Định nghĩa về một khởi đầu tốt đẹp cho một ngày làm việc của tôi ? Đó là khoảnh khắc đồng hồ báo thức kêu, tôi mở mắt và không hề cảm thấy buồn ngủ. Lái xe đi làm sẽ không bị kẹt xe, không phải xếp hàng dài mỗi khi mua cà phê ở dưới sảnh công ty.
Và còn, người đầu tiên tôi gặp vào sáng sớm không phải gương mặt của ai kia.
" Chào buổi sáng ! " Giọng nói trầm đó là thứ tôi chắc chắn không muốn nghe vào lúc bước chân đến công ty.
Ai'King với chiếc áo sơ mi xanh lam, quần tây màu xám đậm đi đằng sau tôi, cũng đang sải bước vào tòa nhà.
Tôi khinh bỉ hừ một tiếng, cố gắng đi thật nhanh hòng thoát khỏi tên này. Có rất nhiều nhân viên trong tòa nhà này, tại sao người đầu tiên tôi gặp lại là cậu ta chứ ? !
Tâm trạng hạnh phúc sụp đổ ngay lập tức.
King :" Sao tự nhiên đi nhanh thế ? Trốn tao sao ? "
Ai'King nhanh chóng bắt kịp tôi với đôi chân dài miên man của cậu ta. Đôi mắt sắc bén của cậu ta nói với tôi rằng tâm trạng cậu ta đang rất tốt. Lúc này đã có một số nhân viên đứng đợi trước thang máy, tôi đứng đằng sau dòng người, đôi mắt tập trung nhìn vào những con số hiện lên trên màn hình thang máy, phớt lờ người đứng bên cạnh.
King :" Hỏi mày mày lại không thèm trả lời, chả có tình thương đồng nghiệp gì cả ! "
" Im mồm ! Mới sáng sớm đã lảm nhảm ! " Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn cậu ta một cách khó chịu.
" Tao chỉ đang chào hỏi đồng nghiệp bình thường thôi mà. " Ai'King không để ý đến những lời tôi vừa nói, cậu ta đặt tay lên vai tôi, nghiêng người thì thầm :" Không phải chúng ta đã từng trải qua đêm với nhau rồi sao, làm sao tao lại có thể không chào mày chứ ? "
Lời này của cậu ta mơ mơ hồ hồ, tôi quay lại lạnh nhạt hỏi cậu ta.
Tôi :" Tao qua đêm với mày khi nào ? "
" Là lúc tăng ca vào tuần trước tao với mày đã trải qua một đêm mất điện đó ! " Cậu ta nhướn một bên lông mày :" Sao vậy ? Mày nghĩ tao định nói gì sao ? "
Tôi :" Tao không nghĩ gì hết. "
King :" Tao nghĩ là có đó. "
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Ai'King nhếch mép cười tiến lại gần và nhìn tôi với ánh mắt trêu đùa :" Nghĩ gì vậy khun Anol ? Hay là mày muốn cùng tao qua đêm theo một cách khác ? "
" Nghĩ đến đấy thôi tao đã thấy thật kinh khủng rồi, đừng để tao phải đấm mày. " Tôi không thể bày ra bộ mặt hào phóng được nữa, nói xong dùng lực đẩy khuỷu tay cậu ta ra khỏi vai tôi.
" Ôi Uea ! Mày thật nhẫn tâm mà ! " Cậu ta vẫn mặt dày trêu chọc tôi, tôi càng không quan tâm bởi vì trong mắt tôi, King chỉ là bạn của bạn tôi mà thôi, tôi không muốn làm bạn với người bạn thân này của bạn tôi. Giữa tôi và cậu ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tôi không muốn dính líu tới bất kì chuyện gì của cậu ta.
Công bằng mà nói, nếu bỏ qua gương mặt đào hoa đấy thì năng lực làm công việc của Ai'King thực sự rất tốt, không bao giờ thiếu trách nghiệm trong công việc, có tầm nhìn, sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp. Nhưng ngay cả khi cậu ta có những ưu điểm đó thì tôi vẫn không bao giờ muốn làm bạn với người suốt ngày quấy rầy tôi từ sáng sớm đến trưa rồi đến chiều !
Cậu ta thực sự không vô hại như vẻ bề ngoài na.
Ai'King :" Ừm...thật ra đêm đó mày.. "
Đúng lúc, một giọng nói ngọt ngào vang lên cùng lúc.
Tôi quay đầu lại, một cô gái xinh xắn mặc chiếc váy ngắn màu hồng OL đứng phía sau, đôi má đánh phấn hồng dày đặc, rốt cuộc người này đã bôi bao nhiêu lớp phấn lên vậy...
" Chào P'King, chào P'Uea. "
Cô ấy lịch sự chào tôi và Ai'King, tôi hơi cau mày đáp lại cô ấy một tiếng, nhớ rằng cô ấy là nhân viên mới vào công ty nhưng tôi không thể nhớ nổi tên...
" Chào buổi sáng N'Min ! " Người bên cạnh thay tôi chào, nghe đến tên của cô ấy tôi mới nhớ ra cô ấy là đồng nghiệp ở phòng kế toán.
" Vừa mới đến sao ? " Ai'King ân cần hỏi.
" Không phải ạ, em đến công ty được một lúc rồi, vừa hay xuống dưới sảnh mua ly cà phê. "
Trả lời xong, cô ấy nhìn người bên cạnh tôi với vẻ mặt ngại ngùng. Nhìn vẻ mặt đấy, tôi đoán được rằng cô ấy đã phải lòng tên nhóc quyến rũ này rồi, cơ bản mười đồng nghiệp nữ trong công ty đều như vậy, tôi cũng không lấy làm lạ.
Cô ấy hoàn toàn bị vẻ quyến rũ của Ai'King mê hoặc rồi.
" Tuần trước em nhờ P'Jade đưa bánh brownie cho P'King, P'King anh đã ăn chưa ? " Gương mặt đầy mong đợi hỏi King.
Tôi gần như trợn tròn mắt sau khi nghe những gì tên nhóc bên cạnh tôi trả lời.
King :" Ăn rồi, em làm ngon lắm ! "
" Cảm ơn anh ! Nếu P'King thích, lần sau em lại làm cho anh ăn na ! " Nghe được câu trả lời vừa ý, mắt cô ấy lập tức sáng bừng.
" Hầy ! Phiền đến em lắm ! " Ai'King cười ngọt ngào.
Nói đến bánh brownie, tôi không thể không hừm trong cổ họng. Tôi vẫn nhớ tên này đã phàn nàn về việc bánh quá ngọt sau khi cắn được hai, ba miếng rồi đưa phần bánh còn lại cho Jade ăn nhưng lại không từ chối khi cô ấy nói sẽ làm tiếp cho mình.
Miệng thì nói sẽ không mập mờ với đồng nghiệp nhưng hành động lại khác hoàn toàn, nếu đó không phải tuỳ tiện thì đó là gì chứ.
" Hây Uea ! Thang máy đến rồi, mày lại đi đâu vậy ? "
Tiếng hét của Ai'King vang lên từ phía sau, tôi đi về phía quán cà phê, không muốn quay đầu lại để trả lời câu hỏi của cậu ta.
Tôi quá lười để đứng nghe cậu ta dùng lời nói thả thính tán tỉnh đồng nghiệp, phiền phức !
Mười phút sau, tôi quay lại thang máy với cốc Americano trên tay. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn vẫn đứng ở đó, thấy tôi kinh ngạc dừng lại, King bước đến và khoác vai tôi một cách tự nhiên.
" Buông ra ! " Tôi cố gắng thoát khỏi sự đụng chạm của cậu ta với vẻ mặt khó chịu, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, đối phương cười lớn bỏ tay ra khỏi vai tôi. Vì tôi đứng gần thang máy nhất nên đã nhanh chóng đứng ở vị trí trong cùng ngay khi cửa thang máy mở ra để tránh cản trở những người vào sau.
Ai'King cũng bước vào, đứng trước mặt tôi và quay lưng lại. Sau đó cậu ta từ từ lùi về phía sau chặn tôi, cuối cùng toàn bộ lưng tôi bị ép vào tường thang máy. Thang máy không có quá nhiều người, không cần phải đứng sát vào như vậy chứ, chỉ có một lý do duy nhất !
Cậu ta lại cố tình trêu chọc tôi !
Tôi cố đẩy lưng cậu ta ra nhưng tấm lưng rộng ấy vẫn đứng im trước mặt tôi, không có ý muốn rời đi, còn cố tình dùng sức ép tôi lùi về phía sau.
Ai'King thế mà vẫn để yên cho tôi đẩy lưng cậu ta ra, chúng tôi đã vật lộn với nhau trong suốt quãng đường thang máy đi lên, cho đến khi thang máy dừng ở tầng 15, văn phòng làm việc của chúng tôi. Sau khi ra khỏi thang máy, tôi giận dữ nhìn chằm chằm người trước mặt nhưng đối phương chỉ nở nụ cười chế giễu như bị điên.
Vừa rồi tôi đã đẩy cậu ta rất mạnh, tại sao cậu ta vẫn cười được nhỉ ?
Bị điên hay gì ?
Tôi dùng thẻ nhân viên mở cửa bước vào văn phòng, đi đằng sau cậu ta nghe được giọng của Ai'King liên tục chào hỏi các đồng nghiệp khác. Điểm giống nhau của cậu ta và Jade là hòa đồng và quen biết rất nhiều bạn. Về phần tôi, ngoài đồng nghiệp cùng bộ phận, tôi rất ít nói chuyện với đồng nghiệp ở bộ phận khác, tôi không giỏi ăn nói, đa số đều cho rằng tôi không thân thiện khi họ nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của tôi.
Thật ra, cứ im lặng như này cũng tốt, suy cho cùng càng quen biết nhiều thì mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Tôi bước đến bàn làm việc của mình thì thấy trên đó có cốc nước trái cây, chắc là ai đó muốn theo đuổi tôi nên đặt ở đấy. Tôi đẩy cốc nước sang một bên, bật máy tính và bắt đầu làm việc như bình thường. Chiếc đồng hồ trên tường biểu thị đã gần đến giờ làm việc, tôi ngạc nhiên nhìn qua bàn làm việc của Jade...
Bình thường Jade đến công ty cùng giờ với tôi, sau khi Jade được Mai chở đi làm, thời gian đi làm ngày càng sớm nhưng không hiểu sao hôm nay Jade vẫn chưa đến...
Lẽ nào hôm nay cậu ấy không khỏe sao ?
Ngay khi tôi đang do dự không biết có nên gọi cho người bạn thân của mình hay không thì Jade bước vào văn phòng với mái tóc bù xù, trông tâm trạng có vẻ rất tệ.
" Này Jade ! Hôm nay nhóc con nhà mày không chở đi hả ! " Ai'King trêu chọc.
" Hôm nay tàu điện bị hỏng ! " Jade vừa thở hổn hển vừa đặt ba lô lên bàn.
Tôi nhìn trên trán bạn tôi lấm tấm mồ hôi, với lấy cốc nước trái cây trên bàn đưa cho cậu ấy, Jade lập tức nhận lấy uống một ngụm to, không ngừng kéo cổ áo cho bớt nóng.
" Jade, hôm nay em trai thực tập đi đâu rồi ? Sao chị không thấy em ấy đâu nhỉ ? " Chế Faai, trưởng bộ phận IT Support, nhìn vào trong phòng thuận tiện hỏi.
Jade :" Hôm nay em ấy phải trở lại trường học chế Faai, buổi chiều một giờ sẽ quay lại. "
" Ok ! Chị còn tưởng N'Mai xin nghỉ ốm, nếu không bữa tiệc chào đón cậu ấy tối nay sẽ bị hủy mất. " Chế Faai nói.
Nghe những gì chế ấy nói, tôi liếc nhìn tờ lịch trên bàn, mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu cuối cùng của tháng.
Đây là truyền thống của chúng tôi, mỗi năm nếu có thực tập sinh đến, chúng tôi với tư cách là đàn anh, đàn chị sẽ mời thực tập sinh đó một bữa như một buổi lễ chào đón và khi kết thúc kì thực tập, chúng tôi sẽ mời người đó một bữa nữa như lời chia tay. Hầu hết mọi người đều chọn vào tối thứ sáu vì họ cảm thấy có thể thoải mái vui chơi, không phải lo lắng ngày mai đi làm không được uống rượu, địa điểm rất gần công ty, chúng tôi thường hay qua đó ăn uống.
Có thể mọi người không biết, bộ phận của tôi có một phương châm 「 Work Hard ! Play Hard !」 Về cơ bản, mỗi lần mọi người tụ tập ăn uống đều sẽ rất bùng nổ, đồ ăn ngon và rượu uống hết cốc này đến cốc khác giống như không cần phải trả tiền vậy cộng thêm mấy tháng nay chúng tôi chưa đi chơi với nhau như này, tôi tin lương tháng này sẽ tiêu hết trong bữa tiệc ngày hôm nay !
Nửa ngày trôi qua thật nhanh, bước vào buổi chiều, Mai nhân vật chính của bữa tiệc tối nay bước vào văn phòng mỉm cười ấm áp chắp tay chào mọi người, cậu nhóc thực tập sinh cầm theo chiếc túi đựng hai hộp bánh doughnut lớn của hãng Kripy Kreme. Tôi nhìn thấy rõ ánh mắt của Jade lập tức sáng lên, đôi mắt cậu ấy khóa chặt vào túi bánh trên tay Mai. Jade cực kì thích hiệu bánh ngọt này, vừa hay Mai mua đến mời mọi người !
Đây chỉ là sự trùng hợp hay Mai thực sự biết bạn tôi thích ăn nên mới mua ?
Mai :" Em biết P'Jade thích ăn, ăn nhiều một chút na krup ! "
Khóe miệng tôi nở nụ cười khi nghe những gì Mai nói với Jade, hóa ra Mai muốn mua cho Jade ăn, chỉ là viện cớ mời bọn tôi mà thôi.
Các đồng nghiệp khác đều đứng dậy và đi đến nếm thử những chiếc bánh doughnut còn tôi quá bận rộn với đống công việc được giao, không thể qua đó lấy. Đúng lúc này, một bàn tay trắng trẻo đặt chiếc đĩa có bánh cùng với chiếc nĩa nhỏ lên bàn tôi, ngẩng đầu lên, Mai xuất hiện trước mặt cùng một nụ cười.
Mai :" Hãy ăn thử bánh đi P'Uea. "
" Cảm ơn nhé ! " Tôi đáp lại, để không phụ lòng tốt của Mai, tôi cầm lên cắn thử một miếng, trông thấy Mai đang đi về phía Jade, người đang nhét đầy bánh vào miệng mình.
Đây có được gọi là lấy lòng người mình thích bằng những hành động thầm kín không nhỉ ?
Đứa trẻ này thật biết cách !
Hôm nay là thứ sáu cuối cùng của tháng, cũng là ngày nhất định phải tiêu tiền. Công việc hôm nay không quá nặng nhọc, nó sẽ là một ngày thứ sáu tốt lành nếu không phải cứ năm phút lại có thông báo tin nhắn Line...
「 Làm gì mà không trả lời tin nhắn ?
Uea ! Khi nào em mới trả lời điện thoại của anh ?
Có thể nói chuyện với anh được không ?
Anh hối hận rồi, có thể cho anh cơ hội được không ?
Uea ! Trả lời đi mà ! 」
Tôi thở dài, lấy điện thoại mở Line ra và tắt thông báo tin nhắn bạn trai cũ, anh ta thật phiền phức ! Bạn trai cũ của tôi là con trai của một chính trị gia nổi tiếng, chúng tôi gặp nhau trong đám cưới của một vị tiền bối mà chúng tôi quen biết cách đây vài tháng, P'Pok đã đến tán tỉnh và xin Line của tôi.
Hồi đó anh ta lịch sự hơn nhiều, thấy anh ta như vậy tôi mới đồng ý cho anh ta tài khoản Line của tôi. Sau khi trò chuyện được hai tháng, anh ta bất ngờ tỏ tình với tôi, hy vọng tôi có thể làm bạn trai anh ta. Khi mới quen nhau, anh ta đối xử với tôi rất tốt nhưng chỉ sau hai tháng tôi bắt gặp anh ta đang quan hệ với một nữ người mẫu, tôi lập tức nói chia tay.
Lúc đầu nói chia tay với anh ta, anh ta cũng chẳng có ý kiến gì, có lẽ từ đầu cũng không có ý định nghiêm túc với tôi. Nhưng không hiểu sao cách đây hai tuần anh ta lại tìm đến tôi và cầu xin tôi quay lại, sau khi tôi từ chối, anh ta bắt đầu gọi điện quấy rầy tôi bất kể sáng trưa hay chiều tối, càng tệ hơn anh ta liên tục gửi tin nhắn.
Tôi chặn số điện thoại của anh ta, block tài khoản Line của anh ta, vì vậy anh ta bắt đầu quấy rầy tôi theo cách khác. Anh ta quấy rầy những người bạn mà tôi biết, đe dọa họ thuyết phục tôi gỡ chặn anh ta ngay lập tức. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy bạn bè mình bị quấy rầy vô cớ, không còn cách nào khác tôi phải bỏ chặn số điện thoại anh ta, tiếp tục chịu đựng sự đeo bám đấy.
May mắn thay tôi đã không đưa anh ta về căn hộ của tôi khi chúng tôi đang quen nhau, nếu không có lẽ anh ta sẽ chặn tôi ở cửa căn hộ ngay lúc này.
Tôi nghi ngờ anh ta muốn quay lại với tôi sau khi bị bạn gái mới đá, mặc dù tôi không hỏi về điều đó nhưng tôi đoán anh ta sẽ không quấy rầy tôi nữa nếu như anh ta tìm được người mới.
Tôi tiếp tục tập trung vào công việc, đợi đến lúc gần giờ tan làm, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, lái xe đến quán ăn, nơi tổ chức bữa tiệc tối nay, ngoài ra tôi còn chở thêm ba đồng nghiệp nữa. Đến nơi, tôi ngồi chơi điện thoại đợi những người khác gọi món. Tôi mở Line ra, thờ ơ nhìn lượng tin nhắn chưa đọc của P'Pok không ngừng tăng lên, đến khi mắt tôi lướt đến một trong những tin nhắn chưa đọc, nó được gửi bởi một người phụ nữ, là mẹ, mắt tôi như ngừng lại...
Mở tin nhắn ra, vốn dĩ tôi đã không muốn quan tâm nhiều đến, giờ đây tâm trạng tôi đã tụt xuống mức âm độ...
「 Hôm nay mày được phát lương đúng không ? Mau chuyển ít tiền cho mẹ.
Donkao muốn học vẽ.
Coi như mày giúp em gái mày trả tiền học phí đi, 3000bath. 」
Lại là tôi sao ?
Tôi tức giận nắm chặt điện thoại, tôi không hề có thành kiến gì với người em gái cùng mẹ khác cha này, em ấy hiện đang học cấp ba, là một người vui vẻ và lễ phép và con bé là một người em gái đáng yêu. Tôi chỉ không hiểu nổi, tại sao mẹ luôn yêu cầu tôi trả tiền học phí hoặc những chi phí linh tinh khác. Tôi không có quan hệ huyết thống với người cha nuôi này, tôi chỉ là một người làm công ăn lương ít ỏi, hàng tháng phải dùng một phần lương để trả tiền thuê nhà.
「 Tôi : Tiền học thêm của Donkao, tại sao mẹ không nói với chú Sorn ? Lúc nào cũng là Uea phải trả vậy ?
Mẹ : Mày biết học phí cho một học kỳ của Donkao là bao nhiêu không ? Mày tưởng rẻ lắm sao ? Còn phải mất nhiều học phí hơn khi vào đại học ! Bố nuôi mày đã làm việc chăm chỉ để trả một phần học phí, giúp đỡ bố mẹ một chút cũng không muốn sao ? 」
Tôi cười nhạt trước những dòng tin nhắn. Thực ra, 3000 bath đối với tôi không phải vấn đề lớn, tôi chắc chắn có thể trả được. Tôi chỉ cảm thấy tồi tệ, tôi chưa từng được mẹ quan tâm thế này...
Donkao may mắn được mẹ ưu ái, mọi chuyện đều thuận theo ý con bé, mẹ luôn cố hết sức để có thể cho con bé tất cả. Nhưng với tôi, mẹ chưa bao giờ quan tâm tôi muốn gì. Tôi thích vẽ, năm đó tôi muốn học trường nghệ thuật nhưng mẹ tôi luôn bắt tôi học các môn như toán hay khoa học.
Sau khi lên cấp ba, tôi đã đăng kí một lớp học phụ đạo trước kỳ thi đại học, tôi muốn học vẽ nên đã điền nguyện vọng vào trường kiến trúc, tất nhiên lúc đó mẹ phản đối gay gắt, nói rằng những trường luyện thi như này chỉ lãng phí tiền bạc nhưng giờ đây mẹ tôi lại cho em gái tôi đến học trường luyện thi mà tôi từng muốn đăng kí học...
Dùng cho tôi thì là lãng phí tiền bạc, dùng cho con gái yêu dấu của mẹ tôi thì là một điều đương nhiên...
Thực ra tôi chỉ một con ký sinh trùng trong cuộc sống mẹ tôi mà thôi.
Tôi tắt điện thoại, cầm cốc bia trước mặt và uống hết một hơi...
" Từ từ thôi ! Còn chưa bỏ gì vào trong bụng mà ! " Jade thấy tôi chuẩn bị rót thêm bia vào cốc, lập tức nắm lấy tay tôi.
Tôi :" Tao muốn uống. "
Jade :" Bụng mày vẫn còn đang rỗng đó ! Nếu uống nhiều quá dễ say lắm ! Nếu không là--- "
" Kệ cậu ấy đi ! Mày mà không cho cậu ấy uống, tí nữa đảm bảo cậu ấy sẽ lườm mày mà xem. " Ai'King ngồi cạnh Jade và Mai lên tiếng. Tôi quay lại nhìn King, anh ta kêu lên :" Thấy chưa ! Cậu ấy lại lườm tao kìa ! "
" Câm miệng. " Tôi bực bội nói, uống cạn cốc bia trên tay và rót thêm một cốc nữa.
Jade thở dài bất lực, buông tay tôi ra, quay lại nhìn King.
Jade :" Kệ mày ! Tối nay chắc chắn mày lại uống rất nhiều ! "
King :" Cần hỏi nữa sao ! Sợ phải kéo tao về như lần trước hả ? "
Jade :" Đúng vậy ! Mày say đi đường xiên xiên vẹo vẹo ! Mày còn lái xe nữa nhỡ đâu xảy ra tai nạn thì biết phải làm sao ! "
King :" Vậy mày yên tâm, hôm nay tao không định uống nhiều, tao còn có tăng hai nữa. "
Thấy King nói xong còn nhướn mày nhìn Jade, không cần hỏi cũng đoán được ý của cậu ta 'tăng hai' là cái gì, nếu không phải đi quán bar thì là đi tìm bạn tình.
Tôi phớt lờ cuộc trò chuyện giữa Jade và King, tiếp tục lặng lẽ một mình uống hết cốc này đến cốc khác, xung quanh là tiếng hò reo của đồng nghiệp. Sau khi mọi người đã uống được phân nửa, không khí của bữa tiệc dần trở nên sôi động, Mai bị đông đảo đàn anh, đàn chị lôi ra ngoài hát, nghe Mai hát xong, tôi quay ra nhìn Jade.
Mai đã hát bài Em sẽ không nói cho anh của Bedroom Audio, chỉ cần nghe lời bài hát liền biết cậu ấy đang hát cho ai.
" Là ai nói em hát không hay chứ ! Lừa tụi này phải không ! " Jade nhân cơ hội trêu chọc cậu thực tập sinh đang đi về phía chỗ ngồi sau khi hát xong.
Mai cười rạng rỡ hỏi Jade cùng đôi mắt long lanh :" Anh thích không ? "
" Thích chứ ! Hay đến mức muốn khóc luôn, đúng không Uea ! Mai hát hay đúng không ? " Jade chọc chọc tay tôi.
" Hay. " Tôi trả lời, Jade có vẻ rất hài lòng với lời khen của tôi dành cho Mai, tôi biết Jade rất thân với Mai, đứa nhóc này rất lễ phép và có năng lực làm việc nhưng Jade dường như vẫn không biết rằng Mai chưa bao giờ xem cậu ấy là một đàn anh bình thường cả...
Bạn tôi phản ứng chậm quá đi...
.....
Lúc này bầu không khí trong phòng lên đến đỉnh điểm, cả khán phòng tràn ngập tiếng cười và tiếng hát hò, P'Bas cùng chế Faai không biết đã đứng dậy nhảy múa từ bao giờ cộng thêm việc Jade thỉnh thoảng hét lên Cheers, tiếng hò hét xen lẫn tiếng hát, mọi người đều vui chơi hết mình, chỉ có tôi ngồi im lặng với tâm trạng chán nản, không muốn tham gia một chút nào.
Hết cốc này đến cốc khác, chất lỏng màu hổ phách xộc thẳng xuống cổ họng, tôi không hiểu tại sao cuộc sống của tôi lại mệt mỏi đến vậy. Tôi đã không được gia đình yêu thương từ khi còn nhỏ, tôi đã từng mong có thể tìm được một người yêu thương mình sau khi lớn lên và cực kì nghiêm túc với từng mối quan hệ. Tôi khao khát tình yêu, một mối quan hệ nghiêm túc và một người đối xử chân thành với tôi nhưng mỗi lần như vậy lại là một lần thất vọng, như thể tôi bị nguyền rủa vậy, sẽ không có được một cuộc sống hạnh phúc.
Thế giới này thật tàn nhẫn...
" Sao uống nhiều vậy khun Anol, lại bị đá sao ? " Trong căn phòng đầy tiếng hát, giọng của Ai'King đột nhiên vang lên. Đôi mắt sắc bén của cậu ta liếc qua Mai, người đang ngồi giữa chúng tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi.
Tôi :" Chỉ một ngày thôi. "
King :" Hả ? "
" Xin mày, đừng làm phiền tao được không ? " Tôi quay mặt đi và uống cạn cốc bia, thấy vậy Ai'King chỉ nhún vai phớt lờ tôi, quay ra trò chuyện với Mai. Tôi không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ nghe được tiếng xì xào, bây giờ tôi đã quá mệt mỏi để quan tâm một thứ gì đó.
Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, cả người trở nên nặng hơn, tôi không giống Jade, người có thể uống cả nghìn ly mà không say, tôi cảm thấy bản thân không thể uống thêm được nữa, tôi hiếm khi uống nhiều như vậy nhưng đêm nay có quá nhiều phiền muộn trong lòng. Chuyện của P'Pok, chuyện trong nhà, ngoài việc làm tê liệt bản thân bằng rượu ra, tôi không biết mình có thể làm gì khác để tạm quên đi những rắc rối này...
Sau khi uống cạn cốc bia trước mặt, mắt tôi va phải ly rượu vang cách đó không xa, tôi uống cạn ly rượu như thể không dừng lại được, tôi cũng không có ý định ngăn bản thân lại...
" Tao nghĩ mày uống quá nhiều rồi đấy. " Giọng nói trầm ấm vang lên, không biết từ lúc nào Ai'King đã ngồi bên cạnh tôi, anh ta giật ly rượu từ tay tôi.
" Để tao yên ! " Tôi ngẩng đầu lên, giật lấy ly rượu uống cạn nó. Tôi vẫn nghe được cậu ta phàn nàn trong sự mơ hồ nhưng ý thức của tôi đã không thể tập trung nghe những lời cậu ta nói.
Giữa tiếng ồn ào xung quanh, mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi, mí mắt tôi không thể mở nổi nữa, tôi mơ hồ nghe thấy giọng Jade văng vẳng bên tai, tôi nghe thấy ai đó gọi taxi và tôi cảm thấy cơ thể như đang có ai đó ôm đứng dậy. Lúc này chóp mũi tôi ngửi thấy mùi bạc hà xen lẫn mùi rượu, mùi hương này rất quen thuộc làm tôi thả lỏng cơ thể trong vô thức, không từ chối sự động chạm của người này. Sau đó tôi bất tỉnh, lúc tỉnh lại tôi đã được dìu ra khỏi xe.
Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đang quay cuồng, cố gắng mở mắt để nhìn người trước mặt là ai, nhưng mí mắt trở nên nặng trĩu, mất một lúc mới có thể thành công mở được một phần nhỏ. Tôi lờ mờ nhìn thấy mình đang đứng trước một cánh cửa lớn, có tiếng mở khóa cửa và rồi tôi được đưa vào một căn phòng tối.
" Ai.. " Tôi hỏi người đó bằng một giọng nói khàn khàn, bầu không khí xung quanh rất yên tĩnh, ý thức của tôi từ từ tỉnh lại.
" Tỉnh rồi hả ? Mày biết mày say như chó không ! " Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, trả lời câu hỏi của tôi. Tôi biết chủ nhân của giọng nói này nhưng ý thức mơ hồ của tôi vẫn không thể hoạt động nổi, vậy nên tôi vẫn không thể nhớ nổi người này là ai.
Sau khi được đưa vào phòng, nhịp tim của tôi bất giác đập nhanh vì bóng tối ở đây, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tôi vô thức túm chặt vạt áo của người đàn ông bên cạnh.
" Mày ngủ trong phòng còn tao sẽ ra sô pha ngủ, đồ khốn--- " Giọng nói đó lần nữa vang lên bên tai tôi và người đàn ông này đang cố gắng gỡ tay tôi ra khỏi áo cậu ta...
" Uea, buông tay. "
" Đi.. đâu vậy.. " Giọng nói tôi run rẩy, hoảng sợ hỏi cậu ta. Trong phòng có thể nghe rõ tiếng máy lạnh nhưng xung quanh tối đến mức tôi không thể nhìn thấy nó ở đâu.
Tối đến mức khó có thể nhìn thấy---
" Tao phải đi ngủ, mày cũng mau ngủ đi ! " Sau khi thành công gỡ tay tôi ra, cậu ta đẩy tôi ra sau cho đến khi gót chân chạm vào chân giường. Cậu ta xô tôi ngã xuống giường, một cơn chóng mặt đột ngột đến. Đồng thời tôi dùng hết sức kéo người đàn ông này lên giường.
Cả người cậu ta bao trùm lấy tôi, cơ thể cậu ta bị đè xuống khiến cơ thể tôi chìm sâu xuống đệm. Tôi nghe được tiếng chửi rủa bên tai, tôi cảm thấy người đàn ông đó đang cố gắng chống đỡ cơ thể mình.
Tôi bắt đầu hoảng sợ, càng ôm chặt lấy người đó.
" Đừng mà. " Tôi thì thầm, sự sợ hãi khiến cơ thể tôi không ngừng run rẩy. Không nhận được sự phản hồi của đối phương, tay tôi càng bám chặt vào cơ thể người bên trên một cách lo lắng :" Đừng đi mà...Uea sợ... "
" Uea, dừng lại ngay ! "
Tôi bị dọa sợ bởi giọng nói giận dữ của cậu ta, vốn dĩ bản thân vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi vì bị bỏ rơi, tôi khẽ nhúc nhích, không dám chạm vào cổ cậu ta nữa, chỉ có thể khóc nức nở dưới thân người kia.
Một lần nữa tôi bị bỏ rơi trong bóng tối, tôi không muốn bị bỏ lại một mình.
" Ôm..ôm Uea.... " Tôi khẽ thì thào, cơ thể theo bản năng dựa vào cơ thể ấm áp của đối phương...
" Uea, mày mau dừng lại, buông tay ! "
" Không....không muốn. " Tôi lập tức từ chối, dùng hết sức để giam cậu ta vào lòng mình.
Lúc này đây, tôi không thể nào ở một mình nơi này được nữa, tôi rất muốn người đàn ông này ở lại với tôi, ôm tôi, dỗ tôi.
" Ôm Uea...đừng...đi na. "
Cậu ta đáp lại bằng một tiếng thở dài nặng nhọc, sau đó từ từ ghé vào tai tôi, mùi rượu trên người cậu ta ngày càng rõ.
" Muốn chọc ghẹo tao sao ? " Giọng nói khàn khàn có chút run rẩy của người bên trên dường như đang kìm nén dục vọng đang dần dần bị khơi dậy, tôi cảm thấy bên tai nóng ran, một cảm giác lạ từ bụng dưới truyền đến :" Mày biết không ? Sự khiên nhẫn của tao có giới hạn. "
" Ôm...ôm Uea na. " Tôi khẽ cầu xin cậu ta, ôm người đó thật chặt cho đến khi không còn khoảng cách giữa cơ thể chúng tôi.
Lúc này, tôi cảm nhận được một cái chạm nhẹ vào má rồi từ từ di chuyển xuống cổ. Hạ thể của tôi trở nên nóng rực, hơi thở mỗi lúc một chậm, tôi bắt đầu vặn hông để cọ vào tấm đệm, hy vọng có thể giải tỏa cảm giác khó chịu này.
Cho đến khi cảm nhận được một vật cứng đang đè lên hạ bộ của tôi, tôi cố gắng di chuyển cơ thể để chạm vào vật cứng đó, tôi bắt đầu xoa vật cứng đó bằng hông, dường như sự tỉnh táo của người kia bị cắt đứt..
" Nếu mày còn trêu chọc tao như này lần nữa, đừng trách tao không buông tha cho mày ! " Giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai tôi, lí trí còn lại duy nhất trong tôi đang nói rằng đây là lời cảnh cáo cuối cùng của người đàn ông này dành cho tôi.
Tôi phớt lờ lời cảnh cáo của cậu ta, cố gắng mở mắt để nhìn người phía trên, rượu vào người khiến não tôi không kịp suy nghĩ, chỉ có thể hành động theo bản năng.
" Đừng đi, ôm Uea na..ưm...ưm.. "
Một cảm giác ấm áp chạm vào môi tôi, chiếc lưỡi nóng bỏng và ẩm ướt của người đàn ông xâm chiếm khoang miệng tôi trộn lẫn với mùi rượu, người kia liếm đầu lưỡi tôi một cách mãnh liệt và độc đoán. Bàn tay to lớn đấy không ngừng vuốt ve cơ thể tôi, từng chỗ được cậu ta chạm vào đều khiến tôi trở nên tê dại.
Người đàn ông phát ra một tiếng gầm thấp từ cổ họng, tôi nghe mà mặt đỏ bừng, mọi thứ càng trở nên mất kiểm soát. Cơ thể tôi nóng ran, sự đụng chạm của cậu ta khiến dục vọng hừng hực trào lên hạ thể tôi, tôi không ngừng vặn vẹo cơ thể mình cho đến khi phần thân dưới được một bàn tay to ấm áp chạm vào, sự kích thích khiến tôi trở nên nhạy cảm hơn. Tiếng rên rỉ xấu hổ từ từ tràn ra khỏi cổ họng tôi, xen lẫn vào đó là tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ đứt quãng, tất cả âm thanh không ngừng vang vọng bên tai tôi. Tôi bị bóng tối nuốt chửng, không ngừng chịu đựng sự vuốt ve của người phía trên và tôi cũng chủ động đáp lại sự động chạm đó. Ý thức trở nên mờ mịt ngược lại khoái cảm càng ngày rõ.
Tôi muốn được vuốt ve, khao khát được chạm vào, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là ham muốn và tình dục, cho đến khi cơ thể tôi không cảm nhận được bất kì thứ gì nữa. Tôi khát khao người phía trên cho tôi thêm sự kích thích, tôi không muốn cậu ta dừng lại..
Cơ thể chúng tôi quấn quýt lấy nhau suốt cả đêm, cuối cùng tôi chỉ nhớ rằng mình dường như đang ở trong thiên đường của dục vọng, cảm giác lạnh lẽo bị bao trùm bởi bóng tối đã được thay thế hoàn toàn bằng sự ấm áp ngay lúc này....
2322Please respect copyright.PENANAd7V5DsaBSi
2322Please respect copyright.PENANAuVg4LTIqM6
2322Please respect copyright.PENANAFnoWv8PyEs