Sau khi hướng dẫn cho cậu nhóc mới hết một lượt cũng gần một buổi, tôi liền chạy thật nhanh về nhà.
Vừa vào đến cửa, tôi liền cất tiếng gọi, giọng ngọt ngào: “Anh yêu, em về rồi!”
Không có tiếng trả lời. Bước vào bếp, trên bàn ăn là cơm và thức ăn vừa nấu xong, vẫn còn nóng. Đính cạnh bên còn có một mảnh giấy, nét chữ nguệch ngoạc hấp tấp:
"Hạo Nhiên, cho anh xin lỗi, không kịp chờ em về. Em gầy đi rất nhiều, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt..Yêu em"
Tôi vội gọi cho anh, nhưng anh đã tắt máy.
Bỏ điện thoại xuống, tôi giống như bị bỏ đói, ăn ngấu nghiến sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
Sau đó, tôi gửi cho anh một tin nhắn:
“Em đã ăn hết cả rồi, ngon lắm, có điều, anh quên chưa cho muối vào canh...”
Chiếc máy bay trực thăng chuẩn bị cất cánh, động cơ nổ máy, khói bụi bốc lên mù mịt. Hân Bác đưa tay che miệng, ho dữ dội..
Người ở phía đối diện lấy ra một chai si rô trị ho, đưa cho Hân Bác. Anh đón lấy, uống một ngụm, cơn ho tạm ngừng.
“Giáo sư Trần, Viện trưởng đã đặc biệt dặn dò anh phải ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy quay lại!”
Hân Bác khẽ cười nói:
“Không cần đâu, nếu để vợ tôi ở nhà biết tôi bị ốm, em ấy sẽ lo lắng lắm...”
***
Chuông tin nhắn vang lên, tôi lập tức bỏ xấp tài liệu trong tay xuống, cầm điện thoại lên xem, lại là tin nhắn chúc mừng từ bạn bè: “Sinh nhật vui vẻ!”
Ôi! Tôi cũng muốn vui vẻ lắm, đáng tiếc người tôi trông mong giờ chẳng rõ tung tích, tôi làm sao mà vui cho nổi.
“Đàn anh ?”
“…” tôi nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn ngơ. Anh đã đồng ý với tôi, đến ngày sinh nhật của tôi, dù bất kể có bận rộn thế nào anh cũng sẽ dành cả một ngày để bên cạnh tôi...
Kết quả là đến một tin nhắn cũng chẳng có...
Một bàn tay huơ huơ trước mặt tôi
"Đàn anh"
“Anh xem tài liệu này làm như thế đã được chưa?”
Tôi nhận lấy xấp tài liệu, đưa nó lên trước mặt, đọc sơ qua một lượt rồi nói:
"Phải chỉnh lại chỗ này một chút"
Ánh mắt Kim dừng lại trên khuôn mặt của tôi hồi lâu. Khuôn mặt điển trai của cậu ta hơi đỏ lên.
“Đàn anh... Hôm nay là sinh nhật anh phải không?”
“Ừ.”
“Tối nay anh có rảnh không?”
“Rảnh, có chuyện gì à?”
“Em mời anh bữa cơm nhé!" Anh chàng khẽ cười ngượng ngùng.
“Thời gian này may mà có anh giúp đỡ nhiều..."
Tôi đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào thì một tiếng ho chợt vang lên đằng sau, tôi lập tức ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng tao nhã đang đứng ở cửa phòng, đang nhìn tôi và cậu đàn em điển trai kia..
Tôi lập tức đứng dịch sang một bên. Tôi thề rằng tôi không hề để ý, chỉ là vô tình đứng hơi sát nhau thôi..
“Hạo Nhiên, em đến phòng làm việc của tôi một chút!” Khuôn mặt vị nào đó đang tối sầm.
Nhưng tôi thì lại tỏ ra hết sức hưng phấn, vội vã chạy về phía cửa, vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu, nói lại một câu:
“Xin lỗi nhé, tối nay tôi không rảnh rồi...”
Tôi gõ cửa, sau đó bước vào phòng làm việc của anh, vẻ mặt đầy ấm ức. Tôi đang định mở miệng thì một cánh tay đã dang ra, ôm chầm lấy tôi, kéo tôi vào lòng...Tôi lập tức quên cả việc cần anh giải thích, đắm chìm trong vòng tay đầy ấm áp này..
“Anh...” Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve xương quai hàm mà tôi nhung nhớ, khuôn mặt anh đã hóp đi nhiều, sắc mặt trắng bệch, tôi nhìn mà xót xa. Anh luôn như vậy, một khi làm việc là bất chấp, không chịu nghĩ đến bản thân. Tôi dịu dàng hỏi:
“Anh có mệt lắm không?”
Anh lắc đầu: “Không mệt!”
“Có nhớ em không?”
Một đôi môi mềm mại ập xuống, nói với tôi đáp án mà tôi muốn.
Nụ hôn nóng bỏng, say sưa đó làm không khí trong căn phòng trở nên ướt át, khi sắp đến giới hạn khả năng tự kiềm chế thì điện thoại của anh lại bất ngờ đổ chuông. Anh đành buông tôi ra, hắng giọng, rồi ấn nút nghe.
“Xin chào, Giáo sư ."
“…”
“Thời gian vừa rồi tôi ở trong vùng núi nên tín hiệu yếu.”
“…”
“Vâng, có chuyện gì thế? Thầy nói đi!"
“…”
“Chắc không có vấn đề gì, tôi cần xem số liệu một chút...”
“…”
“Bây giờ ư?” Anh liếc mắt nhìn sang tôi lúc này, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt say đắm trong lòng mình.
“Hôm nay tôi không có thời gian, để mai đi.”
“…”
“Tôi hiểu, nhưng...”
Thấy khuôn mặt anh lộ vẻ khó xử, tôi biết đây nhất định là một chuyện rất quan trọng, nên liền giúp anh chỉnh lại chiếc áo xộc xệch một chút, dịu dàng nói:
“Anh cứ đi đi, nhưng buổi tối nhớ về nhà ăn cơm đấy!”
Anh nói vào điện thoại một cách kiên quyết: “Tám giờ sáng mai tôi nhất định sẽ qua bên đó."
Sau đó, anh gác máy.
Tôi vuốt ve cổ áo của anh, ánh mắt quyến rũ: “Giáo sư giục anh gấp vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng, sao anh không đi?”
“Em nghĩ rằng chồng của em sức chịu đựng giỏi lắm cơ à, Lúc này rồi anh làm gì còn tâm trạng để đi xem mấy cái số liệu thí nghiệm đó chưa ?”
“Thầy Trần, anh bắt đầu hư hỏng rồi."
“Anh đã hư hỏng từ lâu rồi..."
Phòng làm việc giờ đây vô thức trở thành một nơi cấp thiết để chúng tôi gửi gắm cảm xúc nhung nhớ dành cho nhau..
Những tia sáng buổi xế chiều xuyên qua các khe cửa chiếu vào trong phòng, trên sàn gạch phản chiếu hai bóng hình đang quấn quýt.
Mấy tiếng gõ cửa đột ngột vang lên mà không kiêng nể gì.
Tôi buồn bực rời khỏi lòng anh, chỉnh lại tóc, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay mình rất nóng.
Hân Bác hít một hơi lấy lại nhịp thở bình thường, giọng nói vẫn hờ hững: “Mời vào!”
Kim cầm một tập tài liệu bước vào, nhìn về phía tôi một chút, rồi mới lễ phép nói với Hân Bác:
"Thầy Trần, những tài liệu nhập học này cần thầy ký tên ạ!”
“Được.” Hân Bác cầm bút, chẳng mấy chốc đã ký xong, rồi lại hỏi:
“Em làm quen với thiết bị thí nghiệm chưa?”
“Đều biết sử dụng rồi ạ, cũng nhờ có đàn anh quan tâm chỉ bảo tận tình ạ...”
Tôi thầm than: “Đàn em à, đàn anh đây có lỗi với cậu, đàn anh chỉ quên chưa nói với cậu, là đàn anh đang có một ông chồng bụng dạ hết sức hẹp hòi..Nên đừng lỡ miệng thế.."
“Ừ.” Hân Bác trầm ngâm một lát rồi nói:
“Tôi đang có một dự án nhưng đang thiếu người, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu qua đó tìm hiểu một chút về dự án.”
Anh chàng đẹp trai tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng đàn anh đã giúp em lập kế hoạch nghiên cứu rồi ạ, em với anh ấy cùng làm một đề tài.”
“Không sao, đề tài của Hạo Nhiên ấy, tôi sẽ sắp xếp người khác.”
Kim lại ngó qua phía tôi, thấy tôi im lặng không nói gì, thì tất nhiên không dám nói gì nữa: “Vâng, được ạ!”
Kim cầm tập tài liệu, rời khỏi phòng.
“Thầy Trần, thế này gọi là cậy lớn ức hiếp bé đó, đúng không nhỉ?”
Anh thản nhiên trả lời:
“Thế này gọi là đề phòng.”
“Đề phòng á? Anh đề phòng cậu ta hay là đề phòng em?”
“Một mũi tên trúng hai đích.”- Anh giỏi 🤣
“Từ bao giờ anh lại trở nên hẹp hòi, nhỏ mọn như thế vậy? Em chẳng qua chỉ hướng dẫn cậu ta một chút, không phải lúc trước anh cũng dạy em như vậy mà..
Anh cầm tay tôi thật chặt:
“Anh đã nói với em chưa nhỉ? Nắm tay em rất dễ chịu...”
“Chưa nói, có điều anh từng nói .... còn dễ chịu hơn" - Tôi nháy mắt trêu chọc
“Hạo Nhiên, chúng ta về nhà đi!"
“Chờ chút, em phải đi thu dọn đồ đạc đã.”
“Anh chờ em ở dưới kia.”
Tôi chạy thật nhanh về phòng thí nghiệm, Kim vẫn đang tập trung cao độ sửa lại dự án, tôi chào một tiếng, rồi tức tốc thu dọn đồ.
“Đàn anh .” Kim kìm nén hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng nói:
“Em nghe nói thầy Trần đã có gia đình"
"Ừ, thì sao ?” Tôi đương nhiên biết điều này, mà không ai có thể biết rõ hơn tôi.
“Thầy ấy rất yêu vợ, lúc trước khi ở trong khu quân đội, thầy vì quá mệt mà bị ốm, nhưng vẫn lo lắng cho vợ, nhất định phải quay về thăm vợ một chút mới thấy yên tâm.”
Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang rọi tới, khiến mắt tôi cay cay.
“ Đàn anh... Em không có ý gì khác, em...”
Tôi biết Kim đã nhận ra biểu hiện khác lạ của tôi, sợ tình cảm của tôi không có kết quả, cho nên mới nói với tôi những điều này. Cậu ta quả thực là một đàn em không tồi.
“Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này”, Tôi mỉm cười nói.
“Trong cuộc đời này việc đúng đắn nhất tôi từng làm chính là nhận lời làm vợ của anh ấy!"
Trước ánh mắt thảng thốt của Kim, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm. Vừa thấy Hân Bác, tôi lập tức nói ngay:
“Anh bị ốm mà không cho em biết, rốt cuộc anh có coi em là người nhà của anh không vậy?”
“Anh chỉ bị cảm lạnh chút thôi, bây giờ đã khỏe hẳn rồi.”
“Anh còn muốn gạt em à? Đêm nay ngủ ở phòng khách nhé!”
Vừa nghe nói phải ngủ ở phòng khách, ai đó không đánh đã tự khai:
“Anh không gạt em, ban đầu anh bị cảm lạnh, nhưng vì không điều trị kịp thời nên mới bị sốt..."
“Sau đó thì sao?” Tôi nghiêm mặt hỏi.
"... Rồi anh bị viêm phổi. Có điều, giờ đã khỏi, khỏi hẳn rồi.” - Hân Bác thành thật
Đúng lúc đó đó có vài sinh viên đi ra từ tòa nhà, Hân Bác lén kéo tay tôi, dỗ dành: “Đừng giận nữa mà, có gì thì về nhà nói."12Please respect copyright.PENANApWtnVjKtct
“Về nhà cái gì? Đi bệnh viện !"
“…”
“Anh phải qua đó kiểm tra sức khỏe, chỉ cần có một chút vấn đề, em sẽ cho anh ở trong bệnh viện luôn.”
Ở bệnh viện hết một buổi chiều, phiếu xét nghiệm một xấp, tôi hỏi han từng bác sĩ một để xác định tình trạng sức khỏe của anh hoàn toàn tốt, sau đó mới yên tâm để anh về nhà với điều kiện là phải cam đoan sẽ chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Vừa về đến nhà, thú tính trong người anh lập tức nổi lên, anh bế thốc tôi đi vào phòng tắm, sau đó cởi quần áo của tôi một cách thuần thục.
“Anh làm gì thế?” Tôi biết rõ còn cố hỏi.
“Trong bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, phải tắm rửa sạch sẽ mới được."
Quần áo lần lượt được trút xuống, anh không ngừng trao cho tôi những nụ hôn nóng bỏng. Tôi nhiệt tình đáp lại, thân hình mềm mại quấn chặt lấy anh. Anh không kiềm chế được nữa, chỉ muốn tôi và anh được hòa vào làm một...
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của anh lại đổ chuông, tiếng nhạc chuông đặc biệt cho biết người gọi là hiệu phó. Nén lại ngọn lửa trong lòng đang chực bùng cháy, anh tắt vòi nước, đưa tay với lấy chiếc điện thoại nhấn nút nghe, nói với giọng khàn đặc: “Chào thầy...”
Anh hơi hắng giọng, nói tiếp:
“Dạ vâng, em về rồi ạ... Đã giải quyết xong rồi... Vâng, kết quả kiểm tra đã có, tất cả đều đạt yêu cầu...”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, mỗi lần anh suy tư đều toát lên vẻ cuốn hút khiến người ta thần hồn điên đảo. Dù là trong tư thế mờ ám như hiện giờ, anh vẫn giữ được vẻ thanh cao..
Tôi nở một nụ cười xấu xa, len lén lấy tay vuốt nhẹ lên người anh, rồi từ từ đưa tay đi xuống. Vật nhỏ kiêu ngạo nằm gọn trong tay tôi, tôi bám vào thân thể anh, nhẹ nhàng để nó đâm xuyên qua mình.. Một ngọn lửa nóng bỏng chạy dọc người tôi, lấp đầy nỗi nhớ nhung bao ngày qua.
Cùng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được toàn thân Anh căng cứng, anh cắn chặt răng nhìn tôi, nét mặt vừa khổ sở vì phải kìm nén vừa khát khao đến tột cùng...
Hiệu phó lại hỏi trong điện thoại:
“Kết quả kiểm tra thế nào?"
Im lặng mười giây, cuối cùng anh mới trả lời: “Dạ... hình như đạt ạ "
“Hình như....?” Hiệu phó rõ ràng là không quen với cách dùng từ này cho lắm.
Tôi bật cười, từ từ vận động thân thể một chút..
Bàn tay cầm điện thoại của Hân Bác bỗng nắm chặt:
"... Thầy, hiện giờ em có chút việc quan trọng, để lát nữa em gọi lại cho thầy nhé!”
Không chờ đầu bên kia trả lời, anh cúp điện thoại rồi tắt máy.
“Đừng mà, em biết sai rồi...”- Tôi giơ hai tay xin hàng..Dưới ánh mắt tối sầm đầy dục vọng đó, anh triền miên luật động. Sau đó, trong phòng tắm chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đầy đê mê vang mãi chưa có dấu hiệu ngừng...
ns 15.158.61.20da2