Bước vào tháng sáu đồng nghĩa với việc mùa mưa lại đến, khiến những người đi làm sống ở Bangkok phải đau đầu, ngay cả khi trời không mưa giao thông cũng đủ tắc nghẹn rồi, nhỡ có một ngày bạn 'trúng số độc đắc', dù là mưa lớn vào sáng đi làm hay mưa lớn vào lúc tan sở thì không cần phải nói rồi, chưa kể đến những 'vũng nước chờ được xử lí' trên các tuyến phố sau trận mưa lớn ! Ngay cả khi bạn ra khỏi nhà lúc sáu giờ sáng, không có gì đảm bảo rằng bạn sẽ đến công ty đúng giờ làm việc trước tám giờ ba mươi.
Tôi nghĩ đây không phải cái gọi là 'Một cuộc sống tốt' na !
....
" Mẹ nó, xe anh bẩn vãi ! "
Bạn trai tôi đang ở bên cạnh liên tục phàn nàn, anh ấy đang đứng kiểm tra tình trạng xe của mình, nó vừa chống chọi với trận mưa xối xả, cơn mưa lớn này đã mưa liên tục từ sáng sớm, và vì trời mưa to nên giao thông trên đường tắc nghẽn hơn bình thường, ngay cả khi chúng tôi đã lái xe đến tòa nhà và vẫn bị chơi vơi xung quanh(?), bãi đậu xe đã bị đóng do đang sửa chữa dẫn đến tình trạng thiếu quá nhiều chỗ đậu xe, khi chúng tôi đến nơi thì các chỗ đậu đều hết sạch chỗ, chỉ đành gửi xe ở bãi đậu xe ngoài trời bên cạnh toà nhà, và điều buồn cười nhất là hôm qua King mới đưa xe đến trung tâm sửa chữa để rửa, hôm nay chiếc xe đã được trận mưa lớn chúc mừng !
" King, lên công ty thôi ! " Thấy King vẫn đang đứng quay cuồng than vãn tình trạng thảm hại của chiếc xe, tôi vội vàng bảo anh ấy mau nhanh chóng trở lại dưới ô, dù mưa đã bớt to nhưng vẫn làm ướt quần áo.
King :" Trời ơi, em xem đi ! Chỗ bùn này đến từ đâu vậy ! Anh phát điên mất thôi ! "
" Tí rồi đem đi rửa, chúng ta lên công ty trước đã. " Nói xong tôi cầm ô đi về phía trước, bởi vì nhìn điệu bộ như thế, tôi biết King nhất định sẽ không đi cùng tôi(?)
King :" Cũng được, mẹ nó ! Mới sáng sớm đã xui xẻo như này ! "
Người đàn ông cao lớn cầm lấy chiếc ô từ tay tôi, rồi che cho tôi, trên mặt anh ấy vẫn mang vẻ mặt ủ rũ, chúng tôi bước vào tòa nhà và đi thang máy lên công ty, nhưng có vẻ như những người khác không may mắn như chúng tôi, bởi vì hơn một nửa đồng nghiệp trong bộ phận vẫn đang trên đường đến công ty, trong đó có Jade, khi tôi bước vào văn phòng, tôi còn nghe được một đồng nghiệp nói rằng hôm nay có vẻ như tàu điện phải dừng lại, có nghĩa là Jade sẽ rất lâu mới đến được công ty.
" King, lau khô tóc trước đi. " Vừa bước đến bàn làm việc, tôi quay sang nói với King, nhìn thấy tóc người yêu mình ướt sũng, vừa rồi King cứ đi loanh quanh xem xét chiếc xe, gọi anh ấy mau đứng trú dưới ô nhưng anh ấy không nghe, vì vậy tóc và quần áo của anh ấy đều ướt đẫm.
" Nó sẽ tự khô thôi. " Tên nhóc này lấy tay vuốt tóc, trả lời tôi rất thản nhiên.
Tôi :" Nếu không lau khô thì anh dễ bị cảm lạnh đấy ! "
" Không bị đâu ! Anh rất khỏe. " Anh ấy đứng bên cạnh nháy mắt với tôi, vẻ mặt không quan tâm, nhưng tôi không muốn dừng lại.
Tôi :" Anh đi mưa xong còn ngồi trong phòng máy lạnh, nếu mà có bị ốm thì đáng đời anh ! "
Tôi cau mày nhìn tên nhóc không chịu nghe lời khuyên của người khác, chỉ biết than thở không ngừng vì sự cứng đầu của bạn trai mình.
Thường nếu chỉ là một cơn mưa nhỏ thì tôi không lo lắng mấy, bởi vì King thường có thói quen tập thể dục và cơ thể anh ấy rất khỏe, từ lúc làm việc cùng anh ấy, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy xin nghỉ vì ốm ( bởi vì anh ấy toàn giả vờ ốm ), nhưng tôi nghe nói tuần này công việc của lập trình viên rất nặng, có vẻ như đang mở rộng một ứng dụng mới, đã mấy ngày nay King phải OT đến tận một giờ sáng, thấy anh ấy ướt sũng cả người làm tôi lo lắng không thôi.
Cơ thể của chúng ta có khỏe đến đâu nhưng chỉ cần nghỉ ngơi không đủ, chúng ta sẽ rất dễ đổ bệnh !
King :" Không sao đâu ! Nếu anh bị ốm, em sẽ chăm sóc anh mà, đúng không ! "
King tiến đến bóp nhẹ vào mông tôi, tôi vội vàng ngồi xuống ghế giả vờ nhìn sang chỗ khác, không muốn nói chuyện với tên nhóc cứng đầu này nữa.
Em đã nhắc nhở anh nhưng anh không chịu nghe lời, nếu thực sự bị ốm, em sẽ mặc kệ anh nằm tội nghiệp trên giường !
Quả nhiên, trực giác của tôi không sai, điều tôi lo lắng thực sự xảy ra rồi !
" Ưm... "
Sáng sớm thứ bảy, tôi chợt tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng, bởi cái ôm luôn ôm tôi mỗi đêm đã biến mất, chỉ còn sự trống trải không quen, tôi khó khăn mở mắt ra, ngồi dậy quay sang nhìn người nằm bên cạnh, sắc mặt của người yêu tôi tái nhợt hơn bình thường, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng môi lại hồng hào lạ thường.
" King.. " Tôi nhẹ nhàng gọi anh ấy, nhanh chóng vươn tay sờ trán người kia, lòng bàn tay tôi nóng bừng, tôi cau mày lo lắng.
Này thì thân thể anh khỏe lắm ! Em đã nhắc nhở anh rồi mà anh vẫn không chịu nghe lời, anh xem đi ! Bị ốm rồi đấy !
Tôi thở dài, xuống giường đi lấy thuốc và khăn giúp anh ấy lau người, chắc do trước đó anh ấy không được nghỉ ngơi đầy đủ, cộng thêm với việc trời mưa to suốt hai, ba ngày vậy nên anh ấy mới bị cảm lạnh và phát sốt. Tôi chưa bao giờ thấy King bị ốm, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy không khỏe trong vài năm đổ lại đây.
Tôi :" King, mau dậy uống thuốc đã. "
Tôi lay người bệnh đang cau mày ngủ mê mệt, định đánh thức anh ấy dậy để uống thuốc, tôi gọi anh ấy dậy hai, ba lần, anh ấy mới từ từ tỉnh lại.
" Sao vậy... " Giọng nói vốn khàn giờ đây càng trở nên khàn hơn, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn là biết không ổn rồi.
Tôi :" Anh bị ốm rồi, dậy uống thuốc trước, họng có đau không ? Em đi lấy thuốc hạ sốt cho anh. "
" Không cần uống...không sao đâu...nó sẽ sớm khỏi thôi... " King từ chối xong nhanh chóng nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp.
Tôi khéo chăn ra khỏi người King, giọng nói trầm khàn tiếp tục từ chối, nhìn tình cảnh trước mắt, tên nhóc này không ngoan ngoãn đồng ý ngồi dậy uống thuốc khiến tôi bất lực thở dài.
Tôi chưa từng thấy anh ấy như này bao giờ, tại sao bị ốm lại khó dỗ như vậy, ngay cả Jade bị ốm khi học đại học cũng không cứng đầu như vậy na ! Nếu như không phải tôi biết năm sau anh ấy sẽ ba mươi tuổi chắc tôi sẽ nghĩ đây là tên nhóc ba tuổi cứng đầu !
Giờ tôi mới biết bạn trai tôi vẫn còn có mặt trẻ con như vậy !
Tôi :" King, mau dậy uống thuốc ! Nhỡ đâu bệnh thêm nặng thì sao ! "
" Không sao đâu, chỉ hơi sốt thôi, ngủ một giấc là khỏi. " Người bị bệnh vẫn không chịu thừa nhận tình trạng của mình khiến tôi lo lắng, nhưng không thể mặc kệ anh ấy được, dù thế nào đi nữa tôi vẫn phải ép anh ấy uống thuốc.
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định làm một bước đi lớn !
" Nhưng Uea sẽ rất lo lắng na... " Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tôi ngồi ở mép giường, tỏ vẻ đáng thương, cùng lúc đó tên nhóc bị ốm nhìn tôi với ánh mắt yếu ớt.
" Hử ? "
Tôi :" Uea không thích King cứ vô tư như vậy, muốn King mau khỏe lại, uống thuốc na, nếu anh uống thuốc Uea sẽ yên tâm hơn ~ "
King :" .... "
Tôi :" Anh uống thuốc xong Uea giúp anh lau người na ~ uống thuốc nhé ~ "
" Ừ... " Giọng nói trầm khàn cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi thầm mỉm cười trước chiến thằng nho nhỏ của mình, tôi biết King quan tâm đến cảm xúc của tôi, nếu tôi nói tôi không vui, anh ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.
Thật hạnh phúc khi có một người bạn trai quan tâm đến tôi như vậy !
Tôi giúp người yêu dựa vào đầu giường, đưa thuốc và nước cho anh ấy, sau khi King uống thuốc xong tôi chậm rãi đỡ anh ấy nằm xuống giường, dùng khăn đã vắt khô giúp anh ấy lau người.
Thật ra tôi có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, đó là Ai'Jade ! Khi còn học đại học, Jade suốt ngày bị ốm hoặc bị cảm, cậu ấy luôn đi ngủ rất muộn, là một người bạn cùng phòng tôi đã làm tốt nhiệm vụ của một điều dưỡng.
Tôi sẵn sàng chăm sóc cho người tôi yêu thương.
Chiếc chăn nhăn nhúm bị kéo sang một bên, tôi ngồi xuống mép giường, dùng hai tay cởi từng chiếc cúc áo ngủ của người yêu, nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt và người cho anh ấy, thân nhiệt của King nóng hơn bình thường rất nhiều, thậm chí không có cặp nhiệt độ tôi cũng đoán được tình trạng của anh ấy rất xấu, khiến tôi cực kì lo lắng.
Tôi :" Ba, bốn tiếng sau khi uống thuốc và lau người mà cơn sốt không giảm thì phải đi khám, biết chưa ? "
" Không...sẽ khỏi nhanh thôi... " Người ốm thì thầm, đôi mắt nhìn tôi, người đang cố hết sức lau người cho mình.
" Nhìn gì vậy ? " Thấy người kia nhìn tôi chăm chú, tôi không nhịn được mà mở miệng hỏi anh ấy.
" Nhìn vợ, vợ anh đáng yêu quá. " King cười nói.
Câu nói của anh ấy khiến tôi thấy hơi ngại, tôi vội quay mặt đi chỗ khác, giả vờ tập trung lau người cho anh ấy. Lúc này tôi định đứng dậy nhúng khăn lần nữa, nhưng King bất ngờ bắt lấy cổ tay của tôi, không cho tôi đi.
Tôi :" Buông tay, để em đi thay khăn nào. "
" Lúc đó ai nói nếu anh ốm sẽ mặc kệ anh, để anh một mình nằm trên giường ta ? Nhẫn tâm quá đi à ?" King đùa, dù vẻ mặt anh ấy có hơi mệt mỏi nhưng tôi vẫn nhìn rõ sự thích thú sau nụ cười của anh ấy.
Tôi :" Chỉ là nói chơi thôi, ai lại làm thật chứ. "
Tôi bất lực nhìn người trước mặt, tôi không phải người vô tâm, nếu bạn trai bị ốm mà tôi phớt lờ không chăm sóc anh ấy, tôi chính là một người yêu cực kì tệ.
" Cảm ơn em na. " King nói.
Có lẽ vì sốt nên đôi mắt sắc bén kia trông ngọt ngào dịu dàng hơn bình thường, tôi chỉ nhẹ ừm trong cổ họng một tiếng rồi vội vàng đi vào phòng tắm để thay khăn, ngẩng đầu nhìn lên gương, tôi mới phát hiện ra mặt mình đã đỏ bừng, cả khuôn mặt đỏ bừng gần như tương đương với tên nhóc đang ốm ở bên ngoài na !
Tôi phải công nhận dù anh ấy ốm không còn sức lực thì anh ấy vẫn quyến rũ người khác bằng những lời nói ngọt ngào đó, tôi có chút buồn khi nghĩ đến trước đây chắc anh ấy cũng như này đi trêu chọc người khác, nhưng bỏ đi ! Những chuyện này cũng là quá khứ rồi ! Tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai thôi !
Tôi rửa mặt, giúp hai má đỏ bừng của mình dịu lại, sau đó quay trở lại đầu giường tiếp tục lau người cho anh ấy. King lặng lẽ nằm im để tôi lau người cho, nhưng không hiểu sao tôi cầm khăn lau người cho anh ấy thì ngực và cơ bụng của anh ấy lại căng ra.
" Để anh tự lau cho. " Anh ấy đột ngột nói khi tôi lau tới rốn.
Tôi :" Không sao đâu, anh cứ nằm.... "
" Uea, anh tự lau. " Giọng nói của người kia bỗng trở nên nghiêm túc.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, dù sao cũng từng chỗ trên cơ thể anh ấy tôi đều sờ qua rồi mà, có gì phải xấu hổ chứ ?
" Không khỏe không có nghĩa là chỗ đó không có cảm giác na. " Hình như King hiểu được tôi đang nghĩ gì, sau khi giọng nói trầm khàn giải thích cho tôi, đầu tiên anh ấy liếc nhìn bộ phận đang ẩn dưới lớp quần rồi ngước lên nhìn tôi, ánh mắt ra hiệu bảo tôi nhìn xuống.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, nhìn thấy chiếc lều nhỏ đang phồng lên dưới quần ngủ, mặt tôi bỗng nóng bừng lên..
Uh...bây giờ là sáng sớm, cũng là lúc lá cờ được kéo lên dễ dàng nhất, sao mà quên được...
" Nếu con trai anh thực sự bị em đánh thức thì mẹ nó cũng không thoát được đâu na krup. " Khóe miệng King nhếch lên, một nụ cười trêu chọc.
Tôi vội buông chiếc khăn trên tay giống như đang cầm một củ khoai nóng vậy, bật dậy ngước nhìn anh ấy,
Đã bị ốm rồi còn nghĩ đến mấy chuyện tình dục, tên nhóc này bị làm sao vậy !
" Thế thì anh tự lau đi na, bữa sáng muốn ăn gì ? Em nấu cho anh. " Tôi đặt khăn lên người anh ấy rồi đứng dậy.
King :" Anh vẫn chưa thấy đói. "
" Dù không đói vẫn nên ăn một chút để lót dạ, nếu không ăn thì bệnh sẽ nặng thêm đó. " Tôi lo lắng nhắc nhở anh ấy :" Ăn cháo nhé ? Hay muốn ăn cơm ? Hay là ăn sủi cảo ? Em đi chợ mua cho anh. "
King :" Ăn gì cũng được. "
Tôi :" Vậy ăn cháo thịt băm nhé. "
( Cháo ở đây là loại cơm nhão )
King :" Ừ. "
Tôi :" Lau người xong thì ngủ đi nhé, em nấu xong em sẽ gọi anh dậy. "
Sau khi giúp người yêu đắp chăn, tôi bước ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng bếp, lấy nguyên liệu cần thiết từ tủ lạnh và bắt đầu nấu, nếu là căn hộ của King trước đây sẽ chẳng bao giờ có những thứ này cả, nếu có thì sẽ chỉ toàn bia mà thôi, nhưng vì bây giờ hầu hết thời gian tôi đều ở căn hộ của anh ấy, vậy nên tôi đã mua sẵn một số nguyên liệu để vào tủ lạnh của anh ấy.
Tôi đã sống một mình trong nhiều năm và một điều có lợi lớn nhất là tôi có thể tự nấu ăn, tôi không thích đi ra ngoài vào những ngày được nghỉ, vả lại việc ăn ở bên ngoài tốn rất nhiều tiền, vì vậy kể từ khi học đại học, tôi đã có thói quen mua trước những nguyên liệu nấu ăn để vào tủ lạnh, sau đó tìm công thức trên mạng rồi tự nấu, như Jade, cậu ấy ăn thử xong đã không ngừng ăn, mặc dù tôi nấu ăn không giỏi, nhưng Jade luôn khen tôi nấu ngon, tôi cảm thấy tay nghề của bản thân cũng không tệ.
King :" Thơm quá ! "
Một giọng nói khàn vang lên sau lưng, tôi quay người lại nhìn thấy người nên nằm trong phòng nghỉ ngơi đang bước vào bếp, mắt nhìn chằm chằm vào nồi cháo.
Tôi :" Sao anh không ngủ thêm một lúc nữa ? "
" Không thấy buồn ngủ. " King trả lời từ xa, giữ khoảng cách với tôi đang đứng trong bếp.
" Không vào đây sao ? " Thấy biểu hiện bất thường của anh ấy, tôi không nhịn được hỏi anh ấy, mỗi lần tôi nấu ăn, King luôn đứng đằng sau tôi, véo eo tôi rồi hôn trộm lên má tôi, làm đến mức tôi không nhịn được mà lấy cái muôi nấu ăn đập nhẹ vào đầu anh ấy, yêu cầu anh ấy lùi lại, nhưng hôm nay King chỉ đứng từ xa.
" Anh muốn vào, nhưng sợ sẽ lây cho em, làm em bị ốm. " Ánh mắt người nói nhìn xuống dưới.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của anh ấy khiến tôi không nhịn được cười, tôi thích bạn trai mình quá đi mất thôi, tôi bắt đầu hiểu tại sao Jade luôn nói Mai là một chú chó bự, bời vì bạn trai tôi bây giờ trông không khác là mấy !
" Sắp xong rồi, anh ra ghế ngồi đợi đi ! " Tôi nói.
King ngoan ngoãn bước ra khỏi bếp, tôi quay lại tiếp tục dùng muôi hớt bớt bọt ra, nồi vẫn bốc khói nghi ngút ở trên bếp, sau khi cơm chín, tôi nhấc cả nồi ra khỏi bếp, múc cháo vào bát rồi đưa cho người đang ngồi đợi.
" Ăn nhiều một chút na ! " Tôi đặt bát cháo trước mặt anh ấy rồi nói.
" Chả có sức gì cả, em đút cho anh ăn na ! " Người ốm làm nũng nói với tôi, chỉ thấy tôi dùng ánh mắt không tin im lặng nhìn mình, anh ấy tiếp tục nói :" Anh thực sự không có sức mà nhấc tay lên na, đút cho King ăn đi mà ~~ "
Tôi :" Uea đút cho anh ăn nhưng phải ăn hết cả bát nhé ! "
" Được ! " Anh ấy lập tức đồng ý.
Vì vậy tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm bát cháo của King lên, đầu tiên đút cho tên nhóc khiến người khác cạn lời một thìa trước rồi tự mình ăn một thìa.
Thật ra trong lòng tôi biết anh ấy đang giả vờ nhưng tôi vẫn vui vẻ làm theo, dù sao anh ấy làm nũng tôi cũng vì muốn tôi dựa gần anh ấy hơn !
" Vừa dễ thương, vừa nấu ăn ngon, vợ ai đây ~ " King nói xong thấy tôi không phản ứng gì, anh ấy đột nhiên vươn tay nhéo chóp mũi tôi.
Tôi :" A! Sao tự nhiên véo em ? "
" Trả lời anh đi, muốn nghe ~~ " Anh ấy giục tôi.
Tôi khẽ nuối nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm :" Là vợ anh, cái người đang bị ốm..."
King :" Dễ thương quá ! "
" Đừng nói nữa ! " Tôi cố ý nghiêm mặt, nhanh chóng múc một thìa cháo vào miệng để ngăn anh ấy nói, một trong những tính xấu của King là anh ấy luôn thích ép tôi nói ra những điều anh ấy thích nghe, nhưng tôi không phải kiểu người biết nói những lời ngọt ngào, mỗi lần anh ấy muốn tôi làm nũng thì điều đó cực kì khó na !
Dù có nói bao nhiêu lần tôi vẫn không thấy quen !
King :" Vợ ngại sao ? "
" Im lặng đi ! ' Tôi nhỏ giọng mắng, múc một thìa cháo khác vào miệng King.
Một lúc sau, bát cháo đã được ăn hết sạch, tôi lấy giấy ăn lau miệng cho anh ấy, thấy King có thể ăn hết một bát cháo lớn và vẫn có cảm giác ngon miệng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu anh ấy ăn không nổi có lẽ tôi phải đưa anh ấy đi khám.
" Hạ sốt chưa ? Anh thấy đỡ hơn chưa ? " Tôi hỏi, đồng thời đưa tay sờ trán người trước mặt, nhiệt độ cơ thể có vẻ nóng hơn bình thường nhưng so với lúc sáng thì đỡ hơn nhiều rồi.
" Đỡ hơn nhiều rồi, trong hôm nay sẽ hết sốt. " King nói xong liền nắm tay tôi, vừa siết vừa bóp nhẹ bàn tay tôi.
Tôi :" Vậy anh đi ngủ thêm một lúc nữa đi, như vậy mới mau khỏe. "
" Cùng ngủ nhé ! " Đối phương nắm lấy tay tôi làm nũng.
Tôi lắc đầu từ chối.
Tôi :" Không, em phải đi rửa bát và hút bụi phòng nữa. "
King :" Bỏ những thứ đó qua một bên đi, cùng nhau ngủ đi mà ! Anh không thể ngủ nếu không có em bên cạnh na. "
Tên nhóc ốm yếu này lại biến thành đứa trẻ con, thành thật mà nói kể cả ngủ mơ tôi cũng không giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt này của King, rõ ràng thân hình cao lớn, vẻ ngoài sắc bén và giỏi giang như vậy nhưng khi bị ốm, anh ấy còn trẻ con và bướng bỉnh hơn cả những đứa trẻ của những tiền bối trong công ty vừa mới đi học mẫu giáo !
King :" Đi mà đi mà ! Muốn nằm ngủ trên đùi của em, ở trên sô pha cũng được ! "
Tôi :" Được rồi. "
Cuối cùng tôi cũng mềm lòng đồng ý với yêu cầu của anh ấy, tôi bước đến ngồi xuống ghế sô pha, cầm ipad ở trên bàn định ngồi xem phim để giết thời gian, còn người ốm thì lấy chiếc khẩu trang tiến đến muốn tôi đeo lên để tránh lây bệnh, sau đó thoải mái nằm xuống đùi tôi.
King quay đầu lại, vùi đầu vào bụng tôi, hơi thở nóng bừng phả vào da tôi.
" Là ai nói chỉ ngủ thôi hả ? " Tôi vỗ nhẹ lên đầu anh ấy, tên nhóc này còn vươn tay ra vuốt ve lớp quần áo bên ngoài của tôi, đôi môi ấm áp của anh ấy không ngừng hôn lên bụng tôi, cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp cơ thể tôi.
King :" Tí rồi ngủ, đợi lát nữa. "
" Mau ngủ đi, nếu không em đứng dậy bỏ đi đấy ! " Tôi đưa ra tối hậu thư, trước khi King bị dục vọng cuốn đi, tôi vội vàng chỉnh lại quần áo vừa bị nhàu, sau khi tôi che kĩ phần bụng của mình, ngay lập tức King vươn tay kéo gáy tôi, kéo cả người tôi xuống trước mặt anh ấy, chúng tôi đối mặt nhìn nhau.
" Muốn hôn em quá... " Giọng nói khàn thì thầm, đôi mắt sâu thẳm đang khóa chặt đôi môi mềm mại của tôi.
Tôi lập tức đưa tay giữ môi anh ấy lại, rồi nói nhỏ với người kia.
Tôi :" Muốn hôn em thì phải mau khỏe lại nhé ! "
" Ngủ dậy phát khỏi bệnh luôn, như vậy đủ nhanh chưa ? " Người đang nằm cười nói.
Tôi không thể nhịn được cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc King, sau đó đưa mắt nhìn ipad ấn nút play tiếp tục xem phim, cùng lúc đó người đàn ông nằm trên đùi tôi khoanh tay rồi từ từ nhắm mắt lại.
Không lâu sau, tiếng ngáy đều đặn vang lên, chứng tỏ tên nhóc đang nằm trên đùi tôi ngủ rất say, tôi im lặng tiếp tục xem phim một lúc cho đến khi tôi bắt đầu ngủ gật, tối qua tôi đi ngủ muộn nhưng sáng sớm năm giờ đã tỉnh dậy, chưa ngủ đủ đã phải dậy chạy tới chạy lui, đến khi được ngồi xuống, cảm giác mệt mỏi bắt đầu dâng lên, cuối cùng nhịn được không mà cùng King chậm rãi nhắm mắt lại, khi tôi từ từ tỉnh lại mới phát hiện ra mình đang nằm trên đùi người bệnh ngủ.
Tôi :" Mấy giờ rồi ? "
King :" Một giờ chiều rồi. "
" Anh cảm thấy thế nào rồi ? Sao anh dậy rồi không gọi em ? " Tôi thì thầm, nhanh chóng ngồi dậy, lắc đầu để xua tan cơn buồn ngủ.
Cũng sắp đến giờ nấu cơm rồi, sáng nay đã ăn cháo rồi, King sẽ không muốn ăn lại, tôi định nấu một món canh lòng trắng trứng (?) đơn giản cho bữa trưa, cho anh ấy uống một ngụm nước canh nóng để làm ấm cổ họng.
" Sao lại đánh thức em chứ ? Để em nghỉ ngơi một lúc ! " Giọng nói trầm ấm trả lời.
Tôi tiến lại gần anh ấy, đưa tay sờ trán người bệnh kiểm tra nhiệt độ, tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhiệt độ cơ thể của king đã giảm xuống mức bình thường.
" Sau khi ăn trưa xong thì uống thêm viên thuốc nữa là okay. " Tôi nói.
King cười đáp lại tôi, đưa tay kéo tay tôi đến trước mặt anh ấy rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi.
" Cảm ơn em na ! " King nói lại lần nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
Tôi vội quay mặt đi, khẽ thì thầm :" Biết rồi...sao tự nhiên anh lại nói... "
King :" Muốn em biết rằng anh thật lòng cảm ơn em. "
Giọng nói khàn trầm trở nên nghiêm túc, King từ từ tiến lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi..
King :" Đợi King khỏe lại, nhất định sẽ thưởng cho em, người đã chăm sóc rất tốt cho bệnh nhân na ! "
Tôi :" Thưởng gì ? "
" Nếu bây giờ anh nói ra thì chả có gì bất ngờ nữa ! " Tên nhóc này nói một cách gian xảo.
Tôi liếc nhìn người yêu mình, đôi mắt phát sáng ấy khiến tôi cực kì chắc chắn rằng cái gọi là 'phần thưởng' trong miệng anh ấy, người có lợi nhất định sẽ không phải tôi !
" Không cần cho em, anh khách sáo quá rồi ! " Tôi đã đoán ra được mánh khóe trong đó rồi, cố nén tiếng cười trong cổ họng.
Tôi lấy lại tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy bước vào bếp chuẩn bị nấu ăn, tôi không nhịn được mà nhếch mép cười.
Phần thưởng của King sao...có vẻ thú vị đó, tôi rất chờ đợi nha !
1603Please respect copyright.PENANAuUmAUpAHjC
1603Please respect copyright.PENANAZy5ek9pq8h