Chương 2: Mèo nhỏ sa lưới19Please respect copyright.PENANAxGlvCA2HtF
Hạ Dương vừa dứt lời đã xoay người chạy thẳng ra ngoài quán bar. Cậu biết rõ Lục Hàn không dễ gì bỏ qua, nhưng thế mới vui. Cảm giác bị truy đuổi, bị kích thích, là thứ mà cậu yêu thích nhất. Gió đêm thổi qua làm mái tóc cậu rối tung, nhưng chẳng hề gì. Cậu bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong màn đêm.
Phía sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Lục Hàn không vội vàng, hắn cứ thong thả bước từng bước một, như một con thú săn mồi kiên nhẫn chờ con mồi tự đâm đầu vào bẫy.
“Chạy đi đâu vậy, nhóc con?” Giọng hắn trầm thấp, mang theo ý cười.
Hạ Dương quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng hốt khi thấy Lục Hàn đã áp sát. Cậu nhanh chóng đổi hướng, nhưng chưa kịp chạy được bao xa đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Cả người cậu bị kéo giật về phía sau, va vào một lồng ngực rắn chắc.
“Bắt được rồi.” Lục Hàn thì thầm bên tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ Hạ Dương.
Cậu nhóc giãy giụa, nhưng lực tay của Lục Hàn quá mạnh. “Thả tôi ra!”
“Cắn tôi rồi bỏ chạy, không dễ vậy đâu.” Lục Hàn cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn cậu. “Giờ thì, tính sao đây?”
Hạ Dương đảo mắt, môi cong lên đầy gian xảo. “Vậy thì… tôi cắn thêm lần nữa?”
Lục Hàn bật cười, nhưng trước khi cậu kịp thực hiện lời đe dọa, hắn đã cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên cổ cậu trước.
“Giờ thì huề nhau rồi nhé.”
Hạ Dương tròn mắt nhìn hắn, thoáng sửng sốt. Cảm giác tê dại lan ra từ nơi bị cắn khiến tim cậu đập nhanh hơn một nhịp. Mãi một lúc sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh, mặt hơi nóng lên.
“Anh… anh chơi xấu!”
Lục Hàn nhún vai, vẻ mặt vô tội. “Tôi chỉ đáp lại lòng tốt của cậu thôi.”
Hạ Dương cắn môi, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười. Cậu vươn tay chạm nhẹ lên cổ mình, nơi vừa bị cắn, rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Xem ra tôi phải trả thù rồi.”
Lục Hàn nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy hứng thú. “Vậy thì, tôi chờ xem nhóc con làm gì.”
19Please respect copyright.PENANA95IIpQSsXf