Chương 4: Mật Mã Của Cái Chết
Không gian bao trùm một sự im lặng đáng sợ. Tiếng thì thầm ma quái đã tắt lịm, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi vào từng mạch máu của ba người. Việt nắm chặt đèn pin, ánh sáng run rẩy quét qua những tán cây đen sì. Lan vẫn còn sợ hãi, hai tay ôm lấy chính mình. Duy nuốt nước bọt, mắt không rời khỏi khu rừng phía trước.
- Giờ thì sao? - Lan hỏi, giọng run rẩy.
Việt hít một hơi sâu.
- Chúng ta phải quay lại căn nhà gỗ. Phải biết danh tính của cái xác đó thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lan trừng mắt.
- Mày bị điên à?! Tao không quay lại đó đâu!
- Nhưng còn tiếng thì thầm? - Duy chen vào, giọng thấp dần. - Nó nói "đừng rời đi"... tao nghĩ nó đang muốn truyền đạt gì đó. Nếu chúng ta không tìm ra nó, nó sẽ không tha cho chúng ta.
Lan đông cứng. Duy nói đúng. Thứ gì đó đang bám lấy họ, và nó không để họ rời khỏi đây dễ dàng.
Việt quay lưng lại, quyết đoán:
- Tao quay lại. Ai sợ thì cứ đứng đây đợi.
Duy gật đầu rồi bước theo. Lan rít lên tức tối, nhưng cuối cùng cũng bám theo hai người họ. Bóng tối như đang siết chặt lấy cả nhóm khi họ tiến về căn nhà cũ.
15Please respect copyright.PENANAUpa9DfOc45
Cánh cửa cọt kẹt mở ra. Mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi máu cũ xộc vào mũi họ. Căn phòng chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ... cái xác.
Nó đã biến mất.
Lan suýt ngất nếu không có Duy giữ lại. Việt cắn môi, mắt quét khắp sàn nhà. Không còn vết máu. Không còn bàn tay co quắp bấu víu vào gỗ. Nhưng trên tường, nơi trước đó hoàn toàn trống trơn, giờ đây xuất hiện một dòng chữ viết bằng máu đã khô:
"Tìm trong bóng tối... nơi không có lối thoát."
Tim Việt đập mạnh. Duy tiến đến gần, sờ lên lớp chữ dày đặc. Lạnh buốt. Máu này không phải từ con người.
- Câu này nghĩa là gì? - Lan lắp bắp.
Việt suy nghĩ, rồi bật đèn pin soi quanh phòng. Cậu để ý thấy một thứ lạ trên sàn nhà. Một tấm ván gỗ có vết nứt, khác biệt với những tấm còn lại.
- Ở đây có gì đó. - Cậu khẽ nói, rồi quỳ xuống.
Duy và Lan nín thở khi Việt luồn tay xuống rãnh nứt và giật mạnh. Một tấm ván gỗ bật lên, để lộ một hầm tối đen sâu hun hút.
Không khí dưới đó bốc lên một mùi hôi thối khủng khiếp.
Duy soi đèn pin xuống, và ngay lập tức, cả ba lạnh gáy. Dưới đó, những bộ xương trắng hếu lẫn trong đống giẻ rách, nằm chất chồng lên nhau như một nghĩa địa bí mật. Hốc mắt trống rỗng của những hộp sọ như đang nhìn chằm chằm vào họ.
Nhưng điều đáng sợ nhất...
Là một bộ xương vừa mới được đặt vào. Da thịt chưa phân hủy hết, máu còn vương trên tấm vải rách bọc quanh nó.
Và ngay trên xương ức, một dòng chữ được khắc sâu bằng vật sắc nhọn:
"Kẻ tiếp theo đã được chọn."
Cả ba không ai nói được lời nào. Lan bắt đầu khóc nấc lên. Việt nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
- Chúng ta... chúng ta phải báo cảnh sát.
Duy lắc đầu, giọng cậu run rẩy:
- Không... tao nghĩ chúng ta đã vào quá sâu rồi. Cái này không phải là một vụ giết người bình thường nữa đâu...
Tiếng bước chân vang lên từ trên gác.
Lạnh sống lưng.
Trên đó… không thể có ai.
Nhưng bóng tối đang tràn xuống cầu thang, chậm rãi…
Khiến ba người đứng chết trân, không biết thứ gì đang chờ đợi họ tiếp theo…
15Please respect copyright.PENANAVBqZAkXobH