Trước đây, tôi luôn cho rằng giữa người và người có thể có sự chênh lệch, nhưng nếu so sánh về sự thông minh với nhau thì khả năng không quá lớn.
Thiên tài có một phần là do thiên phú còn lại cũng là mồ hôi nước mắt tự mình bỏ ra tự phấn đấu, từ đó cũng đủ để thấy sự chênh lệch có nhiều lắm cũng chỉ ở một phần nhỏ ở thiên phú mà thôi..
Thế nhưng, sau khi nghe xong báo cáo mà Hân Bác làm trong 3 ngày, tôi mới biết cái gì gọi là chênh lệch.
Đề tài đó tôi đã làm gần một năm, thậm chí còn định làm tiếp nữa, trong khi anh chỉ tiện tay lật xem bản kế hoạch nghiên cứu của tôi, nhìn qua một chút kết quả thí nghiệm của tôi, rồi bàn luận vài vấn đề với Giáo sư hiện tại của tôi, thì sau đó liền phân tích rõ ràng theo một logic mà tôi có suy nghĩ nát óc cũng không ra, hẳn là còn lập ra một phương án nghiên cứu khả thi hơn cho tôi nữa.
OMG, điều này hoàn toàn chứng minh. Một phần nhỏ thiên phú kia không tầm thường chút nào..Nó rất quan trọng, quan trọng hơn so với sự cố gắng nỗ lực rất nhiều..
Trong văn phòng, sau khi Hân Bác và GS thảo luận xong, anh liền nói:
“Giáo sư, tôi có một dự án rất khả thi, muốn hợp tác nghiên cứu cùng với tổ của anh, không biết anh có hứng thú không?”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Hân Bác, nếu anh cùng GS hợp tác, thì phải chăng là anh sẽ phải thường xuyên đến đây hay không..??..Hoặc ra GS sẽ thường xuyên đến đó.."
Nói cách khác, về sau tôi và Hân Bác sẽ thường xuyên gặp mặt nhau…
Lần này anh đến đây, rõ ràng là có mưu tính trước!
Sau khi GS nghe xong, liền lập tức phấn khởi vui mừng, ông nói trước kia từng xem qua một bài báo cáo của Hân Bác, khi ấy đã vô cùng ngưỡng mộ năng lực của anh, ông còn nói bản thân cũng có rất nhiều đề tài muốn liên kết..
Hân Bác hào hứng đáp lại:
" Đợi khi nào tôi làm xong báo cáo liền đem tài liệu đưa cho GS xem qua, lúc đó sẽ thương lượng về kế hoạch nghiên cứu cụ thể.."
"Hiện tại đề tài nghiên cứu hiện nay của tôi cũng đang gặp phải một vấn đề khá là nan giải, đến khi đó sẽ cùng cậu tìm hiểu kỹ càng hơn, xem xem liệu có điểm nào đột phá không.." - GS gật đầu nói thêm
Hai người càng nói càng vui vẻ, trông có vẻ khá hợp nhau, cảm giác như là sao không gặp nhau sớm hơn vậy..
Nhân lúc đang không có ai, GS vừa đi ra ngoài nghe cuộc điện thoại, tôi không nhịn được đá xéo Hân Bác:
“Với tài năng của anh, không tham dự tham gia giành giải thì thật là đáng tiếc!”
Anh thản nhiên đáp:
“Quả thực từng có một thời gian, đạt được giải thưởng Nobel là mục tiêu phấn đấu của anh,nhưng anh hiện tại phát hiện em còn hấp dẫn hơn giải nữa…”
"Nguỵ biện.."
Nhưng ngọt ngào lại chảy vào tận sâu nơi đáy lòng, khóe miệng tôi không kìm được mà cong rõ lên.
“Sao anh lại có thể không theo đuổi chút gì kia chứ, phải đem năng lực của mình cống hiến cho đất nước.."
Hân Bác nghe vậy thì đặt tài liệu đang cầm trong tay xuống, ở trước mặt tôi nghiêm túc nói..
“Anh không tham gia giải Nobel, không có nghĩa anh không theo đuổi gì cả. Thời đại ngày nay đã thay đổi, thế giới ngày nay chỉ toàn là lợi ích, anh không cần hư danh ảo…”
“Vậy rốt cuộc anh cần gì?”
Hân Bác suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói với tôi: “Làm chuyện mà anh có năng lực làm, bao gồm chuyện mang tới cho em hạnh phúc…”
Ngay cả lời để nịnh nọt mà cũng có thể nói với trình độ như vậy, tôi thực sự phục anh sát đất.
Tôi xoay mặt cười trộm một chút.
“Một năm không gặp, khả năng kể chuyện cười của anh ngày càng cao.."
“Quá khen!” Hân Bác lặng lẽ nắm chặt tay tôi, nhỏ giọng nói:
“Công việc tối nay đã lên lịch của em có thể hủy được không?”
“…” tôi có ngốc mấy cũng hiểu được ý anh.
Tôi trước nay không hề biết trình độ nói của mình kém đến vậy, nghĩ mãi cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để tả anh...
“Thầy Trần, ngày mai em còn có báo cáo, em cần về nghiên cứu..Em ở ngay trường mình nếu có sai xót bị mất mặt cũng không sao, nhưng anh có thể đừng đến đây lại tự bôi nhọ danh dự của mình được không hả?”
“Chỉ cần em ko đi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Nói sai rồi, em mới không…”
Nói chưa hết câu, tôi thấy GS trở lại, lập tức chuyển thái độ dè dặt nghiêm túc, tiếp tục nghe Hân Bác và GS thảo luận chủ đề khi nãy.
Khi kết thúc, tôi nghe GS hỏi Hân Bác:
“Không biết việc ăn uống của cậu khi ở đây có vấn đề gì không, nếu có, cậu cứ việc nói nhé..!!”
Hân Bác không một chút e dè nói:
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp, tôi muốn Hạo Nhiên dẫn tôi đi dạo một lát, không biết có phiền gì không..??"
“Tất nhiên là được rồi, ko phiền gì đâu..” Nói xong, GS nhìn về phía tôi. Tôi đương nhiên hiểu chuyện liền gật gật đầu, nhưng trong lòng cảm thán một tiếng, đối mặt với hai người thầy hướng dẫn, tôi căn bản không có quyền lên tiếng phát biểu ý kiến cá nhân.
“Cậu còn muốn đến nơi nào, tôi đều có thể bảo Hạo Nhiên giới thiệu cho cậu.”
“Nghe nói bãi biển ở đây khá đẹp, còn có cả ..vv" - Hân Bác nói một hơi những điểm mà anh tìm hiểu qua
Tôi vừa nghe xong thì choáng váng..Không phải chứ, trước khi anh ấy nói anh ấy có nhìn bản đồ trước không vậy, những địa điểm này không gần nhau đâu nha..Muốn đi thì một vài ngày là không đủ đâu..
GS vừa nghe thì đồng ý không một chút do dự, sau đó quay đầu lại dường như ám chỉ lòng biết ơn sâu sắc trước sự vất vả của tôi..
Tôi lúc này mới hiểu được, hóa ra chuyện hẹn hò anh ấy cũng có thể hợp thức hoá đem vào thảo luận được..
Xong..Đến đây vấn đề nhân quyền hoàn toàn có thể không cần bàn cãi, bởi vì trên thế giới này căn bản là không có.
***
Dù ở đây được hơn 1 năm nhưng tôi chưa từng đi đến nơi này dù chỉ một lần..Nên khi đứng ơ đây, tôi chợt nhận thấy rằng thành phố này lại đẹp đến thế.
Sáng sớm, Hân Bác nắm tay tôi đi dạo dọc bên tàu, hưởng thụ không khí mát lành của biển cả…
Đến giữa trưa, chúng tôi đi qua khu chợ, cùng nhau nếm rất nhiều đồ ăn vặt nổi tiếng, còn nếm được cả vị tình yêu mặn nồng hơn cả thức ăn ngon..
Quá giờ trưa, chúng tôi cùng nhau đến suối nước nóng ngâm mình..Trầm mình dưới dòng nước ấm áp, cảm xúc dâng trào tình cảm còn nóng hơn cả làn nước trong..
Hoàng hôn buông xuông, tôi và anh cùng nhau đứng trên một căn gác nhỏ, thu hết tất cả thành phố sầm uất này vào tầm mắt.
Tôi đứng đó nhìn về phương xa tràn ngập chờ mong.
Cuộc đời mỗi người chúng ta hệt như một chuyến đi trên biển, bồng bềnh lênh đênh trôi trong vô định..Sẽ có đôi lúc không khống chế được phương hướng của vận mệnh, nhưng ta có thể được chọn người cùng ta thưởng thức những phong cảnh trên chặng đường đó, dù biển có sâu, đường có dài thì chuyến đi đó cũng sẽ trở nên đặc biệt hơn bởi một người..
Một đoá hoa rơi, như thông báo cho sự kết thúc. Nhưng sau đó, trên nhánh cây lại nhú lên những mầm sống khác, từng chiếc lá non xanh mơn mởn đua nhau đâm chồi..
Đối diện với một màu xanh đầy sức sống trước mặt, làm cho người ta nhìn thấy được có những điều luôn thật sự có thể trường tồn vĩnh cữu..Tình yêu cũng vậy, một khi đã trải qua những tháng ngày tươi đẹp, giai đoạn thê lương tàn lụi cũng sẽ đến..Nhưng sau đó một lần nữa lại sẽ nở rộ như những mầm sống mới..
Tiếp nối những ngày sau đó, tình yêu bị bỏ quên đã lâu bắt đầu được hâm nóng nhanh chóng, tôi và Hân Bác dính lấy nhau như đôi sam cùng nhau đi thăm thú khắp nơi, chẳng khác nào đang đi hưởng tuần trăng mật ngọt ngào.
Nhưng chuyện không ngờ là, lại thêm một đôi oan gia cũng đang muốn giúp chúng tôi gia tăng chút gia vị tình yêu cho chuyến đi chơi thêm ngọt ngào. Không ai khác chính là Gia Nghĩa, bạn cùng phòng trước đây của tôi, cùng tiểu Bân, em họ của Hân Bác..QQMột hôm nọ, tôi nhận được điện thoại của Gia Nghĩa..Vừa bấm vào cuộc gọi thì bên kia đã sổ một tràng lòi mắng mỏ đầy dỗi hờn..
“Đồ vô lương tâm nhà mày, có bạn trai xong liền quên sạch cả bạn bè luôn phải không?!” Giọng Gia Nghĩa bình thường rất dễ nghe nay lại như như kiểu bị người yêu ruồng bỏ, khiến tôi nghi ngờ liệu nó có đang bị thất tình hay không?
“Nếu tao nhớ không lầm, mấy hôm trước chúng ta còn gặp nhau, nói chuyện trên line mà!” Tôi nói. “Tao còn rủ mày sang đây chơi, mày bảo công việc dạo này rất bận mà..?"
“Haizzzz!” Đầu dây bên kia thở dài một hơi khi nghe nhắc tới công việc, giọng Gia Nghĩa càng trầm xuống
“Đừng nhắc tới nữa, tao chưa bao giờ gặp ông chủ nào keo kiệt như tên đó, tiền lương phát không bao nhiêu còn tệ hơn trợ cấp của trường học nữa.”
“Thế sao mày không kiếm việc làm thêm khác đi?”
“Công việc dạo gần này khó kiếm lắm, căn bản không có công ty nào chịu thuê sinh viên mới ra trường như tao. Mà gia đình tao đã cắt đứt nguồn viện trợ , nếu tao không đi làm, thì đã sớm chết đói rồi.."
“Không thể chứ..?" - Cỡ bằng cấp như Gia Nghĩa còn thất nghiệp..
“Bằng cấp tao đủ, năng lực cũng không tệ, không có khả năng là không công ty nào không chịu nhận tao nhỉ, chắc chắn là tên giám đốc đó đã giở trò!”
“…” tôi cười lắc đầu
“Nghe nói Thầy Trần đi tìm mày à? Tình cũ nối lại rồi sao..?” Gia Nghĩa im lặng một lát, không nghe tôi nói gì, bèn bật cười trêu chọc tôi:
“Ha ha! Tao biết ngay là mày không chống cự nổi mà..Tao bật mí cho mày một bí mật nhé, bình thường thì thầy ấy nhìn tao bằng nửa con mắt, ko thờ ơ cũng lãnh đạm..Nhưng có một hôm tao "lỡ miệng" nói mày gọi điện cho tao khóc như mưa, thì thầy ấy liền bay hồn mất vía…”
“Gia ....Nghĩa....!” - Tôi nâng tông giọng hét lớn vào điện thoại
“Không cần cảm ơn tao đâu. Ông già tao chặn nguồn viện trợ của tao,chút tiền lương không đủ cho tao ăn, hiện giờ tao đang muốn tới Thành Phố A chữa lành..Mày báo đáp bằng cách bao trọn gói cho tao là được!”
“Được thôi ! Chuyện nhỏ, làm chuyến du lịch 7 ngày 6 đêm cho hai người, thế nào?”
“Không cần, tao đi một mình thôi.”
“Một mình?” Tôi có ngốc cũng cảm giác được có điều khác thường. Một người đang yêu đương cuồng nhiệt đột nhiên muốn đi du lịch một mình, trăm phần ngàn là tình cảm có vấn đề.
“Đương nhiên rồi..Biết đâu đợt này đến đấy có thể gặp được tình yêu bất ngờ thì sao!”
“Oke thôi! Thế mày tính bao giờ đi ?”
“Tao sắp xếp được công việc thì sẽ gọi điện thoại cho mày .”
Cúp điện thoại xong, tôi ném di động sang cho Hân Bác nói.
“Gọi điện thoại cho tiểu Bân đi, nói với anh ta là Gia Nghĩa muốn tới thành phố A.”
Làm bạn bè tốt tất nhiên phải biết "giúp đỡ " bạn mình ...có qua có lại cả thôi..
Vài ngày sau đó, chuyến bay vừa đáp xuống sân bay, Gia Nghĩa lấy hành lý đẩy ra, đang ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng tôi trong biển người thì bất ngờ gặp Tiểu Bân, bạn trai cũ vừa mới chia tay xuất hiện trước mắt..Gia Nghĩa lập tức nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn sang tặng cho tôi một bỏ boom đang chực chờ nổ..
Tôi tỏ vẻ cực kỳ vô tội nhún nhún,nói:
“Tao chỉ lỡ miệng nhắc tới chuyện mày muốn đến đây du lịch một mình mà thôi…”
“Trần Hạo Nhiên !" - Đáp lại tôi cũng là một hơi dài đầy phẫn nộ kkkk
“Mày cũng không cần cảm ơn tao đâu!”
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, để lại Gia Nghĩa đang cật lực vùng ra khỏi cánh tay đang gì chặt của tiểu Bân...
ns 15.158.61.8da2