Chương 5: Xác Chết Trên Cây
Bóng tối từ cầu thang dần tràn xuống. Việt siết chặt đèn pin trong tay, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Lan nín thở, tay bấu chặt vào áo Duy, cả ba đứng yên như tượng đá.
- Cái… cái gì trên kia vậy? - Lan lắp bắp, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa sổ bị vỡ một nửa.
Việt lia đèn pin theo hướng tay cô, ánh sáng lập lòe chạm vào một bóng đen lơ lửng giữa những tán cây. Một cái xác.
Đó là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn 40 tuổi, mặc một bộ quần áo cũ nát, đôi chân lủng lẳng trong không trung. Sợi dây thừng thít chặt vào cổ ông ta, làn da trắng bệch, đôi mắt trợn ngược đầy căm phẫn và sợ hãi. Xác chết đung đưa trong gió nhẹ, phát ra những tiếng kẽo kẹt ghê rợn.
Duy nuốt khan, tim đập dồn dập. Việt cảm thấy hơi thở mình nặng trĩu.
- Ông ta… treo cổ sao? Nhưng ở độ cao đó… ai treo được chứ?! - Duy thì thào.
Lan lắc đầu, tay bấu chặt vào cánh tay Việt. Cô không nói được gì, chỉ có cơn rùng mình chạy dọc cơ thể.
Việt cắn răng, cố giữ bình tĩnh. Cậu đưa đèn pin quét xuống nền đất. Không có dấu chân, không có thang, không có bất kỳ vật gì có thể giúp người đàn ông trèo lên độ cao đó để tự treo cổ. Cái xác như thể bị nhấc bổng lên, rồi buộc vào cành cây một cách vô hình.
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo một thứ mùi tanh tưởi đến nghẹt thở.
- Chạy thôi! - Lan hét lên.
Nhưng vừa quay đầu, cả ba chết lặng.
Dưới chân họ, những dòng chữ nguệch ngoạc xuất hiện trên nền đất, như thể ai đó vừa dùng móng tay rạch lên lớp bụi dày:
"KHÔNG PHẢI HẮN… VẪN CÒN Ở ĐÂY…"
Không ai kịp hét lên, vì một bóng đen vừa vụt qua sau lưng họ.
BÓNG TỐI ĐANG CHUYỂN ĐỘNG.
14Please respect copyright.PENANAZXJvI95fAa