Đêm nay lại là một đêm nữa tôi không ngủ được. Tôi thấy mình đắm chìm trong một giấc mơ lặp đi lặp lại, một câu chuyện từ thời thơ ấu của tôi. Ngày ấy, tôi là một cậu bé tinh nghịch trong bộ đồng phục học sinh tiểu học, gây rắc rối cho bạn bè hàng xóm, bướng bỉnh không chịu nghe lời bố mẹ. Một hôm, khi đang lén trèo cây xoài trong lần ghé thăm Luang Ta, tôi gặp tai nạn - tôi bị ngã từ trên cây, gãy chân và dập mũi xuống nền xi măng của sân chùa, để lại một vết sẹo. cho đến ngày nay.
Cậu bé đó dần lớn lên, học hết tiểu học và trung học, trút bỏ tính bướng bỉnh và dần dần trở nên ngoan ngoãn hơn. Tôi bắt đầu kiên trì, chăm chỉ học tập để thi đỗ vào trường đại học hàng đầu cả nước. Và tôi đã thành công. Hình ảnh nụ cười và niềm vui của bố mẹ trong ngày tôi được nhận vào làm việc tràn ngập trong tâm trí tôi. Họ giúp tôi ổn định chỗ ở trong ký túc xá, chúc phúc và chúc mừng, động viên tôi tìm được những người bạn tốt và sống thật vui vẻ.
Ngay cả trong những giấc mơ của mình, tôi thấy mình khao khát về những ngày đã qua. Họ có vẻ xa cách, xa rời thực tế hiện tại của tôi. Đã lâu rồi kể từ khi tôi xa gia đình, và tôi đã quá quen với lối sống hiện tại của mình đến nỗi mọi thứ từ quá khứ bắt đầu cảm thấy như một giấc mơ xa xôi, so với thời hiện đại thì tôi thấy mình bây giờ vui vẻ và thực tế hơn...
Ước mơ của tôi đã thay đổi.
Khung cảnh trước mặt tôi biến thành một bóng tối vô tận. Tôi không thể hiểu được mình đã chìm trong vực thẳm im lặng đó bao lâu trước khi nó dần dần tan biến, nhường chỗ cho những ánh sáng xuất hiện từng cái một, tự sắp xếp cho đến khi mọi thứ trở nên rõ ràng một lần nữa. Nhưng những gì xuất hiện trước mắt tôi không còn là ký ức của riêng tôi nữa.
Tôi thấy mình đang đứng trong sân của một ngôi nhà nhỏ kiểu Thái trên tài sản của Phraya Pichai Phakdi, nơi tôi từng ở khi mới đến đây. Có rất ít người xung quanh, âm thầm mang theo những hộp đồ đạc vào nhà. Bất chấp sự chuyển động liên tục, một bầu không khí lúng túng và yên tĩnh bao trùm bầu không khí.
Ánh mắt tôi rơi vào hình bóng đang đứng trước mặt tôi - đó là P'Phop, cùng một phiên bản của anh ấy mà tôi biết, và anh ấy đang nhìn tôi.
"Cha đã cho em ngôi nhà này để em có thể sống tự lập. Nếu em gặp phải bất kỳ vấn đề nào, hãy đến gặp tôi và chia sẻ mối bận tâm của em. Đừng sợ gì cả," giọng nói của anh ấy, mặc dù nhẹ nhàng, mang lòng tốt, giống như cách anh ấy thường nói chuyện với Klao. Nhưng với tôi, người nghe, điều đó cảm thấy không thể chấp nhận được.
"Bây giờ nó đã kết thúc, phải không?"
"..." P'Phop im lặng.
"Nếu em đã làm xong chuyện của mình, em sẽ thể rời đi " giọng nói lặp lại.
Nhớ lại những gì đã nói với P'Phop, người đang giúp anh ta, tôi nhận ra rằng những người khác có thể thấy người nói là cực kỳ thô lỗ. Nhưng điều đó không liên quan đến tôi. Klao đột ngột bước vào một trong những căn phòng và đóng sầm cửa lại. Klao không quan tâm liệu anh ấy có thô lỗ hay không, thì làm gì quan tâm đến người khác đang đứng ở phía bên kia cánh cửa cảm thấy thế nào.
Một lần nữa, tôi phải vật lộn để kiểm soát suy nghĩ của mình, nhận ra rằng tôi đang chứng kiến ký ức của người khác. Tình hình cảm thấy có một chút gì đó là lạ. Trong khi tôi có thể cảm nhận được sự oán giận sâu sắc của Klao đối với P'Phop, tôi cũng cảm thấy nỗi thống khổ của anh ấy. Và giữa tất cả, một cảm giác đặc biệt nổi bật rõ ràng hơn bất cứ điều gì khác...
Tôi, hay đúng hơn là Klao, đã đau khổ và hối hận về hành động của anh ấy.
Những giấc mơ của tôi tiếp tục thay đổi. Mặc dù rõ ràng là Klao không muốn nói chuyện với P'Phop nhưng, anh ấy vẫn đến thăm, đổi lại sự thờ ơ, thậm chí là gây hấn, thậm chí còn đuổi P'Phop ra khỏi nhà. Không muốn đối mặt với P'Phop. Klao bắt đầu rời khỏi nhà, tham gia vào các cuộc tranh chấp với những tên côn đồ.
"Khi nào em sẽ ngừng cư xử như thế này? Khi nào em sẽ lắng nghe tôi? ”!”
P'Phop, gióng hét vang trong bộ đồng phục tuần tra của anh ấy, nắm chặt cánh tay tôi. Đôi mắt sắc bén của anh ấy bộc lộ sự thất vọng khi anh ấy quan sát khuôn mặt sưng tấy của tôi, hậu quả từ những cuộc tranh cãi của tôi với những tên côn đồ.
"Buông tôi ra" Tôi kéo cánh tay của mình ra khỏi sự nắm bắt của anh ấy, đối mắt với anh ấy. "Ai đã yêu cầu anh chăm sóc tôi? Tôi chưa bao giờ cần! Bất cứ điều gì tôi làm đều không phải việc của anh!" Tôi hét lên, cảm xúc của tôi xoáy vào ngực, một sự pha trộn hỗn loạn của sự bối rối và tội lỗi.
"Tôi can thiệp vì nó liên quan đến tôi. Tại sao em lại hành động theo cách này? ” P'Phop nói với giọng cầu xin của mình khi anh ấy cố gắng che giấu lý do thực sự bằng tất cả lí trí của mình. Tôi đã không bị thuyết phục.
"Cách tôi sống và làm gì là việc của tôi! Anh và tôi không liên quan gì đến nhau. Đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa! ” Tôi hét lên, căn phòng im lặng chỉ còn tiếng thở dài...
Trong khoảnh khắc đó, hai đôi mắt sắc bén nhìn vào tôi, đầy đau đớn. Sau đó, chỉ có sự trống rỗng. Khuôn mặt sắc sảo mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ trở nên vô cảm.
"Nếu em muốn vậy thì tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa..Theo ý em..."
Vị mặn của máu trong miệng tôi bị áp đảo bởi vị đắng bùng phát khi nghe những lời đó. Tôi phun máu xuống sàn trước khi quay lại và bỏ đi, trái tim tôi đang trên bờ vực tan vỡ.
Mặc dù tôi đã chọn con đường này, đôi mắt tha thiết, day dứt của tôi đã tiết lộ cảm xúc thật của tôi mâu thuẫn với hành động của tôi đến mức nào. Cuối cùng tìm thấy một nơi hẻo lánh không có người, tôi nămd xuống sàn, nước mắt chảy dài trên cằm, tôi phải cố gắng để dập tắt tiếng nức nở của mình.
P'Phop chỉ đơn giản là đáp lại yêu cầu của tôi, không còn can thiệp chuyện tôi nữa, cũng ko quan tâm tôi nữa, như thể đó là kết quả mà tôi mong đợi.
***
Những âm thanh hài hòa của chim và gà trống gáy đã đánh thức tôi từ một giấc mơ dài. Khi tôi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy vẫn là thanh gỗ phía trên giường của tôi. Mặc dù ngủ nhiều giờ, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi và thiếu sức sống. Tôi ước được chôn vùi mình trong sự thoải mái trên giường, không phải thức dậy.
Cuối cùng, tôi cũng phải tập trung tinh thần áp chế sự mệt mỏi để ngồi dậy trên giường. Một tia sáng từ kẽ cửa sổ lướt vào mặt tôi, và tôi cảm thấy có gì đó lạnh trên má mình. Khi tôi giơ tay lên để chạm vào nó, tôi đã giật mình.
Lại có những giọt nước mắt. Nước mắt chảy ra khi tôi đang ngủ sao..
Những hình ảnh từ giấc mơ tràn ngập tâm trí tôi khi đó khiến tôi ngồi bất động, chìm đắm trong suy ngẫm. Một lần nữa, tôi ngồi nhớ lại những chuyện của đêm hôm trước, những cảm xúc tràn qua tôi. Nhiều câu hỏi chưa được giải quyết dường như đọng lại trong suy nghĩ của tôi.
Không có nghi ngờ gì về tình cảm của Klao dành cho P'Phop. Mong muốn yêu thương và sự quan tâm mà tôi đã cảm thấy trong giấc mơ của mình giờ đã rõ ràng. Và bây giờ tôi đã hiểu tại sao Klao lại hành động hung hăng như vậy đối với anh trai của mình.
Anh ấy không muốn cư xử theo cách đó. Nhưng những nhận xét chê bai và tin đồn xung quanh anh ta đã trở nên vấy bẩn. Danh tiếng của gia đình anh ấy đã bị ảnh hưởng và bị hoen ố. Anh ấy không muốn danh tiếng của gia đình P'Phop bị ảnh hưởng, vì vậy anh ấy đã dùng đến sự gây hấn, và bướng bỉnh của mình hy vọng sẽ khiến P'Phop từ bỏ , đồng thời cố gắng kìm nén sự rung động của chính mình.
Trong khoảng thời gian này, các mối quan hệ gần gũi giữa đàn ông được coi là không thể chấp nhận được. Nếu ai đó phát hiện ra bí mật của anh ta, nó sẽ trở thành thức tiêu điểm cho những tin đồn ở thị trấn. P'Phop, với sự nghiệp đầy hứa hẹn của mình với tư cách là một công chức, không thể chịu được bất kỳ vết nhơ nào. Klao biết rằng tình yêu của anh ấy là không thể, vì vậy anh ấy đã chọn bảo vệ người mình yêu theo cách mà anh ấy tin là tốt nhất cho mọi người, ngay cả khi điều đó dẫn đến việc anh ấy bị tổn thương và cô đơn.Đống đổ nát của bàn ghế quán rượu, mọi người liếc nhìn khinh thường và lẩm bẩm, những bình luận về việc P'Phop là người giám hộ của tôi.
Từ quan điểm của Klao, ngay cả khi một ngày nào đó P'Phop ngừng xem anh ấy là em trai của mình, anh ấy vẫn có thể chấp nhận điều đó. Họ trở thành những người xa lạ cũng không sao, bởi vì lần đầu tiên, mối quan tâm của Klao thực sự có giá trị. Đối với những người không có hy vọng tìm thấy hạnh phúc với người họ yêu, những kỷ niệm ấp ủ một thời của họ sẽ đóng vai trò như một niềm an ủi buồn vui lẫn lộn, nuôi dưỡng tâm hồn của họ trong một thời gian dài sắp tới.
Nỗi đau của Klao trong giấc mơ vẫn còn trong trái tim tôi. Tôi không hiểu tại sao tôi không thể vượt qua những cảm xúc đó, vì đó thậm chí không phải là bản thân tôi nhưng tôi cảm thấy nó bị tổn thương như thể nó thực sự đã xảy ra với tôi.
"Klao, cậu đã thức dậy chưa..??" một giọng nói nhẹ nhàng gọi từ bên ngoài căn phòng. Tôi thở dài sâu, đứng dậy khỏi giường và mở cửa để cho phép người hầu bên trong thực hiện nhiệm vụ của họ.
Liếc quanh phòng, tôi nhận ra mình đã sống trong ngôi nhà này gần hai hoặc ba tháng. Nó đã trở nên quen thuộc hơn với tôi với mỗi ngày trôi qua, thậm chí còn hơn cả phòng ký túc xá của tôi hoặc ngôi nhà của chính tôi. Ý nghĩ đó làm tôi bối rối.
"Cậu có định đi tắm không? " Người hầu hỏi.
"Có" tôi đã trả lời.
Tôi thay khố và đi xuống bến , mang theo đồ vệ sinh cá nhân. Bầu trời vẫn mờ khi tôi đi về phía điểm đến của mình, nhưng tôi dừng lại trên đường đi khi phát hiện ra bóng của ai đó đang di chuyển theo hướng ngược lại.
"Em dậy sớm vậy..", P'Phop chào hỏi. Tôi đã cố gắng rời mắt khỏi thân hình của anh ấy khi tôi nhận ra anh ấy không mặc trang phục bình thường, chỉ mặc một tấm khố che nơi eo.
"Dạ vâng, anh cũng dậy sớm mà..", tôi trả lời, giọng điệu của tôi ảm đạm một cách bất thường, điều mà tôi đã phải vật lộn để kiểm soát. Gần đây, tôi thấy mình hành động thất thường xung quanh anh ấy, cảm xúc của tôi rối rắm và mãnh liệt. Ngay cả bây giờ, tôi không thể duy trì quyền kiểm soát biểu cảm của mình.
"Có chuyện gì vậy? Em trông không ổn," anh ấy nhận thấy sự thay đổi ở tôi và bước đến gần hơn.
Tôi lùi lại một bước, gượng cười, và lắc đầu nói, "Em chỉ buồn ngủ thôi. P'Phop, vào trong và mặc quần áo. Em cũng sẽ đi tắm."
"Em đang cố gắng kêu tôi đi mặc quần áo vì em không muốn bất cứ ai nhìn thấy tôi cởi trần à?" Anh ấy đã trêu chọc. Giọng điệu vui vẻ của anh ấy đã làm tan biến tất cả những cảm xúc nặng nề trong tôi, thay thế chúng bằng sự liếc mắt của tôi.
"Nếu điều đó khiến anh cảm thấy tự hào hơn về bản thân khi nghĩ vậy, thì hãy tiếp tục" tôi vặn lại một cách tình cờ. Anh ta cười khúc khích trước khi quay trở lại ngôi nhà, với tinh thần tốt. Trái tim tôi tiếp tục chạy đua khi ánh mắt tôi nhìn thấy phần lưng rộng và cơ bắp khỏe mạnh của anh ấy từ phía sau. Một cách vô thức, tôi ấn tay vào ngực nơi nó đập, đôi môi cắn vào nhau với sự lo lắng.
Đây là cảm xúc của người khác có phải không? Chúng có phải của tôi không? Hay chỉ là của Klao từ giấc mơ?" điều đó đã khuấy động trái tim tôi? Tôi càng mơ, tôi càng bối rối về việc tất cả những điều này đã xảy ra như thế nào. Làm thế nào mà tôi có thể đối diện được ở đây khi Klao biến mất? Tại sao tôi lại mơ về Klao? Tại sao tôi lại thấu hiểu cảm xúc của anh ấy một cách rõ ràng như vậy? Tôi hiểu anh ấy cảm thấy thế nào như thể tôi là Klao thực sự.
***
Bữa sáng ngày hôm đó được tiếp tục mà không có P'Phop, người có công việc khẩn cấp phải giải quyết. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi không ở bên anh ấy trong trạng thái cảm xúc không ổn định của mình. Khi tôi ăn cơm, ánh mắt của tôi vô tình hướng về phía chiếc ghế trống bên cạnh tôi, và tôi suy ngẫm về những thay đổi đã xảy ra trong tháng qua.
Về mặt thân mật, bây giờ tôi trở nên gần gũi hơn với P'Phop khi anh ấy xoa dịu những nghi ngờ về tôi, nhưng sự thất vọng của tôi dường như khuếch đại so với trước đây. Ở bên anh ấy khiến tôi lo lắng, đặc biệt là sau Songkran, khi anh ấy bắt đầu hay lượn lờ xung quanh tôi, chăm sóc tôi. Đôi khi anh ấy sẽ tinh nghịch thốt ra những lời có vẻ ngây thơ đối với anh ấy nhưng khiến tôi lạc lối trong suy nghĩ của mình.
"Prayong, hôm nay anh sẽ về nhà muộn, giọng nói của Phraya Phichai Phakdi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi và đưa tôi trở lại hiện tại, khi bâc ấy nhặt cây gậy của mình lên và chuẩn bị đi làm.
"Anh sẽ đi đâu vậy? " Khun Ying Prayong hỏi, đứng dậy để giúp chồng cô ấy chỉnh trang phục. Tôi làm sạch ngón tay của một người sau khi ăn khi tôi lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
"Tôi dự định đến thăm nhà của Than Phraya Krom Mahadlek để thảo luận về việc đính hôn chính thức giữa Phop và Miss Wanna. Đã vài năm kể từ cuộc nói chuyện ban đầu của chúng ta, và đã đến lúc phải thực hiện rồi" Phraya Phichai Phakdi đề cập.
Hơi thở của tôi trở nên loạn, và ngực tôi thắt lại khi nghe những lời đó.
"Thật tốt quá. Phop có một công việc tốt, tuổi tác và công danh ổn định. Nó phù hợp để kết hôn. Không cần phải trì hoãn thêm nữa," nụ cười cô ấy tỏa ra hạnh phúc và sự hài lòng. Tôi giả vờ có một biểu hiện điềm tĩnh, lấy một chiếc khăn tay từ người hầu bên cạnh tôi và lặng lẽ ngồi, đắm chìm trong cuộc trò chuyện của những người lớn tuổi.
Nó không có gì đáng ngạc nhiên. Xem xét tuổi của P'Phop, lẽ ra anh ấy nên kết hôn từ lâu. Mọi bậc cha mẹ đều khao khát được nhìn thấy con mình kết hôn và ổn định cuộc sống. Hơn nữa, người vợ tiềm năng của anh ấy là con gái của một người quan trọng - một bước đệm phù hợp hơn trên bước đường sự nghiệp của anh ấy..
"Klao," giọng nói của Phraya Phichai Phakdi một lần nữa làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
"Vâng a "Tôi trả lời, hơi giật mình.
"Bác có vinh dự khi con được con đồng ý trở thành phù rể trong đám cưới của anh trai con không? " Bác ấy hỏi một cách mong đợi, ánh mắt bác ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Kìm nén sự hỗn loạn bên trong của mình, tôi mỉm cười và gật đầu chấp nhận.
"Vâng, tất nhiên rồi ạ.."
"Sớm thôi, Phop sẽ kết hôn. Con trai tiếp theo của gia đình Phraya sẽ là con. Khi con tìm thấy tình yêu, Bác sẽ là người thay mặt gia đình đi hỏi cưới cho," Phraya Phichai Phakdi nói. Tôi gượng cười, nói lời cảm ơn lịch sự, trong khi Than Phraya trò chuyện với dì tôi một lúc trước khi rời khỏi nhà. Tôi đã xin phép về phòng của mình, tôi nói tôi hơi mệt, nhưng sự thật, tôi chỉ đơn giản là cần một chút không gian một mình để tĩnh tâm lại...
Hôn nhân sắp đặt không phải là hiếm trong thời đại này. Wanna chắc chắn là một đối tượng lý tưởng - một người tốt bụng và thân thiện. Ngay cả khi P'Phop không yêu cô ấy bây giờ, tôi tin rằng anh ấy có thể dễ dàng phát triển tình cảm với cô ấy nếu họ kết hôn. Và nếu không được, cuối cùng anh ta sẽ tìm thấy một người phụ nữ thu hút sự chú ý của anh ta sau đó...
Một lần nữa, tôi hiểu tình cảm của Klao. Một chàng trai trẻ ở độ tuổi hai mươi, anh phải đối mặt với vô số khó khăn - gia đình, danh tiếng và sự giàu có của anh ta biến mất chỉ sau một đêm - và sau đó anh ta yêu một người mà anh ta không bao giờ có được. Anh ấy đã phải vượt qua nhiều nỗi đau trong lòng.
Một phần, Klao đã nổi loạn chống lại P'Phop vì anh ta biết ngay từ đầu rằng Phop đã không đáp lại cảm xúc của mình. Đối với P'Phop, Klao chỉ đơn thuần là một người em trai. Klao không muốn người mình yêu phải đau khổ, vì vậy anh ấy đã kìm nén cảm xúc của mình và cắt đứt trái tim mình. Tôi đã đồng ý với Klao.
Tình yêu này là không thể.
***
Sau khoảng một giờ, tôi nói người hầu đi cùng tôi đến chợ Pak Khlong để hỏi Pim về Ai'Cherd, nhưng khi tôi đến, tôi đã được người quản lý nhà thổ của Pim thông báo rằng cô ấy bị cúm và sẽ không thể ra ngoài để tiếp tôi. Tôi chúc cô ấy hồi phục nhanh chóng và rời khỏi khu nhà với thất vọng.
Tôi đã đến đó mỗi tuần một lần, hy vọng có được thông tin về Ai'Cherd để tôi có thể tìm kiếm những manh mối mới về cả sự biến mất của Klao và việc buôn bán thuốc phiện, nhưng lần nào tôi cũng thất bại. Đôi khi tôi tự hỏi liệu tôi có nên tự mình truy đuổi anh ta hay không, nhưng ngay cả đội tuần tra cũng không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để kết án anh ta, vì vậy có lẽ tôi cũng vậy.
Thành thật mà nói, cuộc sống của tôi đã ở trong một tình huống rất tồi tệ. Tôi không biết làm thế nào tôi kết thúc mọi chuyện đây và tôi không biết làm thế nào để tìm đường trở về nhà. Nó rất khó khăn. Tôi càng ở lại, hy vọng của tôi càng giảm đi.
"Klao đến gặp cô Pim à..? " Muen Harn hỏi khi anh ấy phát hiện ra tôi đang đi bộ trở lại bến tàu.
Tôi giơ tay chào anh ấy, nở một nụ cười lịch sự và trả lời, "Vâng."
"Tôi không thể không nhận thấy rằng cậu đến đây khá thường xuyên. Cậu có bị cô ấy mê hoặc không đó? ” Anh ấy thốt ra, nhấn mạnh rõ ràng từ "bị mê hoặc". Anh ấy đang ám chỉ điều gì đó à?
Tôi mỉm cười khô khan, không thể nói sự thật rằng Pim và tôi không có mối quan hệ như mọi người nghĩ.
"Giờ cậu đang đi đâu vậy, Klao?
"Tôi đang về nhà"
"Vẫn còn sớm mà..".
"Vâng. Hôm nay Pim bị ốm. Tốt hơn là để cô ấy nghỉ ngơi." Tôi đã cố gắng trả lời ngắn gọn, bởi vì tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Theo bản năng, Muen Harn đã cho tôi một cảm giác kỳ lạ khiến tôi muốn tránh xa anh ấy. "Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi ngay bây giờ"
"Oke, chúc cậu có một chuyến đi an toàn..Hẹn gặp lại câu..."
Anh ấy nở một nụ cười thân thiện với tôi và bỏ đi. Tôi nhìn lại và không thể không cảm thấy tội lỗi vì có định kiến vs anh ấy trong khi anh ấy không làm gì với tôi caz Nhưng rất khó để thay đổi cảm giác của ai đó.
"Khun Klao, cậu sẽ đi mua sắm ở chợ nổi trước chứ? " Chuay hỏi tôi điều này khi anh ấy buông những sợi dây đi theo thuyền trong gian nhà ở bến.
Thông thường, tôi sẽ yêu cầu anh ấy dừng lại ở chợ nổi, trên đường về nhà, và mua các món ăn tôi thích, nhưng không phải hôm nay. Tôi không cảm thấy muốn làm bất cứ điều gì. Tôi muốn về nhà sớm và dành chút thời gian ở một mình.
"Không, chúng ta hãy về nhà" tôi lẩm bẩm, bước lên thuyền. Tôi thở dài nặng nề.
Tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi cảm thấy kiệt sức hơn bất kỳ ngày nào khác.
***
Khi tôi về nhà, tôi ngồi bất lực trong phòng trước khi chìm vào giấc ngủ. Mãi đến chiều muộn tôi mới thức dậy lần nữa. Mở phòng ngủ và định đi về phía nhà bếp, tôi muốn trò chuyện với dì để giảm bớt sự nhàm chán. Thời gian đã trôi qua khi P'Phop, người vừa trở về từ nơi làm việc, lên lầu.
"Con đã về rồi sao. Con ngồi xuống và nói chuyện với mẹ một chút được ko? ” Vẫy tay với con trai cô ấy, Khun Ying Prayong mời anh ấy ngồi bên cạnh. P'Phop ngồi xuống một chiếc ghế trống. Anh ấy nở một nụ cười nhỏ khi nhìn tôi, nhưng tôi nhìn đi chỗ khác.
"Cha vẫn chưa về nhà à? " P'Phop chuyển ánh mắt sang mẹ mình, người đang vẫy một chiếc quạt trong tay.
"Chưa. Hôm nay, cha của con đã đến gặp Than Phraya Krom Mahadlek để đề xuất viễ đính hôn của con với Wanna."
"Mẹ ơi, con không nghĩ về Wanna theo cách đó".
"Hãy kết hôn trước rồi sau đó sẽ yêu nhau thôi. Đây là thời điểm tốt để con kết hôn..Hãy để bố mẹ con có thể cảm thấy yên tâm."
Dì càng nói nhiều, khuôn mặt của P'Phop càng trở nên nghiêm túc. Lần cuối cùng tôi thấy anh ấy thể hiện một biểu cảm như vậy là khi anh ấy mắng tôi về việc chạy trốn đến chợ Pak Khlong.
"Xin lỗi dì, con xin phép đi trước". Tôi quay lại, cúi đầu trước người phụ nữ lớn tuổi, và sau đó nhanh chóng rời đi. Thật là bất lịch sự khi một người như tôi, một người lạ, ở lại và lắng nghe một cuộc thảo luận về một vấn đề gia đình.
Đi về phía nhà bếp, mùi đồ ăn thơm lừng chào đón tôi. Những người hầu không còn ngạc nhiên về sự xuất hiện của tôi nữa vì tôi thường ra vào bếp. Đôi khi, họ thậm chí còn thuyết phục tôi ở lại và giúp họ nếm thử thức ăn.
"Khun Klao, hôm nay chúng tôi đã làm món cà ri yêu thích của cậu."
Sai, người hiện là người học việc số một của dì Muan, đã quay lại ngay khi cô ấy thấy tôi bước vào bếp. Tôi nhìn xung quanh khi những người hầu đang chuẩn bị bàn và bắt đầu dọn đồ ăn. Mặc dù vậy, nó thật kỳ lạ. Các món ăn trông hấp dẫn và ngon miệng nhưng nó không làm tôi thèm ăn.
"Sớm hay muộn, gia đình sẽ phải cần có một chủ nhân mới để chăm sóc. Tôi nghe nói Khun Wanna nấu ăn rất ngon."
"Vâng, tôi đã nghe điều đó. Khun Wanna rất tốt bụng và giỏi giang. Cô ấy có lẽ còn giỏi hơn cả Khun Ying ."
"Đúng vậy"
"E'Pang, E'Choi, buôn chuyện về chủ là không tốt"
Dì Muan quay sang khiển trách những người hầu đó. Cả hai tay khéo léo sắp xếp những loại rau sáng bóng trên đĩa.
"Cuối cùng, rồi cũng sẽ có một đám cưới. Than Muen xong rồi . Chắc chắn sẽ sớm đến lượt Khun Klao." Dì Muan quay sang tôi, người chỉ có thể ép một nụ cười.
"Có lẽ là không. Con chưa muốn kết hôn, Dì."
"Ôi tốt quá, Khun Klao. Than Muen đã có một gia đình. Khun Klao, làm ơn ở lại làm người nếm thức ăn của chúng tôi thêm một thời gian nữa."
"Vâng, thưa mọi người.."
Những người giúp việc trong nhà đã cổ vũ trong phản ứng khiến tôi cười khúc khích nhẹ trước khi giúp đỡ những người hầu bằng cách đặt rau vào đĩa. Dì Muan nhanh chóng ngăn tôi lại, nhưng tôi khăng khăng làm như vậy.
Tôi chỉ muốn tìm một cái gì đó để làm để đánh lạc hướng tôi.
***
Một lần nữa, không phải tất cả các thành viên trong gia đình đều ở cùng nhau trong bữa ăn. Phraya Phichai Phakdi vẫn chưa trở về nhà. Vì vậy, chỉ có dì, P'Phop, những người vợ khác của Phraya và những đứa con của họ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh P'Phop như thường lệ, lặng lẽ múc cơm vào miệng. Đồ ăn vẫn ngon như mọi ngày, nhưng tôi cảm thấy nhạt miệng và không ăn nhiều. Bầu không khí trong môi trường không thoải mái một cách kỳ lạ. Tôi tự hỏi P'Phop đã nói gì trước đó với dì? Khuôn mặt cô ấy có vẻ không vui và vẫn im lặng trong suốt bữa ăn trong khi P'Phop cũng không nhìn cô ấy.
Khi bữa ăn kết thúc, dì gọi người hầu riêng của mình đi cùng cô ấy vào phòng khách, để lại chúng tôi trong phòng ăn. Biểu cảm khó chịu của cô ấy và âm thanh cửa phòng ngủ đóng to hơn bình thường khiến tôi chớp mắt.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, thưa cậu? " Chuay thì thầm gần như không nghe được.
"Làm sao tôi biết được? Anh và tôi đã ở bên nhau suốt mà," tôi trả lời người hầu của mình bằng một giọng yếu ớt, nhìn vào người bên cạnh tôi. Tôi nghi ngờ rằng khi tôi rời đi, P'Phop có lẽ đã cãi nhau với dì. Nếu không, cô ấy sẽ không có thái độ như thế.
Mọi người bắt đầu từ từ đứng dậy khỏi bàn. Chỉ có P'Phop và tôi vẫn ngồi yên. Tôi mong đợi anh ấy đứng dậy và đi về phòng của anh ấy như mọi người khác vì anh ấy có vẻ không có tâm trạng tốt, nhưng P'Phop vẫn ngồi, vì vậy tôi quyết định đứng lên một mình.
"Xin lỗi em rời đi trước nhé.." tôi nói nhẹ nhàng và đứng dậy, nhưng một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi trở lại.
"Em không thể ngồi với tôi một lúc được sao?"
Đôi mắt của anh ấy trông phức tạp đến mức tôi không thể đọc được chúng, nhưng vì anh ấy đã nói như vậy, tôi phải ngồi với anh ấy một cách lịch sự.
P'Phop ra lệnh cho người hầu mang trà đến. Sau đó anh ấy rót trà vào cốc, ngồi xuống và uống liên tục. Mặc dù miệng anh ấy mời tôi ở lại với anh ấy, anh ấy đã không nói chuyện với tôi. Sự im lặng bắt đầu khiến tôi cảm thấy khó xử, vì vậy tôi quyết định phá vỡ nó.
"Hôm nay, công việc của anh có khó khăn gì không?"
"Không, không có gì khó khăn cả..", anh ấy trả lời và quay lại im lặng.
P'Phop không phải là kiểu người trả lời những câu hỏi như thế. Bất cứ khi nào anh ấy ở bên tôi, anh ấy thích đùa giỡn. Chắc hẳn anh ấy đang cân nhắc về đám cưới.
Suy nghĩ về sự kiện đã nói, tôi đã gửi lời chúc mừng của mình. Đôi mắt xuyên thấu của viên cảnh sát ngay lập tức hướng về tôi.
"Ý em là gì?"
"Chuyện về việc anh đính hôn. " Trái tim tôi hoàn toàn trống rỗng khi tôi nói những lời đó.
P'Phop bắt gặp ánh mắt của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi mãnh liệt, như thể đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi. Sau đó anh ta đột ngột đứng dậy và đập chiếc cốc của mình lên bàn.
"Em không cần phải chúc mừng tôi" anh ấy nói với giọng trầm và bỏ đi, để tôi ngồi một mình. Tôi nhìn vào lưng rộng của người kia khi lông mày của tôi nhíu lại trong bối rối.
Có chuyện gì với anh ấy vậy? Tôi chỉ nói điều đó vì sự lịch sự. Hay anh ấy buồn vì anh ấy đã được gán ghép cho người khác? Tôi nghi ngờ tôi đã nói điều đó không đúng lúc.
Đêm đó, tôi đã rất khó ngủ vì tôi có quá nhiều thứ trong đầu. Tôi thức cả đêm vì đầu óc tôi cứ quay cuồng trong suy nghĩ, tôi buộc mình phải ngủ cho đến khi tôi nghe thấy tiếng gà trống, điều này khiến tôi trông giống như một con gấu trúc. Nhưng tôi vẫn phải lê lết kéo cơ thể mình đi tắm và mặc quần áo để đi dâng thức ăn cho các nhà sư cùng với những người khác. Tôi đã nghĩ rằng sau khi ăn xong, tôi sẽ quay lại ngủ một lát. Nhưng khi đến lúc thực sự ăn, tôi hoàn toàn quên mất cơn buồn ngủ vì bầu không khí ở bàn không khác gì ở trong tủ đông.
Hôm qua, chỉ có dì và P'Phop là những người làm cho bầu không khí căng thẳng. Bây giờ, cũng có Than Phraya đang ngồi với khuôn mặt u sầu. Tôi lướt nhẹ ánh mắt xung quanh và cố gắng ăn càng nhanh càng tốt để thoát khỏi tình huống này.
Vào buổi tối, sau khi Than Phraya trở về nhà, một số sự kiện khác hẳn đã xảy ra.
"Con xin lỗi", giọng nói nhẹ nhàng của người bên cạnh tôi vang lên. P'Phop đứng dậy và chuẩn bị rời đi thì Than Phraya lên tiếng.
"Phop con chịu tuân theo những gì cha đã nói, phải không?"
"Con luôn vâng lời cha mẹ, nhưng khi nói đến hôn nhân, đó phải là người con chọn, không phải người khác, con chọn người mình yêu."
Được rồi, vậy thì. Tôi đã nghĩ đến bản thân mình. Vào lúc đó, tôi quên thức ăn của mình vì sự cố trước mặt tôi đã thu hút tất cả sự chú ý của tôi.
"Con và cô Wanna đã có hứa hôn.Mọi người trong thị trấn đã biết điều đó và cha đã nói chuyện với Phraya. Con định làm cha con mất đi sự tôn trọng sao? ” Phraya khiển trách với một giọng lớn.
Đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấy bác ấy tức giận như vậy. Và đó là lần đầu tiên tôi thấy P'Phop thờ ơ như vậy.
"Đó là ý của cha, không phải mong muốn của con."
"Phop!"
Giọng nói bùng nổ của Than Phraya làm tôi giật mình, nhưng chủ nhân của cái tên thậm chí không có một chút sợ hãi trong mắt anh ấy.
P'Phop giơ tay lên để chào bố mẹ anh ấy và nói bằng một giọng nhẹ nhàng, "Con đã cho cha biết lập trường của con về vấn đề này, con sẽ xin lỗi Phraya và Miss Wanna ở nhà với cùng một câu: Tôi không yêu Miss Wanna. Trong mắt con, em ấy chỉ là một người em. Nếu con kết hôn với cô ấy, điều đó thậm chí còn bất công hơn bởi vì cuối cùng, chính Wanna sẽ hối hận. Cô ấy nên được phép sống với người đàn ông cô ấy yêu và người cũng yêu cô ấy, không phải với một người đàn ông thậm chí không thể đáp lại tình yêu của cô ấy theo cách tương tự."
Giọng nói của anh ấy chắc chắn, nghiêm túc và ý định rõ ràng của anh ấy. Bàn tay của Phraya đang cầm cây gậy run rẩy.
"Hãy làm bất cứ điều gì con muốn", Phraya nghiến răng và vội vã trở về phòng và dì đi theo ngay phía sau.
Tôi nhìn lên và thấy P'Phop hít một hơi thật sâu trước khi gọi người hầu riêng của mình cùng anh ta ra khỏi nhà, chắc là đi xin lỗi Phraya Krom Mahadlek.
Vẫn còn hơn một nửa thức ăn còn lại trong đĩa trên bàn nhưng khi điều gì đó như thế này xảy ra, có vẻ như không ai khác cảm thấy muốn ăn, vì vậy dần dần họ đứng dậy và rời đi. Tôi đi loanh quoanh trong vườn một lúc trước khi hai chân dẫn tôi đến bến thuyền dưới nhà.
Làn gió mát thổi làm dịu tâm trí kích động của tôi một chút. Tôi ngồi xuống, suy ngẫm về những gì đã xảy ra.
Việc P'Phop từ chối kết hôn là một điều bất ngờ vì anh ấy luôn biết vâng lời cha mình. P'Jom từng nói rằng P'Phop thực sự muốn trở thành một dược sĩ, nhưng anh ấy đã đồng ý đi làm trong Bộ phận Tuần tra vì Phraya và dì của anh ấy đã yêu cầu. Và từ những gì tôi có thể thấy, anh ấy rất yêu và tôn trọng bố mẹ mình. Nhưng khi nói đến tình yêu, anh ấy vẫn giữ vững lập trường và tin vào suy nghĩ của chính mình không nao núng.
Khi tôi nghĩ về việc được sắp xếp như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ ko đồng ý. Hôn nhân là chuyện cả đời nên để người trong cuộc tự ra quyết định cho chính mình, không thể để người khác ra lệnh được. Làm thế nào bạn có thể hạnh phúc nếu bạn phải sống với một người không yêu bạn trong suốt quãng đời còn lại? Hơn nữa, nếu đó là tình yêu một phía, hôn nhân cũng là một mối liên kết để làm tổn thương những người đó. Về chuyện này, tôi đã đồng ý với P'Phop. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ tuyên bố và từ chối hết thảy tất cả trong một ngày như thế này.
Nếu tôi được hỏi tôi cảm thấy thế nào khi P'Phop yêu cầu hủy bỏ lễ đính hôn, tôi sẽ không biết làm thế nào để trả lời chắc chắn. Một phần trong tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cảm giác trống rỗng vẫn đen xen, tôi biết rằng nếu anh ấy hủy đính hôn hôm nay, cuối cùng anh ấy sẽ tìm được ai đó và kết hôn. Còn với tôi, tôi sẽ quay trở lại sống trong thế giới của riêng mình. Ý tôi là, nếu tôi tìm được đường trở về vào một ngày nào đó. Chuyện giữa anh ấy và tôi sẽ biến mất như thể tôi đã thức dậy từ một giấc mơ.
Tôi đã phải giữ cho mình không cảm thấy bất cứ điều gì sâu sắc hơn.
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, nhưng khi tôi tỉnh lại, tôi thấy chiếc thuyền của P'Phop ở phía xa, quay trở lại. Tôi đã đấu tranh với chính mình một lúc về việc liệu tôi có nên quay về phòng hay không. Sự tò mò đã chiến thắng, vì vậy tôi vẫn ngồi yên và đợi anh ấy đến để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Khi P'Phop đến, anh ấy bước xuống thuyền và trèo vào gian nhà với vẻ mặt bình tĩnh, điều khiến tôi bối rối. Tôi không dám hỏi nó diễn ra như thế nào, vì vậy thay vào đó tôi chỉ đứng đó.
"Một khi anh buộc thuyền xong, anh có thể đi" P'Phop nói với người hầu, người ngay lập tức rời đi sau khi làm như vậy, chỉ để lại tôi và P'Phop trong gian nhà.
"Em đã ngồi và đợi tôi sao? " Anh ấy hỏi, bắt đầu cuộc trò chuyện. Tôi lắc đầu, do dự khi hỏi một câu hỏi.
"P'Phop...Anh có làm sao không?"
"Ý em là 'mọi thứ thế nào rồi?' Hay em muốn biết tôi cảm thấy thế nào? ”
"Cả hai. " Khi tôi nói điều đó, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy.
"Than Phraya không hài lòng, nhưng tôi đã giải thích cho Bác ấy lý do tại sao tôi không thể kết hôn với Wanna. Cuối cùng, bác ấy đã hiểu. Đối với Wanna, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy hơn một người em gái của mình."
"..."
"Đối với việc em hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi cảm thấy mình đã làm điều đúng đắn."
"Anh không nghĩ rằng sau khi kết hôn, anh có thể yêu Wanna sao? "Tôi không thể cưỡng lại việc hỏi, thấy rằng mọi người đang thắc mắc về điều đó. Nhưng suy nghĩ về nó từ quan điểm của những người lớn tuổi, việc bỏ qua mối quan hệ với một người phù hợp về địa vị và những thứ khác thực sự là một sự tiếc nuối.
"Không"
"..."
"Tôi không bao giờ có thể yêu Wanna.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi đã có người mà tôi yêu"
Vào lúc đó, có vẻ như tai tôi đã xuất hiện một tiếng nổ lớn trong giây lát. Cổ họng tôi đột nhiên khô. Đó không phải là câu trả lời mà tôi mong đợi. Chà, anh ấy luôn bày tỏ rằng anh ấy không muốn kết hôn và anh ấy không quan tâm đến bất cứ ai, nhưng hóa ra anh ấy thực sự có một người mà anh ấy thích.
"... Đó là ai? ” Tôi mất vài giây để định hình và mở miệng nói. Tôi tiếp tục chờ đợi câu trả lời từ anh ấy. Tôi muốn biết loại phụ nữ nào có thể chiếm được trái tim anh ấy?
Mặc dù tôi thích trêu chọc anh ấy, nhưng nếu tôi nhìn P'Phop như một người đàn ông, người sẽ nhận được tình yêu của anh ấy phải là một người rất may mắn. Tôi dường như ngày càng hiểu Klao hơn.
Không có câu trả lời. Không có cuộc trò chuyện. P'Phop chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt phức tạp để giải mã cho đến khi tôi không thể nhìn thấy những gì anh ấy đang nghĩ. Sau gần một phút, tôi nhận ra câu hỏi có thể là thô lỗ. Có lẽ anh ấy đã nghĩ rằng tôi đang tò mò vào cuộc sống cá nhân của anh ấy.
"Nếu nó không thuận tiện, anh không cần phải nói với em. Xin lỗi anh," tôi vội vàng nói và quay vào nhà. P'Phop không đi theo tôi mà là nhìn tôi với ánh nhìn sâu thẳm của anh ấy như thể anh ấy là một cái bóng đi theo tôi.
Tôi đã quay trở lại phòng. Khi tôi nằm trên giường, tôi đã suy ngẫm về việc sẽ ra sao,mình như thế nào khi biết tương lai có gì dành cho P'Phop và anh ấy sẽ thích ai trước khi quay trở lại hiện tại.
ns 18.68.41.179da2