Một tuần sau, tôi cảm thấy như mình sắp bị rối loạn tinh thần thực sự.
"Klao, sao hôm nay con xanh xao thế? Con bị ốm à?" Khun Ying Prayong hỏi tôi trong khi đang ăn bữa sáng. Than Phraya vắng mặt vì bác ấy có việc gấp phải giải quyết vào sáng sớm. Đội tuần tra gần đây khá hỗn loạn do vụ cướp vừa qua và vụ buôn bán thuốc phiện.
Tôi ngước mắt lên, chạm mắt với dì ấy và nhẹ nhàng lắc đầu. “Không, chỉ là tối qua con ngủ không được ngon giấc thôi,” tôi lịch sự trả lời.
"Chà, di lo rằng con có thể bị ốm trở lại," Khun Ying Prayong nói, giọng nhẹ nhàng. Người phụ nữ bốn mươi tuổi tỏ ra lo lắng khi nhìn tôi.
"Nếu vậy thì con hãy đi nghỉ ngơi sau khi ăn xong bữa sáng đi nhé..!!!."
"Dạ vâng ạ..Con cảm ơn dì." Tôi nở một nụ cười yếu ớt với cô ấy trước khi rửa tay rời đi. Tôi có thể cảm nhận được có một ánh nhìn đăm đăm của người nào đó đang dán chặt trên người mình. Tôi bất chợt quay lại thì đụng ngay ánh mắt của anh ấy, người đang mặc đồng phục, chuẩn bị đi làm.
"Gần đây em ngủ không ngon à. Em có đang căng thẳng về điều gì đó không? ” Anh ấy đã hỏi.
"Thực sự không có chuyện gì cả. Dạo này buổi tối em thấy khó ngủ và ngủ không được ngon giấc. Nhưng em vẫn ổn," Tôi trấn an anh ấy, mặc dù trong sâu thẳm, tôi đã rất căng thẳng đến nỗi tôi thậm chí không thể suy nghĩ được bất cứ chuyện gì.
Sự thật là, không phải là tôi không thể ngủ được, mà là khi tôi ngủ, tôi luôn bị căng thẳng. Trong tuần qua, mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi đều mơ về sự cố mà Klao bị bắt trong túp lều. Những giấc mơ này xảy ra đêm này qua đêm khác cho đến khi tôi kiệt sức về tinh thần. Mỗi cơn ác mộng đều kết thúc lúc tôi giật mình thức dậy khi nhìn thấy thanh kiếm sắc nhọn được rút ra. Mỗi lần như thế, nó giống như một bộ phim kết thúc đột ngột giữa chừng. Tôi đã cố gắng nhìn xem khuôn mặt của người cầm thanh kiếm là ai, nhưng dù cố gắng cỡ nào vẫn không thể nhìn thấy được.
Nhưng có một điều chắc chắn, tôi đã vô cùng may mắn khi P'Jom chẩn đoán tôi bị mất trí nhớ do nghiện rượu. Vì thế nên cả thị trấn này đều biết rằng tôi đã mất trí nhớ. Đây có lẽ là lý do duy nhất khiến tôi sống sót cho đến bây giờ, mà họ không đến để bịt miệng tôi bằng cách giết tôi.
"Anh đi làm đây..", người yêu của tôi nói nhẹ nhàng. Bàn tay thô ráp của anh ấy siết chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn sang anh ấy và thấy đôi mắt đen của anh ấy đầy lo lắng.
"Anh đi an toàn nhé..!!", tôi chúc anh ấy với một nụ cười tươi tắn nhất, giúp anh ấy an tâm hơn.
"Hôm nay anh có thể về nhà muộn. Anh phải điều tra một số thứ. Và Ai'Jom đã mời anh qua nhà anh ấy chơi ngày hôm qua. À đúng rồi, anh quên nói với em rằng Ai'Jom và nong Kaew hiện đang trong có qua hệ thân thiết ."
"Thật sao? " Mắt tôi mở to, trong giây lát quên đi sự lo lắng của mình.
"Phải, đó là lý do tại sao anh ấy mời anh qua uống rượu và ăn mừng tại nhà anh ấy.
"Nếu vậy thì, xin hãy gửi lời chúc mừng của em đến anh ấy" tôi nói với một nụ cười. Tôi đã nghi ngờ rằng P'Jom có tình cảm với Kaew. Nhìn thấy họ dẹp mọi khó khăn chịu đối diện với mọi thứ khiến tôi thực sự hạnh phúc thay cho họ. Tôi hy vọng họ sẽ không phải đối mặt với sự ngăn cấm từ gia đình của họ như P'Phop và tôi đã từng.
"Anh sẽ nói . Và hôm nay anh sẽ mời Ai'Jom làm Tong Mun ( kiểu rể phụ ở Việt Nam ) của anh tại lễ cưới của chúng ta." Khóe môi anh ấy cong thành một nụ cười dịu dàng. Anh ấy cầm tay tôi lên và hôn nó giữa những người hầu và những người khác xung quanh chúng tôi. Một số người trong số họ đỏ mặt. Còn tôi thì toàn bộ khuôn mặt và đôi tai của tôi trở nên nóng ran, và tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Em đỏ mặt à...?"
"Anh mau đi làm nhanh đi nếu không sẽ bị muộn" . Tôi chuyển hướng ánh mắt và quay lưng đẩy anh ấy ra khỏi nhà. P'Phop cười khi anh ấy rời đi, có vẻ khá là hài lòng với phản ứng bối rối của tôi.
Sau khi anh ấy đi làm, tôi đã xin phép dì đi ra ngoài. Tôi đã ra lệnh cho Chuay giúp chèo thuyền, đi đến ngôi đền do Than Phraya xây dựng.
"Cậu muốn làm công đức một lần nữa à? Tôi đã thấy cậu làm công đức vào ngày hôm qua rồi mà ," người hầu hỏi trong khi chèo thuyền về phía trước.
"Hôm qua làm rồi , thì hôm nay tôi không thể làm công đức nữa à..? " Tôi đã hỏi bằng một giọng bình tĩnh.
Chuay có lẽ nghĩ rằng tôi đang buồn, vì vậy anh ấy đã xin lỗi và giữ im lặng, tập trung vào việc chèo thuyền. Tôi cảm thấy tồi tệ, nhưng tôi không thể nói sự thật rằng mục đích của việc đến chùa hôm nay không phải là để làm công đức mà là để tìm kiếm lời khuyên từ Luang Ta về một số vấn đề mà tôi tò mò.
Tôi nói Chuay ở lại để trông chiếc thuyền khi chúng tôi đến bến bên bờ sông của ngôi đền, và đi vào bên trong. Hôm qua là một ngày lễ Phật giáo, và tôi đã không thể hỏi Luang Ta bất cứ điều gì vì tôi đi cùng Than Phraya, dì, và P'Phop. Đó là lý do tại sao tôi phải trở lại vào hôm nay. Tôi đã có những giấc mơ đêm này qua đêm khác cho đến khi tôi cảm thấy như mình đang trên bờ vực suy nhược thần kinh nghiêm trọng. Mọi thứ cảm thấy thật rõ ràng và chân thực, như thể tôi đang ở trong khoảnh khắc của cái chết. Tôi cảm nhận được tôi thực sự sẽ chết nếu thanh kiếm đó đâm thẳng vào tôi. Tôi muốn hỏi Luang Ta để xác nhận liệu cảm giác của tôi có đúng hay không.
Ngày tháng trôi qua, những lập luận mà tôi nghĩ là ít có thể xảy ra thì nay lại trở nên rõ ràng hơn. Tôi chưa bao giờ tin vào luân hồi, quan tâm đến thế giới bên kia, hoặc cái chết. Nhưng bây giờ sự tự tin đó của tôi đã bị lung lay dữ dội.
Tôi đã rất sợ rằng điều gì đó mà tôi chưa bao giờ tin tưởng trong suốt cuộc đời mình lại có thể là sự thật.
Ngay khi tôi bước vào gian nhà, tôi đã nhìn thấy nhà sư lớn tuổi mà tôi đến tìm gặp, đang ban phước lành cho những người mang gạo, cá, thức ăn và lễ vật. Tôi kiên nhẫn đợi cho đến khi nhà sư xong việc.
Mọi người dần dần bắt đầu rời khỏi đền thờ từng người một, và tôi đi đến Luang Ta ngay khi các đệ tử của ông ấy chuẩn bị giúp ông ấy vào phòng của ông ấy.
"Luang Ta, làm ơn" tôi giờ 2 tay vái chào ông ấy. Luang Ta dường như biết rằng tôi đến gặp ông ấy với một mục đích gì, vì vậy ông ấy đã mời tôi nói chuyện với ông ấy dưới một cây Bodh lớn[1] trong ngôi đền, cách xa tầm mắt mọi người.
"Con đã trở lại một lần nữa, Yom Klao. Điều gì đang làm phiền con hôm nay? ” Anh ấy hỏi với lòng trắc ẩn sau khi vẫy tay kêu các đệ tử của mình rời đi...
"Con... đã gặp ác mộng" tôi trả lời, bắt đầu nói với ông ấy về những cơn ác mộng lặp đi lặp lại mà tôi đã gặp trong vài ngày qua, và tôi đã mơ về cuộc sống của Klao như thế nào trong vài tháng qua.
Tôi nghĩ rằng khi cố gắng tìm kiếm bằng chứng , thì tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó rõ ràng hơn. Cuộc đời của Klao, sự biến mất của anh ấy, việc buôn bán thuốc phiện, mọi thứ giống như một trò chơi ghép hình rải rác đang chờ được ghép lại với nhau. Nhưng cho đến bây giờ, tôi đã không thể ghép tất cả lại với nhau vì tôi không có đủ thông tin và vì tôi không thể nói về tình huống này với bất kỳ ai. Không có ai hướng dẫn tôi, khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.
Đột nhiên, có một thứ gì đó bắt đầu trở nên rõ ràng với tôi.
"Luang Ta, tại sao con lại biết về tất cả những điều này? Tại sao con lại ở đây? Chắc hẳn phải có một lý do, đúng không? ” Tôi nói, giọng tôi run rẩy khi tôi bắt đầu kết nối các dấu chấm.
Trái tim tôi ngày càng trở nên sợ hãi hơn.
"Yom Klao đã biết rồi đó thôi..", ông ấy nói.
"..."
"Yom Klao có nhớ những gì tôi đã nói với cậu khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không? " Nhà sư già hỏi.
Tôi im lặng, cố gắng nhớ lại những gì ông ấy đã nói....
"Nghiệp của một người phải được sửa chữa bởi chính mình. Con được sinh ra với một sợi chỉ ràng buộc con và con phải là người sửa chữa nó. "
"Chỉ là con không thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Tương tự như vậy, những gì con luôn tin tưởng - làm thế nào con có thể chắc chắn rằng nó thực sự đúng? ”
"Ta chỉ có thể nói cho con được như vậy thôi..."
"..."
Sau khi ông ấy nói xong, ông ấy đã gọi một đệ tử ở đền thờ để giúp ông ấy về phòng.
Ngay sau đó, tiếng trống vang vọng khắp khu vực . Âm thanh rất to, tương tự như nhịp đập dữ dội của trái tim tôi. Luang Ta đã không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng thay vào đó củng cố điều gì đó mà tôi đã cố gắng phủ nhận từ lâu.
Có lẽ tôi đã biết rồi, và tôi chỉ không muốn chấp nhận nó. Tôi bị mắc kẹt bởi bức tường mà tôi đã xây dựng, làm tôi mù quáng khi nhìn thấy sự thật trước mặt mình. Và bây giờ, tôi đã nắm giữ cọng rơm cuối cùng, sinh mệnh luân hồi, và định mệnh, là vô nghĩa.
Cuối cùng, sức lực của tôi cũng không chống đỡ nỗi..
Thế giới trước mắt tôi đột nhiên trở nên mờ nhạt. Tôi ngất đi, ngã xuống một cái cây gần đó.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi hoảng sợ khi những cảnh lóe lên trong tâm trí tôi. Đó là tất cả cuộc đời của Klao mà tôi luôn muốn tìm hiểu. Tuổi thơ của anh ấy, câu chuyện về anh ấy và P'Phop trước khi anh ấy đi Phichit, cuộc sống của anh ấy ở thành phố Phichit cùng gia đình, cha anh ấy qua đời như thế nào và chuyện gì đã xảy ra khi Klao trở lại Phra Nakhon một lần nữa.
Bao gồm cả những khoảnh khắc cuối cùng của anh ấy...
Hai thái dương của tôi đang nhói lên, cơn đau lan rộng trong đầu tôi cho đến khi tôi ngã xuống đất. Tôi cảm thấy nước mắt tuôn trào không kiểm soát được khi tôi nhìn thấy hình ảnh của một thanh kiếm sắc nhọn phản chiếu ánh sáng mặt trời. Nó xuyên qua da thịt tôi, đâm vào ngực tôi một cách dã man trước khi bị kéo ra một cách tàn nhẫn. Một lượng lớn máu chảy tuôn từ vết thương, bắn tung tóe khắp nơi. Lưỡi kiếm bạc của thanh kiếm bị vấy bẩn, thấm đẫm mùi máu.
Người cầm thanh kiếm tiến lại gần, chặn ánh sáng mặt trời khỏi tầm nhìn của tôi. Vào lúc đó, tôi không còn sức mạnh để di chuyển. Tim tôi đập chậm hơn và chậm hơn, tầm nhìn của tôi sắp tối dần. Tôi đã sử dụng sức mạnh cuối cùng của mình, buộc bản thân phải nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của người đó. "
"Hãy nói lời tạm biệt với cuộc sống của cậu đi, Ai'Klao. Đừng lo lắng về việc ở một mình trong địa ngục. Có lẽ phi tốt của cậu cũng sẽ sớm theo cậu."
Khuôn mặt quen thuộc cười ớn lạnh. Cuối cùng tôi đã nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình người đứng sau tất cả. Nó đã vượt quá suy nghĩ của tôi,tôi tức giận với bản thân mình khi ngu ngốc vì luôn tin vào sự thân thiện của người đó. Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều về điều này. Tôi chỉ quan tâm đến câu cuối cùng mà hắn vừa nói.
P'Phop đã là một mục tiêu vì anh ấy cũng đang điều tra những kẻ buôn bán thuốc phiện. Làm thế nào P'Phop có thể biết rằng mối nguy hiểm đang ở gần hơn anh ấy nghĩ? Mặc dù bây giờ tôi đã biết ai là thủ phạm thực sự, nhưng đã quá muộn để cảnh báo anh ấy. Nhưng tôi không muốn anh ấy gặp nguy hiểm.
Những giọt nước mắt chảy xuống mặt tôi. Chúng không phải từ nỗi đau của những vết thương của tôi, mà là từ sự tuyệt vọng và hối tiếc. Kể từ khi tôi trở về từ Phichit, tôi đã không nói chuyện tốt với P'Phop dù chỉ một lần. Tôi đã đẩy anh ấy ra vì tôi không muốn anh ấy dính líu đến một người bị vấy bẩn như tôi. Tôi đã cố gắng tự mình điều tra việc buôn bán thuốc phiện mà không nói với Phop vì tôi không muốn anh ấy mạo hiểm với tôi. Tôi dự định điều tra trước và sau đó đưa bằng chứng cho chính quyền. Tôi muốn xóa tội cho gia đình mình, và một ngày nào đó nói với anh ấy rằng sự đối kháng của tôi đối với tất cả chỉ là một hành động bắt buộc.
Sự thật mà nói, anh ấy luôn là người quan trọng nhất đối với tôi. Từ giây phút đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đến ngày cuối cùng của cuộc đời chúng tôi. Anh ấy sẽ luôn là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi đã bảo vệ anh ấy, nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích. Cuộc sống của tôi sắp kết thúc ngay tại đây, thậm chí không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy một lần nữa...
Không... Tôi sẽ không để nó kết thúc như thế này!
Khung cảnh trước mặt tôi dần dần tối sầm lại, cơ thể tôi bất động. Các giác quan của tôi từ từ biến mất như một ngọn nến nhấp nháy sẵn sàng bị dập tắt. Tôi đã dần chìm mình vào một giấc ngủ sâu, nhưng vẫn cố gắng bám vào khoảnh khắc ý thức cuối cùng của mình để tập trung vào việc cầu nguyện, mặc dù điều đó có vẻ vô vọng.
"Tôi cầu nguyện cho những điều thiêng liêng trong vũ trụ này, cho tôi một cơ hội để sửa chữa mọi thứ. Làm ơn hãy để tôi rửa sạch nỗi oan khuất của gia đình tôi, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội để bảo vệ những người tôi yêu thương, một lần nữa..."
Mạch và hơi thở của tôi yếu dần cho đến khi biến mất, cùng với cuộc sống của tôi. Mọi thứ rơi vào bóng tối hoàn toàn.
***
Những hình ảnh cuối cùng của tôi ở quá khứ của Klao đã kết thúc ở đó, nhưng tôi không thể ngừng khóc,tôi không thể kiểm soát được.
Tôi ho cho đến nỗi cơ thể tôi run rẩy, khóc nức nở cho đến khi tôi không thở được. Tôi đã nhớ và hiểu mọi thứ. Tại sao tôi phải ở đây, tại sao tôi không thể tìm thấy Klao suốt thời gian này, không có manh mối hay dấu vết của anh ấy. Bởi vì không còn Klao trên thế giới này nữa. Klao đã chết kể từ ngày anh ta bị đâm. Đó là lý do tại sao Ai'Cherd đã rất sốc khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên, bởi vì anh ấy đã nhìn thấy Klao chết ngay trước mắt mình.
Tôi đã mơ về cuộc sống của Klao, cảm thấy quen thuộc với nó, kết nối với cảm xúc của anh ấy và hiểu từng suy nghĩ về anh ấy.
Đó là bởi vì đó là tôi. Tôi là Klao.
"Con được sinh ra với một sợi chỉ gắn kết con và con phải là người sửa nó". Tôi đã cầu nguyện trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình để có cơ hội quay lại và sửa chữa mọi thứ. Đó là lý do tại sao tôi phải quay lại, để làm những gì tôi dự định.
Tôi buộc bản thân phải nhớ lại quá khứ nhiều nhất có thể. Lần này, tôi sẽ bắt tên khốn đã khiến gia đình tôi bị hủy hoại. Lần này tôi sẽ không thất bại...
Những ký ức mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn. Đây là lý do tại sao tôi cảm thấy rất quen thuộc với thế giới này, thích nghi với nó rất nhanh. Tại sao tôi có thể nói trôi chảy ngôn ngữ cổ đại. Hoặc tại sao tôi thường cảm thấy quen thuộc khi tôi thấy P'Phop luyện tập đấu kiếm, hoặc dạy tôi học. Bởi vì tôi đã trải qua tất cả những điều này trước đây.
Tôi bắt đầu nhớ từng chi tiết về bản thân mình. Thời thơ ấu, tôi thường đi theo P'Phop khóc, yêu cầu anh ấy nắm tay tôi và đưa tôi đi dạo. Ở tuổi thiếu niên của chúng tôi, anh ấy đã dạy tôi những kỹ thuật tự vệ nhỏ để bảo vệ bản thân. Và sau cái chết của cha tôi, tôi nhớ Chuay đã giúp tôi thu dọn đồ đạc của mình để chuyển về Phra Nakhon.
Tôi đã nhặt một cuốn sổ tay trong đó tôi cẩn thận viết luật để ghi nhớ, và nhét nó vào rương đồ đạc của mình. Đó là cuốn sách duy nhất tôi muốn giữ lại, để lại tất cả những cuốn sách khác của tôi ở Phichit, bởi vì tôi biết rằng tôi sẽ không còn cơ hội phục vụ cho chính phủ nữa. Đó là bằng chứng cho thấy tôi đã từng có ước mơ và mục tiêu, về một cuộc sống rất hạnh phúc, trước khi mọi thứ bị đảo lộn.
Tôi nhớ ngày tôi nhặt cuốn sổ lên và mở nó ra một lần nữa, phát hiện ra được một trang trống ở cuối được viết bằng chữ viết tay của người cha quá cố của mình...
Đó là tờ giấy bị xé ra khỏi cuốn sổ, và cuối cùng tôi cũng nhớ ra nó ở đâu.
Tôi lau nước mắt và đứng dậy, bước đi nhanh chóng và gần như chạy đến bến tàu của ngôi đền. Tôi ra lệnh cho Chuay nhanh chóng mang thuyền đến ngôi nhà nhỏ hơn của Phraya Phichai Phakdi, nơi tôi từng sống khi trở về từ thành phố Phichit. Khuôn mặt của chàng trai trẻ đã bị sốc khi anh ta nhìn thấy đôi mắt đỏ và nước mũi lòng thòng của tôi. Tôi không quan tâm, tôi đã quá chuyên tâm với ý nghĩ tìm kiếm bằng chứng. Tôi tiếp tục cố gắng suy nghĩ, nắm chặt tay vì đau lòng và hối hận khi tôi ngồi trên thuyền.
Những nghi ngờ về E Pim là sự thật. Cô ấy đã nói dối tôi suốt. Chính E Pim đã nói với tôi rằng Ai'Cherd đã tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện, cho tôi con đường đến túp lều bên ngoài thành phố và nói với tôi rằng đó là vị trí nhà kho của họ. Cô ấy đã chỉ cho tôi Nguyễn Ngọc Thảo Đoan 406 lê duẩn tân sơn ninh sơn ninh thuận 0914880165 điểm và sau đó bảo tên khốn chặn đó tôi lại khi tôi đang trên đường đến và bắt tôi.
Vào thời điểm đó, không một giây nào tôi nghĩ rằng E Pim đang không trung thực. Tôi nghĩ cô ấy là một trong những người bạn của tôi, và tôi đã tin tưởng cô ấy. Khi tôi trở lại thời đại này, tôi không có ký ức nào trước đó về những gì đã xảy ra, vì vậy cô ấy đã lợi dụng tình huống và nói dối tôi để giúp Ai'Cherd che giấu bí mật.
Lẽ ra tôi nên nghĩ ra nó ngay từ đầu. Nhà thổ luôn là một nơi của những người đàn ông có tầm ảnh hưởng đứng đằng sau ủng hộ nó, và gái mại dâm phải tuân theo mệnh lệnh của chủ. Chưa kể rằng chợ Pak Klong thuộc thẩm quyền của người đó, cho phép anh ta kiểm soát hoàn toàn khu vực.
Những người bị nghi ngờ dàn dựng hành động cho việc buôn bán thuốc phiện ở Phra Nakhon đã gửi thuốc phiện cho Sam Khok, và cáo buộc cha tôi nhận hối lộ từ những người buôn bán thuốc phiện. Hắn ta giữ một vị trí cao trong bộ phận, đủ mạnh để ngăn chặn đội tuần tra điều tra việc buôn bán thuốc phiện.
Tất cả những điều này được viết trong một lá thư mà cha tôi đã để lại. Tôi vô tình tìm thấy nó được viết trong một trong những cuốn sổ tay của riêng tôi, bằng chữ viết tay của cha tôi. Tôi cho rằng khi cha tôi nhận ra cái chết của mình đã gần kề, tôi đã được gửi đi học tại một ngôi đền xa xôi. Vào thời điểm tôi nhận được tin tức về cha tôi và trở về nhà, ông ấy đã qua đời.
Trong bức thư, cha tôi đã viết nói rằng cha nghi ngờ cha của Muen Harn, một người đàn ông quyền lực, là nhân vật chủ chốt trong việc phân phối thuốc phiện từ Phra Nakhon đến nhiều thành phố khác nhau. Ông ta là người đã hối lộ cho các quan chức chính phủ ở Phichit để đổ lỗi cho cha tôi và ngăn đội tuần tra phát hiện ra thủ phạm thực sự. Ông ta ra lệnh cho những người đó rằng hãy tuyên bố rằng cha tôi đã nhận hối lộ và tạo điều kiện thuận lợi cho việc buôn bán thuốc phiện ở Phichit. Ông ta đã vạch ra một kế hoạch khá hoàn mỹ, và ông ta có thể làm một cách suôn sẻ vì ông ta có nhiều đồng phạm để hỗ trợ ông ta trong quá trình này. Mặc dù cha tôi đã cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng có bằng chứng liên quan đến ông ấy, dẫn đến việc cha tôi bị kết án và cái chết.
Máu của tôi sôi lên ngay khi tôi đọc bức thư đó, và tôi nhanh chóng vội vã điều tra và tìm bằng chứng, nhưng tôi đã hấp tấp nên phạm một sai lầm nghiêm trọng, dẫn đến việc Muen Harn kết liễu đời tôi trong túp lều.
Tôi nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay chuyển sang màu trắng và móng tay đào sâu vào da thịt. Chỉ nhớ lại sự thật thôi là chưa đủ, tôi cần bằng chứng về bức thư mà cha tôi đã viết cho tôi. May mắn thay, tôi đã không mang nó theo khi tôi đi điều tra túp lều, nếu không nó sẽ bị tiêu huỷ cùng với cái chết của tôi.
"Cậu hãy cẩn thận" ! Tôi nghe thấy một lời cảnh báo khi tôi nhảy từ thuyền lên bến tàu khi thuyền vẫn chưa cập bến đúng cách. Tôi phớt lờ lời cảnh báo và nhanh chóng chạy như bay lên cầu thang, chạy thật nhanh như thể chân tôi có mọc thêm cánh vậy.
Tôi vội vã vào phòng ngủ của mình, đi thẳng tới giường. Bởi vì nó khá nặng, nên nó đã không bị ai di chuyển. Chiếc giường có vẻ chắc chắn, nhưng thực sự có một vết nứt nhỏ ẩn ở bên cạnh mà tôi chưa bao giờ nhận thấy trước đây...
Vết nứt!
Tôi rút ra bức thư nhàu nát ẩn trong ngóc ngách bí mật. Tôi lướt qua nó và xem lại mọi thứ một lần nữa. Đó là như tôi đã nhớ. Bố tôi đã cố gắng dùng những sức lực cuối cùng của mình để viết bức thư và đặt nó vào sổ ghi chép, biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể đọc nó. Tôi tình cờ phát hiện ra nó khi tôi đến Phra Nakhon. Đó là lý do tại sao tôi nói với Chuay rằng tôi sẽ đi một thời gian. Tôi đã đến gặp E Pim để biết thông tin, và cô ấy nói với tôi về con đường đến túp lều.
Vào thời điểm đó, tôi đã quá vội vàng. Tôi quyết định thực hiện nhiệm vụ một mình để tận mắt nhìn thấy nó trước khi đưa đội tuần tra đến. Tôi nghĩ rằng nếu không có bằng chứng, họ có lẽ sẽ không tin tôi, con trai của một người bị kết án. Sau đó tôi xé bức thư ra, định mang nó theo bên mình. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định giấu nó ở đây bên trong chiếc giường, đề phòng trường hợp tôi không sống sót, vì vậy bằng chứng sẽ không bị phá hủy.
Nếu tôi biến mất, ít nhất thì người trong đội tuần tra có thể sẽ nghi ngờ và lục soát ngôi nhà. Họ có thể đã tìm thấy mảnh giấy này và sử dụng nó để điều tra thêm, giúp xóa oan khuất cho gia đình tôi một ngày nào đó.
"Khun Klao... cậu đang làm gì ở đây vậy? "Chuay đã đi theo tôi, thở hổn hển ở lối vào phòng.
Tôi bỏ bức thư vào túi của mình, và quay sang Chuay. "Chúng ta hãy quay về. Tôi đã có được những gì tôi muốn," tôi nói với một giọng bình tĩnh.
"Vâng, thưa cậu" . Anh ấy có vẻ bối rối nhưng anh ấy theo tôi ra khỏi nhà mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Tôi ngồi trên thuyền, nhìn chằm chằm vào dòng nước chảy phản chiếu ánh sáng mặt trời buổi chiều. Giữa âm thanh của những mái chèo dưới nước, tôi nhớ lần đầu tiên tôi đến đây. Tôi cảm thấy thời đại lịch sử này thật xa lạ. Ai có thể nghĩ rằng tôi đã từng là một phần của thế giới này? Nhưng tôi đã từng sống ở đây. Và định mệnh đã đưa tôi trở lại cùng một nơi một lần nữa.
Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi không thể nói chính xác cảm giác của mình. Nhưng có một điều chắc chắn, tôi đã không hối tiếc về lời cầu nguyện chân thành mà tôi đã van nài khi đó. Nếu tôi có cơ hội lựa chọn một lần nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy, đưa bản thân mình trở lại đây để sửa chữa mọi thứ.
Và để lại được nhìn thấy khuôn mặt của người tôi yêu một lần nữa.
Khi tôi trở về nhà, tôi rúc vào phòng ngủ của mình, lo lắng nghĩ về mọi thứ đã xảy ra trong quá khứ, cho đến khi ra ngoài ăn tối. Tôi vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Tôi nhìn nhận ra về những gì đã xảy ra, tôi càng lo lắng về P'Phop. Anh ấy đã làm việc với Muen Harn, và mối nguy hiểm rất gần với anh ấy...
"Klao... Klao."
"Vâng?"
"Hôm nay con có vẻ hơi khác một chút, con trai. Sáng nay khuôn mặt của con đã nhợt nhạt . Con có vấn đề gì không? Con cảm thấy ổn chứ? ” Dì đến hỏi tôi sau bữa tối.
"Con chỉ nhớ nhà thôi" tôi trả lời nhẹ nhàng. Cách dì ấy quan tâm tôi khiến cổ họng tôi thắt lại một cách kỳ lạ. Tôi nhớ Than Phraya và dì đã lo lắng chăm sóc cho tôi như thế nào khi tôi còn trẻ.
"Dì à?"
"Có chuyện gì ko con?"
"Cảm ơn vì lòng tốt của dì suốt thời gian qua" tôi nói, vái chào người phụ nữ trung niên. Tôi cụp mắt xuống sàn, cố gắng che giấu những cảm xúc dễ bị tổn thương của mình. Cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tôi và xoa vai tôi.
Màn đêm đã đến, những ngôi sao nhấp nháy rực rỡ. Mặc dù P'Phop đã thông báo với tôi rằng anh ấy sẽ trở lại muộn hôm nay, nhưng tôi vẫn lo lắng và tâm trạng ngổn ngang. Tôi muốn nói thông tin quan trọng này với anh ấy càng sớm càng tốt. Mỗi phút đều quý giá. Anh ấy biết càng sớm thì càng tốt, bởi vì P'Phop phải liên tục điều tra cả vào đêm khuya hầu như mỗi ngày. Tôi vẫn không chắc liệu anh ấy có nghi ngờ Muen Harn hay không. Một người dường như vô hại từ vẻ bên ngoài, nhưng tôi sợ rằng P'Phop có thể bị tấn công.
Không thể chịu đựng được sự lo lắng, tôi đi bộ từ nhà xuống bến tàu. Không khí im lặng, ngoài tiếng gió huýt sáo và âm thanh của côn trùng. Mỗi phút trôi qua tưởng chừng dài vô tận. Đã từng bị tách khỏi anh ấy một lần, tôi hết lòng lo sợ rằng tôi có thể phải đối mặt với tình huống tương tự một lần nữa.
Tôi cúi cổ về phía sông, hy vọng nhìn thấy chiếc bóng của chiếc thuyền anh ấy đang di chuyển gần hơn.
Làm ơn hãy để anh ấy về nhà sớm, làm ơn đừng để P'Phop gặp nguy hiểm.
***
Phop yêu thích những giờ yên tĩnh trong đêm.
Âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng là tiếng mái chèo nhẹ nhàng trong nước, được chèo bởi người hầu của Phop, Kong. Phop vẫn còn mặc đồng phục, mùi rượu mờ nhạt đọng lại trên người anh ta do ăn mừng với bạn bè sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
Phop là một người có kỷ luật, anh ấy không thích uống rượu đến mức hoàn toàn mất lí trí. Vì vậy, bất cứ khi nào anh ấy giao tiếp xã hội, anh ấy chỉ uống có chừng mực. Tâm trí của anh ấy vẫn còn minh mẫn ngay bây giờ, và trên đường về nhà, anh ấy ngồi sâu trong suy nghĩ về những sự kiện xảy ra ngày hôm đó.
Anh ta đã cùng phụ trách vụ cướp tuần tra trong một tháng nay. Mặc dù anh ta có trách nhiệm cộng tác với với Muen Harn để điều tra vụ án, nhưng mặc khác Phop thường tự mình điều tra một cách bí mật. Anh ta chỉ giả vờ làm việc với Muen Harn trên bề mặt, cho phép anh ta tin rằng mình đang dẫn đầu.
P'Phop nhận thấy nhiều sự bất thường trong thời gian này, mọi thứ đều quá trùng hợp. Ngay cả khi bằng chứng cho thấy Ai'Jong và Ai'Saeng là những người thông đồng đã cho phép những tên trộm ăn cắp thuốc phiện vào đêm đó, làm thế nào mà không ai khác nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì vào đêm đó?
Than Muen trẻ tuổi nghĩ rằng điều đó thật đáng ngờ và quyết định kiểm tra hồ sơ của người bảo vệ trực hôm ấy. Ngày hôm đó có hai lính canh làm nhiệm vụ, nhưng họ không phải là lính canh được chỉ định ban đầu. Họ là những người thay thế. Hơn nữa, cả hai đều là cấp dưới dưới sự chỉ huy của Muen Harn.
Đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Anh ấy nhớ lại điều này khi anh ấy bí mật quan sát thái độ của Muen Harn. Ngày Phop phát hiện ra bằng chứng rằng Ai'Jong và Ai'Saeng nhận hối lộ từ những kẻ buôn bán thuốc phiện, Muen Harn giả vờ tức giận và ra lệnh kiểm tra chi tiết mọi thứ. Nhưng sau ngày hôm đó, anh ấy dường như không quan tâm đến vấn đề này nữa mà đáng lí ra việc này anh ấy nên làm.
Các trường hợp cũ hơn trong khu vực chưa bao giờ được điều tra đúng cách. Ngay cả khi gần đây có những người lính mang tin tức về một lô hàng lớn, Muen Harn dường như không đặc biệt quan tâm hành động. Anh ấy luôn né tránh khi nói đến thuốc phiện.
Phop đã biết Muen Harn từ khi còn nhỏ, cả hai đều học cùng một giáo viên. Muen Harn luôn vô cùng tham vọng. Tại sao anh ấy lại thay đổi nhiều như vậy? Sau khi suy ngẫm về tình hình, Phop đã đi đến một kết luận duy nhất.
Muen Harn có thể có liên quan trong việc buôn bán thuốc phiện.
Anh ta không thể buộc tội bất cứ ai chỉ dựa trên những gì anh ta quan sát được. Anh ta thiếu bằng chứng để bắt bất cứ ai. Hơn nữa, cả anh ấy và cha anh ấy, Suntara Pinit, đều là những người có cấp bậc cao trong Bộ Thủ đô. Anh ấy phải cực kỳ cẩn thận khi thực hiện bất kỳ hành động nào. Anh nhận thấy rằng chính cha mình dường như có những nghi ngờ về cha của Muen Harn, nên kêu Phop để mắt đến và thu thập bằng chứng. Nhưng cho đến nay, anh ấy vẫn chưa thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
"Than Muen, đó là Khun Klao đang đợi ngài" , Kong nói khi con thuyền quay qua khúc cua cuối cùng, trước khi đến nhà. Đôi mắt sắc sảo của Than Muen trẻ tuổi nhìn xuyên qua bóng tối. Anh ấy không thể không ngạc nhiên khi anh ấy phát hiện ra người yêu của mình đang ngồi đợi ở gian nhà. .
Em ấy vẫn chưa đi ngủ à?
"Em sẽ bị ốm khi ngồi đây trong cái lạnh này. Không phải anh đã nói với em rằng anh sẽ vêd muộn ngày hôm nay sao? ” Phop nói khi con thuyền cập cảng. Klao thường chào đón anh ấy bằng một nụ cười hàng ngày khi chờ đợi ở bến tàu, hỏi ngày hôm nay của anh ấy diễn ra như thế nào. Nhưng hôm nay, khuôn mặt ngọt ngào của em ấy tái nhợt và đôi mắt tròn trịa của em ấy đẫm lệ, Phop nhìn với vẻ mặt hoảng hốt.
"P'Phop" Klao gọi, kéo anh ta và nhào tới ôm bằng một cái ôm siết chặt đầy yêu thương. Thông thường, Klao không phải là người thích hành động thân mật hay thể hiện tình cảm ở nơi công cộng. Nhưng hôm nay, em ấy đã ôm tôi khi Ai'Kong đang đứng ngay đó. Phop ngay lập tức biết có điều gì đó không ổn.
"Klao, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai đã làm gì em sao ? ”
Anh ấy ôm chặt người yêu của mình.
Klao chỉ lắc đầu và giữ im lặng, không trả lời. Phop có thể cảm nhận được rằng tâm trạng nong của mình hôm nay đặc biệt nhạy cảm hơn bình thường, vậy nên anh ấy chỉ vuốt ve đầu và an ủi em ấy. Một lát sau, Klao dường như bình tĩnh lại.
"Đứng lên và vào nhà nào. Em đã bị muỗi đốt khắp cơ thể khi ngồi ở đây và đợi anh” Anh ấy đã kiểm tra cánh tay của Klao, tìm thấy những vết muỗi đốt màu đỏ như anh ấy nghĩ. Anh ấy nhanh chóng dẫn Nong của mình trở lại nhà và tìm một ít thuốc mỡ. Bàn tay mỏng manh của Klao nắm chặt Phop, đôi mắt em ấy dán chặt vào Phi của mình trên suốt quãng đường đi bộ trở về nhà.
Khi họ ở cùng nhau trong phòng ngủ, Phop để Klao ngồi trên giường, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết muỗi đốt trên cánh tay của người yêu. Nó nhắc nhở anh ấy về những kỉ niệm ngày thơ ấu của họ khi Klao chơi nghịch ngợm, ngã xuống và bị thương, hoặc bị muỗi đốt. Luôn luôn là Phop chăm sóc vết thương của nong của mình..
"Nếu em có điều gì đó làm em phiền lòng , em có thể nói với anh" , anh ấy nói khi ngồi xuống sàn, tiếp tục bôi thuốc mỡ lên vết muỗi đốt trên đôi chân nhợt nhạt của Klao. Nong của anh ấy chỉ quan sát anh ấy một cách âm thầm, cho đến khi Phop nhận thức rõ ràng rằng em ấy không muốn nói chuyện. Nhưng đột nhiên ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của em ấy vang lên.
"P'Phop, bây giờ em đã nhớ lại mọi thứ "
"Em đang nói về vấn đề gì vậy?"
"Về những gì em đã quên. Chúng ta đã từng rất thân thiết với nhau như thế nào, và những lần anh chăm sóc em, và những lần em..... cư xử tồi tệ với anh," một giọng nói run rẩy vang lên từ đôi môi căng mọng của em ấy. Đôi mắt đẹp mà Phop thích nhìn chằm chằm lấp lánh trong nước mắt. Nhưng em ấy mỉm cười thật tươi, đó là một nụ cười hạnh phúc, buồn bã nhưng đẹp đẽ.
"Em thực sự vui vì em đã nhớ. Thật hạnh phúc khi gặp lại anh."
"Anh cũng rất vui vì em nhớ " Phop trả lời với một nụ cười dịu dàng và đi đến bên giường và ngồi lên, tựa đầu Klao lên vai anh ấy. Mặc dù anh ấy không hoàn toàn hiểu chuyện gì đã xảy ra với Klao, nhưng anh ấy rất vui khi thấy em ấy hạnh phúc.
"P'Phop, em cũng nhớ ra một vài chuyện khác " một giọng nói nhẹ nhàng, nghiêm túc nói. Phop nhìn theo với về mặt chờ đợi khi giọng điệu của em ấy trở nên nghiêm túc, và đứng lên đi lấy một thứ gì đó từ tủ và quay trở lại giường để đưa món đồ cho Phop. Đó là một lá thư.
"Sau khi trở về từ Phichit, em thực sự giả vờ thù địch với anh vì em không muốn danh tiếng của anh và cha anh bị hủy hoại khi liên quan với em. Trong thời gian đó, em đã bí mật điều tra việc buôn bán thuốc phiện trong thành phố, thường xuyên đến nhà thổ để tìm thông tin về hành động của Ai'Cherd. Một ngày kia, em phát hiện ra hắn ta đang làm việc cho một người có thế lực hơn đứng đằng sau, và họ có một căn cứ bên ngoài thành phố được sử dụng làm nhà kho."
"Em..". Anh ấy không biết phải nói gì hơn. Lý do đằng sau sự thù địch của Klao đối với anh ta, hoặc thực tế là em ấy lại dám làm những điều nguy hiểm như vậy một mình. Tuy nhiên, anh ấy biết Klao phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để đưa ra quyết định như vậy, vì vậy anh ấy không thể trách em ấy về ý định của của em ấy.
"Em tình cờ tìm thấy bức thư này được viết trong sổ ghi chép của mình. Bố em đã viết nó trước khi ông ấy chết. Ông ta nghi ngờ Phra Sunthara Phinit là chủ mưu đằng sau các hoạt động buôn bán thuốc phiện, phân phối nó đến nhiều quận khác nhau. Ông ấy đã hợp tác với các quan chức chính phủ ở Phichit, và tất cả họ đều hợp lại để vu khống cha em," Klao nói.
Phop mở bức thư ra và đọc nó, đôi mắt anh ấy nhìn đăm đăm một cách nghiêm nghị
Đúng như dự đoán, cha anh ấy cũng nghĩ rằng không có lí nào Luang Precha Phiban quan tâm đến chuyện này, và lý do tại sao ông ấy không thể tìm thấy bằng chứng là vì họ đã thông đồng với nhau. Vì thế, khi cha anh ấy đến Sam Khok để điều tra nghi phạm, cùng với Phra Suthra Pinij, thì phạm đã phủ nhận mọi việc bị vu khống bởi những người khác.
Bất cứ khi nào có một hành động buôn thuốc phiện diễn ra, Phra Suthra Pinij sẽ thường tham gia và tổ chức mọi thứ. Cùng với thực tế là ông ấy chưa bao giờ giao cho Phop cùng tham gia hành động, ông ta chỉ giao nó cho con trai mình. Ban đầu tôi nghĩ rằng ông ấy muốn con trai mình có công việc xuất sắc hơn những người khác, nhưng tôi không nhận ra có một động cơ lớn hơn.
Cả cha và con trai đã làm việc cùng nhau, họ có thể đã mua chuộc hoặc đe dọa các sĩ quan tuần tra nhắm mắt làm ngơ, để buôn bán thuốc phiện ở thủ đô và di chuyển nó sang nhiều thành phố khác nhau một cách thuận tiện, trong khi luôn biết rằng nó sẽ có thể gây ra hậu quả lớn thế nào khi thuốc phiện lan rộng..
"Sáng mai, anh sẽ nói chuyện này cho cha anh để điều tra thêm sự thật. Đừng lo lắng, anh sẽ rửa sạch oan khuất cho gia đình em., anh hứa," Phop nói.
"Cảm ơn anh, nhưng vấn đề của cha em có thể giải quyết sau cũng được. Điều quan trọng hơn bây giờ là anh đang làm việc trong một vụ án cùng với Muen Harn phải không? ” Klao hỏi.
"Phải ".
"Hắn ta... hắn ta đã biết em nghi ngờ hắn ta trước đây, nhưng may mắn thay, lý do duy nhất hắn ta chưa giết em là vì em bị lạc trong rừng và em bị mất trí nhớ. P'Phop, hãy cẩn thận khi làm việc với Muen Harn. Hắn ta không có ý định tốt đối với anh. Nếu hắn ta phát hiện ra rằng anh nghi ngờ hắn, em e rằng anh sẽ ở bị.....-."
"Không cần phải lo lắng. Anh sẽ cẩn thận và chăm sóc bản thân thật tốt," Phop trấn an người mình yêu. Ngay cả khi có bất cứ điều gì xảy ra, Phop vẫn tự tin rằng kỹ năng chiến đấu của mình không ai sánh kịp.
"Đối với em, đừng đi bất cứ đâu trong thời gian này. Em là một nhân chứng quan trọng. Anh rất lo lắng rằng họ có thể đến để diệt khẩu em."
"Vâng anh..", Klao chấp nhận mà không có sự kháng cự nào.
Phop sau đó kéo dáng người mỏng manh của mình vào vòng tay, ôm em ấy thật chặt. Đáp lại, Klao cũng ôm anh ấy thật chặt.
Cuộc sống của một chàng trai trẻ đã bị hủy hoại do lòng tham và sự thiếu hiểu biết của một nhóm người. Klao đã chịu đựng đủ rồi. Bất kể ai chịu trách nhiệm cuối cùng, cho dù là Phraya, Than Muen hay bất kỳ ai khác, anh ta sẽ điều tra sự thật và làm rõ sự việc cho gia đình của Klao. Anh ta sẽ lôi hết mọi người có tội và đảm bảo rằng họ sẽ nhận được hình phạt xứng đáng.
Sáng hôm sau, P'Phop đưa tôi đến gặp Phraya Phichai Phakdi, cùng với bức thư mà cha tôi đã viết để ông ấy có thể đọc nó. Tôi đã kể cho ông ấy toàn bộ câu chuyện, bao gồm cả cách Pim cung cấp cho tôi thông tin về căn cứ trữ thuốc phiện và cách đến đó, nhưng tôi đã bỏ qua sự thật rằng tôi đã bị giết.
Dù thế nào đi nữa, tôi đã ở đây bây giờ và không có kế hoạch đi bất cứ nơi nào khác. Nếu những người khác biết rằng tôi đã chết và quay trở lại, mọi người sẽ hỏi tôi không ngừng. Tôi chắc chắn sẽ bị coi là một con ma hoặc một con quỷ trong mắt dân làng. Hơn nữa, P'Phop sẽ rất buồn nếu anh ấy biết kết thúc của tôi. Vì vậy, tốt nhất hãy để bí mật đó ở với tôi mãi mãi.
Sau đó, cả Than Phraya và P'Phop đều ra lệnh cho tôi ở nhà, cấm tôi đi bất cứ đâu cho đến khi họ bắt được Ai'Cherd và các đồng đội của hắn ta thành công. Tôi đã làm như họ nói, chờ đợi mỗi ngày để nghe tin tức từ P'Phop.
Bản thân Than Phraya đã đến thành phố Pichit để tìm kiếm các nhân chứng liên quan đến vụ án của cha tôi. Trong khi đó, P'Phop quyết tâm giải quyết vụ buôn bán thuốc phiện, làm việc với các đồng nghiệp mà anh ta tin tưởng và yêu cầu sự giúp đỡ từ những người lính. Tất cả họ đều làm việc bí mật, che đậy dấu vết của mình để Muen Harn hoặc Suntara không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Đội tuần tra đã đi tìm căn cứ mà tôi đã cung cấp cho họ thông tin và thấy rằng nó đã bị bỏ hoang. Họ hẳn đã thay đổi vị trí trữ hàng của họ, nhưng P'Phop đã điều tra cho đến khi anh ta tìm thấy manh mối về vị trí mới của nhà kho có thể ở đâu.
P'Phop đã thu thập bằng chứng và nói với tôi rằng anh ấy sẽ đợi cho đến ngày họ chuyển thuốc phiện để bắt chúng. Đêm trước khi anh ta đi bắt bọn tội phạm, tôi đã rất lo lắng đến nỗi tôi không thể ngủ được, sợ rằng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
"Hôm nay, anh sẽ trở về muộn" anh ấy nói, khi ngày mới đến, trong khi chúng tôi ở cùng nhau trong phòng ngủ của tôi. Hôm nay, đội tuần tra sẽ đột kích và bắt giữ bọn tội phạm vào lúc nửa đêm khi chúng đang trên đường vận chuyển. Tối nay, P'Phop sẽ phải ra ngoài và làm công việc nguy hiểm.
"... Em hiểu rồi," tôi trả lời bằng một giọng trầm. Trong trái tim tôi, tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi lo lắng, và không muốn anh ấy phải đối mặt với nguy hiểm. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là nghe lời của anh ấy, bởi vì đây là nhiệm vụ của anh ấy. Anh ấy phải chịu trách nhiệm về vai trò của mình.
"Đừng lo lắng. Anh sẽ trở về an toàn."
P'Phop đến và ôm tôi từ phía sau. Anh ấy tựa cằm vào vai tôi, ôm tôi thật chặt. Chúng tôi đứng đó như thế, hít vào hơi ấm của nhau một lúc, trước khi anh ấy đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tôi đã không nghĩ rằng tôi sẽ có thể không ngủ được tối nay.
"Hãy đến và nói chuyện với dì. Chúng ta sẽ cầu nguyện để ơn trên bảo vệ cho anh ấy," Dì gợi ý khi tôi nhìn người yêu của mình rời khỏi nhà. Bình thường, tôi không quan tâm nhiều đến việc cầu nguyện. Nhưng tại thời điểm này, tôi sẽ không ngần ngại làm bất cứ điều gì có thể giúp tôi giảm đi sự tập trung và giảm bớt lo lắng về tinh thần. Vì vậy, tôi đã dành vài giờ trong phòng cầu nguyện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu câu nói "một giây dài như một năm."
Tôi biết tôi không nên bi quan, nhưng tôi không thể không sợ hãi.
"Phop rất có kỹ năng, anh ấy sẽ trở về an toàn"
Lòng bàn tay mỏng manh của một người phụ nữ trung niên vươn tay siết chặt bàn tay đang run rẩy của tôi. Tôi đã rất lo lắng, tôi không thể ăn được gì. Dì hầu như không nói bất cứ điều gì trong suốt cả ngày, nhưng khuôn mặt và đôi mắt của cô ấy cũng tỏ ra lo lắng như tôi. Trái tim của một người mẹ sẽ quan tâm đến con trai mình hơn bất kỳ ai khác, tuy nhiên, cô ấy vẫn cố gắng an ủi tôi.
Mặt trời đã lặn, và ban đêm đã đến. Tại thời điểm này, tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi và bồn chồn trong gian nhà với Khun Ying Prayong, liếc nhìn cầu thang của ngôi nhà gần như cứ năm phút một lần. Thời gian càng trôi qua, nỗi lo lắng của tôi càng trở nên nhiều hơn. Nhưng tôi đã cố gắng không thể hiện nó quá nhiều, không muốn làm dì căng thẳng hơn.
Sự chờ đợi dường như là vô tận, cho đến khi mặt trăng sắp mắt và nhường chỗ cho ánh sáng của ngày mới chiếu sáng trên đường chân trời. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân của ai đó leo lên cầu thang của ngôi nhà.
"Phop! / P'Phop! ” Khun Ying Prayong và tôi hét lên cùng một lúc. Cả dì và tôi đều vội vã chạy đến, không quan tâm đến nghi thức xã giao chút nào.
"Con đã trở về, m" . P'Phop giơ tay lên vái mẹ của mình, và ôm mẹ anh ấy với một nụ cười.
"Con có sao không? Con không bị thương, phải không? ” Bàn tay của dì run rẩy khi cô vuốt ve cơ thể của con trai mình. May mắn thay, ngoài sự kiệt sức trong mắt anh ấy, anh ấy dường như không bị thương ở bất cứ đâu.
"Mẹ ơi, con an toàn và khỏe mạnh"giọng nói trầm của anh ấy đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng trước khi anh ấy quay lại nhìn tôi đang đứng đó bên cạnh họ.
"Anh đã xoay sở để bắt Ai'Cherd và các đồng đội của hắn ta. Chúng tôi có bằng chứng; họ không thể phủ nhận lúc ấy. Từ bây giờ, anh sẽ điều tra vấn đề này cho đến khi bọn anh biết được người đứng sau tất cả. Em có thể phải đưa ra một số lời khai tại buổi thẩm vấn vào một ngày nào đó."
"..."
"Klao, em có làm sao không...?" anh ấy hỏi khi thấy tôi im lặng. Đột nhiên, cổ họng tôi thắt lại. Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng tôi không thể nói được.
Tất cả những gì tôi có thể tập hợp lại và nói được là một từ duy nhất. "Cảm ơn.."
"..."
"Cảm ơn " tôi nâng khóe miệng lên, mắt tôi nóng ran lên vì nước mắt. Tôi vừa biết ơn vì anh ấy đã trở về an toàn, vừa biết ơn vì anh ấy đang cố gắng giúp gia đình tôi rửa sạch oan khuất...
"Không cần cảm ơn anh. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em." Anh ấy vòng tay ôm tôi trong một cái ôm ấm áp, lòng bàn tay thô ráp của anh ấy nhẹ nhàng xoa lưng tôi. Tôi vùi mặt lên bờ vai rộng của anh ấy. Sự căng thẳng đã ám ảnh tôi cả ngày đã biến mất.
Cảm ơn bạn.
Mặc dù chúng tôi đã trải qua rất nhiều nỗi đau, nhưng cuối cùng, chúng tôi vẫn ở đây cùng nhau.
****
Ba ngày sau, tôi được triệu tập để làm chứng tại cuộc điều tra với tư cách là nhân chứng về Ai'Cherd và bằng chứng. Sau khi tôi làm chứng xong và chuẩn bị rời đi, tôi thấy một người bảo vệ tuần tra hộ tống nghi phạm đến phòng thẩm vấn. Đó là một khuôn mặt mà tôi không bao giờ quên được .
"Ai'Klao! " Ai'Cherd hét lên khi nhìn thấy tôi, cổ tay và mắt cá chân của anh ấy bị xiềng xích. Đôi mắt anh ấy đỏ ngầu và giận dữ khi anh ấy cố gắng hét lên tên tôi.
Tôi đứng yên, quan sát khi anh ta cố gắng thoát khỏi người bảo vệ tuần tra đang giữ anh ta lại.
Mặc dù tôi vẫn còn căm thù khủng khiếp và không thể tha thứ cho anh ta, nhưng nhìn thấy anh ta nhận được hình phạt mà anh ta xứng đáng khiến tôi bình tĩnh lại một chút.
"Mày đã sống sót như thế nào! Mày là một con ma, phải không? Tao đã thấy mày chết trước mắt tao. Tao là người đã đặt mày vào một cái bao tải và tự mình dìm nó xuống sông! Tại sao mày vẫn ở đây! ”
Những tiếng la hét điên cuồng của anh ấy vang vọng khắp khu vực. Tôi rùng mình từ đầu đến chân khi nghe nói về số phận khủng khiếp của mình từ kiếp trước . Nhưng tôi phải giữ một vẻ mặt bình tĩnh và giữ im lặng trước mặt những người khác, không trả lời.
"Ngươi đang nói những điều vô nghĩa! Im đi và di chuyển tiếp tục nào ! ” Người bảo vệ tuần tra giam giữ Ai'Cherd mắng anh ta và kéo anh ta về phía phòng thẩm vấn.
Ai'Cherd trừng mắt nhìn tôi như muốn giết tôi một lần nữa, phun ra những lời chửi thề với tôi suốt chặng đường đi. Tôi đứng nhìn khi một trong những người đã hủy hoại cuộc đời tôi bị dẫn đi, cảm thấy như một phần hòn đá đè nặng lên trái tim tôi đã được nhấc lên.
Một trong những thủ phạm đã bị xử lý. Mặc dù chúng tôi không thể buộc tội Ai'Cherd vì tội âm mưu giết tôi, nhưng các cáo buộc buôn bán thuốc phiện đủ nặng để giam giữ anh ta suốt đời. Bây giờ, chỉ còn lại các quan chức chính phủ, Phra Suntra Pinij, người đã vu khống cha tôi, chính Muen Harn, người đã giết tôi. Tuy nhiên, với bằng chứng P'Phop đang thu thập, anh ấy tự tin rằng mình có thể kết án cả hai. Tôi đã cầu nguyện rằng anh ấy sẽ đúng.
Tôi hy vọng rằng tất cả những sự kiện khủng khiếp này sẽ sớm kết thúc. Sau đó, P'Phop và tôi cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc cùng nhau.
❌❌❌Chú thích
[1] Cây Bodh: biểu tượng cho trí tuệ và sự giác ngộ của Đức Phật, nên còn được gọi là “cây giác ngộ”..Theo phong thuỷ,thì Bodh là loại loại cây tượng trưng cho cách sống ngay thẳng, sự giác ngộ, may mắn và tốt lành..Còn có tên gọi khác là cây bồ đề...
ns 15.158.61.8da2