Đó là một buổi sáng khác khi tôi thức dậy với bao suy nghĩ chạy trong đầu.
"Klao."-Thấy tôi lơ đễnh P'Phop gọi...
"...vâng?" -Tôi giật mình khi một giọng nói trầm thì thầm bên tai...
"Có vấn đề gì vậy?" . Ánh mắt P'Phop đầy lo lắng khi anh ấy nhìn tôi, người đang ngồi cạnh anh ấy, khi chúng tôi đang ăn sáng. Tôi luôn cảm thấy ngon miệng mỗi khi ăn, nhưng hôm nay thì khác - tôi ngồi chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn quên mất món ăn ngon trước mặt.
"Không có gì," tôi đáp với một nụ cười nhẹ, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ấy một cái trước khi đưa một thìa cơm vào miệng. Mặc dù tôi không nhìn vào mắt anh ấy nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng ánh mắt anh ấy không bao giờ rời khỏi tôi.
“Em có chắc là mình không cảm thấy khó chịu không?” Không đợi tôi trả lời, anh ấy đưa tay ra đặt lên trán tôi. Cảm giác ấm áp mà nó mang lại khiến tim tôi rung động, tôi vội quay đầu đi.
"Không có gì cả. Em chỉ là... Buồn ngủ một chút." Khi tôi nói lên lí do tự bịa đó, người bên cạnh tôi đã chịu gật đầu cho qua. Tôi lướt mắt xung quanh và quan sát Than Phraya, chủ nhân của ngôi nhà đã vắng mặt vì công việc chính phủ của mình tại Sam Khok, đã âm thầm nói chuyện với Dì, trước khi chịu nhân nhượng bỏ qua cho P'Phop, người đang đặt thức ăn lên đĩa của chính mình, một cái liếc mắt. Trong trái tim tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ ăn xong sớm và nhanh chóng đi làm.
"Mẹ ơi, con đi làm trước nhé..!"
"Boonraksa [1]. Chúc con có ngày làm việc vui vẻ. Phần mẹ , mẹ sẽ đi và ghé chợ quần áo, để lần tới khi mẹ đến đền thờ, mẹ có thể mang theo quần áo làm lễ vật."
"Vâng," P'Phop nói trước khi nở một nụ cười với mẹ anh ấy.
Khun Ying Prayong và P'Phop đã có một cuộc trò chuyện ngắn trước khi cô ấy gọi những người hầu rời khỏi nhà. Đối với P'Phop, người sắp đi làm, anh ấy nói rằng anh ấy đã quên một số đồ đạc, vì vậy anh ấy phải trở về phòng của mình để lấy.
Tôi ngồi ở giữa sân, định đợi mọi người rời đi hết rồi mới đi làm việc vặt của riêng tôi. Khi viên cảnh sát, người bước ra khỏi phòng của anh ta, bước về phía tôi.
"Klao"
Anh ấy ngồi xuống gần tôi, vai chúng tôi gần như chạm vào nhau. Ánh mắt sắc bén, xuyên thấu của anh ấy bắt gặp mắt tôi, khiến tim tôi đập nhanh hơn. Tôi thấy mình không thể giữ được bình tĩnh trước ánh mắt của anh ấy, vì vậy tôi nhanh chóng nhắm mắt lại và hắng giọng để tránh nói lắp khi trả hỏi.
"Anh không vội đi làm à?"
"Có nhưng ko vội, tôi muốn nói chuyện với em trước".
Một bàn tay dày trượt xuống để giữ một trong hai bàn tay của tôi. Đôi mắt người hầu của tôi - Chuay, người đang ngồi cách đó không xa, mở to một chút. Và Kong, người hầu của anh ta, chớp mắt liên tục. Nếu ngay cả những người hầu thực sự gần gũi với chúng tôi cũng phản ứng như thế này, chắc chắn rằng người kia sẽ còn bị sốc hơn nếu họ nhìn thấy cùng một kịch bản.
"Làm ơn... Buông tay em ra." Tôi nhìn đi chỗ khác và lo lắng nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có nhiều người nhìn thấy hơn. Bàn tay nắm tay tôi chỉ giữ nó chặt hơn.
"Nếu ai đó nhìn thấy nó, thì hãy cứ để họ nhìn thấy nó" anh ấy thản nhiên thốt lên.
Có vẻ như P'Phop sẽ không buông tay tôi sớm, vì vậy tôi phải kết thúc cuộc trò chuyện này càng nhanh càng tốt.
"Được rồi. Anh muốn nói về điều gì? ”
"Những ngày này, tôi nhận thấy rằng em đang tránh mặt tôi" .Giọng nói của anh ấy nghe có vẻ buồn bã, nó khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Những gì anh ấy nói là sự thật, bởi vì bây giờ nó đã rõ ràng; tình cảm anh ấy dành cho tôi và tình cảm tôi dành cho anh ấy. Nó không phải là một điều tốt chút nào. Sẽ dễ dàng hơn nếu chỉ có tôi là người có cảm xúc; sẽ không có hy vọng và tôi sẽ có thể tự mình kiểm soát tình hình. Nhưng khi anh ấy đáp lại và bắt đầu tán tỉnh, tôi trở nên khó cưỡng lại và sẽ không muốn kiểm soát cảm xúc của mình.
Tại sao tôi phải chống lại? Có lẽ cùng một lý do Klao đã có. Tôi không muốn P'Phop trở thành chủ đề của tin đồn. Ngoài ra... Tôi sẽ phải rời đi một ngày nào đó. Tốt hơn là nên cắt bỏ điều này ngay lập tức, không quá gắn bó và không cảm thấy bất cứ điều gì cho nhau. Bằng cách đó, khi đến lúc rời đi, sẽ không ai tổn thương. Nhưng vấn đề là P'Phop từ chối hợp tác với tôi.
"Tôi đã làm điều gì đó xúc phạm em àh? Em không thể nói cho tôi biết sao?”
"Không có chuyện gì cả", tôi nhìn sang và cố gắng lịch sự kéo tay ra.
"Vậy tại sao em lại tránh mặt tôi?
Anh ấy nắm chặt tay tôi hơn, từ chối buông tay, anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi như thể anh ấy đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi.
Anh ấy rất chân thành...
"P'Phop đang suy nghĩ quá nhiều. Em không bị xúc phạm và em cũng không né tránh anh chút nào." Tôi nở một nụ cười cho anh ấy để thuyết phục anh ấy tin tưởng tôi. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen của anh ấy sáng soi mói.
"P'Phop, anh nên đi làm. Nếu anh đến muộn, anh sẽ bị khiển trách," tôi nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Ánh mắt của viên cảnh sát kéo dài, nhưng cuối cùng, anh ta buông tay tôi ra và rời khỏi nhà. Khi dáng người của P'Phop biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi thở dài.
Từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đã biết rằng người đàn ông này sẽ rất khó đối phó. Và bây giờ tôi khẳng định được rằng, nó phải khó hơn gấp mười lần. Tôi cần phải ra thoát ra khỏi nó trước khi mọi thứ đi quá xa. Tôi phải tập trung vào việc tìm kiếm manh mối và tránh bị phân tâm.
"Chuay."
"Vâng, Khun Klao?"
"Anh có thể đưa tôi đến ngôi nhà cũ không?
"Ngôi nhà cũ của Okya? " Chuay hỏi một cách tò mò.
Tôi gật đầu và đợi thuyền của P'Phop rời đi, trước khi đi đến bến tàu với người hầu của tôi để đi đến nơi tôi cần đến. Tôi vẫn mang theo chìa khóa ngôi nhà đó vì một số tài sản của tôi vẫn ở đó. Than Phraya để tôi giữ chìa khóa, để tôi có thể quay lại và lấy đồ của mình mà không cần phải đợi bác ấy.
Lý do tại sao tôi muốn quay lại ngôi nhà đó là vì tôi đã có nhiều giấc mơ đêm qua. Đó là một đêm khác mà tôi đã không ngủ yên. Trên thực tế, lần này thậm chí còn khó hơn.
Giấc mơ bắt đầu trong một cửa hàng rượu ở chợ Pak Khlong.
Tôi đã nhìn mọi thứ qua đôi mắt của Klao. Vào lúc đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, và đang uống rượu một mình trong góc quán bar thì Ai'Cherd và những người đi cùng hắn ta bước vào, hét to, đòi hỏi thứ gì đó.
"P'Cherd, anh đã nghe tin từ Phichit chưa? " Một trong những cấp dưới của hắn hỏi bằng giọng khàn khàn, thu hút sự chú ý của tôi. Từ góc nơi tôi đang ngồi, tôi có thể quan sát thấy hắn và nhóm của hắn uống rượu và gây ồn ào.
"Tin tức gì?"
"Tin tức về Luang Yok Krabat từ Phichit. Ông ta đã bị trừng phạt vì nhận hối lộ, phi! Theo điều tra, ông ta bị bắt quả tang nhận hối lộ từ những kẻ buôn bán thuốc phiện và tham gia vào việc buôn bán. Ông ta bị đánh đập dã man và sau đó chết tại nhà. Đó là tin tôi vừa mới nghe được! ”
Tin tức đó không kể về ai khác ngoài cha tôi. Tay cầm ly đồ uống của tôi chợt bóp lại. Tôi thở dài và bình tĩnh lại trước khi cho hết ly rượu vào cổ họng, cố gắng không quan tâm đến sự vu khống. Tuy nhiên, câu tiếp theo ngay lập tức khiến tôi tức giận.
"Đó là kết quả dành cho những người không thể giữ miệng. Một kẻ ngốc vì chính nghĩa mà lên tiếng thì đáng chết. Hahaha!"
Ly rượu gần như vỡ tan trong tay tôi. Mặc dù tôi đang run rẩy vì tức giận, tôi vẫn bị cố gắng ngồi và chờ đợi để nghe những gì họ nói tiếp theo.
"Làm thế nào một con kiến hoặc con mối nhỏ có thể chống lại một con sư tử trong một thành phố chứ huống hồ là Phra Nakhon? Ngay cả ở thủ đô Phra Nakhon, không ai có thể chống lại nó. Vì vậy, ở một thành phố xa xôi như Phichit, không ai có thể chống lại 'Than' đó."
Ngoài Kong và Chuay, không có người hầu nào khác ở đây. Nếu không, họ sẽ bắt đầu buôn chuyện.
"Tôi đồng ý với anh, nhưng tôi nghe nói rằng con trai của Ai'Luang đã trở lại Phra Nakhon, và Okya Phichai Phakdi đã đưa anh ta về ở tại nhà của mình."
"Những kẻ gặp rắc rối có xu hướng liên kết với nhau một cách tự nhiên. Mấy người con trai của Ai'Luang đã trở nên điên cuồng hơn chưa? Cha của bọn chúng cũng ngu ngốc như chúng ấy. Rốt cuộc, một quả táo không rời xa cái cây."
Đó là câu cuối cùng tôi để họ nói trước khi tôi đứng dậy và đấm tên ngốc đó mà không do dự. Tiếng hét lớn của chủ quán bar được nghe thấy giữa tiếng ghế và bàn bị vỡ và bị phá hủy, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã rất tức giận. Tôi thậm chí còn không quan tâm nếu tôi bị thương. Tất cả những gì tôi muốn là trả thù những người đã xúc phạm gia đình tôi.
Tôi đã bị người tuần tra kéo đi để bình tĩnh trong nửa ngày. Sau đó, chính P'Phop đã kéo tôi ra khỏi nhà tù và đưa tôi về nhà. Ánh nhìn thất vọng trong mắt anh ấy khiến tôi đau đớn, nhưng vào thời điểm đó, có một điều khác thậm chí còn đau đớn hơn cả tình yêu một chiều của tôi vì những lời Ai'Cherd đã nói.
Tôi biết rất rõ rằng một người thẳng thắn, trung thực và trang nghiêm như cha tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc vi phạm pháp luật. Nhưng vào thời điểm đó, bằng chứng chỉ ra rằng cha tôi đã thực sự chấp nhận hối lộ. Tôi luôn tin rằng cha tôi đã bị vu khống, nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh điều đó. Đến khi tôi nghe những lời của Ai'Cherd. Bây giờ tôi biết rằng ai đó có tầm ảnh hưởng lớn có liên quan, và hắn ta có thể biết danh tính của người đứng sau lời vu khống của cha tôi.
773Please respect copyright.PENANAjKHZHXX9lw
Giấc mơ lại thay đổi. Lần này, hình ảnh mờ và mờ, giống như một chiếc tivi có tín hiệu xấu. Tôi đứng một mình trong một căn phòng của ngôi nhà cũ. Hai bàn tay tôi siết chặt khiến mảnh giấy nhàu nát, khi biết một trong số chúng là người cầm đầu . Nhưng tôi bối rối vì, tôi không biết Klao đang nghĩ gì vào thời điểm đó. Tất cả những gì tôi biết là ngực tôi có cảm giác đầy oán giận, buồn bã,và quyết tâm trả thù..
Klao đã đứng như vậy một lúc trước khi nhắm mắt lại và mở chúng ra một lần nữa. Klao bước tới để lấy một con dao găm từ tủ, tôi đã cất bên cạnh tôi, rồi đẩy cửa phòng ngủ ra với sự phẫn nộ..,
"Khun Klao, cậu có đi đâu đó ?"
Ngay khi tôi bước ra khỏi phòng, Chuay vội vàng bước về phía tôi.
"Nơi tôi đi không phải là việc của anh" , tôi lạnh lùng nói với người hầu của mình. Chàng trai trẻ dường như co lại, cúi đầu vì sợ hãi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương, mắt tôi dịu đi một chút.
Người đàn ông này đã ở bên tôi từ khi sinh ra. Ngay cả bây giờ anh ấy đã kết hôn và có một gia đình riêng, anh ấy vẫn trung thành phục vụ và luôn ở bên cạnh tôi. Là người đứng đầu gia đình của anh ấy, Chuay vẫn có người chăm sóc anh ấy, không giống như tôi, người không còn ai. Tôi không thể kéo anh ta vào chuyện này.
"Chuay"
"Vâng?
"Tôi ra lệnh cho anh đừng đi theo tôi. Nếu anh đi ngược lại mệnh lệnh, tôi sẽ đánh anh không nương tay."
"Dạ vâng, thưa cậu " , anh ấy đã đồng ý trong sự lo lắng. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy lần cuối trước khi đi xuống cầu thang mà không nhìn lại.
***
"Khun Klao... Khun Klao." Âm thanh giọng nói của Chuay đánh thức tôi dậy từ trạng thái thôi miên mà tôi đang ở.
"Chuyện gì vây"
"Chúng ta đến rồi ạ...".
Tôi quay lại nhìn xung quanh và nhận thấy rằng chiếc thuyền đã dừng lại ở Waterfront Pavilion, tại ngôi nhà cũ nơi tôi ở trong vài ngày đầu tiên đó. Tôi bước ra khỏi thuyền và bắt đầu đi về phía ngôi nhà với người hầu, người đã buộc thuyền xong trước khi đi theo phía sau tôi.
"Khun Klao, tại sao cậu lại muốn đến đây?"
"Tôi muốn tìm lại xem có thứ gì đó còn sót lại ko..", tôi lẩm bẩm khi đi lên cầu thang, hướng đến phòng ngủ.
Tôi thực sự không thể trả lời tại sao tôi quay lại đây, nhưng chủ yếu là vì giấc mơ tôi có đêm qua. Tôi chỉ có cảm giác rằng phải có thứ gì đó ở đây.
Một điều tôi không hiểu là tại sao tôi ở lại đây càng lâu, tôi càng mơ về Klao. Lúc đầu, đó chỉ là một giấc mơ mơ hồ. Thậm chí không thể nhận ra. Bây giờ, nó rõ ràng hơn 4DX về hình ảnh, âm thanh và cảm xúc. Nhưng vẫn còn, ở đây và ở đó, một số mảnh vẫn còn thiếu, vì vậy rất khó để ghép câu chuyện lại với nhau. Nhưng bây giờ tôi biết tại sao Klao lại hoài nghi như vậy.
Mặc dù Cherd là một kẻ bị buộc tội bởi rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn ta vẫn cố gắng thoát khỏi sự buộc tội đó. Có tin đồn về việc anh ta liên quan đến thuốc phiện, nhưng cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào để bắt giữ hắn ta, và thì nên nếu chỉ nghe là không đủ bằng chứng để buộc tội anh ta. Ngay cả những gì tôi đã nghe cũng không đủ trọng lượng, vì vậy Klao phải tìm bằng chứng để chứng minh ai đang đứng sau âm thầm chống lưng cho Ai'Cherd.
Người hầu và tôi bước vào trong. Phòng ngủ mà tôi từng ở bây giờ chỉ là một căn phòng với những món đồ nội thất , bụi bặm, vì không còn người ở nữa. Chiếc giường không có nệm và tủ quần áo bằng gỗ bị bỏ trống không có quần áo. Tôi tiếp tục đi bộ xung quanh, tôi gõ vào nhà và gõ vào các bức tường của căn phòng, hy vọng tìm thấy một ngăn bí mật hoặc một cái gì đó. Một giờ trôi qua và tôi không tìm thấy gì cả.
"Cậu đang tìm kiếm cái gì vậy? " Chuay mệt mỏi hỏi giữa những tiếng hắt hơi của anh ấy vì bụi.
"Tôi cũng không biết nhưng đừng bận tâm. Chúng ta hãy quay về thôi." Tôi thở dài và quyết định đi bộ trở lại thuyền. Có lẽ tôi đang nhớ sai. Anh ấy có thể đã mang theo mảnh giấy đó để không ai tìm thấy nó...
Trên đường trở về, tôi quay lại quan sát người hầu của mình, người chịu trách nhiệm chèo thuyền, với sự thương cảm. Thông thường, ngoài việc chăm sóc tôi, chàng trai trẻ cũng thường đi giúp đỡ những người hầu khác quanh nhà. Họ thay phiên nhau chăm sóc bọn trẻ, có nghĩa là anh ấy hầu như không bao giờ có thời gian để nghỉ ngơi. Tôi không muốn làm phiền anh ấy bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài, nhưng vấn đề là tôi không biết cách chèo thuyền, và tôi cũng không muốn làm phiền những người hầu khác. Vì vậy, tôi quyết định học chèo thuyền. Sau đó, tôi sẽ có thể đi bất cứ đâu một mình mà không liên tục làm phiền người hầu của mình.
"Chuay, đừng về nhà nữa. Chúng ta hãy đến đền thờ trước. Tôi muốn đi vái các nhà sư," tôi nói khi chiếc thuyền đến gần nhà của Phraya Phichai Phakdi. Người hầu gật đầu đồng ý với yêu cầu của tôi và chèo thuyền quanh phía trước ngôi nhà. Không lâu sau, chiếc thuyền đến bến tàu tại ngôi đền gia đình Than Phraya.
Hiện tại đang là buổi trưa, và vẫn còn nhiều người đến để làm công đức. Người hầu ở lại để trông nom con thuyền trong khi tôi đi vào chùa thắp nhang và nến để tôn vinh hình ảnh chính của Đức Phật. Tâm trí tôi bối rối, nhưng đi đến đền thờ và lắng nghe những lời cầu nguyện đã cho tôi một chút bình yên. Tôi ngồi nghe bài giảng mà nhà sư, người trông rất giống ông của tôi, đã rao giảng cho đến cuối cùng. Mọi người dần dần rời khỏi đền, vì vậy tôi đã đến bày và cúi lạy bày lòng kính trọng với ông ấy.
"Yom [N/T: thuật ngữ được các nhà sư sử dụng để chỉ các học viên của tôn giáo] Yom Klao, hôm nay cạU có đến một mình à?"
Giọng nói từ tốn đó khiến tôi cảm thấy như có một cục u bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Vâng, " tôi buộc phải mỉm cười lịch sự trở lại. Trong quá khứ, tôi đã không đến gặp ông ấy vì tôi sợ rằng tôi càng nhìn thấy một người trông giống như một thành viên trong gia đình, tôi sẽ càng nhớ nhà. Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn mất phương hướng, tôi thực sự cần một lời độn viên tinh thần.
"Cậu có vẻ đang có vấn đề khiến cậu phân tâm. Có gì đó không ổn phải không? ”
Đôi mắt nhắn nhúm của nhà sư già nheo lại vì lo lắng. Tôi có rất nhiều thứ mà tôi muốn chia sẻ với ông ấy, nhưng tôi sợ nó sẽ gây ra quá nhiều rắc rối, vì vậy tôi đã giấu kín những cảm xúc dồn dập đến với tôi và đi thẳng vào vấn đề:
"Luang Ta, tôi có thể quay lại nơi tôi đến không?"
Khi tôi hỏi ông ấy câu hỏi này, nhà sư già đã cười nhẹ. Một bàn tay nhăn nheo vuốt ve đầu tôi. Đó là một cảm giác quen thuộc từ thời thơ ấu của tôi, khiến tôi nghĩ về Luang Ta của chính mình.
"Vậy là cậu đến đây để hỏi câu hỏi này. Yom có muốn quay lại không? ”
"... Vâng," tôi mất một lúc để trả lời. Cũng có một số do dự trong giọng nói của tôi khiến tôi ngạc nhiên. Vâng, tôi muốn quay trở lại thời đại của chính mình, nhưng ngay khi tôi chuẩn bị trả lời, hình ảnh khuôn mặt của P'Phop lóe lên trong đầu tôi, khiến sự chắc chắn trong câu trả lời của tôi giảm gần một nửa.
"Tôi không thể cho cậu câu trả lời. Mọi thứ đều có mục đích của nó. Đến đây là một phần của định mệnh. Không trở lại cũng là một phần của định mệnh. Gặp ai đó cũng là định mệnh."
"..."
"Nếu cậu suy nghĩ quá nhiều, cậu sẽ phải chịu đựng nhiều nỗi lo vô ích. Hãy sống vì hiện tại và đừng làm những điều mà cậu sẽ hối tiếc trong tương lai."
"Vâng" tôi lẩm bẩm, đồng ý lời nói của ông ấy. Luang Ta đổ nước thánh lên người tôi, chúc tôi hạnh phúc. Sau đó, đệ tử của ngôi đền đến hỗ trợ anh ta để anh ta có thể trở về khu nhà của mình để nghỉ ngơi. Khi tôi đi bộ trở lại bờ sông, tôi nhìn lên bầu trời và thở dài.
Đó là định mệnh...
Một số suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi đóng băng trong bước chân của mình, đột nhiên, như thể một dòng điện vừa chạy qua cơ thể tôi. Một giây sau, tất cả những gì còn lại là cảm giác sốc và âm thanh của trái tim đập của tôi vang vọng trong tai tôi.
Có lẽ tôi phải đến đây vì Klao và tôi có mối liên hệ sâu sắc.
Nhưng điều đó có lẽ là không thể. Loại điều đó không thể được chứng minh.
Tôi nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu và vội vàng quay lại để tìm người hầu đang đợi tôi, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi biết đó là một lý thuyết không thể loại trừ hoàn toàn.
Tôi đã từng là một người chưa bao giờ mê tín hay tin vào số phận, nhưng bây giờ tôi không thể nói "Tôi không tin" một cách an toàn nữa.
***
Khi tôi trở về nhà vào cuối buổi chiều, tôi thấy rằng Than Phraya đã trở về từ nơi làm việc ở Sam Khok và đang ngồi trò chuyện với dì của tôi, trong khi một trong những người vợ của bác ấy đang mát xa cho bác ấy. Khi bác ấy thấy tôi đi bộ đến nhà, Phraya gọi tôi đến để trò chuyện và uống trà cùng nhau. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài khoảng năm phút, cho đến khi hình bóng cao lớn của một người vừa về đến nhà khiến tôi mất tập trung vào cuộc trò chuyện.
"Phop,hãy đến đây..!"
"Cha ơi, công việc có suôn sẻ không?"
P'Phop, người vừa trở về đang chắp tay cúi chào với Phraya. Sau đó anh ấy đến gần hơn và cố tình ngồi bên cạnh tôi, để vai chúng tôi gần như chạm vào nhau.
Tôi vội vã rời đi. Nhìn thấy P'Phop nhìn tôi với một nụ cười, khuôn mặt của anh ấy dường như không bị thay đổi gì mặc dù thực tế là có một người lớn đang ngồi đây. Cho đến khi tôi không thể không nhìn dao găm đang trên tay anh ấy.
"Vâng, tên tội phạm trưởng đã bị bắt. Những người lính tuần tra đã bí mật theo dõi hắn ta, và rõ ràng thấy là họ đang buôn lậu thuốc phiện từ Phra Nakhon đến Sam Khok. Tên khốn đó! ”
Với vẻ mặt giận dữ, bàn tay to lớn của anh ấy thả cây dao mà anh đang giữ trên tay xuống đất. Khi cuộc trò chuyện hướng về nội dung thuốc phiện, tai tôi trở nên nhạy bén hơn. Tôi tạm thời gạt vấn đề P'Phop đến gần tôi hơn và chú ý đến tôi.
"Vì vậy, sau đó hắn ta thừa nhận đã buốn bán thuốc phiện, nhưng hắn ta từ chối tiết lộ hắn ta đã nhận thuốc phiện từ ai à ?."
"Hắn ta không thú nhận. Mặc dù bản thân con và Suntara Phinitchak đã tự mình thẩm vấn chúng , họ vẫn cắn chặt miệng không nói ."
"Hẳn sẽ không khác nhiều so với các đại lý nhỏ trong thành phố. Người ta sẽ giả định rằng nguồn chính của họ là cùng một người."
Những lời của P'Phop khiến tôi rùng một. Nếu đây là những gì cảnh sát tin tưởng, có thể vụ việc ở Phichit, nơi cha của Klao bị vu khống, cũng liên quan đến đại lý này...
"Cha đến Sam Khok lần này, giống như cuộc điều tra đã tìm thấy thứ gì đó, nhưng không nhận được bất cứ thứ gì cùng một lúc. Họ hành động trong im lặng hoàn toàn, ngay cả những người lính cũng không thể bắt được họ."
"Những người lính cũng đến để yêu cầu sự hợp tác của Sư đoàn Tuần tra để theo dõi các đại lý nhỏ trong thành phố, đặc biệt là xung quanh Chợ Pak Klong, khu vực tuần tra của Harn, nhưng vẫn không thấy có cuộc buôn bán nào được diễn ta."
"Vậy thì con phải để mắt đến họ. Chắc hẳn phải có một ngày mà họ mất cảnh giác."
Than Phraya thở dài nặng nề khi tôi bắt đầu vặn vẹo và chuẩn đi đứng dậy rời đi, bởi vì P'Phop đang xích lại gần tôi đến nỗi anh ấy gần như muốn ngồi lên người tôi.
"Phop, con đang ép em ấy đến mức em ấy đang muốn gã khỏi ghế"
Dì nói, sau đó người bên cạnh tôi quay lại và nhìn tôi như thể anh ta chỉ mới nhận thấy, và di chuyển sang lại một chút.
"Tôi xin lỗi, phi không cố ý"
"... Dạ ko sao ạ ," Tôi nghiến răng, hai chúng tôi cố tình nhìn nhau. Tôi không thể làm gì khác được, và không thể làm gì ngoài nở ra một nụ cười.
"-Bác, Dì. Con xin phép trở về phòng ạ"
"Được rồi, con đi đi"
Khi Phraya cho phép tôi, tôi vội vàng đứng dậy và ra hiệu cho người hầu đi theo tôi nhanh chóng. Ngoài khóe mắt, tôi vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của người đàn ông xảo quyệt hơi nhô lên. Tôi đã cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình để trông bình thường và đi xuống cầu thang.
Ban đầu, tôi nhìn anh ấy tiếp cận một cách âm thầm. Bây giờ anh ấy trơn trượt như một con lươn. Một người lập kế hoạch xảo quyệt. Tôi tự hỏi, anh ta là cảnh sát hay nhân vật phản diện?
"Khun Klao, cậu đang đi đâu vậy?"
"Tôi muốn anh dạy tôi cách chèo thuyền," tôi đã trả lời. "Bây giờ tôi rảnh, thật tuyệt nếu tìm việc gì đó để làm trước bữa tối"
"Nhưng... Tôi hoặc một người khác có thể chèo thuyền cho cậu."
"Không, tôi muốn học cách chèo thuyền. Ai biết được điều gì có thể xảy ra trong tương lai? Sẽ tốt hơn nếu tôi tự học kỹ năng này" Tôi lặp lại những lời của Phraya với người hầu, người sau đó đã chấp nhận mệnh lệnh mà không có bất kỳ tranh cãi nào.
Tôi ngồi trên thuyền và lắng nghe người hầu giải thích và trình bày cách chèo thuyền. Nhưng khi bản thân tôi phải là người chèo thuyền, tôi hóa ra lại rất vụng về. Không khó để đi thuyền, bạn chỉ cần nhúng mái chèo xuống nước và di chuyển chúng đúng cách. Đó là một khởi đầu tốt, nhưng phần khó khăn là lái thuyền.
"Khun Klao phải di chuyển cổ tay của cậu và đẩy nước như thế này" .
Người hầu giải thích điều đó với tôi khi tôi bĩu môi, liên tục nhúng mái chèo xuống nước và cố gắng lái thuyền sang bờ đối diện. Nước sông khá siết, vì vậy nó đóng vai trò như một trở ngại cho việc tập chèo của tôi. Thuyền của tôi quay vòng vòng giữa kênh mất một lúc lâu, cho đến gần một giờ trôi qua. Cuối cùng, tôi cũng bắt đầu chèo được thuần thục hơn.
"Ai'Chuay!" Giọng nói chói tai của một người phụ nữ vang lên khi tôi cố gắng quay trở lại bờ. Nhìn lên, tôi thấy vợ của anh ấy đang đứng trên bờ với khuôn mặt tái nhợt. Vì vậy, tôi đã ra lệnh cho anh ta chèo thuyền trở lại bến cảng.
"Sai, có chuyện gì vậy?"
"Jaem đang bị sốt. Cơ thể con bé rất nóng, Khun Klao."
Cô ấy nói với tôi với thái độ lo lắng trông như thể cô ấy sắp khóc. Jaem là con gái của Chuay và Sai.
"Cô đã tìm được bác sĩ chưa?"
"P'Kong chuẩn bị đi mời Khun Jom. Tôi đến để nói với A'Chuay trước."
"Đi chăm sóc đứa trẻ đi" , tôi quay sang noi người hầu với vẻ mặt rất lo lắng.
"Tôi có thể không? Còn cậu, Khun Klao-?"
"Hiện tại, tôi sẽ tiếp tục tập chèo thuyền một mình. Anh đã dạy tôi mọi thứ tôi cần biết. Và tôi biết bơi, vì vậy đừng lo lắng."
"Cảm ơn cậu"
Người hầu giơ tay tỏ lòng kính trọng với tôi và sau đó vội vã chạy về khu nhà ở dành cho người hầu..
Mặt trời gần như lặn vào thời điểm đó. Tôi cảm thấy tự tin vào khả năng chèo thuyền của mình, vì vậy tôi quyết định dành thêm mười phút nữa để luyện tập trước khi đi ăn tối. Khi chiếc thuyền trôi gần bến tàu, nó đột nhiên có cảm giác như có thứ gì đó nặng nề đang giữ nó lại. Nó rung chuyển từ bên này sang bên kia, tiếp theo là âm thanh của nước bắn tung tóe...
"Này! " Tôi giật mình. Bản năng của tôi gần như khiến tôi đánh vật lạ bằng mái chèo của mình, nhưng tôi đã đánh trật. Ánh sáng mặt trời còn lại vẫn chiếu sáng khu vực xung quanh thuyền. Khi tôi nhìn thấy nó rõ ràng bằng hai mắt, tôi hét lên.
"P'Phop!"
"Là tôi" chủ nhân của cái tên trả lời.
Sự kết hợp của làn da rám nắng của anh ấy tỏa sáng dưới ánh mặt trời lặn, những giọt nước phản chiếu ánh sáng và nụ cười rạng rỡ hiển thị hàm răng trắng của anh ấy, khiến anh ấy trông đẹp trai và quyến rũ. Ngoại hình của anh ấy có thể rất hấp dẫn đôi với một người khác, nhưng đối với tôi, giờ tôi đang tập trung vào việc mắng anh ấy.
"Đó là loại trò đùa gì vậy? Em gần như đứng tim! ” Tôi lẩm bẩm. Tôi đưa tay lên ngực, an ủi bản thân.
"Sợ cái gì? Tôi không phải là ma. Làm sao có thể có một con ma giữa ban này ban mặt như thế này được? ” Giọng nói trầm của anh ấy nhận xét một cách từ tốn..
"Trời đã tối rồi. Làm sao em biết đó là một người hay một con ma? Xuất hiện như vậy, ai sẽ nghĩ khác chứ? ” Tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào anh ta. Nhưng người đàn ông kia vẫn mỉm cười, đặt cánh tay của mình lên mạn thuyền và tựa cằm lên nó trong khi nhìn vào mặt tôi.
"Tôi đến để tắm và thấy Ai'Chuay dạy em cách chèo thuyền. Em không nói rằng em muốn học chèo thuyền. Tôi có thể dạy em."
"Không sao đâu. Em không muốn làm phiền anh," tôi trả lời, quay đầu lại, tránh ánh mắt của anh ấy. Sự bối rối của tôi bắt đầu mất kiểm soát, đến mức tôi không thể cư xử bình thường. Với việc anh ấy cởi trần và bám vào thuyền như thế, tôi không biết phải làm gì.
"Nếu là em, tôi sẽ không thấy phiền phức đâu."
Những tia nắng mặt trời lặn khiến đôi mắt màu mã não của anh ấy tỏa sáng ngọt ngào. Anh ấy đưa tay ra cho tôi, và trái tim tôi, vừa mới bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu chạy đua trở lại. Và lần này nó dường như chạy đua thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
"Vì anh định đi tắm, vậy hãy tắm cho thoải mái đi. Em sẽ chèo thuyền đến bến," Tôi trả lời mà không quay lại nhìn người nghe. Anh ấy im lặng một lúc trước khi hỏi bằng một giọng yếu ớt.
"Em thực sự không muốn ở bên tôi, phải không?"
"..." Tôi chỉ có thể ngồi trong im lặng, không nói nên lời. Thành thật mà nói, tôi muốn ở gần anh ấy. Có ai không muốn ở gần người họ thích không? Tôi rất vui vì chúng tôi đã ở trên cùng một nhà, nhưng có những yếu tố khác khiến tôi từ bỏ. Anh ấy có lẽ đã không nhận ra rằng khi tôi ép buộc bản thân phải thực hiện những hành động đó, tôi cũng đang đau khổ.
"P'Phop... Hãy thả thuyền ra, làm ơn." Tôi nhìn xuống chân mình và lẩm bẩm. Không có phản hồi, nhưng tôi có thể cảm thấy sức nặng ở phía sau thuyền biến mất. Tôi nhìn xuống , mong đợi thấy anh ấy bơi trở lại bờ, nhưng bề mặt hoàn toàn bình tĩnh, không một chút gợn sóng.
"P'Phop" tôi đã gọi. Lông mày của tôi cau lại một cách lo lắng. Nhìn xung quanh, tôi thậm chí không thể nhìn thấy cái bóng của anh ấy. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Đùa kiểu này không buồn cười chút nào đâu. Đừng đùa như thế này."
Vẫn không có câu trả lời nào từ xung quanh tôi. Với mỗi khoảnh khắc, tôi ngày càng trở nên hoảng sợ hơn, với những suy nghĩ bi quan lóe lên như ghềnh của một con kênh.
Anh ấy không bị chuột rút chết đuối hay bất cứ điều gì, phải không?
"P'Phop! P'Phop! ” Tôi quay lại và hét lên điên cuồng thêm vài lần nữa. Và cuối cùng, khi tôi không nghe thấy gì, tôi tuyệt vọng kêu .
"P'Phop! P'phop! Không.....! ”
Bùm..!Nước văng tung toé..
Ánh sáng cuối cùng trong ngày tắt cùng với âm thanh của nước . Tôi nhảy xuống thuyền, lặn xuống vùng nước sâu, cố gắng tìm một cơ thể nào đó trong tầm nhìn xung quanh mình, nhưng chỉ có một khoảng trống xung quanh tôi.
Tôi đã bơi xung quanh cố gắng tìm anh ấy. Trái tim tôi đập loạn xạ với sự lo lắng tột độ.
Không có gì ở bất cứ đâu...
Không khí trong phổi của tôi sắp cạn kiệt, nên tôi đã ngoi lên trên. Tôi nhìn xung quanh và vẫn không có dấu hiệu của người mà tôi đang tìm kiếm. Điều này khiến tôi mất kiểm soát. Tôi bắt đầu khóc.
"P'Phop! Phi- à! ”
"Gọi tôi à.."
Một giọng nói dày đặc thì thầm vào tai tôi. Chủ nhân của giọng nói ôm lấy cơ thể tôi trong vòng tay của họ, và tôi nhanh chóng quay lại để xem đó là ai. Trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi tôi phát hiện ra rằng người kia là người mà tôi đang tìm kiếm.
Cánh tay chắc chắn của anh ấy trượt quanh eo tôi, kéo tôi lại gần anh ấy cho đến khi mũi của chúng tôi gần như va vào nhau. Sự ấm áp từ cơ thể anh ấy đối lập với sự lạnh lẽo của dòng sông. Tôi đã lo lắng và sợ hãi đến mức gần như không thể đứng thẳng. Đôi mắt sắc bén của P'Phop sáng lên như thể họ hài lòng với tình huống trớ trêu này.
Anh ấy mang một chiếc đùi quấn quanh nửa dưới của mình và tôi thì ướt đẫm. Quần áo dính liền với cơ thể chúng tôi không phải là trở ngại khi chúng tôi dính chặt vào nhau. Khoảnh khắc anh ấy đưa khuôn mặt của anh ấy đến gần tôi hơn, tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi ánh mắt đen đó.
"Nếu em quan tâm đến tôi, tại sao em lại hành động thờ ơ như vậy? Như thể em không muốn nói chuyện với tôi? ”
Câu đó đã đưa tôi trở lại thực trạng của mình. Bất kỳ cú sốc và bối rối nào cũng bay đi và được thay thế bằng sự tức giận không thể ngăn cản.
"Buông ra," tôi lạnh lùng nói và cố gắng đẩy anh ta ra. P'Phop đã rất ngạc nhiên và miễn cưỡng buông cánh tay mạnh mẽ đang ôm tôi.
"Em làm sao vậy ?"
"Tôi đã nói hãy buông tay! "Bị thúc đẩy bởi sự phẫn nộ, tôi đẩy anh ta ra, mạnh mẽ và bơi trở lại bờ.
Tôi đã sợ chết khiếp rằng anh ấy đã bị chuột rút và chết đuối. Bạn có thể đi bao xa để đánh lừa ai đó? Mặc dù một số người có thể thấy nó thú vị, nhưng tôi không thấy kiểu trò đùa này buồn cười chút nào.
"Klao, Klao!"
Một bàn tay chắc khoẻ nắm lấy cổ tay tôi khi tôi leo lên gian nhà. Tôi rút tay ra và bắt đầu bước đi, nhưng anh ấy kiên trì bắt kịp tôi và nắm lấy cánh tay tôi.
"Buông ra"
"Em đang giận tôi à?"
"Và anh không nghĩ rằng tôi xứng đáng được tức giận sao?" Tôi hỏi một cách khô khan, cố gắng đẩy tay anh ấy ra. Khi anh ấy nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy một cách giận dữ, biểu cảm của anh ấy đột nhiên thay đổi.
"Sẽ rất vui khi anh thấy tôi lo lắng, phải không? Nhưng nó không vui với tôi. Anh có biết tôi đã bị sốc như thế nào khi tôi nghĩ anh đang chết đuối không? Khi tôi gần như..."
Tôi gần như đã khóc.
Tôi đẩy anh ta ra, bỏ đi và nuốt những từ bị mắc kẹt trên đầu lưỡi của tôi. Nhưng người đàn ông đó đã tiến mình về phía trước và ôm tôi từ phía sau.
"Hãy thả em ra "! Tôi đã cố gắng giải thoát bản thân, nhưng hai cánh tay mạnh mẽ đã trói chặt cơ thể tôi đến mức không còn cách nào để trốn thoát.
"Tôi xin lỗi. Tôi đã không suy nghĩ thận trọng. Tôi không có ý đùa giỡn với cảm xúc của em."
P'Phop nói nhanh, như thể anh ấy sợ rằng tôi sẽ không nghe thấy. Môi trường xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh thở nặng nề của tôi và âm thanh bào chữa của anh ấy ngày càng to hơn.
"Tôi không có ý làm em khó chịu. Tôi chỉ trêu chọc em vì em không muốn nói chuyện với tôi. Tôi thực sự đã không suy nghĩ thấu đáo. Tha thứ cho tôi được không ? ”
Anh ấy đặt cằm lên vai tôi và nói bằng một giọng cầu xin. Tôi thở dài nặng nề và cố gắng lấy cánh tay của anh ấy ra khỏi cơ thể tôi.
"Được rồi, lần này em tha thứ cho anh. Nhưng anh không nên chơi như vậy nữa," tôi nói một cách dứt khoát, với giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút. Người kia đồng ý buông tôi ra. Giữa ánh trăng chiếu mờ nhạt xung quanh tôi, tôi thấy khóe miệng P'Phop hơi ngước lên trong một nụ cười dịu dàng.
"Em có lo lắng cho tôi không? Sợ điều gì sẽ xảy ra với tôi à? ”
"... anh đã biết câu trả lời." Tôi mở miệng và rời mắt khỏi mặt anh ấy. Klao và P'Phop thân thiết như những người anh em thực sự. Sẽ không có gì lạ khi tôi, trong hoàn cảnh của anh ấy, lo lắng và tức giận khi bị trêu chọc như vậy.
"Bạn lo lắng với tư cách là một nong, hay lo lắng theo một cách khác?"
Anh ấy tiến thêm một bước nữa và hỏi bằng một giọng tán tỉnh. Tôi định lùi lại một bước, nhưng anh ấy nhanh chóng di chuyển tay để nắm lấy eo tôi.
"P'Phop, để em đi. Những người khác sẽ thấy."
"Trả lời tôi trước. Em đã quan tâm đến tôi như thế nào? ”
Mũi nhọn của anh ấy nhẹ nhàng chạm vào má tôi, mang lại sức nóng đến mức má tôi chuyển sang màu đỏ. Tôi càng vặn vẹo, anh ấy càng ôm tôi mạnh hơn, và tim tôi đập mạnh hơn nữa.
"Nếu em không trả lời, tôi chắc chắn sẽ không buông tay em" . Một nụ cười tinh nghịch hình thành sâu sắc ở khóe miệng anh ấy.
"Em đã lo lắng như một nong, "tôi đã trả lời. Anh ấy nheo mắt.
"Tôi không tin điều đó".
"Vậy thì hãy nghĩ xem anh muốn gì". Tôi vội vàng ngắt lời cuộc trò chuyện và cầu nguyện rằng anh ấy sẽ buông tay. Phản ứng của tôi khiến người nghe cười và nghiêng người thì thầm vào tai tôi.
"Vậy thì tôi sẽ nghĩ rằng chúng ta đã có cùng một cám giác" .
Giọng nói thì thầm của anh ấy khiến trái tim tôi run lên khi anh ấy nói những lời đó. Môi và hơi thở nóng của anh ấy bám vào dái tai của tôi. Cơ thể tôi đóng băng. Tôi nhận ra rằng toàn bộ khuôn mặt của tôi bây giờ phải rất đỏ, giống như một con tôm luộc.
"Hãy nói cho tôi biết tôi có đúng hay không.
"Tôi... em sẽ về nhà! ” Ngay khi tôi mất kiểm soát, tôi đã quay lại, xô anh ta và chạy về nhà. Trong tình huống đó, tôi không thể tiếp tục được nữa. Cử chỉ của anh ấy cũng đã bộc lộ tất cả cảm xúc của tôi.
Tôi vội vã bước chân và bước vào ngôi nhà trong bộ dạng ướt đẫm. May mắn thay, tôi đã không gặp Phraya hay Dì, vì vậy không ai dám hỏi tôi bị làm sao. Tôi đã không ra ngoài ăn với những người khác. Tôi ra lệnh cho người hầu của mình mang một cái bàn trong phòng ngủ, tuyên bố rằng tôi bị đau đầu nhẹ và muốn nghỉ ngơi sớm. Nhưng, trên thực tế, đó là vì tôi không có đủ can đảm để đối mặt với P'Phop một lần nữa.
Ngay sau bữa tối, một tiếng gõ cửa vang lên. Lúc đầu, tôi sợ rằng đó là P'Phop đang theo dõi tôi một lần nữa. Nhưng khi tôi nghe thấy người hầu xin phép đến và lấy bàn, tôi đã đi mở cửa cho người kia vào.
"Bé con cảm thấy thế nào? "Tôi hỏi người hầu sau khi anh ta mang cái bàn vào bếp và trở về phòng.
"Cơn sốt đã hạ xuống. Khun Jom nói rằng nó chơi rất nhiều dưới ánh nắng, với rất nhiều gió, vì vậy cô ấy bị sốt."
Chàng trai trẻ thở dài với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tôi chưa bao giờ là một người cha, nhưng tôi có thể tưởng tượng cảm giác bất lực. Nó sẽ giống như nâng một ngọn núi ra khỏi ngực của bạn.
"Nhanh lên để về gặp con gái của anh. Tôi sẽ đi ngủ sớm," tôi nói, vẫy tay chào hỏi. Định rời khỏi phòng, chàng trai trẻ đột nhiên đóng băng và quay lại nhìn tôi một cách do dự.
"Có chuyện gì nữa à..? "
"Kh-Khun Klao, tôi này xin phép... Để hỏi điều gì đó."
"Hả? "Tôi nhướng mày. "Hỏi cái gì?
"Tối nay, tôi đã thấy cậu và Than Muen... Uh..."
Cái nhìn kỳ lạ đó ngay lập tức khiến tôi nhận ra rằng nếu những gì anh ấy nhìn thấy không phải là P'Phop giả vờ chết đuối, thì đó là khi P'Phop đã ôm tôi trước khi vào nhà. Với Chuay và Kong là những người hầu chính của chúng tôi, họ hẳn đã nhận thấy sự bất thường.
"Khun Klao, tôi nghĩ... Than Muen thích cậu—"
"Không đời nào! "Tôi cắt đứt cuộc trò chuyện, và tất cả đều im lặng.
"Đừng bao giờ nói về nó nữa, " tôi nói bằng một giọng đơn điệu và người hầu, nửa sủn sỡn, rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, tôi thở dài nặng nề.
Nếu P'Phop và tôi gặp nhau vào đúng thời điểm, sẽ không có lý do gì để tôi từ chối trái tim mình. Nhưng điều này không phù hợp cho cả thời điểm này và tình huống này. Tôi không muốn phải chịu trách nhiệm về việc anh ấy bị chỉ trích và buôn chuyện. Hơn nữa, tôi thậm chí còn không biết anh ấy thích ai.
Anh ấy không biết tôi. Anh ấy vẫn nghĩ tôi là Klao.
Mùi hương của hoa ylang-ylang lan tỏa qua cửa sổ hé mở. Tôi đang nằm trên giường, ngổn ngang với đôi mắt nhắm nghiền, nhiệt thành hy vọng rằng khi tôi mở chúng ra một lần nữa, tôi sẽ nhìn thấy trần phòng của chính mình chứ không phải dầm gỗ của căn phòng của ngôi nhà này.
Tôi muốn về nhà, bắt đầu một cuộc sống mới, và để lại mọi thứ ở đây như một kỷ niệm.