Đêm khuya vắng vẻ, đường đi chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người, một đi trước, một đi sau. Tôi thích đi phía sau Hân Bác, thích nhìn bóng lưng cao rộng ấy, vì nó cho tôi cảm giác được an toàn.. 38Please respect copyright.PENANASuETFzOR0M
"Hạo Nhiên ?" Anh đi chậm lại ngửa mặt ra sau nói. "Sao em cứ thích đi phía sau anh vậy?"
"Vì em thích nhìn thấy lưng anh."
"Lưng ư?" Trần Hân Bác không hiểu. "Vì sao?"
"Không vì sao..Đơn giản chỉ vì em thích thôi..."
Anh cúi đầu nhìn tôi ngẫm nghĩ một hồi...
"Cuối tuần chúng ta đi biển nhé.."
"Đi biển sao.."- Vẻ mặt đầy háo hức đầy bất ngờ của tôi..
"Uhm chúng ta ngồi du thuyền ra biển.."
Ra biển? Ngồi du thuyền?!
Hẹn hò trên biển, rất lãng mạng nha..
"Em có muốn đi không?"
Tôi gật gật đầu...Cười tươi như hoa..
Tôi định nói gì đó nhưng lại bị một tiếng đằng hắng cắt ngang..Tôi giật mình xoay người lại thì thấy Thầy Hiệu Trưởng đang bước tới, vừa đi vừa nhìn chúng tôi..
Tôi vội khom người chào: "Em chào thầy!"
"Thầy Dương, sao muộn thế rồi mà thầy vẫn chưa vê?" - Hân Bác nói theo sau..
"Tôi vừa có một cuộc họp video khẩn nên hơi trễ...Họ nói rằng có một nhóm người nghiên cứu Trung Quốc đã chế tạo thành công chất bán dẫn graphene đâu tiên trên thế giới...Nó rất cần cho chúng ta..Tôi muốn cậu hãy tới viện Khoa học Trung Quốc một chuyến, thảo luận với họ một chút..."
Hân Bác gật đầu.
"Vâng, em sẽ sắp xếp ạ.."
"Được rồi." Thầy Hiệu trưởng vỗ vai Hân Bác, rồi nhìn sang tôi một cái, ánh mắt lo lắng.
"Hân Bác này, sắp tới đợt bầu giáo sư rồi, có một vài chuyện sẽ bị ảnh hưởng nên cần phải chú ý một chút...
"Em...biết rồi ạ..." - Hân Bác nhìn qua tôi nói..
"Biết thì tốt! Cậu còn trẻ, nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội. Ba cậu rất kỳ vọng vào cậu." Tôi nghe ra được những lời này là cố ý nói cho tôi nghe và nhắc nhở tôi..
Hân Bác không phải là một người đàn ông bình thường, trên vai anh ấy còn có rất trách nhiệm cần gánh vác..Không được vì có một ảnh hưởng nào mà huỷ đi tất cả...
Nhìn bóng dáng thầy Hiệu Trưởng rời đi, tôi nói..:
"Sau này, anh không cần phải tiễn em về ký túc xá nữa. Nếu để cho mọi người biết quan hệ giữa chúng ta thì mọi chuyện sẽ đồ vỡ hết.."
Tôi không muốn anh vì tôi mà phá tan đi tương lai của anh được..
"Chuyện của chúng ta sớm muộn gì thì mọi người cũng biết, không thể giấu mãi được.."
"Nhưng trước mắt thì không nên."- Giọng đầy lo lắng, tôi nói:
"Anh không quan tâm đến việc người khác nói như thế nào đâu " Hân Bác nói với tôi. "Cùng lắm là anh từ bỏ hết, anh không quan tâm.."
"Nhưng em quan tâm! Hiện tại em còn trẻ, em có thể đợi..."- Tôi kiên định nhìn anh
"Hạo Nhiên..."
Tôi ngắt lời anh, tiếp tục nói, không cho anh cơ hội từ chối..
"Chờ đến một ngày em xứng đáng với anh, em sẽ nói cho mọi người biết , em yêu anh!"
Hân Bác ôm chặt lấy tôi.
Một người yêu như thế này rất đáng để anh dùng cả đời để che chở...
"Thầy Trần à , khả năng tự kiềm chế của thầy ngày một kém đi rồi..."
Tôi cười, véo mũi anh một cái đầy tinh nghịch, trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ nhưng sâu trong đó là sự bất lực và buồn phiền mà bóng đêm có thể che giấu được.
Anh biết, tôi đã phải chịu rất nhiều ấm ức, tới mức đã quen với việc chịu đựng một mình.
Tôi càng cười, thì càng cho thấy sự trống trải và hoang mang đang được che giấu
***
Một buổi chiều cuối tuần trước khi anh ấy phải đi, Hân Bác đưa tôi lên lên du thuyền ra biển...
Trước biển cả mênh mông, du thuyền bồng bềnh, chúng tôi đứng đầu mũi tàu, ngắm nhìn sự đẹp đẽ của thiên nhiên ban tặng, thư giãn hạnh phúc...
Suốt một buổi chiều, chúng tôi cùng nhau lặn..Thế giới dưới đáy biển tuyệt đẹp và phong phú...
Chúng tôi càng lặn càng sâu. Mà sâu thêm một chút thì cảnh vật càng thơ mộng. Chúng tôi dường như bị lạc vào xứ sở thần tiên..Từng đàn cá chậm rãi bơi lội xung quanh ..Những rặn san hô đủ màu sắc như một cầu vồng dưới nước...Chúng tôi như được hòa nhập vào thế giới dưới đáy biển, tình cảm nồng nàn lan toả khắp cả nơi đây.
Tôi vô thức mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, có thể nhận ra được trong ánh mắt hiện lên một ngọn lửa tình nồng nhiệt. Ngay lúc này, tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại, cũng hy vọng hai chúng tôi có thể giống như những chú cá nhỏ dưới biển, có thể mãi tự do hưởng thụ hạnh phúc này..
Gió mang theo vị mặn của biển, mặt biển sóng nổi dập dờn...Hai ly rượu vang vừa cạn được đặt ngay ngắn một góc nhỏ..
Anh nhìn tôi, bóng đêm và men rượu đã làm cho đôi mắt của anh trở nên tối hơn hẳn...
Anh từ từ đặt lên môi tôi một nụ hôn thật dài... Nụ hôn nóng bỏng triền miên..
Càng tối, tiếng sóng biển càng dạt dào. Anh từ từ cởi khuy áo, thắt lưng, rồi cả chiếc sơ mi trước mặt tôi, động tác nhanh nhẹn nhưng cũng có phần vụn về..Tôi đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt có làn da ngăm mịn màng, bờ vai rắn chắc và lồng ngực rộng lớn của anh. Không thể ngờ là cảm giác khi được chạm vào lại là một điều tuyệt vời đến vậy...
"Hân Bác..." tôi run rẩy gọi tên anh
Anh ôm lấy cơ thể tôi, nâng cằm tôi lên, những nụ hôn đầy tình ý nhẹ nhàng đặt lên đó..
Từng đợt triền miên, cơ thể tôi nóng ran, sự đụng chạm khiến dục vọng tăng cao, tôi không ngừng vặn vẹo cơ thể mình..Từng lớp thịt trần trụi dính chặt lấy, ma sát làm phát ra những tia lửa khác nhau.
Tôi ngồi lên đùi anh..Một chút đau đớn đã không còn thay vào đó là từng đợt khoái cảm truyền đến. Anh ôm tôi càng chặt hơn, chặt đến nỗi tôi không cách nào cử động, để mặc anh tiến vào rồi rút ra thật chậm..
“Em còn đau không?” Thấy tôi lắc đầu, anh mới bắt đầu chuyển động tự nhiên từng chút một, luôn cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt tôi.
Cơ thể chúng tôi quấn quýt lấy nhau suốt cả đêm, khoái cảm dâng trào mãnh liệt...
Trong phòng tắm, ánh sáng mờ ảo như chiếu soi từng dấu vết chi chích trên người tôi...Từng tia nước theo vòi phun xuống cùng với một bàn tay không hề yên vị...Tôi thẹn thùng xoay người, ngại ngùng không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của anh... Anh từ phía sau ôm lấy eo tôi, từ từ áp tôi vào cánh cửa kính trong suốt...
“Anhhh..."
Anh cúi người ngậm lấy vành tai tôi, từ từ chuyển sang vai rồi hạ dần xuống dưới, theo dòng nước cảm nhận sự mềm mại của làn da trắng min, một chút một chút rồi dần tham lam hơn...
Hai thân thể tiếp tục gắn bó chặt chẽ với nhau, cùng nhau đi vào thế giới mê loạn…Tôi ngẩng đầu lên, hô hấp bất chợt rối loạn uyển chuyển xoay người..Từ những cái vuốt ve nóng bỏng cùng nụ hôn nhẹ nhàng khiêu khích điên cuồng, tôi chủ động dùng thân mình cuốn lấy anh, vùi mặt vào vai anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại mơn trớn nơi mẩn cảm trên ngực anh… Nhiệt huyết sôi trào, anh cuối cùng không thể chờ đợi thêm nữa, mạnh mẽ đi vào..
"Hạo Nhiên…” Anh khẽ gọi tên tôi, muốn tôi ngầm hiểu rằng sở dĩ anh "yêu" tôi ko chỉ vì dục vọng ham muốn tầm thường của bản thân mà là thể hiện tình cảm bị đè nén lâu ngày...
Tôi thỏa mãn nhắm mắt lại. Tôi đương nhiên nhiên cảm nhận được..Giờ này, phút này, giây này người anh yêu chỉ có mỗi tôi..
Đêm đó, anh vừa ngồi sấy tóc vừa ngửi hương thơm trên tóc tôi, hôn lên cổ tôi, rồi thì thầm nói vào tai tôi..
"Anh sẽ không hẹn thề mãi mãi ở cạnh em, cùng em bạc đầu giai lão..Anh không thích nói suông..Anh cũng không tin vào thế giới đầy khắc nghiệt này...Lời hứa chỉ mãi là lời hứa...Nhưng anh chắc chắn rằng, mỗi ngày ở bên cạnh em thì sẽ chăm sóc em thật tốt đến từng việc dù là việc nhỏ nhất, là chỗ dựa vững vàn cho em, cùng em đi qua những bước ngoặt của cuộc đời.."- những lời anh nói văng vẳng bên tai tôi chìm vào trong giấc ngủ..
Đêm đó, chúng tôi đã ôm nhau và ngủ rất say, trên miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
***
Ánh bình minh le lói chiếu qua khung cửa sổ rực rỡ khắp căn phòng. Tôi gối đầu lên ngực Hân Bác, yên lặng ngắm nhìn vẻ mặt bình thản, mãn nguyện đang say giấc của người yêu.
Mỗi một lần chạm nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim...Hạnh phúc chớm nở, tình yêu thật sự đến gần...
Sống một đời, có lẽ kí ức về 2 ngày 1 đêm này tôi phải cẩn thận góp nhặt từng chút một cất giữ và sẽ không bao giờ quên..
Tôi thoải mái nằm trên ngực anh trên ghế boong tàu, nhắm mắt lại, đón từng đợt gió biển, nhìn du thuyền bơi ngược lại về phía bờ..
Sau khi Hân Bác về phòng làm việc, tôi cũng thong dong đi về phòng mình....Vừa mở cửa bước vào, gấu nhỏ labubu bằng một thế lực nào đó đột nhiên bay thẳng tới tôi kèm theo câu nói:
“Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, đi mấy ngày liền không thấy bóng dáng, tin tức cũng không thèm gửi về , mày khai thật đi là bỏ nhà theo trai phải không ..?? " ”
Tôi vừa đóng lại cửa vừa cười nói: “Lại để mày đoán trúng rồi.”
“Chu cha ơi... Chuyện lớn như vậy mà mày không nói cho tao biết, thật vô lương tâm, uổng công tao xem mày là bạn thân..Hứ.."
"He he..Bớt giận đi nào..Muốn biết thì mày cũng phải cho tao mở miệng cái đã chớ..."
Gia Nghĩa ngẫm cũng đúng nên im lặng:
"Thế giờ mày nói đi, mày đi đâu vs ai.."
Tôi do dự một lúc rồi nói:
"Tao đi biển cùng anh ấy.."
Thực ra, tôi đã nhiều lần muốn kể với Gia Nghĩa về mối quan hệ của mình vì hơn ai hết nó là người thân thiết với tôi nhất , nhưng ngặt nỗi đối phương lại là Hân Bác nên tôi không biết phải mở lời thế nào..Bình thường nó hay trêu tôi thật, nhưng chỉ là đùa vui...Sự thật bao giờ cũng ngoài tầm kiểm soát..
"Anh ấy....là...?" - Gia Nghĩa hỏi
Tôi không trả lời mà hỏi lại:
“Gia Nghĩa , mày nghĩ sao về tình yêu thầy trò?”
“Tình yêu thầy trò? Là thế nào...?"
Gia Nghĩa trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
“Hạo Nhiên, mày đừng đùa kì cục thế, Trần Hân Bác giống như trăng trên trời, nên chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đụng chạm được đâu…”
Không thể đụng chạm ? Từng đoạn kí ức ngọt ngào triển miên ào về, mê đắm cùng cực..
Gia Nghĩa thấy tôi thất thần, lại tưởng lầm là tôi đang tương tư nên an ủi và khuyên tôi: “Hạo Nhiên , mày bình tĩnh một chút, suy nghĩ kĩ càng, thiếu gì trai đẹp đang xếp hàng cho mày chọn, còn về thầy ấy thì sợ không có khả năng đến với nhau đâu.”
“Tao và thầy ấy...yêu nhau rồi.." - Tôi nhìn chăm chăm Gia Nghĩa nói...
" Hả. !” Giọng Gia Nghĩa thất thanh
“Mày với thầy..…”
Tôi kịp thời bịt miệng Gia Nghĩa
"Mày bình tĩnh! Đừng la lớn..."
Gia Nghĩa làm sao có thể bình tĩnh được, vội vàng kéo bàn tay đang cản trở ra, vội nói : “Mày nói, mày với thầy ấy , đang quen nhau?! Vậy là mấy hôm nay mày và thầy ở cùng một chỗ..."
“Ừ.”
Hai mắt Gia Nghĩa trợn tròn, nhìn chăm chăm tôi một hồi lâu, rồi đột nhiên vươn tay sờ trán tôi:
“Mày chắc là không phát sốt tới nói mớ đâu phải không..?"
“Không có.”
Gia Nghĩa vẫn không thể tin:
“Mày thật sự không mắc chứng hoang tưởng nào đó..?"
“Tao chắc chắn!”
Tôi nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, siết chặt...
“Mày cũng cho rằng tao không xứng với thầy ấy sao?” Tôi thở dài.
“Cũng không phải ” Gia Nghĩa vội lắc đầu, nói năng có chút lộn xộn.
“Hạo Nhiên, thật sự thì mày là một người tốt, ai có được mày là hạnh phúc của họ.. chỉ là tao không có cách nào tưởng tượng được thầy ấy lại có thể yêu học viên của mình được..Chuyện này rất là khó hiểu"
“Haizzz !” Tôi hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh ngạc của Gia Nghĩa . Bởi vì, vẻ bề ngoài lạnh lùng đứng đắn đó không nghĩ sẽ phát sinh loại quan hệ này..
Ngay cả bản thân tôi cũng vậy thôi...Với tính cách đó của thầy ấy bao lâu nay nếu không nói thì tôi cũng không dám mơ tưởng tới...
“Rất khó hiểu.” Gia Nghĩa vỗ ngực, cầm ly nước lọt uống hết một hơi..
"Gia Nghĩa , tao hiểu rõ hơn ai hết, tao không xứng với anh ấy..Nhưng tao đã lỡ đắm chìm quá sâu rồi. Tao đã cố thuyết phục ép bản thân trốn tránh thầy ấy nhưng không thể hết yêu thầy ấy..Mày có hiểu không?”
Gia Nghĩa im lặng giây lát, rồi vỗ vai tôi nói: “hazz có gì mà không xứng ?! Không gì là ko xứng cả..? Mày đừng nghĩ linh tinh ”
“Nhưng không hề xứng đôi với nhau.”
“Hạo Nhiên , mày phải có lòng tin vào bản thân mình , thầy ấy cũng không phải một cậu sinh viên hai mươi tuổi , nếu thầy ấy đã lựa chọn ,thì nhất định có lý do của thầy ấy!”
“Ừm!” Tôi nhìn ánh mắt chân thành của Gia Nghĩa, nước mắt rưng rưng.
Bạn bè chính là người trong lúc bạn cần nhất, sẽ luôn đứng sau lưng ủng hộ bạn.
“Gia Nghĩa , nhưng theo mày, mày có chấp nhận tình yêu thầy trò không? Tao lo chuyện của tụi tao bị nhà trường biết, rồi trường sẽ đuổi việc thầy ấy.” Chuyện này là điều khiến tôi lo lắng bấy lâu nay.. người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn, tôi sợ bản thân mình suy nghĩ quá nhiều nên muốn nghe một chút quan điểm của Gia Nghĩa ..
"Theo bản thân tao thì.." Gia Nghĩa ngập ngừng một chút..“Thầy ấy chưa kết hôn, mày cũng chưa có người yêu, thì đến với nhau là chuyện bình thường .. Đâu ai cấm đoán tình yêu thầy trò.."
“Nhưng tao lo sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh ấy .”
“Mày nghĩ nhiều quá thôi..Mày làm tốt việc của mày..Thầy ấy làm tốt việc của thầy ấy..Không hề có sự thiên vị riêng tư nào.. Cách thầy ấy hướng dẫn mày đâu phải không ai thấy đâu..Công ra công tư ra tư..Đừng lo quá.."
Vừa nghe Gia Nghĩa nói vậy, tâm trạng phập phồng đã lâu của tôi rốt cuộc cũng buông lỏng một chút...
“Cảm ơn mày, tao yên tâm hơn rồi . Nếu mọi người đều nghĩ như mày thì thật sự sẽ không có vấn đề gì hết.”
Gia Nghĩa nhìn dáng vẻ của tôi:
“Hai người thật sự là không dễ dàng, khó khăn lắm mới đến được với nhau…Giờ nhớ lại có một thời gian mày rõ ốm..."
“Thật không? Sao tao lại không nhớ nhỉ?”
“Lúc đó chắc mày có tâm trạng để soi gương đấy, một người luôn chăm chút vẻ ngoài như mày mà còn không thèm chăm sóc thì tự hiểu..Quả thật.."- Gia Nghĩa lắc đầu
Chúng tôi ngồi nói về tất cả những chuyện vừa xảy ra, từ sự cảm mến rồi ghét bỏ rồi lại như bị thôi miên đến say mê.., nhất thời quên luôn giờ giấc.
Mãi đến khi Hân Bác gọi điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi lấp lánh trên màn hình, hai má tôi đỏ ủng..
Gia Nghĩa nhìn nhất thời bất ngờ, quen tôi lâu đến vậy, tưởng rằng bình thường tôi rất thích cười, nhưng nó chưa bao giờ thấy tôi cười ngọt ngào như thế nàz..
Ai khi yêu đều như thế sao, thật sự rất đẹp!
“Alô!” Tôi nói..
"Trần Hạo Nhiên ! Em tới văn phòng khoa một lát, có chút việc cần tìm em!”
Tôi đoán bên cạnh anh hẳn là có những người khác, nên rất lễ phép nói :
“Dạ! Thầy, em lập tức đi qua đây.”
Cúp điện thoại, tôi vội vã nói:
“Gia Nghĩa, tao đi một chút đã.."
Gia Nghĩa che miệng cười trộm.
“Xem mày kìa người ta vừa gọi thôi là mặt mày như cà chua chín tới vây đó..Coi chừng bị luộc chín nục luôn đó nha.."
Haiz! Tôi cũng cảm thấy vậy đó.
Nhưng khi tôi vừa bước vào cửa văn phòng, thì ai đó lập tức đóng cửa lại, khóa trái..!!!
“Thầy Trần ” Tôi thấy Hân Bác bước từng bước về phía tôi:
"Em lại làm gì sai mà thầy lại tính phạt em nữa vây..."- Tôi ám mụi nói..
“Trừng phạt....thế xác à?” Giọng Hân Bác lên cao.. “Ý tưởng này nghe được đó.”
Tay Hân Bác vuốt nhẹ tóc tôi rồi nâng mặt tôi lên.
Tôi ngượng ngùng nhắm mắt lại, chờ mong…
Nhưng anh lại nhẹ giọng nói bên tai tôi:
“Em về chuẩn bị đồ nhanh một chút, chuyến tàu khởi hành lúc 14h00 chiều, chúng ta đi Trung một chuyến.."
Nghe bảo anh ấy đi công tác, dẫn mình theo làm gì nhỉ..Nhưng tôi cũng không bận lòng nhiều...Nơi nào có anh, em đều có thể đi cùng...
Hành trình phía trước dẫu có xa xôi nhưng tại giây phút hai bàn tay đan chặt dường như đã ngắn đi lại rất nhiều...
ns 15.158.61.6da2