Chương 7: Những Bức Ảnh Và Sự Mất Tích
Không khí trong căn nhà hoang đặc quánh lại, như thể một bóng ma vô hình đang bóp nghẹt không gian. Việt hít sâu, tay run rẩy cầm đèn pin soi lên bức tường đầy những tấm ảnh cũ.
Hình ảnh các nạn nhân mất tích hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn mờ nhạt. Mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: tất cả đều được chụp ở khu rừng này, ngay trước khi họ biến mất.
Duy nuốt khan, ánh mắt cậu dừng lại ở một bức ảnh cũ nhất.
Nhìn bức này đi… - Cậu thì thào.
Lan tiến lại gần. Việt nheo mắt quan sát. Bức ảnh mờ nhòe, nhưng hình ảnh một người đàn ông trung niên đứng giữa rừng hiện lên rõ ràng. Phía sau hắn là một cái bóng đen mờ mịt, không rõ mặt mũi.
Người này là ai? - Lan hỏi, giọng nhỏ dần.
Duy siết chặt tay:
Đây… có thể là thủ phạm.
Bất chợt, xoẹt!
Đèn pin chập chờn rồi vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối tuyệt đối.
Lạch cạch… lạch cạch…
Một tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngay phía sau họ.
Lan nín thở, cả người cứng đờ. Việt cảm nhận được hơi lạnh đang luồn qua gáy cậu. Duy đưa tay chạm vào bức tường, lần mò tìm công tắc.
Bộp!
Một bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy cổ tay Duy.
Cậu hoảng loạn rụt tay lại, nhưng lực siết quá mạnh.
Ai… Ai đó?! - Duy thét lên.
Việt bật đèn pin của điện thoại. Ánh sáng loé lên, rọi thẳng vào một gương mặt trắng bệch.
Một người phụ nữ.
Mắt bà ta trống rỗng, miệng há hốc như đang cố gào thét nhưng không phát ra âm thanh nào. Cổ bà có một vết bầm tím, như thể đã bị siết chặt bởi một sợi dây thừng.
Lan hét lên, kéo Việt lùi lại. Nhưng người phụ nữ không nhúc nhích. Bà ta chỉ đứng đó, bàn tay gầy guộc chầm chậm giơ lên, chỉ về phía cánh cửa phía sau họ.
Bất giác, cánh cửa bật mở.
Một bóng đen cao lớn đứng đó, không mặt mũi, chỉ có hai hốc mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm vào ba người.
"Đi đi… trước khi quá muộn."
Giọng nói của người phụ nữ vang lên trong đầu họ. Không phải qua lời nói… mà là trực tiếp vọng vào tâm trí.
Lan hoảng loạn kéo Duy và Việt chạy khỏi căn nhà. Nhưng vừa lao ra ngoài, họ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim như ngừng đập.
Xung quanh họ, trên những tán cây…
Hàng loạt cái xác treo lơ lửng.
Những đôi mắt trắng dã nhìn xuống, như thể đang theo dõi mọi bước đi của họ.
Lan gào lên trong tuyệt vọng. Việt nắm chặt tay cô, kéo đi.
Duy quay lại nhìn căn nhà hoang một lần nữa. Người phụ nữ lúc nãy đã biến mất. Nhưng trên tường, một dòng chữ mới xuất hiện, như thể có ai đó vừa vạch lên bằng móng tay:
"Hắn chưa bao giờ rời đi…"
(Chương tiếp theo: Họ sẽ trốn thoát hay sẽ là nạn nhân tiếp theo? Hắn là ai? Đón chờ chương 8!)
ns 15.158.61.21da2