Tôi dẫn anh đến một nhà hàng..39Please respect copyright.PENANAsssFVXOmhF
Họ vừa vào cửa, cô phục vụ nhiệt tình bước đến chào.
“Hạo Nhiên, dẫn bạn tới ăn cơm à?”
Tôi nói: “Đúng vậy, cô đừng quên giúp ông chủ lấy tiền anh ấy nhiều một chút, rồi trích hoa hồng cho tôi với.”
Cô phục vụ tất nhiên không xem lời nói của tôi là thật, mắt nhìn chằm chằm Hân Bác, kinh ngạc nói:
“Anh ta không..., không phải là anh chàng đẹp trai trên máy tính của cậu đấy chứ? Người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp.”
Tôi đỏ mặt liếc qua Hân Bác một chút :
“Anh ấy là thầy của tôi, mới đến tham dự hội nghị .”
Cô ấy nháy nháy mắt và nói với tôi bằng ngôn ngữ bản địa:
“Giờ người thật đã đến đây rồi, cậu không cần mỗi ngày ngẩn ngơ trước ảnh chụp nữa!”
Tôi vội lảng sang chuyện khác, hỏi anh: “Thầy , thầy muốn ăn gì ạ?”
“Em chọn đi, anh sao cũng được.”
“Vậy cứ lấy mấy món tôi thích đi.” Tôi nói. “Cho thêm bốn chai rượu nhé .”
“Không thành vấn đề.” Cô ấy còn cố ý tới gần tôi, nói nhỏ:
" Bốn chai? Cần nhiều tới vậy à? Không phải cậu muốn chuốc say anh ta đấy chứ?”
“…”
Đúng là tôi muốn chuốc say anh, mời anh hết ly này đến ly khác.
“Thầy, em mời anh, chúc mừng anh trở thành giáo sư có nhiều thành tựu như hiện giờ..."
“Em mời anh…”
".."
“Em mời anh…”
“…”
Tủu lượng của Hân Bác không tốt, nhưng tôi mời anh bao nhiêu, anh uống bấy nhiêu..Nên mới chỉ uống ba chai đã vịn lấy rào chắn bên đường nôn tối tăm mặt mũi.
Tôi ngồi trên rào khẽ đong đưa hai chân, nhìn biểu hiện thống khổ của anh, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ vì được trả đũa..
Ngược lại, tôi có chút đau lòng. So với khi tôi nằm trên giường ôm dạ dày bị rượu hành hạ mà khóc lóc, còn đau xót hơn!
Nhìn sắc mặt anh ngày càng tái nhợt, môi bị anh cắn hằn rõ dấu răng, tôi vô cùng áy náy tự trách..Bèn chạy đi mua một chai nước khoáng, lấy tay vỗ vỗ lưng anh:“
"Uống chút nước xem đỡ hơn không?”
Anh súc miệng, tì vào tường đứng thẳng lên. “Tửu lượng của em tốt thật…”
“Cũng tàm tạm!” Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc mình, cười nói:
“Nếu mỗi ngày anh uống ít nhất bốn chai liên tục trong một tháng có lẽ tửu lượng còn cao hơn em!”
Anh sững sờ nhìn tôi, không nói gì nữa.
“Thầy , với tư cách là sinh viên của anh, em dạy anh một điều: Tuyệt đối không được đắc tội với người như em..Em đặc biệt ghi thù.."
Hân Bác lại uống vài ngụm nước, ngồi bên cạnh tôi, tay cố ý nắm chặt bàn tay tôi đang đặt trên rào chắn.
Tôi hỏi anh: “Nếu đã không thể chờ em, nếu lúc trước đã chọn chia tay, tại sao còn muốn đến đây? Bây giờ anh không còn thấy nơi này rất xa,hai năm rất dài nữa sao?”
“Khi đó, em kiên trì muốn đi, luôn miệng nói muốn tìm kiếm tự tin, bảo anh để em đi, để em theo đuổi cuộc sống mà em muốn, anh cứ tưởng em cũng giống như nhiều người khác muốn từ bỏ tình yêu ,một lòng muốn thành công, theo đuổi ước mơ mà không biết quý trọng người yêu mình.... Mãi đến một ngày, anh một mình ra biển, ngồi trên boong tàu…”
Tay anh hơi siết chặt, đôi mắt gợn lên một nỗi đau thống khổ....
“Hôm đó anh đọc thư em để lại cho anh… Anh bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Em căn bản không phải loại người ham danh lợi, giấc mơ lớn nhất của em chính là một gia đình yên ấm, một cuộc hôn nhân mãi mãi không chia lìa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời cao, một giọt nước mắt khẽ rơi trong đêm tối.
“Hôn nhân mãi mãi không chia lìa ”, tôi thích câu này..
Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mỏng manh trên người, lắc đầu:
“Anh sai rồi! Em rời đi là vì yêu anh, em không muốn anh vì em mà từ bỏ sự nghiệp của mình..Anh đã không làm em thất vọng, Anh đã thực sự làm được!”
“Nhưng những thứ đó, có ý nghĩa sao?”
“Anh biết không…” tôi tiếp tục nói:
“Giáo sư của bọn em cực kỳ kính nể anh! Ngay cả khi ông ấy rất không thích người khác giỏi hơn mình..."
Hân Bác chợt nói:
“Anh không cần sự nể trọng của ông ta! Người anh cần là em…”
Tôi cười nhìn anh:
“Em cũng rất nể trọng anh!”
“Em…” Hân Bác nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đến trước mặt, lúc đó tôi mới nhìn rõ những tơ máu đỏ trong mắt anh.
“Anh muốn hỏi em tại sao lúc trước lại không nói đúng không?”
Tôi không đợi Hân Bác nói mà tự khắc nói thêm:
“Nếu em nói ra thì anh sẽ vì em mà từ bỏ nhiều hơn! Em không phải một người thông minh, nhưng em yêu anh, em chỉ có thể cố gắng suy nghĩ cho anh, hy sinh cho anh. Em chắc chắn rằng anh nhất định sẽ hiểu em, nhưng ko ngờ anh lại… anh lại từ bỏ em.”
“Hạo Nhiên… anh xin lỗi!”
“Em đã nói rồi, em không muốn nghe xin lỗi"
Tôi đứng dưới bóng đêm lạnh lẽo, nụ cười thê lương đầy dịu dàng...
“Thực ra, ở hiện tại chính là cái em muốn, anh có được tất cả mọi thứ, ...."
“Nhưng anh đã đánh mất em!”- Hân Bác cắt lời chen vào...
Tôi giãy khỏi tay anh, mỉm cười nhìn lên bầu trời. “Khuya lắm rồi, em đưa anh về khách sạn nhé!”
Tôi vẫn không muốn nói anh biết: Anh không đánh mất tôi, bởi vì trái tim tôi vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi, chỉ là....
Có người nói tôi đã làm đúng, cũng có người nói tôi làm sai, ai cũng có những suy nghĩ của riêng họ..
Nhưng trong lòng tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình làm sai.
Cho dù có làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy!
Bởi quá khứ đã định sẵn là như thế, dù đúng hay sai, chỉ cần nhìn xem hôm nay bạn có được những gì, mất đi những gì là có thể biết được.
Tình yêu chân chính, cần phải chịu được thử thách.
Tình yêu không vượt qua được thử thách, sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn!
****
Thấy sắc mặt Hân Bác không tốt lắm, tôi không đành bắt anh đi BTS, bèn quyết định bắt taxi về...
Tôi quay mặt nhìn Hân Bác ngồi phía bên kia, ánh mắt anh vẫn đăm chiêu nhìn về cảnh vật bên ngoài cửa sổ, ngọn đèn đường hiu hắt càng thấy rõ sự buồn bã trên mặt anh.
Tôi cũng lẳng lặng không nói thêm gì, quay mặt về hướng cửa bên mình..
Cả hai cũng là đều nhìn ra cửa sổ nhưng tôi thì nhìn bên này, còn anh lại nhìn bên kia, tầm mắt không giao nhau…
Tôi hy vọng xe cứ đi như vậy, không cần vội đến đích..
Nhịp điệu không đổi, xe vẫn chạy bon bon trên đường, nhưng khách sạn đã ngày càng gần.
Giờ phút chia tay sắp đến, tôi bỗng nhiên có cảm giác không nỡ chia xa, nên không khống chế được mà cất giọng hỏi:
“Hơn một năm qua, anh sống tốt không?”
Hân Bác không trả lời.
Tôi quay đầu nhìn về phía Hân Bác , mới phát hiện ra mắt anh đang nhắm, hàng mi dài che phủ đôi mắt mơ hồ, hệt như khuôn mặt đang say ngủ yên bình của anh vào một buổi sáng trong ký ức.
Có lẽ là chất cồn lại cộng thêm sự mệt mỏi đã khiến anh không cầm cự được mà ngủ quên...
“Anh tài xế ơi, có thể chạy chậm một chút không, để anh ấy nghỉ một lát.”
“Không thành vấn đề!” Anh lái xe cười như hiểu ý, nói:
“Quan tâm chu đáo như vậy, nhất định là cậu rất thích anh ta!”
Tôi bất chợt thấy được hàng lông mi của Hân Bác khẽ rung động khi nghe được câu nói ấy, nhưng anh không có mở mắt, dường như đã ngủ rất sâu.
Nước mắt tôi khi đó rốt cuộc không thể kìm được nữa, từng giọt một rơi thấm ướt một mảng áo trước ngực.
“Đúng vậy, tôi rất thích!!!!!
Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức tim đầy vết thương, nhưng vẫn cố chấp trồng một chậu cây mà anh ấy thích bên cửa sổ, vì sợ sẽ quên mất đi bóng dáng anh ấy....
Thích đến nỗi dù phải chịu bao nhiêu khó khăn vất vả cũng đều cố gắng nhắc nhở bản thân làm mọi việc thật hoàn hảo, chỉ hy vọng đến một ngày khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì tôi mà rung động...mà...mà trở về bên cạnh tôi…
Thích đến mức mỗi ngày tôi đều tự lừa mình hết lần này đến lần khác…nhưng chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất vui vẻ…”- Những tiếc nất nghẹn hoà cùng giọng nói đầy bi thương..
Cổng lớn khách sạn như ẩn như hiện trước mắt, rốt cuộc xe vẫn đi đến đích cần tới..Xe dừng trước cửa khách sạn.
Tôi bình ổn cảm xúc mình, nhẹ nhàng lay lay Hân Bác, nói với anh:
“Đến khách sạn rồi, anh dậy đi, lên phòng rồi ngủ tiếp.”
Anh có mở mắt ra, trong mắt hiện lên một màu đỏ thẫm.
Nhìn anh trong bộ dạng này, tôi càng thêm hối hận về sự tùy hứng của mình, hỏi anh một cách áy náy:
“Anh khó chịu lắm à?”
Hân Bác lắc đầu, cố gắng loay hoay mở cửa bước xuống xe. Tuy anh có thể đi,nhưng bước chân hơi loạng choạng, tôi vội vàng chạy lên đỡ lấy anh, rồi đưa anh đến tận cửa phòng.
“Thầy Trần, anh vào nghỉ đi! Sáng mai em tới đón anh đến phòng thí nghiệm.” Trái tim tôi chùng xuống, lời nói cũng vì thế mà trở nên nặng nề xa cách hơn..
Hân Bác mở cửa, bật đèn, gọi tôi lại:
“Em không vào ngồi một chút sao?”
Tôi lưỡng lự trong giây lát, lắc lắc đầu: “Không đâu, anh mệt rồi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”..
Nói xong tôi đang định đi thì ai ngờ khi vừa xoay người, Hân Bác đột nhiên tiến tới ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, kéo tôi vào trong phòng anh, ép tôi vào góc tường hôn say đắm…
Vẫn là tác phong của anh, nhanh nhạy mà không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào.
Một tay anh ôm chặt eo tôi, một tay mạnh mẽ giữ chặt lấy gáy tôi, đôi môi cuồng nhiệt ngậm lấy cánh môi mọng nước của tôi, triền miên giày vò, đầu lưỡi bắt lấy cơ hội nhanh chóng xâm nhập thăm dò.
Hơi thở nồng mùi rượu, như chuốc say cả thân thể tôi...Đôi tay chống cự của tôi dần mất đi sức lực, buông xuống bên người.
Chờ đến khi tôi lấy lại được ý thức sau một trận hôn mãnh liệt, tôi không hiểu sao đã bị kéo đến bên giường, còn đẩy ngã lên đó.
Đôi tay lành lạnh vừa vuốt ve thân thể tôi, vừa thuần thục cởi từng cúc trên áo tôi..
“Anh định làm gì? Tính cưỡng b.ức em sao..!" Tôi tưởng người như Hân Bác tuyệt đối sẽ không thừa cơ hội làm loạn, xem ra tôi đã lầm rồi!39Please respect copyright.PENANAByFLCQEwyh
“Em cũng có thể xem như là nối lại tình xưa!” Anh nhẹ nhàng trả lời.
“Anh nằm mơ đi!” Trái tim tôi chợt bồi hồi rung động.
Anh nở nụ cười, ghé vào bên tai tôi nhỏ giọng nói:
“Anh xem em hôm nay có thể mạnh miệng đến bao giờ…”
Hân Bác lại di chuyển tay xuông cởi cúc quần Jean của tôi..Tôi còn chưa kịp giãy dụa, hai tay đã bị anh kẹp cứng, lại còn đè chặt trên đỉnh đầu. Ngay liền sau đó, anh áp mặt xuống khoảng da thịt trắng ngần trước ngực tôi..Rõ ràng tôi cảm nhận được hơi thở sâu của anh, khi anh cúi đầu ngậm lấy nhuỵ hoa hồng hồng e ấp, thân thể tôi liền xuất hiện những cảm xúc mãnh liệt khác thường…
Bị người đàn ông mình yêu say đắm đụng chạm mạnh mẽ như vậy, bị người đàn ông mình ngày đêm nhung nhớ hôn say sưa lên cơ thể của mình một cách điên cuồng.
Loại cảm giác này…
Không nên nói ra thành lời thì hơn..
“Anh…” Tôi ngừng một lúc, tức đến nghiến răng, nhưng lại không biết phải làm sao. “Làm sao anh tới đây có một ngày mà đã học đâu ra cái tính biến thái vậy hả.."
“Chẳng phải ngay từ ngày đầu tiên trông thấy anh em đã biết anh biến thái à!?”
Cũng đúng ha..!!!
Chuyện quan trọng như thế, sao tôi lại quên mất chứ!
“Anh có thể chú ý đến thân phận của mình chút được không, đừng khiến một sinh viên như em phải mất mặt, em cũng không muốn sáng mai lại ồn ào một vụ cưỡng bức.”
Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, cười gian xảo: “Hạo Nhiên, anh có chuyện cười muốn kể em nghe.”
Tôi ngạc nhiên, nhìn anh ngơ ngác.
Lúc này mà anh còn có hứng kể chuyện cười ?
“Anh tự nhận mình không ngốc, anh cũng không phải kẻ dễ ngủ, nên… em nghĩ rằng anh có khả năng sẽ ngủ khi đang ở ngay bên cạnh em sao..?" Khi tôi chưa kịp hiểu ra vấn đề thì anh tiếp lời :
“Anh nhắm mắt, không có nghĩa anh đang ngủ!”
Ầmmmmm.Là anh lừa tôi
Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất mà tôi từng được nghe từ khi sinh ra tới giờ, tôi có thể dùng câu chuyện này..tự cười nhạo chính mình!!
Ngốc nghếch cũng nên có giới hạn. Cớ sao tôi lại có thể ngốc tới mức này được chứ...
Làm sao tôi lại không lường trước được anh giả vờ ngủ?!
Tôi vừa tự trách, vừa cố gắng nhớ lại những lời mình đã nói...
Đừng nói anh đều nghe thấy hết nha!
Tôi âm thầm cầu nguyện anh vì hơi men nên chỉ nghe được chút ít..Không nên nghe tường tận cả câu như thế..
Hân Bác làm ra vẻ bình thản nói thêm một chuyện nữa:
“Còn một chuyện nữa, anh quên nói với em..Hồi anh học đại học, anh đã từng đến đây làm sinh viên trao đổi một thời gian nên tiếng người bản địa anh nghe có thể hiểu được"
OMG, vậy là khi nãy ở quán rượu anh đều nghe hiểu câu chuyện giữa tôi và cô nhân viên đó
“Anh…” Hai má tôi đỏ ửng, cố giả bộ trấn tĩnh cười khan :
“Thầy Trần, một năm không gặp, anh trở nên có khiếu hài hước đó.”
“Chủ yếu là có chuyện thực sự rất mắc cười!”
Thực sự quá mất mặt, Tôi như chết đứng !
Quá thảm rồi !
Nhưng càng thảm hơn là – tôi đang bị tên biến thái nhất thế giới này đè dưới thân, ngay cả cơ hội tự tìm lối thoát cũng không có!
ns 15.158.61.13da2