Chương 16: Căn Phòng Ký Ức
Ba người rón rén bước qua cánh cửa gỗ đang mở toang, nơi phía sau nó là một hành lang dài, tối om như nuốt chửng mọi ánh sáng. Việt là người bước trước, chiếc đèn pin trong tay rọi thẳng về phía cuối hành lang, nơi có một khung cửa bằng kim loại đã rỉ sét và khóa bằng một ổ khoá kiểu cũ.
Căn phòng này… chưa từng mở ra. - Lan lẩm bẩm.
Tớ chắc chắn đây là nơi hắn cất giấu mọi thứ. - Duy nói, rút chiếc chìa khóa lấy từ cuốn nhật ký chương trước.
Ổ khóa bật mở bằng một tiếng “tách” khô khốc. Khi cánh cửa được đẩy vào trong, bụi mù mịt bay lên, lộ ra căn phòng kín mít, đầy các giá sách gãy mục, và những tấm ảnh đen trắng được dán dọc theo bức tường.
Trời ơi… - Lan che miệng, mặt tái đi.
Trong ảnh là các nạn nhân: người lớn, trẻ em, thậm chí có cả những gương mặt quen thuộc. Họ đều biến mất trong vòng 20 năm qua.
Đây là... hồ sơ của hắn. - Việt nói, ánh mắt căng thẳng.
Trên một chiếc bàn lớn ở giữa phòng, trải dài là bản đồ khu rừng. Từng khu vực được đánh dấu bằng những ký hiệu giống hệt những hình trong căn phòng mật mã trước đó. Các biểu đồ điện tim, vết cắt giải phẫu, và cả ảnh chụp nội tạng người - tất cả đều được đánh dấu rõ ràng.
Hắn không giết ngẫu nhiên. - Duy trầm giọng. - Hắn chọn mục tiêu, theo dõi, rồi thao túng đến mức họ phát điên hoặc tự sát.
Việt giở một xấp giấy nằm cuối bàn. Trong đó là mô tả từng vụ mất tích, đi kèm với biểu đồ tâm lý, và các phản ứng sinh học.
Đây là một nghiên cứu. - Việt rít qua kẽ răng. - Hắn... đang thí nghiệm nỗi sợ?!
Ngay lúc ấy, phía cuối căn phòng vang lên tiếng lạch cạch. Cả ba quay phắt lại. Một cánh cửa nhỏ trên sàn nhà vừa bật mở. Từ dưới đó, một bàn tay khô đét, gầy guộc đang bò lên…
Một người… không, là xác người, nhưng vẫn chuyển động. Mắt hắn mở to, lồi ra như đang bị tra tấn vĩnh viễn.
Là nạn nhân bị thử nghiệm... vẫn sống. - Lan lùi lại, mặt trắng bệch.
Người đó trườn ra khỏi hố, phát ra những tiếng rên không thành tiếng. Trong miệng hắn, còn găm một mẫu giấy đẫm máu.
Việt rút mảnh giấy ra, đọc vội:
“Không ai trong số các ngươi hiểu được... HẮN chưa từng giết vì thỏa mãn. HẮN... đang tìm... người kế thừa...”
Duy nuốt khan:
Kế thừa? Chẳng lẽ... kẻ đó không chỉ là sát nhân, mà là người đào tạo ra những kẻ giết người kế tiếp?
Lan run run:
Vậy... kẻ tiếp theo sẽ là ai?
Căn phòng dần tối lại. Những bóng đen lại bắt đầu lấp ló ở các góc tường.
Không khí trở nên nặng nề, như thể chính căn phòng cũng đang cố giữ họ lại.
Chúng ta phải rời khỏi đây. - Việt nói cứng rắn. - Và đưa những thứ này ra ánh sáng.
Cậu không biết rằng… một trong ba người họ… đã bị đánh dấu.
ns3.129.58.166da2