Sáng hôm sau, tôi vẫn đang vùi mình trong đống chăn gối vì suốt đêm qua không chợp mắt được... Với tay lấy điện thoại, nhìn tên đang hiển thị trên màn hình..Là số thoại của Hiệu Trưởng...
Hiệu Trưởng muốn gặp tôi nói chuyện..
“Vâng, em lập tức qua ngay ạ.."
Trước đây tôi cảm thấy sân trường không lớn lắm vì từ chỗ tôi đi đến văn phòng khoa hay giảng đường đều chỉ có một đoạn ngắn, nhưng giờ phút này đây, chợt cảm thấy con đường quen thuộc đó nay lại xa đến vậy..Đi mãi không thấy tới...
Rất nhiều sinh viên trông thấy tôi đều ngoái lại, thầm thì chỉ trỏ tôi...
Còn tôi, vẫn giả vờ như không có chuyện gì và đi tiến về phía trước, không cúi đầu, cũng không tránh né tầm mắt của họ.
Không biết qua bao lâu mới đi được đến nơi, tôi lẳng lặng ngồi yên trên sôpha. Hiệu trưởng rót một tách trà để trước mặt tôi..
“Hạo Nhiên, Thầy biết giờ thầy không cần nói nhiều thì em cũng biết thầy tìm em có việc gì rồi đúng không..?"
“Vâng...Em biết ạ.”
“Chuyện của các em thật sự thì chúng tôi cũng không muốn can thiệp vào vì đó là chuyện cá nhân.. Nếu các em kín đáo một chút thì khác nhưng hiện giờ đã trở nên rất ầm ĩ, còn liên quan đến vấn đề công bằng uy tín của nhà trường.."
“Em biết ạ.”
“Cục diện bây giờ nhà trường ngoài lên tiếng phủ nhận thì ko còn cách nào khác cả..Nếu hai em cứ tiếp tục mối quan hệ này , thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ bại lộ, lúc đó danh dự của trường càng tệ hơn vì cố lên nói sai lệch bênh vực hai em. Em có hiểu ý thầy không?”
“Dạ hiểu ạ.."
Sau đó, Viện trưởng kéo tủ lấy ra cho tôi một phong bì thư màu vàng...
“Cái này giao cho em..."
Tôi mở ra, bên trong là một tập hồ sơ và thư giới thiệu cũng như giấy chuyển trường cho tôi tới một trường lớn nổi tiếng ở một thành phố khác.."
“Cái này…”
“Nhà trường đã tìm hiểu giúp em, cũng tìm cho em một người hướng dẫn phù hợp..Có thể giúp em thuận lợi hoàn thành quá trình nghiên cứu của mình..Sau khi xong có thể nhận em ở làm đào tạo tiến sĩ để làm giảng viên.."
Tôi thật sự không biết nói gì để từ chối, dường như họ đã chuẩn bị và lót sẵn cho tôi một con đường đầy màu hồng giúp tương lai và sự nghiệp của tôi.. Chỉ là con đường đó tôi phải tự đi một mình, không có anh mà thôi..
Tôi cúi đầu nhìn tờ giấy đăng kí...2 năm...
Chúng tôi đã đã vượt qua bao nhiêu lâu để bên nhau, giờ lại còn muốn chúng tôi phải đợi tiếp hai năm nữa sao?
Hai năm, tình cảm của chúng tôi liệu còn có thể chịu đựng được sao...
“Hạo Nhiên, phía diễn đàn trường đã chặn tất cả các bình luận, và ngày mai sẽ đăng công khai làm sáng tỏ chuyện này. Nếu em không có ý kiến gì thì ký tên vào đây, rồi về nghỉ ngơi một thời gian, sau đó rồi làm thủ tục chuyển trường.."
Thấy tôi vẫn đang do dự, Thầy tiếp tục nói: “Nếu em từ chối, nhà trường sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng, khi đó sẽ có khả năng dính líu đến chuyện lộ đề thi, gian lận khi thi, còn cả việc sửa điểm thi… Những chuyện đó đối với em thì thật sự không có vấn đề gì cả.. Nhưng với Hân Bác mà nói, nhẹ thì sẽ có vết nhớ sẽ theo cậu ấy đến suốt đời..còn nặng thì tương lai sẽ bị huỷ..
Đây là câu nói mà tôi sợ nghe nhất.
“Tôi không ngại tiết lộ với em một chút, chuyện xét duyệt cho Hân Bác làm giáo sư đã được xác định. Chúng tôi rấtcoi trọng cậu ấy nên tận lực vun đắp, bồi dưỡng để cậu ấy có đủ tư cách tham gia bình chọn.." Thầy tiếp tục thở dài nói:
“Với năng lựcvà hoàn cảnh của Hân Bác, tiền đồ cậu ấy đang mở rộng, vô cùng tốt đẹp.."
“Thầy có thể cho em chút thời gian, để em suy nghĩ được không ạ?”
“Được, thầy cho em nửa ngày, buổi chiều em trả lời thầy. Thực ra, chuyện này đối với em mà nói là chuyện tốt, bao nhiêu người muốn được cơ hội này mà không có. Hơn nữa cho dù em ở lại thì có gì tốt đâu, chịu đựng sự soi mói của người khác, em dễ chịu sao?”
Thật vậy với tôi mà nói, hiện giờ rời khỏi đây là một lựa chọn tốt nhất. Nhưng tôi không biết phải đối diện sao với Hân Bác ..
“Thầy yên tâm, ngày mai nhà trường tuyên bố điều gì em cũng đều có thể chấpnhận. Em sẽ không để bất kỳ ai bắt gặp chúng em ở cùng nhau nữa.”
Thầy gật gật đầu:
“Với tư cách người đại diện cho Trường thầy muốn cảm ơn em, nhận tiện Thầy cũng muốn nói..Thành phố A rất gần, nhanh thì đi máy bay, chậm hơn thì đi tàu cũng mất một vài giờ..Khoảng cách đó không hề xa..Hai đứa chẳng lẽ không thể vượt qua được...Một thời gian sau khi mọi chuyện đều suôn sẻ thì tương lai cả hai đều tốt đẹp..
“Cám ơn thầy! Em hiểu ạ.”
Tôi đứng lên, cúi đầu chào rồi đi về phía cửa.
Rời khỏi văn phòng, tôi không tự chủ được đi đến trước cửa phòng Hân Bác, chần chừ một lúc, nhưng không đi vào. Vào thời điểm như thế này, vẫn nên tránh thi tốt hơn...
Tôi một mình bước từng bước đến một quán quen thuộc, gọi một ly cafe cam quen thuộc, đọc đi đọc lại từng câu từng chữ tài liệu chuyển trường..
Rồi điện thoại vang lên..Là Mẹ của Hân Bác gọi cho tôi...
Mẹ Hân Bác và tôi nói rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không có lấy một câu trách móc tôi. Nhưng ngược lại, từng chữ một như mưa dầm thấm sâu vào đất...
Tôi không dám nói nhiều, chỉ yên lặng ngồi nghe..
Cúp điện thoại, tôi ngồi nhìn ngắm ly cafe cam tan ra hết, vừa suy nghĩ từng câu mẹ Hân Bác đã nói.
“Hạo Nhiên, bác biết con và Hân Bác thật lòng yêu nhau, Bác cũng ko phải người cổ hủ gì nên luôn tôn trọng quyết định của Hân Bác, Hân Bác cũng biết con phải chịu ấm ức, nó rất muốn làm rõ mọi chuyện cho con, nhưng những loại chuyện này không phải chuyện nhỏ, cũng không phải một hai câu là có thể giải quyết được..Chuyện gì cũng nên lấy đại cục làm trọng, con nhất định phải hiểu cho nỗi khó xử của Hân Bác, cho nó cũng như cho con một chút thời gian." Dừng lại một chút, Mẹ Hân Bác thở dài một hơi, dù nhỏ nhưng cũng đủ lọt vào tai tôi, bà chầm chầm nói tiếp, giọng điệu xót xa
"Hazzz nhưng nó chuyện nó đã quyết định, nó sẽ không từ bỏ.. Tính khí nó là như vậy, chỉ cần là chuyện nó để tâm, chuyện nó muốn làm , người nó yêu thương thì dù có phải trả giá lớn đến đâu, nó cũng không hối hận…Hạo Nhiên, bác nói với con những chuyện này, không có ý gì khác cả.. Bác muốn cho con biết, Hân Bác rất yêu con..Thậm chí, nó còn yêu con hơn cả chính bản thân nó.."
Tôi hiểu đây là nỗi lo lắng cho con của một người làm mẹ...Ý bà là muốn nói, Hân Bác không muốn phủ nhận tình cảm giữa chúng tôi, nhưng không thể thừa nhận tình cảm này, anh đang khó xử giữa hai bên…Cho nên, mong tôi thông cảm cho tấm lòng của anh ấy, đừng để anh một mình chịu đựng tất cả.
“Bác à, bác muốn cháu làm thế nào ạ?” Tôi nén nỗi đau bình tĩnh nói.
“Bác không hề có ý làm khó con, bác chỉ hy vọng con hiểu rõ sự việc đi đến nước này, con nên thông cảm cho nỗi khổ của Hân Bác, vì nó mà suy nghĩ một chút.."
Tôi biết bà không dám nói ra câu sau vì sợ nhỡ như Hân Bác sẽ làm loạn lên vào một ngày nào đó khi anh biết được cuộc nói chuyện này. Nhưng ý tứ đã thể hiện rõ rồi..Muốn tôi chủ động rời xa anh...
Tôi không còn lựa chọn, cố gắng kiềm chế cảm xúc chực trào nói: “Con hiểu. Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
"Cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều.." - Giọng bà cũng vỡ oà, nhưng là vỡ voà trong hạnh phúc, nhưng sự vỡ oà đó như một con d.ao đâm thẳng vào trái tim tôi..Đau, rất đau..
Tiếng tít tít kéo dài kết thúc một cuộc gọi, cũng như đặt dấu chấm hết kết thúc một chuyện tình.
Đến cuối cùng, tôi cầm điện thoại, gọi vào số của Thầy Hiệu Trưởng. Tôi hít vào thật sâu đè nén nỗi đau, để không khí lấp đầy sự trống rỗng của bản thân, rồi gắng gượng nói..
“Thưa thầy, em đã suy nghĩ kỹ. Em đồng ý phương án thầy đưa ra , em sẽ nhanh chóng thu xếp mọi thứ, làm thủ tục rời trường.”
“Tốt lắm, ở đó nếu có khó khăn gì, em có thể liên hệ với thầy.”
“Em cảm ơn thầy!”
Cúp điện thoại, tôi đem tài liệu cất vào trong túi hồ sơ, rồi từ từ đứng dậy..Bước thật chậm rời khỏi quán...
Giờ tan trường, sinh viên ào ra như đàn ong, vội vàng bước nhanh về phía căn-tin.
Tôi vội lấy điện thoại nhắn cho Hân Bác một tin nhắn:
"Hôm nay không ăn cơm với anh được.."
“Sao lại không..?" Anh rep nhanh..Nhưng tôi không trả lời câu hỏi của anh, tiếp tục nhắn lên một tin khác
"Với lại em muốn chuyển về phòng ký túc xá. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không nên gặp mặt nhau.”
Một lúc lâu sau, anh mới đến một tin:
“Hạo Nhiên, anh nghe nói nhà trường muốn sắp xếp cho em chuyển đến thành phố A"
Tôi nhắn lại:
“Vâng! Em đã đồng ý rồi, đây là một cơ hội tốt cho em nha.."
“Tại sao,....em không hỏi ý kiến anh?”
Em hỏi, anh sẽ đồng ý sao?
Tất nhiên là không, cho nên tôi lựa chọn không hỏi!
Tôi nói:
“Em cảm thấy nhà trường sắp xếp như vậy rất tốt, với anh, với em, với trường đều là cách xử lý tốt nhất, anh không có lý do gì không đồng ý! Em tạm thời rời đi, chờ vài năm nữa mọi người quên đi, anh thành công, em cũng hoàn thành xong phần nghiên cứu của mình rồi chúng ta lại ở bên nhau, như thế không phải rất tốt sao?”
“Rất tốt ư?!” Hân Bác trả lời:
“Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện rõ ràng với em .”
“Bây giờ không tiện lắm, chờ đến tối chúng ta nói chuyện sau tiếp đi.”
“Hạo Nhiên?” Giọng của Gia Nghĩa vang lên
Tôi cười ngoái đầu,
“Khéo vậy sao? Mày cũng đến căn-tin ăn cơm à?”
"Mày có sao không..Cây ngay không sợ chết đứng..Những người nói xấu mày toàn là người ghen tị với mày cả..Mày cứ sống tốt là cách trả đũa những người đó.."
Tôi đã biết từ lâu giọng nói trầm ấm của Gia Nghĩa rất êm tai, hôm nay nghe thấy càng đặc biệt dễ chịu hơn. Cứ thế không chỉ Gia Nghĩa mà còn một đống bạn chí cốt ngồi một đứa một câu an ủi tôi...
Ngoài cười trấn an thì tôi thật không biết làm thế nào...
Về đến phòng, vứt túi xách lên bàn, ngã lưng lên giường, lúc này thì mọi cảm xúc mới bắt đầu vỡ oà...
Tôi không cần cố gượng chống đỡ trước mặt người khác nữa. Một mình nhắm mắt để mặt nước mắt chảy dài trên má, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ đến lúc tôi và Hân Bác cùng ngồi trước máy tính thảo luận đề tài.Lúc Hân Bác giảng bài, dịch nghĩa cho tôi, tôi lẳng lặng sờ ngón tay anh, hô hấp của anh chợt ngưng lại..Khi ấy tôi luôn cảm thấy người Thầy ở trên cao không thể với tới kia, đang yêu tôi sâu đậm.
Tất cả những điều đó giờ giống như một giấc mộng đẹp. Một nỗi buồn đã lâu không thấy chợt dâng lên trong lòng.
Vài phút sau, anh gửi tin:
“ Hạo Nhiên, em cho anh chút thời gian! Anh sẽ nhanh chóng từ chức và giải quyết mọi chuyện.."
“Chính vì em không muốn anh từ chức nên mới phải làm như vậy! Đồng ý với em, anh phải ở lại đây, hoàn thành ước mơ của mình, làm những việc anh muốn làm. Chờ đến một ngày, khi em có thể xứng với anh, em nhất định sẽ trở về.
" Đừng nói em cho rằng thời gian hai năm rất ngắn, Thành phố A cũng không phải xa đấy chứ?”
“Em có thể có lựa chọn khác sao? Ai nấy đều thấy được nhà trưởng rất kỳ vọng vào anh, muốn bồi dưỡng anh..Nếu anh cứ như vậy mà từ bỏ, thì sẽ thế nào ? Còn cả Ba bà Mẹ anh , hai người họ sẽ ra sao.. Anh nhẫn tâm khiến ba mẹ anh thất vọng sao… Nỗ lực của anh anh cố gắng biết bao năm qua, giờ chỉ là hai năm anh không thể chờ được ư..?"
“Hạo Nhiên, việc này không cần em lo lắng, anh có thể xử lý tốt.”
“Em biết anh có thể. Nhưng mà, em thật sự muốn đến Đại Học Ở Thành Phố A , em rất thích ở đó nhưng lúc trước không có khả năng vào..Ở đó em có thể học thêm nhiều thứ. Em muốn tự bản thân mình trau dồi, học hỏi..Em không thể cả đời sống trong sự che chở của anh… Em muốn trưởng thành, học cách dựa vào bản thân mình và cũng để xứng với anh nữa.."
Anh đọc nhưng không trả lời, tôi tiếp tục nhắn:
“Trong mắt mọi người, em không xứng với anh, bản thân em cũng biết mình không xứng, cho nên em vẫn luôn lo sợ, sợ không đuổi kịp anh, ngày càng cách xa anh , sợ tình cảm của anh giờ đây chỉ là nồng nhiệt nhất thời, sau này nguội đi anh sẽ nhận ra rằng em chẳng qua chỉ là một người thực sự tầm thường… Anh từng nói, cảm giác an toàn là tự mình mang lại cho bản thân, vậy nên em không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế...Vì lần này nó giúp em cũng cố cảm giác của bản thân em.."
“Anh hỏi lại em lần nữa: Em nhất định phải đi à?” - Hân Bác chua xót nhắn từng chữ một..
“Đúng vậy, em đã quyết định, mong anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Anh trả lời nhưng tin nhắn không có chữ, ngay cả một icon cảm xúc cũng không có..
Là anh không biết dùng từ gì diễn tả tâm trạng của mình hay là sự bản thân mình khi tức giận sẽ nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Tôi cố nén nỗi đau tiếp tục gõ chữ:
“Có thể anh nghĩ em rất ích kỷ, em cũng cho rằng bản thân mình thực sự ích kỷ. Nhưng nếu anh thật sự yêu em, hãy cho em một cơ hội, để em trưởng thành…”
“Hạo Nhiên, rốt cuộc em muốn cái gì?”
“Em muốn tự tin, anh hiểu không? Em không tự tin khi đứng bên cạnh anh, em không tự tin việc anh sẽ luôn mãi bên cạnh em, em cũng không tự tin mình có thể bước vào gia đình anh, làm cho ba mẹ anh đều yêu thích em.”
Anh ....không trả lời nữa.
Tôi cứ như thế ngồi ôm điện thoại suốt một buổi chiều...Anh vẫn luôn online chỉ là không thèm nhắn lại một tin nào nữa...
Tôi bắt đầu chán ghét việc nói chuyện điện thoại vì không thể nhìn thấy biểu cảm của Hân Bác , cũng không thể cảm nhận được nỗi đau của anh sâu dường nào.
Và anh cũng làm sao có thể thấy được những giọt nước mắt rơi vô lực ướt nhoè một mãn lớn trên chiếc gối của tôi.
Hai năm quả thực khá lâu, nơi kia cũng rất xa..Tôi không thể đi bộ vài bước là có thể nhào vào lòng anh như trước được..Nhưng tôi bắt buộc phải rời đi, không phải vì bản thân, mà vì anh.
Thời gian đã khuya, mọi người có lẽ cũng đã chìm vào giấc ngủ...
Màn hình sáng, là tin nhắn của Hân Bác
“Hạo Nhiên, Anh có thể gặp em không?” Anh hỏi.
Tim tôi khẽ run lên, đấu tranh hồi lâu, mới ra sức hạ quyết tâm.
“Chúng ta cố gắng đừng gặp nhau, nhỡ đâu để người khác nhìn thấy…”
“Ngày mai anh phải đi công tác.."
“Ngày mai? Gấp vậy sao?!”
“Hiệu trưởng vừa nhận được điện thoại, nói dự án nảy sinh vấn đề, nên anh phải lập tức đi..."
“Vậy khi nào anh mới quay trở về?”
“Vẫn chưa biết được, nhanh nhất cũng mất một tuần, còn lâu hơn thì phải chờ đến khi có kết quả.”
“Vâng. Mấy ngày tới có thể em phải đi làm thủ tục rời trường.”
“ Hạo Nhiên , chuyện chuyển trường chờ anh về rồi nói được không?”
Cảm giác chia xa nghiền nát trái tim tôi...
Tôi ngồi dậy lục tìm lon bia, bật nắp ngửa đầu uống sạch một hơi... Mùi vị đắng chát y hệt như nước mắt, chảy vào trong tim.
Đã quen với sự dịu dàng của anh, đã quen được anh che chở. Mới một tuần, tôi đã không nỡ rời xa đến thế mà hai năm… thì phải sống thế nào đây.
Tôi rốt cuộc không thể khống chế dục vọng muốn được gặp anh của chính mình, xuống lầu chạy về hướng nơi ở của Hân Bác
Dưới ánh đèn mờ nhạt, dưới lầu nhà Hân Bác, tôi cảnh giác nhìn bốn phía, xác định chung quanh không có ai, tôi một mạch chạy lên lầu.
Không dám gõ cửa, sợ làm ồn đến vẻ tĩnh mịch của đêm nên tôi chỉ lặng lẽ gởi một tin nhắn:
“Anh mở cửa, được không?”
Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, cửa được mở ra.
Ánh đèn vàng phòng khách chiếu sáng người tôi muốn gặp nhất, một hình bóng cô đơn.
" Em nhớ anh lắm!” Tôi nhào vào lòng anh, hai tay ôm chầm lấy cổ anh.
Cửa dần đóng lại sau lưng tôi, không cho bất cứ ai có thể dòm ngó...
Tôi kiễng chân, hôn lên môi anh. Tôi chưa bao giờ khao khát mãnh liệt đến thế, muốn cảm nhận nhiệt độ của anh, cảm nhận nhịp tim anh, chờ mong anh có thể lấp đầy nỗi mất mát trong lòng tôi.
Hân Bác sau vài giây thất thần, thì bỗng dùng tay đỡ gáy tôi, một tay ôm lấy eo tôi, hôn tôi say đắm. Chúng tôi hôn nhau nồng nàn, hôn đến quên trời đất..Nụ hôn cháy bỏng thiêu hủy lý trí, anh ôm tôi đi về phía giường, đẩy ngã lên , luồng tay vào chiếc áo phông rộng của tồi rồi từ từ cởi bỏ nó..
Chúng tôi chạm mắt nhau như một lẽ đương nhiên, tôi còn thấy được cả hình ảnh của bản thân trong đôi mắt đen ấy, thời gian dường như ngưng đọng lại. Không biết qua bao lâu trước khi khuôn mặt đẹp trai đến mức khó hiểu ấy cúi xuống gần hơn. Lí trí tôi như một cục đá ngầm đè nặng không thể điều khiển cơ thể, tôi chẳng biết nên nhắm hay chớp mắt, cũng chẳng biết nên ngưng thở hay thở nhanh hơn. Sau cùng tôi quyết định nhắm mắt cùng nhịp thở chậm lại, tôi cảm nhận được đầu mũi tròn tròn sượt qua má hướng về phía tai tôi...
Tôi để mặc anh áp lên người tôi, nóng bỏng hôn từ tai xuống cổ, rồi lên ngực mình…
Ánh đèn ấm áp bao trùm, trên sàn nhà hai bóng người song song mờ ảo, quần áo dần dần cởi ra.
Áo phông, quần sort, quần đùi, áo ba lỗ… Từng cái từng cái rơi trên xuống mặt đất...
Cơ thể mềm mại chuyển động nhẹ nhàng, hương thơm dìu dịu sâu thẳm. Đầu ngón tay của Hân Bác mơn trớn cổ tôi cùng những vết hôn đỏ sậm trên da thịt tôi, rồi dừng lại nơi mẩn cảm trên ngực tôi, nhẹ nhàng vuốt ve...
"Anhhh..Ưm ưm ." - Tôi cất tiếng rên ngay cả khi môi hai đứa vẫn đang dính chặt lấy nhau.
Ngón tay Hân Bác chuyển qua bên hông, một đường đi xuống..
“Anh sẽ không cho em đi. Nói gì cũng không cho…” Hân Bác ngồi trên , ôm thân thể tôi nhẹ nhàng đi vào.
Tôi vẫn kiên định trả lời:
“Em nhất định phải đi, nói gì cũng phải đi!”
“Em!” Thanh âm tức giận nuốt cùng nụ hôn cuồng nhiệt , không biết Hân Bác muốn kìm nén hay bộc phát sự giận dữ của anh nữa.
Đau cùng yêu, kích thích mãnh liệt khiến tôi không thể suy nghĩ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cơ thể nóng rực khó chịu, cảm xúc ăn mòn tri giác, hồn xiêu phách lạc. Thân thể chìm đắm trong từng cơn sóng tình nối tiếp nhau dâng lên..
Tôi chống người lên, mê đắm đáp lại sự cuồng nhiệt của anh, đôi môi đỏ mọng mềm mại mút cắn da thịt nóng bỏng của anh, cũng muốn lưu lại trên người anh những vết tích không thể xóa nhòa.
“Hân Bác, em yêu anh!” Mười ngón tay tôi luồn vào những sợi tóc của anh, trơn mềm, hương thơm dịu nhẹ..
Đôi mắt đen đón nhận cái nhìn quyến rũ của tôi. Đôi môi Hân Bác run run, không hề phát ra âm thanh nào. Hai tay nâng chân tôi, hôn lên từng tất da thịt đó..
Tôi khẽ thở dốc, yếu ớt tựa vào ngực anh.. Dòng điện như chạy khắp toàn thân, tôi cắn chặt môi dưới, không để cho tiếng rên rỉ khiến người ta hổ thẹn thoát ra khỏi miệng…
Tôi nhắm mắt lại, thân thể như được lấp đầy trong nháy mắt. Hân Bác dùng tay nâng mặt tôi lên, mê loạn nhìn tôi,khàn giọng nói :
“Ngoại trừ để em đi, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em…”
Tôi cười cười, lắc đầu, mồ hôi bịn ra giữa trán.
Hông anh chợt dùng sức một cái, đẩy vào nơi sâu nhất..Cơn đau nhất thời ập đến, tôi kêu lên một tiếng ai oán:
“Không cần!”
Tôi không phân biệt được cảm xúc trong ánh mắt anh, chỉ mơ hồ cảm thấy trong mắt anh lóe lên một nỗi bi thương…
Tôi bắt được tay anh, anh ủi anh.
“Em, em sẽ trở về..Sẽ trở về tìm anh.."
Anh không dịu dàng như những lần trước…
Động tác lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ.
Tôi không nhịn được rên rỉ một tiếng, thoả mãn hòa quyện nỗi đau.. Yêu đương càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm cũng đến càng lúc càng rõ…
Toàn thân tôi đều bị kéo căng, vùi mặt vào vai anh, thân thể đón lấy từng lần va chạm không hề dịu dàng của anh, vui sướng, buồn bực bùng nổ trong cơ thể, quét qua từng ngóc ngách..
Anh ôm chặt tôi, hôn lên môi tôi thật sâu.
Tay tôi nắm chặt ra nệm , sự kích thích khiến tôi không ngừng rên rỉ..Toàn thân tôi đột nhiên căng cứng, run rẩy kịch liệt..Tôi giữ chặt cánh tay anh...
“Hạo Nhiên…” Hân Bác khẽ rên một tiếng, gắt gao ôm lấy tôi, một dòng trắng đục nóng bỏng trào ra...
Hưng phấn qua đi, anh nằm trên người tôi. Thân thể quấn quýt lưu luyến không rời, khắp phòng tràn ngập hương vị hoan ái..
Tôi nhẹ nhàng ôm eo Hân Bác, không nỡ buông ra.
Nếu tôi có thể yêu anh ít hơn một chút, yêu bản thân nhiều hơn một chút, tôi nhất định sẽ ở lại!
Nhưng tôi quá yêu anh, yêu hình ảnh nghiêm trang anh đứng trên bục , vẻ thanh cao đó tôi không muốn anh từ bỏ...
Như thế, Hân Bác không còn là Hân Bác .
Hân Bác đắp chăn ngang người tôi, tôi lưu luyến rúc vào lòng anh.
“Hạo Nhiên , đồng ý với anh!”
Anh khẽ hôn những sợi tóc của tôi:
“Dù thế nào cũng không được đi, ở lại trường chờ anh về. Dự án này được duyệt xong, anh nhất định cho em một câu trả lời .”
Tôi dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh, cẩn thận đem hình dáng anh ghi tạc trong lòng.
“Được rồi! Em nghe anh, dù thế nào em cũng sẽ không đi. Chờ dự án này được duyệt, anh muốn làm thế nào tùy anh.”
Hai hàng lông mày nhíu chặt của Hân Bác rốt cuộc cũng giãn ra, anh ôm tôi vào lòng. “Tin tưởng anh, cái gì anh cũng đều có thể cho em!”
“…” Thứ tôi muốn cho đến nay không nhiều, chỉ cần có anh là đủ rồi!
Tắt đèn, tôi nhìn bóng dáng anh trong đêm tối, chậm rãi áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng quanh người anh từ sau lưng.
Thực sự luyến tiếc mùi hương của anh.
Lại một đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng, tôi lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp, chân trần bước xuống giường, cầm quần áo mặc vào..
Tôi chuẩn bị cho anh một bữa ăn sáng đơn giản..Ốp la, bánh mì và một cốc cafe.
Rồi viết lại một mảnh giấy cho anh:
"Em làm bữa sáng cho anh...Dạ dày anh không tốt, phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi …Anh yên tâm đi công tác nhé, em sẽ đợi anh về!
Hạo Nhiên 🖤🤍"
Cánh cửa từ từ khép lại, tôi nhìn lướt qua người đang ngủ say trong phòng một lần nữa, không biết anh đang mơ thấy gì, mà hai tay lại ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, miệng mỉm cười nhẹ nhàng...
Một giấc mơ đẹp sau một đêm mặn nồng sắp tan, thay thế vào đó là một chuỗi ngày đau đớn sắp kéo đến..
( huhu viết xong rồi cái làm thế nào lỡ tay xoá mất tiêu, làm phải ngồi mò viết lại nên hơi lây một tẹo nhé ạ 🫂🫂)
ns 18.68.41.179da2