"Đúng, tôi đã có được sự tự tin mà tôi mong muốn..!!
Nhưng đổi lại điều tôi có được là gì...???"
Phần hội nghị buổi sáng đã xong, mọi người
được nghỉ giải lao một chút vào buổi trưa..
Các phần ăn đã được đặt sẵn trên bàn, chỗ ngồi thì có thể tùy ý chọn lựa.
Hầu hết các giáo sư ngồi cùng với nhau, còn các sinh viên thì phần lớn ngồi tụm theo nhóm quen biết..
Tôi vừa chọn một vị trí ngồi xuống, uống nhanh một ngụm nước, thì thấy H ngồi xuống cạnh tôi, tay chỉ chỉ, mắt nháy nháy hướng về phía Hân Bác đang ngồi cách đó không xa, hỏi:
“Anh ta là vị giáo sư mà cậu kể à.."
Tôi suýt chút nữa bị sặc nước, cố gắng nuốt mạnh xuống.
“Cậu đừng nói bậy.” Tôi chột dạ nhìn về phía Hân Bác, thấy anh vẫn đang trò chuyện vui vẻ với người ngồi bên cạnh..
"Cậu không cần chối, ánh mắt cậu nhìn anh ta rất ...khác biệt.”
“Thật như thế sao ?!” Tôi cụp mắt xuống, vùi đầu ăn cơm né tránh ánh mắt của H..
Nếu biết trước tôi sẽ gặp phải Hân Bác ở đây, có đánh chết tôi cũng không kể cho H chuyện quá khứ của mình.
Bây giờ thì tôi không thể nói gì, muốn giấu cũng không giấu được, muốn nói thì không biết nói làm sao..
“Chẳng trách sao cậu nhớ mãi không quên anh ta, tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai đến vậy, còn là giáo sư, thực sự rất giỏi !” H cảm thán...
“Thực ra, so với ở đây, thì danh hiệu giáo sư ở trường Đại Học cũ tương đối dễ dàng hơn.” Nhưng sao sau đó nghĩ lại thì bổ sung một câu:
“Tuy vậy, anh ấy đúng là rất xuất sắc, làm việc bất kể ngày đêm..."
Không hiểu vì sao, Hân Bác vốn đang nghe vị giáo sư kia kể chuyện thì bỗng nhiên hơi xoay qua một chút, tôi thoáng thấy khóe miệng Hân Bác hơi nhếch lên, thoảng qua một chút ý cười chưa kịp nắm bắt đã biến mất.
“Lần này anh ấy đến đây, hai người có cơ hội nối lại tình xưa không?” Câu hỏi này của H khiến tôi cứng đơ người.
Tôi không thốt ra được lời nào, sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
“Có thể anh ấy đã kết hôn rồi.”
“Tại sao cậu không hỏi thẳng anh ta?”
Thực ra tôi muốn hỏi, muốn lắm, nhưng vẫn không thể nào đi đến trước mặt Hân Bác, hỏi anh là : Anh đã kết hôn chưa?
Nhỡ đâu anh hỏi lại : Tại sao em lại hỏi vậy?Thì tôi nên trả lời sao đây?!
Tôi lại nhìn về phía Hân Bác, đúng lúc anh cũng nhìn về phía bên này, có vẻ như nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tôi hít sâu một hơi:
“Cái gì qua cũng qua rồi, làm người phải nhìn về phía trước!”
…
Vừa ăn cơm trưa xong, buổi hội nghị lại bắt đầu.
Tôi khổ sở chịu đựng cho đến khi hội nghị kết thúc, đang muốn quay trở lại phòng đánh một giấc thật ngon, bù đắp cho sự thiếu ngủ trước đó, nhưng đâu ngờ giáo sư và Hân Bác từ đằng trước đi tới.
Tôi đang định giả vờ như không nhìn thấy định lẻn đi, thì bị giáo sư gọi dựt lại.
“Hạo Nhiên, chờ chút.”
“Vâng giáo sư, thầy có việc gì không ạ?” Tôi lễ phép cúi đầu nói..
“Giáo sư Trần muốn đi dạo quanh đây, nhưng thầy ấy không quen thuộc lắm với nơi này, hy vọng em có theo hướng dẫn giúp thầy ấy.” Thái độ giáo sư cực kỳ khách khí. “Không biết em có thời gian không?”
“Em cũng vừa mới đến cũng chưa đi nhiều ” Tôi cố ý liếc Hân Bác một cái, bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, giọng nói liền trở nên dịu dàng hơn:
"Nhưng dù sao, giáo sư Trần cũng là thầy giáo của em, nếu thầy đã mở lời, em đương nhiên phải tuân theo...”
Tôi đem ba chữ giáo sư Trần đặc biệt nhấn mạnh .
“Cám ơn!” Hân Bác nói.
“Có thể góp chút sức mọn cho thầy, đó là vinh hạnh của em ạ!”
Thấy Hân Bác hô hấp bất ổn, chịu đựng sự châm chọc của tôi, tâm tình tôi bỗng nhiên phơi phới hẳn.
Mọi sự mệt mỏi lẫn buồn ngủ đều bốc hơi đu hết.
***
Trung tâm của Thành Phố này nghe đồn đã từ lâu..Nhưng đến hôm nay mới được nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, những biển quảng cáo lộng lẫy của các nhãn hiệu nổi tiếng chạy dọc khắp cả một con phố dài.
Sự phồn thịnh đến hoa mắt..
Tôi đi giữa đám đông chật hẹp, tập trung nghiên cứu bản đồ, vừa hỏi đường.
Tôi không để tâm nhiều lắm đến người đi bên cạnh, bởi vì tôi biết với một người đàn ông như Hân Bác tuyệt đối không nên chú ý quá nhiều, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đúng vào giờ tan tầm, dòng người hối hả tràn ra từ các trạm bts, đụng phải tôi đang vùi đầu nghiên cứu bản đồ.
Tôi bị va chạm phải bước lùi lại, suýt vấp ngã, nhưng may mắn phía sau có người ôm lấy eo, đỡ lấy tôi.
Hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc.
Tôi muốn né ra, anh lại ôm càng chặt.
"Em là hận anh sao?”
“Hả?” Tôi kinh ngạc nhìn Hân Bác, nếu không phải quanh đây chỉ có một người đàn ông đứng sát tôi là anh, thì tôi tuyệt đối sẽ cho rằng câu nói này được phát ra từ miệng người qua đường.
“Em hận anh không chịu chờ em sao?” Hân Bác hỏi lại.
Tôi giận dữ đẩy anh ra, đến giờ này anh cư nhiên vẫn không hiểu rõ tôi giận anh cái gì.
“Em giận anh xoay người một cái là có thể chấm dứt, quên sạch đoạn tình cảm của chúng ta.."
“Em để ý đến đoạn tình cảm này ư?!”
Tay cầm bản đồ của tôi buông xuống vô lực, hai mắt bị ánh đèn phía trước chiếu thẳng vào đầy đau đớn.
Nếu tôi không để ý, thì cớ sao lại giận anh từ bỏ…
Nếu tôi không để ý, thì cớ sao lại đồng ý theo anh đi đến con đường đông đúc này…
Việc đến nước này, để ý còn có ích sao !
Tôi lại cúi đầu xem đường đi trên bản đồ, tiếp tục đi về phía trước.
Tôi bỗng nhiên có một loại ảo giác, giữa chúng tôi không phải là chia tay, ngược lại giống như một cặp tình nhân mới yêu lần đầu, đang cãi nhau !
Giống như chúng tôi đều đang giận dỗi, chờ đối phương tới ôm ấp và xin lỗi.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!!!
“Em có bạn trai chưa ?” Hân Bác đuổi kịp, lại hỏi tôi.
Tôi vô cùng vô cùng thích câu hỏi này của anh, bởi vì tôi có thể cười hỏi lại:
“Vì sao anh lại muốn biết.."
Thời tiết giữa tháng tư, từng cơn gió nóng bức thổi vào..
Hân Bác đứng giữa làn đường, người đi qua lại tấp nập, đôi mắt anh ánh lên sáng ngời khiến người ta không dám nhìn thẳng:
“Vì anh... không quên được em.”
Muôn ngàn cánh hoa rơi, rụng lả tả khắp mặt đất…
Một chút kiên cường còn sót lại của tôi cũng nát vụn theo…
Tôi cứ ngỡ bản thân từ lâu đã không còn tin tưởng vào lời hứa chung thuỷ đến cuối đời, không còn tin vào lời ngon tiếng ngọt của bất cứ ai.
Nhưng Hân Bác lại nói với tôi: Anh không quên được tôi.
Thế mà tôi lại tin, hơn nữa còn là tin tuyệt đối.
Tôi nhìn lên trời cao, ánh đèn xanh đỏ nối liền thành một hàng dài, bầu trời không phải màu đen, mà là một màu xanh hy vọng, nhưng sâu thẳm..
Thời gian trôi qua thật nhanh, gần 3 năm, chúng tôi đã dùng quãng thời gian đẹp nhất, trong sáng nhất của đời người trao cho nhau, từ người lạ, đến thầy trò, đến người yêu, cho đến hôm nay là sự mập mờ không rõ này..
Giữa hai người đã trải qua rất nhiều khó khăn, rất nhiều chuyện đến rồi đi, những đau thương, những vướng mắc tình cảm kia như bén rễ, buông không được, bỏ không đành. Rất khó hình dung là do yêu sâu đậm, hay chỉ là không quên được…
Hân Bác chỉ vào quán cà phê phía trước, nói: “Hạo Nhiên, chúng ta đến đó ngồi đi.”
Tôi khẽ gật đầu, đi theo anh vào quán cà phê. Vừa vào cửa, mùi cà phê thơm nồng say lòng người..
“Phiền cô tìm giúp tôi một vị trí yên tĩnh.” Anh lịch sự nói với người phục vụ bước đến chào khách.
Người phục vụ gật đầu dẫn chúng tôi lên lầu, giúp tôi tìm một chỗ cạnh cửa sổ.
“Xin hỏi quý khách muốn uống gì ạ?”
“Cà phê cam.” Tôi lên tiếng..
"Latte.."- Người phục vụ nhìn về phía Hân Bác, anh nói ngắn gọn...
“Thầy Trần, em có thể mạo muội hỏi thầy điều này không…”
Người phục vụ đi rồi, tôi tỏ vẻ chân thành hỏi:
“Lần này thầy đến đây rốt cuộc là để tham dự hội nghị, hay là muốn làm thăm hỏi sau hậu chia tay, giữa chúng ta có hoàn thành đến cùng hay chưa?”
Anh không nói gì một hồi lâu, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo..
“Em chẳng thay đổi tí nào! Vẫn cứ yêu ghét rõ ràng như thế.”
Tôi ngước mặt lên, nhoẻn miệng cười.
“Anh cũng không thay đổi…”
Hân Bác vẫn như ngày trước, thâm sâu như biển, cho dù có bao nhiu tảng đá ném xuống, cũng là bị chìm không thấy tăm hơi.
Đàn ông như thế, tôi vĩnh viễn không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.
Cà phê được mang lên, chưa uống vào đã cảm thấy say... Tôi không biết nên nói cái gì, lơ đãng khuấy chiếc thìa trong tay,màu đen của cà phê hòa quyện với màu vàng cam , tựa như sự giao hòa giữa ngọt ngào và sự cay đắng của tình yêu…
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh nói.
Tôi bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, “Không có, không gặp được người thích hợp.”
Chọn bạn trai cũng giống như chọn cà phê, một khi đã quen với vị cà phê cam, thì những loại cà phê khác đều rất khó vào miệng.
“Nếu vậy, còn có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Câu nói ngoài dự kiến đầy bất ngờ này khiến tôi hoàn toàn chết lặng, tôi ngây người nhìn Hân Bác, anh tựa như ngọn đèn chói rọi tỏa sáng, khiến người ta hoa mắt.
“Em không hiểu ý anh lắm.” Tôi sợ mình nghe nhầm hoặc hiểu sai, nên hỏi lại một cách không xác định.
Hân Bác từ tốn rõ ràng nói:
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.”
Có một thoáng qua , tôi suýt ôm chầm lấy anh, nói với anh là : Em chờ câu này của anh đã lâu rồi..
Nhưng chốc lát, tôi lại muốn hắt tách cà phê vào anh, quát to : Anh nói chia tay liền chia tay, anh nói bắt đầu lại liền bắt đầu lại, anh xem em là cái gì hả?! Em không phải công trình thí nghiệm của anh, lúc nào cần thì để anh thử nghiệm, không cần thì đem vứt qua một bên, để em tự sinh tự diệt! Tôi là người, tôi cũng có cảm giác! Tôi xin anh hãy để ý đến cảm nhận của tôi một chút...
Nhung không đợi tôi suy nghĩ thì anh lại tiếp tục nói :
“Em không cần phải trả lời anh vội. Anh biết em vẫn còn đang giận anh, anh cho em thời gian để em cân nhắc kỹ lưỡng, bao lâu cũng được…”
“Nếu em không đồng ý, thì anh có về nước ngay lập tức không?” Tôi hỏi câu này không phải thực sự muốn từ chối, chỉ là muốn xác định xem tình yêu của anh với tôi còn bao nhiêu.
“Visa của anh được ba tháng.”
Nói cách khác, anh cho chính mình thời gian ba tháng để cứu rỗi mối tình này. Đối với Hân Bác, thì thời giờ quý như vàng, 3 tháng quả là không ít.
Tôi cầm cà phê lên uống một ngụm, nghe thấy Hân Bác nói tiếp:
“Nếu ba tháng không đủ, lần sau ...anh sẽ xin một năm.”
Cánh tay đang giơ lên chợt khựng lại, một chốc sau tôi mới cúi đầu đặt ly cà phê xuống tiếp tục khuấy, trong lòng không thể nào bình tĩnh nữa.
Giận anh, có đôi chút.
Oán anh, cũng có đôi chút.
Nhưng yêu anh, lại nhiều một chút ...
***
ns 15.158.61.41da2