Vào ngày mà Arc Anol dễ thương
Kể câu chuyện về cuộc đời tuyệt vời của thần lửa Anol
22Please respect copyright.PENANAQ0qYJnrNpT
(Kể theo ngôi của Arc)22Please respect copyright.PENANAo5W8lEKrzo
(Rrrr - - Rrrr - - )22Please respect copyright.PENANAqZ1Ph424P5
"Anh Arc"22Please respect copyright.PENANAMU80hxbjtO
( Rrrr - - Rrrr - - )22Please respect copyright.PENANAcmiaV7akS4
"Anh Arc dậy đi, đồng hồ báo thức kêu kìa"
Tôi nhìn người phát ra giọng nói ngái ngủ đó với tâm trạng chán nản. Đồng hồ thì nằm ngay trên đầu, mà nó còn lười đến mức bảo tôi tắt giúp, trong khi bản thân vẫn nằm ngủ say sưa, miệng nhai nước bọt lèm bèm, rồi lại chui đầu vào chăn để trốn khỏi tiếng ồn khó chịu vang lên trong phòng.
Rồi nhiệm vụ của tôi phải quay lại giường, tắt đồng hồ báo thức xong, tôi với tay kéo chăn xuống một chút. Tầm nhìn của tôi liếc thấy Arm đang nhắm mắt say sưa, tập trung vào giấc ngủ mà không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
"Thức dậy đi, mày đừng có nhõng nhẽo nữa. Mày có lớp học sáng nay đấy."22Please respect copyright.PENANAIn0ZpPhxOW
"Ừm..." Cơ thể nó lăn qua một bên, miệng thì đồng ý nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại.22Please respect copyright.PENANAsZy7xU4nMn
"Arm, mày không ăn sáng kịp đâu."22Please respect copyright.PENANAoWxdtkxiZk
"Cho tao thêm năm phút nữa thôi." Nó thường xuyên mặc cả như vậy. Tin tôi đi, khi hết năm phút, nó sẽ lại xin thêm, và cuộc sống sẽ quay lại vòng lặp cũ là đi học muộn và than phiền với tôi, chửi rủa tại sao không chịu đánh thức.
"Đứng dậy."22Please respect copyright.PENANAWOD5ag69Zl
Lần này tôi quyết không mềm lòng nữa, quyết định kéo tay của nhóc con bướng bỉnh không chịu tỉnh dậy. Nó lập tức năn nỉ lại.22Please respect copyright.PENANAblAjpIBMUu
"Anh cho tao ba phút nữa thôi."22Please respect copyright.PENANAR48Qye5CnP
Thật là phiền phức. Tôi đã quen với việc chiều chuộng nó quá nhiều nên mới ra nông nỗi này. Cuối cùng, tôi chỉ còn cách ngồi chờ, nhìn đồng hồ kỹ thuật số trôi qua cho đến khi đủ ba phút theo yêu cầu.
Có vẻ như nó vẫn chưa nhận ra rằng sáng sớm hôm nay đã gây ra một hành động vô cùng khó chịu. Tôi không chắc rằng Arm đang mơ mộng về điều gì mà lại dám dùng chân đá tôi ngã khỏi giường, suýt chút nữa thì lưng tôi bị đau.
"Đã đủ ba phút rồi, Arm. Nếu không dậy, tao sẽ đi làm muộn."22Please respect copyright.PENANATN6JQLHz83
"Gian lận! Ba phút ở đâu ra chứ…"22Please respect copyright.PENANA6KHGI6osVQ
"Đếm từ một đến ba. Nếu mày không dậy, hôm nay tự đi bộ đi học.". Nhóc con bướng bỉnh dưới chăn vẫn im lặng, nên tôi bắt đầu đếm ngược. "Một... hai... ba!"22Please respect copyright.PENANAaTPxQZp3K3
"Thức dậy rồi đây ạ!"
Khi kết thúc việc đếm, chưa kịp chờ đợi gì thì người trước mặt đã bật dậy, mặc dù hai mắt vẫn nhắm chặt. Khuôn mặt của nó nhăn nhúm, tóc tai rối bời, cứ ngồi ngơ ngác gãi má như một đứa trẻ, trong khi nó đã học đến năm thứ tư rồi.
Học kỳ tới nó phải đi thực tập, nên tôi rất lo lắng. Sợ rằng nó sẽ gây ra những rắc rối hoặc tạo thêm phiền phức. Nghĩ đến đó vừa căng thẳng vừa buồn cười, vì sự sống động pha lẫn chút điên rồ của Arm, không ai có thể giống như nó được.
"Này, dậy rồi đúng không? Mở mắt ra đi."22Please respect copyright.PENANAhbjcRHBNl7
"Dậy rồi, dậy rồi đây ạ."22Please respect copyright.PENANAex2zKBX4hk
"Nhóc con bướng bỉnh, mau đi tắm và đánh răng đi."22Please respect copyright.PENANAXlNYmKo4nJ
"Vâng, thưa ngài thần lửa." Nó đáp lại một cách ghẹo gan, rồi từ từ bò xuống giường một cách chậm chạp. Nói là bò vì nó thực sự làm như vậy, trườn mình trên sàn nhà. Nếu ai thấy chắc chắn sẽ muốn ném nó vào phòng tắm cho xong việc. Nhưng tôi đã từng làm như vậy rồi, càng ngày nó càng được thể không chịu nhúc nhích, chỉ chờ tôi bế thôi.
Nó nặng nhưng không phải quá nặng để bế nó.22Please respect copyright.PENANAAxeEOckolC
Tuy vậy, tốt nhất là để nó tự chiến đấu với cơn buồn ngủ. Còn tôi thì di chuyển vào phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản như mọi ngày.
Kể từ khi bắt đầu làm việc, nhiều thứ trong cuộc sống đã thay đổi. Tôi và Arm phải điều chỉnh bản thân khá nhiều vì cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên, điều đó không phải là vấn đề lâu dài, nên chúng tôi đã dần quen. Chợt nhận ra, tôi đã làm việc được hai năm rồi, còn Arm cũng sắp bắt đầu quá trình đi thực tập.
Cuộc sống ở đại học thường có những khoảng thời gian chạy môn căng thẳng của các sinh viên đại học, nhưng khi tốt nghiệp, tôi lại bắt đầu lo lắng không biết sẽ làm gì tiếp theo với cuộc đời của mình. Nghĩ lại, hình ảnh trong quá khứ lại ùa về, khi bạn bè nó lần lượt có việc làm, có người đã tìm được công việc phù hợp từ khi còn học chưa xong, còn tôi thì...
Tôi muốn có những khoảnh khắc ra ngoài khám phá thế giới rộng lớn. Vì vậy, tôi đã quỳ xuống trước mặt bố và nói với ông rằng tôi muốn ra ngoài và sống tự do một năm, học cách trưởng thành và tìm kiếm ý nghĩa của việc làm người. Lúc đó, trái tim tôi tràn đầy cảm xúc lo lắng và bất ngờ vì bố đã mỉm cười, xoa đầu tôi nhẹ nhàng trước khi trả lời bằng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại in sâu vào tâm trí tôi.
'Đừng có suy nghĩ nhiều. Hãy thức tỉnh và nhìn thế giới thực tế trước rồi đi tìm việc làm đi, thằng con trời đánh.'
Đó chính là hương vị của cuộc sống. Lớn rồi, bố không cho tiền, phải tự mình vật lộn để chăm sóc bản thân và những người xung quanh. Thời gian trôi qua nhanh chóng, tôi đã nhận ra rằng những ước mơ ban đầu đang dần dần trở thành hiện thực.
Âm thanh lạch cạch phát ra từ bên trong. Arm tắm nhanh hơn cả The Flash, thực ra nó chỉ tắm để cho biết là mình đã tắm mà thôi. Nếu được hỏi về sự sạch sẽ, chắc chắn câu trả lời duy nhất là không có. Chẳng bao lâu sau, nó bước ra ngoài trong bộ đồng phục sinh viên xộc xệch.
Arm không bao giờ chịu thắt cà vạt, không bao giờ bỏ áo vào quần, giày thì có nhiều nhưng lúc nào cũng chọn đôi cũ để mang. Nó bảo giày vải càng bẩn càng "cool". Chết tiệt... giống tôi hồi trước quá. Bởi vì Arm Anon chính là hình ảnh phản chiếu của Arc Anol trong quá khứ.
"Tắm xong rồi đây!" Trông sắc mặt của nó có vẻ ổn hơn rồi, nhìn nó tươi tắn hơn lúc bò xuống giường khoảng hai mươi phần trăm.22Please respect copyright.PENANAsu0wOnMW1k
"Mày có thấy mày tắm nhanh quá không? Chưa đến năm phút."22Please respect copyright.PENANAD5W2Xf5caw
"Đến mức này rồi, ai mà tắm lâu được chứ."22Please respect copyright.PENANAZPWZNQfbaL
"Vậy ngồi xuống đi." Tôi vỗ nhẹ vào ghế, Arm lập tức mắt sáng lên, vui vẻ ngồi xuống chỗ của nó và nói không ngừng.22Please respect copyright.PENANAS9bNF24K9s
"Wow, bữa sáng hôm nay là ngũ cốc hình ngôi sao với sữa dâu. Hơi chán một chút, nhưng cũng phải ăn để sống qua ngày thôi." Nó thật sự rất đáng cho ăn chân, nhớ hôm qua nó còn nói muốn ăn ngũ cốc với sữa cơ mà.22Please respect copyright.PENANA8XMpK75Wpf
"Mày nói nhiều quá, nếu muốn ăn ngon thì mày tự làm đi."22Please respect copyright.PENANAbstBFr7F5W
"Ôi, anh đừng có xem thường tao. Hôm qua tao đã chuẩn bị cho anh rồi mà."22Please respect copyright.PENANAbYGWRA0dVU
"Vậy sao tao không được ăn?"22Please respect copyright.PENANAkLrV3oPzac
"Thì tao làm cho anh, nhưng mà... đột nhiên đói quá, nên tao đã ăn hết rồi."22Please respect copyright.PENANABMnKevS3F6
"Quá đúng với mày."
Mỗi câu nói đều không phải đùa, mà là sự thật. Nếu muốn ăn món do nhóc con Arm Anon làm, chỉ có thể cầu nguyện. Chỉ cần trong lúc làm đừng để nó đói, không thì có thể sẽ không còn gì để gửi đến miệng của tôi vì đã chuyển hết vào dạ dày nó rồi.22Please respect copyright.PENANAkUP56G23gi
"Không sao đâu, anh đừng buồn nhé." Arm làm mặt ủ rũ trong khi múc ngũ cốc cho vào miệng. Cùng lúc đó, tôi ngồi xuống bên kia để tiếp tục tranh luận.22Please respect copyright.PENANATXFHXrA3Hh
"Có làm gì đâu mà tao phải buồn."22Please respect copyright.PENANAk44aKVb3V5
"Thôi mà anh Arc, tối nay tao sẽ cố gắng lại. Hứa sẽ làm trứng chiên thật ngon cho anh nhé."
"Đặt hàng qua app đi, đừng làm khó mình nữa." Nói cách khác là đừng có làm phiền, tôi không muốn ép cơ thể mình phải tiếp nhận món ăn của nó. Lần trước nó rõ ràng cho tôi ăn bột ngọt thì có. Thức ăn rất ngon nhưng cảm giác khô cổ, khát nước liên tục thì mới là vấn đề. Ngay cả khi tôi uống cả gallon cũng không thấy cải thiện.
"Nó không làm cho tao khó khăn đâu, để tao làm cho anh nhé."22Please respect copyright.PENANArFGDi3phzD
"Ừ." Tôi gật đầu đầu hàng, dù hơi miễn cưỡng những vẫn đồng ý trước sự bướng bỉnh của nó. "Hôm nay mày có muốn gì đặc biệt không? Trên đường về từ chỗ làm, tao sẽ ghé mua cho."22Please respect copyright.PENANAuupJMoyMVX
"Wowwwww!" Nó làm mặt hào hứng quá mức. "Tao muốn mua Patek Philippe* nhé!"
(Ghi chú: Patek Philippe là thương hiệu đồng hồ cao cấp đến từ Thụy Sĩ)
22Please respect copyright.PENANALyfEbdEEVQ
"Patek là cái mẹ gì!"22Please respect copyright.PENANA8Hs1Pzykkl
"Ôi, tao không thể chấp nhận được với người thô lỗ." Hỏi tôi còn không biết có chấp nhận được với người thích mơ mộng vào ban ngày hay không.
Đã thành thói quen khi tôi và Arm ngồi ăn sáng cùng nhau, trêu chọc nhau một chút, rồi sau đó mỗi người đi làm công việc của riêng mình. Bỗng dưng tôi nhớ ra vẫn chưa nói với nó một chuyện.22Please respect copyright.PENANAViAHScD8Yu
"Này Arm, tối nay tao không có ở nhà đâu, có hẹn với bạn đại học cũ ở Bangon Pochana."
Tôi không biết đối với các cặp đôi khác thì thế nào, có cho phép hay không, nhưng nếu là chuyện bạn bè, công việc hay gia đình, Arm chưa bao giờ cấm đoán hay ngăn cản điều gì với tôi.22Please respect copyright.PENANAuWF6nmSlrj
"Ông bác của chúng ta đã già đến mức này rồi sao? Hẹn gặp nhau để hồi tưởng lại những kỉ niệm ngày xưa ngọt ngào như vậy."22Please respect copyright.PENANAKrSNBdLGr7
"Mày chắc không muốn sống yên ổn đâu, chắc mày muốn khóc lắm nhỉ."22Please respect copyright.PENANAi3Ls7FABc4
"Anh không làm vậy với tao đâu. Không, anh không thể làm gì hơn với tao được đâu. Haha."
Học năm thứ tư rồi mà tính cách của nó không khác gì hồi năm nhất cả, vẫn thích ghẹo gan và miệng chó với người khác. Nhưng đồng thời, sự tươi sáng dần mất đi trong tuổi trưởng thành của người khác lại không có tác dụng gì đối với nó.22Please respect copyright.PENANAPTZMgC6ojU
Arm vẫn là Arm, trưởng thành theo cách của nó. Còn tôi cũng đang học hỏi và trưởng thành theo cách của riêng mình. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng chúng tôi vẫn là chính mình ngày hôm nay đều nhờ vào sự ảnh hưởng của những người xung quanh.
"Anh Arc, tao cũng quên nói với anh một chuyện. Tối nay tao cũng sẽ đi đến quán rượu với bạn nhé." Tôi hoàn toàn quên mất luôn. Cứ vào tối thứ Sáu vui vẻ, thằng nhóc này sẽ đi chơi với bạn bè của nó.22Please respect copyright.PENANAB4HEbq5Cz1
"Ở đâu?" Tôi hỏi lại.22Please respect copyright.PENANAHrc227MBvc
"Thonglor."22Please respect copyright.PENANA6qAtRiIDrL
"Có thằng Po và thằng Sand đi không?"
"Làm sao mà chúng nó có thể bỏ lỡ được."22Please respect copyright.PENANAgYSgah68qq
"Có cần tao đưa đi không?"22Please respect copyright.PENANAUurndjWxPO
"Không cần đâu."22Please respect copyright.PENANAS1hIX5O7RW
"Thế mày có cần tao đón không?"22Please respect copyright.PENANAsMr9RLCNAK
"Cũng không cần đâu, nhưng nếu bạn không thể đưa thì tao sẽ gọi Grab về. Anh cũng vậy nhé, nếu say thì cũng không được lái xe đâu đấy."22Please respect copyright.PENANAuU3Aw5W1mN
"Thì tao đã không định mang xe đi từ đầu rồi. Mày nhớ tự chăm sóc bản thân cẩn thận đấy."22Please respect copyright.PENANArdJJsSruKH
"Tao biết tự chăm sóc bản thân mà."
Sau khi bị cảnh sát bắt kiểm tra nồng độ cồn hồi còn học, tôi không dám lái xe khi say nữa. Sợ lắm, lại còn lo nhóc con Arm phải vất vả đến bảo lãnh cho mình. Hình ảnh đó vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ, phải mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại được.
Tối nay gặp lại bọn bạn cũ, những người mà bình thường chỉ gặp nhau một lần mỗi tháng. Dù không xa cách lâu hay ở tận cùng thế giới, chúng tôi vẫn luôn nhớ đến nhau, nên chắc chắn tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội uống rượu, chắc chắn chúng nó sẽ khiến tôi uống say như chó.
"Anh cho tao thêm sữa nhé." Sau khi đã sắp xếp mọi thứ cho tối nay, Arm bắt đầu vẫy tay. Nhìn thấy nó mà khiến tôi bực mình mà muốn đuổi nó đi tự lấy, nhưng không hiểu sao cuối cùng tôi lại không kiềm chế được, mà tự đứng dậy đi lấy sữa hộ nó.
"Đây."22Please respect copyright.PENANAqRavmfqfSU
"Anh dễ thương ghê, sữa cũng ngon nữa. Anh nghe tao là đúng rồi, lần trước tao bảo anh mua nhãn hiệu này, nó thực sự rất ngon luôn đấy." Nói xong, nó tự hào vỗ ngực, nhưng có lẽ nhóc con ngốc nghếch đã quên...22Please respect copyright.PENANAXtdnnxFAr5
"Tao là người chọn mà, mày đừng có mà nhận công về mình."22Please respect copyright.PENANAnmkMXdJZla
"À tao nhớ rồi, tao sai rồi, xin lỗi anh nhé."
Nói xong, nó cúi đầu xuống, chăm chú ăn ngũ cốc trộn sữa của mình. Tôi chỉ biết nhìn cảnh đó mãi, cảm thấy lòng mình ấm áp một cách kỳ lạ.22Please respect copyright.PENANAzFoTVFpUA1
"Mày ăn nhiều quá." Thực ra tôi muốn nói sao mà ăn dễ thương thế, nhưng câu nói ra lại thành một câu nói khác.22Please respect copyright.PENANAbrpIAp4xW3
"Vậy anh có yêu tao không?"22Please respect copyright.PENANAGkOAeeXFmT
"Ghẹo gan."22Please respect copyright.PENANA83GNBCT2OD
"Haha, tại anh cứng miệng không chịu nói đúng lời trong lòng ấy chứ."
Nó thực sự hiểu tôi quá, nhưng tôi chọn cách không nói gì, chỉ đưa tay vò đầu nó trước khi cả hai cùng cúi đầu ăn sáng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc lái xe đến trường đại học.22Please respect copyright.PENANAUsFijLn68z
Ngày nào Arm có lớp sáng, nó cũng đi cùng xe với tôi, hôm nay cũng vậy.
"Tao vào lớp đây, cảm ơn anh vì đã đưa tao đi học nhé, quý ngài Anol." Chiếc xe dừng lại bên lề đường trước tòa nhà khoa. Ngay khi Arm nhấc đống hành lý nặng nề lên, tôi liền nói lời tạm biệt như mọi ngày.22Please respect copyright.PENANAvvm5ie8prL
"Chăm chỉ học nhé, quý ngài Anon."22Please respect copyright.PENANAt73elBRtFN
"Hừm, tất nhiên rồi. Anh lại đây một chút đi." Khuôn mặt trắng trẻo của nó nở nụ cười như thể đang muốn ghẹo gan. Khi thấy tôi vẫn chưa nhúc nhích, nó tiếp tục nói: "Tao không thể hôn trán tạm biệt anh sao."22Please respect copyright.PENANAMv18PLLWv3
"Đừng có hành động như trẻ con."22Please respect copyright.PENANA0IYbSgwHMd
"Tao không thể dừng được, trái tim tao nói tao yêu anh mà."
Đoán xem tôi phải làm gì? Dĩ nhiên, với Arm, tôi nghiêng mặt lại gần để cho vợ hôn, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Sự mềm mại của đôi môi chạm nhẹ vào trán tôi rồi lập tức rút lại, thân hình nhỏ bé mở cửa bước xuống xe. Nhưng trước khi đi, nó không quên cúi xuống nói thêm:22Please respect copyright.PENANAu3lIsqCz83
"Chăm chỉ làm việc nhé, hẹn gặp lại ở phòng."22Please respect copyright.PENANAKwhej2dNT6
"Vâng."
Nó đóng cửa xe rồi vẫy tay chào. Khi chiếc xe ngày càng di chuyển xa hơn. Trong tầm mắt của tôi, tôi vẫn có thể thấy nó qua gương chiếu hậu.
Chúng tôi không bao giờ ngọt ngào, nhưng mỗi ngày bên nhau đều cố gắng chăm sóc nhau thật nhiều.22Please respect copyright.PENANAPGCIA2FIKS
Có thể chúng tôi không giống như các cặp đôi khác, những cuộc trò chuyện trên bàn ăn hay khi lái xe có thể chẳng có mấy ý nghĩa, nhưng lại có nhiều chuyện ngớ ngẩn. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc...22Please respect copyright.PENANAwbsHC83lWd
Hạnh phúc vì mỗi sáng thức dậy được thấy nó là người đầu tiên.22Please respect copyright.PENANAmUt7BYCGpS
Hạnh phúc vì có nó là động lực để tôi muốn làm nhiều điều khác nhau.22Please respect copyright.PENANAa8nEceVfFM
Và đó là ước mơ của tôi, xây dựng mọi thứ cùng với người này, người có tên gọi giống như tôi, nhưng ý nghĩa lại khác biệt hoàn toàn.22Please respect copyright.PENANAUi3bu1MJ4I
... Người không có nợ.
❤️❤️❤️
Nhiều năm trôi qua, không chỉ con người đã trưởng thành hơn mà cả Bangon Pochana cũng phát triển theo cách tương tự.22Please respect copyright.PENANAgU28TI8bpq
Tôi đã chứng kiến khoảng thời gian khi nó chỉ là một quán xem bóng đá cho sinh viên trong khu vực trường, cho đến khi có sự mở rộng, cải tạo và nâng cấp nhiều lần để trở thành như ngày hôm nay. Gần đây, quán đã có đầy đủ các khu vực đáp ứng nhu cầu của khách hàng.22Please respect copyright.PENANAhpOqMdLLNO
Ai thích nhảy múa, khiêu vũ thì hãy đến khu phòng kính, nơi có sẵn nhạc EDM để thỏa sức "quẩy". Ai muốn chill thì hãy đến khu trong nhà, nghe nhạc folk hát live trong khi thưởng thức, nhâm nhi các thức uống có cồn. Nhưng với tôi và những người bạn không bao giờ "move on" khỏi bóng đá, dù tối nay không có trận đấu lớn, chúng tôi vẫn hẹn nhau ngồi ở khu ngoài trời như thường lệ.
"Ôi, không thể tin được, người khó gặp như mày mà cũng có mặt ở đây."22Please respect copyright.PENANAOpAFHLKPLN
Lời chào đầu tiên đến từ thằng Cop, cựu "trai hư" của khoa, hiện tại đã trưởng thành thành một chàng trai chỉn chu để được sếp yêu quý.22Please respect copyright.PENANAMo981sv4hu
"Miệng mồm giỏi ghê."22Please respect copyright.PENANAsozscW2JeP
Tôi chen vào ngồi, nhìn quanh bạn bè, giờ đây bọn nó cũng đã thay đổi không ít.
Thời đại học, tôi có ba người bạn thân, đó là thằng Cop, thằng Pond và thằng Bloom. Hiện tại, tôi thích gọi họ là Sam "N": chỉn chu, mọt sách và điềm tĩnh.22Please respect copyright.PENANA6w22laOlFE
Thằng Pond vẫn mọt sách như ngày nào, chỉ có thêm việc thăng chức. Còn thằng Bloom, cựu "cậu ấm" giờ đây đang cố gắng cho tương lai của mình mà không phụ thuộc vào gia đình nữa. Cuộc sống bình thường khi ở với bạn bè thì điên cuồng, nhưng khi ở nơi làm việc, nó thường giữ hình ảnh là một chàng trai điềm tĩnh để các cô gái thường xuyên hú hét, theo đuổi.
Nghĩ lại thấy buồn cười, con người ở độ tuổi 25 luôn có điều gì đó thú vị đối với họ.22Please respect copyright.PENANAUWMGQZnCIy
"Không biết quý ngài Anol dạo này thế nào?" Thằng Pond hỏi thăm tình hình của tôi.22Please respect copyright.PENANAsDqL36scd9
"Vẫn ổn."22Please respect copyright.PENANAUfSoIJyrv7
"Phải không? Sao tao nghe nói mày thường xuyên gặp rắc rối với sếp."22Please respect copyright.PENANAqxUpliLBUr
"Chết tiệt, tin tức truyền đi nhanh thế."22Please respect copyright.PENANA43NR2Mh2kZ
"Đương nhiên rồi."
Sau khi tốt nghiệp với sự tự tin và một chút ngạo mạn, tôi đã xin bố cho thử sức với những đam mê mới, nhưng không thành công. Cuối cùng, tôi bị đẩy trở lại và làm việc tại một công ty xây dựng.22Please respect copyright.PENANAPolByvCkMf
Không cần tìm kiếm ý nghĩa gì trong cuộc sống nữa, chỉ cần có tiền để ổn định cuộc sống. Bởi vì có rất nhiều chi phí, phải chăm sóc cho vợ và gia đình, không thể ngồi đó mà than vãn để bố thấy thương hại được.
"Chuyện công việc hả? Thì cũng phải nghiêm túc một chút chứ. Từ nãy giờ hỏi mình tao thôi, còn bọn mày thì sao?" Nó nói rằng trong buổi gặp gỡ này không nên nói về công việc, vì nó căng thẳng. Ngày thư giãn như thế này nên nói chuyện khác thì tốt hơn.22Please respect copyright.PENANATo3E64w8d3
"Cuộc sống của tao thì còn gì bằng, chỉ có thằng Cop là khổ thôi, vợ nó vừa đuổi nó ra khỏi nhà, giờ phải ở nhờ phòng tao này." Cập nhật cuộc sống của thằng Bloom khiến người bị nhắc đến không thể chịu nổi, liền phản ứng lại với giọng khó chịu.22Please respect copyright.PENANALycVZVFJo9
"Đừng có vạch trần bí mật của bạn thân chứ, thằng khốn!"22Please respect copyright.PENANAmrq0w4148d
"Hay giờ tao chuyển sang ngủ ở phòng thằng Arc đi, bạn bè nên chia sẻ khó khăn với nhau mà."22Please respect copyright.PENANAMX5vhQAlTf
"Đừng có gây sự với tao, tao đang ở với vợ." Tôi nóng mặt đến mức không thể chịu nổi, miệng nhanh hơn cả não.22Please respect copyright.PENANAlFi8VFFW7h
"Không thể nào, dạo này không gặp thằng nhóc Arm mấy, nó thế nào rồi?"22Please respect copyright.PENANAhwESRIrF8H
"Vẫn như cũ, ghẹo gan làm phiền mọi người chết đi được."22Please respect copyright.PENANATh7E4jvb9b
"Haha, đúng là nó rồi." Gặp ai cũng sẽ nói như vậy, vì hình ảnh của Arm là một nhóc con thích ghẹo gan, luôn thích tạo màu sắc cho người khác.22Please respect copyright.PENANA8JuFeI1etj
"Chúng ta đã không gặp nhau lâu rồi nhỉ, nhớ không khí như xưa quá." Thằng Cop tiếp tục nói, tạo nên một khoảnh khắc cảm động khi tụ tập lại, nhưng thật sự, những gì nó nói thật sự mâu thuẫn.22Please respect copyright.PENANAPoX1fQBwKt
"Tao chẳng cảm thấy gì cả, cả lũ vừa mới tụ tập hồi tháng trước."22Please respect copyright.PENANAQOAzgiBbWH
"Ôi, thằng Arc, mày giúp chút đi. Nghĩ mà xem, hồi học chúng ta gặp nhau mỗi ngày, giờ đi làm tháng gặp một lần thì chẳng lâu lắm mới gặp à." Người nói làm mặt buồn thiu.22Please respect copyright.PENANAKaKFCkedy5
"Tao có thể hiểu được."
Gần như quên mất, từ lúc đến đây, một trong những người không nói gì là thằng Pond, thấy nó cúi đầu chăm chú gõ gì đó trên điện thoại, lòng tôi không khỏi thắc mắc.22Please respect copyright.PENANABsiNTCiDRI
"Mày đang làm gì vậy, Pond?"22Please respect copyright.PENANAHWTckZCWIQ
"Đang trả lời tin nhắn của người trong văn phòng." Ngay cả khi trả lời, nó cũng không nhìn mặt tôi. Nhưng chưa kịp nói gì, thằng Cop đã ôm vai bạn thân và nói với giọng châm biếm.22Please respect copyright.PENANATNinNeedaY
"Ai lại nói chuyện công việc trong buổi nhậu, vứt công việc đi."22Please respect copyright.PENANAJ8Ql2EweSk
"Nhưng mà sống chết gì cũng phải xong việc đã, sếp tao khó tính chết mẹ.". Mọi người đều đồng thanh thừa nhận hiểu được điều đó, nên ngồi im chờ cho đến khi một trong số họ giải quyết xong chuyện công việc. "Được rồi, chúng ta hãy nói về những chuyện khác. Tốt hơn là nói chuyện khác công việc đi."22Please respect copyright.PENANAfJxttAZeqV
"Tao nghĩ trước tiên chúng ta nên gọi thêm đồ uống. Mới chỉ có nước lọc, thì làm gì có vui vẻ." Tôi nói với vẻ bối rối, từ lúc đến giờ vẫn chưa có giọt rượu nào vào miệng.22Please respect copyright.PENANAcBXsRmHpV5
"Ôi, tao quên mất! Gọi gì đây?"22Please respect copyright.PENANAM14YnStbQp
"Canh cá."22Please respect copyright.PENANAkxMr7N0Ujp
"Canh cá nhà mày ấy."
Và rồi sự hỗn loạn bắt đầu xảy ra khi mọi người tranh nhau gọi món mà quán không có. Thật là một buổi tiệc nhậu vui vẻ!
Các loại đồ uống có cồn đa dạng mà thằng đó muốn uống, thằng này cũng muốn gọi, bày đầy trên bàn. Ngoài việc thưởng thức rượu không ngừng, bọn nó còn có rất nhiều tin tức để cập nhật cho nhau. Không chỉ chuyện của bản thân mà còn chuyện của những người xung quanh cũng bị nó mang ra thiêu rụi.22Please respect copyright.PENANAfst9fddiLS
"Đã kể chuyện người khác nhiều rồi, mày biết gì chưa, chuyện của thằng Joe ấy." Và tên của một người thứ ba được nhắc đến.22Please respect copyright.PENANAPxcZOvIFkc
Joe là bạn học cùng ngành. Chúng tôi học ngành kỹ thuật dân dụng với nhau, tốt nghiệp cùng nhau, làm việc trong cùng lĩnh vực và đôi khi cũng ra ngoài chơi với chúng tôi.22Please respect copyright.PENANAe4stToWJCN
"Sao vậy?"22Please respect copyright.PENANA3Gsu0KwY9m
"Nó vừa chia tay với người yêu đấy." Thằng Pond giúp làm rõ vấn đề. Ngay lập tức, thằng Bloom vỗ đùi một cái, tiếp tục câu chuyện một cách hăng hái.22Please respect copyright.PENANA0D9yUl3flS
"Đấy, tao đã nói rồi mà, đó là lý do tại sao không nên có người người yêu như vậy."22Please respect copyright.PENANAkPA792TId7
"Thật là khổ."22Please respect copyright.PENANAS4esdVg2K5
"Ban đầu thấy yêu nhau như thể không thể tách rời, bạn bè khuyên can bao nhiêu cũng không nghe, dốc hết tâm sức. Cuối cùng thì sao? Nằm khóc trong đống nước mắt. Mới đây, tao phải đi khiêng nó xuống khỏi giường vì nó chỉ nằm ngủ không đi đâu suốt cả tuần."22Please respect copyright.PENANAgdwRLWzonJ
"Thật là nặng nề. Rảnh thì gọi nó đến chơi cùng đi." Sau một hồi im lặng, tôi cũng tìm được cơ hội để chen vào.22Please respect copyright.PENANA9tEq2G9qSQ
"Đã mời rồi, nhưng nó bảo cần thời gian để chấp nhận điều đó."22Please respect copyright.PENANA04DDrBbDo3
"Sao lại chia tay? Trước đó thấy nó và người yêu yêu nhau lắm mà."22Please respect copyright.PENANA3lDVfM0NR7
"Người yêu nó có người khác. Nghe nói đó là một chàng trai học cùng trường, dễ gặp nhau, dễ nảy sinh tình cảm." Những giả thuyết của thằng Pond nói ra có đúng có sai, được liệt kê hết ra. "Hơn nữa, thằng Joe làm việc suốt ngày đêm, lấy đâu ra thời gian để chăm sóc người yêu."22Please respect copyright.PENANA59Vi0px5Hz
"Không phải bọn nó ở cùng nhau sao?" Tất cả mọi người trong bàn đều nhíu mày, và thằng Cop là người hỏi với vẻ nghi ngờ.22Please respect copyright.PENANAAJPu1CEJiz
"Ở cùng nhau nhưng chỉ có thân xác, còn tâm hồn thì đi lâu rồi. Mày cũng nên cẩn thận đấy, thằng Arc." Chết tiệt, đang ngồi yên lại có thể trở thành mục tiêu tấn công của những tên khốn này là sao?22Please respect copyright.PENANAJ2e0t7WHkO
"Mày đang rủa tao và Arm đúng không?"22Please respect copyright.PENANAAyUcfA4tEN
Tôi không thể chịu nổi, có thể chửi tôi nhưng đừng có rủa tôi và Arm chia tay, tôi nhạy cảm với chuyện này lắm.22Please respect copyright.PENANAJDrMmH9jdt
"Tao không rủa, chỉ muốn nói rằng hãy chú ý và chăm sóc nhau cho tốt. Mối quan hệ giữa con người rất mong manh." Sau đó, thằng mọt sách trong nhóm bắt đầu kể lể dài dòng về cuộc sống.
Giờ thì, đừng quan tâm đến rượu bia nữa, tốt hơn là ngồi xuống và trò chuyện với bọn nó một cách chân thành.22Please respect copyright.PENANAVXqxBWPeP3
"Arm yêu tao lắm, bọn tao đã gắn bó với nhau lâu rồi."
"Ban đầu thằng Joe cũng nghĩ như vậy, cho đến khi biết sau này rằng nó bị cắm sừng."
"Người yêu của thằng Joe tồi đến mức có thể bỏ nó dễ dàng như vậy sao?"
Joe là một người cầu toàn. Trong suốt nhiều năm qua, có rất nhiều người muốn làm người yêu của nó. Thật không thể tin rằng cuối cùng nó lại bị bỏ rơi một cách dễ dàng như vậy.
"Không rõ là tốt hay xấu, nhưng kẻ thứ 3 đó có lối sống và tuổi tác giống người yêu của thằng Joe."
Chết tiệt, càng nghe tôi càng cảm thấy sự tự tin dần biến mất. Hay là tôi đang già đi...
Thời gian qua, tôi cứ nghĩ rằng mình quan trọng với Arm, tự lừa dối bản thân. Dù thế nào đi nữa, Arm cũng sẽ không bỏ rơi mình, mà quên mất rằng trên đời này không có gì là chắc chắn. Hơn nữa, tôi mải mê với công việc trong khi Arm vẫn sống cuộc sống đại học, có một nhóm bạn lớn và có trải nghiệm nhiều điều khác nhau mà không có tôi.
Nên có một khoảnh khắc nào đó mà tôi vô tình nghĩ rằng nếu tôi không còn quan trọng với nó như trước nữa, và nếu có người nào đó phù hợp hơn xuất hiện trong cuộc sống của nó, thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ ra sao?
Chết tiệt... tôi suy nghĩ như điên, liên kết mọi khả năng trong đầu đến mức rối bời, như một mạng nhện.
"Thằng Arc, tao chỉ nói cho vui thôi, không cần phải nghiêm túc quá đâu."
Bạn tôi vỗ vai và gửi cho tôi một nụ cười ngượng ngùng. Mày đã làm tao nặng nề như vậy mà còn có mặt mũi nói đừng nghiêm túc! Tối nay tao còn không biết có ngủ được không nữa.
"Chính vì là mày nói mà khiến tao nghĩ ngợi nhiều hơn đấy."
"Bình tĩnh nào bạn hiền, không phải cặp nào cũng như thằng Joe đâu. Nào, cạn ly!"
Mày giỏi chuyển đề quá nhỉ~
Nó ném một quả bom vào tôi rồi đi mất, vì sau đó tôi không thể nào gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu nữa. Đến khi về đến phòng, tôi vẫn ngồi trên sofa hàng giờ để suy ngẫm về những gì đã xảy ra.
Arm vẫn chưa về. Dù lo lắng nhưng tôi không muốn phá hỏng niềm vui của nó với bạn bè. Thường thì nếu về muộn hơn giờ đóng cửa quán bar, tôi sẽ nhắn tin trước, nhưng nếu không nhận được phản hồi thì sẽ gọi điện ngay, phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
"Chết tiệt, thế giới như sắp sụp đổ vậy, anh Arc tao về rồi đây."
Cửa mở ra, tôi quay lại nhìn về phía âm thanh và thấy người trong suy nghĩ của mình xuất hiện trước mặt. Có vẻ như người đó không say đến mức không kiểm soát được, chỉ cần làm phiền tôi là vẫn còn đủ tỉnh táo rồi.
"Mày về muộn thế, có cảm thấy đau đầu không?" Tôi hỏi với sự lo lắng, và Arm lắc đầu ngay lập tức.
"Không đau đầu, tao chỉ uống một chút thôi."
"Ngại tao lo lắng hả?"
"Không, bạn gọi rượu không ngon nên uống không được nhiều, chỉ cố gắng uống một chút thôi." Nhìn xem cái miệng mồm của nó kìa, thật là không biết chừng mực.22Please respect copyright.PENANAkWMCKFCs64
"Vậy sao không gọi loại mà mày thích?"22Please respect copyright.PENANASVoY5N5wa5
"Không có tiền." Tôi thở dài, không muốn nói về chuyện này nữa.
Có vẻ như Arm nhìn ra sắc mặt và suy nghĩ của tôi, nên nó cười một cách tinh nghịch rồi bước lại ngồi bên cạnh, vừa nhìn tôi vừa liếc mắt sang màn hình TV.22Please respect copyright.PENANANm1K01oAlG
"Vậy anh đang làm gì? Xem series hả? Ồ, xem series của Namjoo nữa." Nói như thể tôi biết.22Please respect copyright.PENANA71lcaOY0zb
"Người nào?"
Sau khi tách ra với bạn bè, tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Ngồi chờ Arm trong im lặng, sợ rằng sẽ nghĩ lung tung hơn nữa, nên tôi đã mở một series từ dịch vụ streaming để giải tỏa sự nhàm chán, trước khi người mà tôi đang mong chờ về đến và thấy tôi đang xem.22Please respect copyright.PENANAMbfJ8JBRIS
"Vậy ra đây là nam chính à." Người ngồi bên cạnh chỉ vào màn hình TV. "Nam Joo Hyuk đó, đẹp trai ghê."22Please respect copyright.PENANAfpP9O3cvKM
"Đẹp trai không bằng tao đâu."22Please respect copyright.PENANAl2nIoZcTSc
"Thưa ngày Anol, ở cấp độ này thì lấy gì mà so với người ta được."22Please respect copyright.PENANAc5YZjPLWbv
"Giận."22Please respect copyright.PENANAU6OhF1tfYk
"Ôi, anh có giận tao thật không? Đừng như vậy, anh không mỉa mai tao đấy chứ." Nói xong, nó nghiêng đầu tựa vào vai tôi một cách thân mật. Có lẽ nó đang muốn làm nũng, nhưng xin lỗi, lời nói của mày khiến tao không thể nào hết giận được.22Please respect copyright.PENANAlKuG1S2iSb
"Vớ vẩn."22Please respect copyright.PENANAOfqzlN2JFt
"Anh có đói không? Tao có thể hâm nóng cơm trong tủ cho anh." Khi thấy cách làm nũng đầu tiên không hiệu quả, nó lại dùng đồ ăn để dụ dỗ. Không phải ai cũng dễ mềm lòng vì đồ ăn như mày đâu, nhưng tôi lại không từ chối ngay lập tức.22Please respect copyright.PENANAsRWa0fr6MQ
"Trong tủ có gì vậy? Tao không nhớ."22Please respect copyright.PENANAJKvJ9nL8LL
"Có cháo, cháo và cháo."22Please respect copyright.PENANAwMGKe5GEMc
"Sao lại cho tao chọn làm gì?"22Please respect copyright.PENANAEGs2wqZwUq
"Cho chọn cho có lệ thôi." Hừ~ Nếu có thể, tôi đã cho nó ăn chân luôn rồi. "Ăn cùng nhau nhé, tao đói và anh cũng phải ăn cùng tao."22Please respect copyright.PENANAIprDi1Dloa
"Được rồi." Tôi trả lời ngắn gọn, Arm liền vui vẻ nhảy khỏi sofa, chạy thẳng đến tủ lạnh.
Chắc chắn bên trong không có thực phẩm tươi sống như nhiều nhà khác. Chúng tôi thuộc loại ăn đơn giản, sống đơn giản, chỉ có vài ngày là tự nấu ăn.
Còn lại thì chúng tôi đều đi ăn bên ngoài hết.22Please respect copyright.PENANAuOHe75jRE5
Tôi nhìn theo hành động của Arm một cách im lặng. Nó là một người năng động, thích di chuyển, không thể ngồi yên. Nhưng chính sự tự nhiên của nó lại khiến ai cũng phải lòng, trong đó có tôi.22Please respect copyright.PENANATQuw9IExbX
"Arm, dạo này ở trường thế nào?" Và đúng vào khoảnh khắc đó, tôi quyết định hỏi về cuộc sống của nó, điều này xuất phát từ sự kiện chấn động của thằng Joe vừa mới bị bỏ rơi.
Thường thì chúng tôi sẽ cập nhật cuộc sống cho nhau nghe, nhưng không đi sâu vào chi tiết, vì muốn mỗi người có không gian riêng, không cảm thấy bị kiểm soát quá mức. Nhưng hôm nay, nó không thể ngăn được sự lo lắng trong lòng nữa.22Please respect copyright.PENANAf9cO7umrqj
"Dạo này hả... bài tập nhiều quá trời. Ngay cả khi không phải mùa thi, tao cũng muốn xin nghỉ chết đi cho xong."22Please respect copyright.PENANA9051ccuvF1
Giọng nói trả lời nhẹ nhàng đến mức khiến tôi cảm thấy thương xót. Học kỳ tới, nó sẽ phải thực tập, căng thẳng với nhiều vấn đề, từ việc thực tập ở đâu, có thích nghi được không, bạn bè đồng nghiệp ra sao, đủ thứ lo lắng. Nhưng đó không phải là điều tôi muốn biết lúc này.22Please respect copyright.PENANAQGu9Rq3ctS
"Vậy nhóm bạn thì sao?"22Please respect copyright.PENANAA5xRNZRqnX
"Thằng Po đã giảm việc đi săn thú nhồi bông xuống 30%, còn thằng Sand thì vẫn như cũ."22Please respect copyright.PENANA6pzciMzn91
"Có bạn mới nào làm quen không?"22Please respect copyright.PENANAJxcg80CtgE
"Nhiều lắm." Nó nói với vẻ tự hào, nhưng tôi thì ngồi không yên.22Please respect copyright.PENANAmFcmiH7KUn
"Là sinh viên năm dưới của chúng ta hay là đàn anh đàn chị trong khoa?"22Please respect copyright.PENANAQtL0EHljWP
"Có điều gì khả nghi không? Tốt nhất là thành thật mà nói." Arm cho hộp cháo vào lò vi sóng, rồi quay lại nhìn tôi, hai lông mày nhíu lại như thể đang cố gắng tìm hiểu. Nhưng tôi vẫn chọn cách lảng tránh, không dám nói ra.22Please respect copyright.PENANAV7eNHRHM18
Nói sao đây, khi thấy bạn bị người yêu cắm sừng, tôi lại lo lắng rằng mình cũng sẽ gặp phải điều tương tự. Nếu không có gì xảy ra, Arm sẽ cười nhạo tôi suốt cả tháng.22Please respect copyright.PENANAkRhLKNKeS7
"Không có gì cả."22Please respect copyright.PENANAIQB2UrjloB
"Không tin. Cái này gọi là có điều gì đó đấy."
Ting!22Please respect copyright.PENANAesDSMvCHSe
"Cháo xong rồi, mày đi kiểm tra đi."
"Khoan đã, sao nó nhanh quá vậy! Phải lâu hơn nữa chứ. Chúng ta làm lại đi!" Nói xong, thân hình nhỏ bé rời đi. Thế nên tôi lén thở phào nhẹ nhõm.22Please respect copyright.PENANAPB1D4lzJ42
Khi cháo đã được hâm nóng xong, chúng tôi ngồi ăn khuya cùng nhau ở bàn dù bụng không đói. Nhưng chúng tôi vẫn ngồi ăn trong khi suy nghĩ về những điều còn vướng bận trong đầu. Tôi chắc chắn rằng tối nay sẽ không thể ngủ được nếu không hỏi ra. Vì vậy tôi quyết định lấy hết sự can đảm để hỏi người nhỏ bé một lần nữa.22Please respect copyright.PENANA5XDhwY9hEH
"Arm, mày có người yêu bí mật không?"22Please respect copyright.PENANA4OggT7dsYb
Căng thẳng!22Please respect copyright.PENANAwIwWTTyGAP
Đến nỗi thìa rơi xuống! Chắc chắn có điều gì không ổn.22Please respect copyright.PENANAxBHoJw0cMS
"Anh... anh nói gì cơ?"22Please respect copyright.PENANAMNwP1mF4rQ
Giọng nói có chút run rẩy, có vẻ như có điều gì đó mờ ám.22Please respect copyright.PENANAFt24crkTHC
"Mày có người yêu bí mật không?" Tôi nhắc lại lần nữa.22Please respect copyright.PENANAWwD2AS2j7e
"Ai mà có người yêu bí mật chứ, điên à? Anh lấy ý tưởng này từ đâu ra vậy? Ôi, anh nghĩ lung tung quá đi." Nó có vẻ nghi ngờ từ lúc nói lắp bắp cho đến khi nói dài dòng. Không chỉ vậy, hai mắt còn đảo qua đảo lại không ngừng. Đây rõ ràng là dấu hiệu của người đang lúng túng.22Please respect copyright.PENANAgM4KiQCInp
Ghi nhớ trong đầu để điều tra sau.22Please respect copyright.PENANAcWfYGcGMPh
"Ừ, tin rồi, không có thì không có."22Please respect copyright.PENANAwpRGarYyeM
"Anh không tin tao đâu." Nó vội vàng đứng dậy, cúi người lại gần mà không cho tôi kịp phản ứng, rồi dùng hai tay nắm lấy mặt tôi như thể muốn giữ tôi lại. "Anh nhìn vào mắt tao đi... tao yêu anh lắm, tao không thích ai cả."22Please respect copyright.PENANAvRxu2gYz2i
"Vậy có ai theo đuổi mày không?"22Please respect copyright.PENANA9lTAt3gOo1
"Không... không có ai cả. Ai cũng biết tao có người yêu rồi, không ai dám làm phiền đâu."22Please respect copyright.PENANA3SHjNrUbVi
"Chắc chắn chứ?"22Please respect copyright.PENANAje57VVj1Yi
"Chắc chắn."22Please respect copyright.PENANA9L1H66NqoA
"Được rồi, coi như đã rõ."22Please respect copyright.PENANA09WUp0cBy3
"Yay!"
Miệng nói đã rõ nhưng trong lòng tôi lại rối bời. Arm là người không phức tạp, nghĩ gì thì thể hiện ra như vậy. Cách nó vừa rồi càng cho thấy nó đang lo lắng. Chắc chắn có điều gì đó mà nó đang giấu giếm, nhưng tôi chọn cách tạm thời không nói gì.22Please respect copyright.PENANAPjY3P4OYZK
Để khi nào đi ngủ rồi, sáng mai sẽ bắt đầu điều tra sau.
"Arc, tối qua mày đi làm gì mà mắt thâm quầng như con gấu trúc vậy?"22Please respect copyright.PENANA4AnVxhrAcc
Kết quả là nói rằng đã ngủ nhưng thực ra không hề ngủ...22Please respect copyright.PENANAVyZHECC17J
Tôi bị căng thẳng và lo lắng, dẫn đến việc dưới mắt thâm quầng như gấu trúc vào buổi sáng. Tình trạng này nặng đến mức đồng nghiệp liên tục hỏi suốt cả ngày.22Please respect copyright.PENANA2BtspF0Zf5
"Chả là không ngủ được nhiều."22Please respect copyright.PENANAWTXuwBBdIC
"Chăm sóc bản thân nhé."22Please respect copyright.PENANASeSWwUUd22
"Cảm ơn." Tôi đáp lại và quay trở lại với nhiệm vụ quan trọng. Thời gian rảnh rỗi ít ỏi trong công việc này thật sự rất thích hợp để lén lút theo dõi mạng xã hội của vợ.
Chúng tôi yêu nhau nhưng không bao giờ can thiệp vào đời tư của nhau đến mức có mật khẩu hay kiểm tra tin nhắn trong chat. Vì vậy, điều tôi có thể làm chỉ là vào xem những gì đang diễn ra trên mạng xã hội của nó. Arm thích đăng hình kèm theo những caption hài hước, và tôi luôn cười mỗi khi thấy.22Please respect copyright.PENANAWULuRy1eG7
Mới đây, vào lúc hai giờ chiều, nó mặc bộ đồ kỹ thuật, chụp một bức ảnh mặt mũi tươi tắn của mình đăng lên Facebook với caption "Cool hơn thế này thì thành đá viên rồi."22Please respect copyright.PENANAHMKe9ZKCKp
Dưới bức ảnh có rất nhiều người bình luận, có người trêu chọc, có người chửi bới như thường lệ. Mỗi người bình luận đều có người quen biết hoặc có người chưa từng thấy mặt, nhưng điều này khiến tôi nhận ra một sự thật mà mình đã quên mất: Arm là một người rất được chú ý, có nhiều bạn bè, và quan trọng là ai cũng yêu quý nó.22Please respect copyright.PENANAugzeG0bylR
Không có gì lạ khi có người đến làm quen với nhiều mục đích khác nhau.22Please respect copyright.PENANAcbC3SNLzzG
Xin nhắc lại một lần nữa, đừng có khó chịu nhé.22Please respect copyright.PENANAyzArwLQ3bh
...Chết tiệt, tôi sắp phát điên rồi.
Cảm giác nóng bừng như bị lửa đốt khiến tôi mất khả năng kiểm soát bản thân. Vì vậy, sau khi tan làm, tôi đã gửi tin nhắn hỏi một cách gián tiếp xem có muốn tôi đến đón không. May mắn thay, Arm đã nhanh chóng đồng ý với đề nghị đó, nên tôi có cơ hội ghé qua khoa của nó.
Thực ra, sáng nay chúng tôi đã đi cùng nhau, nhưng khi về thì mỗi người một ngả vì thường tan học vào những giờ khác nhau. Còn có những ngày nó đi chơi với bạn bè nữa, nên tôi không thường xuyên ghé đón sau giờ học. Nhưng nếu có ghé, tôi thường để máy nổ chờ nó tự ra xe.
Tuy nhiên, hôm nay tôi không làm như vậy. Sau khi đậu xe ở bãi đỗ của khoa, tôi bước vào dưới tòa nhà, thật trùng hợp khi bạn bè của Arm đang ngồi ở bàn dưới gốc cây, nên chúng tôi đã chào hỏi nhau.22Please respect copyright.PENANA5qlt2RcoXK
"Anh Arcccccc! - Chào anh ạ!"22Please respect copyright.PENANAiybJJ2TKml
Dù đã lên năm thứ tư nhưng bọn chúng vẫn như xưa, còn thể hiện thái độ cuồng nhiệt một cách thái quá không hề thay đổi, khiến tôi không thể không mỉm cười.22Please respect copyright.PENANAWWj1s7zqb3
"Xin chào, lâu quá không gặp!"22Please respect copyright.PENANAvhdEQoVTt3
"Lâu lắm rồi anh ạ. Nói thật, anh tốt nghiệp lâu rồi mà vẫn phong độ như xưa. Hôm nay đến đón Arm hả anh?"22Please respect copyright.PENANAD7z22fw4Xs
"Đúng vậy, hôm nay tan làm sớm nên ghé qua đón."22Please respect copyright.PENANAEwycQJ1xVs
"Nó đang nộp báo cáo cho giáo viên, chắc lát nữa sẽ xuống đấy ạ."22Please respect copyright.PENANA71tEvQyd1w
"Không sao, anh ngồi chờ cũng được." Nghe vậy, bọn trẻ năm thứ tư lập tức nhốn nháo như đàn kiến, giúp nhau tạo ra chỗ ngồi cho tôi. Thấy thái độ cuồng nhiệt như vậy khiến tôi cảm thấy vui vẻ. "Vậy bọn mày dạo này thế nào?"22Please respect copyright.PENANAbpiPHEgc4r
Tôi bắt chuyện vì đang cảm thấy buồn miệng.22Please respect copyright.PENANA6uSz69LqOR
"Cuộc sống khốn khổ lắm anh ơi, năm thứ tư không dễ dàng chút nào." Tôi cười trước lời nói của thằng Sand, những người còn lại cũng gật đầu đồng tình với câu nói đó.22Please respect copyright.PENANAWiczb01ubj
"Rồi cũng sẽ qua thôi."22Please respect copyright.PENANAUz2lI5XoCp
"Qua năm thứ tư rồi có tốt hơn không anh?"22Please respect copyright.PENANAfh59g9QnCP
"Hừ, còn tệ hơn nữa."22Please respect copyright.PENANAUZTETtiCCo
"Ôi chết tiệt thật."22Please respect copyright.PENANAQXOMirQagY
"Mà cho tao hỏi trong thời gian học đại học, Arm có bị ai gây chuyện không?"
"Em nghĩ anh nên thay đổi câu hỏi thành nó không gây rắc rối ở đâu không ấy chứ? Người như nó giỏi tìm rắc rối cho người khác lắm." Câu nói này là của thằng Po, và biểu cảm trên mặt nó cho thấy đây không phải là lời nói dối.
"Vậy có ai đến làm phiền nó không?"
"Ehhh!"
Sáu người ngồi đó đều sững sờ. Hành động kỳ lạ như vậy chứng tỏ có điều gì đó, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại cho chắc chắn.
"Có chuyện gì sao?"
"Không... không có đâu, dạo này học hành căng thẳng lắm ạ."
"Nói thật đi."
"À... thì cũng có một vài người, anh Arc ạ. Arm nó thân thiện lắm, nhưng nó từ chối hết rồi."
Phù~ Tôi thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Chỉ một chút thôi.
"Chết tiệt!!" Bạn nó hét lên, mắt gần như lồi ra. Khi nhìn theo ánh mắt đó, tôi thấy một cảnh tượng khiến tôi choáng váng. Nó đi cùng một thằng con trai, không chỉ là người lạ mà còn trông rất đẹp trai.
Xin phép được hét lên câu "Chết tiệt!" lần thứ triệu lần.
"Người đó là ai?" Tôi hỏi thằng Sand và Po với sự tò mò, tim đập thình thịch, cảm giác khó tả tràn ngập khiến tôi phải nuốt nước bọt mấy lần.
"Em không biết, anh Arc ạ. Bọn em mới thấy hôm nay."
Arm có bí mật với bạn bè, điều đó có nghĩa là thằng đó phải quan trọng đến mức muốn giữ bí mật.
Tôi nghĩ đủ thứ trong đầu nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể, cho đến khi người nhỏ bé nhìn thấy tôi từ xa, nó liền chạy lại vui vẻ và bắt đầu nói như mọi khi.
"Sao anh đến sớm vậy? À... tao phải mang báo cáo đi nộp, anh chờ lâu không?"
"Bạn mới hả?"
Ngoài việc không trả lời câu hỏi, nó còn vội vàng hỏi về người khác ngay lập tức.
"Đàn em." Arm quay sang nhìn thằng cao lớn đi theo sau, rồi lại nhìn thẳng vào mắt tôi mà không có ý định tránh.
"Khoa của chúng ta?"
"Khoa bên cạnh."
"Được rồi, có cần nói chuyện gì với bạn trước không? Tao không vội, có thể chờ được."
"Không cần đâu! Chúng ta về thôi."
Ngoài việc không ở lại, thằng nhóc bướng bỉnh còn cố gắng kéo tay tôi đứng dậy, dùng sức đẩy lưng tôi ra khỏi chỗ này nhanh nhất có thể.
"Bọn mày bị bỏ lại rồi nhé, tạm biệt~"
"Tạm biệt~" Những người còn lại vẫy tay chào, môi mỉm cười nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy như họ đang khóc.
❤️❤️❤️
Trong diễn đàn trực tuyến có viết rằng nếu tình cờ gặp gỡ ai đó, người đó thường nói rằng họ là bạn.
Đối với Arm cũng không khác gì, Arm nói là đàn em... nhưng đàn em kiểu gì vậy?
"Chào anh Jet."
Nghĩ một mình cũng thấy căng thẳng, hôm nay là dịp tốt để đưa người anh gia tộc mã số yêu quý đi ăn tối và đồng thời tư vấn về những vấn đề trong cuộc sống.
"Chào Arc. Có chuyện gì mà mày hẹn tao gặp vậy?"
"Có chuyện cần tư vấn."
"Chuyện gì?"
"Đặt món trước đi." Tôi nhanh chóng đưa cuốn sổ ghi món ăn cho anh ấy.
Anh Jet chỉ gọi một món, trong khi tôi chọn món ăn nhẹ vì phải chuẩn bị dạ dày để ăn tối với thằng Arm ở phòng sau.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi bắt đầu vào vấn đề chính.
"Em cảm thấy Arm có một bí mật gì đó mà không muốn nói cho em biết. Hình như có ai đó đang thích nó."
"Chờ đã, có phải mày nghĩ quá không?" Người lớn tuổi hơn phản bác lại.
"Không biết nữa, nhưng hành động của Arm thì rõ ràng."
"Như thế nào?"
"Khi em hỏi có ai thích không, nó đã từ chối ngay lập tức nhưng lại vô cùng ấp úng. Gần đây, ba ngày trước, em đến đón nó ở trường, nó đi cùng ai đó không rõ.
Nó nói là đàn em nhưng bạn của nó không ai biết cả." Nói đến đây, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.
"Em tin tưởng Arm, nhưng một phần trong em lại lo lắng rằng nếu có ai đó thích nó thật sự và người đó tốt hơn em, thì em sẽ phải làm sao?"
"Thật sự mày lo lắng quá rồi đấy."
Anh Jet xúc cơm cho vào miệng, vẫn không cảm thấy lo lắng.
"Khi bắt đầu đi làm, có một khoảng trống nào đó xuất hiện, không lo lắng thì không thể nào."
Gần đây, thằng Joe cũng chỉ lo làm việc, nên bạn gái nó đã lén lút hẹn hò với một người bạn ở trường, thật là game over.
"Trước tiên, mày phải bình tĩnh lại đã, đừng có làm quá lên."
"Khi anh làm việc ở Nhật, anh đã xử lý cảm xúc này như thế nào? Có bao giờ nghĩ rằng YeePun sẽ bỏ đi thích người khác hoặc chia tay với anh không?"
"Cũng có lúc như vậy, nên tao đã cố gắng cân bằng mọi thứ cho tốt hơn, chăm sóc và cải thiện bản thân."
"Được rồi, anh nghĩ em cần cải thiện điều gì?"
"Mày vẫn chưa biết liệu giả thuyết của mình có đúng hay không."
"Nếu không đúng thì tốt, nhưng việc cải thiện bản thân cũng không phải là điều tồi tệ."
Sau khi bắt đầu hẹn hò với Arm, tôi bắt đầu thay đổi bản thân một cách chậm rãi. Tôi không còn ích kỷ như trước, không ra lệnh hay làm cho Arm cảm thấy khó xử. Tôi cố gắng chú ý đến cảm xúc của người khác mọi lúc. Chúng tôi đã trưởng thành rồi, nên tôi không muốn ép buộc Arm phải làm theo ý mình mọi thứ. Tôi muốn Arm có tự do trong việc lựa chọn và quyết định. Dù tôi biết mình vẫn còn nhiều điều chưa đủ tốt.
"Anh nghĩ sao cũng được."
"Vậy bây giờ anh thấy em thế nào?" Người đối diện ngả lưng vào ghế, nhìn tôi như đang cân nhắc.
"Cũng tốt đấy, có thể... có một điều."
"Điều gì?"
"Mày cứng nhắc quá đấy, Arc." Điều này đúng, không thể phủ nhận. "Cảm xúc, người yêu cũng muốn được người yêu chiều chuộng một chút, ngọt ngào một chút."
Khi nghe lời nói của anh Jet, tôi bắt đầu nhận ra nhiều điều. Dù mỗi ngày chúng tôi chăm sóc lẫn nhau rất tốt, luôn hỗ trợ nhau hết mình, nhưng không thể phủ nhận rằng cuộc sống đôi lứa cũng cần sự ngọt ngào cho tình yêu. Điều này thật khó khăn khi thực hiện.
"Chiều chuộng?"
"Ừ, mày thử nghĩ xem, sẽ ra sao nếu mày trở nên dễ thương hơn." Nếu điều anh Jet nói, nó thật sự là một cơn ác mộng, chỉ cần tưởng tượng cũng đã thấy xấu hổ với bản thân.
"Khó quá."
"Không phải bảo mày phải trở thành người khác, chỉ cần là phiên bản riêng biệt của mày khi ở bên người yêu thôi. Tao đảm bảo Arm sẽ không bao giờ nhìn người khác đâu."
Anh ấy vỗ vai tôi để động viên, ánh mắt như muốn nói rằng hãy tin tưởng vào điều đó. Chắc chắn là tôi có thể làm được!
"Anh nghĩ em nên bắt đầu từ đâu?"
Anh Jet nhắm mắt suy nghĩ một chút trước khi nói bằng giọng điềm tĩnh.
"Thì..."
"Anh đã về rồi đấy à."
"Đúng rồi, tao về rồi đây."
"Chết tiệt!! Tao đã nấu ăn chờ anh đấy, đây là món trứng chiên ngon nhất trên đời." Người nhỏ bé tự hào giới thiệu. Chỉ cần mở cửa vào phòng đã ngập tràn mùi trứng chiên thơm phức. Và khi lại gần xem, tôi thấy trứng chiên của nó ngập dầu quá mức, có vẻ như nó đã cho nửa chai dầu vào để rán.
Arm thật sự rất lạnh lùng với tôi. Nếu là bình thường, tôi đã chọc ghẹo nó rồi và sẽ ăn sạch sẽ đến hết đĩa.
Chỉ có hôm nay tôi mới chính thức bắt đầu trở thành người ngọt ngào.
Dễ thương à? Thì thử xem.
Nghĩ vậy, tôi liền lao vào ôm lấy nó từ phía sau, sau đó hôn lên má một cái thật lớn. Trong các bộ phim, cảnh này đã được làm rất nhiều, chắc hẳn nhiều người sẽ thấy thích thú.
Nhưng chỉ thể hiện qua hành động thôi thì không đủ, lời nói cũng phải truyền đạt sự chân thành.
Một, hai, ba, ugh!
"Cảm ơn em nhé."
Có một khoảng lặng kéo dài một chút. Đừng nói gì đến Arm, ngay cả tôi cũng thấy bối rối.
"Hả! Cái gì? Anh gọi tao là 'em' hả? Haha!" Nó cười lớn, lăn lộn trên sàn. Tôi cũng cười thoải mái cho đến khi đã đã thỏa mãn. "Anh Arc có bị làm sao không vậy?"
"Không, tao bình thường."
"Được rồi, thế giờ chúng ta ăn cơm được chưa?"
"Ừ, trước khi về tao có ghé mua chút đồ ăn. Có hai ba món."
"Tốt quá, ăn nhiều món sẽ ngon lắm."
Thấy Arm vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Chúng tôi cùng nhau mở đồ ăn cho vào bát, rồi đặt lên bàn.
"Arm, cảm ơn mày vì bữa ăn ngon hôm nay nhé." Arm đứng ngẩn ra, rồi trước khi ăn, đừng quên món mà tôi đã chuẩn bị. Đây, tôi đã mua từ đầu ngõ. "Sắp xếp bàn một chút, để phòng chúng ta thêm tươi mới."
"Ôi trời, nếu tính từ đó đến giờ anh đã mua hoa để trang trí phòng sau hai triệu năm rồi đấy. Chết tiệt, chắc chắn là thế giới sắp diệt vong rồi."
"Mày nói quá rồi đấy."
Đây chính là lời khuyên của anh Jet. Một trong những cách để tăng thêm sự ngọt ngào là tạo ra một khung cảnh lãng mạn. Nếu không dám tặng hoa cho người yêu vì ngại, thì có thể mua hoa để trang trí phòng trước, để không khí thêm phần lãng mạn.
Chưa đủ đâu, trong khi ăn cơm cùng nhau, mỗi lần đều kết thúc bằng việc cãi nhau, đến mức suýt nữa thì đánh nhau. Hôm nay tôi muốn ngừng chiến tranh vì muốn chăm sóc người yêu bằng cách múc trứng chiên vào đĩa của Arm.
"Anh đang trêu tao hả? Nó không ngon đến mức ném cho tao ăn hết như vậy đâu." Chết tiệt, sao kết quả lại ngược lại thế này?
"Không phải như vậy, tao chỉ muốn chăm sóc cho mày thôi."
"Hôm nay anh thật kỳ lạ."
"Ăn nhiều vào, đừng hỏi gì cả." Từ trứng chiên, tôi tiếp tục múc trứng kho cho Arm. Căng thẳng quá, mua trứng về mà thằng nhóc Arm đã chuẩn bị sẵn rồi. May mà có thịt heo và canh cá, cũng đỡ lo phần nào." "Uống nước không? Sợ mày bị nghẹn."
"Vâng, nhưng thật sự kỳ lạ quá."
"Đừng hỏi nữa, ăn cơm đi."
Arm không được biết rằng tôi đã lén đi tham khảo ý kiến của anh Jet. Tôi phải làm cho Arm cảm thấy đây chính là tôi, người đang dần thay đổi theo cách của mình.
Ngay khi ăn cơm xong, ngồi chơi game một lúc, chúng tôi cùng nhau đi tắm. Trước đây, mỗi người một kiểu, ai tắm thì tắm, không tắm thì đi ngủ trên sofa. Thỉnh thoảng cũng có lúc tắm cùng nhau, nhưng vẫn giữ nguyên thói quen cũ. Tuy nhiên, hôm nay, tôi sẽ thể hiện sự ngọt ngào bằng cách tình nguyện cọ lưng cho người nhỏ bé.
Arm nhíu mày ngạc nhiên nhưng vẫn chịu ngồi yên cho tôi cọ lưng một cách thoải mái. Sau đó, chúng tôi ngồi xuống sofa, cầm remote xem TV.
"Thấy anh để lại phim hôm trước, hôm nay chúng ta cùng xem nhé?" Tôi chắc chắn Arm đang nói về bộ phim Hàn Quốc mà hôm đó tôi đã mở lung tung để giải khuây.
"Xem đi."
Trong khi chờ Arm tìm bộ phim đó, tôi đi lấy đồ ăn vặt cho chúng tôi. Có thể nói rằng chúng tôi không có khoảnh khắc nào im lặng cả. Đây là dâu tây đông lạnh với sữa chocolate theo kiểu mà Arm thích. Khi đưa cho Arm, nó lập tức cảm ơn tôi một cách vui vẻ.
"Đây là cái người mà mày nói là đẹp trai đúng không?" Chưa đến năm phút xem phim, một gương mặt xuất hiện trên màn hình.
"Đúng rồi, đây là Mephanamcharyok. Tao thích nụ cười của anh ấy, nó có sức hút lắm." Arm nói rằng nó thích nụ cười, nghe vậy tôi không thể chờ đợi thêm nữa!
"Sao anh lại cười vậy?"
"Chịu nổi không?"
Tôi cười theo nhân vật chính trong phim. Dù không thể so sánh với anh ấy, nhưng tôi cũng cố gắng hết sức. Nụ cười này xuất phát từ tận đáy lòng, ánh sáng của nó có thể thấy rõ trên khuôn mặt của Arm.
"Thật sự dễ thương quá đi, chắc chắn là anh ăn nhầm thuốc rồi."
Arm nói tôi dễ thương. Chết tiệt, tôi liền tựa đầu vào vai nó và cùng xem phim, mặc dù cốt truyện chẳng vào đầu tôi chút nào.
"Anh Arc, thứ Bảy này có rảnh không?" Khoảng nửa giờ trôi qua, câu hỏi từ người bên cạnh khiến tôi chú ý.
"Rảnh."
"Nhưng tao lại không rảnh."
"Hửm, sao vậy?" Chết tiệt, tôi lại lỡ lời rồi.
Ghét thật, nó lại ghẹo gan tôi nữa rồi.
"Đùa thôi mà! Nếu rảnh trùng nhau, chúng ta thử tìm hoạt động hoặc nơi nghỉ ngơi để thay đổi không khí xem sao." Ý tưởng này hay đấy. Thực ra tôi đã muốn rủ Arm từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Tôi cũng chán ngấy tiếng kêu ca của thằng nhóc bướng bỉnh này mỗi khi không muốn ra ngoài vì chỉ muốn ngủ.
Kỷ lục mà tôi có thể đếm được là nó đã ngủ đến mười tám tiếng liên tục. Không biết đó là ngủ hay hôn mê nữa.
"Được, muốn đi đâu?"
"Đi biển, muốn xem hoàng hôn." Đôi mắt tròn xoe của Arm lấp lánh như rất hào hứng.
"Đi như vậy có mệt hơn không?"
"Ở lại lâu lâu một chút đi anh Arc, thứ Bảy - Chủ Nhật, anh có ổn không? Chúng ta có thể thay phiên nhau lái xe với nhau."
"Đi máy bay cho dễ."
"Wow, sao tao lại không nghĩ ra nhỉ?" Tôi ghét cái mặt của nó, muốn véo má một cái thật mạnh vì sự đáng yêu của nó.
"Vậy thì quyết định như vậy nhé, chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Lo cho bản thân mày trước đi, cố mà dậy sớm cho được đi đã."
"Đến mức này rồi, đi chuyến bay đầu tiên trong ngày luôn không."
"Thì cứ để nó như vậy đi."
(Rrrr - - Rrrr - -)
Trong khi đang nói chuyện về kỳ nghỉ cuối tuần, một âm thanh bất ngờ xen vào tai tôi. Chắc chắn là tiếng chuông điện thoại của Arm.
"Để tao nhận điện thoại một chút." Tôi gật đầu đồng ý trước khi nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của nó, đang đi ra ngoài ban công.
Một lúc sau, nó quay lại với vẻ mặt không được tốt lắm.
"Anh Arc, tao có tin xấu muốn nói." Người đối diện nói như sắp khóc, và lúc đó trái tim tôi như bị đông cứng lại. "Là nhóm bạn tao gọi đến hẹn làm dự án trong kỳ nghỉ đó, huhu."
Còn nhiều ngày khác mà không biết sao mấy đứa trẻ lại hẹn đúng vào ngày đó, phá hỏng bầu không khí ngọt ngào của tôi với vợ. Nghĩ đủ thứ trong đầu, cả những lời chửi rủa bạn bè trong lòng. Nhưng điều tôi có thể nói chỉ là...
"Không sao, đi biển lúc nào cũng được."
"Anh Arc, tao muốn khóc, tao muốn ở bên anh, muốn có một chút không gian lãng mạn của riêng."
"Ở đâu cũng có thể lãng mạn được, lại đây nào."
Tôi nắm lấy cổ tay của nó để kéo xuống. Arm nằm gối lên đùi tôi, nhưng hai chân lại đung đưa không hài lòng.
Arm... mày nghĩ tao hài lòng lắm hả? Mày có biết bây giờ tao đang làm gì không?
Đang chửi thầm bạn mày trong lòng đấy, chết tiệt...
"Vở ghi chép."
"Sẵn sàng!"
"Sách."
"Sẵn sàng!"
"Ví tiền."
"Anh cho tao mượn tiền một chút nhé!"
"Muốn ăn chân tao không!" Arm thường hay quên đồ, nên chúng tôi phải kiểm tra danh sách vào mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi phòng hoặc khi lên xe. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi khởi động xe và cho xe di chuyển ra khỏi chung cư. "Nghe nhạc không?"
"Để DJ chọn cho."
"Mày tự chọn đi." Người bên cạnh không từ chối, bấm chọn bài hát từ điện thoại của tôi.
"Ôi, chắc chắn thế giới sắp sụp đổ lần nữa. Anh mà cũng nghe nhạc kiểu này à? Ngọt ngào và dễ thương như vậy, trước đây tao nhớ chỉ thấy anh chỉ thích Lofi Hip Hop thôi mà." Người yêu tôi tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi không muốn kể cho nó biết tôi đã có những bài hát này như thế nào, đến mức phải nhọc nhằn nhắn tin xin các bài hát từ YeePun.
"Con người cũng phải thay đổi một chút, chứ cứ mãi như cũ thì chán lắm."
"Tin rồi, thật sự anh đã thay đổi rồi."
Những bài nhạc nhẹ nhàng hòa cùng thời gian buổi sáng, dù bên ngoài có hỗn loạn thế nào, nhưng không khí trong xe của tôi và Arm vẫn rất tốt.
"Chăm chỉ học nhé."
Xe dừng lại bên lề đường, và chúng tôi thường nói những lời động viên trước khi tách ra bằng câu nói kinh điển.
"Tao hứa sẽ chăm chỉ học vì bản thân, vì anh, vì gia đình và con chó ở nhà."
"Tốt lắm." Tôi cúi người lại gần Arm, nhưng thằng nhóc bướng bỉnh đó lại giật mình kêu lên.
"Khoan đã, sao hôm nay anh cứ lạ lạ vậy? Bình thường chỉ có tao làm nũng anh thôi mà."
"Nhanh lên, hôn một cái để tao có động lực làm việc." Arm không từ chối, hôn lên trán tôi một cái rồi rời ra.
Điều này không phải là thay đổi bản thân để giữ nó ở lại với tôi, mà là thay đổi vì muốn làm tốt nhất trong khoảng thời gian chúng tôi còn bên nhau.
"Anh Arc, đừng cãi nhau với trưởng phòng nhé."
"Ừ."
"Gặp lại vào buổi tối nhé ạ."
"Gặp lại vào buổi tối."
Thân hình nhỏ nhắn mở cửa bước ra, trong khi tôi lái xe hướng về nơi làm việc với tâm trạng phấn chấn. Việc thêm chút ngọt ngào vào cuộc sống tình yêu mỗi ngày thật tuyệt vời. Điều đó giúp tôi có thể làm việc một cách vui vẻ suốt cả ngày, dù có kết thúc bằng việc cãi nhau với sếp.
Không ngờ rằng chỉ còn mười lăm phút trước khi tan ca, tiếng điện thoại với đầu dây bên kia là ai đó lại xen vào.
"Có chuyện gì vậy, nhóc con bướng bỉnh."
[Anh Arc, hôm nay không cần đến đón tao ở trường đâu nhé.] Giọng nói của Arm nghe có vẻ lạ lùng.
"Sao vậy?"
[Tao đang ở bệnh viện.]
Nghe đến đó, tôi lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt đến mức không thể kiểm soát hành động của mình. Trong lòng tôi lo lắng đủ thứ, chưa biết chuyện gì xảy ra mà tay đã tìm kiếm chìa khóa xe.
"Có chuyện gì vậy? Đau ở đâu? Ở bệnh viện nào? Tao sẽ đến ngay bây giờ."
[Anh bình tĩnh đã. Tao đang ở bệnh viện trường, nhưng không phải tao bị thương đâu, mà là một đàn em.]
"Tao sẽ đến ngay."
[Anh đã tan ca chưa? Lúc đầu tao đã nhắn tin cho anh nhưng không thấy anh đọc.]
"Tao vừa ra khỏi phòng họp, gần hết giờ làm rồi, chờ một chút nhé, tao sẽ ra ngay." Được rồi, tôi muốn thấy tận mắt nên đã đi xin phép sếp để về sớm một chút. May mắn là sếp không có vấn đề gì, tôi liền lái xe hướng đến người quan trọng.
Arm đang ngồi chờ ở ghế trước phòng cấp cứu. Ngay khi thấy tôi, nó lập tức chạy lại.
"Anh Arcccc!"
"Có chuyện gì vậy?" Khi hỏi, tôi không quên quan sát người trước mặt từ đầu đến chân. Trái tim tôi như rơi xuống khi thấy miếng bông băng băng kín vết thương ở lòng bàn tay trái.
"Chiếc xe máy bị ngã nhưng tao không sao, chỉ bị trầy xước một chút, tao đã được băng bó rồi." Thở phào nhẹ nhõm, nếu nặng hơn thì tôi không biết phải làm sao.
Lúc đó, ánh mắt tôi chạm phải hai người quen khác, đó là thằng Po và Sand, đang ngồi ở ghế không xa. Tôi liền hỏi với sự lo lắng.
"Đã xảy chuyện gì vậy, chúng mày có ổn không?"
"Chúng em không sao đâu, anh. Bọn em không phải là người bị thương." Câu trả lời của Po khiến tôi nghi ngờ.
"Ủa, vậy ai bị thương?"
"Là đàn em." Arm giải thích thay. Lúc đầu tôi định hỏi rằng đàn em nào, nhưng tôi phải nuốt lời lại khi thấy một người đàn ông đi khập khiễng ra ngoài với cái nạng.
"Bọn mày đi cùng nhau à?"
"Em nó rủ đi ăn món mới, nhưng bỗng dưng có con chó chạy cắt ngang đường nên mới để xảy ra chuyện như vậy."
"Không sao thì tốt rồi." Được rồi, kẻ thù của trái tim đang hiện diện trước mặt. Tôi phải làm gì đó để nó biết rằng tôi và Arm vẫn còn yêu nhau. Vì vậy, hãy quên đi những suy nghĩ khác! "Arm, lần sau phải cẩn thận hơn nhé. Nếu mày có chuyện gì, tao chắc chắn sẽ chết mất."
"Ôi, anh Arc, tao hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn nữa."
"Đã hứa rồi nhé." Nói không đủ, tôi phải đưa ngón út ra trước mặt. Nhóc con nhìn tôi một lúc có vẻ ngạc nhiên, nên tôi vội giải thích thêm. "Ký ước bằng ngón út mà."
"Thật kỳ lạ." Dù có chút nghi ngờ, nhưng thằng nhóc vẫn đồng ý làm theo yêu cầu của tôi mà không phàn nàn.
"Kỳ lạ gì chứ? Mày bị thương như vậy phải chăm sóc thật tốt. Mày có còn đau chỗ nào trên người không? Tối nay, tao sẽ giúp mày massage. Hoặc nếu muốn ăn gì đặc biệt thì cứ nói."
"Em chỉ bị thương ở tay thôi mà."
"Không được, dù sao cũng đau mà."
"Chứ gì nữa, anh Arc sao lại dễ thương với tao đến thế này?"
Haha, tôi cười thầm trong lòng và liếc nhìn đối thủ. Thằng đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Bởi vì mày là người quan trọng với tao, Arm."
"Anh cũng quan trọng với tao lắm đó."
"Tao yêu mày." Nói hết lòng rồi dừng lại khi thấy thằng Po và thằng Sand bỏ đi để nôn.
"Tao cũng yêu anh, yêu yêu yêu yêu."
"Vậy chúng ta về nhé?" Tôi hỏi người nhỏ bé, và thằng nhóc gật đầu.
"Về luôn ạ."
"Đau như vậy mà có cần tao đưa về không?" Cuối câu tôi hỏi một người khác, và người đó trả lời với vẻ mặt khó đoán.
"Dạ thôi ạ, em đợi bạn đến đón ạ. Cảm ơn anh nhiều."
Chúng tôi không nói gì nhiều, chỉ cần giải quyết xong rồi ngồi chờ bạn của em ấy đến đón. Khi thấy mọi người đều an toàn, tôi cũng tạm biệt và ra về.
Thằng nhóc đó tên là Mile, nghe quen quen. Chắc chắn là con của một tên ác quỷ.
Trước đây, Arm cũng từng có người theo đuổi tên tương tự, đó là Nile trong truyền thuyết. Hiện tại, họ vẫn là bạn và không có gì xảy ra, nhưng với người này, tôi không chắc lắm.
Không phải tôi không tin tưởng vào người yêu mình, mà là không tự tin vào bản thân mình có đủ tốt để cạnh tranh với thằng nhóc đó hay không. Tôi đã đến mức này rồi sao?
Về đến phòng, tôi chăm sóc Arm không rời vì vết thương không được dính nước. Đến khi mọi việc trong ngày kết thúc thì đã gần nửa đêm, và giờ thì người nhỏ bé đã ngủ say. Tôi mở máy tính làm vài việc linh tinh trước khi bước ra ban công và gọi điện cho người quen.
"Anh Jet."
[Gọi đến khuya như vậy là có chuyện gì vậy?] Giọng nói rõ ràng như vậy chứng tỏ vẫn chưa ngủ.
"Vừa rồi em xem MV thấy buồn quá."
[Hả?]
"Anh... em phải làm sao trong ngày bị bỏ rơi đây?"
[Cái gì vậy thằng Arc, drama gì mà ghê vậy? Arm phản bội mày rồi hả?] Đầu dây bên kia có vẻ bất ngờ không ít, nhưng tôi không biết phải nói sao. Sự việc hôm nay rõ ràng quá rồi.
"Em không biết nữa, nhưng chắc chắn có người thích nó, và có vẻ như cả hai đã đi đâu đó cùng nhau. Không biết đã bao nhiêu lần, nhưng chắc chắn không phải chỉ một lần."
[Mày không mở lòng nói chuyện với nó sao?]
"Sợ sẽ làm phiền nó quá, sợ nó cảm thấy em không tin tưởng nó."
[Vậy mà mày lại gọi điện cho tao nói về điều này, nghe có vẻ tin tưởng nó lắm nhỉ? Tại sao mày lại giỏi trong những chuyện khác như vậy?]
"Cũng từng giỏi, nhưng hôm nay không giống như những lần trước. Em không còn tự tin rằng mình đủ tốt cho nó nữa."
Trước đây, có thể tôi đã tự mãn nghĩ rằng mình quan trọng, nghĩ rằng dù thế nào nó cũng sẽ chọn tôi. Nhưng hôm nay, những suy nghĩ đó đã tan biến, tôi gần như quên mất rằng thế giới này còn nhiều người tốt hơn mình.
[Drama quá đi.] Tôi nghe thấy tiếng thở dài dài từ bên kia. [Thế này nhé, mày bình tĩnh lại. Trước tiên, hãy chắc chắn rằng có người đang theo đuổi nó thật sự, đừng nghĩ lung tung. Hãy chắc chắn rằng Arm có tình cảm với người khác rồi hãy buồn. Nhưng giờ mày làm như thằng Arm đã bị bỏ rơi rồi đấy.]
"Em sẽ thử, nhưng điều tra thế nào đây? Em còn phải làm việc."
[Có vẻ mày ngu đi nhiều lắm rồi đấy, thằng Arc.] Tôi chấp nhận bị chửi vì trong đầu đang rất rối bời. Ngay cả những phép toán đơn giản cũng sai, tin tôi đi. [Hỏi bạn của nó đi, xin giúp đỡ cũng không sao cả.]
"Hiểu rồi, cảm ơn anh Jet nhiều."
Sau khi cúp máy với anh Jet, tôi quay lại phòng, tắt đèn đầu giường rồi từ từ leo lên giường nằm.
Tôi vòng tay ôm Arm, dù cả đêm không ngủ được.
Hôm nay phải làm việc, nhưng tôi vẫn tìm thời gian rảnh để gửi tin nhắn ngọt ngào cho Arm. Như đã nói, cuộc sống cần có chút ngọt ngào để không ai có thể xen vào. Tuy nhiên, tôi cũng không quên điều tra về người thứ ba có thể gây rạn nứt trong mối quan hệ của chúng tôi.
Sáng nay trước khi bắt đầu làm việc, tôi đã gửi tin nhắn yêu thương rồi, giờ phải làm sao đây?
"Hôm nay không thể tập trung, chỉ nghĩ đến mày thôi." Không được, nếu không Arm sẽ nghĩ tôi lười biếng. Chắc chắn sẽ phàn nàn đến chán tai. "Hôm nay, nhóc con đáng yêu muốn ăn gì? Anh sẽ mua cho."
Nghe có vẻ ngọt ngào quá, đổi câu một chút thì hơn. Cuối cùng, tôi đã nhấn gửi tin nhắn cho người yêu với nội dung…
"Hôm nay muốn ăn gì? Tao sẽ mua cho."
Tin tôi đi, không đến ba phút, thằng Arm sẽ gửi sticker liên tục kèm theo danh sách đồ ăn khổng lồ. Điểm số của tôi trong vai trò bạn trai ngọt ngào chắc chắn sẽ cao ngất ngưởng.
Nhưng đã ba phút trôi qua, năm phút, mười phút mà vẫn không có tin nhắn nào. Chết tiệt, tôi bắt đầu lo lắng nặng nề cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
[Alô, anh Arc.]
Còn chưa kịp tìm câu trả lời cho việc người yêu không trả lời tin nhắn thì thằng nhóc Pipo đã gọi cho tôi.
"Sao vậy, Pipo?"
[Arm muốn nói chuyện với anh.]
Chưa kịp hỏi có chuyện gì, tôi đã nghe thấy tiếng lắp bắp. Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia đã chuyển sang giọng của một người khác.
[Alô anh, pin điện thoại của tao hết rồi, tao khóc rất nhiều. Khóc đến nỗi mấy thằng bạn chó trong khoa nhìn tao. Tao rất tiếc vì không mang theo pin dự phòng và lũ bạn cũng không có. Tìm sạc pin trong khoa cũng không được, giống như mọi người đều tranh nhau sử dụng điện vậy.]
"Vào thẳng vấn đề đi, mày nói dài dòng quá." Nói dài dòng như một trang giấy vậy.
[Thế này nhé, hôm nay anh không cần đến đón tao đâu. Tao phải đi xem phim với bạn.]
"Ừ, còn cơm thì sao?"
[Ăn với bạn ạ.] Ôi, người ta đã cố gắng nhắn tin, mong muốn được ăn tối cùng nhau ở phòng, nhưng vì là một người yêu tốt, tôi không thể ích kỷ. Phải để Arm có thời gian bên bạn bè theo ý muốn.
"Được rồi."
[Anh có buồn không? Có ăn một mình được không?] Giọng nói của Arm có vẻ vui vẻ hơn một chút sau khi đã trải qua một màn drama lớn. Nhưng giọng tôi thì dường như ngày càng nhỏ đi, gần như không còn nghe thấy.
"Cũng buồn nhưng vẫn ăn được."
Chơi lớn thêm một chút thì hơn.
"Tao chỉ ăn một gói mì tôm là xong. Chỉ lo cho mày không ăn được thôi."
[Anh chỉ ăn mì tôm thôi sao? Không đủ dinh dưỡng đâu, để tao ghé siêu thị mua đồ ăn cho anh nhé.]
"Sao lại phải lo cho đồ ăn của tao? Đi xem phim với bạn cho thoải mái đi."
[Anh không giận chứ?]
"Không, chỉ cần đừng vui quá mà quên tao là được."
[Ai lại quên nhau được chứ?]
"Nói thế thôi, mày đi xem phim với đám bạn đi, gặp nhau ở phòng sau nhé."
[Vâng ạ.]
"Cho tao nói chuyện với thằng Pipo một chút." Nhóc con đồng ý, không lâu sau thì điện thoại đã chuyển sang giọng của thằng Pipo. Thằng nhóc không để tôi chờ lâu, trả lời ngay lập tức.
[Alô, anh Arc, bọn em không đi chơi gì nữa đâu nhé, chỉ đi xem phim thôi.]
Cảm thấy hơi nóng lòng, tôi còn chưa kịp hỏi gì.
"Bọn mày đi xem phim với bao nhiêu người?"
[Hiện tại thì có năm người ạ, là đám bạn trong khoa.]
"Có đàn em tên Mile đi cùng không?"
[À... ừ, có ạ. Nó xin đi cùng, không có gì đâu anh.]
"Tao chưa nghe nó nói gì cả."
[Chết tiệt, hehe, nó chỉ là một người bạn thôi mà.] Câu này cho thấy họ đã quen biết nhau rồi, nhưng từ lần đầu gặp nhau đến giờ cũng đã qua nhiều tháng.
"Được rồi, cảm ơn nhiều. Chỉ cần vậy thôi, xem phim vui vẻ nhé." [Vâng, anh Arc.]
Điều buồn cười là trong khi người yêu đang vui vẻ xem phim với bạn bè và đàn em, tôi lại mệt mỏi lê bước về phòng, cố gắng lấy lại tinh thần cho mình.
Chúng ta có thể làm được! Chúng ta có thể chiến đấu!
Nhiệm vụ trở thành một người yêu ngọt ngào vẫn chưa kết thúc. Arm chỉ đi xem phim với bạn, còn tôi phải làm gì đó để Arm ấn tượng hơn. Bắt đầu từ...
Tôi nhìn quanh phòng và nảy ra ý tưởng, hãy dọn dẹp phòng thôi. Không chỉ vậy, tôi còn phải lái xe ra ngoài mua những thứ cần thiết để thay đổi không khí một chút. Một món quà nhỏ xinh xắn cũng quan trọng. Mua áo đôi có được không nhỉ? Dù trước đây không mấy hứng thú, nhưng mặc cùng nhau trong phòng cũng sẽ dễ thương theo cách riêng.
Nghĩ vậy, tôi không chần chừ nữa, lập tức đi mua sắm. Khi trở về phòng, tôi quyết tâm trang trí các góc phòng một cách vui vẻ.
Bàn ăn cũ không có gì đặc biệt được phủ bằng một chiếc khăn mới màu vàng dịu mắt. Hơn nữa, còn có hoa trang trí ở giữa bàn nữa.
Phòng ngủ cũng không kém cạnh, tôi đã thay toàn bộ ga trải giường. Cái này không phải mua mới mà chọn từ nhiều chiếc trong tủ. Màu hồng nhạt cũng dễ thương theo cách riêng. Chết tiệt, suýt thì quên mất không lấy nến thơm mà tôi đã mua nhiều lọ để tăng thêm không khí. Tôi đặt chúng ở mọi góc trong phòng để tạo cảm giác tươi mới và thư giãn. Chắc chắn giấc ngủ sẽ rất tuyệt.
Điểm nhấn của nỗ lực hôm nay chính là món quà nhỏ mà tôi đã chuẩn bị, áo đôi cùng nhau! Không chờ đợi gì nữa, tôi sẽ mặc ngay. Chỉ cần chờ người nhỏ bé về để mặc cùng nhau.
Sau khi vui vẻ một lúc, tôi cầm điện thoại ngồi chơi trên sofa mà không nghĩ rằng bạn bè của Arm sẽ cập nhật trạng thái và tag mọi người trong hình.
Đùnggggg!!
Chụp hình năm người, trong nhóm là những người bạn thân quen thuộc, nhưng lại có một người không thuộc về nhóm. Thằng nhóc tên Mile, không chỉ chụp hình mà còn dán mặt vào vợ tôi nữa. Quan trọng là mọi người đều trông rất vui vẻ. Cắt cảnh - về phía tôi, không biết mình đang làm gì.
Không mặc áo đôi nữa, tôi vội vàng cởi ra và lấy một chiếc áo khác nhét vào góc tủ. Sau đó, tôi đi đến bàn máy tính, mở thư mục có tên là 'Chúng ta'. Trong đó chứa đầy hình ảnh và video của tôi và Arm.
Bắt đầu từ những lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong buổi lễ nhập học, rồi đến mọi khoảnh khắc bên nhau.
Chợt nhận ra chúng tôi đã yêu nhau gần bốn năm rồi. Cảm giác như mới hôm qua chúng tôi còn gặp nhau.
Tôi ấn tượng với thằng nhóc bướng bỉnh, nụ cười, tiếng cười, sự tự nhiên và tươi sáng, cùng với điều gì đó mà không ai có thể mang lại cho tôi. Đó là vì Arm là một người đặc biệt.
...đặc biệt với tôi mãi mãi.
Chết tiệt, lại một cảnh drama.
Không biết tôi đã chìm đắm trong những kỷ niệm cũ bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng cùng với giọng nói quen thuộc chào hỏi.
"Về rồi đây ạ!" Tôi không nhúc nhích, và não vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng điều đó không thành vấn đề vì Arm đã mở cửa phòng ngủ và thò đầu vào rồi. "Anh đã ăn cơm chưa?"
"Cơm?"
"Chẳng lẽ anh chưa ăn cơm sao?"
"Chết tiệt, tao quên mất." Mải mê hồi tưởng lại con đường tình yêu mà tôi quên mất bữa tối. Giờ đã hơn ba giờ chiều, nhưng sao tôi lại không cảm thấy đói chút nào.
"Anh nhịn ăn là không được đâu nhé, may mà tao đã ghé mua đồ bên ngoài cho. Đây, bánh bao nước nổi tiếng." Nói xong, Arm cũng nhanh chóng giơ túi đồ ăn trong tay lên cho tôi xem. Trái tim tôi ấm áp hơn hẳn, chỉ biết mỉm cười và nói với giọng nhẹ nhàng.
"Cảm ơn nhiều."
"Vậy anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì, chỉ xem vé máy bay thôi." Tôi vội vàng tắt màn hình, nhưng đúng lúc đó, Arm lao vào với vẻ mặt phấn khích.
"Đang xem hoàng hôn đúng không? Đi thôi!"
"Khi nào mày rảnh?" Đã qua một tháng rồi, hy vọng thật mong manh. Hôm nay chỉ là một cái cớ, nghĩ rằng nó có thể đã quên. Nhưng phản ứng của nó lại hoàn toàn trái ngược với những gì tôi nghĩ.
"Chính anh mới là người không có thời gian. Công việc chất đống, không thể thở nổi đấy."
"Tháng sau đi nhé?"
"Chắc chắn rồi, nếu không có việc gì gấp."
"Vậy thì để sau tính tiếp. Tao cũng không chắc chắn lắm."
Thực ra tôi muốn đi ngay bây giờ, nhưng cuộc sống thật khắc nghiệt hơn tôi nghĩ. Có quá nhiều giới hạn, thời gian thì có lúc trùng khớp, có lúc không. Nhưng tôi rất hy vọng sẽ có cơ hội được ngắm hoàng hôn cùng với Arm, vì không biết sau đó chúng tôi sẽ còn làm gì cùng nhau nữa.
Khi chưa thể đi ngắm hoàng hôn, thì tôi sẽ cố gắng tận dụng thời gian trong phòng cùng nhau.
Bánh bao nước mà Arm mua, tất nhiên không chỉ dành cho tôi mà còn cho cả bản thân nó nữa. Thấy nó ăn mà vui vẻ, tôi cũng thấy hạnh phúc. Tôi không ngừng múc đồ ăn của mình vào bát của nó.
"Chờ đã, người chủ yếu cần ăn là anh mà? Anh múc cho tao nhiều quá rồi."
"Chia nhau ăn mà."
"Thật dễ thương."
"Thấy tao dễ thương thì đừng có thích ai khác nhé."
"Thích ai chứ, anh ảo tưởng quá đó." Tôi cũng lo lắng nếu ngày đó đến, nhưng nếu giữ chặt mà Arm không hạnh phúc thì tôi làm vậy để làm gì?
"Arm, nhưng nếu một ngày nào đó mày gặp người tốt hơn tao, người mà hợp với mày hơn tao thì cũng không sao đâu nhé." Tôi nên vui mừng hơn là không phải sao khi thấy người mình yêu không phải chịu đựng.
"Anh Arc, có chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì đâu, tao thấy đói thôi."
Tôi vội vàng lảng tránh, múc bánh bao nước cho vào miệng trong khi nhìn người đối diện. Trong lòng chỉ cầu nguyện rằng nếu một ngày nào đó điều đó xảy ra, xin hãy…
Cho chúng tôi được ngắm hoàng hôn cùng nhau.
22Please respect copyright.PENANAp4eCCjdsMo
Cuộc hội ngộ bất ngờ lại diễn ra vào giữa tháng. Cop, Pond và Bloom đều đồng ý tham gia mà không chút do dự.
"Không thể tin được là lại gặp mày nữa. Dạo này mày thế nào rồi?" Câu hỏi của nó khiến tôi phải nâng ly rượu lên uống một ngụm trước khi trả lời một cách chậm rãi.
"Không ổn." Sự sống động đã biến mất. Tôi không nghĩ mình lại đến mức này.
Có phải vì yêu nhiều quá nên mới ra nông nỗi này? Không, không chỉ yêu mà còn có sự gắn bó nữa. Lý do tôi muốn xây dựng tương lai và cố gắng làm việc hết mình cũng vì có Arm là một phần trong mục tiêu đó.
"Công việc vẫn vậy, nhưng xảy ra nhiều vấn đề lắm."
"Không phải là chuyện công việc."
Bloom nâng ly lên chạm ly với tôi. Tôi không phản đối, chạm ly xong thì uống cạn.
"Mày uống từ từ thôi, mày vừa mới đến mà. Có gì khúc mắc thì nói với bạn bè đi, bọn tao giúp cho."
"Cho tao thời gian để kể sau được không? Chỉ cần ở đây làm bạn với tao là đủ rồi."
"Bài hát này, tôi xin tặng cho những ai đang bị bỏ rơi. Dù có buồn nhưng dù sao chúng ta cũng phải sống tiếp." Chết tiệt, cuộc sống đã khốn khổ rồi mà còn không đủ, thằng ca sĩ trên sân khấu lại còn tổ chức một cảnh drama tặng bài hát cho người bị bỏ rơi. Đau đớn đâm sâu tận vào trái tim.
Tôi chỉ biết ngồi uống rượu để vơi bớt nỗi lòng và nghe những bài hát buồn. Lời bài hát chạm đến cảm xúc đến mức tôi gần như không thể kìm nén được nước mắt.
"Hức..."
"Arc, mày đang khóc đúng không?" Bạn tôi hỏi với vẻ lo lắng, nhưng tôi chọn cách từ chối.
"Không... không phải tao đâu."
"Nước mắt chảy ra kìa, cần khăn giấy không?"
"Cảm ơn." Áo còn mới, không muốn lau nước mắt nên tôi nhận khăn giấy từ tay bạn rồi thỉnh thoảng lau nước mắt. Chỉ cầu mong bài hát này sớm kết thúc, đã hát được năm phút rồi.
"Bài hát buồn ghê nhỉ." Tôi nói trong khi hít một hơi thật sâu, mũi bắt đầu chảy nước...
"Arc, mày thấy bài hát đó buồn sao? Nhưng tao thấy mày còn buồn hơn nhiều."
"Ừ."
"Này, đừng có bị ảnh hưởng bởi bài hát, uống trước đi đã."
Giữa không khí say sưa với âm nhạc và cảm xúc của bản thân, tôi và ba người bạn đã uống rượu và bia trộn lẫn với nhau, đến mức say mèm như chó. Chúng tôi ở lại cho đến khi quán đóng cửa. Khi đến giờ về, tôi chỉ kịp nói lời tạm biệt ngắn gọn trước khi loạng choạng đi ra ngoài.
Vì biết mình sẽ uống nhiều nên tôi không lái xe. Lần này, tôi cố gắng lục tìm điện thoại mà không biết nó đang ở đâu trên người mình, cảm thấy thật khó khăn. Chưa kịp lấy điện thoại thì hình ảnh trước mắt đã tối sầm lại.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy ba người bạn đang ngồi gần đó, nên tôi lập tức ngồi dậy và nói với giọng ngại ngùng.
"Này, tao thấy đỡ hơn rồi, tao có thể về được."
"Thật đáng tiếc cho mày khi nói ra câu nói đó vào lúc này, đến căn hộ của mày rồi đây. Thẻ từ của mày đâu?" Ủa, sao tự dưng thấy như mình đã biến mất vậy? Nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang ngồi say xỉn trên xe của bạn. Cố gắng nhớ lại, vừa rồi nó hỏi gì nhỉ?
"Chắc... trong túi quần."
"Để tao đưa lên." Tôi bị kéo lên trên như một gánh nặng, cuối cùng cũng đến được phòng.
Cửa mở ra, trong sự mờ ảo của tầm nhìn, tôi thấy Arm đứng trước mặt.
"Bọn anh uống say hả?"
"Tao thì không sao, nhưng thằng Arc thì không chịu nổi. Không biết sao mà cứ uống mãi." Ai đó đang nói xấu tôi gần bên tai. "Nhờ mày chăm sóc nó nhé."
"Tao không sao." Tôi vẫn cố gắng nói với giọng khàn khàn. Không lâu sau, cơ thể tôi lại bị kéo lên giường trong tình trạng kiệt sức.
"Ngủ đi ạ."
Không biết đã xảy ra chuyện gì hay bạn bè đã về từ lúc nào. Điều duy nhất tôi chắc chắn là trong phòng chỉ còn lại tôi và Arm, cả hai vẫn đang trong trạng thái lặng lẽ. Tôi ghét bản thân vì đã say đến mức này và còn là gánh nặng cho người khác.
"Để tao lau người cho anh nhé."
"Không cần đâu." Tôi từ từ bò xuống giường, cắn răng kéo cơ thể mình đến phòng tắm.
Dòng nước lạnh giúp tôi lấy lại một phần tỉnh táo. Tôi không ở trong phòng tắm lâu, rồi đi ra ngoài và thấy Arm vẫn chưa ngủ, tôi liền ôm chặt lấy nó và nói với giọng dịu dàng.
"Ngủ đi, Arm."
Arm không nói gì, chỉ chôn mặt vào ngực tôi và cọ cọ.
"Đang làm nũng gì vậy?"
"Tao không có làm nũng."
"Xin lỗi vì đã làm mày lo lắng nhé, chỉ tại ăn uống vui quá thôi."
"Không sao đâu."
Sự im lặng bao trùm không gian một lúc lâu, cho đến khi chính thằng nhóc Arm phá vỡ sự im lặng.
"Anh Arc, là tao..."
Nhưng tôi quá nhút nhát nên vội vàng cắt ngang.
"Chúc ngủ ngon nhé."
Xin hãy đừng nói điều đó vào lúc này. Bởi vì tôi có lẽ không đủ mạnh mẽ để nghe thêm bất kỳ điều gì đau thương nữa.
❤️❤️❤️
Hôm nay tôi ghé siêu thị mua rất nhiều thứ, từ thực phẩm tươi sống, rau củ, trái cây, đến đồ ăn vặt và sữa. Những món mà Arm thích. Nếu nghĩ rằng đây có thể là khoảng thời gian không lâu mà chúng tôi còn được ở bên nhau, tôi muốn tận dụng từng giây từng phút để chăm sóc, quan tâm và yêu thương nó nhiều nhất có thể.
"Anh Arc, tao có chuyện quan trọng muốn nói với anh." Tôi rời tay khỏi việc sắp xếp đồ trên quầy, quay sang nhìn người nhỏ bé đang ngồi trên sofa, lòng bỗng chốc thắt lại.
Biểu cảm đó, lời nói đó, thật sự khiến tôi lo lắng. Tại sao vậy...
"Tao không nghĩ rằng sẽ đến sớm như vậy."
"Hả? Anh biết rồi hả?"
"Ừ, cũng có chút biết." Tôi tự nhắc mình chuẩn bị tâm lý để chấp nhận, nhưng chưa bao giờ làm được.
"Tại sao lại phải làm mặt buồn như vậy?"
Còn dám hỏi nữa sao? Lời nói của nó đau hơn cả việc bị dao đâm đi đâm lại.
"Cảm giác của chúng ta có lẽ khác nhau nhiều." Người đã có thể bắt đầu lại thì không thể ngồi đây mà buồn bã hay lo lắng về người phía sau. "Dù sao cũng phải chấp nhận sự thật, nên mày cứ nói đi, tao muốn nghe từ miệng mày."
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thở ra chậm rãi.
"Anh Arc."
"..."
"Tao đã tìm được ngày nghỉ rồi, chúng ta đi biển nhé."
"Cái gì cơ?!"
"Chết tiệt, mày làm tao giật mình đấy." Nhìn mặt nó ngơ ngác, tôi cũng không biết phải làm sao trong giây phút đó. "Tao giật mình, cái gì vậy chứ?"
"Không, ngoài việc đi chơi ra, mày còn có tin gì khác muốn nói với tao không?" Tôi sợ rằng nó sẽ làm tôi vui trước rồi lại đâm một nhát với tin xấu, nên hỏi ngay lúc này là tốt nhất.
"Có thật." Arm cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của tôi.
"Nói đi."
"Về Mile, không biết anh còn nhớ không." Trời ơi... còn dám hỏi nữa sao? Ai có thể quên được người đã trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ của mình chứ? Tôi không chắc mình có thể quên được trong đời này.
"Thằng nhóc đó tốt hơn tao nhiều đúng không, Arm?"
"Không phải đâu." Người nhỏ bé lắc đầu lia lịa. Tôi liền bắt đầu rao ra những suy đoán đang lởn vởn trong đầu mình.
"Thằng nhóc đó hợp với mày hơn tao."
"Cũng không phải."
"Chăm sóc, quan tâm, làm nũng mày giỏi, lại không cứng nhắc như tao."
"Vậy anh quan tâm ở điểm nào?"
"Nhưng tại sao lại muốn bỏ tao để đi yêu thằng nhóc?" Thật sự rất tủi thân. Trong khi tôi đau khổ và cố gắng cải thiện bản thân, thì nó lại không cho tôi cơ hội và muốn rời xa. "Hết lời để nói rồi sao?"
"Anh Arc, anh đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Tao không nghĩ cái quái gì cả, chỉ đang nghĩ đến sự thật."
"Đi xa quá rồi, không có chuyện gì giữa tao và Mile cả." Arm nói với giọng cứng rắn, vẻ mặt nghiêm túc khiến tôi phải phản ứng lại ngay.
"Mày thích thằng nhóc đó."
"Thích như một người em trai."
"Thằng nhóc đó cũng thích mày."
"Thích như đàn anh thôi."
"Vậy tại sao lại thường xuyên đi đâu đó cùng nhau?" Đi đâu cũng thấy thằng nhóc đó, đưa đồ cho giáo viên cũng thấy, không đủ thì còn đi ăn, đi xem phim cùng nhau bao nhiêu lần.
"Tao không đi với Mile nhiều đâu. Nếu anh thấy thì sẽ biết tao đi với mọi người xung quanh bình thường mà."
"Vậy tại sao đôi khi mày và nhóm bạn của mày lại có vẻ lúng túng khi tao hỏi có ai theo đuổi mày không?"
"Có một vài người đến gần, nhưng khi họ biết tao có bạn trai thì không làm phiền nữa. Còn với Mile, tao biết ý định của nó. Thằng nhóc đó là một người tốt, nhưng tao không nghĩ nhiều hơn thế. Bây giờ vẫn là bạn với thằng Po và thằng Sand bình thường, mà thằng nhóc đó cũng không phải gay, thì sao có thể thích tao được chứ?"
"…"
Thế là sao đây khi sự thật đã lộ ra?
"Còn gì muốn hỏi nữa không?"
Câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu tôi là: Chết tiệt, Thần lửa ơi, mày đang nói nhảm gì vậy? Đã lảm nhảm một hồi lâu mà không biết phải làm sao, không biết làm thế nào để thu lại những mảnh vỡ của bản thân.
Nhớ lại ngày đó, nếu có thể chọn, có lẽ tôi đã không quan tâm đến câu chuyện của bạn bè, không quan tâm đến việc bị bỏ rơi đột ngột của thằng Joe, có lẽ tôi nên tin lời anh Jet rằng nếu không thoải mái thì hãy hỏi thẳng Arm, có lẽ đã tin thằng Po khi nó nói qua điện thoại rằng không có gì cả.
Chết tiệt…
Hãy lấy lại khoảng thời gian mà tôi đã ngồi xem những bức ảnh cũ và mỉm cười một cách buồn bã.
Hãy lấy lại khoảng thời gian mà tôi đã uống rượu đến mức gần như mất trí, đến nỗi bạn bè phải ngăn cản.
Hãy lấy lại khoảng thời gian mà tôi làm việc không hiệu quả chỉ vì nghĩ đến chuyện cá nhân.
Nhưng giờ đây, vì không thể làm gì khác, cơ thể tôi cảm thấy như đã kiệt sức, quỵ xuống ngồi bệt trên sàn, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm cùng một lúc.
"Buồn như vậy có phải vì sợ tao sẽ chia tay anh không?" Arm bước vào, ngồi xuống trước mặt tôi, không chỉ hỏi mà còn có vẻ mặt cười đùa.
"Không phải."
"Ôi, anh đừng buồn nhé." Nó định ôm tôi nhưng tôi đã đẩy ra, làm bộ hờn dỗi như đã tập luyện sẵn, mặc dù điều đó diễn ra một cách tự nhiên.
"Đi xa xa ra đi."
"Muốn nói chuyện với Mile không? Tao có số của nó."
"Không, tao không muốn nói chuyện. Tao xấu hổ."
"Vì không có gì hơn thế nên tao không nói với anh. Nhưng tao không nghĩ rằng sẽ làm anh buồn đến vậy."
"Mày nhìn thẳng vào mặt tao đi, Arm." Từ tận đáy lòng, nhìn thật sâu vào bên trong. "Nói thẳng ra đi, hãy trả lại khoảng thời gian mà tao đã suy nghĩ quá nhiều trong suốt tháng qua cho tao."
Khi tôi đang hét lên trong phòng, nhóc con bướng bỉnh cũng chỉ biết cười lớn.
Một lần trong đời mà tôi sẽ ghi nhớ mãi.
Cuộc sống ở tuổi 25 của tôi thật sự rất thú vị.
❤️❤️❤️
Từ những lời cầu nguyện mỗi đêm rằng mong chúng ta sẽ có một lần ngồi ngắm hoàng hôn cùng nhau, hôm nay điều đó đã trở thành hiện thực. Nhưng đây sẽ không phải là lần cuối cùng của chúng ta.
Sau một thời gian dài sống trong thành phố, chỉ gặp ánh đèn và màu sắc, lần này tôi đã trốn khỏi sự ồn ào để đến biển. Xung quanh không có ai cả, chỉ có tiếng sóng vỗ, bầu trời dần dần chuyển màu, và bên cạnh tôi là người đang ngồi bên cạnh trên bãi cát trắng.
Chiếc áo đôi mà chúng tôi từng mua để gây bất ngờ giờ đây được mặc cùng nhau trong ngày đặc biệt, đúng như những gì tôi từng tưởng tượng.
"Giống như cảnh lãng mạn trong phim nhỉ, anh nghĩ sao?"
"Ừ."
Xem phim nhiều rồi, cảnh nhân vật ngồi ngắm hoàng hôn bên bờ biển thật sự rất lãng mạn. Khi được trải nghiệm điều đó bằng chính mình, cảm xúc trong lòng lại nhiều hơn thế.
Có thể tôi đã bị cuốn vào câu chuyện của các nhân vật trong phim, nhưng điều khiến tôi cảm động hơn cả là câu chuyện của tôi và anh ấy trong suốt những năm qua.
Sự ấm áp từ bàn tay đang nắm chặt nhau lúc này cho thấy tôi thật sự may mắn và đáng ghen tị đến mức nào.
"Đẹp quá." Nhóc con vẫn tiếp tục nói.
"Ừ."
"Tao đang nói về anh đấy, đẹp như thiên nhiên tạo ra ý." Tôi quay sang nhìn, không biết có bao giờ chúng tôi có được khoảnh khắc ngọt ngào như những cặp đôi khác không.
"Tao nghĩ đó không phải là lời khen."
"Thật mà, tao nói thật đó."
"Nhưng mày đã bảo tao không thể so với Nam Joo Hyuk mà."
"Đối với tao, anh có thể đánh bại cả thế giới."
Tôi mỉm cười với những lời nói đó, rồi lại nhìn về phía trước trong khoảnh khắc ánh sáng trên bầu trời dần dần chuyển màu. Đó là Vanilla Sky, trông mơ màng như trong giấc mơ, nhưng đây chính là thực tại.
Đẹp đẽ... cả bầu trời và người bên cạnh, người có tên là Arm Anon.
"Hy vọng chúng ta sẽ quay lại đây lần nữa." Đây là điều tôi mong muốn trong lòng, và nhóc nhỏ bé cũng đáp lại bằng nụ cười.
"Chúng ta có thể đi cùng nhau khắp mọi nơi."
Tôi có thể không thể hiện mình là người ngọt ngào hay dễ thương, và Arm có thể không phải là người luôn nói những lời ngọt ngào, nhưng hãy tin rằng mỗi ngày sống, mọi nỗ lực để duy trì mối quan hệ này càng làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên vững bền hơn.
Arc là Arc, Arm là Arm.
Chúng tôi là chính mình, chấp nhận nhau như những gì chúng tôi có.22Please respect copyright.PENANARiMtPaguhF