Chương 10: Ranh giới bị xóa nhòa
Hạ Dương nhíu mày, nhìn Lục Hàn đầy cảnh giác. Cậu có cảm giác nếu mình thực sự bước đến, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của hắn. Nhưng mà… cậu chưa bao giờ sợ bị bẫy cả.
Cậu nhếch môi, bước đến chậm rãi, cố tình kéo dài thời gian để quan sát biểu cảm của đối phương. Lục Hàn vẫn ngồi đó, gác tay lên quầy bar, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cậu. Hắn không hề vội vàng, cũng không có ý định ra tay trước, nhưng chính thái độ ung dung đó lại càng khiến Hạ Dương cảm thấy không an tâm.
“Anh gọi tôi à?” Cậu chống tay lên quầy, nghiêng đầu hỏi.
Lục Hàn lười biếng gật đầu. “Gọi cậu thì sao?”
Hạ Dương nhướng mày. “Không sao cả. Chỉ là tôi nghĩ… anh đang tính giở trò gì đó.”
Lục Hàn bật cười khẽ. “Tôi thì có thể giở trò gì với cậu chứ?”
“Anh thì có thể làm bất cứ chuyện gì.” Hạ Dương đảo mắt, rồi đột nhiên rướn người về phía hắn, chống một tay lên ngực hắn để giữ khoảng cách gần hơn. “Nhưng tôi cảnh báo trước, nếu anh muốn động tay động chân, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Lục Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm. “Ồ? Cậu định làm gì?”
“Cắn anh.” Hạ Dương nhếch môi cười.
Lục Hàn im lặng một giây, rồi bật cười trầm thấp. “Lần này cắn ở đâu?”
Hạ Dương nhìn hắn một lúc, sau đó bất ngờ vươn tay giữ lấy cằm Lục Hàn, rồi nhẹ nhàng cúi xuống… nhưng ngay khi còn cách hắn vài centimet, cậu bất ngờ đổi hướng, lướt nhẹ qua má hắn, sau đó lùi lại, nở nụ cười tinh quái.
“Chỉ đùa thôi.” Cậu nháy mắt.
Lục Hàn híp mắt, nhưng không có vẻ gì là giận dữ. Hắn vươn tay chậm rãi kéo cậu lại gần hơn, giọng nói trầm thấp: “Nhóc con, đừng có chọc tôi quá mức.”
“Vậy anh định làm gì?” Hạ Dương cố tình khiêu khích.
Lục Hàn đột nhiên nâng cằm cậu lên, để cả hai đối diện gần sát nhau. Trong khoảnh khắc, Hạ Dương cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, cả không gian như chùng xuống, chỉ còn lại sự căng thẳng giữa hai người.
Lục Hàn khẽ cười. “Cậu đoán xem?”
Trái tim Hạ Dương đập mạnh một nhịp. Cậu vội vàng đẩy hắn ra, cười hì hì như thể không có chuyện gì xảy ra. “Thôi nào, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi chưa muốn mất tự do đâu.”
Lục Hàn tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu. “Nhóc con, cậu nghĩ cậu còn tự do sao?”
Hạ Dương giật mình, nhưng nhanh chóng che giấu đi cảm xúc bằng một nụ cười nghịch ngợm. “Ai mà biết được.”
Nhưng sâu trong lòng, cậu biết… ranh giới giữa hai người đã dần bị xóa nhòa.
13Please respect copyright.PENANAuV8gBeWGjy