Chương 4: Đêm dài
Trên chiếc xe mô tô phóng vun vút trong đêm, Hạ Dương ngồi phía sau, ôm chặt lấy eo Lục Hàn. Gió lùa qua làm tóc cậu bay loạn, nhưng cậu không thể không thừa nhận—cảm giác này thật kích thích.
“Ê, anh lái chậm chút được không? Tôi sắp bay luôn rồi đây này!” Cậu hét lên.
Lục Hàn cười khẽ. “Sợ à?”
“Ai sợ chứ! Tôi chỉ không muốn mặt đẹp trai này bị trầy xước thôi.” Hạ Dương bĩu môi.
Lục Hàn lắc đầu, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên đầy ý cười.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng trước một khu chung cư nhỏ. Hạ Dương nhảy xuống, vươn vai thoải mái.
“Cảm ơn nhé. Mai gặp lại!” Cậu vẫy tay rồi nhanh chóng chạy vào trong.
Lục Hàn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy biến mất sau cánh cửa, ánh mắt trầm xuống. Hắn khẽ cười một mình.
“Đúng là nhóc con phiền phức.”
Nhưng… lại khiến người ta không ghét nổi.
16Please respect copyright.PENANAuBsiFOPshi