Chương 8: Cái Nhìn Sâu Sắc
Một buổi chiều, khi lớp tan học, Gia Bình và Trí Lâm lại cùng nhau đợi xe buýt. Nhưng lần này, không có đám bạn xung quanh, không có ai trêu chọc. Chỉ có hai đứa, đứng giữa một không gian yên tĩnh, không lời nào được nói ra.
Trí Lâm đột ngột quay sang, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Gia Bình, không giấu diếm. "Mày thấy không, mỗi lần chúng ta đứng cạnh nhau như thế này, mày chẳng bao giờ có cảm giác gì sao?"
Gia Bình không trả lời ngay. Cậu nhìn Trí Lâm, rồi nói một câu: "Tao cảm thấy những lần đứng gần mày kiểu này không bình thường, nhưng tao không biết giải thích thế nào."
Trí Lâm mỉm cười, không chút giễu cợt. "Vậy mày tính làm gì?"
Gia Bình cúi xuống, rồi ngẩng đầu lên đáp lại, giọng trầm: "Có lẽ chúng ta sẽ phải đối diện với nó thôi. Mày không thể mãi che giấu như vậy."
Khoảnh khắc đó, một điều gì đó đã thay đổi. Không còn là những trò đùa vô nghĩa hay những cái thơm má vô tâm nữa. Đó là một sự thừa nhận ngầm, một bước tiến gần hơn về phía cảm xúc thực sự của cả hai.
15Please respect copyright.PENANA8GGlYaSOcW