Chương 9: Sát khí ngập tràn
Sự căng thẳng giữa Hạ Dương và Lục Hàn không những không giảm mà còn gia tăng theo thời gian. Từ hôm đó, mỗi lần đến quán bar, Hạ Dương đều nhận ra Lục Hàn vẫn nhìn cậu, nhưng ánh mắt hắn lại như đang ẩn giấu điều gì đó.
Tối hôm nay cũng vậy. Hạ Dương vừa bước vào quán bar, lập tức cảm nhận được một ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào mình. Cậu quay lại, chạm ngay phải đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, như thể đang gọi một con mèo nhỏ.
"Lại đây."
Hạ Dương khoanh tay trước ngực, nhếch môi. "Anh tưởng tôi là chó con nhà anh chắc?"
Lục Hàn bật cười, vươn tay kéo cậu sát lại. "Không phải chó con, mà là mèo hoang."
Hạ Dương trừng mắt, cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng vô ích. Lục Hàn giữ chặt cậu, ghé sát tai thì thầm: "Cậu có biết cậu chọc giận tôi đến mức nào không?"
"Anh đi mà tự giận mình!" Hạ Dương gắt gỏng, nhưng không thể phủ nhận rằng hơi thở trầm thấp của hắn khiến tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.
Lục Hàn bật cười, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Hắn đột nhiên buông cậu ra, dựa lưng vào quầy bar, điềm nhiên nói: "Được thôi, nếu cậu đã muốn chơi trò mèo vờn chuột, tôi chiều. Nhưng đừng hối hận."
Hạ Dương không hiểu lắm, nhưng linh cảm không lành dâng lên. Quả nhiên, ngay tối hôm đó, cậu nhận ra Lục Hàn thay đổi chiến thuật. Hắn không còn chủ động bám theo cậu nữa, mà thay vào đó, để người khác đến tiếp cận cậu.
Ban đầu, chỉ là vài người lạ mặt vô tình ngồi gần, bắt chuyện với cậu. Sau đó, một số gã đàn ông ăn mặc lịch lãm đột nhiên xuất hiện, giả vờ vô tình va vào cậu, mời cậu uống rượu. Cảm giác bị theo dõi khiến Hạ Dương khó chịu, cậu quay sang nhìn về phía quầy bar – nơi Lục Hàn đang ngồi. Hắn nâng ly rượu, nhếch môi nhìn cậu, như đang chờ xem phản ứng của cậu.
"Tên khốn..." Hạ Dương nghiến răng. Cậu hiểu rồi, hắn muốn dùng cách này để ép cậu phải tự tìm đến hắn.
Hạ Dương hít sâu, nở nụ cười đầy ngạo nghễ. Nếu hắn nghĩ cậu sẽ dễ dàng mắc bẫy thì nhầm rồi.
Cậu nghiêng người về phía một trong những gã vừa tiếp cận mình, nhấc ly rượu lên. "Mời tôi một ly chứ?"
Lục Hàn đang nhấp một ngụm rượu thì khựng lại. Ánh mắt hắn tối sầm lại khi thấy Hạ Dương mỉm cười với kẻ khác. Hắn đặt ly xuống, lạnh lùng đứng dậy.
Trước khi Hạ Dương kịp uống ngụm rượu đầu tiên, một bàn tay mạnh mẽ đã giật lấy ly rượu trên tay cậu, hất xuống sàn. Cả quán bar im lặng trong vài giây.
"Lục Hàn! Anh làm cái quái gì vậy?" Hạ Dương tức giận quay sang, nhưng trước khi cậu kịp phản kháng, Lục Hàn đã kéo cậu sát vào mình, gằn giọng bên tai: "Cậu đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy à?"
Hạ Dương nhếch môi, nhưng vẫn giữ thái độ khiêu khích: "Anh làm như tôi là của anh vậy. Tôi có thể uống với ai tôi muốn."
Lục Hàn siết chặt tay quanh eo cậu, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm. "Đúng, cậu không phải của tôi. Nhưng cậu cũng không được phép thuộc về ai khác."
Trái tim Hạ Dương đập loạn nhịp. Cậu không biết nên tức giận hay vui mừng vì lời tuyên bố bá đạo đó. Nhưng trước khi kịp phản ứng, Lục Hàn đã nghiêng người, ghé sát vào môi cậu, thì thầm: "Tôi sẽ cho cậu thấy, trò chơi này không phải do cậu quyết định."
13Please respect copyright.PENANAAghipX1CzK