Để P'Pok không có cơ hội đến tìm và đe dọa tôi, tôi đã chuyển qua ở căn hộ của King đã được một tuần, không có chuyện gì xảy ra trong bảy ngày qua. Kể từ hôm P'Pok bị King đấm, đó là lần cuối tôi thấy anh ta, P'Pok không còn làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa, không gọi điện quấy rầy hay đến tìm tôi. Có vẻ như P'Pok đã rút ra bài học cho mình và chịu dừng lại.
Thế nên một tuần sau tôi đã nói với King rằng tôi muốn về lại căn hộ của mình, một trong những lý do là vì tôi không muốn làm phiền cuộc sống riêng tư của cậu ta.
Ngoài ra còn một lý do khác nữa....
" Hôm nay luôn sao ? Nhỡ anh ta lại đến chỗ mày gây rắc rối thì sao, ở lại thêm một tuần nữa đi, tao không có ý kiến gì cả. " Chủ nhân giọng nói còn tranh thủ vuốt ve mông tôi trong lúc tôi đứng trước gương trong phòng ngủ chải tóc, chuẩn bị đi làm.
Tôi bất lực lắc đầu nhìn cái tên chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm quanh hông đang bận đứng sau lưng trêu chọc tôi, hoàn toàn không có ý định đi làm.
Chính vì cậu ta như vậy nên tôi mới muốn trở về căn hộ của mình càng nhanh càng tốt ! Tôi không ngờ nhu cầu của cậu ta nhiều như vậy, trước đây chúng tôi chỉ làm ba ngày một tuần nhưng cậu ta lại đòi tăng thêm số ngày làm vì lý do thu tiền thuê nhà ( lấy thân thể trả !? )
Ban đầu tôi cũng nhắm mắt đồng ý vì được tên này chịch cũng thoải mái nhưng đến khi tôi tỉnh táo lại thì mới nhận ra tên nhóc này đòi hỏi quá nhiều !
Tôi vẫn chưa nói với cậu ta rằng tôi định tạm thời sẽ cấm cậu ta đến nhà tôi ngủ vào tuần tới, hy vọng cậu ta sẽ không bị nghẹn đến chết ~
" Hôm nay tao sẽ về nhà, chắc chắn anh ta sẽ không đến nữa đâu, mày mau mặc quần áo vào đi ! Sắp bảy giờ rồi ! " Tôi vội vàng đuổi cậu ta đi, tôi nói nếu cậu ta còn đi muộn nữa thì đây sẽ là lần thứ ba đi muộn trong tháng này, cậu ta nghe xong mặt trở nên nghiêm túc.
King :" Thứ sáu lười đi làm lắm ! Có thể nộp đơn xin nghỉ không ? "
" Không được ! Hôm nay có tiệc chia tay Mai ! " Tôi xoay người sang một bên tránh bàn tay đang duỗi ra định ôm eo tôi, tôi cầm lấy chiếc thắt lưng đeo lên, ngồi trong phòng khách đợi King thay quần áo xong cùng nhau đi làm.
Thời gian thực tập là bốn tháng, tuần sau sẽ là tuần cuối thực tập của Mai tại công ty chúng tôi. Theo truyền thống, bộ phận IT sẽ tổ chức bữa tiệc chia tay thực tập sinh, một số đàn anh đã mời Mai đến công ty làm việc sau khi em ấy tốt nghiệp nhưng tôi và Jade đều cảm thấy Mai nên làm ở công ty lớn hơn, so với làm ở công ty bé thì làm ở công ty lớn sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn.
Tôi trộm nhìn sang bàn bên cạnh, người phụ trách hướng dẫn Mai đang nhìn tài liệu trên máy tính, hai tay đặt trên bàn phím bất động. Hơn một tuần đổ lại, người bạn này của tôi trở nên trầm tính hơn thường ngày, giữa cậu ấy và Mai có gì đó rất lạ.
Lần trước Mai đã đến hỏi tôi, Mai nói rằng sau khi tỏ tình với Jade thì Jade luôn cố ý tránh mặt mình, tôi an ủi Mai rằng Jade cần thời gian để suy nghĩ. Càng lớn chúng ta càng không nên tùy hứng, tùy tiện đi quen người khác, Mai vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội để tìm hiểu người khác nhưng ở tuổi của chúng tôi, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian cho mối quan hệ yêu đương ngắn ngủi này.
Nhưng tôi chắc chắn King nhất định là loại khác thường, rõ ràng cậu ta đang cực kì hưởng thụ cuộc sống tự do độc thân của mình...
Với Jade, tôi hiểu cậu ấy cần một không gian riêng để suy nghĩ nhưng tôi không chịu được một Jade đang vui vẻ hoạt bát lại trở nên không vui vậy nên sau buổi họp vào một buổi trưa nào đó, tôi đã đề nghị Jade ở lại phòng họp để nói chuyện.
" Gần đây mày làm sao vậy ? Thấy mày im lặng hơn bình thường. " Tôi hỏi.
Cậu ấy ngơ ngác một lúc, rồi cười ngượng....
Jade :" Quả nhiên không có gì có thể giấu được mày. "
Tôi :" Không khó để nhìn ra, Jade. Vẻ mặt của mày như đang nói rõ mày có chuyện phiền lòng ! "
" Vậy sao... " Cậu ấy nhỏ giọng nói, ngả người dựa vào lưng ghế, bộ dạng ủ rũ.
Tôi im lặng nhìn cậu ấy, một lúc sau mới mở miệng hỏi :" Có chuyện gì sao ? "
Jade im lặng nhìn lên trần nhà, thì thầm...
Jade :" Lần đó....mày bảo tao đi hỏi Mai người em ấy thích là ai, tao đã hỏi rồi... "
Tôi :" Ừ. "
Jade :" Em ấy nói em ấy thích tao. "
Đúng vậy....hầu như người trong công ty đều biết hết rồi....
Tôi :" Sau đó thì sao ? "
Jade :" Nhưng hai, ba hôm nay, em ấy...trông rất lạ... "
" Tao cũng thấy hai, ba hôm nay chúng mày rất lạ. " Tôi nói.
Vẻ mặt của Jade ngày càng trở nên buồn hơn, có lẽ chính cậu ấy cũng không nhận ra bản thân mình lại quan tâm Mai đến vậy...
Jade :" Mày thấy em ấy sẽ thế nào ? Có phải tao đã làm sai chỗ nào không ? "
Tôi :" Có chuyện gì xảy ra sau ngày hôm đó sao ? Ý tao là sau khi em ấy tỏ tình với mày. "
Jade :" Tao....trở nên rất căng thẳng khi ở với Mai, rất bối rối....tao đã suy nghĩ về chuyện đó cả ngày, trước đây tao vẫn chưa nói rõ với em ấy....rồi đột nhiên.....em ấy trở nên im lặng... "
Tôi :" Có lẽ Mai nghĩ mày không thích em ấy. "
Jade :" Không có, tao còn chưa nói gì với em ấy mà, tại sao em ấy lại nghĩ như vậy rồi ? "
Tôi :" Đó là do mày không nói rõ ràng với em ấy, nên em ấy mới như vậy ! Mày nghĩ xem, mày sẽ như nào nếu mày đột nhiên tỏ tình với một người nhưng người ta chỉ im lặng tránh mặt mày ! "
Cậu ấy im lặng nghe tôi giải thích, Jade luôn chậm chạp trong tình yêu vì cậu ấy chưa bao giờ có một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc, cậu ấy đã không biết sự im lặng của mình lại dẫn đến đối phương hiểu sai ý mình.
Jade :" Nhưng...tao cũng....thích em ấy. "
Tôi :" Nhưng em ấy không biết, tao nghĩ Mai sẽ rất buồn, cho rằng P'Jade không thích mình nhưng lại quá ngại không dám từ chối. "
" Hả... " Jade ngây người sau khi nghe những gì tôi nói.
Trông thấy gương mặt buồn bã của cậu ấy, tôi đứng dậy tiến đến vỗ vai. " Đi ăn thôi ! Nếu không tí nữa sẽ có rất nhiều người ở dưới. Chuyện này tốt hơn hết mày nên nói rõ ràng với Mai đi, nếu không nói ra thì nút thắt trong tim mày càng không được gỡ ra. " Tôi dọa cậu ấy.
Jade thất thần gật đầu, tôi xoa xoa đầu cậu ấy, tuy bằng tuổi nhưng trong mắt tôi, Jade giống như em trai tôi vậy, chúng tôi nói chuyện xong rồi cùng nhau đi ăn cơm trưa.
.....
Bình thường buổi trưa tôi và Ai'King luôn cãi nhau và làm bầu không khí cực kỳ căng thẳng nhưng một tuần trôi qua, mọi thứ đã xoay chuyển. Tôi trao đổi ánh mắt với King, Mai chỉ tập trung ăn bữa trưa trước mặt, trong khi Jade lo lắng nhìn trộm Mai từ lúc nào không hay.
Người tinh ý có thể nhìn ra ngay giữa hai người họ đã xảy ra chuyện...
" Jade sao vậy ? " King cúi người, nhỏ giọng hỏi tôi khi chúng tôi đang trên đường trở về công ty sau bữa trưa.
Tôi liếc nhìn người đàn em đang đi phía trước rồi lại nhìn sang người bạn của tôi, người như cái xác không hồn đi bên cạnh tôi, vì sắp đến công ty nên tôi nói nhanh một câu :" Jade cậu ấy suy nghĩ quá nhiều, rồi không hiểu sao Mai lại không nói chuyện với cậu ấy nữa nhưng tao đã giải thích cho Jade hiểu rồi. "
" Nó không biết sao ? Các triệu chứng còn tồi tệ hơn tưởng tượng. " Ai'King nói, sau đó cậu ta quay người nhìn đằng sau, thấy phía sau không có người ngay lập tức nháy mắt với tôi.
King :" Jade rất chậm chạp, không như tao, tao rất nhanh. "
" Nhưng tay mày còn nhanh hơn não đó. " Tôi nghiến răng nói, bởi vì mông tôi đang bị một bàn tay to của người nào đó bóp.
King thấy tôi tức tốc bỏ đi không khỏi đắc ý, tôi hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại biểu cảm bản thân, tôi vô thức ôm lấp trái tim đang đập nhanh của mình.
Triệu chứng này thường xuyên xuất hiện sau cái ngày King bảo vệ tôi khỏi P'Pok, tôi vẫn luôn tự lừa bản thân rằng đấy chỉ là một màn kịch, trái tim tôi đập loạn xạ chỉ vì tôi sợ hãi mà thôi cho đến khi King bôi thuốc cho tôi, tôi phải thừa nhận...
Những việc làm đó của cậu ta, tôi rất cảm động !
Tôi không biết là do tôi cô đơn lâu quá dẫn đến đầu bị hỏng rồi hay là tôi chưa từng được người khác quan tâm nên trái tim mới đập nhanh đến vậy, tôi tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có thể kiểm soát được trái tim mình không vượt ra ngoài ranh giới đó không. Trước đây tôi đã cố gắng để có những cảm xúc đó với những người trước nhưng không lâu thì phát hiện ra những cảm xúc đó chỉ là những ảo tưởng nhất thời, tôi không có yêu cậu ta, vả lại rất nhanh tôi sẽ loại bỏ những người này ra khỏi đầu. Có vẻ lần này cũng như vậy, không có gì khác biệt với lần trước.
Nhưng dù vậy....
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh, cậu ta đang cười nói với một người đàn anh phòng marketing. Trước đây mỗi lần nhìn King, tôi đều thấy cậu ta thật đáng ghét nhưng không biết từ lúc nào mỗi khi nhìn gương mặt đó, tôi bỗng trở nên lo âu, cảm thấy một cảm xúc không thể giải thích nổi đang xáo trộn trái tim tôi.
Mối quan hệ Friend with Benefits này đã được ba tháng, đây là lần đầu tiên tôi nhận thức được...sự nguy hiểm của việc đùa giỡn tình cảm.
....
Văn phòng vào buổi chiều thứ sáu, hầu hết các đồng nghiệp đều thư thản làm việc bởi vì chả có việc gì phải vội nhưng thứ sáu tuần này có chút khác biệt, có quá nhiều công việc chồng chất trước mắt, Jade bận đến mức không có thời gian rời khỏi màn hình máy tính, sếp luôn giám sát chúng tôi làm việc, chúng tôi sắp già đi mất thôi. Đến khi tôi ngẩng đầu lên thì đã đến giờ tan làm.
Tắt máy tính thu dọn đồ, tôi chở thêm hai đàn em đi đến nơi tổ chức tiệc chia tay tối nay, khi chúng tôi đến nơi, các đồng nghiệp khác đã gọi xong đồ ăn và đang ở phía trước hát hò, còn tôi chỉ lặng lẽ ngồi ăn.
" Đến đây ! Bia ! " Jade cầm cốc bia tiến đến.
Tôi nhìn chằm chằm cốc bia màu hổ phách trước mặt, do dự một lúc, cuối cùng tôi lắc đầu từ chối cậu ấy, cầm lên một lon nước ngọt.
Bữa tiệc chào đón trước đó đã xảy ra chuyện chỉ vì tôi uống say đến bất tỉnh, mặc dù mọi chuyện đã trôi qua nhưng tôi vẫn không ngừng nhớ lại, dù cho bây giờ tôi và King là Friend with Benefits, nhưng vẫn là sai trái, nếu tôi có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để ngăn cản chuyện đó xảy ra.
Tôi bị vây quanh bởi những người đang uống bia và rượu vang và tôi là người duy nhất ngoan ngoãn uống nước ngọt. Mai, người đang ngồi cạnh Ai'King bị chế Faai ép lôi ra ngoài hát, Mai chỉ đành đứng dậy đi lên phía trước, hát một bài tình ca buồn bã, tôi liếc nhìn Jade ngồi bên cạnh, vẻ mặt cậu ấy vô cùng trầm tư.
Hát xong Mai đưa micro cho chế Faai rồi ngồi xuống chỗ cũ, tôi quay đầu sang nhìn bạn mình, thấy Jade đang mím môi nhìn Mai, cuối cùng cậu ấy cũng dừng lại, lôi điện thoại từ trong túi quần bước ra khỏi phòng tiệc để gọi điện.
King :" Uống ít thôi, nếu không sẽ say nhanh đấy. "
King thấy Mai không ngừng uống, vội giật lấy ly rượu từ tay cậu thực tập sinh nhưng Mai lại giật ngược lại uống cạn ly rượu, đây là đầu tiên tôi thấy Mai giật lấy ly rượu như đứa trẻ mới lớn kể từ lúc quen biết em ấy.
" Thằng nhóc này uống rượu như uống nước lọc vậy ! Mai mày sao vậy ! Thất tình hả ? " Ai'King hỏi.
Tôi nghiêng người nói nhỏ với người đàn em này :" Jade chưa nói gì với em hả ? "
" Vẫn chưa. " Mai nói, lại im lặng rót rượu vào ly.
" Mẹ nó, rốt cuộc nó đang lề mề cái mẹ gì vậy ! " King nhỏ tiếng chửi.
Mai :" Có lẽ anh ấy không nỡ nói những lời khiến em tổn thương... "
" Không phải như vậy đâu. " Tôi phản bác.
Mai cười khổ, hỏi lại tôi :" Im lặng cũng là một câu trả lời, đúng không anh ? "
Tôi lặng người nhìn cậu thực tập sinh uống hết ly này đến ly khác, dù tôi và King có khuyên nhủ thế nào đi chăng nữa thì Mai cũng không chịu nghe, giờ chỉ có thể đợi Jade quay lại rồi để cậu ấy tự mình giải quyết vậy.
King :" Hôm nay chỉ uống coca thôi sao ? "
Thấy không thuyết phục được Mai, Ai'King kệ em nó ngồi bên cạnh uống liên tục, quay sang nói chuyện với tôi, đôi mắt xanh ngọc nhìn về phía lon nước ngọt trong tay tôi, nở nụ cười.
King :" Bia cũng không uống sao ? Hay nó nhắc lại về chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc chào mừng đó ? "
"...Im đi. " Tôi cáu kỉnh trả lời, không bao giờ tôi nói cho cậu ta biết đúng là tôi không dám đụng đến rượu vì chuyện lần trước...
Ai'King bật cười khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của tôi nhưng sau đó chính tôi cũng bật cười vì tên nhóc này bị nghẹn đến đỏ cả mặt vì miếng chả cá !
" Cầm lấy. " Sau khi tôi cười đủ, tôi đưa cốc nước cho King, cậu ta uống cạn nó, khi cậu ta nhìn tôi một lần nữa...tôi không biết phải làm gì trước ánh mắt của cậu ta..
Ánh mắt cậu ta.....trông dịu dàng hơn bình thường...
Tôi :" Nhìn cái gì ? "
King :" Có lẽ đây là lần đầu tiên. "
Tôi :" ..... ? "
King :" Mày cười nhiều hơn khi nhìn tao. "
Tôi :" .... "
Tôi hoảng hốt quay mặt đi tránh ánh mắt sắc bén của cậu ta, ngồi suy nghĩ một lúc. Có vẻ giống như những gì King nói, tôi rất ít cười hoặc nên nói là tôi không giỏi cười, cho dù cùng người khác tán gẫu, tôi không để lộ ra biểu cảm gì.
Không ngời King lại để ý đến vậy....
King im lặng tiếp tục uống rượu còn tôi vừa ăn vừa nhìn đồng nghiệp vui vẻ hát hò trước mặt. Thời gian chầm chậm trôi qua, đến khi tôi nhận thấy Mai uống say đến mức run rẩy, lúc này Jade mới quay trở lại phòng tiệc, Jade sợ hãi tròn mắt thấy Mai đã say khướt.
" Con mày gục rồi, cứ như thất tình uống không ngừng. " Ai'King hất cằm về phía người bên cạnh, King vội vàng nói khi nhìn thấy ánh mắt sắp trách móc của Jade :" Đừng nhìn tao như vậy, tao cũng khuyên nhủ em nó nhưng Mai không chịu nghe. "
" Gần chín giờ rồi, đưa Mai về đi. " Tôi nói.
Jade thở dài cầm lấy cánh tay Mai choàng ra sau cổ, nhấc cả người Mai lên.
Jade :" Ừ, tao về trước, bọn mày về cẩn thận. "
" Mày cũng vậy nha Jade, cẩn thận không làm hỏng xe Mai, 'tiền bảo dưỡng' tốn kém lắm đó nha ! " King cười xấu xa nói.
Thấy Jade dùng chân đập mạnh vào bắp chân King làm tôi bật cười, phía trước tràn ngập tiếng cười đùa của các đồng nghiệp khác, tôi bị thu hút nhìn sang, càng nhìn càng bật cười theo. Một bên uống nước ngọt một bên nhìn người khác hát hò. Một lúc sau tôi nhìn đồng hồ, gần chín rưỡi rồi, cũng nên đi về thôi.
" Tao về trước. " Tôi nói với King đang ngồi bên cạnh rồi giơ tay chào tạm biệt mọi người trong phòng, Ai'King cũng đi theo tôi, vẫy tay chào những người khác và đi theo sau tôi. Tôi khẽ nhíu mày tạm thời nén lại nghi ngờ trong lòng, vừa bước ra ngoài quán ăn, tôi mở miệng hỏi.
Tôi :" Sao đi theo tao ? "
King :" Tao ngồi xe mày về. "
Tôi :" Thế xe mày đâu ? "
" Để tạm ở đây mai qua lấy, tao say rồi không lái xe được. " Cậu ta nói.
Tôi liếc nhìn King từ đầu đến chân, mặc dù cậu ta đã uống mấy cốc bia nhưng trông cậu ta có giống người say đâu chứ ! Ánh mắt kia cũng rất...
Tôi :" Rõ ràng mày không say. "
King :" Nhưng tao đã uống mấy cốc rồi mà, nếu bị kiểm tra sẽ khổ lắm đó. "
" Nồng độ cồn trong người mày không vượt quá giới hạn ! " Tôi phản bác.
King tiến lên một bước nghiêng người về phía tôi, lúc này chỉ thấy đôi lông mày của cậu ta nhăn lại...
King :" Các biển quảng cáo đều bảo không được lái xe sau khi uống rượu nhưng mày lại bảo tao lái xe ? Như vậy không được đâu nha ! Bắt buộc phải chịu trách nhiệm đó khun Anol ~ "
"....Rồi rồi rồi, tao chở mày về. " Tôi miễn cưỡng đồng ý, định nhấc chân tiến về phía trước thì Ai'King tiếp tục nói..
King :" Không cần như vậy lãng phí thời gian, về căn hộ của mày là được, tao ngủ với mày. "
Lời nói của cậu ta khiến tôi vội vã dừng lại, tôi nhướn mày nhìn cậu ta...
Tôi :" Sao phải về căn hộ của tao ? "
King :" Thì mày không cần phí thời gian đi đi lại lại. "
Tôi :' Nhưng mà... "
King :" Tao đã cho mày ngủ ở căn hộ tao một tuần liền, giờ tao muốn ngủ lại chỗ mày một đêm cũng không được sao ? Nhẫn tâm quá đi ~~ "
Cậu ta cứ mè nheo than vãn kèm thêm ánh mắt buồn bã, tôi trợn tròn mắt, chả nhẽ tao lại không biết chủ ý của mày ? Giả vờ say chỉ là một cái cớ, mục đích là muốn đến căn hộ của tôi để ngủ ! Mày muốn làm gì ở căn hộ tao hả !
" Chỉ được ngủ ! " Tôi vội vàng đề phòng, đêm qua tôi rất mệt không có chút sức lực nào để cùng cậu ta làm chuyện đó na !
Ai'King nhướn mày nhìn tôi cười xấu xa :" Chà ! Hôm nay tao cũng buồn ngủ ! Tao đảm bảo chỉ ngủ mà thôi. "
Tôi :" Cũng được. "
" Chuyện gì để mai rồi nói. " Cậu ta nhướn mày nhìn tôi.
Tôi bất lực lắc đầu mở cửa xe, sau lưng còn nghe tiếng huýt sáo tôi khẽ thở dài, mắt nhìn chằm chằm tên nhóc này đi tới mở cửa ngồi xuống ghế phụ, trong lòng tôi thầm chửi ....
Não cậu ta có thể ngừng nghĩ đến chuyện đó một giây được không ?! Tưởng chừng như con người cuồng tình dục này trong đầu toàn những suy nghĩ bậy bạ !
Cuối cùng tôi đưa tên nhóc uống say này về căn hộ, King thực sự đã làm đúng như những gì cậu ta đã hứa, chỉ nằm xuống ngủ nhưng sang sáng ngày hôm sau cậu ta lại theo thói cũ, may mắn tôi kiềm chế được không bị kích thích từ những cái vuốt ve của cậu ta, và King đành phải giơ tay đầu hàng, cậu ta ăn sáng xong rời khỏi nhà tôi lúc mười giờ sáng.
Phòng tôi yên tĩnh trở lại, tôi dọn dẹp nhà cửa mất nửa ngày trời, bình thường tôi không có thời gian để dọn dẹp đến khi làm xong thì trời đã tối rồi, tôi nhìn một lượt căn phòng đã được dọn sạch sẽ, đập vào mắt là cuốn lịch treo tường. Ngày bên cạnh được in đậm màu đỏ, tôi nhìn chằm chằm con số đó một lúc, sau đó mới đi tắm thay bộ quần áo đã đẫm mồ hôi này rồi mới tiếp tục làm những công việc khác.
Tối nay tôi quyết định đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn liên tục từ tám giờ, tôi cầm điện thoại lên bấm vào thấy một loạt tin nhắn từ Jade...
「 HBD ja !!!
27 tuổi rồi !! Chúc mày vui vẻ mỗi ngày, sức khỏe dồi dào, không bị đau lưng như tao ! Hy vọng mày có thể gặp được người bạn đời tốt ! Chúc mày trúng xổ số 30 triệu ! ( Có trúng thì đừng quên tao nha )
Cho nợ quà sinh nhật trước nha, giờ tao nghèo lắm, mai mời mày ăn mỳ gà thay cho nha 555 」
Tôi bật cười, nhắn câu cảm ơn gửi cho Jade không quên hỏi cậu ấy đã nói chuyện rõ ràng với Mai chưa, thấy Jade nhắn lại một câu 「 Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. 」tôi cũng yên tâm.
Thoát khỏi phần trò chuyện với Jade, tôi chuyển sang nhóm của bộ phận IT đang rất sôi nổi, các tin nhắn tag tên tôi lần lượt hiện lên, tất cả đều là những emoji chúc mừng, happy birthday từ các đồng nghiệp.
Tôi vui vẻ đọc tin nhắn, bộ phận IT rất coi trọng ngày sinh nhật của từng đồng nghiệp, ai có sinh nhật đều nhắn tin chúc mừng. Trước đây có đồng nghiệp nhắn tin chúc mừng sinh nhật tôi, lúc đó tôi mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật mình ! Nếu như tối qua không vô tình nhìn thấy tờ lịch, tôi gần như đã quên mất ngày hôm nay là ngày tôi mở mắt nhìn thế giới.
Với tôi, ngày này cũng chỉ là một ngày bình thường trong cuộc sống của tôi, thường vào ngày sinh nhật, tôi sẽ ở nhà một mình hoặc sẽ đi làm công đức, tôi cũng sẽ không ra ngoài ăn mừng vì cảm thấy không có gì đặc biệt cả. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật mình, giống như người đã sinh ra tôi vậy, không bao giờ quan tâm. Đã lâu rồi tôi chưa nhận được lời chúc sinh nhật từ mẹ, tôi đoán chắc mẹ cũng không muốn nhớ lại cái ngày đau đớn sinh ra tôi đâu nhỉ !
Tôi để điện thoại xuống đứng dậy đi tắm, uống một cốc cà phê nóng thay cho bữa sáng rồi lái xe đến ngôi chùa gần đó, tôi đã lâu không đi chùa, mấy năm gần đây tôi luôn bị cơn đau đầu hành hạ, hôm nay là sinh nhật nên tôi muốn đến chùa làm công đức cầu nguyện cho bản thân.
Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, có rất nhiều người đến chùa làm công đức. Sau khi dâng lên đồ cúng cho các nhà sư, tôi chìa tay ra nhận phép lành từ các nhà sư và rửa tội bằng nước thánh rồi đi thả cho cá ăn(?). Sau khi thả hết những mẩu bánh mì xuống ao cá, tôi lặng lẽ tận hưởng làn gió phả vào mặt, ngắm nhìn bầu trời trong xanh và dòng sông Chao Phraya rộng lớn, thật nhàn nhã.
Tôi thích phong cảnh sông Chao Phraya hoặc biển vì nó giúp xoa dịu tâm trí rối bời của tôi.
Ting !
Âm thanh tin nhắn vang lên, tôi cầm điện thoại lên xem tâm trạng bất ổn nhíu mày, hóa ra là của Ai'King.
「 HBD na N'Uea, bằng tuổi tao rồi nha ~ không biết tặng gì cho mày, nên tao tặng bản thân mình cho mày nhé 555 」
Tôi thở dài bất lực, cái tên này ngay cả sinh nhật tôi cũng dám trêu ? Gì mà N'Uea...tao sinh cùng năm với mày đấy !
Tôi khóa màn hình điện thoại định cho vào túi quần thì điện thoại rung lên, bên trên hiển thị tên của một ai đó, nhìn thấy tên người gọi tôi mỉm cười lập tức ấn trả lời.
Tôi :" Sao vậy ? "
" P'Uea, chúc mừng sinh nhật ! Em nhớ P'Uea lắm !"
Đầu bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của N'Tonkao, cô em gái hoạt bát 17 tuổi cùng mẹ khác cha của tôi, em ấy là người thân duy nhất tôi còn liên lạc, tôi không cảm thấy khó chịu khi ở bên em ấy, mặc dù tôi cách em ấy 10 tuổi nhưng N'Tonkao biết rõ mâu thuẫn giữa tôi và các thành viên còn lại trong gia đình, dù vậy em ấy vẫn liên lạc với tôi, không hề lộ ra cảm xúc kì lạ nào.
" Anh cũng nhớ em lắm. " Tôi nói, còn nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đầu dây bên kia.
N'Tonkao :" Muốn anh đến gặp em ~ "
" Em cũng có thể đến gặp anh trai. " Tôi nói.
Tonkao im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng thận trọng nói..
N'Tonkao :" Thật ra. "
Tôi :" Sao nào ? "
N'Tonkao :" Thật ra là mẹ bảo em gọi bảo anh hôm nay về nhà, mẹ nói mấy tháng nay chưa được gặp P'Uea, nếu mẹ gọi bằng số mẹ anh chắc chắc sẽ không nghe, mẹ bảo sinh nhật thì nên... về nha gặp gia đình. "
Tôi không tin được những lời em gái tôi nói, trái tim đã tê liệt từ lâu bỗng run rẩy....nhiều năm qua tôi chưa một lần nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ mẹ tôi, khó nghe hơn thì tôi không ngờ bà vẫn nhớ sinh nhật tôi.
Mẹ vẫn nhớ đến ngày sinh nhật tôi có nghĩa là mẹ vẫn quan tâm tôi...đúng không ?
" Hôm nay P'Uea có rảnh không ? Nếu rảnh thì có thể về nhà được không ? Về ăn tối, em rất nhớ P'Uea na ~ " Người em gái duy nhất của tôi năn nỉ, tôi cũng mềm lòng...
Tôi :" Ừ, tối anh sẽ về. "
N'Tonkao :" Thật sao ! P'Uea có món gì muốn ăn không ? Em sẽ bảo mẹ nấu cho anh ăn ! "
" Không cần đâu, anh ăn gì cũng được, gặp em buổi tối nhé. " Nói xong tôi cúp điện thoại, im lặng nhìn dòng sông trước mặt với cảm xúc lẫn lộn, vừa mừng vừa lo.
Mừng vì mẹ vẫn nhớ đến sinh nhật tôi nhưng lần này về sẽ phải gặp người kia. Suy nghĩ một hồi, tôi chỉ cần chịu đựng ngôi nhà đó hai tiếng thôi để gặp mẹ và em gái, nếu được tôi ước người kia không có ở nhà.
Muốn tôi gặp người đàn ông đó....tôi kinh tởm đến chết !
Sau khi rời khỏi chùa, tôi trở về căn hộ và đợi đến gần năm giờ chiều rồi lái xe đi về nhà. Không lâu sau xe tôi đã đậu ở khoảng trống trước nhà bố nuôi tôi, nói thật thì căn hộ tôi cách đây không xa, mặc dù sau khi thuê phòng ở ngoài, tôi đã có ý định trốn khỏi gia đình này nhưng trong lòng tôi vẫn còn lo cho mẹ và em gái vậy nên tôi đã thuê căn hộ gần nhà, nếu bọn họ có vấn đề gì tôi có thể trở về kịp thời.
Có câu ' Giọt máu đào hơn ao nước lã ' dù mẹ tôi không yêu tôi, dù có đau lòng...nhưng tôi vẫn rất yêu và lo lắng cho bà.
" P'Uea. " Tôi vừa bước xuống xe, một giọng nói ngọt ngào gọi tôi, tôi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tonkao đang chạy tới giang hai tay ôm eo tôi, tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, hình như Tonkao đã cao hơn rất nhiều so với lần trước tôi gặp em ấy. Tôi nhìn dãy nhà trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm tiệm giặt là tầng dưới,
Tôi đã sống ở đây gần mười năm, tôi đã không trở về nơi này từ lúc tôi lên đại học.
Mẹ :" Cuối cùng cũng về, còn tưởng mày không nhớ nổi đường về nhà. "
Mẹ đi theo sau Tonkao, nhìn người con trai mà bà không gặp trong máy tháng, mẹ tỏ ra thờ ơ, không thấy một chút vui mừng hay chán ghét. Tôi buông Tonkao ra, chắp hai tay chào mẹ nhưng bà chỉ nói một cách mất kiên nhẫn...
Mẹ :" Mau đi vào đi ! Để cửa mở cho lũ muỗi bay hết vào nhà à. "
Tia hy vọng tồn tại trong lòng lập tức vỡ tan, tôi nhìn gương mặt em gái trở nên khó chịu khi nghe mẹ nói như vậy, tôi chỉ nắm tay em ấy bước vào nhà. Nhưng vừa bước vào phòng khách, một giọng nói khàn vang lên, tôi sững người...
" Uea, lâu rồi không gặp. "
Bàn tay còn lại của tôi siết chặt lại, khoảnh khắc tôi nhìn người đàn ông tôi gọi là bố nuôi, cơ thể tôi lập tức căng thẳng.
" Xin chào chú Sorn. " Dù tôi có miễn cưỡng thế nào thì trước mặt mẹ, tôi phải tôn trọng chú Sorn, bố nuôi của tôi mỉm cười đáp lại.
" Chú rất vui vì Uea trở về nhà, chú rất nhớ Uea. " Ông ta không quan tâm đến thái độ cố tình xa lánh của tôi, nhìn tôi bằng nụ cười, ánh mắt ấm áp tốt bụng khác thường. Người bên ngoài có thể nghĩ ông ta là một ông chú năm mươi tuổi tốt bụng, chỉ có tôi mới biết được sự đạo đức giả và ghê tởm của ông ta đằng sau nụ cười đó.
Bề ngoài ông ta giả vờ là người bố tốt nhưng thực tế ông ta là một tên biến thái, luôn tìm cơ hội gạ gẫm con trai nuôi của mình !
Quay trở lại thời cấp hai, trừ việc mẹ không quan tâm tôi thì cuộc sống của tôi không khác gì những đứa trẻ bình thường khác cho đến khi mẹ phát hiện ra tôi là gay, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Lúc đó chú Sorn đã lên tiếng khuyên giải mẹ khi bà đang cáu giận tôi, ôm và an ủi tôi khi tôi bị mẹ mắng, vỗ về tôi khi tôi khóc, tôi cứ nghĩ ông ta hiểu tôi, nghĩ rằng đó là lòng tốt của ông ta dành cho tôi..
Lúc đó tôi mới mười bốn tuổi, còn quá nhỏ để nhận ra bộ mặt thật của ông ta...mãi đến khi tôi lên cấp ba, tôi bắt đầu phát hiện ra chú Sorn luôn cố tình nhìn trộm tôi, ông ta thường xuyên lại gần chạm vào cơ thể tôi, sự quan tâm của ông ta còn lớn hơn sự quan tâm của mẹ dành cho tôi, mặc dù tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn không nghi ngờ gì, cho rằng ông ta đang thương hại tôi.
Cho đến một hôm tôi đi học về, vì hơi buồn ngủ nên tôi chợp mắt nằm trên sô pha trong phòng khách, khi tôi đang lim dim ngủ thì cảm thấy mông mình bị cái gì đó véo, tôi lập tức mở mắt, nhìn thấy những gì trước mắt làm tôi sợ đến mức không biết phải làm sao...
Tôi :" Sorn...chú Sorn chú làm gì con vậy ? "
Chú Sorn :" Chú gọi con dậy ăn cơm, mẹ đã nấu xong bữa tối rồi, đến giờ ăn tối rồi. "
Tay ông ta vỗ lên mông tôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi, đôi mắt trần trụi của ông ta thật ghê tởm, làm tôi sợ hãi vội vàng chạy vào phòng nhốt bản thân trong phòng nguyên một đêm.
Tôi không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu hôm đó mẹ tôi không có ở nhà..
Ngay cả khi bị tôi phát hiện ra, ông ta cũng không che giấu bộ mặt thật của mình, ông ta bắt đầu dùng ánh mắt đe dọa tôi, lấy chìa khóa mở cửa phòng tôi hết lần này đến lần khác vì vậy tôi tìm cách trộm chiếc chìa khóa và giấu đi ở nơi nào đó, lúc tôi bị mẹ nhốt trong phòng tắm, ông ta không ngại gì mà đi vào nói rằng đang giúp tôi trốn thoát, mọi thứ ông ta làm cứ hằn sâu vào nỗi sợ bóng tối của tôi nhưng may mắn lần đó ông ta không làm gì được vì bị mẹ tôi tình cờ đi ngang qua, sau đó tôi bắt đầu tìm cách nói cho mẹ sự việc nhưng đổi lại chỉ nhận được sự mắng mỏ và trận đòn từ mẹ..
Mẹ :" Mày nghĩ mày là người đồng tính chưa làm tao đủ xấu hổ hay sao ? Mày còn nói bố nuôi mày đang lạm dụng tình dục mày ? Ông ấy là đàn ông ! Không phải thằng đồng tính như mày ! Ông ấy đối xử tốt với mày như vậy mà mày còn bôi nhọ ông ấy ?! Thằng nhóc vô ơn này, mày không biết phải báo hiếu cha mẹ sao ! "
Đó là lần đầu cũng như lần cuối tôi nói ra chuyện đó, kết quả của việc đó cũng dạy cho tôi hiểu rằng chỉ bản thân mình mới cứu được mình.
Thời cấp ba là khoảng thời gian khó khăn nhất với tôi, ngôi nhà đó không khác gì địa ngục, tôi bị bọn họ ép đến phát điên. Tôi khi nhỏ chỉ biết yếu ớt chịu đựng, sợ hãi không dám nói cho người khác biết những thứ này. Tôi cố cư xử bình thường, bạn bè thầy cô ở trường đều không biết những đau khổ tôi đang phải chịu đựng.
May mắn rằng khi tôi đang học cấp ba, chú Sorn có công việc mới, làm nhân viên kinh doanh ở bên ngoài vậy nên ông ta không thường xuyên về nhà, tôi chỉ cần cẩn thận một chút vào lúc ông ta về nhà hai ngày trong một tháng. Cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba và vào đại học, những đứa trẻ khác sẽ lo lắng về việc rời xa gia đình nhưng với tôi, ngày đó là ngày tự do trong cuộc đời tôi !
Nơi này không an toàn, nơi này không phải nhà của tôi, nếu không có lý do đặc biệt gì, tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đây !
Nhưng hôm nay....
" Mau đến đây ! Đến ăn cơm ! Cả nhà chờ mỗi mình mày thôi đó. " Tiếng hét của mẹ lại vang lên, tôi chỉ biết đi theo vào phòng bếp, trong lòng buồn rầu.
Tôi đang mong đợi điều gì ? Liệu tôi có nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của mẹ không ? Việc đó sẽ xảy ra khi nào đây....
Tôi ngồi cạnh em gái, em ấy đưa đĩa cơm cho tôi, tôi chỉ im lặng ăn, tôi thấy mẹ ngồi đối diện tôi đang cau mày mỗi khi nhìn tôi, bố nuôi ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nhìn tôi. Để không khí bữa ăn không căng thẳng, Tonkao đã bắt chuyện với chúng tôi nhưng tiếc là bố mẹ không chú ý đến em ấy, bầu không khí giờ đây căng thẳng đến mức không ăn nổi cơm, hiển nhiên đây không phải là một gia đình hạnh phúc.
" Gần đây sao rồi ? " Một lúc sau, chú Sorn lên tiếng hỏi tôi.
" Bố hỏi mày đấy, mau trả lời. " Mẹ thấy tôi chỉ im lặng ăn cơm giả vờ như không nghe thấy, bà mắng tôi.
Tôi nắm chặt chiếc thìa trong tay, lạnh nhạt trả lời :" Tốt ạ. "
" Lần này về trông Uea vui vẻ hơn hẳn, chú cũng mừng thay cho con. " Ông ta tiếp tục nói, tôi cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn này, nghe thấy mẹ gọi tôi lần nữa.
" Mày thì sống thoải mái rồi nhưng em gái mày mỗi ngày đều vất vả học hành, định cho nó đi học lớp học thêm toán, kiếm tiền cũng khó, giờ tao không biết phải làm cách nào mới có tiền đóng tiền học phí ~. " Giọng điệu kỳ quái của mẹ vang lên, bà nhìn tôi với đôi mắt giống y hệt tôi, đôi mắt đầy sự khao khát mong đợi, những lời nói tiếp theo của bà khiến tôi ớn lạnh..
Mẹ :" Mày còn tiền không ? Mau chuyển tiền qua để đóng tiền học phí, 5000 bath là đủ. "
Tôi chỉ ăn được một nửa số cơm trong đĩa nhưng tôi đã cảm thấy no vì bị cảm giác áp bức vô hình này đè ép, tôi đặt thìa sang một bên không còn tâm trạng để ăn tiếp nữa.
Cuối cùng tôi cũng biết lý do vì sao mẹ yêu cầu Tonkao gọi tôi về nhà.
Tôi :" Vậy nên hôm nay...mẹ gọi Uea về chỉ vì chuyện này ? "
" Tất nhiên rồi ! Mày có bao giờ nghe máy của mẹ đâu ! Lần này thì mày lại nghe điện thoại, không phải đủ lông đủ cánh rồi có thể rời khỏi cái nhà này ! " Mẹ không hài lòng nhìn chằm chằm tôi, lời mắng mỏ của mẹ ngay lập tức biến không khí trên bàn ăn giảm xuống mức đóng băng.
Tôi tránh ánh mắt hăm dọa của mẹ, cố gắng hít thở thật sâu cố gắng bình tĩnh lại. Tôi rất tức giận cũng rất đau lòng, thực sự rất muốn thoát khỏi đây ngay lập tức, tôi không muốn phải quan tâm đến những việc này nữa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tonkao, tôi không nên làm việc đó...
Công việc kinh doanh giặt là của mẹ tôi có lúc tốt có lúc không, chỉ biết dựa vào tiền lương ít ỏi của bố nuôi đang làm nhân viên kinh doanh để trang trải cuộc sống nhưng điều khiến tôi buồn là dù như vậy mẹ nhất quyết muốn cho em tôi đi học thêm còn tôi thì mẹ chỉ nói 'không cần thiết' rồi đuổi tôi đi, mẹ bất công đến vậy chỉ khiến tôi muốn trở thành một kẻ vô ơn nhưng tôi biết lúc đó tôi chỉ cảm thấy khó chịu vì mình không được đi học thêm giống như những bạn khác mà thôi, càng không có khả năng tôi sẽ làm như vậy với em gái tôi.
Đó không phải lỗi của Tonkao...
" Uea đi về trước ạ. " Tôi quyết định đứng dậy.
Vẻ mặt của Tonkao càng trở nên căng thẳng, em ấy hoảng hốt nói :" P'Uea ! Anh, anh không ăn nữa sao ? "
Tôi :" Không ăn, anh đi về đây. "
" Đừng vội về chứ, ngủ lại một hôm đi, cả nhà thường luôn dọn dẹp phòng cho Uea ! " Chú Sorn xen vào, tôi phớt lờ ông ta, quay lại nhìn người mẹ đang cau có.
" Về tiền học, đợi tháng sau có lương con sẽ chuyển cho Tonkao, Tonkao em đi đăng ký xong đưa hóa đơn cho anh xem nhé. " Thấy tôi đồng ý, mặt mẹ tôi cũng dịu lại, thái độ như vậy của bà càng khiến tôi đau lòng hơn.
Tôi cầm chìa khóa xe, vội vàng bước ra khỏi nhà. Tôi tự hiểu rõ bản thân mình, đối với mẹ tôi tôi chỉ là máy rút tiền mà thôi.
" P'Uea ! " Tonkao vội vàng chạy đến, em ấy trông như sắp khóc đến nơi, nắm lấy cánh tay tôi run rẩy nói :" Phi, em không biết mẹ sẽ như vậy....nếu không nhất định em sẽ không gọi anh về nhà ! "
" Không sao. " Tôi chạm nhẹ lên đầu Tonkao, mỉm cười nói :" Mau vào ăn cơm đi, anh thấy em ăn rất ít, sau này nếu muốn gặp anh, thứ bảy chủ nhật học thêm xong gọi điện cho anh, phi sẽ đến gặp em. "
Tonkao :" Em xin lỗi. "
Tôi :" Không sao đâu, anh về đây. "
Bầu trời tối đen hình như sắp mưa, tôi đạp chân ga lái xe rời đi, nhìn con đường phía trước khóe miệng tôi nở nụ cười chua xót.
Tôi đã 27 tuổi rồi, tại sao tôi lại không chịu từ bỏ người đã sinh ra mình ? Tại sao tôi vẫn ôm tia hy vọng rằng mẹ sẽ yêu thương và chăm sóc cho tôi ? Hôm nay đã đủ để chứng minh rằng điều đó sẽ không trở thành hiện thực, có lẽ mẹ đã quên sinh nhật tôi từ lâu rồi, chỉ là Tonkao nhắc với bà về sinh nhật tôi nên bà mới nghĩ đây là cơ hội tốt để tôi về nhà và đưa tiền cho bà.
Có vẻ như sinh nhật năm nay đau đớn hơn những năm trước...
Tôi lái xe không có ý định trở về căn hộ của mình, tôi không muốn ở một mình, việc đầu tiên tôi muốn là lái xe đến căn hộ của Jade nhưng nghĩ đến Jade vừa cùng Mai yêu đương cách đây không lâu, hôm nay lại còn là ngày nghỉ có lẽ bọn họ đi hẹn hò với nhau rồi, tôi không muốn trở thành bóng đèn cho bọn họ.
Đầu óc tôi không thể nghĩ đến ai để liên lạc nên tôi quyết định đỗ xe bên lề đường, ngả lưng vào ghế nhắm mắt suy nghĩ vu vơ, lúc sau mới từ từ mở mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại nằm ở ghế phụ, cầm điện thoại gọi cho một người với tâm trạng rối bời..
" Sao vậy ? Gọi cho tao vào giờ này ? Có phải là nhớ tao rồi không khun Anol. "
Tôi :" King....giờ mày có ở căn hộ không ? "
King :" Có. "
Tôi :" Tao có thể đến gặp mày không ? "
King :" Hôm qua còn đuổi tao đi, hôm nay lại nóng lòng muốn được gặp tao hả ? "
" Tao có thể đến gặp mày không ? " Giọng tôi nghiêm túc, người bên kia im lặng hai, ba giây rồi mới trả lời..
King :" Được nha, gọi cho tao khi mày đến nơi, tao xuống đón mày. "
Tôi cúp điện thoại lái xe đến căn hộ ở Silom, chưa đầy hai mươi phút tôi lần nữa gọi cho King, rất nhanh người đàn ông mặc áo phông quần vải xuống đón tôi.
" Sao lại đột ngột đến tìm tao ? " Vừa đóng cửa phòng lại, King quay sang hỏi tôi.
" Đến lấy quà. " Tôi chậm rãi nói, nhìn thấy cậu ta nhướn mày tôi lại gần cậu ta đặt một tay lên bộ ngực rắn chắc kia, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông cao hơn mình.
" Mày nói mày tặng bản thân mình cho tao làm quà sinh nhật mà, phải không ? Tao đến đây để lấy quà của mình. " Nói xong tôi vòng tay qua cổ King hôn cậu ta, King có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hào hứng đáp lại nụ hôn nồng cháy của tôi, đôi môi ấm áp hôn tôi mạnh bạo, sau đó người kia bắt đầu sờ loạn eo tôi, đôi mắt sâu đầy dục vọng nhìn chằm chằm tôi.
King :" Trông tâm trạng mày có vẻ không vui. "
" Một chút. " Tôi thừa nhận, siết chặt bản thân vào vòng tay cậu ta, ép chặt cơ thể vào nhau cho đến khi phần bụng dưới của tôi cảm nhận nơi đó trở nên cứng, tôi mỉm cười duỗi tay còn lại kéo cổ King xuống, thì thầm vào tai cậu ta :" Vậy mày có thể giúp tao vui vẻ lại không ? "
" Được. " Giọng nói khàn đó không do dự đồng ý.
Chúng tôi lại hôn nhau kịch liệt, quần áo trên người lần lượt được cởi ra, hai cơ thể trần trụi quấn vào nhau trên giường, trong căn phòng rộng chỉ còn lại tiếng thở gấp cùng những tiếng rên rỉ, tấm lưng cứng cáp của King đầy những vết xước mãnh liệt của tôi, tôi để bản thân tận hưởng sự vuốt ve của mà cậu ta dành cho tôi.
Cơn thèm khát làm tình dâng trào chiếm trọn tâm trí, vào lúc này đây cảm giác thất vọng trong lòng được cuốn trôi đi...
Khoái cảm sung sướng được tiết ra, tôi yếu ớt nhắm mắt lại nằm dưới thân King thở hổn hển, tên này vẫn cố vùi vào cổ tôi không chịu bỏ ra.
Có thể đó không phải cách tìm lại hạnh phúc tốt nhất nhưng nó giúp tôi tạm thời quên đi đau thương.
" Uea. " Giọng nói trầm thấp gọi tôi.
Tôi uể oải trả lời, để cậu ta nghe được tiếng thở của tôi, cậu ta hỏi.
King :" Có chuyện gì muốn nói với tao không ? "
Tôi mở mắt ra vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cậu ta, tiếng thở của hai chúng tôi có thể nghe rõ được trong căn phòng yên tĩnh này.
Tôi :" Hôm nay tao về nhà. "
Cuối cùng tôi giải thích ngắn gọn mấy câu, King đã hiểu ngay khi chỉ nghe vài câu của tôi, cậu ta cũng không hỏi thêm gì nữa chỉ dùng đôi môi ấm áp hôn liên tục lên cổ và vai tôi, ghé sát vào tai tôi rồi cắn nhẹ một cái, thì thầm..
King :" Bây giờ mới tám giờ. "
Tôi :" Thì sao ? "
King :" Còn bốn tiếng nữa mới hết ngày sinh nhật của mày, để tao tặng mày quà tiếp cho đến khi hết sinh nhật nhé, ý kiến này hay phải không ~ " Cậu ta nở nụ cười tươi.
Tôi hừ một tiếng nheo mắt nhìn cậu ta nhưng lời nói tiếp theo của cậu ta khiến trái tim tôi thắt lại.
King :" Happy Birthday na ! "
Chiếc mũi cao của cậu ta nhẹ nhàng dụi lên đầu mũi tôi, dịu dàng hôn lên môi tôi, tôi nhắm mắt nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở nhà, mẹ tôi không nói một câu chúc sinh nhật nào mà King, một người ngoài lại quan tâm đến cảm xúc của tôi hơn gia đình tôi.
Thật buồn cười !
Tôi hôn lại King, cái vuốt ve nóng bỏng của cậu ta lại khơi dậy ham muốn của tôi, tôi rên rỉ gọi tên cậu ta hết lần này đến lần khác, xen lẫn tiếng va chạm da thịt mãnh liệt, mông tôi không ngừng đung đưa, ép bản thân chìm vào trong vực thẳm dục vọng, không muốn đối mặt với hiện thực trước mắt.
Tôi không chắc những giọt nước mắt rơi nơi khóe mắt làm mờ tầm nhìn của tôi là nước mắt từ việc làm tình hay là vết sẹo trong trái tim tôi....
1608Please respect copyright.PENANAytZcUzff3O