Vào những năm tôi hai mươi tuổi thì phong trào làm giàu thực sự trở nên phổ biến và rầm rộ. Chúng ta thường được bao vây với những luồn thông tin như: các cách để làm giàu, thay đổi cuộc sống, tư duy triệu phú …. Và đặc biệt đối với Viet Nam nói riêng và các nước Đông Nam Á nói chung thực sự quan tâm về vấn đề này. Ba mẹ của chúng ta chỉ có những luồng suy nghĩ khá đơn giản: học giỏi, tương lai sáng, kiếm được việc làm ổn định, nuôi bản thân, lập gia đình, …. Thật sự tu duy đó chưa bao giờ là sai nhưng mà chỉ có điều nó vẫn còn hơi thiếu.
Không ai dạy chúng ta làm thế nào để hạnh phúc. Có thể đọc tới đây mọi người sẽ phản biện rằng, hạnh phúc của bản thân là tự cảm nhận, tại sao phải được dạy. Thật sự nếu không được hướng dẫn chính xác thì có thể có một số người mãi mãi không cảm thấy được hạnh phúc hoặc cứ đuổi theo một hạnh phúc xa vời.
Nói đến hạnh phúc thì đành phải mượn kèm một số từ ngữ khác như thành công và niềm vui. Bởi vì khi nghe thì có thể khác hoàn toàn, nhưng trong nhiều ngữ cảnh chúng ta hoàn toàn lẫn lộn các khái niệm này với nhau.
Có phải khi chúng ta còn nhỏ thật sự có thể quy chụp hạnh phúc là tương đồng với niềm vui. Chúng ta vui vì có được đồ chơi mới, chúng ta vui vì được khen, nhận thưởng ở trường, chúng ta vui vi mùa hè được đi du lịch, nhưng chúng ta ít khi vui khi chúng ta được ăn ngon, bận đẹp vì đôi khi là trẻ con chúng ta coi đó là điều hiển nhiên.
Sau đó khi chúng ta trưởng thành hơn, chúng ta bắt đầu lại nhầm lẫn giữa hạnh phúc với thành công. Chúng ta cố gắng, học tập đi làm để thay đổi cuộc sống đặt được một số thành tựu, khi đó hạnh phúc được xem là có tiền mua nhà, mua xe, mua đồ hiệu khoác lên người. Về bản chất chúng ta đang cố gắng được công nhận, nhưng ở đây là bề ngoài không hề nằm ở trong cốt cách con người và nhân phẩm.
Nếu mà để bản thân tôi diễn tả hạnh phúc tôi cũng không làm được, tôi cũng chả biết cụ thể nó là gì, khoảng những năm hai mươi mấy tuổi tui thường đặt rất nhiều câu hỏi kiểu hạnh phúc đích thức là gì, đâu là đích đến của cuộc sống con người, sứ mệnh của chúng ta là gì và hàng ngàn câu hỏi khác.
Cho đến khi mùa covid ập đến, kéo dài qua nhiều giai đoạn, đơn giản hóa cuộc sống của con người lại thậm chí có những thời điểm mà không đi làm, không gặp gỡ bạn bè, không đồ đẹp xe xịn, cuộc sống 100% ở nhà, điều mà tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ làm được trước đây.
Thì tôi đã bắt đầu cảm nhận được cái gì thực sự quan trọng khi mà chúng ta có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ. Và đặt biệt là khi hoàn cảnh dồn bạn tới mức mà bạn phải suy nghĩ kỹ hơn. Thì khi đó đối với tôi điều quan trọng là một cuộc gọi Facetime với gia đình để cập nhật cuộc sống hằng ngày thế nào sức khỏe ổn không. Là những bữa cơm được nấu và tận hưởng hoàn toàn trong sự chuẩn bị đầy yêu thương và toàn tâm toàn ý. Là bản thân còn ngồi đây viết vài dòng văn này mà không phải là đang phải hoang mang ở một nơi nào đó.
Không diễn tả được chính xác hạnh phúc là gì nhưng tôi chỉ muốn được chia sẻ cách để tiến gần đến nó nhất đó chính là phải biết chấp nhận, phải biết cảm thấy đủ, phải biết chọn lọc, và phải biết tưởng tượng.
Chấp nhận ở đây có nghĩa là biết mình ở đâu, là một con người nhỏ bé chúng ta hay muốn đủ thứ trên đời, nhưng chúng ta không phải là người quyết định chúng ta muốn đến nơi thật sớm nhưng chúng ta không thể nào giải quyết được con đường kẹt xe hàng dài phía trước rồi tự rước bực bội vào bản thân.
Cảm giác đó nó cũng giống như khi đèn đã xanh mà mấy chiếc xe trước mặt nó chưa kịp khởi động chúng ta đã bật qua chế độ sôi máu mà bấm kèn, nhưng chúng ta không hề chấp nhận thực tại là nếu mà họ có di chuyển liền thì thứ mà chúng ta tiết kiệm được nó chỉ là vài giây, thực sự nó chỉ bằng một cái ngáp. Hoặc bằng thời gian ngủ nướng chia cho mười.
Phải biết cảm thấy đủ, thật ra có thể bạn đã từng thấy ở đâu đó những câu chuyện về nội dung này rồi. Vì chúng ta luôn cho rằng chúng ta thiếu thốn, dẫn đến chúng ta không bao giờ thấy mãn nguyện. Ví dụ như chúng ta xài con ip 10, mà hết thẩy 4,5 đứa đồng nghiệp xung quanh mấy bạn đều ip 12xmas plus gì đó là chúng ta lại xin lòng ganh tị, Hoặc là một chiếc đồng hồ 1tr với chiếc đồng hồ 20 tr cũng là chỉ để coi thời gian. Ở đây tôi không phủ nhận các giá trị khác của chiếc đồng hồ 20tr mang lại. Nhưng phải công bằng mà nói công dụng của nó chỉ đến vậy. Rất nhiều bạn xài smart phone hơn 30tr mà không hề biết được nội lực, cái ứng dụng hay ho, mà chỉ xài vì các brand và cái ngoại hình của nó, tôi khi xưa vẫn hay tư duy rằng nếu tôi mua cái điện thoại 5tr để xài, và cứ hư là tôi mua ngay cái mới, hoặc khi cần toi có thể sử dụng 2 cái 1 lúc mà cộng lại một hồi phải 6 cái mới bằng cái 30 triệu thật sự nếu bạn thấy đủ thì cái 30tr nó sẽ dư lắm.
Phải biết chọn lọc và tưởng tượng tôi xin được phép gom vào chung một đoạn để nói. Bây giờ tôi có một game nhỏ như thế này nhé, Hãy tưởng tượng có 1 cơn đại dịch hoành hành và bạn chỉ có 10 viên thuốc có thể cứu sống mạng bất cứ ai bạn muốn và bạn sẽ cứu ai? Và cứ thể thử lại một lần nữa khi bạn chỉ có 5 viên thuốc, rồi 3 viên, 2, 1. Hồi xưa tôi hay cười vào mặt mấy cái game nhảm nhí này. Nhưng coi như tôi xin bạn 5 phút. Hãy thử để một tờ giấy ra, ghi 10 cái tên và gạch dần cho tới người cuối cùng. Mọi người thường nghĩ tôi có một mối quan hệ đa dạng tôi giao tiếp nhiều người nhưng vào phút chót bạn sẽ thấy rằng thật sự chỉ có vài người và vài thứ là thật sự quan trọng với bạn. Tôi cũng đã từng coi một video trên Netflix về cuộc sống tối giản, họ gói tất cả đồ đạc trong nhà lại vào những cái thùng và trong ba tuần tiếp theo họ sẽ lấy ra những thứ mà họ thật sự cần tới, và điều ngạc nhiên là họ chỉ dùng khoảng 15% trên tổng số đồ họ đã đóng gói, và học còn không nhớ nổi những gì còn lại nằm trong thùng.
Kết luận: để đi đến gần với hạnh phúc thì hãy biết hạnh phúc nó trở nên đơn giản như là tưới 1 cái cây, đi tắm khi trời nóng, quấn mền khi trời mua, vợ nấu cho một bữa ăn ngon, những lời hỏi thăm người thân …. Và hãy trân quý nó vì bạn sẽ không biết được khi nào bạn sẽ không làm được những điều đó nữa.