Tối đến, bốn người chúng tôi đi đến Bar của khách sạn chơi tới tận khuya.
Gia Nghĩa trước giờ vẫn luôn lạc quan yêu đời nay đặc biệt im lặng, một vài khoảnh khắc còn chìm trong suy tư, rồi một mình cầm ly rượu uống một hơi sạch sẽ. Dưới ánh sáng vàng sậm, vẻ buồn bã không thể che giấu hiện rõ trên mặt..Ly rượu của Gia Nghĩa đã cạn, thì nó lại rót đầy. Tôi không nỡ nhìn, cũng không chịu nổi nữa, đưa tay giằng lấy ly rượu của bạn. Bỗng nhiên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi.
Tôi giật mình rút tay về, không ngăn cản nữa.
Tôi biết Gia Nghĩa rất yêu tiểu Bân!!!!
Không những yêu mà còn rất yêu, yêu sâu đậm..
Từ lần đầu khi Gia Nghĩa ôm một bó bông to đùng về phòng ngủ cẩn thận đếm từng bông một..
Rồi khi cậu ấy mỗi ngày trước 10h đều làm vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng lên giường nằm chờ từng hồi chuông reo vang..
Từ khi cậu ấy biết chuyện bản thân đã đem lòng yêu một người đàn ông tên Hà Bân mà bất chợt rơi nước mắt, tôi liền biết Gia Nghĩa đã yêu chàng trai có lịch sử tình trường có thể viết thành sách kia rồi..
Tình yêu có đôi khi kỳ diệu như thế, biết rõ bản thân đã yêu một người không nên yêu, nhưng vẫn không thể tự kiềm chế cảm xúc của mình mà chìm đắm vào. Cho dù có bị thương, nhưng vẫn không thể dứt bỏ.
Khi Gia Nghĩa đưa ly rượu tiếp theo lên bên miệng, tiểu Bân rốt cuộc không nhịn được nữa mà bắt lấy tay Gia Nghĩa, không nói không rằng tự động giằng lấy đi ly rượu trong tay.
“Uống rượu thế này có hại cho sức khỏe, em ăn chút gì trước đi.”
Gia Nghĩa đưa mắt nhìn tiểu Bân, hỏi:
"Bân, người anh yêu rốt cuộc là ai?”
“Là em!” Tiểu Bân vứt đi vẻ lãnh đạm thường ngày, chủ động cuối mặt xuống,ghé sát vào tai Gia Nghĩa nói:
“Anh yêu em.”
“Vậy còn cô gái kia thì sao?”
“Nếu người anh yêu là cô ta, thì anh cần phải hạ mình cầu xin em sao?”
“Thế…” Gia Nghĩa dùng ánh mắt mông lung nhìn tiểu Bân “Hơn một năm nay, anh có cô gái nào khác không?”
“Không có!”
“Thật sao?”
“Em là người anh yêu, anh tối thiểu cũng phải tôn trọng em, anh không muốn có tai tiếng.."
Gia Nghĩa im lặng một lúc,lại nói tiếp:
“Vậy còn Linh Lan thì sao ?”
Cái tên quen thuộc này chợt khiến đáy lòng tôi gợn sóng..Tôi vô thức liếc nhìn Hân Bác, chỉ thấy anh vẫn hờ hững cầm ly rượu nhấp một ngụm, khẽ tằng hắng một tiếng. Rõ ràng là như kiểu đang ra hiệu cho ai đó không được lỡ miệng..
Tuy nhiên tiểu Bân cứ như vô tình không hiểu ý tứ của anh, vẫn vội vàng giải thích nói: “Chuyện này em đừng nghi oan cho anh, Linh Lan từ lúc mười tuổi đã nói nhất định phải lấy anh trai anh, nên cô ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ nào với anh!”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Hân Bác, không phải vì việc Linh Lan muốn cưới anh, mà là việc cô ta đã bắt đầu thích anh từ năm 10 tuổi rồi..
Hân Bác bặm môi nhìn tiểu Bân đang làm ra vẻ vô can, liền hít vào một hơi quay sang tôi từ tốn nói:
“Anh với… Linh Lan thực sự không có cái gì hết.”
Tiểu Bận dùng giọng điệu đanh thép đầy nghĩa khí giúp anh :
“Chuyện này em có thể làm chứng, hai người họ không có gì đâu..Thậm chí có một lần Linh Lan chủ động cởi quần áo, anh ấy còn không hề…”
“Hà Bân !” Hân Bác ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt hét lớn với cái người với không sợ trời không sợ đất, không sợ thiên hạ chưa đủ loạn kia. “Mày câm miệng lại cho anh!”
Gì cơ cả quần áo cũng cởi rồi, mà còn nói chẳng có gì?..Vì sợ có người để ý rồi bàn tán, tôi cố hết sức bắt bản thân mình bình tĩnh một chút, dùng giọng nhẹ nhàng hỏi nhỏ:
“Có đúng vậy không?”
Thật sự mà nói, nếu không có người khác ở đây, tôi nhất quyết phải nghiêm hình bức cung anh một trận.
“Em đừng nghe nó nói bậy.” Hân Bác ôm lấy vai tôi, giải thích:
“Hai bên gia đình thân thiết từ lâu nên bọn anh có quan hệ tốt, từ nhỏ đã chơi cùng nhau. Nhưng từ khi anh đi du học, anh không còn liên lạc hay gặp lại cô ta nữa..Không tin em hỏi Tiểu Bân đi, mỗi lần gặp Linh Lan nó đều có mặt. Lần đó là do…” Hân Bác đang nói chợt trừng mắt một cái với tiểu Bân đang cười nghiêng ngã bên cạnh..
Nhưng đến cuối cùng lương tâm tiểu Bân cũng trỗi dậy, bèn giải thích cặn kẽ toàn bộ câu chuyện vs tôi..Sau khi nghe xong , tôi cuối cùng đã hiểu rõ vì sao khi đó Linh Lan tung tin còn Hân Bác vẫn cứ im lặng.
***
Bốn người vui vẻ đi chơi vài ngày. Sau đó Tiểu Bân cùng Gia Nghĩa trở về. Tôi và Hân Bác cũng quay trở lại trường..Vì để tiện cho việc thảo luận hợp tác, GS đã bảo tôi sắp xếp một chỗ cho Hân Bác trong phòng thí nghiệm, rồi trang bị thêm một chiếc máy tính cho anh để anh dễ dàng tra cứu tư liệu.
Tôi lập tức sửa soạn chỗ ngồi còn trống bên cạnh mình, dọn dẹp sạch sẽ..Mỗi khi nhìn Hân Bác ngồi vào vị trí bên cạnh , tôi không thể nào ngờ rằng, có một ngày tôi và anh có thể cùng ngồi trong một phòng nghiên cứu, thoải mái nói chuyện cùng nhau mà không bị ai dòm ngó..
Cũng vì thế mà thời gian một tháng trôi qua thật nhanh...
Ban ngày tôi cùng Hân Bác đến phòng thí nghiệm, giúp anh ghi chép số liệu.
Tối đến, chúng tôi cùng đi mua thức ăn rồi quay về phòng trọ vừa thuê, chế biến các món ăn..Vốn dĩ tôi muốn trổ tài làm cơm cho anh nhưng thực tế đáng tiếc tôi không hề có chút thiên phú nào trong việc nấu ăn. Nên Hân Bác đành loay hoay trong bếp trổ tài..
Ăn cơm xong, tôi thoải mái nằm thả mình trên ghế sôpha xem ti-vi, thỉnh thoảng nheo mắt ngó nghiêng nhìn ai đó đang say sưa cùng đồng chén trong bồn…
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Hân Bác tiến đến ghế sôpha ngồi cạnh tôi..Chúng tôi cứ bên nhau yên bình như thế..
Một hôm anh nói:
“Đợi anh về xử lý xong chuyện ở trường, lại qua đây với em.”
“Uhmmmm…”
Tôi không nói anh biết, tôi không muốn rời xa anh dù chỉ một phút, một giây, sự lưu luyến của tôi dành cho anh không chỉ có mỗi mình tình yêu giản đơn như trước. Tôi cần anh, cần anh ở bên mình hơn bao giờ hết.
Nhưng càng lưu luyến, chia ly đến càng nhanh.
Đêm cuối cùng của thời hạn ba tháng, tôi ôm lấy anh từ sau lưng, tình yêu mãnh liệt bùng cháy trên chiếc phòng nhỏ.
Tôi cảm giác thân thể mình tựa như dòng nước , còn Hân Bác như một chú cá vừa rời khỏi biển khơi, đang liều mình hút lấy hơi thở của tôi, sự ấm áp của tôi, sự dịu dàng của tôi, hút đến khi khô cạn mới thoả mãn…
Sáng sớm hôm sau, Hân Bác không nói lời nào thức dậy sớm thu xếp đồ đạc, tôi ôm tấm chăn mỏng, dựa lưng vào thành giường nhìn anh làm mọi thứ.
Quần áo khô anh giúp tôi lấy treo vào trong tủ, còn quần áo của anh, anh cũng gấp gọn cho vào bên cạnh..Tất cả các vật dụng cá nhân khác anh đều để nguyên như cũ, không hề thu dọn. Còn trong valy hành lý, ngoài tài liệu ra thì không có gì nữa..
Làm xong hết mọi việc cần, Hân Bác ngồi bên giường, choàng tay ôm lấy tôi, ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ..Từ những cái vuốt ve của anh, tôi cảm nhận được sự chia ly..
“Anh thấy em gần đây sức khỏe không tốt lắm, ăn uống rất ít. Sau khi anh đi em ở lại thì nghỉ ngơi vài ngày, cố gắng ăn uống một chút ” Hân Bác dặn dò kĩ lưỡng..
Tôi gật gật đầu. Tôi không dám lên tiếng, sợ mở miệng ra bản thân sẽ không kìm chế được mà khóc thành tiếng.
“Cả đêm qua em không ngủ, ngủ tiếp một lát đi.” Anh dịu dàng nói. “Ngủ dậy thì ăn cái gì đó, tìm bạn nói chuyện, không thì đi dạo phố, như thế tâm trạng sẽ tốt hơn… Còn nữa, buổi tối đừng làm thí nghiệm, rất không an toàn. Anh đã nói chuyện với GS rồi, ông ta cũng đồng ý xếp lại lịch cho em làm ban ngày..
Tôi lại gật đầu.
“Xuống máy bay anh sẽ gọi điện cho em… À, anh vẫn xài số điện thoại cũ, em gọi anh lúc nào cũng được, đừng lo ảnh hưởng đến công việc của anh.."
Anh dịu dàng hôn lên trán tôi, rồi về phía cửa…Giờ phút này, tôi mới hiểu được cảm giác cố níu giữ của anh năm đó..
“Em tiễn anh ra sân bay nhé!”
“Đừng tiễn, anh không muốn nhìn bóng dáng cô đơn của em một mình đứng ở sân bay.”
Tôi không làm anh thêm vướng bận, nên tự nhủ bản thân phải kiên cường, không được khóc, để anh an tâm rời đi. Nhưng khi tôi nhìn anh bước ra ngoài, cửa sắp đóng lại, tôi liền bất chấp tất cả đuổi theo, ôm chầm lấy eo anh từ đằng sau, nước mắt đầm đìa.
“Em muốn ra sân bay tiễn anh.” - Tôi thút thít nói..
“Em đi chỉ càng thêm buồn bã… Em đợi anh, anh sẽ mau chóng quay lại.”
“Anh đừng đi, em không muốn anh đi.”
“Ngốc! Anh sẽ nhanh chóng quay lại với em.” Hân Bác gỡ tay tôi đang ôm lấy eo anh ra, lau nhẹ hàng nước mắt, lưu luyến từ biệt..
Cảm giác đau khổ là vì chia tay.
Giờ đây lại hiểu rõ sự dày vò của ly biệt, so với chia tay còn đau tận trời xanh..
Ít ra chia tay còn cam lòng tự nhủ phải quên đi, nhưng chia ly chính là hằng ngày chờ đợi thời gian gặp lại..
Bóng dáng anh vừa đi khuất khỏi cầu thang thì mọi kiên cường của tôi đều buông xuôi, hai hàng nước vỡ oà tuôn ra ướt gối.36Please respect copyright.PENANAGrTKYhOB2O
Sắp tới giờ anh lên máy bay, tôi không màng gì hết, thay vội quần áo, bắt nhanh xe đuổi tới sân bay. Tôi chỉ muốn nói với anh một câu cuối cùng: Em yêu anh..!!!
Nhưng đáng tiếc, khi tôi đuổi tới nơi, máy bay đã cất cánh bay trên không trung...
Thêm một lần nữa mang đi tất cả tình yêu của tôi..
ns 15.158.61.19da2