vậy. Lúc nào cũng ngại ngùng mà không dám nhờ vả. Nếu không có anh Thap gọi báo cho tao biết, chắc tao cũng không bao giờ biết chuyện này đâu nhỉ."
In nhướn mày ngạc nhiên với những gì mình nghe được. "Anh Thap gọi báo cho mày biết sao?"
"Chứ còn gì nữa, nhưng cũng thấy lạ khi anh Thap chủ động gọi cho tao nói chuyện về mày đó. Chắc là hai người đã thân thiết hơn rồi đúng không?" Giọng người hỏi với giọng điệu đầy sự phấn khích khiến người nhỏ bé phải bĩu môi khó chịu.
"Tao thà thân thiết với ma còn tốt hơn anh ấy. Hôm nay anh ấy còn châm chọc tao như hôm trước, anh ấy còn bảo rằng cổ tay tao bị trật khớp là do xáo bài nhiều quá nên bị đó. Tao hỏi thật... sao anh ấy có thể nghĩ ra được cái quái gì không biết?" Tiếng cười vang lên từ đầu dây bên kia. "Chắc kiếp này tao và anh ấy không thể thân thiết với nhau được đâu."
"Mày không thể nói như vậy, In. Bình thường anh Thap không như vậy với ai đâu."
"Mày còn chưa hiểu rõ về anh trai tao đâu. Bình thường ở nhà anh ấy sẽ là một kiểu, ra ngoài lại một kiểu khác đó, ngoài ra còn nhiều thứ khác nữa."
"Nếu mày thực sự hiểu anh Thap, mày sẽ thấy anh trai tao thật ra là một người rất đáng yêu và ấm ápppp..." Người nói kéo dài âm cuối một cách thật đáng ghét.
"Mày đi mà lừa người khác đi."
Dao bật cười với câu nói nghe giống hệt những gì anh trai cô thường nói.
"Vậy có cần tao và mọi người đến thăm mày không?"
"Không cần đâu. Mày đến chỉ tổ làm phiền tao hơn thôi, mày gửi lời thăm hỏi là được rồi." Tiếng cười vang lên theo sau. "Và cũng đừng nói với bọn họ, không thì sẽ làm mọi người lo lắng hết cả lên đó."
"Tao hiểu rồi, mọi người cũng sẽ lo lắng lắm đó, đặc biệt là bạn của tao, người rất yêu mày - Tul" Dao nói trong khi In thở dài nặng nề. "Nói thật, mày có biết điều đó không? Mày nghĩ gì về nó?"
"Nếu mày không nhìn ra thì mày là đồ ngu, nó thể hiện rõ ràng như vậy mà."
"Mày không nghĩ rằng sẽ mở lòng với nó một chút sao? Tao thấy mày cũng không ghét nó lắm."
"Không ghét, nhưng cũng không yêu. Một người như tao cảm thấy sống một mình là tốt nhất rồi."
Dao thở dài mệt mỏi. Đây là lần thứ N cô cố gắng giúp người bạn này mở lòng đón nhận ai đó vào cuộc sống ngoài tình bạn, nhưng có vẻ như điều này không phải là điều dễ dàng. Khi nỗ lực này vẫn không có kết quả, mặc dù cô đã nói điều này với In từ khi họ mới thân thiết. Vì vậy, Dao quyết định chuyển chủ đề và không quên nhắc nhở bạn thân của mình ăn cơm và uống thuốc đúng giờ trước khi cúp máy.
Chẳng bao lâu sau khi thuốc phát huy tác dụng, In đã lăn ra ngủ trên sofa, nằm dài trước tivi. Cậu chỉ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Người nhỏ bé phải cố gắng ngồi dậy, đưa tay còn lại lên xoa mặt một cách thô bạo trước khi đôi mắt to tròn nhìn lên chiếc đồng hồ đang treo trên tường, thấy đã là sáu giờ tối. Điều đó có nghĩa là cậu đã ngủ nửa ngày. Sau khi lấy lại tinh thần, cậu đứng dậy và nhìn ra ngoài hàng rào gỗ thấp trước nhà, thấy một dáng người cao quen thuộc đứng đó với hai tay cầm một đống đồ. In lập tức chạy ra mở cửa cổng khi nhìn thấy, trong lòng thầm cảnh cáo bạn thân mình rằng đừng nói với ai rằng cậu đang không ổn.
"Dao đã nói với Tul phải không?"
In hỏi sau khi đối phương đặt đồ xuống bàn ăn trước bếp. Chàng trai quay lại nhìn cậu với ánh mắt không vui một chút, trước khi chuyển sang vẻ mặt trách móc.
In đã không gặp Tul kể từ ngày tốt nghiệp, vì cả hai đều bận rộn với công việc riêng của mình. Hiện tại, Tul phải tiếp quản nhà hàng mà gia đình anh đã để lại, khiến chàng trai ấy trông mệt mỏi hơn những lần mà cậu từng gặp trước đó. Dù vậy, gương mặt điển trai và làn da rám nắng vẫn khiến Tul trông đẹp trai hơn bao giờ hết.
"Nếu Dao không gọi báo, chắc In cũng không định nói với Tul đúng không?"
Người nhỏ bé cúi đầu cảm thấy có lỗi vì đã khiến đối phương lo lắng.
"Xin lỗi, In nghĩ Tul bận rộn với công việc ở nhà, mà In cũng không bị gì nặng cả. Bây giờ chỉ chờ bác sĩ hẹn kiểm tra lại thôi, chắc sẽ tháo băng ra sớm thôi." In mỉm cười nói, không nghĩ đây là chuyện lớn như lời Tul nói.
"Dù Tul có bận như thế nào, Tul vẫn sẽ luôn có thời gian dành cho In mà."
In biết rõ người kia đang ám chỉ điều gì, vì vậy cậu đã chuyển chủ đề bằng cách tìm kiếm trong túi đồ mà Tul mang vào với vẻ mặt tò mò. Điều này khiến người đang cố gắng thể hiện cảm xúc phải từ bỏ ý định ban đầu.
"Yuu và Song cũng biết chuyện của In rồi, nhưng họ không có thời gian đến thăm, nên nhờ Tul mua đồ gửi cho In."
In gật đầu, biết rằng hai người bạn mà Tul nhắc đến đang trong giai đoạn khởi nghiệp. Yuu vừa mới mở một công ty sản xuất truyền thông không lâu, và Song là đối tác. Nhưng khi thấy đồ ăn mà họ nhờ Tul mua gửi cho. Cậu nghĩ rằng sau chuyện này, cậu chắc chắn sẽ nhắn tin cảm ơn họ.
"Tul đã nhờ nhân viên trong nhà hàng làm nhiều món ăn, nếu In không ăn hết thì cứ để vào tủ lạnh. Khi nào ăn thì lấy ra hâm nóng trong lò vi sóng là được."
"Vậy công việc ở nhà hàng không còn bận rộn nữa sao mà đến thăm In được vậy?" In vừa nói vừa lấy miếng thịt chiên thơm phức từ túi cho vào miệng.
"Vẫn còn bận rộn lắm. Dạo này ba mẹ đi công tác ở các tỉnh khác với bạn bè, nên Tul phải ở lại chăm sóc nhà hàng."
"Vậy bây giờ nhà hàng không có ai trông coi sao?"
"Tul đã nhờ quản lý trông coi hộ nhà hàng, nhưng lát nữa Tul phải quay lại để xử lý công việc tiếp."
In gật đầu đồng ý, rồi đi lấy một chai nước nhỏ từ tủ lạnh và đưa cho bạn của mình. Còn mình thì lấy bình nước ra rót vào ly và uống một hơi hết sạch.
Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của Tul. Tul thậm chí còn không yêu cầu cậu mở hộ chai nước cho mình, mà Tul lại chọn uống nước từ bình. Mặc dù bình thường khi đến nhà In, anh thấy người nhỏ bé luôn chọn uống nước từ bình. Tul biết rõ In không có tình cảm gì hơn tình bạn với mình, vì In đã từng nói chuyện nghiêm túc về điều này với anh hồi học năm ba. Tuy nhiên, chính Tul lại luôn cố chấp muốn được ở bên cạnh In. Khi mà người nhỏ bé đó vẫn chưa có ai, anh vẫn có hy vọng trở thành người yêu trong tương lai của In.
"In có muốn đến ở nhà Tul một thời gian không? Ở một mình mà tay đang bị thương như vậy thì làm gì cũng bất tiện lắm."
"Không cần đâu, tay phải của In vẫn dùng được tốt mà, đừng quên." In nói với giọng cười nhẹ.16Please respect copyright.PENANAF8qzxLBM7Y
"Ba mẹ Tul sẽ không phiền nếu người ở lại là In đâu."
"Không sao thật mà, In ở một mình vẫn ổn mà. Công việc cần làm cũng đã làm xong hết rồi, còn gì tốt hơn nữa. In sẽ coi thời gian này như là thời gian để nghỉ ngơi."
"Nếu vậy thì Tul sẽ thường xuyên đến thăm In..." Chưa kịp nói hết câu, In đã giơ tay lên ngăn lại.
"Tul đi làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho In đâu. In không yếu đuối đến mức đó." Người kia chuẩn bị phản bác lại. "Nếu In gặp khó khăn trong cuộc sống thật sự, người In gọi sẽ là cho Dao, vì cô ấy đang không có việc gì làm."
"In không muốn nhận sự quan tâm của Tul sao?"
Đôi mắt đượm buồn của Tul nhìn In một cách trầm lặng. In mím chặt môi lại, cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể. Cậu không thích tình huống này chút nào. Nếu có thể, cậu không muốn bạn bè nghĩ như vậy về mình. Cậu muốn họ vẫn là những người bạn có thể nói chuyện vui vẻ về mọi thứ như trước.
"Nếu là bạn bè, In luôn sẵn lòng nhận. Nhưng nếu là một mối quan hệ khác... In nghĩ rằng mình đã từng nói với Tul về điều này rồi."
Thân hình cao lớn của Tul đứng yên như thể thời gian ngưng đọng trong giây lát. Dù đã được nghe câu nói này nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của người nhỏ bé, Tul chọn cách mỉm cười, mặc dù đó chỉ là nụ cười miễn cưỡng.
"Vậy thì tốt nhất là Tul sẽ không làm phiền In nữa. Nếu xảy ra chuyện gì thì In nhớ gọi cho Dao nhé."
"Cảm ơn Tul vì mọi thứ và cũng xin lỗi một lần nữa."
"In nói câu này quá nhiều lần rồi, In có biết không?" Tul cười khẽ.
"Đừng quên khóa cửa cẩn thận nhé."
In gật đầu đồng ý trước khi đi tiễn Tul lên xe để trở về. Cậu đứng nhìn chiếc xe đó di chuyển cho đến khi khuất bóng, rồi thở dài một cách nặng nề.
Cậu không từ chối bạn mình vì anh ấy cũng là con trai như cậu. Thực ra, nếu quay ngược lại thời điểm cậu bắt đầu có tình cảm lần đầu, nó cũng xuất phát từ việc cậu thích một đàn anh là cầu thủ bóng rổ của trường. Chỉ có điều, cậu không có cảm giác như vậy với Tul như với đàn anh đó. Cùng với những chuyện đã xảy ra trong vài năm trở lại đây, khiến cậu phải sống một mình. Điều đó làm cậu sợ hãi việc mất mát, sợ hãi việc gắn bó và ràng buộc với ai đó đến mức không thể chấp nhận được nếu một ngày nào đó người đó biến mất mãi mãi. Bởi vì thực ra... cậu không mạnh mẽ như mọi người nghĩ đâu.
16Please respect copyright.PENANAVSmlsqpLRD
❤️ ❤️ ❤️
Trong khi đó, Thap đang bận rộn với ca bệnh của bệnh nhân của một người bạn của bác sĩ. Một người khác đến để tham khảo về phương pháp điều trị. Bệnh nhân này được chuyển vào phòng cấp cứu sau khi cố gắng tự tử bằng việc uống thuốc. Sau khi rửa sạch dạ dày và tình trạng an toàn, cô ấy được chuyển cho bác sĩ Kant - người sẽ là bác sĩ phụ trách chính cho ca bệnh này để tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra các phần khác, bao gồm cả hồ sơ bệnh án trước đó, bệnh nhân còn mắc bệnh tiểu đường, Kant đã đến xin lời khuyên từ bạn cùng khóa của mình là Thap, bác sĩ chuyên khoa nội tiết và tiểu đường, để tìm hướng điều trị tiếp theo.
"Mày chuyển ca này cho tao xử lý tiếp cũng được." Thap đọc hồ sơ điều trị của bệnh nhân nữ đã được điều trị tại đây trong suốt thời gian qua. Tuy nhiên, bệnh nhân này đã chuyển bệnh viện cách đây hai năm, đúng vào thời điểm anh mới đến làm việc tại bệnh viện này.
"Tao có thể giải quyết được ca bệnh này, nhưng vấn đề mà tao muốn mày xem ngoài việc điều trị bệnh tiểu đường của bệnh nhân còn có một phần khác." Kant mở một file khác lên, là kết quả xét nghiệm máu mà anh vừa nhận được, khiến anh cảm thấy nghi ngờ và phải đến tham khảo ý kiến bạn bè của mình, người mà ai cũng biết là sinh viên y khoa xuất sắc.
Thap chăm chú đọc tài liệu đó. Sau đó Thap đã nnhíu mày lại và nhìn về phía bạn mình, hiện đang bác sĩ phụ trách bệnh nhân này.
"Chất thủy ngân."
"Chắc chắn nó không phải từ những thứ gì đó mà bệnh nhân đã ăn vào để tự tử. Có thể lý do phải nhập viện là do uống thuốc quá liều, và các loại thuốc được phát hiện chắc chắn không có chứa chất này." Kant nói với giọng vô cùng nghiêm túc. "Sau khi bệnh nhân được chuyển vào điều trị, cảnh sát đã đến điều tra vụ việc này, vì có người dân đã gọi 191 báo rằng thấy cô ấy nằm bất tỉnh giữa đường."
"Mày có phải đang nghi ngờ bệnh nhân đã tiếp xúc với chất này từ đâu?"
"Và từ khi nào nữa, vì khi kiểm tra tất cả mọi thứ, có vẻ như bệnh tiểu đường của bệnh nhân không được điều trị đúng cách. Kết quả đơn thuốc cuối cùng cách đây hai năm từ bệnh viện chúng ta cho thấy bệnh nhân phải được tiêm insulin. Nhưng vì hồ sơ bệnh án của bệnh nhân đã mất trong hai năm trước. Do đó, tao đã hỏi chồng của bệnh nhân, nhưng anh ta không thể trả lời được rằng lượng insulin đã được tiêm vào thời điểm hiện tại là bao nhiêu."
"Có nhiều người thân của bệnh nhân không biết về chuyện này vì họ nghĩ rằng bệnh nhân có thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, hiện nay cũng đã có loại bút tiêm insulin, bệnh nhân có thể tự tiêm mà không cần có người thân giúp đỡ. Nhưng trên thực tế, người thân cần phải theo dõi về việc giám sát bệnh nhân sử dụng thuốc cũng như các vấn đề khác. Có nhiều trường hợp bệnh nhân bị sốc mà người thân không thể trả lời về việc dùng thuốc với bác sĩ."
"Tao không biết có phải tao suy nghĩ quá nhiều không. Nhưng tao muốn mày đi gặp chồng của bệnh nhân một lần, rồi mày sẽ hiểu điều tao nghi ngờ."
"Mày nói vậy là có ý nghĩa gì?"
"Tao đang sợ rằng chất thủy ngân trong cơ thể bệnh nhân có thể là do bị đầu độc với mục định giết người."
ns 15.158.61.10da2