Mỗi tối cuối tuần, cứ đúng chín giờ là tôi lại ngồi trước màn hình ti vi, xem một gameshow nổi tiếng như kiểu tạo một nơi gặp gỡ cho những người độc thân. Hân Bác ngồi bên cạnh tỏ ra thắc mắc :
“Chẳng lẽ em còn muốn tìm một người tốt hơn anh sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi." Tôi chỉ tay về phía anh chàng dẫn chương trình.
“Em thích anh ấy, anh ấy nhanh trí, hài hước, có chiều sâu, có học thức. Quan trọng nhất, anh ấy mang lại cho người khác cảm giác an toàn..."
Ai đó không thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác kia bắt đầu thấy tự ti.
Trên màn hình tivi, có một vị khách mời nam nói:
" Cứ đi theo con đường của mình, mặc kệ người khác nói gì !”
Người dẫn chương trình nói:
“Câu này hình như là của một nhà văn đã nói.."
Tôi kéo tay áo của anh:
“Anh xem kìa, thế mới gọi là tài hoa chứ, một chương trình giải trí mà được anh ấy nói lấn sân đậm chất văn luôn...”
Ai đó lại một lần nữa thấy tự ti.
“Em cứ xem nhé, anh đi tra tài liệu một chút đây!”
“Vâng, anh đi đi! Đi đi!”- Tôi vô tư đáp
Sau ngày hôm đó, tôi không biết tại sao, cứ đến cuối tuần là tôi lại có một đống việc quan trọng cần phải làm, bận đến nỗi luống cuống tay chân, đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có, chứ đừng nói là xem ti vi...
Trải qua một phen tự suy xét, tôi cũng đã ý thức được mình phạm lỗi ở chỗ nào, liền dùng phương thức chân thực nhất để biểu đạt sự hối lỗi của mình..
Kết quả của việc tự biết sai tự sửa là:
Tôi nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực săn chắc của anh, dịu dàng nói:
“Anh nè, bây giờ em mới phát hiện ra, anh là người chồng hoàn mỹ nhất trên đời này…”
Quả nhiên, cuối tuần đó, tôi liền không phải làm việc nữa, có thể thảnh thơi tiếp tục xem chương trình yêu thích.
Bạn tôi sau khi biết chuyện cũng cảm thán: “Một người đàn ông dù độ lượng đến đâu, cũng có lúc bụng dạ hẹp hòi!”
Một ngày giữa tuần, đúng đợt hàng Black Friday, tôi đang chăm chú ngồi trước máy tính, nghiên cứu mua hàng trên mạng. Chợt thoang thoảng mùi hương quen thuộc toả ra, một cánh tay vòng qua eo ôm tôi từ phía sau..Tôi ngoảnh đầu lại, thì thấy người sau lưng kia chỉ mặc độc nhất một chiếc áo choàng tắm màu trắng, trên tóc vẫn còn vài giọt nước chưa kịp lau khô...
“Hạo Nhiên, em đang làm gì thế?”
“Em đang mua đồ.” Tôi vừa xem, vừa lướt vừa gõ bàn phím, dáng vẻ vô cùng bận rộn.
Anh không làm phiền tôi nữa, xoay người đi tới chỗ chiếc sofa , lấy nửa túi khoai tây chiên trên đó cất đi, rồi đặt lại chiếc gối về đúng chỗ. Dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó anh pha hai ly nước ấm, bưng một ly đi đến đặt trên lên bàn máy tính.
Một lát sau, rốt cuộc không thể kìm chế được, anh mới cất tiếng hỏi:
“Em còn chưa mua xong à?”
“Vâng, em đang thích một chiếc áo trên đó..." hàng chân mày tôi nhíu chặt.
“Nhưng vừa báo là sold out rồi, em đang đợi xem có đẩy hàng lên thêm không .?"
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định việc cần làm vào cuối tuần này:
“Thôi em đừng canh nữa, cuối tuần này anh dẫn em đi shopping .”
“Em không có thời gian, cuối tuần còn phải lên phòng thí nghiệm .”
Anh không lên tiếng nữa, lẳng lặng ngồi ở sofa uống hết ly nước.
Ba mươi phút sau, tôi hậm hực đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, bộ dạng hết sức chán nản..
“Làm sao rồi?”
“Chờ mãi cũng ko thấy thêm hàng, cũng ko có ai thả ra... Em không mua nữa!”
"Thôi đừng buồn, hôm sau anh dẫn em đi mua.."
"Không đi mua ở trung tâm mua sắm thì đắt hơn rất nhiều.."
“Hạo Nhiên, tiết kiệm là tốt, nhưng mà...” Hân Bác ko muốn phô trương tài sản của mình, nhưng hiện tại Hân Bác cảm thấy nhất định phải cho ai đó biết về tình hình kinh tế của mình một chút.
“Với những gì anh tích góp được, chắc đủ để em muốn mua cái gì thì mua cái đó rồi."
Tôi ngồi thẳng người, nhìn anh với vẻ mặt hết sức nghiêm túc:
"Thu nhập tổng cộng của hai chúng ta mỗi tháng trừ hết chi phí nếu không tiết kiệm một chút là không được đâu. Còn nữa, chúng ta không thể ở mãi căn nhà thuê này được. Cần tích góp để mua nhà.."
“Tích góp ” Hân Bác ngây người. "Thế tấm thẻ đen của anh đâu? Em xài hết tiền rồi sao?”
“Hả? Thẻ đen á? Trong đó không phải là tiền của công ty sao ?”
Anh thở dài nói:
"Tiền công ty chỉ có 40 phần trăm trong đó, còn lại đều là của em hết, em muốn mua gi thì mua!”
“Của em á?” Tôi vội vàng lấy cuốn sổ trong túi ra xem, rồi ôm máy tính bấm tính toán xem trong thẻ chiếc thẻ đó rốt cuộc còn bao nhiêu tiền. Màn hình máy tính xuất hiện một dãy số rất dài.
“Thế nào rồi? Em tính xong chưa?” Hân Bác dịu dàng khoác tay qua vai tôi, hôn nhẹ lên má tôi một cái.
“Đã muộn lắm rồi..."
“Anh đợi một chút, em phải mua ngay cái áo đó. Khi nãy thấy shop kia bán nhưng giá lại đắt hơn. Nên em không mua..?"
Hân Bác: “…” bất lực lẩm bẩm Biết vậy không nói 😆
****
Ngày đầu tuần, tới giờ giải lao, H đi tới vỗ vai tôi:
“Hạo Nhiên đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Tụi mày đi đi, tao không đói."
H như hét toáng lên :
“Đã mấy ngày mày không ăn uống đàng hoàng rồi hả? Không phải thầy Trần chỉ đi công tác thôi sao, mày có đến mức phải quên ăn quên ngủ như thế không?...”
“..."
“Thôi bỏ đi, thật hết nói nổi mày, thế mày có cần bọn tao mang cơm về cho không?”
“Không cần đâu, tao thật sự không đói."
Sau khi H đi xa, tôi mới buồn bực nằm phịch xuống bàn.
Ôi! Chẳng qua chỉ là anh đi công tác thôi mà, làm gì đến mức khiến tôi quên ăn quên ngủ chứ! Nhưng đã mấy ngày liền tôi không nuốt trôi một hạt cơm nào...
Một tuần trước, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Hân Bác, nói là dự án xảy ra chút vấn đề, anh phải lập tức qua đó, rồi anh biến mất luôn.
Không biết anh đã tới nơi xa xôi nào, mà điện thoại thì không có tín hiệu, mạng không bắt được, từ đó như bốc hơi.
Sống không thấy người, ch. ết cũng chẳng thấy xác.
Tôi đang thầm nhủ rằng, kiếp sau nhất định không được cho Trần Hân Bác làm nghề này nữa..
Chiếc điện thoại trên bàn chợt rung liên hồi, vang lên một bản nhạc quen thuộc, tôi tưởng mình nghe nhầm, bị ảo giác nên ngó qua, thấy màn hình nhấp nháy hai chữ “thầy Trần”, tôi liền nhanh tay chụp lấy.
“A lô!” Không đợi người ở đầu bên kia lên tiếng, tôi đã hỏi ngay: “Anh đang ở đâu đấy?”
“Phòng làm việc.”
“Phòng làm việc á? Phòng làm việc ở đâu ?”
“Trong trường học.”
Anh về rồi ư? Không kịp suy nghĩ, tôi chạy như bay tới phòng làm việc của anh, không quan tâm lễ tiết gõ cửa gì hết mà mở thẳng cửa, lao vào phòng. Anh đang ngồi trước bàn làm việc, trông anh vẫn thế, đẹp trai rạng ngời, áo sơ mi gọn gàng, từ đầu đến chân không hề có chút bụi bặm nào.
Trái tim thấp thỏm lo âu hơn nửa tháng trời rốt cuộc cũng trở lại bình thường, tới lúc này tôi mới để ý thấy trong phòng ngoài Hân Bác ra, thì còn có một chàng trai trông hết sức nho nhã. Cậu ta đứng thẳng, vẻ mặt hết sức lễ phép.
“Thầy Trần...” Tuy chúng tôi không cần phải che giấu mối quan hệ của mình, nhưng khi ở trường, chúng tôi dù sao cũng là thầy trò, lễ phép một chút vẫn hơn.
Anh nhìn tôi chăm chú một hồi lâu, cuối cùng nói:
“Cậu ấy tên là Kim, thạc sĩ, được học viện cử tới đây học. Còn đây là Hạo Nhiên - học trò của tôi.”
“Chào đàn anh !”
“Đừng khách sáo, gọi tôi là Hạo Nhiên là được rồi!”
“Em giúp cậu ấy làm quen với đề tài một chút, rồi lập cho cậu ấy kế hoạch nghiên cứu sơ bộ.”
“Dạ vâng.” Hạo nhiên đưa mắt nhìn anh chàng kia một chút, tạm gác việc tâm sự với ông chồng qua một bên.
" Chuyện giấy chứng nhận bản quyền mà thầy dặn lần trước em đã hỏi phòng hành chính rồi, họ nói giấy chứng nhận là do cục bản quyền cấp. Bình thường, hơn nửa năm mới có thể phê duyệt.” Thấy anh hơi cau mày, tôi hỏi dò:
“Có phải thầy cần rất gấp không? Hay là để em đi tìm trưởng phòng hành chính hỏi xem có cách nào khác không nhé?”
Anh trầm ngâm một lát rồi nói:
“Không cần đâu, để tôi tự nghĩ cách.”
“Dạ vâng. Còn việc này nữa, thời gian Giáo sư trường quốc tế tới thăm trường Đại học chúng ta đã được quyết định, lịch trình chuyến đi cũng đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
“Ừ.”
“Luận văn tốt nghiệp của sinh viên em đã sửa xong rồi, thầy có cần xem lại một lượt không?”
“Không cần đâu, em xem là được rồi.”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, đưa tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
“Thầy Trần, còn có chuyện gì nữa sao?”
“Ừ...” Anh không them nhìn đến anh chàng bên cạnh, thản nhiên nói:
“Chiều nay tôi có cuộc hẹn với thầy hiệu phó , có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé!”
“Không có gì đâu, chiều nay em còn phải làm thí nghiệm...”
Ánh mắt hai người trao nhau, anh khẽ nở nụ cười, vẻ lịch lãm của anh, cả mùi hương thoang thoảng đầy quyến rũ chỉ mình anh mới có, lập tức khiến cho tôi say mê..
Chìm trong mơ màng, tôi vừa dẫn theo cậu nhóc mới đến đi ra cửa, nhưng vừa mới tới chỗ cầu thang, thì tôi chợt nhìn thấy anh vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, vừa chạy vừa nói chuyện điện thoại:
“… Phải, rất gấp...”
Anh nhìn thấy tôi, chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại:
“Được, số bản quyền là ...."
Bóng dáng anh dần khuất xa dần sau khúc cua của hành lang..
Anh ở đó nhưng cứ ngỡ xa vô cùng.
Một tay vươn ra không thể nào chạm tới được..
28Please respect copyright.PENANA4EzcYKtMVG