Sau khi một người bạn của Thap đến hỏi ý kiến về trường hợp bệnh nhân,bởi vì Thap cũng lo lắng rằngđiều đó có thể trở thành sự thật. Sáng nay trước khi Thap lên khoa để kiểm tra bệnh nhân, Thap đã đi đến một căn phòng bệnh đặc biệt đang được dành cho bệnh nhân mà Kant đã đến xin lời khuyên trước đó.
"Tao không biết rằng mình có đang suy nghĩ quá nhiều không, nhưng tao muốn mày gặp người chồng của bệnh nhân ấy một lần. Khi đó, mày sẽ hiểu thôi, Thap."
Anh đến để yêu cầu xem hồ sơ xét nghiệm của bệnh nhân từ y tá ở phía trước phòng bệnh. Đôi mắt sắc bén của anh lướt qua bảng ghi chép trong giây lát. Trước khi đuôi mắt của anh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông trung niên vừa bước ra từ phòng bệnh số 510, đó chính là phòng bệnh mà anh đang xem hồ sơ.
"Đó có phải là người nhà của bệnh nhân không?" Anh hỏi y tá đang đứng trước mặt, đang chờ anh xem xong để lấy lại hồ sơ bệnh nhân từ anh.
"Vâng, nhưng trường hợp này không biết có vấn đề gì không, thưa bác sĩ Thap? Bởi vì hôm qua bác sĩ Kant cũng đã yêu cầu các y tá phải thường xuyên theo dõi bệnh nhân này."
"Không có gì đâu, bác sĩ Kant chỉ lo lắng hơn vì lý do bệnh nhân này phải nhập viện thôi." Anh trả lời, cô y tá gật đầu hiểu ý khi biết lý do.
"Cảm ơn rất nhiều." Bác sĩ Thap đưa hồ sơ bệnh án lại cho y tá. Khi nhìn thấy người mà anh vừa nhìn thấy đi về phía thang máy, lúc này chỗ này vắng vẻ hơn thường ngày vì vẫn còn rất sớm. Vì sự nghi ngờ từ lời kể của Kant khiến Thap quyết định đi theo người đó.
Ngay khi đó Thap đã nghe thấy người kia đang nói điện thoại với giọng điệu căng thẳng, anh lập tức dừng lại và chọn cách ẩn mình sau bức tường không xa nơi người đàn ông đó đang đứng.
"Tôi không thể giết nó. Nó đã trốn ra khỏi nhà và đã có người đến giúp đưa nó vào bệnh viện trước rồi." Giọng điệu đó nghe có vẻ căng thẳng xen lẫn sự bực bội đến mức người nghe cũng có thể cảm nhận được. "Bây giờ nó vẫn chưa tỉnh lại, nhưng không thể hành động ở đây được. Khi nào về nhà, tôi sẽ dùng cách cũ để xử lý nó. Những người khác sẽ hiểu rằng nó đã tự sát theo cha mẹ nó."
Thap đứng im lại vì shock. Tuy nhiên, vị bác sĩ trẻ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và không phát ra bất cứ tiếng động nào để người kia phát hiện ra. Tuy nhiên, Thap đã không hề biết rằng sau khi anh lặng lẽ rời khỏi đó, cái bóng của anh đã hiện lên trên cánh cửa kính ở phía đối diện, và người đàn ông đó đã tình cờ nhìn thấy.
Bàn tay to lớn lập tức bấm nút gọi điện cho người bạn thân ngay khi anh bước ra khỏi khu vực phòng bệnh đó. Không đợi quá nhiều thời gian, đầu dây bên kia đã nhận máy, nhưng chưa kịp nói gì, Thap đã nhanh chóng vào vấ đề chính ngay.
"Đúng như mày nghĩ đấy, Kant. Chồng của bệnh nhân đang có ý định giết cô ấy và sau đó giả vờ đó là một vụ tự sát."
"Sao mày biết được?" Kant hỏi lại trong sự kinh ngạc.
"Lúc nãy tao đã vô tình nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại với ai đó." Anh nói trong khi đầu dây bên kia thở dài. "Hắn còn nói rằng sẽ hành động khi bệnh nhân về nhà."
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"Tao sẽ báo chuyện này cho một người bạn là cảnh sát địa phương trước. Ít nhất thì cậu ta có thể tìm ra cách giải quyết tốt hơn chúng ta trong vấn đề này."
Sau khi cúp máy với bác sĩ Kant, Thap quay lại khoa của mình để kiểm tra các bệnh nhân như thường lệ vào mỗi buổi sáng. Nhưng trước khi vào bên trong, Thap đã gọi điện cho một người bạn từ thời cấp 3 của mình, là cảnh sát trưởng Ton, hiện là cảnh sát địa phương, để xin ý kiến.
Thap kể lại câu chuyện mà không tiết lộ thông tin của bệnh nhân theo đúng đạo đức nghề nghiệp. Nhưng chưa kịp nói hết, giọng nói ở đầu dây bên kia đã khiến sự căng thẳng trên khuôn mặt anh hiện ra càng rõ ràng hơn.
"Bệnh nhân mà mày nói là cô Thara Dechawanich đúng không?" Câu hỏi từ bên kia khiến anh ngạc nhiên.
"Sao mày biết được?"
"Tao và đội của tao đã được chuyển đến để nhận vụ án này," Ton giải thích. Mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp như anh đã nghĩ. "Cô Thara là chủ một dự án bất động sản nổi tiếng. Tháng trước, cô ấy vừa mất cha mẹ trong một vụ tai nạn xe hơi, và người bị tình nghi lớn nhất là chồng của cô ấy - ông Kasidit. Các nhân chứng đã khai rằng ông ta đã có tranh cãi với cha mẹ vợ từ trước đó."
"Ý của mày đang nói là ông ta đã giết cha mẹ của cô Thara?"
"Tao vẫn chưa thể kết luận được điều gì. Ông ta vẫn chỉ là nghi phạm lớn nhất thôi, vì hiện tại đội của tao đang điều tra bằng chứng. Nếu có thể, tao muốn bên phía mày giữ cô Thara ở lại bệnh viện một thời gian nữa."
Thap cảm thấy tiếc nuối vì không lường trước được nên đã không ghi âm lại khi nghe thấy người đàn ông đó nói chuyện điện thoại với ai đó. Vì ít nhất điều đó cũng có thể là bằng chứng hơn lời khai miệng từ ông ta.
"Chuyện đó không khó, vì hiện tại bệnh nhân vẫn còn chưa tỉnh."
"Mày cũng phải cẩn thận, vì ông Kasidit cũng có không ít quyền lực và mối quan hệ. Nếu ông ta biết mày biết về kế hoạch của ông ta thì ông ta sẽ không để mày yên ổn đâu."
"Ừm, vậy mày phải mất bao lâu để tìm bằng chứng?"
"Tao cũng không thể nói chính xác, nhưng tao sẽ cố gắng khép lại vụ này nhanh nhất có thể. Tốt nhất là không để quá một tháng, vì cấp trên cũng đang thúc giục."
Thap gật đầu đồng ý trước khi cúp máy khi mà y tá ra tín hiệu gọi anh từ xa rằng đã đến giờ kiểm tra bệnh nhân. Thap giơ tay nhấn day day mũi một lút để xua tan căng thẳng, rồi gạt bỏ những chuyện vừa nghe qua một bên và quay lại làm việc.
18Please respect copyright.PENANACha4nTGh2K
❤️ ❤️ ❤️18Please respect copyright.PENANActNwAspzhT
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày In đến gặp bác sĩ sau khi bị ngã xe đạp và bị trật cổ tay. Hôm nay là ngày In đã hẹn kiểm tra lại. Màn hình điện thoại hiển thị thời gian là 9:30, trong khi lịch hẹn đã định là 10 giờ. Người nhỏ bé bước xuống từ taxi ở con đường lớn trước bệnh viện. Chiếc xe đã không vào tận cửa giống như lần trước, vì thấy có nhiều xe đang đậu ở đó, có thể sẽ làm mất thêm thời gian. Nhưng rồi đôi mắt to tròn của In lại va phải tấm lưng quen thuộc của người thân cao trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây đen, đang đi bộ không xa trước mặt.
Tuy nhiên, khi người thân cao chuẩn bị băng qua một con đường nhỏ bên trong bệnh viện, có một chiếc xe đang sắp lao tới với tốc độ cao. Chưa kịp phản ứng, In vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay của người thân cao và kéo anh ấy lại về phía vỉa hè nơi anh ấy vừa đứng. Cú va chạm khiến người nhỏ bé ngã xuống không kịp trở tay. Bàn tay tưởng chừng như đang lành lại dường như càng đau hơn khi anh ngã xuống vô thức dùng tay trái chống xuống đất.
Thap cũng ngã xuống trong tư thế không khác là bao. Một lúc sau, khi vị bác sĩ trẻ lấy lại ý thức và đứng dậy, Thap để lộ một vết trầy xước đang bị rỉ máu ở cánh tay phải, nơi lộ ra ngoài ống tay áo mà Thap đã xắn lên.
"Cậu có thể đứng dậy được không?" Bàn tay to lớn đưa ra, muốn giúp người nhỏ bé đứng dậy. Vì cơn đau ở cổ tay trái, In đành phải đưa tay nắm lấy tay của Thap để vị bác sĩ trẻ kéo anh đứng dậy từ mặt đất.
"Làm sao mà anh dám băng qua đường mà không nhìn xe vậy?" Ngay khi đứng đối diện nhau, In lập tức trách móc.
"Đó là chuyện của tôi." Dù trả lời như vậy, nhưng trong lòng Thap lại cảm thấy nghi hoặc rằng rõ ràng anh đã nhìn kỹ thực sự không có xe nào khi băng qua. Tuy nhiên, tốc độ của chiếc xe đã khiến anh không kịp phản ứng. Anh không thể tưởng tượng nếu như người nhỏ bé không kéo anh lại thì mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng cái miệng của anh luôn nhanh hơn suy nghĩ khi Thap lại thốt ra những lời ngược lại với những gì đang nghĩ trong lòng.
"Với cái miệng như thế này đáng lẽ ra nên để cho..." In ngừng lại ngay khi thấy máu rỉ ra từ lớp vải ở cánh tay phải của người thân cao trước mặt. "Cánh tay của anh bị thương rồi."
In cố gắng nắm lấy cánh tay của Thap để xem xét, nhưng người thân cao lại cố tình né tránh anh như một đứa trẻ, khiến người nhỏ hơn phải nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.
"Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."
"Vậy thì hãy đi xử lý vết thương đi, nếu không anh sẽ thật sự bị thương nặng đấy."
"Trước khi nói hãy coi lại bản thân cậu đi."
Khi nghe thấy câu đó, người nhỏ bé lập tức nắm lấy tay còn lại của người thân cao, có vẻ như ít đau hơn cánh tay phải đang chảy máu. Sau đó kéo người thân cao vào trong bệnh viện, hy vọng rằng anh ấy sẽ được băng bó vết thương có vẻ như bị thương nặng hơn so với cổ tay của mình. Trong lòng In nghĩ rằng những gì mình thấy từ hình ảnh hiện lên trong đầu đã trở thành sự thật, và nếu anh Thap vẫn không chịu tin hoặc không làm gì để tránh điều đó, có thể lần sau sẽ không được may mắn khi có ai đến giúp kịp thời như hôm nay.
Cả hai bước vào tòa nhà khám bệnh ngoại trú ở tòa nhà chính của bệnh viện. Ngay khi có một ai đó đang đứng chờ cà phê trước cửa hàng trong khu vực đó nhìn thấy họ, họ đã ngay lập tức tiến đến gần phía Thap và In.
"Thap, cánh tay của mày!" Bác sĩ Pokpong kiểm tra sơ bộ về vết thương trên cơ thể bạn mình một cách nhanh chóng.
"Suýt chút nữa bị xe đâm."
"Suýt bị xe đâm?" Pokpong lặp lại câu nói với vẻ ngạc nhiên. "Xe gì? Mày còn nhớ hãng xe đã đâm mày không?"
"Là một chiếc xe ô tô, nhưng tao không nhớ là hãng gì."
"Xe ô tô!!!! Nghe mày nói như thể mày bị một chiếc xe điều khiển từ xa đâm vào vậy."
"Thì cũng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là vết trầy xước nhỏ mà thôi."
Pokpong thở dài chán nản trước câu trả lời của Thap, trước khi nhìn sang người nhỏ bé đang đứng bên cạnh.
"Cậu In."
"Xin chào bác sĩ." In chào lại và giơ tay còn lại có thể sử dụng được để chào, khiến bác sĩ nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
"Cậu ấy đã giúp tôi, nên cả hai cùng ngã xuống đất." Thap là người giải thích cho những người đang có vẻ bối rối.
"Tôi đpán có lẽ phải chụp X-quang thêm một lần nữa rồi, cậu In." Bác sĩ Pokpong kiểm tra sơ bộ cổ tay của người nhỏ bé trước khi quay sang người bạn thân mình đang có ý định bỏ đi. "Mày cũng lên cùng đi, tao sẽ băng bó cho."
Thap đảo mắt chán nản nhưng cũng đồng ý làm theo lời bạn, đi theo cả hai người đến thang máy, điểm đến là phòng khám của bác sĩ Pokpong. Hiện tại vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi anh bắt đầu kiểm tra các bệnh nhân đã hẹn trước.
"Vết thương cũ còn chưa kịp lành, giờ mày lại có vết thương mới nữa rồi, Thap." Ngay khi cửa thang máy đóng lại và bên trong chỉ còn ba người, Pokpong đã lên tiếng trách móc sự bất cẩn của người bạn của mình. "Có phải mày đang cố làm cho mày chết thật không đấy."
Câu nói khiến In, người đang đứng giữa hai người họ phải chuyển ánh mắt từ bác sĩ này sang bác sĩ kia với vẻ mặt tò mò.
"Ba ngày trước xe của mày đã bị đâm đến mức phải mang đi sửa. Thật may cho mày là lúc đó túi khí đã hoạt động."
"Tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào." Thap trả lời một cách không quan tâm.
"Và hôm qua có người đã cầm kéo định đâm mày, nhưng mày đã kịp phản ứng nên chỉ bị thương ở cánh tay." Pokpong chỉ vào cánh tay của Thap, nơi có máu đang rỉ ra nhiều hơn. "Mày vẫn cho rằng đó chỉ là một tai nạn bình thường sao?"
"Đáng lẽ ra Kant không nên nói cho mày biết chuyện này." Vị bác sĩ trẻ nhìn bạn mình với vẻ mặt không hài lòng vì bị trách mắng. Mặc dù anh cũng biết rõ rằng đó không phải chỉ là một tai nạn hay sự tình cờ nào đó. Hôm qua, đã có người không bình thường chạy vào đâm Thap bằng kéo trong lúc Thap đang đi ra khỏi bệnh viện để gọi taxi về nhà. Hơn thế nữa, chiếc xe mà anh thường dùng cũng đã bị đưa đi sửa cách đây vài ngày sau vụ tai nạn. Nhưng may mắn là tất cả những sự việc đó Thap đều đã kịp thời phản ứng, chỉ bị thương nhẹ.
"Nói thật nhé, thằng Thap, tao nghĩ chuyện này sẽ không dừng lại ở đây đâu. Dù mày có báo cáo mọi vụ việc xảy ra, nhưng như mọi người thấy, dù có vẻ là những vụ đơn giản nhưng lại không thể bắt được kẻ gây án."
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Thap liền bước ra để chấm dứt cuộc trò chuyện không có dấu hiệu kết thúc này. Pokpong nhìn theo với vẻ mặt vô cùng lo lắng, trước khi quay sang nhìn In, người đang mỉm cười nhẹ nhàng với anh và ra hiệu cho anh đi trước.
"Mày hãy để y tá đưa cậu ấy đi chụp X-quang trước đi. Không biết tình trạng có tồi tệ hơn không." Khi bước vào phòng khám của Pokpong, Thap nói với bạn mình, đồng thời nhìn vào tay của người nhỏ bé gần đó.
"Ừ, đúng vậy." Pokpong đáp như vừa nhớ ra điều gì, rồi quay sang nói chuyện với bệnh nhân mà mình đang chăm sóc. "Đau nhiều không, cậu In? Để tôi nhanh chóng cho y tá đưa cậu đi chụp X-quang, vì dù gì thì hôm nay cậu cũng có lịch hẹn tái khám với tôi rồi."
"Đau một chút thôi ạ, nhưng tôi nghĩ chắc nó sẽ không nghiêm trọng hơn đâu."
In trả lời bác sĩ Pokpong, rồi chuyển ánh mắt sang người thân cao bên cạnh, người đã ngồi xuống ghế làm việc của bác sĩ. "Như tôi đã nói, anh đang gặp phải tai họa lớn từ công việc, và người khiến anh gặp nguy hiểm là một người đàn ông cao lớn có nước da trắng."
Ban đầu, Pokpong đứng nghe cuộc trò chuyện giữa bạn mình và bệnh nhân của mình với sự tò mò, vì nghĩ rằng Thap đang quan tâm đến In. Nhưng những gì anh nghe thấy khiến vị bác sĩ trẻ mở to mắt ngạc nhiên, vì những gì In nói ra như thể cậu ấy đã thấy tận mắt. Mặc dù Pokpong biết chắc chắn rằng người nhỏ bé không thể biết về những gì đã xảy ra, vì chỉ có anh, Thap và Kant bàn luận về chuyện này, có thể còn có cả Trung úy Ton nữa.
"Cậu In biết chuyện này sao?" Pokpong không thể giữ được sự nghi ngờ trong lòng.
"Vậy có nghĩa là những gì tôi nói đều đúng, phải không?" Bác sĩ Pokpong gật đầu xác nhận. "Thật tiếc là bạn của bác sĩ Pokpong lại không tin rằng tôi đang nói sự thật. Anh ấy đã tự đưa mình vào tình huống nguy hiểm mà không hề hay biết. Ba lần trước anh ấy đã may mắn. Nhưng tôi không đảm bảo rằng không phải lúc nào cũng anh ấy cũng may mắn như vậy đâu." Câu nói của In sau đó khiến cậu phải quay sang nhìn người mà mình đang nhắc đến, muốn nhấn mạnh từng từ để người kia nghe rõ.
"Chờ đã, tôi có thể thắc mắc rằng là tại sao mà cậu In có thể biết những điều này từ đâu không. Bởi chuyện này chỉ chúng tôi..."
"Cậu ấy là một thầy bói, rất giỏi trong việc đoán việc." Thap lập tức cắt lời bạn mình, nhưng điều này không nằm ngoài những gì In đã nghĩ. Người nhỏ bé chỉ có thể đứng yên mà không nghĩ đến việc trả đũa Thap cho tốn thời gian.
"Vậy có nghĩa là Thap đang gặp nguy hiểm thật sự, đúng không?" Hai người còn lại trong phòng chỉ có thể nhìn bác sĩ với vẻ ngạc nhiên. "Tình huống này xảy ra vì anh ấy vô tình nghe thấy người đàn ông đó nói chuyện điện thoại với ai đó về kế hoạch giết chính người vợ của mình. Tôi tin chắc rằng hắn đã biết Thap đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn nên hắn ta tấn công Thap với mục đích để bịt miệng Thap."
"Mày mà cũng tin vào những chuyện này sao?" Thap hỏi bạn mình với giọng không hài lòng.
"Thôi bỏ qua chuyện này đi, bây giờ tôi sẽ gọi y tá đưa cậu In đi chụp X-quang trước. Còn mày, tao sẽ xử lý vết thương cho xong, đừng quên đi báo cảnh sát đấy." Khi thấy bạn mình lắc đầu định từ chối như không muốn truy tố kẻ xấu, vị bác sĩ trẻ bực bội như muốn chửi thề. "Mày cứ để mọi chuyện như thế này sao, Thap? Mày muốn chết đúng không?"
"Mày muốn gì ở tao vậy? Chỉ suýt bị xe đâm thôi, không đến nỗi chết đâu." Người thân cao phàn nàn với giọng khó chịu. "Mà còn một điều nữa... tao thậm chí cũng không nhớ được biển số của chiếc xe đó."
"GT. 12XX," In trả lời một cách điềm tĩnh rồi quay sang bác sĩ phụ trách của mình. "Nếu cần, tôi có thể tự mình ra ngoài để báo với y tá, nhưng phiền bác sĩ cho tôi biết cần chụp X-quang thêm ở đâu vậy. Như vậy bác sĩ sẽ có nhiều thời gian hơn để đối phó... với người bạn miệng mồm này."
Cuối câu, In nhấn mạnh từng từ một cách chậm rãi, trước khi cúi đầu nhẹ như một cách xin phép lịch sự rồi rời khỏi phòng. Để lại hai vị bác sĩ trẻ nhìn theo cánh cửa đã khép lại nhẹ nhàng do người nhỏ bé tạo ra. Nhưng thay vào đó nó lại gây ra sự xáo trộn như một cơn bão lớn cho ai đó trong căn phòng này.
"Người bạn của em gái mày không phải dạng vừa đâu." Pokpong nói với giọng điệu có phần ngưỡng mộ, khiến người nghe phải trừng mắt nhìn anh với ánh mắt không hài lòng. "Đừng có nhìn tao như vậy. Tao đây không phải là người cướp đồ của bạn bè mình đâu. Và hơn nữa, cậu ấy cũng là bệnh nhân của tôi."
Pokpong nói đùa trước khi đi lấy hộp dụng cụ băng bó vết thương vẫn còn để trong phòng khám vì nó vừa mới được sử dụng vào ngày hôm qua, và bệnh nhân đã sử dụng không ai khác vẫn là Thap.
"Đừng có nói đùa, cậu ấy không phải là đồ của tao."
Bác sĩ Pokpong nhún vai không quan tâm đến câu trả lời nhận được.
"Nhưng có vẻ như cậu ấy cũng lo lắng cho mày đấy. Nếu không thì chắc chắn sẽ không nhắc nhở mày rồi bị mày phớt lờ như thế đâu." Pokpong nói, trong khi Thap chỉ cười mỉm, nghĩ rằng bạn mình thật ngớ ngẩn. "Tao nói thật, cậu ấy đã giúp mày như vậy, mày đã cảm ơn cậu ấy chưa?"
Người bị thương vẫn im lặng, đang nghĩ trong lòng rằng mình còn chưa nói lời cảm ơn. Dường như Pokpong đã đoán được câu trả lời của Thap. Nên vị bác sĩ trẻ chỉ có thể lắc đầu chán nản trước khi bảo Thap cởi áo ra để tiến hành băng bó vết thương có vẻ nghiêm trọng ở cánh tay.
Không lâu sau, đã đến thời gian khám bệnh nhân mà bác sĩ Pokpong đã hẹn. Sau khi nhận được cuộc gọi từ y tá rằng kết quả chụp X-quang của In đã có, thật may mắn là tình trạng không nghiêm trọng đến mức gãy xương cổ tay. Nếu không, có lẽ phải bó bột cả tháng. Nhưng cổ tay vừa mới hồi phục lại tiếp tục bị trật thêm lần nữa. Điều đó, khiến người chủ nhân của cánh tay chỉ biết nhìn tay mình đang được bác sĩ quấn băng mới với vẻ chán nản.
"Chỉ vì chuyện của Thap mà cậu In lại bị thương thêm lần nữa rồi."
"Nhưng người bạn của bác sĩ lại không nghĩ như vậy đâu, có lẽ anh ấy chỉ nghĩ rằng tôi đang làm phiền và lo lắng thái quá thôi."
Pokpong cười khẽ khi nghe thấy những lời than vãn như thể cậu ấy đang tủi thân.
"Nếu Thap không lo lắng, chắc chắn nó sẽ không bảo tôi đưa cậu In đi chụp X-quang trước đâu." Pokpong nói. Y tá đứng trong phòng cũng gật đầu đồng tình như thể đã biết chuyện. "Cô y tá có thể làm chứng cho điều này."
"Đúng vậy, bác sĩ Thap là người đã yêu cầu xin xem kết quả X-quang từ tôi." Chính vì vậy mà y tá đồng ý câu trả lời trên.
"Chắc anh ấy chỉ làm vậy cho đúng chức trách của người bác sĩ thôi."
"Tuỳ cậu In có tin hay không." Bác sĩ phụ trách ngẩng đầu lên sau khi đã quấn băng xong. "Tôi xin nói với tư cách là bạn của anh ấy lâu năm, thằng Thap là người rất cứng đầu. Cậu In có lẽ sẽ phải mất công để làm mềm lòng anh ấy một chút."
"Chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả." In lầm bầm với giọng phàn nàn.
"Đến mức không liên quan mà vẫn lo lắng cho nhau như vậy sao." Bác sĩ Pokpong dường như đang nói với y tá. Nhưng In biết rõ rằng vị bác sĩ trẻ đang nói về anh và người đàn ông đó. Nghe vậy, In chỉ có thể lờ câu nói đó vì điều đó không thể xảy ra.
In tự trách mình trong lòng rằng vì đã xen vào chuyện của người khác mà khiến mình cũng bị thương. Nhưng thực tế là anh cũng không thể cứ bỏ mặc những chuyện như vậy, nên đã phải ra tay giúp đỡ, cho đến khi anh lại bị thương như mọi lần. Nhưng anh vẫn tự tin rằng những gì mình làm không phải vì lo lắng, mà chỉ vì nguyên tắc nhân đạo nên không thể để đồng loại chết ngay trước mắt mình.
18Please respect copyright.PENANAqpGNGldaDE
❤️ ❤️ ❤️18Please respect copyright.PENANAr98FVnNB8b
Sau khi Thap báo cáo về vụ việc suýt bị xe đâm, chuyện đã đến tai Đại úy Ton.Người bạn của Thap bắt đầu cảm thấy không yên tâm, nên đã liên lạc lại để nói chuyện nghiêm túc với anh tại nhà vào buổi tối. Khi đến giờ tan làm, Thap lập tức trở về nhà, nhưng có vẻ như anh đã chậm hơn người bạn mình. Vài phút sau, khi anh bước vào phòng khách, anh thấy bạn mình đang ngồi với vẻ mặt nhợt nhạt. Phía đối diện là mẹ và em gái tinh nghịch, không cần đoán anh cũng biết rằng họ đã chất vấn Ton tất cả mọi chuyện.
Bởi vì từ trước đến nay, mỗi khi anh hẹn gặp bạn bè, rất hiếm khi nào anh sẽ dẫn họ về nhà. Nên không có gì ngạc nhiên khi mẹ và em gái tỏ ra nghi ngờ. Hơn nữa, bây giờ anh lại trở về với những vết thương không ngừng tăng lên. May mắn là bố anh đang có chuyến đi chơi với bạn bè về hưu ở Krabi, và em trai thì bận công việc ở miền Nam vì là một nhà thiết kế nội thất. Nếu không, khi cả nhà tụ họp, chắc chắn anh sẽ phải nghĩ ra lý do để biện minh cho những vết thương này, điều đó thật đau đầu.
"Thap!!!!" Mẹ anh lập tức tiến lại gần anh khi nhìn thấy băng gạc trắng ở khuỷu tay. May mắn là phần cánh tay đã được áo che lại, và Thap đã thay một chiếc áo mới để thay thế cho chiếc áo cũ bị dính máu.
"Con chỉ bị ngã trước cửa bệnh viện thôi, mẹ ạ. Chỉ là vết trầy xước nhỏ thôi."
Anh cố gắng giải thích để mẹ mình không phải lo lắng quá nhiều. Nhưng khi nhìn sang người bạn thân của mình đang có vẻ khó xử, anh chỉ biết đảo mắt một cách bất lực. Có vẻ như mẹ anh đã ép buộc bạn mình cho đến khi biết hết mọi chuyện.
"Con vẫn còn muốn giải thích gì nữa, mẹ đã biết hết từ Ton rồi rằng con đang dính vào chuyện gì. Quả thực đúng y như lời In đã nói." Anh bắt đầu nghe thấy cái tên này còn nhiều hơn cả tên của mình.
"Không có gì đâu mẹ."
"Không có gì mà lại như thế này sao hả, Thap? Ton đã nói với Dao và mẹ rằng lý do con bị thương mỗi ngày khi trở về nhà là vì dính vào chuyện sống chết của người khác." Dù cô và mẹ cô không biết rõ chi tiết sự việc này. Nhưng từ những gì nghe được từ miệng đại úy Ton, họ cũng đủ hiểu rằng anh trai của cô đang gặp nguy hiểm đến mức có thể mất mạng khi có người đang nhắm đến anh.
"Mẹ cấm con ra ngoài cho đến khi cảnh sát bắt được kẻ gây án!"
"Mẹ! Nhưng con phải làm việc chứ! Con còn có bệnh nhân cần phải chăm sóc."
"Thap luôn nói với mẹ như vậy, nhưng con có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của mẹ không? Con chăm sóc người khác nhưng lại không bao giờ chăm sóc cảm xúc của gia đình mình."
"Mẹ nghĩ xa quá rồi đó mẹ." Người thân cao thở dài nặng nề khi thấy mẹ mình bắt đầu hiểu lầm. Sự lo lắng pha lẫn với nỗi tủi thân khiến nước mắt mẹ rơi không ngừng. Anh tiến lại ôm mẹ để an ủi.
"Nếu không muốn mẹ lo lắng, thì hãy làm theo những gì mẹ yêu cầu đi."
"Nhưng mẹ à..."
"Nếu Thap có thể giúp người khác sống sót, gia đình họ sẽ hạnh phúc. Nhưng nếu Thap gặp chuyện gì, con nghĩ mẹ và mọi người trong gia đình sẽ chịu đựng những điều gì đây?"
Người thân cao trầm tư suy nghĩ, nhìn sang em gái và người bạn thân của mình, thấy họ cũng gật đầu đồng tình với những gì mẹ nói. Thap đành rời khỏi vòng tay của mẹ, cúi đầu nói với bà trong giọng nhỏ nhẹ rằng anh không còn cách nào khác ngoài việc tìm ra giải pháp tốt hơn. Người bạn thân của anh chắc chắn đã nhận ra rằng người đàn ông kia đã nhận ra Thap đã nghe lén. Tất nhiên hắn sẽ không để anh sống sót để làm nhân chứng. Anh không thể phủ nhận rằng mình đã rất may mắn khi sống sót qua ba lần, và có thể sẽ không có lần thứ tư nếu anh vẫn cố chấp ở lại đây.
"Được rồi mẹ, con sẽ làm theo những gì mẹ yêu cầu.18Please respect copyright.PENANA5MLPBNaeIT