Vào năm 2564 theo Phật lịch (2021 theo lịch Gregorian), khoa học đã tiến bộ đến mức các kế hoạch đang được thực hiện cho du lịch vũ trụ, nhưng vẫn còn một cái gì đó chưa biến mất theo thời gian. Nó chỉ xảy ra là cực đối lập với khoa học, thực tế là con người tiếp tục tin vào những thứ không thể nhìn thấy, những thứ như điềm báo và định mệnh.
Ngay bây giờ, tôi đang ngồi trước một chuyên gia về chủ đề này, lắng nghe cô ấy nói.
"[Vâng, Rahu cũng được sinh ra trong cung hoàng đạo này]. Bạn sẽ gặp xui xẻo."
Giọng cô ấy hơi khàn khàn, một phụ nữ trung niên mặc đồ trắng. Sau khi biết ngày và năm sinh của tôi, cô ấy bắt đầu viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy. Người phụ nữ hơi nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt xem xét kỹ lưỡng. Tôi đã cố gắng hết sức để duy trì tính cách lịch sự, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là:
"Tại sao tôi lại đến đây?"
"Tôi có thể thấy điều đó, trong quá khứ bạn đã trải qua quá nhiều thứ. Các ngôi sao nói với tôi rằng sẽ có nhiều sự cố đáng tiếc hơn sẽ xảy ra trong tương lai của bạn."
"Đúng vậy, gần đây anh ấy rất không may mắn. Tháng trước, anh ấy bị mất điện thoại và sau đó tuần trước anh ấy suýt bị xe đâm. Những điều tồi tệ nào khác sẽ xảy ra với anh ấy? ” Ngồi bên cạnh tôi và vội vàng hỏi những câu hỏi này là một cậu con trai với mái tóc vàng tẩy trắng, mặc đồng phục học sinh khá lộn xộn. Tôi liếc nhìn người bạn tốt của mình; anh ấy đang lắng nghe rất chăm chú, không giống như tôi.
"Nó sẽ không quá thảm khốc, nhưng nhìn vào các vì sao, sẽ không lâu nữa bạn sẽ gặp phải một vấn dêd rất nghiêm trọng. Mọi chuyện này có thể đã phát sinh từ một tội lỗi trong quá khứ, và bất kể bạn làm thế nào, bạn sẽ không thể thoát khỏi nó. Bắt đầu từ bây giờ, bạn cần đến thăm các ngôi đền để làm công đức thường xuyên, cầu nguyện với lòng nhiệt thành và làm nhiều việc tốt. Điều đó sẽ giúp xua tan, giảm đi một số bất hạnh."
"... Dạ vâng ạ." Tôi buộc mình phải trả lời. Sau đó tôi phải tiếp tục lắng nghe khi bạn tôi hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của thầy bói về tương lai của tôi. Tất cả những cuộc nói chuyện về dấu hiệu ngôi sao của tôi hoặc bất cứ điều gì đều đi vào tai này và ra tai kia.
Tên tôi là Nakhun Phatthanathada, tôi tròn 20 tuổi vào tháng trước. Tôi hiện đang học năm thứ ba chuyên ngành tiếng Anh, đang học tại một trường đại học nổi tiếng trong thành phố. Cuộc sống của tôi cho đến nay phải nói là tương đối suôn sẻ; Tôi đã gặp hầu hết những người tốt và lớn lên trong một môi trường tốt. Điểm số của tôi không tệ, trong tất cả các kỳ thi của mình, tôi đã đạt được điểm số mà tôi hài lòng. Nhưng sau đó tôi bước sang tuổi 20 và đột nhiên vì một số lý do nào đó, vận may của tôi bắt đầu trở nên giảm đi..
Đầu tiên, tôi bị mất điện thoại, sau đó tôi trượt một bài kiểm tra và thứ hạng lớp học của tôi gần như giảm. Bài luận mà tôi phải nộp cho giáo sư của mình đã bị xé nhỏ, và tôi bắt đầu thường xuyên vấp phải đôi chân của chính mình khi tôi bước đi. Gần đây nhất, như bạn tôi đã nói, tôi gần như bị một chiếc xe máy cán qua người..
Một trường hợp xui xẻo, hoặc một tội lỗi từ kiếp trước đã quay trở lại ám ảnh tôi như thầy bói đã nói, cả hai lí do đó đều không có khả năng xảy ra. Tất cả đều là lỗi của tôi vì đã quá bất cẩn. Gần như bị xe máy đâm là vì tôi không nhìn cả hai hướng trước khi băng qua đường, mất điện thoại là vì tôi tình cờ quên nó trong nhà vệ sinh công cộng, và điểm kém là vì tôi bị đau đầu vào ngày thi và không thể tập trung. Nhưng bạn tôi, Thi, thực sự tin vào những điều bí ẩn đó, và anh ấy không đồng ý khi tôi nói tôi ko tin.. Anh ấy tin rằng tôi đã gặp xui xẻo và kéo tôi ra ngoài để làm công đức và gặp thầy bói. Tôi thực sự không muốn đi, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn kiếm cớ để lừa tôi .
"Đi thôi. Tôi sẽ đưa bạn trở lại ký túc xá của bạn."
Sau khi lừa tôi thành công đến đền thờ và cười nhạo tôi cho đến khi khuôn mặt của anh ấy gần như bị nhăn nhúm lại, anh ấy vẫn mong đợi tôi đi vào với anh ấy.
"Đó là những gì bạn đã nói trước đó, rằng bạn sẽ đưa tôi trở lại ký túc xá của tôi. Ký túc xá của tôi là ở trong một ngôi đền sao? ” Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cách dò xét.
Đường trở về ký túc xá của tôi nằm cùng hướng với nhà của Thi. Thỉnh thoảng sau giờ học, tôi sẽ đi xe của anh ấy trở lại ký túc xá. Hôm nay, ban đầu tôi đã lên kế hoạch đến thư viện để làm một số bài tập về nhà và về nhà muộn hơn một chút, nhưng Thi đã khăng khăng đưa tôi về nhà.
Lúc đầu tôi không nghi ngờ bất cứ điều gì, cho đến khi anh ấy lái xe chạy ngang qua ký túc xá của tôi. Đó là khi tôi biết có điều gì đó không ổn. Anh ấy đã lừa tôi và nói rằng anh ấy muốn đi mua thứ gì đó để ăn, và sau đó thì chở tôi đến đền thờ. Anh ấy biết rằng tôi đang nghi ngờ vì thấy điều gì đó kỳ lạ, nên ngay lập tức kéo tôi đến gặp thầy bói ngay khi chúng tôi đến. Giống như người sành sõi, anh ấy đã đặt chỗ và trả tiền cho họ, mặc dù thực tế là tôi không muốn đi chút nào.
"Aiiii, tôi chỉ là lo lắng cho bạn. Gần đây bạn suýt chết nên tôi nghĩ tôi sẽ đưa bạn đến đây và cả hai chúng ta đều có thể hỏi về vận may của mình. Đừng giận tôi," anh mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi. Tôi đã đấu tranh để kìm nén cơn thịnh nộ trong trái tim mình.
Thi biết rất rõ rằng tôi không tin vào thầy bói và những điều mê tín dị đoan đó. Tôi thà tin vào hành động của mình, tôi tự nắm giữ số phận của chính mình trong tay. Tất cả những sự cố mà tôi gặp gần đây là kết quả của việc tôi quá bất cẩn, chúng không được định mệnh nào quyết định cả. Nhưng tôi biết rằng Thi có ý tốt, đưa tôi đến đây chỉ để cố gắng giải quyết vấn đề của tôi, vì vậy tôi không thể nào tức giận với anh ấy được...
Dù sao thì tôi cũng không phải chi bất kỳ khoản tiền nào cho thầy bói, vì vậy tôi bất đắc dĩ ngồi nghe cùng anh ấy..
"Chỉ cần nghĩ về nó như một câu chuyện, đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không nghĩ cô ấy chính xác lắm".Thi nói với tôi trên đường về nhà, dưới ánh mặt trời rực rỡ.
"Cái gì? Chỉ vì cô ấy nói rằng Pan không quan tâm đến bạn? ” Tôi ngay lập tức phát hiện ra lý do đằng sau lời nói của anh ấy và liếc nhìn anh ấy. Pan là đàn em của tôi, và Thi đã cố gắng tán tỉnh trong hơn một năm, nhưng Pan đã tỏ ra không quan tâm đến việc trở thành người yêu của Thi. Có thể là do bạn tôi có ngoại hình của một tay chơi, nên Pan không tin tưởng anh ta.
"Khun đồ khốn, ra khỏi xe của tôi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ đuổi bạn ra ngoài! " Anh ấy không đùa, anh ấy thậm chí còn nhấc chân lên. Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi xe của anh ấy và vào ký túc xá của mình. Tôi cười nhẹ, nhìn chiếc Audi màu bạc lái đi. Thật hài lòng khi trêu chọc với anh ấy!
Thi là người bạn thân nhất của tôi từ trường đại học. Tôi không chắc đó là vì anh ấy là người bạn đầu tiên tôi gặp ở trường đại học, hay là vì thái độ cực kỳ thân thiện của anh ấy nhanh chóng khiến tôi yêu mến anh ấy. Tính cách của chúng tôi rất khác nhau; Tôi là một người rất thẳng thắn, Thi thì rất thân thiện và trung thực. Mặc dù vậy, hai chúng tôi đã thân thiết từ năm đầu tiên đến năm thứ ba, và tôi hy vọng rằng trong tương lai chúng tôi sẽ tiếp tục thân thiết và chơi cùng nhau.
Trước khi trở về phòng của mình, tôi đã mua một số đồ ăn nhẹ từ cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, và ngân nga một khúc hát khi tôi đi thang máy lên phòng. Ký túc xá của tôi gần đây đã được xây dựng trên một mảnh đất bên cạnh trường đại học. Nó rất rộng rãi nhưng so với các tòa nhà cũ, tiền thuê nhà cực kỳ cao. Tôi là con một nên gia đình tôi có thể cung cấp cho tôi một môi trường thoải mái, nhưng tôi không phải là kiểu người thích dùng tiền của bố mẹ tôi. Tôi kiếm được một số tiền cho các chi phí hàng ngày của mình bằng cách làm mẫu quần áo cho một cửa hàng quần áo trên Instagram, giúp giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ...
Tôi đã ăn tối và sau đó đi tắm, trước khi thay áo phông và quần đùi và bắt đầu làm bài tập về nhà. Các nghiên cứu của một sinh viên năm thứ ba khó khăn hơn so với những năm trước. Sau giờ học, tôi cần phải nhanh chóng về nhà để làm bài tập về nhà cũng như hoàn thành các bài kiểm tra thực hành, và vào cuối tuần tôi còn phải đi chụp ảnh. Mỗi ngày bao gồm bài tập về nhà, đọc sách và làm việc. Tôi không có thời gian để ra ngoài và vui chơi, và không có thời gian về nhà để gặp bố mẹ tôi.
--Hazzzz
Điện thoại của tôi bắt đầu rung trên bàn. Mặc dù tôi đã hoàn toàn tập trung vào bài tập về nhà của mình, tôi phải chuyển mọi sự tập trung của mình từ sổ ghi chép sang điện thoại. Nhìn thấy tên người gọi, tôi lập tức bắt đầu mỉm cười.
Người gọi là Mẹ tôi..
"Có chuyện gì sao, Mẹ? Mẹ có gọi vì mẹ nhớ đứa con trai yêu quý của mình không? ” Tôi đã nói đùa với Mẹ ngay khi tôi nhấc điện thoại lên.
"Không hề. Mẹ đoán con đã quá bận rộn đi chơi với bạn bè đến nỗi không có thời gian để gọi về nhà. " Giọng nói trách móc của mẹ vang lên qua điện thoại.
Mẹ tôi là một phó chủ tịch cấp cao làm việc tại một quận của tỉnh Chachoengsao. Bà là một người rất ấm áp, thường đến đền thờ để làm công đức, cũng là một người phụ nữ trung niên khá *nhỏ mọn*. Bất cứ khi nào tôi không gọi về nhà ít nhất một lần một tuần, thì bà sẽ hành động kiểu trách móc, giống như bà đang làm ngay bây giờ.
"Con không bận hẹn hò hay đi chơi với ai cả. Con đang làm bài tập về. Xin lỗi mẹ." Tôi nhanh chóng sử dụng một giọng điệu dễ thương để giải thích bản thân, và tôi nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm từ điện thoại.
"Học tập là công việc khó khăn, con trai. Chắc hẳn con đã mệt mỏi trong những ngày này. Con đã ăn đúng giờ chưa? Đừng quên nhé nếu không con sẽ bị đau bao tử đó."
"Mẹ ơi, con vẫn chưa quên ăn. Con ăn ba bữa một ngày."
"Còn ngủ thì sao? Có phải con đi ngủ rất muộn không? Con cần nghỉ ngơi tốt, đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé..!'
"Mẹ ơi, con không đi ngủ muộn đâu ạ. Mẹ đừng lo lắng nhé." Tôi đã trấn an người Mẹ hay lo lắng của mình.
Mặc dù tôi đã 20 tuổi, nhưng trong mắt bố mẹ tôi, bất kể tôi có bao nhiêu tuổi đi nữa thì tôi vẫn là cậu bé thường chạy nhảy xung quanh sân nhà của họ. Bởi vì điều này, tôi có thể hành động dễ thương và trông trẻ con với bố mẹ tôi như thế này.
"Tốt. Hãy bỏ mọi thứ sang một bên, con cần nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân nhé con trai. Thi nói với Mẹ rằng con suýt bị xe máy đâm, Mẹ thực sự sợ con có biết không? ” Những lời của mẹ khiến tôi nhớ đến người bạn đang tức giận đó của tôi.
Thi luôn thích tạo ra những ngọn lửa ngầm từ những lời nói của mình, anh ấy thật là một người chỉ biết gây rắc rối..
"Nhân tiện, cuối tuần này con có rảnh không? Thứ Hai là ngày nghỉ lễ, con có muốn về nhà không? ” May mắn thay, mẹ tôi có đã hỏi rất nhiều nên tôi đã có thể tránh được bài giảng đạo lý của Mẹ.."
"Con rảnh ạ nên con sẽ về nhà. Con muốn ăn đồ ăn của mẹ nấu.."
"Rồi rồi, Chủ nhật này tình cờ là sinh nhật của Luang Ta. Chúng ta hãy cùng nhau đến đền thờ để làm công đức. Con sẽ về vào ngày nào? ”
"Có lẽ vào buổi chiều ngày mai. Con kết thúc lớp học lúc 2 giờ chiều, vì vậy con sẽ về ngay sau đó."
"Tốt quá, vậy Mẹ sẽ làm bữa tối. Con muốn ăn gì? ”
"Con muốn ăn cà ri tôm, cá chua ngọt, và cả salad trứng chiên, được không?
"Không vấn đề gì, Mẹ sẽ tất cả những món đó cho con. Hãy chắc chắn chuyến đi an toàn nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai nhé con trai.."
"Dạ Hẹn gặp lại mẹ. Chúc Mẹ ngủ ngon."
Tôi cúp điện thoại và đặt nó trở lại bàn. Nghĩ về việc về nhà khiến tôi mỉm cười trong tiềm thức. Mặc dù sống trong thành phố rất thuận tiện, nhưng giao thông ở đây ko an toàn, và ô nhiễm khủng khiếp. Tôi thích nơi tôi lớn lên, nơi có vườn cây ăn quả, không khí trong lành và những con đường rộng mở.
Tôi đẩy kính lên, thứ mà tôi chỉ đeo khi sử dụng máy tính hoặc làm bài tập về nhà, trước khi tập trung lại vào bài tập về nhà trước mắt.
Vào thời điểm đó, tôi không biết rằng chuyến đi trở về nhà này sẽ khiến tôi trải nghiệm những điều mà tôi thậm chí không hề tin vào chúng. Ngay cả trong những giấc mơ hồ đồ nhất của tôi, tôi không bao giờ tưởng tượng được những điều này lại xảy ra với tôi.
"Wow chào bạn, tôi đã tìm ra một nơi này. Cậu trai cao lớn nhẹ nhàng đẩy đầu tôi và lấy chìa khóa ra. Tôi vào ghế hành khách, và chiếc Audi màu bạc lái ra khỏi ngồi trường.
"Tôi sẽ đưa bạn đến nơi mà mẹ tôi luôn hay đến, nên tôi nghĩ nơi đó chính xác hơn"
"Dừng lại đi, tôi sẽ không đi. Tôi đã nói với anh ấy bằng một giọng nghiêm túc. Cho dù Thi có cầu xin tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đi với anh ấy nữa.
Như tôi đã nói trước đó, tôi tin vào hành động của mình. Tôi tin vào những thứ chắc chắn tồn tại, những thứ có thể được chạm và quan sát được, không phải mê tín dị đoan. Tôi không tin rằng việc nói về vận may của bạn sẽ giải quyết được bất kỳ vấn đề nào. Những gì bạn cần làm là cẩn thận trong cuộc sống hàng ngày, chăm sóc sức khỏe và học tập chăm chỉ.
Chưa kể, thầy bói rất đắt. Tôi xuất thân từ một gia đình trung lưu, chúng tôi không giàu có như gia đình Thi. Tôi từ chối chi tiền cho những thứ này, điều quan trọng hơn là chi tiền để giữ cho bản thân tươm tất và no đủ hơn.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai. Tôi tháo dây an toàn và nói lời tạm biệt với bạn tôi khi chúng tôi đến ký túc xá của tôi.
"Bạn thực sự sẽ không thử thêm một lần nữa? Người đó thực sự rất chính xác! ” Thi kiên trì trong lời nói của anh ấy để thay đổi suy nghĩ của tôi.
"Không và nếu bạn nói thêm một từ nữa, tôi sẽ vẽ một lá bùa nguyền rủa để khiến Pan ghét bạn ". Tôi chỉ tay vào mặt anh ấy. Anh ấy thực sự sợ những thứ như lời nguyền, vì vậy anh ấy đã cho tôi một cái nhìn chết người.
ns 18.68.41.146da2