(Chap này đích thực thuộc chap 21...Phần mình dịch bị chậm..Nhưng theo mình thấy thì chap này để tên là Nguôi Ngoai thì sẽ hợp lí hơn..Vì cuối chap sẽ có điều bất ngờ ❤️❤️...)
Những ngày trôi qua chậm chạp, từ một tháng, đến một năm.
Giọng nói của giảng viên ở phía trước vang lên, những nét vẽ nguệch ngoạc của một cây bút bi viết trên giấy, và bút stylus gõ trên màn hình máy tính bảng. Tôi nhìn lên màn hình máy chiếu, cố gắng bắt kịp lời giải thích của giảng viên và ghi chép lại. Một lúc sau, giảng viên cho chúng tôi nghỉ mười phút để giải lao ...
"Bạn có đi vệ sinh không?"
"Không, bạn đi đi"
"Uhm tôi đi và, tôi sẽ quay lại" , Thi nói, làm gián đoạn suy nghĩ của tôi khi anh ấy đứng dậy rời khỏi phòng, cùng với một vài người bạn m khác. Tôi đặt cây bút bi mà tôi đang cầm xuống, giơ tay lên để xoa bóp giữa hai lông mày và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thư giãn một chút và tiện thể cho đôi mắt của tôi nghỉ ngơi một chút...
Từ nơi tôi đang ngồi, tôi có thể nhìn thấy một cây Ylang ylang lớn bên kia đường từ tòa nhà nghiên cứu, những bông hoa của nó tỏa ra rực rỡ. Hình ảnh đó khiến tôi hồi tưởng về thời xưa ở nhà Phraya Pichai. Lúc đó cũng có một cây Ylang ylang lớn được trồng gần cửa sổ phòng ngủ của tôi. Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu khi suy nghĩ về nó...
Đã hơn một năm kể từ lần nguyệt thực cuối cùng đó. Hơn một năm kể từ khi tôi quay ngược thời gian trở về lại ngày nay.
Đó là một năm đầy thử thách, đặc biệt là trong những ngày đầu. Tôi hầu như không ngủ, không thể tập trung vào việc học của mình, và đãng trí đến mức tôi gần như gặp phải vô số tai nạn. Trạng thái cảm xúc của tôi không ổn định khiến những người xung quanh tôi bắt đầu lo lắng. Do đó, tôi quyết định tham khảo ý kiến bác sĩ tâm thần. Trong khi chờ đợi, tôi đã cố gắng tìm cách để quay trở lại với Phop.
Khi chúng ta ở giai đoạn bế tắc nhất, chúng ta có khả năng làm những việc mà bản thân chưa bao giờ nghĩ đến... Ví dụ, tôi, người chưa bao giờ tin vào bói toán, mà giờ đây lại trở thành người tìm kiếm những thầy bói nổi tiếng ở mọi ngôi đền trong thời gian rảnh rỗi của tôi. Tôi đã đi tham khảo ý kiến của các nhà sư được tôn kính trong bất kỳ ngôi đền linh thiêng nào, để tìm ra cách quay ngược thời gian.
Tôi biết rằng đây không phải là con người bình thường của tôi, nhưng tôi không quan tâm. Điều quan trọng không phải là cách người khác nhìn nhận tôi, mà là làm thế nào để bảo vệ bản thân mình nỗi đau và tìm cách giảm bớt nó.
Tuy nhiên, tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là những khoản chi đắt đỏ. Một số thậm chí còn cố gắng lừa bán cho tôi những món đồ thiêng liêng để thờ cúng. Cho dù tôi có muốn quay lại vs P'Phop đến mức nào, tôi cũng đủ lí trí để phân biệt giữa sự thật và sự lừa dối, vì vậy tôi đã không rơi vào mánh khóe của họ. Nhưng có một số người thực sự khuyên tôi, và tất cả họ đều đồng ý rằng đó là vấn đề của nghiệp chướng và định mệnh. Tôi không thể thay đổi số phận.
Tôi đã ngừng tìm kiếm lời khuyên từ người khác và thay vào đó bắt đầu chờ đợi các dấu hiệu. Trong năm qua, hai lần nguyệt thực toàn phần đã xảy ra. Tôi trở về nhà, cầu nguyện để tôi có thể quay trở lại. Nhưng không có gì xảy ra. Tôi không chắc đó là vì những nhật thực này khác với nhật thực toàn phần trước đó hay đơn giản là tôi không thể quay lại nữa.
Sau gần một năm, tôi phải chấp nhận rằng tôi không thể làm gì ngoài việc chờ đợi... Ngày đoàn tụ chúng tôi liệu có bao giờ đến hay không. Thời gian trôi qua, tôi trở nên sợ hãi hơn, sợ rằng cuối cùng tôi sẽ quên đi những cảm xúc của mình, những kỷ niệm của tôi về anh ấy. May mắn thay, tôi vẫn còn giữ lại những vật kỷ niệm từ quá khứ để nhắc nhở tôi rằng tất cả thực sự đã xảy ra.
Tôi đã phải tháo chiếc nhẫn vàng ra và giữ nó trong ký túc xá của mình để tránh thu hút sự chú ý, và tránh phải trả lời đi trả lời lại những câu hỏi giống nhau về việc tôi lấy nó từ đâu. Nhưng mỗi ngày sau khi trở về, tôi sẽ lấy nó ra, ngắm nhìn nó và nhớ lại thời xưa .
Việc chấp nhận sự thật đã mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. Thời gian thực sự đã giúp tôi chữa lành nỗi... Giúp vết thương được băng bó tránh nhiễm trùng sâu hơn, nhưng cơn đau thật sự sẽ không bao giờ biến mất.
Trước mặt những người khác, tôi đã hoạt động cuộc sống của mình như thường lệ. Đi học mỗi ngày, chụp ảnh vào cuối tuần, trở thành người mà mọi người đều biết. Nhưng sự thật là, tôi lúc nào cũng nghĩ về P'Phop.
Chúng tôi chia tay mà không có cơ hội nói lời tạm biệt. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang đau khổ không, giống như tôi vậy....
"Khun, này Khun"
Giọng nói của Thi đánh thức tôi khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi quay lại và thấy anh ấy đang đưa tôi một lon soda lạnh.
"Bạn có muốn nó không?"
"Bạn đang mời tôi uống à.."
"Vâng, tôi muốn đối xử với bạn theo phong cách chàng trai giàu có"
Anh ấy tinh nghịch nhướng mày, khoe hàm răng ngọc trai của mình trong một nụ cười quyến rũ, sau đó uống một ly từ lon soda của chính mình. Tôi bật cười trước lời nói của anh ấy và đưa tay ra để nhận đồ uống, không từ chối sự mời mọc chân thành của anh ấy.
Hơn một năm đã trôi qua kể từ đó, và bây giờ chúng tôi là học sinh năm thứ tư chuẩn bị tham gia kỳ thi cuối kỳ. Tính cách của chúng tôi đã thay đổi đáng kể. Trong khi tôi trở nên dè dặt hơn, Thi dường như đã trưởng thành. Mái tóc vàng nổi bật một thời của anh ấy bây giờ đã được nhuộm màu đen. Nhưng có một điều vẫn như cũ: anh ấy tiếp tục theo đuổi Pan mỗi ngày, và Pan vẫn không có dấu hiệu quan tâm.
Nhìn thấy điều này, tôi đã nhớ đến Jom và Kaew. Hồi đó, Kaew đã dành nhiều năm để theo đuổi Jom. Tôi đoán những gì xảy ra sẽ giống ngược lại ngày đó...
Tôi mở lon soda và nhấp một ngụm. Hương vị ngọt ngào, ga chảy xuống cổ họng khiến tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Giáo sư ở đầu lớp bắt đầu nói vào micro, tôi đặt lon soda xuống để tập trung vào bài giảng.
Ba giờ học tập chuyên sâu đã trôi qua. Khi giáo sư cho phép chúng tôi rời đi, các bạn cùng lớp của tôi đã thu dọn đồ đạc của họ và đi theo giáo sư. Thi, ba người bạn cùng lớp của chúng tôi, và tôi đi về phía sân của khoa để hoàn thành một số công việc nhóm
"P'Khun"
Một giọng nói vui vẻ đã làm gián đoạn phân tích bài báo của chúng tôi. Tôi nhìn lên từ tờ giấy để thấy Pan đang đến gần nơi chúng tôi đang ngồi với một người bạn khác.
"Pan, bạn nhớ tôi nhiều đến nỗi bạn phải đến gặp tôi ở đây à? Chà, tôi rất hãnh diện," Thi nói với một nụ cười vui tươi, khiến Pan cau mày.
"Tên bạn có phải là Khun không? Tôi nghĩ tên tôi vừa gọi là P'Khun," Pan hỏi.
"Đừng bào chữa. Nếu bạn nhớ tôi chỉ cần nói nhớ tôi thôi ," Thi nói.
"Bạn đang nói những điều vô nghĩa".. Nong Pan đảo mắt, tiếp tục cãi vã với Thi. Trong khi đó, tôi nhìn người bạn của anh ấy đang đứng bên cạnh anh ấy với một nụ cười khô khan. Tôi không biết rõ về Ball, một người bạn trong nhóm của Pan, nhưng nếu chúng tôi quay trở lại gần bốn trăm năm, tôi sẽ khá quen thuộc với anh ấy.
Giống như những người khác mà tôi đã gặp trong kiếp trước, Ball dường như giống hệt với Chuay trong quá khứ. Trong phiên bản năm 2021, anh ấy không còn là một người hầu nữa mà đã trở thành một sinh viên năm thứ ba, với trái tim nhân hậu như trước đây. Trong cuộc đời này, anh ấy không phải đấu tranh hay làm việc chăm chỉ, và anh ấy có cơ hội giáo dục giống như mọi người khác. Là một cựu chủ nhân, anh ấy đã từng phục vụ, tôi cảm thấy vui mừng và hạnh phúc.
"Có chuyện gì vậy, Pan? Tại sao bạn lại tìm thấy tôi? Bạn có cần giúp gì không? ” Tôi chuyển ánh mắt của mình ra khỏi người hầu thân cận của tôi từ kiếp trước, đến Pan.
"Tôi đến để hỏi xem bạn có ghi chú bài giảng văn hóa Trung Quốc nào mà Ball có thể mượn không. Anh ấy đang học thạc sĩ tiếng Trung giống như bạn. Chúng tôi nghĩ rằng bạn sẽ có chúng, vì vậy chúng tôi đã đến để hỏi," Pan giải thích.
"Tôi có . Nhưng hình như tôi để ở trong ký túc xá của tôi. Tôi sẽ tìm kiếm và đưa cho bạn sau," tôi trả lời, quay lại mỉm cười nhẹ với anh ấy.
"Cảm ơn, P'Khun" Ball nói, giơ tay vái và nở một nụ cười chân thành. "Không có vấn đề gì, đó là một điều nhỏ nhặt. Bạn có tiết học nào nữa không? ”
"Chúng tôi có. Nhưng chúng tôi thấy P'Khun ở đây, vì vậy chúng tôi đã ghé qua. Chúng ta sẽ lên lớp ngay bây giờ nếu không chúng ta sẽ bị mắng vì đến muộn."
"Ai dám mắng Pan? Tôi sẽ mắng lại cho bạn," Thi đe dọa trong khi giật mạnh tay áo sơ mi của anh ấy. Pan làm một khuôn mặt mệt mỏi.
"Hoàn thành công việc của riêng bạn trước, điều đó quan trọng hơn. Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ."
"Được rồi"
Thi vui vẻ chào tạm biệt, đôi mắt anh lấp lánh khi anh nhìn bóng dáng đang vừa bước đi. Tôi nhẹ nhàng thúc đầu bạn tôi, ra hiệu cho anh ấy tập trung trở lại bài báo cáo học thuật trước mặt chúng tôi. Gần một giờ trôi qua trước khi công việc nhóm của chúng tôi hoàn thành. Tôi thu dọn giấy tờ và đồ dùng của mình vào ba lô, dự tính mời Thi đi mua thứ gì đó để ăn. Nhưng ngay sau đó, anh ấy quay lại và nói.
"Khun, hôm nay bạn có về nhà không?
"Không, tôi vẫn còn rất nhiều bản dịch phải làm, và vẫn còn nhiều nghiên cứu cần được thực hiện" tôi thở hơi ra. Hôm nay tôi đã xoay sở để hoàn thành một bài tập, nhưng có nhiều đống hơn đang đợi. Một người nào đó ở trường trung học đã từng nói với tôi rằng đại học sẽ dễ dàng hơn, và tôi muốn nói với người đó bây giờ rằng việc lừa dối người khác không tốt lắm.
"Vậy cuối tuần này bạn đến nhà tôi làm chung vs tôi được ko..? Thi đã đề xuất. "Bố mẹ tôi đi Nhật trong một tuần và không có ai ở nhà. Tôi thực sự cô đơn. Hãy đến lại và bầu bạn với tôi được không."
"Tại sao bạn lại muốn tôi đến..? "Tôi đùa, nhưng tôi đã biết tại sao anh ấy lại mời tôi.
Kể từ khi tôi trở về từ quá khứ, tôi đã không còn vui vẻ như trước. Thi lo lắng cho tôi và thường xuyên đến ngủ ở ký túc xá của tôi, và nói rằng anh ấy cô đơn. Đôi khi, anh ấy sẽ cố gắng dụ tôi đến nhà anh ấy. Tôi chưa bao giờ đi, và anh ấy có lẽ lo lắng tôi sẽ trở nên chán nản khi ở một mình. Dù anh ấy chưa bao giờ nói thẳng như vậy, và tôi cũng chưa bao giờ lật bài với Thi...Nhưng ý định tốt bụng của anh ấy thực sự đã chạm đến trái tim tôi sâu sắc.
"Thực ra, tôi đã mời Pan, nhưng anh ấy không quan tâm. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mời bạn."
"Tốt quá ha...", tôi lẩm bẩm, ra vẻ đập đầu anh ấy một cách tinh nghịch, nhưng Thi đã né ra để tránh tôi trong khi nhanh nhảu, "Vậy, tóm lại là gì? Bạn có đến không? ”
"Được rồi, tôi sẽ đi" tôi đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều. Ở một mình thì tôi sợ bản thân sẽ rơi vào trạng thái vô vọng. Ít nhất là ở nhà anh ấy, tôi sẽ có một người bạn để nói chuyện và ít ra tôi sẽ không lãng phí nước và điện ở ký túc xá.-*-
"Vậy thì chúng ta hãy đi mua thứ gì đó để ăn. Sau đó, tôi sẽ chở bạn về ký túc xá của bạn để lấy đồ rồi đến ở lại chỗ của tôi."
"Chà, thật là một nơi cung cấp dịch vụ ấn tượng. Tôi chắc chắn sẽ cho Pan biết. Có lẽ anh ấy sẽ sớm thay đổi ý định vì bạn."
"Ồ, phải như thế này chứ. Phải nâng cao dịch vụ hơn mới không lãng phí sức lực bỏ. "
Anh ta tát vào đầu tôi. Tôi đẩy đầu anh ấy ra sau. Ai'Thi cười và nắm lấy cổ tôi. Sau đó, chúng tôi bước ra khỏi sân và cùng nhau đi thẳng đến quán ăn trung tâm.
Sau khi ăn xong, anh ấy chở tôi về ký túc xá để lấy đồ đạc của tôi. Tôi nhét một số quần áo và máy tính xách tay vào ba lô và liếc nhìn chiếc nhẫn của mình trên bàn.
Tôi cầm nó lên, phân vân xem tôi có nên đem theo nó bên mình hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đặt nó trở lại vị trí ban đầu. Tôi không phải là một người cẩn thận, và tôi sợ rằng mình sẽ vô tình đánh mất nó. Chiếc nhẫn này là món quà quý giá nhất mà tôi được nhận từ anh ấy, tôi sẽ rất buồn nếu tôi làm mất nó.
"Bạn đã lấy rất nhiều thứ rồi. Bạn đang chuyển nhà đến ở luôn hay gì vậy? ” Thi trêu chọc khi tôi đặt ba lô của mình ở ghế sau chiếc Audi màu bạc của anh ấy.
"Tôi mang theo máy tính xách tay của mình" tôi nói.
"Bạn có thể sử dụng máy tính ở nhà tôi."
"Vâng, nhưng thông tin của tôi ở trong đây. Tôi quá lười khi phải chuyển nó sang một máy tính khác," tôi trả lời.
"Hãy làm như bạn muốn. Và thắt dây an toàn vào," anh ấy nói khi anh ấy bắt đầu lái xe về phía ngôi nhà của mình, nằm ở khu vực Ramintra.
Chúng tôi đã biết nhau được bốn năm, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội bước chân vào nhà của Ai'Thi trước đây. Tôi đã từng ở căn hộ của anh ấy gần trường đại học, nhưng gần đây Thi đã quyết định bán căn hộ của anh ấy và chuyển đến một căn hộ sang trọng hơn bên bờ sông Chao Phraya. Nó hiện đang được xây dựng, vì vậy anh ấy tạm thời chuyển về sống với bố mẹ.
"Đây là nhà của tôi" anh ấy nói khi anh ấy đậu xe vào trước con hẻm. Tôi nhìn sang bên trái của mình, và vô tình há hốc mồm vào gia sản khổng lồ của anh ấy...
"Ngôi nhà của bạn lớn thật đấy...? "Tôi ngạc nhiên thốt lên khi xe của anh ấy tấp vào . "Uhm...? Từ nay bạn sẽ gọi tôi là Khun Thi chứ?"
Anh ấy nhướng mày một cách trêu chọc. Tuy nhiên, gọi anh ấy là Khun dường như không quá nhiều. Đây không chỉ là một ngôi nhà, nó rõ ràng là một biệt thự. Nó có một hồ bơi, một bãi cỏ, một nhà để xe và những hàng cây xanh tươi tốt xung quanh ngôi nhà. Có một mái hiên nhỏ trong vườn để thư giãn, giống hệt như những ngôi nhà của những người giàu có được miêu tả trong các bộ phim truyền hình.
"Chết tiệt, có bao nhiêu người sống ở đây vậy..?"
"Có một vài ngôi nhà trong khu này. Cái ngay đây là của tôi, và cái ở phía sau thuộc về chú tôi. Tuy nhiên, bây giờ không có ai ở nhà; họ đã đến một buổi hội thảo ở Chiang Mai. Còn anh họ tôi anh ấy sống ở một căn hộ khác," anh ấy giải thích khi anh ấy cất xe vào bãi.
Sau đó, anh ấy dẫn tôi vào trong để cất đồ đạc của chúng tôi. Rồi anh ấy đưa tôi đi tham quan quanh nhà. Sân vườn rộng lớn đến nỗi tôi có cảm giác như nó còn lớn hơn cả khu rừng xoài phía sau nhà tôi. Ở kiếp trước, anh ấy từng là con trai của một nhà quý tộc. Trong kiếp này, Thi lại một lần nữa được sinh ra trong gia đình có.
Đúng như những gì họ nói, bạn có thể cạnh tranh trong công việc và cuộc sống, nhưng bạn không thể đấu lại được vs số phận và cái nghiệp mình tạo ra..
"Nó nhìn rất hiền lành nhỉ..", tôi nhận xét khi chúng tôi ngồi trên băng ghế cạnh bãi cỏ. Ngoài các thành viên trong gia đình, nhà của Thi còn có một con Husky Siberia cái tên là Olive. Olive cao bằng vai tôi khi ngồi Ngay lúc đó, nó đang vuốt ve và le lưỡi liếm bàn tay của tôi.
"Olive rất thân thiện. Em ấy chơi với bất cứ ai, ngay cả khi một tên trộm vào nhà, tôi cá là em ấy cũng sẽ chơi với anh ta," Thi lắc đầu.
Tôi cười, trong khi đó vẫn chơi với Olive bằng cách dụ em ấy bằng một quả bóng.
"Bạn chơi với em ấy một chút đi. Tôi đi sạc điện thoại một chút," Thi nói và sau đó biến mất vào nhà.
Tôi tiếp tục chơi với Olive, ném bóng cho em ấy lấy. Em ấy dường như đang rất vui đến nỗi em ấy giả vờ làm rơi quả bóng nhưng sau đó lại chạy nhặt lại. Tôi đã ném quả bóng lại một lần nữa, nhưng lần này, nó bị ném hơi xa, và bay đến tận nhà để xe.
Olive chạy về phía quả bóng. Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh của động cơ ô tô. Tôi nhìn về hướng tiếng ồn và thấy một chiếc Benz màu trắng đang đi đến gần đó.
"Olive" ! Tôi nhảy ra khỏi ghế và tái nhợt khi tôi chạy theo em ấy. Không biết gì về chiếc xe đang đến gần, nó vẫn tập trung vào việc lấy bóng. Tôi chạy thật nhanh để kéo nó ra khỏi con đường nguy hiểm.
Tiếng còi xe hơi vang ra một inh ỏi, khiến tôi rùng mình. Tôi cúi xuống và vòng tay ôm Olive đúng lúc.Chiếc Benz màu trắng dừng lại cách chúng tôi chỉ một mét, trái tim tôi đập mạnh, nhận ra rằng tôi đang đối diện với một hoàn cảnh nguy hiểm..
Tôi đã có một trải nghiệm sinh tử trước đây, và bây giờ, một trải nghiệm khác với số phận tương tự. Định mệnh có đang chơi trò chơi tàn nhẫn nào đó với tôi không?
"Bạn có sao không..?".. Một giọng nói vang lên trong khi tim tôi vẫn đang đập thình thịch. Chủ sở hữu của chiếc Benz màu trắng bước ra, đứng trước mặt tôi trong bộ đồng phục sinh viên, khi tôi vẫn ôm chặt Olive.
"Tôi... Tôi ổn," tôi định thần để nói. Giọng nói của tôi im bật ngay khi tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của người lạ.
Những nét sắc sảo của một chàng trai trẻ quét xung quanh ánh mắt của tôi. Cơ thể tôi cứng đờ khi mắt tôi khoá lại trên gương mặt ấy. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác như thể thế giới đã ngừng quay, thậm chí tôi quên cả cách thở. Trái tim tôi hẫng lại một nhịp và cảm giác như nó muốn nổ tung.
"Bạn..."
Anh ấy hơi do dự khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói trước. Đôi mắt sắc bén đằng sau cặp kính vuông màu bạc dán trên khuôn mặt tôi, giống như tôi cũng không thể rời mắt khỏi anh ấy.
Mặc dù anh ấy đeo kính, kiểu tóc của anh ấy đã thay đổi và quần áo của anh ấy cũng khác với những gì tôi nhớ, nhưng khuôn mặt này quen thuộc đến độ tôi không thể nhầm lẫn được. Nó đã được khắc trong trí nhớ của tôi. Khuôn mặt mà tôi đã khao khát, mong nhớ mỗi ngày.
Đó là P'Phop...
❌❌❌❌
ns 15.158.61.8da2