Qua đêm nay tôi chợt nhận ra rằng, không nên chơi trò chuốc say " người yêu cũ" để trả đũa, vì người được hời sau vụ đó không ai khác là anh, còn tôi ư...!! Lại thất thân rồi 😚
***
Tôi đang nỗ lực suy nghĩ nên nói cái gì để phá vỡ không khí xấu hổ này để giữ gìn mặt mũi, thì Hân Bác lại thừa cơ hội bận rộn giúp tôi cởi nốt quần áo còn chướng ngại, nhanh như chớp dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ...
Đến khi tôi cảm giác có một luồng khí lạnh chạy qua mới đột ngột nhận ra cảnh ngộ của mình..Một mảnh quần áo cũng không còn..Ánh mắt mơ màng của anh đã nói lên số mệnh dù có chạy đằng trời cũng không thoát..
Nhân lúc Hân Bác đứng dậy kéo rèm cửa, tôi theo phản xạ đột nhiên muốn chạy trốn, vội vàng bò xuống giường.
Nhưng vừa chạy đến cửa thì lập tức dừng lại! Tôi ngu thật, nhưng cũng không ngu đến mức chạy ra khỏi cửa!
Quay đầu nhìn lại Hân Bác, anh cố tình cầm quần áo lắc lư trước mặt tôi, ném lên đầu giường. Sau đó liền thảnh thơi ngồi xuống giường với một tư thế vô cùng hưởng thụ..Một tay chống lên giường, tay kia kéo kéo cà vạt, mỉm cười nhìn tôi, nói:
“Nếu em muốn đi, thì anh cũng không ép em ở lại. Em cứ tự nhiên nhé!”
“Anh… Tại sao lại thừa nước đục thả câu như vậy..? Anh muốn em tha thứ cho anh nhưng anh lại làm ra cách này..."
“Cái anh có nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn, vốn định là dùng ba tháng ở đây để theo đuổi em lần nữa, nhưng là do em hôm nay, em không nên bắt anh uống nhiều rượu như thế, em không biết đàn ông sau khi uống rượu thường sẽ làm loạn sao?”
Tại sao nghe ra giống như là lỗi của tôi vậy?
Tôi đang định phản bác, thì chợt thấy vẻ mặt thích thú của anh anh, bất chợt cúi đầu nhìn lại cơ thể trần trụi của mình thì mặt đỏ như gấc, tay chân lóng ngóng không biết che đậy làm sao..
Tôi không nói được lời nào, lại nghĩ lúc này sao không có một chuyện đột xuất gì đi, để tôi tìm một cái cớ trốn cho rồi...
Nếu sớm biết trên thế giới vẫn còn những người thầy gian trá đến vô sỉ như vậy, một tên thầy khiến tôi xấu hổ không nói nên lời thế này thì tôi chả thèm học, thà làm kẻ mù chữ còn hơn!
Lúc ngẩng đầu lên nhìn lại anh, Hân Bác đang nhàn nhã mở từng cúc áo , thong thả cởi quần.
Thay vì kinh sợ, tôi liền tự trấn tĩnh lại.
Nếu đã vậy, thì hà tất gì phải trốn tránh, cũng không phải là chưa từng bị nhìn qua..Loại chuyện này nếu đã là cố ý thì nếu hôm nay không xảy ra, ngày mai không xảy ra, thì ngày mốt hay ngày mốt nữa cũng sẽ xảy ra!
Nhìn môi anh tự tin nhếch môi lên cười như có như không. Tôi liền quay ngoắc thái độ, đứng tựa vào cửa, nhìn Hân Bác cởi quần áo..
Áo sơ mi màu trắng được cởi ra từ trên người anh, từng đường cong sắc sảo, cơ bắp cường tráng ẩn hiện xuất hiện ra trước mắt tôi.
Tôi bỗng nhiên thất thần, bất giác nhớ lại đêm hôm đó, sau khi kết thúc một đợt triền miên, anh nằm bên tôi, Lưng anh lấm tấm những giọt mồ hôi li ti ánh lên đầy gợi cảm dưới ánh đèn vàng ấm áp. Tôi khi đó quyến luyến chạm vào lưng anh, làn da anh mịn màng săn chắc...
Tôi có chút hoài niệm…
Không biết từ khi nào, Hân Bác đã bước đến cạnh tôi, từng thớ da thịt anh mang theo một chút mát lạnh ép chặt lên ngực tôi…
Một dòng điện nóng từ ngực chạy đi khắp toàn thân, khiến tôi như tê dại.
Tôi khẽ thở gấp một tiếng, nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ mơ màng, đôi môi mọng nước vừa bị hôn đến sưng tấy lại càng thêm mê người. Anh lại cúi đầu hôn tôi, không điên cuồng như ban đầu, nhưng lại dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi dụ hoặc tôi..
Bàn tay anh di chuyển khắp người, men theo từng ngóc ngách anh quen thuộc, từ chiếc mũi dời qua hai má, đến vành tai, rồi chiếc cổ nhỏ, sau lại đến ngực…
Anh mỗi lần đều như thế, mặc dù đang trong tình thế là ép buộc, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đây không phải là đang phát tiết, mà là một loại khát khao được hoà quyện hợp nhất làm một..
Thế nên dưới sự âu yếm của anh, thân thể tôi không cách nào kháng cự được nữa, vì anh mà run rẩy, khát khao..
Thân thể tôi thực sự thành thật hơn miệng tôi rất nhiều, ngọn lửa được nhóm lên vì anh, khát vọng anh.
Mỗi một vị trí tay anh lướt qua, đều trở nên tràn ngập mong đợi..
Cảm giác được sự chấp thuận của tôi, Hân Bác trực tiếp bế tôi lên, đặt trên giường…
Anh thong thả vuốt ve tấm lưng tuyệt mỹ của tôi, tay di chuyển xuống từng chút một, chậm rãi men theo đường thẳng, khẽ mơn trớn nơi mẫn cảm nhất của tôi…
“Không…” Không cho tôi tránh, Hân Bác liền đè giữ chặt tôi lại, cánh tay ôm chặt eo tôi, dùng hai chân tách đôi chân khép chặt của tôi, nhanh chóng đẩy vào.
“Aaaaaa"
Sự nhạy cảm bị kích thích đột ngột bỗng trở nên tê dại, khoái cảm đã lâu không có lan khắp toàn thân.....
Tôi không kìm được rên rỉ thành tiếng, cái gì cũng không nghĩ ra được nữa, liền ghì chặt lấy cơ thể đang chuyển động nhịp nhàng của anh…
Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười đầy mờ ám:
“Vẫn là cơ thể em thành thật hơn em.”
Tôi biết...
Tôi quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Sự rung lắc theo nhịp điệu kịch liệt, y hệt như trong kí ức cũ nhưng rõ nét như mới vừa xảy ra hôm qua..
Từng tưởng rằng sự triền miên mây mưa lần đầu tiên là đẹp đẽ nhất.
Từng tưởng rằng sự lãng mạn mà anh tạo dựng đêm hôm đó đã đạt đến đỉnh điểm của tình yêu và dục vọng..
Từng tưởng rằng sự điên cuồng trước khi chia xa là lần cuồng nhiệt nhất.
Nào ngờ, khoảnh khắc khiến người ta hồn siêu phách lạc lại là lúc hoà vào nhau sau những ngày chia xa dài đằng đẵng, tình xưa được nối lại…
Anh tiến vào càng lúc càng sâu, nhưng vẫn không sao khỏa lấp được sự trống rỗng từ nỗi nhớ nhung của tôi, dường như vẫn không thể đáp ứng được toàn bộ khao khát của tôi.…
Vì thế, tôi chủ động chống người ngồi dậy, ôm lấy vai anh, quỳ gối ngồi lên chân anh, để thân dưới chôn sau vào, thắt chặt.
Tôi dùng môi của mình lưu lại những dấu hôn nhỏ vụn trên thân hình rắn chắc của anh..Tôi như ghi dấu lại những tủi hận, oán thán, sự chờ mong, cùng những nỗi nhớ của mình.
Đến khi tôi nếm thấy vị mặn mặn, tôi mới phát hiện trên mặt mình toàn nước mắt.
Anh dường như cũng cảm nhận được nước mắt của tôi, dùng hai tay nâng mặt tôi lên, hôn đi những giọt lệ trên đó.
“Còn giận anh sao?”
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ hôn lên khóe môi anh.
“Hân Bác , tình yêu em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi!”
“Anh biết, ngay từ khi vừa thấy em, anh đã biết…”
“Anh biết cái gì?” Tôi tưởng bản thân đã che giấu rất kỹ.
“Em chỉ mắng người nào em để tâm..." ..
Anh lại nằm xuống, tình yêu tràn đầy lại một lần nữa xuyên qua thân thể tôi.
Quá trình sau đó tôi không nhớ rõ bản thân mình đã làm gì, hay nói những gì nữa..Nhưng điều duy nhất tôi nhớ là hơi thở hổn hển không thể kìm lòng của anh, đó mới là sự thoả mãn chân thực nhất…
Khi tất cả qua đi, anh nằm bên người tôi, mồ hôi lăn xuống theo những đường cong cường tráng trên lưng .
Tôi tựa nhẹ vào lưng anh, lấy tay mình vuốt ve dọc theo những đường xương hơi lõm vào đó…
Từ thời khắc gặp lại nhau, từ khi tôi bắt đầu run rẩy vì bóng dáng anh, tôi liền biết chính mình sẽ lại chìm sâu.
Nhưng tôi cứ nghĩ với nỗi bi thương khổ sở mà bản thân mình chống đỡ hơn một năm qua, thì ít ra tôi cũng có thể duy trì được vài ngày để kiêu ngạo..nhưng đáng tiếc, chỉ mới một ngày trôi qua, tôi liền vứt bỏ lớp ngụy trang, cùng anh mây mưa trên giường…
Hết thảy mọi chuyện diễn ra nhanh đến nỗi khiến tôi cảm thấy như một giấc mơ, có chút khó tin.
Có lẽ đây chính là số phận đã được định sẵn trong đời!
Tôi cựa quậy, Hân Bác nhột khẽ cười ra tiếng, người chồm lên, ôm tôi vào lòng.
Anh còn chụp lấy bàn tay đang không yên phận của tôi, rồi cù tôi..
Tôi cười khúc khích cố tránh đi, nhưng thân thể lại đắm chìm trong cảm giác vừa tê vừa ngứa, hô hấp thì càng lúc càng rối loạn.
Nhiệt độ vừa mới hạ, lại bắt đầu tăng lên.
Từng nụ hôn nóng bỏng liên hồi, dày đặc như những giọt mưa thấm ướt toàn thân.
“Anh…” Tôi cười hỏi:
“Làm một thầy giáo, anh không ở trường dạy chữ mà đến đây tìm lạc thú, anh không sợ làm hư một thế hệ mầm non đang nhú sao?”
“Anh là tới đây kiểm tra giữa kỳ theo lệ , xem sinh viên của mình ở đây liệu có phụ lại sự bồi dưỡng của anh không.”
Tôi hung hăng trừng anh một cái:
“Có kiểu kiểm tra như anh vậy sao ? Kiểm tra trên giường luôn?!”
“Thời gian cấp bách.” Anh đột nhiên xoay người đè tôi xuốnggiường, mỉm cười nhìn tôi: “Chi bằng hôm nay anh nâng cao hiệu suất một chút, tranh thủ thời hạn ba tháng này…”
“Anh muốn gì?”
“Đương nhiên là làm kiểm tra thêm một lần nữa…”
Lời nói liền biến mất ngay sau đó, biến mất trong miệng tôi, biến mất trong màn đêm kiều diễm..…
Hôm nay, mặt trăng ngoài cửa sổ vừa tròn, vừa sáng, xuyên thẳng qua bức màn cửa rồi trải dài xuống một vầng sáng nhạt…
Chúng tôi cùng nhau tắm rửa, lúc bẽn lẽn, lúc cười vui, lúc đùa giỡn, thoáng trôi nhẹ qua tựa như những ngày đầu..
Trong phòng tắm, ánh đèn vàng chiếu lên từng dấu hôn trên người tôi, những tia nước đổ xuống thân hình nhỏ nhắn, gột rửa đi lửa nóng sau một màn yêu đương nồng cháy.
Không rõ là đau, hay ngọt?
Tôi khẽ nâng nhẹ hàng mi ướt, nhìn về phía anh đang ở gần trong gang tấc, những tia nước văng xuống từ trên người anh, mờ mịt mơ hồ như ảo giác.
Hân Bác vén mái tóc ướt đẫm của tôi lên, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng:
“Có phải anh đến quá muộn không?”
“Đúng là quá muộn, muộn đến mức em cứ tưởng anh sẽ không đến.” Tôi tựa vào vai anh, một dòng chất lỏng chua xót dâng đầy đáy mắt. Vài tháng sau khi chia tay, tôi những tưởng anh sẽ không thực sự từ bỏ,vài ngày hết giận rồi sẽ đi tìm tôi giải thích, sau đó họ lại có thể ngọt ngào như trước, nhưng mà vài ngày hoá thành một năm...
“Vậy tại sao em không đi tìm anh? Một cuộc điện thoại hỏi thăm, hay dù chỉ là một tin nhắn cũng được.” Anh hỏi lại.
Tôi tắt nước, chậm rãi ngồi lên thành bồn tắm.
Tôi đương nhiên muốn, nhưng với điều kiện trên mạng không liên tiếp tuồn ra những tin đồn tình cảm của Linh Lan và anh. Tiêu đề toàn là những câu chữ nhạy cảm, hình ảnh bắt mắt, nội dung thì tin nào tin nấy đều ly kỳ, hấp dẫn..
“Linh Lan và bạn trai yêu đương say đắm nên từ chối lời mời của đạo diễn…”
“Bạn trai bí ẩn bất ngờ xuất hiện tại phim trường chúc mừng sinh nhật Linh Lan, làm cô cảm động đến rơi nước mắt,…”
Tôi đọc đi đọc lại nội dung tin tức, nhưng vẫn không muốn tin.
Nửa năm sau, tôi đọc được một tin khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng .."Linh Lan thừa nhận ngày kết hôn đã được định! Sau khi kết hôn muốn rời khỏi giới, an tâm làm chủ gia đình, giúp chồng dạy con!”
Ngày hôm đó, tôi thực sự muốn gọi điện cho anh, hung hăng mắng anh, đem mọi oán giận trong lòng nói ra hết.
Nhưng số điện thoại được bấm nửa chừng, thì tôi đã đau đớn buông xuống...
Lúc trước là tôi kiên trì muốn rời đi, sau khi chia tay, tôi lấy tư cách gì, đứng trên lập trường gì mà đi chỉ trích phụ bạc của anh.
Tốt hơn là nên tôn trọng lựa chọn của anh, chúc phúc cho anh tìm được một người vì anh mà bằng lòng từ bỏ cái tôi của mình.
Tôi hít vào một hơi, không thể xua tan sự ngờ vực ghen tuông trong lòng.
“Em từng muốn tìm anh, tuy nhiên anh bận quá.”
“Có những thứ vẫn luôn tồn tại với bận rộn.”
“Là cái gì?”
Anh trả lời hai chữ: “Nhớ nhung…”
Tôi mỉm cười trong hư vô.:
“Ai biết được anh bận nhớ nhung tình mới, hay tình cũ?”
“Tình mới?” Hân Bác nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Linh Lan!” Tôi không thể không nhắc nhở anh, mặc dù Hân Bác có trí nhớ siêu phàm “Đừng nói với em anh không nhớ ra cô ta.”
“Quan hệ giữa bọn anh không phải như em tưởng đâu.”
Cách làn sương mỏng, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, hoàn toàn không nhìn ra một chút dối trá nào trong đáy mắt.
“Không như em tưởng, mà như tin tức giải trí đăng hàng ngày.”
“Hạo Nhiên, sao em có thể đi tin lời bịa đặt của mấy phóng viên giải trí..?? Em hẳn nên biết, chuyên môn của họ là đặt điều, tung tin sai lệch, họ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn .”
“Chí ít thì hai người phải có gì đó thì họ mới thêu dệt lên, hay ít nhất là anh đã ngầm đồng ý cho họ tung tin.”
“Không phải anh ngầm đồng ý, mà là không quan tâm.” Hân Bác thản nhiên nói:
“Không ai nói rõ tên họ anh mà chỉ nói người đàn ông kia, làm sao anh phủ nhận!”
Tôi không thèm nói nữa.
Quả thực Linh Lan cũng chưa từng nói người đàn ông đó là ai, cũng không có ai đưa ra ảnh chụp của Hân Bác, thế nhưng tôi cứ luôn cảm thấy quan hệ của họ không đơn giản.
“Mặc kệ em có tin hay không, anh với Linh Lan…” Hai chữ Linh Lan nói ra vô cùng thoải mái.
Hân Bác đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa miệng nói:
“Anh với cô ta thực sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”
“Cũng y như quan hệ thầy trò bình thường của chúng ta hả?!”
Tôi do dự một chút, vẫn là nói ra.
Y như tôi nghĩ, đáp án của Hân Bác vẫn là phủ nhận.
Hazzzz...Quên đi! Tôi tự khuyên chính mình: Nếu đã chọn ở bên nhau một lần nữa, thì hà tất phải để tâm chuyện cũ, tự tìm phiền não.
Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra thì bên cạnh đã không có ai.
“Hân Bác ?”
Không ai trả lời. Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn khắp phòng, không thấy bóng dáng Hân Bác đâu cả.
Sờ tay qua một bên liền tìm được quần áo của mình, tôi vừa định mặc vào, sực nhớ quần áo đã bị anh bứt đứt sạch nút...
Tôi lập tức đoán được Hân Bác đã đi đâu, vì thế mỉm cười ngọt ngào nằm trở lại giường tiếp tục giấc ngủ.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, tiếng mở cửa vang lên khe khẽ.
Tôi mở to mắt, thấy Hân Bác đã trở lại, tay anh nhẹ nhàng bỏ xuống đồ ăn sáng, rồi lại lấy ra một áo trắng tinh cùng một chiếc quần jean nhạt màu từ túi giấy, nhẹ nhàng đặt bên gối tôi.
“Tỉnh ngủ rồi sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.”
"Dậy ăn sáng chút đi.”
Hân Bác đem sữa nóng, hai cái trứng luộc, cùng hai lát bánh mì lần lượt đặt lên bàn ăn.
Hệt như bữa sáng chúng tôi từng ăn trước đây.
Trong phòng toả ra mùi sữa ngọt ngào…
Tôi chạy qua ôm lấy anh, ôm anh thật chặt.
ns 15.158.61.13da2