Kỳ nghỉ dài cứ yên bình trôi qua, tôi ở trong bốn bức tường nấu ăn, dọn dẹp, tập thể dục, cố gắng tìm một việc nào đó ép bản thân thư giãn, tuy nhiên tâm trí tôi vẫn còn tràn ngập suy nghĩ về King.
Anh ấy gọi cho tôi vào tối chủ nhật nhưng anh ấy không nói gì nhiều, chỉ rủ tôi ngày hôm sau cùng đi chơi hoặc đi xem phim, tôi nghĩ anh ấy đang muốn nhận lỗi nhưng tôi lấy cớ bản thân rất mệt, muốn nghỉ ngơi một mình ở trong căn hộ.
Tôi cũng không có nói dối anh ấy, bây giờ tôi thực sự rất mệt mỏi..
Nhìn chằm chằm bộ phim truyền hình nước ngoài nổi tiếng đang chiếu trên laptop rồi thở dài, tôi chỉ bật laptop lên rồi đặt nó sang một bên, để phim tự chiếu trong nhiều giờ đồng hồ, tôi không thể tập trung nổi vào bộ phim. Chìm đắm trong suy nghĩ riêng của chính mình, đây là lỗi của tôi, tôi không nên kì vọng quá nhiều, thậm chí tôi còn nghĩ mình không có quyền tủi thân, tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh ấy.
Ngay từ đầu, tôi đã không có tư cách gì rồi...
'Friend with Benefits' - cái tên đã nói tất cả, chúng tôi chỉ là bạn tình, King muốn ở bên ai, làm cái gì đều là quyền của anh ấy và tôi cũng vậy, đây là điều đầu tiên tôi đã yêu cầu trong thỏa thuận. Tôi chỉ cảm thấy không vui khi thấy King đi cùng người khác, điều buồn cười là chính tôi đã đặt ra những yêu cầu đó để bảo vệ bản thân và rồi bị những yêu cầu đấy làm tổn thương..
Bầu trời tối đen xen lẫn những đám mây đáng sợ đang đổ mưa, đèn ở tòa nhà đối diện đang lần lượt được tắt đi vì trời đã khuya, tôi liếc nhìn đồng hồ trên laptop, bây giờ là nửa đêm rồi nên tôi tắt máy tính, bật đèn ngủ rồi mới đi tắt đèn phòng, tôi nhìn căn phòng tối đang ở trong ánh sáng mờ ảo.
Căn hộ của tôi chỉ có 36m², chỉ có một phòng ngủ nhỏ. Nhưng hôm nay căn phòng trông trống trải hơn mọi ngày, không biết là do tâm trạng tôi đang buồn hay do không có ai đó ở đây..
Tôi cuộn mình nằm trên giường, kéo chăn che toàn bộ cơ thể. Lúc này, giường cũng có vẻ trống trải, không có người đàn ông cao lớn đó nằm bên cạnh, không có người khiến tâm trạng tôi thoải mái ở bên làm nũng muốn ôm tôi, tôi phải nhắc nhở bản thân nhắm mắt đi ngủ vì ngày mai phải đi làm nhưng trong lòng vẫn bối rối, hoang mang khiến tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, có lẽ tôi phải nghiêm khắc hơn bắt bản thân không thể phát điên lên nữa...
" P'Uea, P'Uea."
" ....Hả ? "
Bên vai có người vỗ một phát, tôi đang đứng xếp hàng mua cà phê ở quán cà phê của tòa nhà giật mình quay người lại, người đàn em lập trình viên đang đứng sau lưng tôi với áo sơ mi kẻ sọc cùng chiếc áo phông trắng và quần jean giản dị, có lẽ cậu ấy vừa đi xe máy nên tóc có chút rối, trong ba năm qua công ty chúng tôi không có yêu cầu gì về vấn đề trang phục cả, tôi chưa bao giờ thấy Gun mặc áo sơ mi với quần tây đi làm như các đồng nghiệp khác.
" P'Uea xin chào. " Gun giơ tay chào tôi, ngập ngừng nhìn chằm chằm vào tôi.
" Kỳ nghỉ dài cũng trôi qua rồi mà sao gương mặt anh vẫn bơ phờ vậy ? Anh buồn ngủ sao P'Uea ?"
" Một chút. " Tôi trả lời, tuy làm chung bộ phận nhưng rất ít khi tôi nói chuyện với cậu ấy, kể cả tôi không giỏi ăn nói, tôi cũng không cảm thấy khó xử vì lần nào cậu ấy cũng là người mở lời trước, lần này cũng như vậy.
Gun :" Thật bực bội khi phải quay lại làm việc sau một kì nghỉ dài ! Anh đã đi chơi ở đâu vậy ? "
Tôi :" Anh không đi đâu cả, chỉ ở nhà ngủ thôi. "
" Em cũng vậy ! Không có tâm trạng đi chơi, em lại bị người ta đá rồi, đây là lần thứ ba trong năm đó P'Uea, anh nghĩ em thực sự xấu đến vậy sao ? "
Người đàn em nhỏ hơn tôi cau mày buồn bã nhìn tôi, Gun trong mắt tôi không xấu, vui tính dễ gần nhưng tôi vẫn lắng nghe người đàn em này than phiền về việc bị đá rất nhiều lần, tôi nghĩ tình duyên của cậu ấy cũng xui xẻo giống như tôi.
Tôi :" Chắc em chưa gặp được người thích hợp thôi. "
" Em cũng tự an ủi bản thân như vậy nhưng tâm trạng cứ buồn bực ! Khi nào em mới gặp được đây ! " Gun tiếp tục phàn nàn, còn tôi chỉ đứng lắng nghe cậu ấy trút bỏ nỗi buồn cho đến khi đến lượt chúng tôi. Sau khi mua cà phê xong Gun và tôi đi về phía thang máy nhưng lúc đi gần đến thang máy, tôi lại muốn chạy trốn quay lại quán cà phê đó...
Gun :" P'Grit xin chào ! "
" Chào buổi sáng Gun ! N'Uea xin chào ! " Khun Grit trong bộ vest xám quay người lại mỉm cười chào chúng tôi, ánh mắt anh ta cứ dính chặt lên mặt tôi không chịu rời đi, tôi đưa tay chào anh ta nhưng chân tôi lại lùi về phía sau một bước, vô thức muốn núp sau dáng người cao lớn của N'Gun.
Tại sao mới sáng sớm đã xui xẻo vậy...
" Hây ! Trưởng phòng của chúng ta mỗi ngày đều đi làm rất sớm nha ! Kỳ nghỉ P'Grit có đi đâu chơi không ? " N'Gun nhiệt tình nói chuyện không ngừng với khun Grit mà không để ý đến người đang đứng bên cạnh, vẻ mặt tôi cực kì khó chịu, N'Gun không biết tôi có thù với khun Grit, bởi vì trước mặt các đồng nghiệp khác chúng tôi sẽ giả vờ như không có thù hằn gì, chỉ có Jade và King biết chuyện gì đang xảy ra.
Khun Grit :" Tôi chỉ ở lại Bangkok thôi, tình cờ một người bạn của tôi mới trở về từ Mĩ, vậy nên chúng tôi đã đi chơi cùng nhau, hai cậu thì sao ? "
Gun :" Không đi đâu cả, em với P'Uea chỉ nằm ở nhà thôi. "
" Có thể ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt. " Khun Grit cười rồi lại nhìn tôi, anh ta vẫn mỉm cười dịu dàng nhưng ánh mắt dò xét của anh ta khiến tôi nổi da gà ngay lập tức.
Khun Grit :" Nói mới nhớ, các cậu sống ở đâu vậy, tôi thấy ngày nào mọi người cũng đi làm sớm ! "
" Ồ ~ Em đi làm sớm hay muộn tùy thuộc vào tình hình kẹt xe buổi sáng, em ở Phatthanakan, còn P'Uea thì...á, em quên mất rồi ! P'Uea anh sống ở đâu ? " Gun quay sang nhìn tôi, người đang bối rối. Thật thành thì tôi không muốn nói với anh ta nơi tôi sống, thứ nhất tôi rất ghét khun Grit, thứ hai tôi cảm thấy quyền riêng tư của tôi đang bị dò xét.
Nhưng nếu hỏi mà không trả lời thì không lịch sự, có thể Gun sẽ phát hiện có chuyện gì đó đã xảy ra.
Tôi :" Tôi..tôi ở ở.."
" Ở cạnh nhà tôi. " Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên sau lưng tôi, chủ nhân giọng nói đặt cánh tay vững chắc lên vai tôi, trông cực kì thân mật. Mùi hương bạc hà quen thuộc từ người bên cạnh đã làm dịu đi cảm xúc cáu kỉnh của tôi.
Nhưng trái tim tôi lại càng đập nhanh hơn...
Tôi ngước lên nhìn King, người đang mỉm cười với khun Grit, nhìn bề ngoài giống như cuộc nói chuyện hằng ngày của sếp và nhân viên nhưng cánh tay khoác vai tôi siết chặt hơn khi King nói.
King :" Thỉnh thoảng sẽ đi về cùng nhau, như vậy sẽ không tốn xăng. "
" Hây ! Thật sao ? Hai anh đã thân đến mức này rồi sao ? " Gun mở to mắt ngạc nhiên.
King :" Bọn này thân nhau lâu rồi, chỉ là mày không biết thôi. "
King nhướn mày với Gun rồi quay sang nhìn người cấp trên, khun Grit vẫn nở nụ cười trên môi nhưng tôi nghĩ khun Grit đã nhận ra điều gì đó vì ánh mắt của anh ta nhìn King không còn thân thiện như trước.
Tôi lo lắng đứng im, trong lòng lo King sẽ bị liên lụy, mặc dù King rất được sếp coi trọng vì năng lực làm việc của mình nhưng lỡ anh ấy có mâu thuẫn với cháu của sếp, tôi không biết sếp sẽ công bằng chính đáng xử lý hay không.
May mắn thay thang máy đến đúng lúc, cuộc trò chuyện của bọn họ cứ thế kết thúc. Thang máy lên đến tầng 15, sau khi quẹt thẻ chấm công khun Grit đi đến phòng làm việc của mình còn tôi, King và Gun đi về phía bộ phận IT.
Sau khi ngồi xuống tôi theo thói quen nhìn sang chỗ bên cạnh, chỗ ngồi trống trơn, bởi vì chủ nhân chỗ ngồi đó vẫn đang ở Phuket vui chơi chưa trở về, không khí xung quanh yên tĩnh hơn khi không có Jade ở đây.
" Đúng rồi ! Nghe nói anh đi xem mắt hả ? "
Tôi đang mở máy tính lên thì Gun bỗng hỏi câu hỏi tôi muốn trốn tránh nhất. Tôi giả vờ bận rộn xử lí công việc, phớt lờ cuộc trò chuyện của hai người kia nhưng không thể ngăn cuộc trò chuyện đó lọt vào tai..
King :" Mày biết điều đấy ở đâu vậy ? "
Gun :" Mấy hôm trước em có nhờ P'Jade mua tương ớt cho em, trò chuyện một lúc thì P'Jade nói chuyện đó ra, thế là thật sao ? Thời đại bây giờ vẫn còn kiểu đi xem mắt sao ? "
" Ờ, mẹ tao sắp xếp đi xem mắt cho tao. " Mặc dù giọng nói của anh ấy bình thản nhưng trái tim tôi lại nhói đau đến mức không thở nổi.
Biết bạn mình có được một cuộc sống hạnh phúc và ổn định, tôi nên thấy vui mừng cho người đó nhưng tại sao tôi lại không làm được chứ ? Lúc này tôi mới nhận ra bản thân mình lại là người ích kỉ như vậy.
Gun :" Woa ! Thế nào hả P'King ? Thích không ? Rất xinh đúng không ? "
King :" Cũng xinh nhưng tao không thích. "
" Anh trai em thật ngầu nha ! Nhưng nếu anh cứ khó tính quá thì sau này sẽ thành nhà sư đó ! " Gun nói xong không nhịn được mà cười lớn.
Tôi cầm cốc nước của mình cố tình đi về phía phòng trà và cà phê, không muốn ở lại thêm nữa nhưng lúc đi ngang qua bàn của các lập trình viên thì một giọng trầm ấm vang lên.
King :" Tao không phải người đi chọn mà tao đang chờ được chọn. "
Gun :" .... "
King :" Nhưng tao không biết người đó có muốn chọn tao hay không ? "
" Ô ! Ai mà lại không chọn anh chứ ! P'King vừa giàu có vừa đẹp trai ! À ý em là anh vừa đẹp trai lại còn tốt bụng, đi quán bar với em chỉ ngồi uống rượu, không giống như trước đây sẽ tìm tình một đêm, hoàn hảo như vậy mà còn yêu cầu gì nữa chứ. "
King :" Mày đang mượn cớ để mắng anh mày hả thằng kia. "
Gun :" Chết mẹ ! Em lỡ mồm thôi P'King ! "
Tôi có thể nghe thấy giọng nói cầu xin của Gun sau lưng, lúc tôi bước thẳng đến tủ đựng trà, ngực tôi nhói đau vì câu nói của người đó...
Lúc tôi đang chuẩn bị hạ quyết tâm thì những lời nói của King lại khiến tôi suy nghĩ lung tung, có thể lời nói của anh ấy chả có ý gì cả, có thể anh ấy đang nói về cô gái trong buổi xem mắt đó chứ không phải tôi hoặc có thể anh ấy đang nói về tôi. Nhưng gia đình King sẽ không chấp mối quan hệ của chúng tôi, việc gia đình anh ấy sắp xếp buổi xem mắt rõ ràng là họ muốn có con nối dõi, điều mà tôi không bao giờ có được.
" Uea, nước tràn ra rồi. " Giọng nói trầm ấm của King đột nhiên vang lên bên cạnh tôi làm tôi giật mình suýt làm đổ cốc nước, may mà người đó kịp đưa tay giữ chặt chiếc cốc, một cảm giác ấm áp lan tỏa ra từ nơi hai mu bàn tay chạm vào nhau, trái tim lại đập nhanh không kiểm soát nổi.
Tôi mải suy nghĩ không biết anh ấy đã đứng bên cạnh từ lúc nào...
Tôi vội rụt tay lại cúi đầu nhìn vũng nước dưới đất, thở dài xoay người đi đến phòng tạp vụ, định lấy cây lau nhà trong đó để lau vũng nước dưới sàn.
" Mày giận tao sao ? " King đi theo tôi vào phòng tạp vụ đột nhiên hỏi, tôi chỉ nhìn anh ấy rồi lắc đầu.
Tôi :" Không giận. "
Chỉ cảm thấy tủi thân mà thôi...
King :" Xin lỗi, tao cũng không muốn bỏ lỡ cuộc hẹn của chúng ta. "
" Tao hiểu mà. " Tôi trả lời, tôi thực sự không giận anh ấy, tôi không có quyền giận anh ấy, là do tôi tự ảo tượng, King không sai.
" Chúng ta tìm một ngày rảnh khác để đi nhé, tuần sau tao đi được, lần này tao sẽ chịu trách nhiệm trả tiền mọi thứ, bù đắp cho buổi hẹn trước nhé. " King nói.
Tôi không trả lời, trong lòng thở dài sẽ không bao giờ có lần sau nữa, lần trước là do tôi quá khao khát một thứ không thuộc về mình nhưng bây giờ là lúc tôi nên tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đẽ đó và trở về đối mặt với sự thật tàn khốc..
" Tối nay tao có thể đến gặp mày không ? " Giọng King rất nhẹ nhàng nhưng vẫn vang vọng khắp căn phòng chật chội này.
" Tao nghĩ nếu mày không đến sẽ tốt hơn, gần đây tao hơi mệt, không có tâm trạng để làm. " Tôi nói.
King :" Chỉ ngủ thôi, không làm gì hết. "
" King. " Tôi gọi tên anh ấy ngước lên nhìn đôi mắt anh ấy trở nên sâu thẳm và nghiêm túc, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, tôi hít một hơi thật sâu rồi trả lời.
Tôi :" Tuần này Jade xin nghỉ, tao sẽ có rất nhiều việc phải làm, đến lúc đó sẽ rất mệt nên lúc về nhà tao chỉ muốn nghỉ ngơi, tao muốn ở một mình, xin lỗi. "
Sau khi tôi nói xong, căn phòng tạp vụ càng trở nên im lặng hơn, bầu không khí lập tức lạnh đi, đôi mắt King trở nên trống rỗng, tôi không nhận được câu trả lời của anh ấy, tôi cầm cây lau nhà lên vẻ mặt phức tạp, hàng trăm cảm xúc tràn ngập trong trái tim tôi, khi tôi sắp không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt ở đây, định chạy trốn thì giọng nói trầm ấm đó mới vang lên...
" OK. "
" Nếu mày phải tăng ca hôm nào thì nói với tao, tao sẽ ở lại với mày. " Người đàn ông cao lớn đó nói xong bước ra ngoài, không quay đầu lại lần nào nữa, để lại tôi đứng ở đó một mình nhìn theo bóng lưng rộng lớn vừa rời khỏi, tôi đã nhìn bóng lưng đó hàng trăm lần rồi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lần này.
Sự việc nên diễn ra như vậy, từ từ rời đi khỏi cuộc sống của đối phương là lựa chọn đúng đắn nhất...
King xứng đáng có cuộc sống của riêng mình và tôi cũng vậy, đôi khi cuộc đời sẽ gặp phải những bước ngoặt nhưng điều đó là bình thường, phải đưa anh ấy trở lại cuộc sống bình thường trước đây, thật khó để buông bỏ nhưng kể cả như thế tôi vẫn phải làm, kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy tôi rằng quá cố chấp là điều không tốt, dù tôi có thích King đến mức nào đi chăng nữa thì tất cả sẽ kết thúc trong đau đớn mà thôi, tôi sợ có một ngày tôi sẽ thất vọng về bản thân đến mức không thể bước tiếp, bởi vì tình cảm tôi dành cho King đã lớn hơn bất kì thứ gì mà tôi từng cảm thấy đối với những người trước đây.
Nếu tôi không chịu từ bỏ thì tôi sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất, nếu tôi quyết định rút lui tại thời điểm này thì có lẽ một ngày nào đó tôi có thể gặp lại King, để cảm ơn anh ấy đã ở bên tôi trong một khoảng thời gian dài, tôi không muốn cắt đứt quan hệ với anh ấy, tôi cũng quá mệt rồi, tôi không muốn đau đớn giống như trước kia.
Những giọt nước mắt ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, từ từ làm mờ khung cảnh trước mặt, nước mắt cứ thế chảy xuống không ngừng, tôi vội vàng lấy tay lau đi, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Dù tôi luôn coi thường sự yếu đuối của mình nhưng cuối cùng tôi lại thua trước sự yếu đuối đó, tại sao mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời tôi lại mệt mỏi như vậy...
Trong những ngày còn lại trong tuần, dù phải đối mặt với áp lực cá nhân và công việc, tôi vẫn cực kì tập trung vào công việc, khối lượng công việc của tôi tăng gấp mấy lần vì Jade không có ở đây, và P'Mongkhon không có ý định giúp đỡ tôi thêm việc khun Grit luôn tìm cơ hội để làm phiền tôi, yêu cầu tôi sửa lại bản thiết kế của mình hay yêu cầu tôi vào phòng làm việc của anh ta nói hơn nửa tiếng đồng hồ. Rõ ràng những nội dung này có thể nói ngắn gọn trong 5 phút nhưng anh ta cứ làm lãng phí thời gian làm việc của tôi, dẫn đến tôi phải tăng ca đến tám, chín giờ tối mới được về nhà, điều duy nhất tôi có thể làm là im lặng làm việc sau đó kiểm tra sức chịu đựng của mình, tôi sợ một ngày nào đó tôi không chịu được mà mất kiểm soát.
Chỉ cần tôi tăng ca, khun Grit sẽ ở lại công ty nhưng vì chúng tôi không phải hai người duy nhất ở lại công ty nên anh ta không có cơ hội đến làm phiền tôi, King thực sự ở lại cùng tôi tăng ca giống như anh ấy đã hứa.
Từ sau chuyện ở phòng tạp vụ, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bình thường nhưng tôi có thể cảm thấy bầu không khí giữa tôi và anh ấy bắt đầu thay đổi, nó như một tấm kính vô hình dựng lên trước mặt anh ấy khiến tôi không thể thấy rõ anh ấy và nó cũng từ từ tách tôi ra khỏi anh ấy, tôi không ngừng tự nhủ rằng đây là điều đúng đắn nhưng trong lòng lại thấy đau đớn.
Tôi bắt đầu chán ghét tình yêu..
Sáng ngày làm việc đầu tiên trong tuần, tôi mệt mỏi nằm dài trên bàn làm việc, suốt một tuần qua không ai ngủ cạnh tôi, không ai đi làm cùng tôi, mọi thứ xung quanh tôi trở nên trống rỗng, có lẽ là do tôi chưa thấy quen với việc đó nhưng chỉ cần cho tôi thêm thời gian, mọi thứ sẽ trở lại bình thường trước khi tôi trở thành Friend with Benefits với anh ấy.
Hy vọng mọi thứ có thể diễn ra theo mong muốn của tôi na...
" Mọi người khỏe không ~ Ai'Jade đã về rồi đây ! Mọi người vẫn chưa đến sao ? " Thứ tôi nghe đầu tiên chính là giọng nói vui vẻ của người bạn thân mình, sao đó tôi mới thấy bóng dáng cậu ấy bước vào văn phòng nhưng khi Jade tiến vào nhìn thì thấy bộ phận trống không, cậu ấy sững sờ, sáng thứ hai thường tắc đường, ít nhất một nửa số người trong văn phòng sẽ bị trừ lương vì đi làm muộn.
" Sao mày lại đến sớm vậy ?" Tôi hỏi Jade, người đang cầm đầy những túi quà đặt lên bàn làm việc.
Jade :" Mai đưa tao đến công ty, may mà hôm nay đi ra khỏi nhà trước bảy giờ, nếu không chắc chắn sẽ tắc đường....lúc tao xin nghỉ có nhiều việc phải làm không ? "
" Một chút chút. " Tôi trả lời, không muốn nói cho Jade biết sự thật nếu không cậu ấy sẽ không vui, công việc tích lũy từ trước tôi cũng đã làm xong, việc Jade xin nghỉ để đi chơi không có gì sai cả, người không muốn làm việc mới là người sai. Tiếc rằng năm nay chỉ có thực tập sinh bên ngành lập trình viên, giá như thiết kế đồ họa cũng có thực tập sinh thì ít ra tôi không bị kiệt sức.
Tôi :" Chuyến đi vui không ? Tao thấy Mai up ảnh lên IG suốt. "
" Ờ, em ấy up ảnh lên mạng xã hội cả ngày, tao lo bạn bè của Mai sắp block em ấy đến nơi ! Nhưng biển rất đẹp, khách sạn cũng ổn, chỉ có điều ở đó nắng lắm, tao nghĩ tao sắp đen đi rồi. " Miệng thì than thở nhưng mắt cậu ấy cong lên rất vui sướng, tôi nhìn thấy cũng cười theo, tôi có theo dõi Instagram của Mai, em ấy thường xuyên đăng những tấm ảnh đi du lịch lên, từ khi Mai và Jade yêu nhau, tôi chưa bao giờ nghe thấy Jade phàn nàn về Mai, tôi rất vui vì bạn mình đã gặp được một người tốt.
" Nè, quà lưu niệm. " Jade đưa cho tôi một trong những chiếc túi lớn trên bàn cậu ấy, tôi lấy đồ bên trong ra xem, là một lọ tương ớt tôm khô và một số món ăn vặt địa phương.
Tôi :" Có nhiều quá không ? Tao chia cho mày một nửa nhá. "
" Mày chia cho tao một nửa thì cũng không đủ để cho người khác, mày cứ cầm hết đi, lọ tương ớt này có thể để đến một tháng, đống đồ ăn vặt này mày có thể để lại công ty từ từ ăn, ăn nhiều lên Uea, tao thấy mày gầy quá. " Jade nhìn khắp người tôi, cậu ấy cau mày lại.
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy, tôi cúi xuống đặt túi quà này vào ngăn kéo phía dưới, gần đây tôi bị sụt cân có lẽ do làm việc quá nhiều, tôi cũng trở nên chán ăn.
Các đồng nghiệp khác lần lượt đến công ty, tôi ngồi nhìn Jade đưa quà mọi người, mãi đến khi gần tới giờ làm việc, giọng nói của ai đó vang lên..
King :" Cuối cùng cũng về ! 'Ăn sạch sẽ' chồng mày chưa, cả một tuần đó ! "
Jade :" Thằng khốn ! Cái mồm rẻ tiền như mày không cần ăn tương ớt đâu ! "
King :" Hây, chỉ trêu chọc mày vài câu mày đã chửi tao rồi, tao có gì nói đấy thôi mà ! ngại sao N'Jade ? "
" King ! Thằng chó này ! " Jade đỏ mặt chửi lại, các đồng nghiệp khác trong bộ phận cũng cười ầm lên, tâm trạng của Ai'King có vẻ rất tốt, có lẽ là do mới sáng sớm anh ấy đã trêu chọc người khác thành công, khóe miệng anh ấy cong lên nhưng khi đôi mắt đó vô tình chạm mắt tôi, nụ cười trên môi anh ấy lập tức đông cứng.
Đừng nói là anh ấy, đến cả tôi cũng có chút giật mình khi nhìn anh ấy..
Công việc hằng ngày đều khô khan nhạt nhẽo, nhất là khối lượng công việc của thiết kế đồ họa thực sự rất nặng nề, sau khi ăn trưa xong chúng tôi nhanh chóng quay lại công ty tiếp tục làm việc, không có thời gian để trò chuyện nhưng khi chúng tôi trở về công ty, đột nhiên Jade hỏi..
Jade :" Ai'King, buổi xem mắt như nào rồi ? Cũng chả thấy mày nói gì, nói cho tao nghe nào ! "
" Chả có gì để nói cả. " King giống như không muốn nói vậy.
Jade :" Thực sự không có gì sao ? Hôm chủ nhật tao mang quà về nhà, tao đã không thể nói chuyện được với mẹ vì đúng lúc mẹ mày gọi đến, hai người nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ liền, chắc chắn là có chuyện gì rồi. "
King :" Chắc là lại nói về chuyện kinh doanh thôi, tao cũng không có hứng thú. "
Jade :" Thật sao ? Đối tượng xem mắt của mày như nào, xinh không ? "
King :" Đẹp nhưng tao thấy bình thường. "
Tôi vô thức khó chịu nhếch khóe miệng đeo tai, không muốn nghe bọn họ nói chuyện nữa nhưng tôi nhìn thấy một bóng dáng người đàn ông nhỏ nhắn đang đi tới bàn của tôi, hóa ra là P'Som của phòng Marketing.
P'Som :" Uea, xin lỗi vì làm phiền đến thời gian nghỉ trưa của cậu nhưng cậu có thể đến bộ phận của tôi được không ? Có một số công việc muốn thảo luận với cậu. "
Tôi :" Được. "
Tôi đứng dậy đi theo P'Som, khoảng mười phút thảo luận về việc sửa đổi, sau khi tôi quay lại bộ phận IT, văn phòng vốn dĩ được các đồng nghiệp ngồi đủ giờ đây trống hơn một nửa.
Tôi :" Bọn họ đi đâu hết rồi ? "
" Khun Grit gọi tất cả các lập trình viên vào phòng họp, vừa rồi anh ta cũng gọi mày nhưng tao nói mày đi cùng P'Som rồi. " Vốn dĩ Jade muốn tiếp tục phàn nàn nhưng khi nhìn thấy P'Mongkhon đang ngồi thản nhiên xem trận đấu bóng trên youtube, cậu ấy không nói gì nữa, tôi nghĩ việc bàn tán về chuyện của người có chỗ dựa là chuyện không nên, đặc biệt là người thân của sếp như P'Mongkhon, người luôn thích đem chuyện bé xé ra to.
Jade :" Ai'King đã nói với mày chưa ? Mẹ nó lại sắp xếp cho nó một buổi xem mắt nữa vào chủ nhật tuần này, nó nói là nó sẽ đi tao sững sờ luôn, không phải nó bảo cũng bình thường mà nhỉ ? Hay nó thay đổi ý định rồi ? "
Trái tim tôi như ngừng đập trong giây lát, có chút cứng họng không nói lên lời không thể hiểu nổi, lúc đầu tôi nghĩ anh ấy không thể thoát khỏi nhưng khi tôi biết có thêm một buổi xem mắt nữa, tôi bắt đầu do dự không biết là King không thể thoát khỏi hay ngay từ đầu anh ấy không muốn thoát khỏi nó. Anh ấy cố tình để mọi chuyện diễn ra như vậy phải không ?
" Không biết. " Tôi nghe thấy giọng nói thì thầm của bản thân trả lời Jade, nghe thấy tiếng bạn mình nói chuyện không ngừng nhưng ngoài điều đó ra thì tôi không biết gì nữa, điều duy nhất tôi cảm thấy là có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, trong đầu tôi nói rằng tôi không có tư cách gì để đau buồn nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy trái ngược hoàn toàn.
Nếu tôi là một vận động viên trên sân, tôi sẽ giơ cờ trắng đầu hàng ngay lập tức, tâm trạng lúc này của tôi quá tệ không thể nào suy nghĩ được nữa, tôi thực sự mệt lắm rồi...
Làm một người trưởng thành thật khó, có rất nhiều trách nhiệm phải gánh vác, đối với nhân viên làm công ăn lương như tôi, dù có chuyện gì xảy ra, dù có đau lòng, không có tâm trạng làm việc nhưng công việc là công việc, không thể bỏ dở giữa chừng vì nó không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác.
Thời gian còn lại của ngày làm việc, tôi cố gắng tập trung vào công việc trên màn hình máy tính, ép buộc bản thân không được quay lại nhìn King, lo sợ không kìm nổi bản thân mà làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, điều duy nhất tôi có thể làm là im lặng chờ đợi đến giờ tan làm, hy vọng nó mau đến sớm, nếu tôi có thể ở một mình, đó sẽ là một cơ hội tốt để tôi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
" Uea, hôm nay mày có ở lại tăng ca không ? "
" Không, làm xong cái này là tao về. " Nói xong tôi nhanh chóng hoàn thành nốt công việc còn lại, bây giờ đã là năm giờ ba mươi rồi, các đồng nghiệp khác cũng bắt đầu thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà nhưng tôi vẫn còn một chút việc cần làm, năm phút là làm xong vậy nên tôi muốn hoàn thành nó sớm, không muốn để sang ngày mai.
" Ờ, thế tao về trước. " Jade vỗ vai tôi rồi rời khỏi công ty, tôi vội vàng tiếp tục làm việc, đến lúc chuẩn bị tắt máy tính thì khun Grit đột ngột bước vào phòng.
Khun Grit :" N'Uea xin lỗi, tôi làm phiền cậu một chút. "
Điên mất...
" Việc này rất khẩn cấp, bên Marketing đột nhiên nhờ chúng ta có thể hoàn thành xong trong ngày hôm nay được không ? " Anh ta giải thích xong nhìn tôi cười.
Tôi :" Nhưng hôm nay buổi trưa tôi đã nói chuyện với P'Som, anh ấy nói tuần sau mới cần.. "
Khun Grit :" Nhưng sáng mai phải gửi hình ảnh cho bên công ty in ấn quảng cáo, vậy nên cần phải hoàn thành gấp, làm ơn na. "
Tôi :" Được rồi.. "
Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể nắm chặt tay dưới gầm bàn, tôi sắp phát điên rồi, rõ ràng công ty in ấn quảng cáo cho hai ngày để hoàn thành, không cần gấp rút hoàn thành trong hôm nay, anh ta đang lợi dụng công việc để làm phiền tôi.
" Có cả một ngày mà lại không thông báo sớm cho anh. " Giọng nói trầm ấm của bàn phía sau vang lên làm khun Grit cau mày, King cũng chỉ cười rồi nói tiếp :" Người bên Marketing tệ thật đấy, không biết gì về sắp xếp thời gian cả. "
" Đúng vậy. " Khun Grit cũng thuận theo, từ khuôn mặt anh ta có thể thấy anh ta biết mình bị King châm biếm nhưng anh ta che giấu cảm xúc rất giỏi, Khun Grit không nhìn King nữa, hướng mắt sang P'Mongkhon bên cạnh vẫn chưa về nhà, tên này đang thoải mái gác chân lên ghế của Jade, xem youtube trên điện thoại.
" P'Mongkhon. "
" Hả ? "
" Làm ơn hãy giúp N'Uea, như vậy mới nhanh chóng hoàn thành được. "
" Hả ? Được được. "
Người vừa bị giao việc sửng sốt một lúc sau đó ngơ ngác đồng ý, khi Khun Grit vừa ra khỏi phòng, P'Mongkhon bước đến vỗ vai tôi.
P'Mongkhon :" Xin lỗi nha N'Uea nhưng hôm nay anh phải về nhà sớm, N'Lemon, con chó nhà anh không thoải mái, anh phải đưa nó đi bệnh viện. "
" Không phải anh nói N'Lemon đã chết rồi cách đây một năm rồi sao ? " Tôi lạnh nhạt trả lời.
P'Mongkhon chớp mắt sau đó nở nụ cười giả tạo :" Đây là chó mới nuôi, anh đặt trùng tên thôi. "
Tôi bực bội quay mặt đi, không muốn tiếp xúc với loại người vô trách nhiệm này nữa, P'Mongkhon thấy tôi quay mặt đi, lập tức cất tất cả mọi thứ vào trong túi rồi vội vàng rời đi.
" Đúng là chết cũng không sửa cái tính đấy. "
Nghe thấy giọng nói châm chọc của King, những lập trình viên khác chưa rời đi cũng đang bàn tán xì xào sau lưng, tỏ vẻ khinh thường người đàn anh vô trách nhiệm này.
" Mày về cũng được mà. " Tôi nói với người đàn ông cao lớn đang ngồi phía sau, hôm nay có thêm 3, 4 người nữa ở lại tăng ca, Khun Grit sẽ không dễ có cơ hội đến làm phiền tôi.
" Không sao. " Anh ấy nhẹ nhàng trả lời tôi, tôi cũng không nói thêm gì nữa nhanh chóng hoàn thành công việc.
Tôi thầm cảm ơn nhóm lập trình viên đã ở lại tăng ca, nếu không bầu không khí giữa chúng tôi càng khó xử khi chỉ có tôi và King ở lại, tôi buộc bản thân không được quan tâm những thứ xung quanh, tập trung làm việc, tôi chỉ muốn hoàn thành công việc thật nhanh. Sau khi ấn nút lưu, tôi vội vàng gửi mail cho khun Grit , liếc nhìn đồng hồ đã tám giờ ba mươi rồi, tôi nhanh chóng tắt máy tính, quay người lại nhìn.
Nhóm lập trình viên cấp dưới đã đi về hết, King cũng không có ở đây nhưng máy tính anh ấy vẫn bật, tôi đoán anh ấy đang đi vệ sinh.
" N'Uea. " Khun Grit đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, anh ta gọi tôi :" Vui lòng qua đây một chút. "
Tình hình có vẻ không thuận lợi, bây giờ chỉ có mình tôi với khun Grit, anh ta có thể dễ dàng đe dọa tôi, mặc dù đến cuối cùng tôi vẫn phải làm theo ý anh ta, với cả tôi cũng là con trai nếu anh ta có ý đồ gây rối thì tôi tin bản thân vẫn có thể kháng cự được.
Tôi bước đến văn phòng của anh ta, mở cửa phòng ra, hỏi : " Muốn tôi sửa lại chỗ nào sao ? "
" Không phải, tôi muốn nói xin lỗi cậu thôi, tan làm rồi còn bắt cậu ở lại. " Giọng điệu anh ta mang đầy vẻ hối lỗi.
Tôi nhanh chóng gật đầu, tôi không thể thốt lên câu ' không sao đâu ' bởi vì tôi thực sự cảm thấy khó chịu.
Khun Grit :" Về P'Mongkhon, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi cậu, anh ấy thực sự có việc gấp phải rời đi. "
" Khun..P'Grit, tôi nói thẳng nhé, hiện giờ tôi và Jade có quá nhiều việc phải làm, nếu được làm ơn hãy tuyển thêm thiết kế đồ họa, nếu không được làm ơn hãy thuyết phục P'Mongkhon tích cực làm việc, thật không công bằng cho những người làm việc cực khổ như chúng tôi nhưng lại trả mức lương như nhau. " Tôi rất bất lực, tôi và Jade đã chịu đựng quá nhiều, không ai thích bị bóc lột cả !
" Tôi sẽ nhắc nhở anh ấy. " Anh ta đồng ý.
Tôi lịch sự cảm ơn anh ta, thực ra tôi biết dù anh ta có nhắc nhở thì tình hình cũng không khá hơn nhưng sẽ rất tuyệt nếu có thêm một người thiết kế đồ họa đến giúp đỡ.
" Vậy tôi đi về trước. " Tôi chắp hai tay chào anh ta, định bước ra khỏi phòng thì khun Grit đã đi đến chặn tôi lại, mặt nở nụ cười nói.
" Tôi thích N'Uea. "
" Với tư cách là đồng nghiệp, năng lực làm việc của cậu rất tốt, tôi sẽ thêm điểm cho cậu vào lần đánh giá hiệu suất này na. " Ánh mắt và nụ cười của anh ta cố ý nói với tôi rằng trong mắt anh ta tôi không chỉ đơn giản là một đồng nghiệp có năng lực làm việc mạnh... Tôi tránh khỏi tầm mắt anh ta, chắp hai tay lên chào anh ta lần nữa rồi vội vàng ra khỏi đó nhưng khi tôi quay trở lại văn phòng, tôi nhìn thấy King đang lo lắng nhìn tôi.
Tôi và King chạm mắt nhau, không ai trong chúng tôi mở lời trước, tôi vội né tránh ánh mắt anh ấy, thu dọn đồ trên bàn rồi bước ra khỏi văn phòng, King đi theo tôi đến tận bãi đậu xe dưới tầng, người đàn ông cao lớn này nhịn không được tức giận hỏi tôi..
King :" Sao lại vào phòng làm việc của anh ta. "
" Anh ta gọi tao vào ! " Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ánh đèn mờ ảo trong bãi đậu xe khiến bầu không khí giữa chúng tôi trở nên ngột ngạt.
King :" Mày cứ như thế đi vào, không sợ anh ta làm gì sao ? Chỉ đợi mày bước vào phòng và anh ta sẽ chốt cửa lại, lúc đó mày chết chắc ! Không phải tao đã nói với mày phải cẩn thận anh ta sao ?"
Tôi :" Mày nghĩ tao có thể từ chối anh ta sao ? "
King :" Bảo anh ta đi ra ngoài gặp mày ! "
" Nói thì dễ nhưng mày nghĩ tao có thể nói như vậy với cấp trên sao ? " Tôi bắt đầu kích động cực kì khó chịu, tại sao anh ấy nói chuyện như thể tôi là người có lỗi vậy, tôi cũng không muốn vào gặp anh ta nhưng vừa rồi anh ta nói có công việc muốn bàn với tôi mà, tôi làm sao có thể từ chối chứ ?
" Mày đang giận tao. " King nhướn mày.
Tôi :" Mày trách tao trước mà, không phải sao ? "
" Tao đâu có trách móc mày đâu, tao nói như vậy vì tao lo lắng cho mày ! Tao ở lại cùng mày vì tao không muốn mày ở một mình với anh ta nhưng lần này là mày chủ động vào tìm anh ta trước ! " Giọng nói của anh ấy bắt đầu trở nên to hơn, sự tỉnh táo của tôi đã bị cắt đứt.
" Tao đã nói là tao không thể từ chối được, sao mày cứ phải to tiếng với tao vậy, rốt cuộc mày phát điên gì vậy ? " Tôi không thể chịu đựng được nữa, cả người tôi kích động run bần bật, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy đã bị ép đến đỉnh điểm, ngay cả khi tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng dùng lý trí đè lên tình cảm nhưng anh ấy lại vô cứ nổi giận với tôi, không phải lỗi của tôi nhưng lại đến trách móc tôi, đến lúc này đây sự tức giận và tủi thân của tôi bộc phát ra ngoài.
Bãi đậu xe tối tăm bỗng im lặng trong giây lát, đôi mắt vui vẻ hằng ngày của King lập tức biến mất mà không để lại dấu vết gì, anh ấy nhìn tôi với mặt lạnh lùng và một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt anh ấy.
" Ờ, là tao bị điên, xin lỗi. " King đi ngang qua tôi bước lên xe và phóng đi, tôi thẫn thờ đứng đó cho đến khi chiếc xe Honda Civic màu đen biến mất khỏi tầm mắt, tôi đưa tay bịt miệng, tôi cố hết sức để không khóc thành tiếng nhưng đến cuối cùng âm thanh nức nở đó vẫn trào ra..
Đứng một mình trong bãi đậu xe tối tăm, chân tôi mất sức ngã xuống đất, giây phút tôi nhận ra mọi thứ sắp sụp đổ, nước mắt lặng lẽ rơi, tất cả là lỗi của tôi..
Tôi lại trở nên cô đơn rồi nhưng lần này, nó đau đớn hơn bất kì mối quan hệ của tôi trước đây..
1671Please respect copyright.PENANAp6yWOtxNmV
1671Please respect copyright.PENANAxZ62WBfOBU