Chương 6: Ai mắc bẫy ai?
Hạ Dương bị Lục Hàn kéo vào một góc, nhưng lần này cậu không vội giãy giụa. Ánh mắt cậu lấp lánh đầy thách thức.
“Vậy anh muốn gì?”
Lục Hàn nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bất ngờ cúi xuống, chậm rãi thì thầm bên tai cậu: “Tôi muốn… cậu ngoan ngoãn theo tôi về nhà.”
Hạ Dương trợn mắt, rồi ngay lập tức cười phá lên. “Anh nghĩ tôi là ai? Một cú lừa đơn giản thế mà tôi mắc bẫy à?”
Lục Hàn cười khẽ, nhưng ánh mắt đầy nguy hiểm. “Không sao, tôi có thể chờ. Đến khi nào cậu tự nguyện.”
Hạ Dương không hề nao núng. Cậu nhón chân, tiến sát gần hắn, giọng nói trầm thấp: “Anh có chắc là đang đi săn không? Hay thực chất là anh đã rơi vào bẫy của tôi rồi?”
Lục Hàn sững lại một giây, rồi bật cười. Hắn vươn tay siết nhẹ eo cậu, kéo sát vào lòng: “Nếu bẫy này đủ thú vị, tôi cũng không ngại đâu.”
Hạ Dương chớp mắt, đôi má hơi đỏ lên. Nhưng chưa kịp phản bác, cậu đã bị hắn dắt ra khỏi quán bar, đi về phía xe của mình.
“Khoan đã! Tôi chưa đồng ý mà!”
“Cậu chỉ nói chưa đồng ý, không nói là không muốn.” Lục Hàn bật cửa xe, cười gian tà. “Lên xe đi, nhóc con.”
20Please respect copyright.PENANAaW7Q5hb1BR