Mối tình đầu của tôi xảy ra khi tôi hai mươi tuổi.
“Klao, anh phải nói lại với em điều đó một lần nữa,” anh nói.
"Đó là...anh yêu em," anh thú nhận.
Lời tuyên bố của anh khiến tôi cảm thấy vui sướng xen lẫn bối rối một cách kỳ lạ. Tôi để mình chìm đắm trong vòng tay ấm áp của anh, má tôi nóng bừng. Tôi không biết lúc đó trông mình thế nào, nhưng chắc má tôi lúc đó còn đỏ hơn cả tôm luộc. Ngay cả làn gió mát xào xạc lướt qua cũng không thể dập tắt được cái nóng đang bao trùm cơ thể tôi.
"Còn em? Em cũng yêu anh phải không?" Giọng nói trầm ấm của P'Phop vang vọng bên tai tôi; giọng anh gần như đang cầu xin. Anh ấy rúc mũi vào má tôi, không chịu để tôi đi dễ dàng. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, và câu hỏi của anh ấy đã kéo tôi trở lại thực tế, nhịp tim điên cuồng của tôi chậm lại.
"P'Phop, để em đi," tôi nói, từ từ tỉnh lại và nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng ôm của anh. Anh ấy dừng lại, đôi mắt đầy bối rối khi nhìn tôi hít một hơi thật sâu.
Khoảnh khắc ngọt ngào chỉ là một ảo tưởng mà tôi đã cho phép bản thân đắm chìm, nhưng tôi sẽ không cho phép bản thân làm điều đó một lần nữa. Thế giới hiện thực không ngọt ngào như vậy. Nếu tôi đáp lại cảm xúc của anh ấy, tôi biết chúng tôi sẽ không chỉ phải đối mặt với nỗi đau và chia cắt trong tương lai mà còn rất nhiều điều khác ngoài tầm nữa.. Tôi quyết định tốt nhất là nên đấu tranh với cảm xúc thật của mình, và chấm dứt điều này ngay bây giờ.
"Cảm ơn anh đã nói thật cảm xúc của mình với em, P'Phop, nhưng em... Em không thể chấp nhận tình cảm của anh," tôi nói. Sự im lặng sau đó dường như có thể giết chết cảm xúc của một người, chỉ nghe tiếng xào xạc tinh tế của gió.
Tôi đã chứng kiến sự sốc, đau đớn và thất vọng tất cả hòa vào nhau trong mắt P'Phop. Nhưng tôi phải mạnh mẽ, che giấu cảm xúc của mình. P'Phop là một người đàn ông cực kỳ nhạy bén, vì vậy tôi không thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào nếu không anh ta sẽ bắt được tôi.
"Ý em là em không có cảm xúc giống như anh sao, Klao? Anh ấy hỏi, hoài nghi.
"Em thực sự xin lỗi, P'Phop"
"Anh không tin em, Klao" anh ấy phản bác. Anh ấy đang mong đợi...
"Em chỉ nói sự thật"
"Nhưng theo những gì anh đã quan sát cho đến nay thì anh thấy sự thật ko như em nói" , anh ấy trả lời. Ánh mắt quyết đoán của anh ấy khiến trái tim tôi chìm xuống, và tôi biết rất rõ anh ấy sẽ không bỏ cuộc một cách dễ dàng.
"Khi chúng ta ở bên nhau, em luôn bối rối. Em luôn đỏ mặt khi chúng ta ở gần nhau. Điều này không phải là bất thường đối với tình cảm anh chị em sao? Khi anh hôn em,em đáp lại. Nếu em thực sự không có cảm giác với anh, chẳng phải em nên đẩy tôi ra từ đầu sao? ”
"Em chỉ bối rối thôi. Bây giờ, em nhận ra rằng em chỉ xem anh là một người anh," tôi tuyên bố, giọng nói của tôi không chịu khuất phục. Anh ta im lặng cùng vẻ mặt khó hiểu của anh ta.
"Em không nói sự thật, Klao".
"Anh tin những gì anh nghĩ là sự thật, nhưng đây là sự thật của em, P'Phop. Em vẫn muốn chúng ta duy trì mối quan hệ như những người anh em, vì vậy làm ơn, đừng làm điều này trở nên khó khăn hơn cho em."
Một sự im lặng khó xử kéo dài trong không khí, khiến tôi khó thở. Không thể chịu đựng được nữa, tôi quay đi, chạy một mạch về phía ngôi nhà. Anh ấy ko nói gì, cũng không chạy theo,chỉ lẵng lặng đứng yên đó nhìn theo...Và tôi không chắc là nên cảm thấy nhẹ nhõm hay hối hận khi thấy anh ấy đã không làm vậy.
"Ồ, con đã trở về rồi à, Klao. Con đã ăn gi chưa? ” Asken Khun Yin Prayong, người đang ngồi trong gian nhà, tay cầm quạt phe phẩy trước mặt cô ấy và được những người hầu mát xa.
Tôi thì thầm, trả lời câu hỏi của cô ấy và nhanh chóng xin lỗi. Sau khi cho phép tôi, tôi rút lui vào phòng ngủ của mình, nhấn chìm âm thanh giọng nói của Chuay gọi tôi. Tôi khóa cửa và ngã gục xuống giường, kiệt sức và đau đớn. Hai người bên nhau,nếu tương thích về mọi mặt. Câu chuyện sẽ kết thúc một cách hạnh phúc, nhưng không phải trong trường hợp của chúng tôi.
Tôi đã được định sẵn sẽ rời khỏi thế giới này. Trường hợp xấu nhất là tôi có thể sống ở đây mãi mãi, nhưng với tư cách là một người khác. Tôi, Nakhun, thậm chí còn không tồn tại trên thế giới này. Tôi thậm chí không biết khi nào Klao thực sự sẽ trở lại. Bên cạnh đó, tôi có thể thực sự chắc chắn rằng P'Phop yêu tôi chứ không phải Klao, người mà anh ấy đã biết từ khi còn nhỏ? Chỉ cần nghĩ đến việc P'Phop điều tra ra sự thật, rằng tôi không phải là người em trai mà anh ấy yêu thích, đã đủ để khiến tôi phát ốm vì sợ hãi.
Mối quan hệ của chúng tôi đã mở ra không đúng lúc, không có bất cứ điều gì có thể duy trì nó. Tình yêu một mình không thể vượt qua mọi trở ngại. Do đó, tốt hơn hết là kết thúc điều này một cách nhanh chóng.
Cảm giác của nụ hôn đã ăn sâu vĩnh viễn vào trí nhớ của tôi. Tuy nhiên, thay vì mang lại niềm vui, nó khiến tôi đau khổ sâu sắc. Đó là một trải nghiệm buồn vui lẫn lộn.
Khi màn đêm kéo dài, tôi cuộn tròn và vùi mặt vào đầu gối một cách mệt mỏi, thực tế khắc nghiệt đang vùi lấp tôi. Mặc dù tự nhủ rằng đó là tất cả những gì tốt nhất, nhưng nước mắt tôi cứ chực trào ra, và tôi đã khóc, ôm lấy mình như thế đến gần sáng.
(Phop's POV)
Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ nhận sự từ chối của em ấy trước, nhưng khí đối diện với những lời đó với vẻ mặt đáng yêu của em ấy vẫn khiến trái tim tôi đau đớn.
Sáng hôm sau vào bữa sáng, Klao không đến để ăn với tôi như thường lệ. Chỗ ngồi bên cạnh tôi trống rỗng. Một người hầu thông báo với tôi rằng em ta bị đau đầu và đã xin phép nghỉ ngơi trong phòng của em ấy. Nhưng tôi biết em ấy chỉ đơn giản là tránh mặt tôi, nên do đó quyết định không ăn sáng với tôi. Nó vượt xa hơn nhiều những gì tôi dự đoán.
*
Đôi mắt của chàng trai trẻ, Than Muen, dành cả đêm mà không ngủ dán chặt mắt vào cánh cửa phòng ngủ khép kín, . Anh ấy hồi tưởng về cái nhìn trong mắt Klao, và không thể không nhận thấy là những lời lạnh lùng của em ấy đã mâu thuẫn với cảm xúc trong ánh mắt em ấy. Nếu Klao đẩy Phop ra khi anh ta cố gắng hôn em ấy, Phop sẽ chấp nhận sự thật rằng anh ta đã nhầm, nhưng không thể phủ nhận rằng Klao có tình cảm với anh ta. Phop do đó vẫn quyết tâm không dễ dàng bỏ cuộc.
Nếu Klao không muốn đối mặt với anh ta, Phop sẽ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi em ấy sẵn sàng đối mặt với sự thật về cảm xúc của mình. Và chỉ khi em ấy có thể xác thực rằng phản ứng của Klao đối với nụ hôn đó chỉ là một sự hiểu lầm, anh ấy mới sẵn sàng thừa nhận rằng mối tình đầu của anh ấy, và có thể là mối tình duy nhất của anh ấy, cũng sẽ là nỗi đau đầu tiên của anh ấy là do anh ấy tự nghĩ..
Sau khi ăn xong, Phop tạm biệt cha mẹ và rời khỏi nhà, tâm trí anh ta bị che mờ bởi sự không chắc chắn. Người hầu cá nhân của anh ta chèo chiếc thuyền nhỏ, hướng về nơi đặt Sở Thủ đô. Bắt buộc phải có mặt để báo cáo vào buổi sáng trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ tuần tra.
Thông thường, các sĩ quan tuần tra sẽ chào đón nhau bằng một tinh thần tốt. Tuy nhiên, khi anh ấy bước vào sư đoàn ngày hôm đó, anh ấy cảm nhận được một bầu không khí khác. Căn phòng rải rác và lộn xộn, và mọi người đều có biểu cảm nghiêm khắc. Có vẻ như nơi đó đã bị lục soát. Mọi người đều có vẻ ảm đạm.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Than Muen hỏi một trung sĩ trẻ. Anh ta là một trong những đại tá dưới sự chỉ huy của anh ta, và là người mà anh ta coi là bạn thân.
"Đêm qua, một tên trộm đã đột nhập vào phòng lưu trữ, Than Muen. Các lính canh, Ai'Saeng và Ai'Jong, đã bị tấn công và bị thương nặng."
Đôi lông mày đen của Phop ngay lập tức thu hút thông tin. Một sự kiện như vậy chưa từng xảy ra trước đây. Đột nhập vào sở tuần tra cũng táo bạo như bước vào hang hổ. Tuy nhiên, mặc dù nó rủi ro như thế nào, vụ việc vẫn diễn ra. Hơn nữa, không có nhân chứng vì phòng lưu trữ được đặt phía sau văn phòng, khá xa so với văn phòng chính phía đối diện của khu vực.
"Và ai là người đầu tiên phát hiện ra sự cố này?
"Muen Harn, thưa ngài. Anh ấy đến vào sáng sớm và tình cờ gặp Ai'Saeng và Ai'Jong nằm trong vũng máu. Anh ta nhanh chóng thông báo cho lính canh đang làm nhiệm vụ và triệu tập họ để tìm kiếm sự trợ giúp y tế vào thời điểm tôi bước vào sư đoàn. Anh ấy cũng yêu cầu tôi kiểm tra phòng lưu trữ xem có thiếu thứ gì không trước khi anh ấy lên đường đến bệnh viện."
"Vậy, anh đã kiểm tra xem có thiếu thứ gì không?"
"Sau kiểm tra ban đầu, chúng tôi thấy rằng đồ trang sức bằng vàng và kim cương, tượng Phật và một số thùng thuốc phiện, ban đầu bị cảnh sát thu giữ, tất cả đều đã mất tích."
"Thuốc phiện? " Phop suy đoán.
Sự cố này xuất hiện trên bề mặt là công việc của những tên trộm thông thường. Nhưng tại sao họ lại nhắm mục tiêu là sở tuần tra thay vì nhà của mọi người? Có vẻ như mục tiêu chính của họ là ăn cắp thuốc phiện. Xem xét số lượng đáng kể thuốc phiện mà đội Phop đã thu giữ, những tên trộm chắc hẳn đã nghĩ rằng nó đáng để mạo hiểm.
"Vâng, có lẽ có rất nhiều người đã tấn công, do đó Ai'Jong và Ai'Saeng không thể chống trả. Vết thương của họ rất nghiêm trọng và rất có thể họ sẽ ở lại bệnh viện lâu hơn để hồi phục. Mặc dù, tôi không chắc liệu họ có hồi phục hoàn toàn hay không. Muen Harn cũng rất tức giận." Phop vẫn im lặng và lắng nghe lời tường thuật của cấp dưới, suy ngẫm về lời nói của họ.
Ai'Jong và Ai'Saeng là cấp dưới tuần tra cùng khu vực với Muen Harn, vì vậy người ta cho rằng lãnh đạo của họ sẽ lo lắng về vụ việc. Người ta dự đoán rằng trách nhiệm giải quyết trường hợp này sẽ thuộc về Muen Harn. Có lẽ Phop cũng sẽ được lệnh hỗ trợ.
Trong khi các sĩ quan tuần tra hỗ trợ thu thập các tài liệu và đồ đạc rải rác, Phop chịu trách nhiệm kiểm tra tài sản để tìm các vật phẩm bị đánh cắp. Anh ấy đã kiểm tra các vật dụng còn lại, với hồ sơ về các đồ dùng đã thu trước đó của họ, để tìm kiếm sự chênh lệch. Và thực sự, anh ấy đã phát hiện ra điều bất thường.
Lượng thuốc phiện bị thu giữ trong khu vực của anh ta không khớp với những gì đã được ghi lại. Cụ thể hơn, số lượng thuốc phiện còn lại ít hơn số lượng thực tế bị thu giữ.
"Trung sĩ?"
"Vâng, Than Muen" .
"Ai chịu trách nhiệm lưu giữ hồ sơ của các cửa hàng này?"
"Ai'Saeng, thưa ngài"
Phản ứng của cấp dưới khiến chàng trai trẻ Than Muen nheo mắt lại. Các lý thuyết đột ngột xuất hiện trong tâm trí anh ấy.
Có thể là ai đó đang chơi một trò chơi nội bộ? Bí mật cộng tác với những tên trộm, và đóng vai trò là tình báo cho chúng? Nhưng nếu đúng như suy đoán, tại sao những tên cướp lại tấn công một trong những đồng phạm của chính họ?
"Tôi có một nhiệm vụ cần anh hỗ trợ tôi".
"Ngài nói đi..".
"Từ giờ trở đi, ngoài việc theo dõi Talad Noi, hãy theo dõi chặt chẽ chợ Pak Klong. Quan sát nhóm của Cherd. Với cuộc tấn công gần đây mà Muen Harn đã xử lý, anh ta có thể không thể giám sát mọi thứ một mình."
"Đã hiểu rồi, thưa ngài"
Cấp dưới của anh ta đã bối rối, vì các sĩ quan thường không được phép như thế này khi trách nhiệm tiếp quản các khu vực không được giao cho họ. Tuy nhiên, Phop nung nấu những nghi ngờ của mình, khiến anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở rộng phạm vi điều tra của mình.
"Nhưng đừng nói với bất kỳ ai khác. Chỉ là bí mật giữa chúng ta. Hiểu không? Muen Harn cũng không được biết," Phop cảnh báo.
Cấp dưới của anh ấy đã đồng ý tuân thủ mệnh lệnh của anh ấy một cách tự tin. Trong khi đó, Phop liếc xuống cuốn sổ lưu trữ, một cái nhìn nghiêm nghị trong mắt anh khi anh đóng nó lại.
Nếu những nghi ngờ của anh ấy là chính xác, có vẻ như có một nội gián trong đội tuần tra của họ.
*
( NAKHUN'S POV)
Khi buổi chiều muộn đến và đã đến giờ tắm, tôi bước ra khỏi thư viện, định vào phòng ngủ để thay quần áo. Nhưng khi tôi chuẩn bị đi đến bến tàu, tôi phát hiện ra rằng chủ nhân của ngôi nhà đã trở về từ nơi làm việc, và đang ngồi trong sân nhà chính thưởng thức một tách trà.
"Klao đã đọc sách xong rồi à?" Phraya vui vẻ chào đón tôi.
Tôi chấp tay lạy chào và khiêm tốn đáp lại..Rồi xin phép được rời đi, nhưng Phraya khăng khăng giữ tôi ở lại và trò chuyện với bác ấy, và yêu cầu người hầu mang thêm trà và đồ ngọt. Kết quả là, kế hoạch tắm của tôi đã được đặt sang một bên.
"Việc học của con tiến triển như thế nào? Phop nói với bác rằng kỹ năng đọc và viết của con đã tốt hơn."
Tay tôi dừng lại một lúc khi nghe đến tên của P'Phop khi tôi đang nhấm nháp tách trà của mình. "Bây giờ con đã thông thạo, và gần đây con đang học luật" Tôi đã trả lời một cách tự tin
"Hãy tiếp tục rèn luyện trong việc đọc và viết. Trong một vài tháng, con sẽ nhận được chức vụ của mình với tư cách là một công chức mới. Vào thời điểm đó, con sẽ sẵn sàng làm việc," Phraya bày tỏ, một biểu hiện hài lòng lướt qua khuôn mặt của bác ấy. Tuy nhiên, những lời nói của bác ấy lại khơi dậy cảm giác lo lắng trong tôi.
Nếu tôi phải kết thúc công việc, điều đó không có nghĩa là tôi phải ổn định ở đây sao? Ngay bây giờ, tôi vẫn có lựa chọn trở về với bố mẹ tôi, để sống trong ngày nay...đúng không?
"Con đã yêu ai chưa? Nếu có ai đó mà con để mắt đến, Bác sẽ tiếp cận họ cho con khi con làm việc ở văn phòng của chính phủ," một trong những người lớn tuổi gợi ý.
"Không, không có ai cả. Con thậm chí còn chưa cân nhắc việc kết hôn," tôi trả lời một cách trung thực.
"Ồ, bác hiểu rồi" , Phraya đáp lại với một chút thất vọng.
Tôi đã nở một nụ cười gượng gạo để đáp lại. Trong thời đại này, việc kết hôn với sự ban phước của cha mẹ bạn là rất quan trọng.
"Có vẻ như khi ở chung với Phop, con đã bị ảnh hưởng sự cầu toàn của nó đối với hôn nhân" Phraya nhận xét, ngước mắt khỏi tách trà của bác ấy và nhìn tôi với ánh mắt sắc bén như của con trai bác ấy. Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy bối rồi và hoảng sợ cùng một lúc.
"Phop cũng chưa muốn kết hôn"
"Có lẽ P'Phop đang bận tâm với công việc của mình. Có lẽ anh ấy cảm thấy rằng có những vấn đề anh ấy phải giải quyết trước khi bắt đầu một cuộc sống hôn nhân gia đình," tôi trả lời, chọn một câu trả lời an toàn. Lông mày đen của Phraya nhướng lên vì tò mò.
"Dành hết lòng cho công việc là một điều thật đáng ngưỡng mộ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không quan tâm đến các khía cạnh khác của cuộc sống. Bác hiểu rằng ngày nay những người trẻ tuổi có thể không vội vàng kết hôn so với trước đây, nhưng dì và bác đang già đi mỗi ngày. Phop lại là con trai cả. Bác muốn nhìn thấy con trai mình thành gia lập thất bác mới yên tâm," Phraya bày tỏ.
"Nếu có cơ hội, Klao, hãy giúp thuyết phục anh trai của con nhé!!. Bác ước có cơ hội nhìn thấy nó ổn định cuộc sống với một gia đình và những đứa trẻ trước khi bác rời khỏi thế giới này," Bác ấy van nài với một chút hy vọng trong giọng nói của mình.
"Dạ con hiểu ạ...", tôi bắt buộc phải mỉm cười.
Phraya cũng mỉm cười nhân từ, nhưng tôi cảm thấy rằng đôi mắt của bác ấy có một chút gì đó suy đoán . Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng mọi thứ, nhưng có cảm giác như thể người lớn tuổi đang đưa ra một cảnh báo che giấu. Cuộc nói chuyện này củng cố niềm tin của tôi rằng tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn khi từ chối P'Phop.
Không ai chấp nhận mối quan hệ này.
Mặc dù sống dưới cùng một mái nhà với P'Phop, tôi vẫn cẩn thận tránh những cuộc gặp gỡ trực tiếp bất cứ khi nào có thể. Tuy nhiên, tránh anh ta hoàn toàn là điều không thể. Tôi đã phải ngồi bên cạnh anh ấy như thường lệ trong bữa ăn, không để khơi dậy sự nghi ngờ từ người khác. Tôi hạ thấp ánh mắt xuống, cố gắng không chú ý đến những ánh mắt dai dẳng mà anh ấy gửi cho tôi.
"Con xin phép..", tôi lầm bầm, kết thúc bữa ăn và nhanh chóng rút lui, tìm kiếm sự an ủi trong các trang sách. Tôi cảm thấy đôi mắt của P'Phop dán chặt lên tôi từ phía sau. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ chấp nhận sự thật này và từ bỏ tôi, nhưng tôi cũng biết anh ấy bướng bỉnh giống như tôi. Có lẽ chúng tôi sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể bình thường trở lại.
Trở về phòng, tôi ngồi trên giường, cố gắng đọc, nhưng sự tập trung của tôi bị phân tán. Sau nhiều giờ cố gắng vô ích, tôi đã bỏ cuộc, đóng cuốn sách lại.
Giọng nói của những người hầu bên ngoài im lặng, cho thấy đã muộn và họ đã lui về nghỉ tại phòng của họ. Tôi đứng dậy khỏi giường, bước đến cửa phòng ngủ và bước ra ngoài.
"Cậu muốn đi đâu à, Khun Klao? " Một người hầu hỏi, phá vỡ suy nghĩ của tôi.
"Tôi muốn đi dạo để hít thở không khí trong lành một chút. Anh không cần phải đi theo tôi. Anh có thể quay lại phòng ngủ của mình," tôi nói. Anh ta giơ tay lên chào trước khi đi đến nhà của người hầu. Tôi bước ra ngoài và mạo hiểm vào khu vườn.
Gió đêm mang một chút mát mẻ, một dấu hiệu cho thấy mùa mưa đang đến gần.
Tôi nhìn lên nửa mặt trăng phát sáng nhẹ nhàng trên bầu trời, cảm thấy sự mệt mỏi lắng đọng trong tôi. Tôi đã ở đây vài tháng rồi, sắp đến trăng tròn thứ tư, nhưng tôi vẫn không thể tìm đường về nhà.
"Klao," một giọng nói phá vỡ sự im lặng, khiến tôi đóng băng tại chỗ, ánh mắt của tôi dán chặt vào bầu trời. Trái tim tôi nhảy vọt khi tôi quay lại đối mặt với người đã nói.
Tôi đã bị lạc trong suy nghĩ của mình, quá đãng trí để nhận ra rằng P'Phop đã đi rất gần bên cạnh tôi.
"Có chuyện gì vậy? " Tôi hỏi, giả vờ thở dài lớn, giả vờ khó chịu. Thời gian dường như đóng băng trong giây lát, nhưng anh ấy tiếp tục đến gần hơn, nhìn tôi với đôi mắt trang trọng.
"Anh muốn nói chuyện với em", anh ấy bày tỏ, giọng anh ấy tràn ngập nỗi buồn.
"Chúng ta đã nói rõ ràng về mọi thứ " tôi ngắt lời, không quan tâm đến việc xem xét lại vấn đề. Tôi đã cố gắng bỏ đi, nhưng người đàn ông cao hơn nắm lấy tay tôi, từ chối buông tay không để tôi đi dễ dàng như vậy.
"P'Phop, làm ơn hãy để em....."- Tôi bắt đầu, nhưng anh ấy đã cắt đứt tôi.
"Em thực sự không thích anh đến như vậy không? Nếu có một lý do khác về việc này, thì xin em hãy nói cho anh biết ." Câu hỏi trực tiếp của anh ấy khiến tôi vấp phải lời nói của mình.
"Em đã nói với anh tất cả các lý do. Em không cần phải tiếp tục lặp lại nữa ," tôi trả lời với một giọng run rẩy.
"Vâng, em đã nêu lý do của mình. Nhưng tại sao anh cứ cảm thấy rằng đó không phải là sự thật? ” Ánh mắt sắc bén của anh ấy xuyên thấu vào tôi, tìm kiếm câu trả lời.
Tôi run rẩy, sợ rằng sự thật trong trái tim tôi sẽ bị phơi bày. Đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm thấy như thể P'Phop có thể nhìn xuyên qua tôi, nhưng tôi bất lực, không thể tìm thấy câu trả lời cho anh ấy.
"Em đang nói với anh sự thật, P'Phop. Làm ơn hãy bỏ em ra khỏi trái tim của anh," Tôi mạnh mẽ kéo cổ tay mình ra khỏi tay anh ấy và lùi lại vài bước. Bất chấp sự mờ nhạt của môi trường xung quanh, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng quyết tâm không khoan nhượng trong đôi mắt đen của anh ấy.
Hít một hơi thật sâu, tôi kìm nén nỗi đau tràn ngập bên trong mình và nói chuyện với sự điềm tĩnh. "Có lẽ anh đang nhầm lẫn giữa sự gắn kết với tình yêu. Anh nên ra ngoài và sống cuộc sống của mình, gặp một người khác ngoài em. Tìm kiếm một người thích hợp. Tìm cơ hội tìm hiểu và kết hôn, sau đó anh sẽ hiểu là anh đã nhầm."
"Em có muốn anh kết hôn không? " Anh ấy hỏi, nỗi đau thấm qua giọng nói của anh ấy.
"Đương nhiên rồi. Dì, chú, và em đều muốn thấy anh ổn định. Ngày cưới của anh sẽ là một dịp vui vẻ."
Tôi nở một nụ cười, nhưng anh ấy vẫn vô cảm. Nhìn thấy anh ấy tổn thương khiến trái tim tôi đau nhót. Đôi mắt sáng rực một thời của anh ấy giờ không có bất kỳ cảm giác nào.
Ánh mắt trìu mến của anh ấy bây giờ dường như trống rỗng.
"Chắc em phải thực sự thấy tôi ghê tởm lắm, thậm chí là đẩy tôi ra xa để tìm kiếm người khác. Tôi đã hiểu rồi," anh ấy kết luận.
Tôi đã hiểu rồi.. Chỉ bốn từ ngắn ngủi đó, gắn liền với sự lạnh lùng, đã gây ra nỗi đau không thể chịu đựng được cho tôi. P'Phop quay đi và quay trở lại nhà. Tôi đã quan sát anh ấy cho đến khi anh ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Một sự uất ức hình thành trong cổ họng tôi, và ánh mắt của tôi vẫn dán chặt vào mặt trăng phía trên khi tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt có nguy cơ chực trào ra.
Nếu tôi biết rằng một tình yêu bất khả thi sẽ gây ra nỗi đau như vậy, tôi đã tránh tình yêu ngay từ đầu.
Sau khi bảo P'Phop kết hôn, căng thẳng giữa chúng tôi đã tăng lên đáng kể.
"Mẹ ơi, con đi đây".
"Được Rồi, Phop. Chúc một chuyến đi an toàn, con trai của tôi," Khun Ying Prayong xoa dịu, xoa vai P'Phop và vuốt ve lưng anh ấy.
P'Phop thường quay lại và mỉm cười với tôi, trao đổi một vài lời chia tay trước khi đi làm. Tuy nhiên, hôm nay thì khác. Anh ấy hoàn toàn phớt lờ tôi, đối xử với tôi như thể tôi vô hình, một con ma.
Tình trạng này kéo dài trong vài ngày
P'Phop vẫn nói chuyện với những người khác như thường lệ, nhưng anh ấy đã tỏ ra thờ ơ với tôi, tránh giao tiếp bằng mắt và không tiếp cận tôi. Chúng tôi đi ngang qua nhau mà không trao đổi lời chào như chúng tôi thường làm. Mặc dù lẽ ra tôi nên vui mừng vì mọi thứ diễn ra như mong đợi, nhưng khi tôi nhận thấy sự thờ ơ của anh ấy, tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Nhiều đêm, tôi lặng lẽ khóc trong phòng, chỉ có một mình. Nhưng tôi có thể đổ lỗi cho ai? Chính những hành động của tôi đã khiến anh ấy buồn bã ngay từ đầu và cũng chính tôi đã yêu cầu anh ấy làm gì thế..!!!!
Tâm trí tôi nói với tôi rằng đây là điều đúng đắn nên làm, nhưng khi thời gian trôi qua, nỗi đau càng quét tôi khiến cảm xúc trong tôi chỉ trở nên tồi tệ hơn. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng khi thời gian trôi qua, cả anh ấy và tôi sẽ tìm được sự chữa lành cho tất cả....
"Khun Klao... Khun Klao," giọng của Chuay dường như ở rất xa. Tôi quay mắt khỏi cửa sổ thư viện và nhìn anh ấy.
"Cái gì vậy? "Tôi hỏi nhẹ nhàng.
"Hôm nay Khun Klao có muốn đến Chợ Pak Klong không? " Anh ấy đã hỏi.
"Hôm nay tôi sẽ ko đi" , tôi trả lời, tập trung vào cuốn sổ tay một lần nữa. Đó là thứ duy nhất tôi có thể tìm thấy trong rương đồ đạc của Klao. Nó được giấu sâu bên trong, tách biệt với những cuốn sách khác được xếp chồng lên nhau.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã có cơ hội đọc nó một cách chi tiết. Mặc dù tôi không muốn đọc nó, nhưng tốt hơn là nên đọc và khoả lấp tâm trí của tôi với một thứ gì đó, thay vì không làm gì cả. Ai biết được nếu tôi phải ở lại đây? Và trong bao lâu?
Nhưng dù sao thì tôi cũng không thể tập trung vào nó.
"Khun Klao, tôi có thể hỏi cậu điều gì không? " Người hầu nói sau một lúc im lặng, giọng anh ta run rẩy khi anh ta lên tiếng một lần nữa. Tôi nhướng mày và đặt cuốn sách sang một bên.
"Nói đi.."
"K Khun Klao và Than Muen có cãi nhau không?"
Tôi đã im lặng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi bất cứ ai, ngay cả một người ở xa như Pluto, đều có thể nhìn thấy sự căng thẳng giữa tôi và P'Phop trong những ngày gần đây. Tuy nhiên, không ai dám hỏi trực tiếp về nó như Chuay đã làm.
"Phải, đã có một số hiểu lầm giữa tôi và anh ấy, " tôi trả lời cộc cằn, mong đợi chàng trai trẻ nhận được gợi ý và để cuộc trò chuyện trôi qua. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy nhích lại gần hơn, lắp bắp.
"Vâng... Tôi không có ý xâm phạm vào các vấn đề cá nhân của cậu, nhưng..." anh ấy do dự, "Chuay nghĩ rằng Khun Klao... có tình cảm với Than Muen, phải không?" Cuối cùng anh ấy đã thốt ra.
Tiếng cười của những người hầu bên dưới vang vọng qua cửa sổ của căn phòng, phá vỡ sự im lặng khó xử. Người hỏi co lại phía sau, như thể sợ rằng anh ta sẽ bị khiển trách.
Tôi vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trước mặt tôi. "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? "Tôi đã hỏi.
"Chà... Tôi đã ở bên cậu từ khi còn nhỏ. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của cậu đối với Than Muen suốt thời gian qua. Trở lại khi tôi còn trẻ, tôi có thể không hiểu điều đó, nhưng bây giờ..." anh ấy bỏ đi, giọng anh ấy run rẩy.
Người hầu có vẻ do dự khi tiếp tục nói. Tôi nhìn anh ấy, thúc giục anh ấy tiếp tục, và anh ấy hít một hơi thật sâu.
"Gần đây, Than Muen cũng nhìn Khun Klao với sự quan tâm sâu sắc tương tự. Anh ấy rất chú ý đến Khun Klao. Có vẻ như anh ấy tìm thấy hạnh phúc khác khi ở bên Khun Klao. Đó là... đó là vấn đề của...tình cảm," cuối cùng anh ấy đã nói.
"Sự quan tâm" ? Tôi bắt buộc phải nở một nụ cười buồn bã, và lơ đãng vỗ ngón tay lên bàn. "Hai người đàn ông cùng nhau...anh có nghĩ điều đó có thể chấp nhận được trong một xã hội như thế này không? "Tôi đã hỏi.
Người hầu vẫn im lặng, như thể anh ta muốn nói điều gì đó nhưng lại giữ nó lại.
Đồng tính luyến ái trong thời đại ngày nay là điều sẽ được bàn tán rộng rãi. Không có cách nào để giúp mọi người hiểu rằng những phán đoán và định kiến của họ là sai. Và nếu sự thật được tiết lộ, nó sẽ gây hại nhiều hơn lợi cho P'Phop.
"Vì vậy, đó là lý do tại sao Khun Klao... kết thúc tình cảm của cậu với Than Muen," người hầu xác nhận.
"Vâng... Tôi là con trai của một tên tội phạm bị kết án. Danh tiếng của tôi đã bị hoen ố. Nếu không phải vì bác, dì và P'Phop chăm sóc tôi, tôi đã bị mọi người xa lánh và thành đề tài bán tán rồi. Nếu mọi thứ đi xa hơn, anh nghĩ hậu quả sẽ như thế nào? ” Tôi đã giải thích. "P'Phop vẫn còn tương lai phía trước. Đối với tôi, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ không tốt hơn thế này. Bác và dì có hy vọng cao cho con trai của họ. Hơn nữa, tôi không..."
Tôi thậm chí không phải là Klao.
Tôi đã ngăn mình thốt ra tên của anh ấy. Tôi thậm chí còn không biết đó là tôi hay Klao, người mà P'Phop thực sự thích. Đây là thứ luôn ám ảnh tâm trí tôi. Nhưng nếu là bất cứ ai đi chăng nữa thì anh ấy cũng ko được yêu, mối quan hệ không nên xảy ra theo bất kỳ cách nào.
"Những chuyện này nó ko nên xảy ra. Nó sẽ tốt hơn khi để điều này kết thúc. Chúng tôi chỉ là anh em. Đó là điều tốt nhất," tôi kết luận.
"Nhưng nó đã xảy ra rồi. Cậu có thực sự có thể trở lại chỉ là anh chị em sau khi mọi thứ đã xảy ra không? ” Chàng trai trẻ hỏi.
"..." Tôi đã trả lời bằng sự im lặng. Tôi thấy mình không thể trả lời. Trong sâu thẳm, tôi biết rằng mọi thứ sẽ không bao giờ giống nhau nữa.
"Tôi có thể không thông minh như vậy, nhưng tôi tin rằng rất hiếm khi tìm thấy tình yêu đích thực. Thật đáng tiếc nếu cậu phải từ bỏ," Chuay tiếp tục.
"Anh không thấy nó đáng ghê tởm sao? "Tôi đã hỏi. "Thực tế là hai người đàn ông có thể có tình cảm như vậy với nhau sao...???"
"Không bao giờ là lạ khi có tình cảm tốt đẹp với ai đó "anh ấy nói, mỉm cười ấm áp. "Yêu tốt hơn là ghét. Tôi không xem tình yêu này khác với các loại tình yêu khác," anh ấy nói thêm.
"Sẽ thật tuyệt nếu có nhiều người có cũng suy nghĩ được như anh" , tôi thì thầm, nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa. Nếu mọi người trong thời đại này có cùng suy nghĩ như Chuay, có lẽ Klao đã có thể thực hiện mong muốn của mình ngay từ đầu. Và sau đó... sẽ không còn gì cho tôi.
"Cậu chỉ sống một lần, vì vậy cậu nên trải nghiệm tình yêu đích thực. Đó là một niềm vui lớn. Cậu có thực sự vứt bỏ Than Muen ra khỏi trái tim của cậu được không? ” Anh ấy đã hỏi.
"Ừm... " Tôi ngân nga nhẹ nhàng. Đột nhiên, nỗi buồn trong mắt tôi tan biến. Người hầu không biết về nhiều lý do khiến tôi bỏ cuộc, vô số cuộc đấu tranh mà tôi phải đối mặt mỗi ngày - không chắc chắn liệu bất cứ điều gì tôi đang làm có thực sự hiệu quả hay không. Nhưng nếu tôi không thể buông bỏ P'Phop, ít nhất tôi có thể yêu cầu Phop buông bỏ tôi.
Tôi tập trung lại sự chú ý của mình vào cuốn sổ tay. Nhưng khi tôi đến trang cuối cùng, tôi đã phải dừng lại. Tờ giấy cuối cùng đã bị xé ra.
Nó rất đặc biệt.
*
Những đêm không thoải mái tiếp tục mà không có bất kỳ dấu hiệu kết thúc nào. Những người lớn trong nhà nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Dì thậm chí còn nói hãy nói chuyện thẳng thắn vs nhau, hy vọng sẽ giúp chúng tôi hiểu nhau hơn. Tôi chỉ có thể né tránh những câu hỏi của dì ấy, mặc kệ tình hình trước mắt, cứ để nó tiếp tục như hiện tại là tốt rồi...
Có lẽ sự căng thẳng đã gây ra hậu quả ko tốt vs tôi. Tôi không thể ngủ vào ban đêm, như hôm nay. Sau khi lăn qua lăn lại và quay người không ngừng nghỉ, tôi quyết định ra ngoài và cảm nhận làn gió đêm ở dưới cùng của ngôi nhà.
Tôi đi dạo và ngồi xuống gian nhà bên bờ sông, ngắm trăng tròn lơ lửng trên ngọn cây, tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ gợi nhớ đến những viên ngọc quý. Tôi không có đồng hồ và tôi không chắc chắn về thời gian, nhưng chắc hẳn đã muộn, vì những chiếc thuyền chèo đã neo đậu trên con kênh trước mặt tôi. Không khí tràn ngập tiếng xào xạc nhẹ nhàng của những chiếc lá và tiếng kêu của côn trùng vào ban đêm đang tìm kiếm bạn tình của chúng.
"Em cũng không ngủ được à? " Phát ra giọng nói nhẹ nhàng của chính người đã gây ra chứng mất ngủ của tôi.
"Vâng, " tôi đã trả lời, hít sâu, quay sang đối mặt với P'Phop. Cuối cùng tôi cũng có thể trao đổi lời nói với anh ấy sau nhiều ngày im lặng. Tình huống của chúng tôi tương tự nhau. Không thể ngủ được, cả hai chúng tôi đều tìm kiếm sự thoải mái bằng cách đi dạo vào ban đêm, và cuối cùng thấy mình ở cùng một nơi.
Hình dáng cao lớn của con trai chủ nhà đã bước vào gian nhà, khuôn mặt của anh ấy mang một biểu cảm trống rỗng. Dưới ánh đèn rực rỡ, anh ấy xuất hiện đặc biệt đẹp trai, nhưng tôi vẫn khao khát được nhìn thấy nụ cười của anh ấy. Biểu cảm trang trọng của anh ấy không phù hợp với tôi. Đó là lỗi của tôi vì đã xóa nụ cười của anh ấy...
Tôi hướng ánh mắt về phía con kênh, giả vờ không thấy người ngồi đối diện với tôi. Một sự im lặng khó xử lắng xuống xung quanh chúng tôi, và tôi không thể không cảm thấy bản thân mình bị ảnh hưởng bởi bầu không khí.
"Em sẽ quay về nhà trước", cuối cùng tôi đã phá vỡ sự im lặng sau vài phút, không thể chịu đựng được nữa. Tôi đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và định đi bộ về nhà, nhưng khi tôi đi ngang qua P'Phop, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi về phía anh ấy, khiến tôi vấp ngã trở lại chỗ ngồi của mình. Cánh tay của anh ấy ngay lập tức bao bọc tôi từ phía sau, vuốt ve tôi nhẹ nhàng.
"P'Phop" ! Tôi đã thốt lên.
"Nếu chúng ta gây ra quá nhiều tiếng ồn, cả gia đình sẽ thức dậy" anh thì thầm nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp của anh ấy đập vào tai tôi, khuấy động trái tim tôi.
"Làm ơn, hãy để em đi" , tôi nhẹ nhàng cầu xin, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp chắc chắn của anh ấy.
"Không, tôi sẽ không" , P'Phop nói một cách dứt khoát.
"Làm ơn" , tôi cầu xin anh ấy, cố gắng hết tất cả sức mạnh mà tôi còn lại. P'Phop đáp lại bằng cách đặt cằm lên vai tôi và siết chặt vòng tay của anh ấy, từ chối rời xa tôi. Với ngôn ngữ cơ thể của anh ấy, rõ ràng là anh ấy sẽ không nhượng bộ lời cầu xin của tôi
Mắt tôi trở nên ẩm ướt và tôi có thể cảm thấy được tất cả sự uất ức của mình hình thành bấy lâu nay muốn phun trào ra. Tôi nhận ra rằng tôi không mạnh mẽ như tôi nghĩ. Tôi khao khát cái ôm an ủi của anh ấy. Tôi đã cố gắng đấu tranh, nhưng tôi không thể nói được bất cứ điều gì.
Tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của anh ấy bằng chính đôi tay của mình.
"Ngay cả khi em đẩy anh ra, anh biết đó không phải là ý muốn từ trái tim của em. Anh đã ở bên em từ khi em còn nhỏ. Làm sao anh có thể không nhận ra sự do dự và miễn cưỡng của em? ”
Nghe những lời của anh ấy, những giọt nước mắt nóng bỏng trào ra trong mắt tôi. Có rất nhiều lý do khiến tôi quyết định đẩy anh ấy ra khỏi cuộc sống của mình. Sự phán xét từ xã hội, nỗi sợ không hoàn thành nhiệm vụ và trách nhiệm trần tục của chúng ta, và lo lắng rằng Phraya và dì sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng ta. Cũng có một thực tế là tôi phải rời khỏi thế giới này và quay trở lại thời đại của mình. Cả hai chúng tôi sẽ chỉ bị tổn thương.
Nhưng quan trọng nhất, tôi không...
"Klao"
Tôi không phải là người mà anh ấy nghĩ tôi là.
"Anh hiểu em đang lo lắng điều gì. Em không muốn làm hoen ố danh tiếng của anh, nhưng anh chưa bao giờ coi việc yêu ai đó là một sự ô nhục. Anh yêu em và anh muốn dành phần đời còn lại của mình bên cạnh em. Mãi mãi," anh thú nhận một cách chân thành.
Gió huýt sáo và thổi mạnh, khiến những chiếc lá xào xạc với nhau. Mặc dù bị ôm chặt, tôi vẫn cảm thấy một đợt lạnh lẽo chạy dọc sống lưng l và cô đơn hơn bao giờ hết.
"P'Phop, anh có chắc không? " Tôi thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ấy, nuốt chửng tiếng nức nở của mình và quay sang đối mặt với anh ấy. "Anh có chắc rằng anh thích em không, người này ở đây? Trước mặt anh? ”
Đôi mắt sáng của anh ấy nhấp nháy với một chút nghi ngờ, và tôi mím môi. Thật sự là không thể nói được. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ dồn ép quá mức chịu đựng, tôi không thể kiểm soát bản thân, và tất cả sự thật tôi giấu từng chút một lộ ra..
Klao mà anh biết từ thời thơ ấu và con người em bây giờ, không còn giống nhau nữa. Mọi thứ không giống như trước đây. Anh nên tự hỏi bản thân anh thực sự cảm thấy thế nào... em..." những từ ngữ rơi ra từ miệng tôi.
"Anh thích em, người trước mặt anh" , anh ấy xen vào với một giọng chắc chắn. Tôi ngồi đó choáng váng. Trái tim tôi ngừng đập trong giây lát, trước khi nó vui mừng và thét gào lớn trong lòng tôi...
"Chúng ta đã ở bên nhau trong phần lớn cuộc đời của chúng ta. Tại sao anh lại không biết được? Bất kể là gì, anh thích con người mà em đã trở thành. Em bướng bỉnh không bao giờ lắng nghe, em khiến anh lo lắng, em dũng cảm và dịu dàng. Và ngay cả khi em thay đổi trong tương lai, anh vẫn sẽ yêu em như cũ," anh ấy tuyên bố.
Nước mắt chảy xuống má tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khi biết rằng chính tôi là người mà anh ấy yêu, nhưng tôi thậm chí còn ko vượt qua nỗi buồn khi tôi nghĩ người anh ấy yêu là Klao. Có lẽ nếu đó là Klao thực sự mà anh ấy yêu, tôi sẽ có thể buông bỏ anh ấy dễ dàng hơn. Nhưng biết đó là tôi, khiến điều này trở nên đau đớn hơn vô cùng.
Tôi đã cố gắng đứng lên, định bỏ đi, nhưng tôi đã quá chậm. Anh ấy bắt tôi và ôm tôi chặt hơn, cầu xin bằng một giọng trầm, "Đừng đi."
"Em... em xin lỗi, em không thể," tôi trả lời, không thể kìm nén cảm xúc của mình lâu hơn nữa. Tôi vùi mặt vào bộ ngực rộng của anh ấy, giải phóng tiếng nức nở của mình. Tôi đã từng tin rằng yêu một người không yêu tôi là đau đớn, nhưng hai người yêu nhau nhưng không thể yêu nhau thậm chí còn đau đớn hơn.
"Chỉ riêng tình yêu là không đủ để vượt qua mọi thứ. Cha và mẹ của anh sẽ nói gì? Những người khác sẽ nhìn anh như thế nào? Chỉ những tin đồn liên quan đến em đã khiến mọi người nhìn anh khác đi. Em không muốn gây bất gì thương tổn nào cho tương lai của anh," tôi giải thích giữa những giọt nước mắt của mình.
"Chúng ta không... không... hức ....hức...." Lời nói của tôi đã bị nhấn chìm bởi những tiếng nức nở tràn ngập của tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là khóc trên vai anh ấy trong khi bàn tay dịu dàng của anh ấy vuốt tóc tôi. Lúc đầu anh ấy không nói gì, chỉ sử dụng vòng tay của anh ấy để bảo vệ và an ủi tôi trong khoảnh khắc yếu đuối của tôi.
Một vài khoảnh khắc trôi qua trước khi P'Phop nói lại.
"Nó hẳn là rất khó khăn cho em", giọng nói bình tĩnh của anh ấy nói một cách thông cảm, mang lại cảm giác yên tĩnh cho tâm trí rắc rối của tôi. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, và anh ấy đưa tay ra để lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng xóa sạch đám mây mù khỏi tầm nhìn mờ của tôi.
"Nhưng anh hứa sẽ bảo vệ em tốt nhất có thể. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để chúng ta có thể bên nhau, ngay cả khi người khác chỉ trích chúng ta. Anh sẽ khiến cha mẹ anh chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, và một khi gia đình chấp nhận, sẽ không còn gì phải lo lắng nữa," anh ấy trấn an tôi.
"Nhưng nếu thực sự em không muốn làm điều này, anh sẽ luôn tôn trọng quyết định của em. Nhưng hãy biết rằng không ai khác có thể thay thế. Nếu đó không phải là em, anh không muốn bất kỳ ai khác ở bên cạnh anh," anh ấy tuyên bố.
"Klao... em có thể chấp nhận tình yêu của anh không? " P'Phop cuối cùng cũng hỏi một cách nghiêm túc.
Tôi hạ mắt xuống đất, cảm nhận được sức nặng từ lời nói của anh ấy. Tôi không biết trái tim của một người có thể mạnh mẽ như thế nào, nhưng tôi biết tôi không mạnh mẽ như vậy.
Bất chấp những nỗ lực của tôi để hành động như thể mọi thứ đều ổn, nỗi sợ hãi vẫn tồn tại trong tôi. Trên thế giới này, tôi là một người ngoài cuộc sợ nhiều thứ. Chỉ có P'Phop mới khiến tôi cảm thấy an toàn và thoải mái. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy là đủ để xua tan mọi nỗi sợ hãi của tôi, biết rằng anh ấy sẽ luôn bảo vệ tôi.
Có lẽ Chuay đã đúng. Có thể trải nghiệm tình yêu trong cuộc đời của một người là một niềm vui hiếm có. Tương lai không chắc chắn, nhưng tôi có niềm tin rằng P'Phop sẽ không bao giờ để tôi phải đối mặt với những thách thức một mình. Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, để cùng nhau tạo ra vô số kỷ niệm quý giá, ngay cả khi hoàn cảnh buộc chúng tôi phải xa nhau trong tương lai. Có những kỷ niệm đó sẽ tốt hơn là hối hận vì đã bỏ lỡ những cơ hội.
"Vâng"
Đôi mắt anh ấy mở to.
"Em... yêu anh" tôi nói, cuối cùng tôi cũng nở một nụ cười trong nước mắt. Đó là nụ cười tươi tắn nhất mà tôi có được sau nhiều ngày.
Khóe môi của P'Phop cong lên trên, và đôi môi ấm áp của anh ấy nhẹ nhàng ấn vào trán tôi. Anh ấy ôm tôi thật chặt, trước khi đưa ra một lời hứa chân thành lan tỏa sự ấm áp trong toàn bộ con người tôi.
"Anh sẽ yêu và chăm sóc em cho đến hơi thở cuối cùng. Anh hứa."
******
ns 15.158.61.8da2