Khi đoàn tàu lăn bánh chạy qua, những âm thanh tu tu… xình xịch… ầm ầm… làm náo động một khoảng không gian xung quanh. Những toa tàu rực sáng ánh đèn, từ các khung cửa sổ ta nhìn thấy cảnh vật dường như đang tụt lùi phía sau như một đoạn phim...
Chúng tôi nói chuyện với nhau suốt đường đi, đề tài nói mãi không hết...Đôi khi chạm phải mắt nhau, tiếng thình thịch của con tim mà tôi cứ ngỡ như tiếng xình xịch của cả toa tàu đang dội vào trái tim mình.
Khi tới nơi thì trời cũng nhá nhem tối, nơi cần đi thì cũng không còn mở cửa nữa....
Tôi và Hân Bác cùng nhau ở tại khách sạn kề đó. Nhưng để tránh những đàm tiếu không cần thiết, nên chúng tôi đã đặt hai phòng cạnh nhau. Ăn xong cơm tối,sau khi đưa tôi về phòng thì Hân Bác cũng đi về phòng kề cận...
Tôi tắm rửa xong, thì vội rúc vào chăn tự sưởi ấm cơ thể. Tay với lấy quyển sách đọc thư giãn đầu óc...Nhưng càng đọc càng chán, mắt thì lại không buồn ngủ, tôi nhất thời nghịch ngợm nghĩ ra một trò đùa..Tôi thân trang nguyên một bộ đồ ngủ khá mát mắt, tiện thể khoác ngoài chiếc áo khoác để đỡ ngại nếu bị ai khác nhìn thấy..Rón rét nhẹ nhàng từng bước một di chuyển đúng y như tên trộm...Khi đến trước cửa phòng 087, tôi nhìn trước ngó sau rồi gõ cửa, với tay bịt mũi nhái giọng...
“Anh ơi có cần thêm dịch vụ "đặc biệt" gì không ạ.."- Tôi nói với vào trong..
"Không cần, cảm ơn" - Giọng nói có phần hơi khó chịu
Tôi đứng ngoài cố nín cơn cười, tiếp tục gõ cửa nói thêm lần nữa..
“Anh ơi, anh có thể tham khảo một chút ạ! Phục vụ của chúng em đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng..Anh có tiện mở cửa để em vào "tư vấn" cụ thể hơn không..?" - Tôi vừa nói vừa cười tủm tỉm
Lần này Hân Bác không trả lời, mà tôi lại nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần hơn..
“Vậy ! Chi phí một đêm thì tính thế nào?”
Nhưng khi đến gần thì không nghe thấy chân nữa đổi lại là tiếng nói..
Anh lại dám nói câu này sao?! Tôi xém nổi đoá lên ca một bài nhạc cổ thì chợt.....
"Tạch"
Cửa phòng được mở , người trước mặt chỉ quấn ngang hông mỗi chiếc khăn tắm, tóc còn ướt dẫm, một vài giọt nước rớt xuống lồng ngực rộng lớn, chà thật quyến rũ người nhìn..
Anh đứng khoanh tay lại trước ngực, dùng ánh mắt rực lửa nhìn tôi..
“Bên em cung cấp những dịch vụ gì, nói ra nghe xem anh có thể tham khảo..." - Anh nói ý cười càng rõ trên môi...
Tôi ngượng, mặt đỏ như tôm luộc nhưng vẫn không chịu thua anh
"Còn tuỳ theo yêu cầu của anh ạ.."
“Ừm! Tôi thì không cần gì nhiều lắm, nhưng tôi thích kiểu chủ động, có được không..?"
Chủ động á? Suy nghĩ tôi chợt xuất hiện một vài cảnh xem trong các series..Chà, rất khó khăn nha.
Cố kiềm lại sự ngượng ngập của mình, giọng tôi kiên trì khiêu khích không ngừng:
“Anh muốn em chủ động thế nào?”
“Anh muốn…” Hân Bác úp mở một lát, kéo dài giọng điệu như cố nén ý cười nói :
“Em vào đây đi , anh sẽ nói cho em biết !”
“Nhưng em nói trước, giá rất cao nha anh .”
“Không vấn đề.. ”..Cái nào không có anh chưa biết chứ cái cần có thì anh không thiếu..🤣
Vừa dứt câu, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo tôi kéo thẳng tôi vào, đóng sầm cửa lại, ép tôi vào bức tường đối diện..
Anh nói, Anh thích tôi chủ động…
Như vậy tôi rốt cuộc là có nên chủ động hay không..Theo đó là rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, càng nghĩ càng như bị châm chích trong người…
Hai tay tôi choàng lên cổ anh, mỉm cười ngọt ngào :
“Thầy Trần , anh muốn em chủ động thế nào đây?”
Anh cong môi, hé miệng cười.
Thật là mê người !
Áo choàng tắm chỉ buộc bằng một sợi đai thắt lưng , thân thể trắng mịn nửa kín nửa hở.
Nhẹ nhàng không giấu được sự gợi cảm nhưng lại tăng gấp bội sức quyến rũ, hấp dẫn chết người.
Tim tôi trật nhịp, cảm giác xốn xang..
Hân Bác bất chợt gỡ cánh tôi đang choàng lên cổ anh, chỉnh lại áo ngủ, rồi đi đến trước giường ngồi xuống, dưới ánh mắt ngơ ngác của tôi..
“Anh luôn nghĩ rằng em là một học trò rất óc sáng tạo.."
Anh nhích người ngồi sát vào thành giường, nâng một chân, chân kia thì kéo nhẹ rồi gác lên...
" Giờ anh cho em cơ hội thực hành.."
À tính khí của một thầy giáo "ác ma" đội lốt người đứng đắn nghiêm chỉnh..
Mỗi lần Hân Bác bày ra thái độ như vậy, thì máu chinh phục của tôi lại trỗi dậy, muốn dẫn dụ anh, lột bỏ vẻ ngoài nghiêm túc của anh.
Nhưng có trời biết tôi lại yêu mặt này không đứng này biết bao nhiêu. Cứ mỗi khi thấy anh ngồi làm việc ở văn phòng sự nho nhã kia luôn khiến tôi muốn vạch trần đi, chỉ muốn nhìn vẻ mê loạn hiện lên trong mắt anh.
Đúng là khó khăn lắm mới có được một cơ hội thực hành như hôm nay..
Tôi cười tươi rói, đi từng bước đến ngồi trên đùi anh.
Nên thực hành từ bước nào đây?
Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi trước đó, đầu tiên tôi dùng tay vẽ từng vòng nhỏ trên ngực anh, tiếp đến dùng môi cắn nhẹ tai anh, rồi hôn xuống nhẹ nhàng...Những lần trước đó Hân Bác làm thế với tôi, tôi đều run rẩy toàn thân, vô lực tựa vào vai anh, say sưa hưởng thụ. Vì vậy tôi nghĩ chiêu này dùng được...
Nhưng Hân Bác vẫn ko có chút động tĩnh gì, ngoài việc dùng ánh mắt rực lửa nhìn tôi...
Tôi cúi đầu chuyển tầm nhìn, xấu hổ khôn cùng..
Tôi vội vàng chỉnh lại khăn choàng, vùi mặt vào vai anh không dám ngẩng lên..
“Không chơi nữa!” Tôi bất lực, thất vọng vào khả năng không thể tự tạo nên lửa của mình..
Hân Bác cười khẽ, tay chậm rãi lướt nhẹ qua thân thể tôi, sờ tìm công tắc cạnh giường..
"Bụp "..Tắt cả đèn điện trong phòng đều được tắt...
Dưới bóng tối bủa vây, chỉ còn hắt lại le lói một luồn sáng từ khe hở tấm rèm ngoài cửa sổ..
Khi mọi ánh sáng được thay thế bởi bóng đêm thì tất cả tri giác bỗng trở nên nhạy cảm.Tôi cảm nhận được nhịp tim liên hồi, hơi thở dày đặc của anh.
“Em có thể tiếp tục rồi…” Sự kích thích của anh khiến tôi như quên mất sự ngượng nghịu trước đó, vô thức dùng môi quấy động thân thể anh..
Môi run run lướt xuống ngậm lấy sự mẫn cảm trước ngực anh..Động tác vụn về nhưng đối với Hân Bác mà nói thì nhiêu đó cũng đã khiêu gợi lên dục vọng của anh..
Tôi cảm giác được thân thể Hân Bác dần căng cứng, tôi càng như được tiếp thêm động lực, bàn tay liền nhanh chóng đưa xuống cởi bỏ chiếc khăn vướng víu...
Ai đó vẫn nhất quyết kiềm chế, cố gắng gồng người lên không tỏ một thái độ gì...
Tôi cắn môi dưới, đưa tay tự cởi đai lưng của chính mình, áo tắm trượt xuống theo bờ vai mượt mà…
Da thịt cọ xát da thịt, nhiệt độ cơ thể tăng lên, tiếng hít thở dày đặc của anh trở nên hỗn loạn…
“ Hạo Nhiên …”
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt cũng như biểu cảm anh, nhưng từ giọng nói cũng có thể tưởng tượng ra ánh mắt anh giờ phút này có bao nhiêu mê đắm...
Tôi chậm chạp luồng từng đầu ngón tay vào trong tóc anh, cánh môi lướt nhẹ chóp mũi, bờ môi anh nhẹ nhàng không dùng lực để kích thích anh..
Mãi đến khi anh không kiềm chế được nữa mà vươn tay giữ chặt lấy thắt lưng tôi, áp chặt hai thân thể đang căng cứng lại với nhau, lúc này tôi mới cảm nhận được rõ rệt khát vọng nóng bỏng của anh…
Tôi thỏa mãn nở nụ cười.
Thật ra, cũng không khó như tôi tưởng ! 🤭
Tôi tiếp tục hôn lên môi anh, đang định dùng đầu lưỡi thăm dò thì Hân Bác đột nhiên ôm lấy tôi, hôn cuồng nhiệt…
Càng hôn thì sự kiểm soát càng thấp đi, một tay anh nhấc người xoay lưng một cái đem tôi đặt dưới thân.
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, hô hấp dồn dập nóng bỏng phả tưng đợt lên mặt tôi, âm giọng khàn đặc gọi tên tôi...
“Haiz!” Tôi giả vờ than nhẹ
“Sức chịu đựng của anh thật khiến em thất vọng.”
“Anh cũng vậy… rất thất vọng với sức chịu đựng của bản thân mình..."
Hai tiếng ngâm nga khẽ vang lên trong đêm tối, một màn cảnh xuân cuồng nhiệt như một bức tranh đêm trăng kiều diễm...
Sáng sớm, một làn gió nhẹ khẽ lướt qua khe hở cánh cửa sổ, bức màn che phấp phới, một tia ánh sáng mong manh xuyên qua khe hở, chiếu thẳng lên bóng hai người đang quấn lấy nhau trên giường.
Tôi gối đầu lên vai Hân Bác, vùi mặt vào ngực anh
"Hân Bác , em có linh cảm, chuyện của chúng ta sẽ không thể giấu được lâu nữa.”
“Chuyện gì đến ắc sẽ đến, cứ để mọi việc diễn ra thuận theo tự nhiên đi…”
Thật sự mà nói tôi vốn đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ rồi, tưởng tưởng ra đủ mọi khả năng, từ nguy cơ có thể xảy ra, kể cả hậu quả của nó, thâm tâm cứ bảo nếu đến thật thì cũng sẽ chỉ có lời ra tiếng vào sau lưng, còn mình cứ làm lơ, giả vờ như mắt mù tai điếc rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi...
Quả đúng như tôi dự đoán, chuyện rồi cũng sẽ đến ngày bị bại lộ...
Nhưng tôi không thể nào ngờ rằng, mối quan hệ tình cảm giữa tôi và Hân Bác lại trở thành một quả bom tấn nổ vang khắp toàn trường.
Ngày đầu tiên, là có một vài bài viết được update trên diễn đàn trường, tôi đọc sơ qua những lời lẽ khó nghe đó tự cảm thấy bản thân mình là một người đê tiện nhất thế gian..Nào là muốn qua được bài luận, dùng nhan sắc câu dẫn thầy giáo, còn là muốn tương lai không lo cơm áo gạo tiền nên quyến rũ luôn người hướng dẫn,...
Vốn dĩ Hân Bác luôn là đề tài hot của trường, từ hôm nổ ra tin thầy giáo Trần có người yêu thì phần lớn sinh viên rất tò mò muốn biết người đó là người thế nào, có xứng với thầy hay không, một số người còn tỏ ra ghen vị với người có tiếng nhưng chưa thấy mặt đó...Mà nay vô tình tôi là nhân vật mà mọi người đang tìm kiếm nên mọi chuyện giống như một giọt nước làm tràn ly, khơi dậy tầng tầng lớp lớp sóng cuộn trào.
Một loạt hình ảnh, toàn bộ thông tin cá nhân của tôi, điểm số từng môn, cả bạn bè , lần lượt được post lên như sợ mọi người chưa biết về tôi vậy...Còn cả cái hôm tôi lên bảo vệ bài luận bị Hân Bác đánh úp nữa, thật là...
Trong khi có một vài người nói :
"Họ chưa có người yêu, chưa lập gia đình thì chuyện thầy trò yêu đương có gì là sai trái, có gì là không được.."
"Tình cảm là một cảm xúc thiêng liêng không thể lựa chọn người cũng như không thể né tránh bởi vì một danh nghĩa hay cương vị nào đó được.."
"Đã là chuyện tình cảm thì không thể khống chế, nên được tôn trọng, chỉ cần thật tâm yêu nhau..."
"Không cần để ý cảm xúc người khác, bản thân mình thấy vui vẻ hạnh phúc là được. Người trong cuộc đồng ý thì người ngoài mới gì phải ý kiến,....vv"
Thì bên cạnh đó cũng không tránh được những mỉa mai nặng nề..:
"Qua được với số điểm cao nhờ quan hệ với thầy, thầy giáo mà như vậy làm sao dạy học trò cho nên.."
"Đúng là tình yêu thầy trò không trái đạo đức nhưng vấn đề ở đây là có những lợi ích qua lại, hành động tiêu cực.."
*"Mang danh thầy giáo thì phải làm gương, trồng người phải xoá tan tiêu cực…Cứ vậy thì cứ yêu đương với thầy giáo thì qua hết môn khỏi cần đi học.."
Và thì bạo lực mang luôn giành phần thắng...
Tôi ngồi trước máy tính phòng làm việc của Hân Bác, thất thần đọc từng comment, trái tim đau đớn thắt chặt từng cơn, nước mắt ko tự chủ được lăn dài trên má...
Hân Bác về đến , thấy tôi ngồi co ro, hai chân chụm lại trước ngược, hai cánh tay bao quanh lấy, tập trung căng mắt màn hình máy tính thì tiến tới gập lại màn hình, rút dây điện, nói nhẹ:
“Em đừng đọc nữa, tội gì phải tự hành hạ bản bản mình như vậy.”
“Em đang nghĩ, mình nên nói gì ở thời điểm này đây.."
“Em đừng bận tâm nữa, anh sẽ xử lý.” Hân Bác để tay lên vai tôi kéo nhẹ tôi tới dựa vào anh ấy, bàn tay vuốt nhẹ sóng lưng an ủi tôi
“Thế trưởng khoa nói sao? Có đưa ra hướng giải quyết thế nào chưa..?" - Tôi buồn bã hỏi
“Hiện tại thì mọi tin tức đang lan truyền dữ dội nên ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà trường. Lãnh đạo trường hy vọng anh có thể đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện, sau đó..." - Anh thở dài nói, nhưng tới đó lại ngập ngừng không nói tiếp, cánh tay siết chặt hơn ôm lấy cả người tôi, như muốn nói rằng sẽ sẽ luôn bên cạnh, không có gì coa thể chia cắt được tình yêu của chúng tôi...
“Sau đó là chia tay với em để giữ danh dự đúng không...?"
Hân Bác nhìn tôi không nói gì, không phủ nhận cũng không phản bác...
"Anh tuyệt đối sẽ không làm như thế..Anh tin rồi sẽ có một lựa chọn tốt hơn cho chúng ta.."- Anh mỉm cười nhìn tôi. “Anh cũng chỉ là một người trần mắt thịt không thể thứ gì cũng hi sinh bản thân mình để đi cứu thế giới được, anh cũng phải thương cho cảm nhận của anh và người anh thương nữa chứ, vả lại đã là một giáo viên hướng dẫn thì ai lại không muốn che chở cho sinh viên của mình, chẳng qua giữa chúng ta là tình cảm đặc biệt hơn, một mối tình thầy trò, nên một số thành phần lợi dụng nó công kích vấy lên tiêu cực thôi.."- Anh tiếp lời
“Thế ngoài chia tay ra, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết nào sao? Hay là ...em bỏ học nhé.” - Tôi không muốn chia tay, dù phải trả bất kỳ giá nào tôi cũng không muốn chia tay..
“Em có bỏ học cũng không giải quyết được vấn đề đâu..." - Hân Bác lên tiếng
Tôi run rẩy nắm chặt lấy cánh tay anh, cả người nghẹn ngào :
“Anh sẽ chia tay với em ư ?”
Tôi có thể mường tượng ra được khuôn mặt của lãnh đạo nhà trường khi nghe tin tức từ chúng tôi...
"Sẽ không đâu...Em đừng nói linh tính..."
“Nhưng nếu không làm thế thì anh có thể bị nhà trường đuổi việc, ước mơ nghiên cứu của anh cũng không thể thực hiện được nữa..."
“Cùng lắm thì anh không làm nghiên cứu nữa..Nhưng dù có bất kể chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không từ bỏ em.”
Tôi cố gắng bắt bản thân mình mỉm cười thật vui vẻ.
“Hân Bác, chắc anh đói rồi hả ? Em đi nấu nhanh gì đó cho anh ăn nha.."
“Ừ!”
Đứng lên vừa xoay người đi, nước mắt tôi rốt cuộc không thể kiềm nén thêm được nữa.
Vì tôi , Hân Bác đã hy sinh rất nhiều, nếu sự việc lần này quá sức, bắt anh ấy từ bỏ cả sự nghiệp nữa thì ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình...
Thế nên, nếu được tôi tình nguyện để anh từ bỏ tôi..…
Khi loay hoay bận rộn chuẩn bị đồ ăn thì nghe loáng thoáng chuôg điện thoại...
“Alo...Con nghe đây ba.." - Một tiếng vọng xuống..
Ba anh ấy gọi sao...
Con dao trong tay tôi sượt nhẹ một phát, một đường máu đỏ nhẹ nổi lên..Nhưng cảm giác đau tôi hoàn toàn không có, thay vào đó tôi lẳng lặng đi đến phòng làm việc, lắng tai nghe..
“Chuyện của con rốt cuộc là thế nào đây, thể loại này là thể loại yêu đương gì.. Hai thằng đàn ông với nhau, lại còn là thầy trò, rốt cuộc con quan hệ gì với nó?” - Đầu giây bên kia tức giận quát lên, tiếng vọng lớn vang tới tận tai tôi...
“Ba, chuyện tình cảm là của bản thân con..Em ấy không làm gì có lỗi cả..."
“Hân Bác, ba nóng giận nên nói hơi quá nhưng mẹ tuyệt đối tôn trọng lựa chọn của con, con dẫn cậu ấy về đây, ba mẹ muốn nói chuyện với em nó một chút.” - Giọng Bác gái nghe có vẻ hoà nhã hơn một chút..
“Chuyện của con, con tự mình giải quyết ạ.”
“Con tính giải quyết thế nào?! Hân Bác, không phải mẹ coi thường cậu ta ,nhưng con thực sự phải suy nghĩ rõ ràng, chúng ta không phải là một gia đình bình thường, không thể giải quyết mọi việc theo cảm tính được.."
“Con là bạn trai của em ấy, con đương nhiên phải bảo vệ em ấy.." Hân Bác cầm điện thoại di chuyển ra gần cửa sổ nên những lời sau đó tôi không nghe thấy nữa..
Nhưng chỉ nhiêu đây thôi đã làm tôi như rơi xuống vực thẳm..
Tôi yên lặng đi vào bếp, tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
Tình yêu của chúng tôi đã ầm ĩ đến mức này, người nhà của anh sẽ nhìn tôi thế nào đây?
Cho dù họ có tôn trọng lựa chọn của Hân Bác mà chấp nhận tôi, thì về sau tôi làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt họ được.
Một ngàn câu hỏi cũng như mâu thuẩn đan xen trong lòng...Đau đớn không cách nào tả được..
20Please respect copyright.PENANA2AokzB0kw7