“Bầu trời luôn sáng và trong xanh sau cơn mưa.” Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ đã nghe mẹ nói những lời này với tôi, tôi luôn nghĩ đó chỉ là một cách để an ủi chúng tôi khi chúng tôi trải qua giai đoạn khó khăn. Tuy nhiên, khi tôi trưởng thành hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn trong cuộc sống, tôi nhận ra câu nói này không chỉ là những lời an ủi đơn giản, bởi vì mỗi khi tôi vượt qua những khó khăn, thì bao lo lắng, băn khoăn từng dày vò tâm trí tôi dường như tan biến, gần giống như đám mây tan biến trên bầu trời sau một trận mưa lớn.
"Khun Klao, cậu có muốn một ít đồ ăn nhẹ không? Chúng tôi có Khanom Tan màu trắng," Chuay hỏi tôi vào một buổi chiều khi tôi ngồi sâu trong suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh kênh đào phía trước. Mặc dù chúng tôi vẫn còn đang ở cuối mùa mưa, nhưng bầu trời hôm nay sáng và trong xanh mà không có một đám mây nào. Mặt trời chiếu sáng xung quanh, sống động và rạng rỡ, giống như cảm giác của tôi vào lúc đó..
"Vâng...Lấy cho tôi một ít đi..",' Tôi trả lời sau một khoảnh khắc suy ngẫm ngắn ngủi. Chuay nhanh chóng đi lấy một số đồ ăn nhẹ. Tôi tiếp tục hương ánh mắt về phía dòng sông dài, rộng lớn, kéo dài hết tầm mắt có thể nhìn thấy. Bên cạnh tôi là một tấm vải sạch, và một bát nước với hoa nhài trôi nổi trong đó. Tôi đã chuẩn bị nó, để sẵn nó bên cạnh sẵn sàng để lau sạch khuôn mặt cho người đàn ông sắp đi làm về.
Hai tháng đã trôi qua kể từ khi P'Phop thú nhận với bố mẹ về mối quan hệ của chúng tôi. Nhiều điều đã xảy ra trong hai tháng qua. Mặc dù cha anh ấy cuối cùng đã nhượng bộ và đã không gửi tôi đến Lawo theo yêu cầu của P'Phop, nhưng bác ấy vẫn không chấp nhận việc chúng tôi sống cùng nhau như một cặp vợ chồng. Bác ấy tin rằng tình yêu của chúng tôi chỉ là tình cảm say mê tạm thời, vì chúng tôi đã bị ảnh hưởng tâm lí bởi sự thay đổi hoocmon . Tuy nhiên, chúng tôi đã không bỏ cuộc, và cố gắng làm cho họ nhận ra rằng tình yêu của chúng tôi không chỉ đơn thuần là một sự yêu thích thoáng qua.
P'Phop đã cố gắng giải thích với cha mẹ anh ấy, hy vọng của anh ấy là thuyết phục họ cởi mở hơn với tôi, trong khi tôi cẩn thận tiếp cận Than Phraya và dì tối đa nhất cùng với sự tôn trọng. Cuối cùng, sau khoảng một tháng, cha anh ấy cũng dần chấp nhận và có thiện cảm hơn với chúng tôi.
Mặc dù bác ấy đã không thể hiện trực tiếp những tình cảm như vậy, nhưng đôi mắt của bác ấy không còn mang sự tức giận mà bác ấy từng có khi nhìn chúng tôi. Tôi cho rằng dì hẳn đã giúp đỡ bằng cách thuyết phục chồng mình. Có lẽ đó là do thực tế là chính P'Phop đã cầu xin, và dì yêu đứa con trai duy nhất của mình rất nhiều. Bất kể cha mẹ anh ấy bị xúc phạm hay không hài lòng như thế nào, cuối cùng họ luôn quan tâm đến hạnh phúc của con mình.
Tôi nghĩ chúng tôi thậm chí có thể nói rằng cha mẹ anh ấy không còn là một trở ngại đáng kể nữa. Tuy nhiên, bên ngoài, những tin đồn về P'Phop và tôi vẫn tràn lan. Mặc dù những người trong gia đình Phraya Phichai Phakdi vẫn giữ im lặng khi được hỏi về chúng tôi, nhưng hành động đơn thuần là không phủ nhận tin đồn, đã nói lên rất nhiều điều. Bây giờ, toàn bộ thành phố Phra Nakhon tràn ngập tin đồn, nhưng P'Phop và tôi không quan tâm, và chúng tôi tiếp tục sống cuộc sống bình thường.
Danh tiếng của tôi đã bị hoen ố ngay từ đầu, vì vậy tôi ít chú ý đến cách mọi người nhìn nhận tôi. Điều tôi quan tâm hơn là tác động tiềm tàng mà mối quan hệ của chúng tôi sẽ có đối với hình ảnh, tính cách và nhiệm vụ công việc của P'Phop. May mắn thay, cha của P'Phop giữ một vị trí cao trong Chính quyền Thủ đô, với tư cách là một trưởng lão được xã hội tôn kính và tôn trọng.
Một phần P'Phop có một danh tiếng hoàn hảo, chưa bao giờ gặp bất kỳ loại tai tiếng nào. Anh ấy luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, và luôn mang lại những kết quả đáng gờm trong sự nghiệp. Do đó, mọi người cũng e dè khi nói điều không hay về anh ấy, việc có tình cảm và mối quan hệ thân thiết với một người đàn ông cuối cùng không ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Vì những lý do này, P'Phop không có lý do gì để cảm thấy áp lực. Về hình ảnh của anh ấy, anh ấy tuyên bố với tôi rằng anh ấy không quan tâm đến những gì người khác nghĩ. Anh ấy hạnh phúc chỉ đơn giản là khi ở bên tôi.
Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào dòng sông, tôi thấy một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiến đến gần. Tôi tập trung vào nó khi nó chèo về phía tôi, ngay lập tức nở một nụ cười khi tôi thoáng thấy ai đang ngồi bên trong.
P'Phop thường sẽ trở về nhà ngay sau khi kết thúc công việc, miễn là không có vấn đề khẩn cấp nào cần giải quyết. Đối với bản thân tôi, nếu tôi không đi ra ngoài, hoặc không được dì tôi gọi để giúp xoa bóp cho cô ấy, tôi sẽ đợi anh ấy bên bờ sông ở bến tàu. Điều này đã trở thành thói quen hàng ngày của chúng tôi.
"Khun Klao, đồ ngọt của cậu đã đến"
Một khay với trà và Khanom Tan màu trắng đã được mang đến cho tôi. Tôi lấy một cái và nhét nó vào miệng, liếc nhìn chiếc thuyền của P'Phop.
"Ồ, Than Muen đã trở về..", người hầu vui vẻ thông báo, liếc nhìn tôi với một nụ cười.
Tôi đã liếc nhẹ anh ta bằng một ánh mắt, khiến anh ta nhanh chóng chạy đi trước khi tôi có thể đánh anh ta. Người này không còn e sợ tôi trong suốt thời gian vừa qua, liên tục trêu chọc và chế giễu tôi. Tuy nhiên, tôi thích những người hầu đối xử với tôi bằng sự thân thiện hơn là sợ tôi. Trong mọi trường hợp, anh ấy luôn chăm sóc tôi rất tốt, và tôi đối xử với anh ấy như một người anh trai.
Chiếc thuyền nhỏ ngày càng đến gần hơn. Tôi mỉm cười thật tươi và vẫy tay với người yêu của mình, người trên thuyền cũng vẫy tay đáp lại tôi.
Hai tháng trôi qua đã giúp chúng tôi gắn bó sâu sắc hơn nữa. Chúng tôi thường cãi nhau khi lần đầu tiên làm quen với nhau. Tuy nhiên, kể từ khi chúng tôi bước vào mối quan hệ này, những cuộc tranh cãi nhỏ nhặt của chúng tôi đã trở thành một ký ức xa vời. Bất cứ khi nào chúng tôi có những ý kiến khác nhau, chúng tôi sẽ thảo luận mọi thứ để hiểu nhau. Anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, quan tâm, chu đáo và đảm bảo rằng tôi không bao giờ cảm thấy cô đơn chỉ trừ những khi anh ấy đang ở nơi làm việc. Tôi trở nên gắn bó với anh ấy, đến nỗi chỉ vài giờ vắng mặt khi anh ấy đi làm, tôi đã cảm thấy ngập sự cô đơn và nhớ nhung...
Tôi nhận ra rằng tôi không bao giờ có thể thiếu P'Phop. Tôi không còn muốn trở lại thế giới của mình nữa. Tôi vẫn nhớ gia đình và nghĩ về cuộc sống mà tôi từng sống, nhưng tôi yêu P'Phop nhiều đến nỗi không thể bỏ rơi anh ấy và sống một cuộc sống mà không có anh ấy. Có lẽ, chính số phận đã khiến tôi gặp gỡ, biết và yêu người đàn ông này. Điều hối tiếc duy nhất kéo dài là không có cơ hội nói lời tạm biệt với gia đình tôi.
Mặc dù tôi không còn có ý nghĩ quay trở lại, tôi vẫn không ngừng tìm kiếm manh mối về nơi ở của Klao. Mặc dù tôi có thể giả vờ sống như Klao trong suốt quãng đời còn lại của mình, nhưng tôi không thể từ bỏ việc tim hiểu về anh ấy. Rất nhiều thứ đã trôi qua. Nhưng, tôi vẫn cảm thấy mình nợ anh ấy và tôi không thể thờ ơ được..
Tôi tiếp tục mơ về cuộc đời của Klao, từ khi anh ấy còn là một đứa trẻ, đến tuổi thiếu niên, và thậm chí sau khi anh ấy trở về từ thành phố Pichit. Tôi đã biết thấy giai đoạn trong cuộc đời anh ấy. Nó khuyến khích tôi tiếp tục điều tra nguyên nhân vụ mất tích của Klao, và việc oan khuất của gia đình anh ấy, dù thậm chí không biết tôi sẽ làm gì nếu một ngày nào đó Klao thực sự quay trở lại.
Nhưng ko, tôi không nên lo lắng về điều gì đó thậm chí nó còn chưa xảy ra, phải không?. Tôi nên tận hưởng hạnh phúc trong khoảnh khắc hiện tại này...
"Ngày hôm nay của anh thế nào? Công việc có gì khó khăn không? ” Tôi chào khi thuyền của P'Phop cập bến.
Tôi đưa cho viên cảnh sát miếng vải ẩm để lau mồ hôi cho anh ấy, khi anh ta bước lên gian nhà.
"Không có đâu.. . Nhưng dù có đi chăng nữa thì khi anh quay trở về và nhìn thấy khuôn mặt của em, thì tất cả sự mệt mỏi của anh đã biến mất," P'Phop trả lời. Thay vì lấy miếng vải để lau mặt, anh ấy nắm lấy tay tôi giữ miếng vải và đặt nó vào má anh ấy.
"Anh muốn làm cái gì đây? Chuyện gì vậy?"
"Hãy lau mặt cho anh nào..". Viên cảnh sát van nài xin tôi với ánh mắt làm nũng đến nỗi tôi không thể không bật cười. Cuối cùng, tôi đã nhượng bộ anh ấy và tự mình lau mồ hôi cho anh ấy.
Đúng như P'Phop đã nói, gần đây anh ấy khá bận rộn do một vụ cướp hai tháng trước. Than Phraya ra lệnh cho P'Phop giúp Muen Harn với nó. Cuộc điều tra không có tiến triển gì trong một thời gian dài, và tháng vừa qua, P'Phop trở về nhà muộn hơn bình thường. Hôm nay anh ấy lại trở về đúng giờ, vì vậy cuối cùng anh ấy đã ăn tối với tôi.
"Còn em thì sao? Hôm nay em đã đi chơi ở đâu? ”
"Em đã ngồi và đọc sách giáo khoa cả ngày. Em phải phải đi làm vào tháng tới rồi.. Làm thế nào em có thể lãng phí thời gian của mình? Ngoài ra... em chưa bao giờ ra ngoài đi chơi . Thay vào đó, em chỉ có xu hướng ra ngoài và đi dạo," tôi bĩu môi với anh ấy. Mặc dù chúng tôi đang hẹn hò, P'Phop vẫn thích trêu chọc tôi, giống như anh ấy thích nhìn thấy khuôn mặt tôi tức giận.
"Nếu em nói như vậy, anh sẽ tin em" . Anh ấy dựa vào, giả vờ hôn lên má tôi. Tôi mở to mắt, nhanh chóng đẩy anh ta ra, liếc nhìn người hầu đang buộc thuyền. Nhưng hóa ra người hầu của P'Phop đã rời đi.
Những người hầu này... họ biết rất rõ công việc của họ, phải không?
Mwah!
"Dù sao thì cũng không có ai ở đây. Ngay cả khi họ ở đây, anh vẫn sẽ hôn lên má em. " Cánh tay sẵn chắc của anh ấy quấn qua eo tôi, toàn bộ cơ thể tôi nằm gọn trong vòng tay của anh ấy cùng sự ấm áp.
"Cùng đi vào nhé..!!" , anh ấy dựa vào gần và thì thầm vào tai tôi, nhìn tôi với ánh mắt không thể cưỡng lại được của anh ấy. P'Phop đã không quan tâm đến ánh nhìn của người khác trong một thời gian rồi. Anh ấy thích công khai bày tỏ tình yêu của mình dành cho tôi, trong khi tôi chưa quen với điều đó... Và...
Tôi đã rất xấu hổ, bạn biết đấy. Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế nữa!
"Hãy đứng đàng hoàng... Và đi vào trong nhà. Và làm ơn đi tắm đi! ” Tôi lắp bắp, quay lưng lại với vòng tay anh ấy. P'Phop cười, dịu lại và buông tay ra khỏi vòng tay tôi, nhưng đôi mắt tán tỉnh của anh ấy vẫn dán chặt vào tôi.
"Đừng có khoá cửa tối nay đó.." , anh ấy thì thầm, khiến đôi má đang đỏ bừng của tôi thậm chí còn đỏ hơn.
Trong hai tháng qua, P'Phop thường lẻn vào phòng tôi vào đêm khuya. Ban đầu, anh ấy không cần bí mật lắm về điều đó và chỉ đơn giản là mạnh dạn bước vào phòng tôi. Nhưng khi dì thấy con trai mình ngủ trong phòng tôi vào ban đêm, dì đã rất khó chịu và tuyên bố rằng điều đó là không phù hợp. Có lẽ dì ấy đã không biết rằng P'Phop và tôi...uh... rằng chúng tôi đã cư xử 'không phù hợp' như vậy trong một thời gian dài. Dì ấy có lẽ cảm thấy việc ngủ chung phòng khi chưa kết hôn là trái với những giá trị và truyền thống tốt đẹp, mặc dù cả hai chúng tôi đều là đàn ông.
Mặc dù dì đã ra lệnh cho chúng tôi ngủ từng phòng riêng biệt, nhưng dì không biết rằng con trai bà có thể sẽ lẻn vào phòng tôi tối nay, giống như ngày hôm qua và ngày hôm trước.
"Anh sẽ sớm bị mẹ anh mắng" tôi đã cảnh báo với giọng điệu nghiêm túc.
"Mẹ sẽ không bắt được anh. Anh nhớ em, anh muốn ôm em. Hãy để anh ngủ với em, làm ơn đi mà," giọng nói trầm của anh ấy lên tiếng, hầu như không che giấu sự thật rằng anh ấy thực sự đang cầu xin tôi. Tôi mím chặt môi để kìm nén sự bối rối của mình và bước vào nhà, không chấp nhận hay từ chối anh ta.
Nếu anh ấy muốn đến, hãy đến. Nhưng để bị dì bắt gặp.
Giờ ăn tối với P'Phop ngồi bên cạnh tôi đã làm cho bữa ăn của riêng tôi có vẻ ngon hơn bình thường.
"Klao" một giọng nói trầm vang lên khi tôi đang rửa sạch cơm dính khỏi ngón tay của mình. Khi tôi quay lại nhìn, anh ấy đặt một trái chôm chôm đã bóc vỏ, không hạt trước miệng tôi. Nếu nó là trước đây, tôi sẽ lấy và tự ăn nó. Nhưng bây giờ, tôi có thể mở miệng để anh ấy đút cho tôi ăn trước mặt những người khác trong nhà mà không cảm thấy khó chịu.
"Nó có ngọt không? " Anh ấy đã hỏi.
"Uhmmm", tôi lầm bầm,. Sự thân mật của chúng tôi đã dần trở nên quen thuộc hơn trong hai tháng qua, và kết quả là, không ai trong nhà cho tôi những cái nhìn kỳ lạ khi P'Phop cho tôi ăn vặt nữa. Than Phraya sẽ liếc nhìn chúng tôi, nhưng không lên tiếng hay ngăn cản chúng tôi. Còn dì, khi cô ấy thấy tôi ăn chôm chôm có vẻ ngon miệng, cô ấy đã ra lệnh cho dì Muan, người đứng đầu nhà bếp, lấy thêm cho tôi...
"P'Phop, thế là được rồi. Em no rồi," tôi đã lên tiêng sau trái chôm chôm thứ tư. Bụng tôi đã đầy và tôi không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.
"Ăn thêm một chút nữa. Em ăn trông giống như em đang giảm cân ấy," anh ấy nói.
"Em không thể ăn thêm được nữa" , tôi lắc đầu. P'Phop liếc nhìn đĩa chôm chôm trông như thể anh ấy muốn cho tôi ăn hết dĩa đó vậy, trong khi tôi nhìn xuống cơ thể mình.
Tôi đã giảm cân ở đâu? Tôi cảm thấy như mình thậm chí còn béo hơn. P'Phop thích dụ dỗ tôi ăn -ăn rất nhiều. Bất cứ khi nào anh ấy ra ngoài, anh ấy luôn mua đồ ăn nhẹ để mang về nhà cho tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng anh ta có thể đang cố gắng vỗ béo tôi và biến tôi thành một con lợn.
"Hôm nay công việc có tiến bộ gì không, Phop? " Câu hỏi của Than Phraya đã thu hút sự chú ý của viên cảnh sát khỏi đĩa chôm chôm để quay sang đối diện ánh mắt của cha mình.
"Chúng con vẫn chưa bắt được thủ phạm của vụ cướp. Tuy nhiên, rõ ràng là Ai'Jong và Ai'Saeng, những người bảo vệ làm nhiệm vụ ngày hôm đó, đã nhận hối lộ từ những người buôn bán thuốc phiện. Ai'Saeng cố tình ghi lại một lượng thuốc phiện bị tịch thu thấp hơn trong sổ ghi chép, và chúng con đã tìm thấy bằng chứng tại nhà của Ai'Jom cho thấy anh ta đang giấu thuốc phiện. Có khả năng họ là những người đã cho phép những tên trộm lẻn vào và ăn cắp thuốc phiện, và có lẽ họ đã có một cuộc xung đột và đánh nhau cho đến khi họ bị thương nặng. "
"Rất tốt, ít nhất có một vấn đề được làm rõ. Khi họ hồi phục, chúng ta có thể thẩm vấn họ. Trong khi chờ đợi, hãy cử lực lượng để bảo vệ họ. Đừng để họ bị giết và bịt miệng."
"Con đã cử một số cấp dưới thay phiên nhau bảo vệ họ. Nhưng cha..." Khuôn mặt của P'Phop trở nên nghiêm túc hơn. "Con nhận được tin tức từ những người lính nói rằng sẽ có hoạt động từ thành phố Sam Khok, và họ sẽ sớm giao một lô thuốc phiện khác. Chắc hẳn là một số lượng thuốc phiện lớn hơn."
"Cha cũng đã nghe nói về điều đó" Than Phraya nói, siết chặt tay, đôi mắt anh ấy lóe lên vì tức giận.
"Những người này thực sự không hề sợ hãi về những tội ác mà họ phạm. Cha đã ra lệnh cho mọi người giám sát các tuyến đường buôn bán thuốc phiện. Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải ngăn chặn họ lần này."
"Con đã nhận được một số thông tin.Người đứng đầu trong vụ này là anh trai của Ai'Ying, người đã bị bắt trước đó. Anh ấy là bạn của Ai'Cherd."
"Lại là Ai'Cherd àh! " Than Phraya tức giận ,tay cuộn thành nắm đập mạnh lên bàn. P'Phop gật đầu.
"Phải, Ai'Cherd không thể nào không biết về điều này. Nhưng chúng con không thu thập được bằng chứng để bắt giữ anh ta. Hắn đang cực kỳ thận trọng, đặc biệt là trong những thời điểm này, hắn biết rằng hắn đang bị theo dõi..
"Hãy để mắt đến hắn ta. Chờ cho đến ngày hành động giao thuốc phiện diễn ra. Cha tin rằng hắn có hành động. Chúng ta sẽ có thể bắt được hắn ta tại chỗ" ,' Than Phraya ra lệnh... P'Phop thừa nhận mệnh lệnh của cha mình. Tôi nhắm mắt lại, suy ngẫm.
Tất nhiên, tôi chắc chắn rằng Ai'Cherd có liên quan đến vấn đề này. Tôi vẫn nhớ là hắn ta đã đề cập đến một số "Than" trong giấc mơ của tôi. Nhưng chỉ riêng lời nói của tôi đã không đủ mạnh bằng chứng. Tôi có thể hỏi E Pim, nhưng có khả năng tôi sẽ ko nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm thấy bằng chứng, làm sao tôi có thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào?
"Klao" giọng nói trầm của P'Phop nhẹ nhàng gọi tên tôi, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôi nhìn lên và thấy chỉ còn lại P'Phop đang ngồi trong gian nhà trên sân.
"Vâng"
"Em đang nghĩ về điều gì mà trông tập trung giữ như vậy? " Anh ấy đưa tay ra để véo má tôi. Tôi đã suy ngẫm một lúc trước khi nói. "Em đang nghĩ về Ai'Cherd.
"Có chuyện gì sao? Hắn ta lại gây rắc rối gì cho em à? ” P'Phop hỏi, giọng anh ấy ngay lập tức trở nên lo lắng.
"Không có. Là chuyện đã xảy ra lúc trước rồi. Em chỉ nhớ có một lần khi em đang uống rượu ở Chợ Pak Klong, em đã nghe Ai'Cherd nói về cha mình. Và hắn ta đã đề cập đến một người nào đó." Tôi quyết định nói với P'Phop về giấc mơ của mình. Sau khi nghe câu chuyện, viên cảnh sát im lặng.
"Anh đã biết hắn đang làm việc cho một người ông lớn nào đó, nhưng anh vẫn không thể tìm ra đó là ai," P'Phop chậm rãi nói, đôi mắt sắc bén của anh ấy trông căng thẳng. "Em có nghe hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì khác không?
"Đó là tất cả những gì em nhớ" , tôi thở dài. Tôi đã biết được nhiều thứ thông qua những giấc mơ của mình, nhưng tôi không thể nhìn thấy mọi thứ. Klao thực sự hẳn đã biết nhiều hơn thế này, và sẽ có thể giúp P'Phop. Nhưng mặt khác, tôi đã bị kéo vào cuộc điều tra này, không biết gì cả, và hoàn toàn bối rối.
"Từ giờ trở đi, em không được ghé Chợ Pak Klong nữa. Tình hình không khả quan, và nếu Ai'Cherd biết rằng em biết về chuyện này, hắn ta chắc chắn sẽ tìm cách làm hại em," người cảnh sát này nói với giọng nghiêm túc.
Tôi gật đầu đồng ý, nhưng bí mật đan chéo ngón tay. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh rắc rối, nhưng nếu điều đó thực sự không thể tránh khỏi, tôi sẽ phải đi ngược lại mong muốn của anh ấy và phá vỡ lời hứa với anh ấy.
Đêm đó mặc dù P'Phop đang ôm tôi, tôi thấy khó ngủ. Ngay cả sau khi ngủ thiếp đi, tôi vẫn không thể nghỉ ngơi yên bình vì tôi bắt đầu mơ lại.
Bằng!Bằng!Bằng!
Một cái gì đó đánh tôi rất mạnh. Tôi cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo chạm vào tôi, khiến cơ thể tôi rùng mình. Tôi đã cố gắng hết sức để mở mắt ra, nhưng một số chỗ trên người tôi bị sưng tấy. Cơ thể tôi run rẩy, bầm tím và vùi dập. Ngay cả thở thôi cũng còn đau.
"Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi, tao nghĩ mày đã chết rồi chứ. " Giọng nói lo lắng ở trên nghe có vẻ quen thuộc. Tôi buộc phải mở mắt ra, và điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một đống rơm với máu văng tung tóe xung quanh đã khô lại, có lẽ đó là máu của chính tôi, khi tôi nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Bàn tay và bàn chân của tôi bị trói, cơ thể tôi sưng tím và phủ đầy vết thương, giống như tôi đã bị đánh đập nghiêm trọng. Khi tôi cố gắng ngồi dậy, tôi thấy rằng tôi không có sức để di chuyển.
"Ngươi... " là tất cả giọng nói của tôi có thể phát ra. Cổ họng tôi cảm thấy khô khan. Đột nhiên cổ áo sơ mi của tôi bị kéo mạnh lên, tôi bị treo lên tường, treo như một con búp bê rách nát. Tôi nhìn vào khuôn mặt của người đã kéo tôi lên. Những gì xuất hiện trước tầm nhìn mờ của tôi là một khuôn mặt mà tôi biết rõ.
Ai'Cherd.
"Mặc dù bị đánh như thế này, mày vẫn có sức mạnh để nói, phải không? Mày cứng rắn hơn cha của mày," anh ta chế nhạo, nhìn tôi với đôi mắt điên rồ và hài lòng. Tôi liếc nhìn xung quanh, có vẻ như tôi đang ở trong một túp lều, và tôi cũng có thể nghe thấy một số tiếng động bên ngoài.
Nhưng nếu có người ở bên ngoài, thì họ không thể không nghe thấy giọng nói của tôi, hoặc họ nghe thấy nhưng cố tình không chú ý. Ký ức của tôi nhắc nhở tôi rằng đây là một túp lều bỏ hoang, cách xa tầm nhìn của mọi người. Những người bên ngoài túp lều là cấp dưới của tên ngốc này, người chịu trách nhiệm canh giữ tôi trốn thoát.
Tôi trừng mắt nhìn người trước mặt tôi. Sự trả thù dâng trào trong lồng ngực tôi, gần như bóp cổ tôi. Tôi muốn tấn công anh ta, dẫm lên mặt anh ta, đâm anh ta và giết anh ta, chết như cha tôi đã chết. Nhưng tại thời điểm này, tôi không có sức mạnh để di chuyển, chỉ có một tâm trí minh mẫn được thúc đẩy bởi sự tức giận sâu xa.
"Nếu này không đi tìm rắc rối, thì tao sẽ không phải bận tâm đến mày ". Người đàn ông thô bạo bước tới, siết chặt cằm tôi, mỉm cười độc ác.
"Nhưng mày đã quá bướng bỉnh, mày biết quá nhiều và khiến "Than" không hài lòng, cho đến khi cuối cùng "Than" ra lệnh cho tao gửi mày đến gặp cha của mày ở địa ngục. Thật may mắn khi mày tự mình đến đây, giúp tao tiết kiệm công sức bắt mày đến đây."
"Tao sẽ kéo tất cả bọn mày xuống địa ngục với tao!" Tôi nhổ vào mặt hắn và quay đi.. mặc dù tôi hầu như không còn sức mạnh trong mình. Một cú đấm nặng nề giáng xuống mặt tôi, máu phun ra từ mũi tôi.
"Vậy thì hãy chờ đi ! Sẽ mất một thời gian dài trước khi đến lượt chúng tao. Mày sẽ phải đi trước."
Hắn đá mạnh vào bụng tồi đến nỗi tôi ngã xuống đất thở mạnh. Cơn đau không thể chịu đựng được, chảy khắp cơ thể tôi. Ai'Cherd bước tới và thản nhiên ngồi xổm xuống, kiểm tra tình trạng của tôi một lúc trước khi đập mạnh vào vai tôi.
"Nhưng nếu mày không muốn gặp bố mình sớm như vậy, vẫn còn một lối thoát. Than có chút lòng trắc ẩn và gửi tao để nói với mày điều này: Danh tiếng của cha mày đã bị hoen ố. Tại sao không biến nó thành hiện thực? ” Anh ấy thì thầm với một giọng trầm, khóe miệng anh ấy cuộn tròn thành một nụ cười khinh bỉ.
"Tham gia với chúng tao, trở thành người cung cấp thông tin cho Than. Mày có thể thu lợi rất nhiều từ việc buôn bán thuốc phiện. Chẳng mấy chốc, mày sẽ có thể ổn định cuộc sống. Nếu mày nhận được tin tức từ Than Phraya và người anh trai cao quý Than Muen của mày, thì có thể nói với "Than" về kế hoạch của họ, Than thậm chí có thể thưởng cho mày nhiều hơn nữa."
"Luật pháp và công lý không tồn tại, và mày biết điều đó. Nếu mày thậm chí có một chút thông minh, mày sẽ chấp nhận lời đề nghị của bọn tao. Sau đó, tao thậm chí có thể tha mạng cho mày. "
"Không bao giờ! " Ngay cả giọng nói của tôi cũng yếu vì cơ thể tôi đã vượt quá giới hạn, nhưng sự trả thù trong mắt tôi đã trở nên dữ dội. Tôi không biết chính xác 'Than' này là ai, nhưng họ không chỉ phá hủy gia đình tôi, họ thậm chí còn lên kế hoạch hủy hoại cả Than Phraya và P'Phop. Tôi sẽ không bao giờ trở thành công cụ của họ. Tôi sẽ không bao giờ để họ thành công.
Tôi sẽ không bao giờ để họ làm hại P'Phop, bao giờ.
"Một khi đã là kẻ ngốc, thì luôn luôn là một kẻ ngốc." Tên khốn đó thở dài một cách khinh bỉ, từ từ đứng lên. Nhưng trước khi hắn đinh làm gì tôi một lần nữa, thì tiếng bước chân phát ra từ phía trước túp lều vang tới. Hắn ta quay lại nhìn trước khi bước ra ngoài để điều tra. Hắn ta sẽ sớm trở lại, nhưng lần này, chắc hẳn sẽ không quay lại một mình .
'" Hắn ta đã nói gì vậy?" Giọng nói trầm của người đàn ông đó nghe có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da dệt của người đó và chong kraben đắt tiền của người đó. Tôi đã cố gắng ngẩng mặt lên để nhìn lên, nhưng cơ thể bị đánh đập của tôi không hợp tác.
"Hắn đã không chấp nhận"
"Tôi đã lường trước được điều này" người đàn ông trả lời một cách nhàn rỗi, đi về phía tôi, buộc tôi phải nằm ngửa. Tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn, nhưng ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ làm mờ mọi thứ trong tầm nhìn.
"Mày đã không cho tao cơ hội lựa chọn nào khác" giọng nói nhẹ nhàng của hắn ta đột nhiên trở nên man rợ đáng sợ. Tôi nghe thấy âm thanh của một thanh kiếm được rút ra từ vỏ của nó, cạnh lấp lánh của lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng mặt trời...
Thở hổn hển!
Tôi giật mình ngồi dậy, mắt tôi mở to và tôi thở hổn hển. Không có ánh sáng mặt trời. Mọi thứ đều tối, nhưng tôi vẫn có thể mơ hồ nhận ra môi trường xung quanh mình bằng chiếc đèn được thắp sáng.
Tôi vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình trong nhà của Phraya Phichai Phakdi, chỉ ra rõ ràng rằng đó chỉ là một giấc mơ. Ngay cả sau khi thức dậy, cơ thể tôi run rẩy không thể kiểm soát được.
"Klao" P'Phop, người đang ngủ bên cạnh tôi, đã mở mắt ra ngay khi tôi ngồi dậy.
"P'Phop" Tôi rùng mình, ôm anh ấy thật chặt. Tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Những gì tôi đã mơ chỉ vài phút trước rất sống động như thể tôi đã thực sự trải nghiệm nó. Cơ thể tôi vẫn còn cảm nhận được nỗi đau.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy, một giấc mơ tồi tệ sao..?"
Anh ấy ôm tôi thật chặt, lòng bàn tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Nhịp đập liên tục của trái tim anh ấy đã an ủi tôi.
"Vâng" tôi đã nói.
"Đó chỉ là một giấc mơ. Mọi thứ đều ổn. Em vẫn có phi của em ở đây." đôi môi săn chắc của anh ấy ấn một nụ hôn lên trán tôi, thì thầm những lời nhẹ nhàng. Tôi gật đầu, nép mặt vào ngực người yêu, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút trong vòng tay anh ấy. Nhưng ngay cả khi đó, những hình ảnh về giấc mơ vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.
Tôi không thể ngủ trong vài giờ tiếp theo.
P'Phop an ủi tôi cho đến khi anh ấy nghĩ rằng tôi đã ngủ thiếp đi, chỉ sau đó mới cho phép mình chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng anh ấy thức dậy để trở về phòng ngủ của chính mình trước khi con gà trống gáy, không muốn nghe lời mắng mỏ của mẹ. Không có anh ấy bên cạnh tôi, tâm trí tôi càng trở nên bận tâm hơn với những suy nghĩ về cơn ác mộng, đến khi trời sáng.
Tôi đứng dậy khỏi giường, cảm thấy hơi chóng mặt. Khuôn mặt tôi trông hoàn toàn hốc hác khi tôi nhìn thấy mình trong gương. Tôi có những quầng thâm khốn khổ dưới mắt đến nỗi Chuay thậm chí còn hỏi tôi có bị ốm không khi anh ấy bước vào phòng. Tôi phủ nhận điều đó và lắc đầu, thở dài khi tôi đi lấy một số quần áo và chuẩn bị đi tắm. Tâm trí tôi vẫn bận tâm với những suy nghĩ về giấc mơ.
Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy? Tôi chỉ mơ về điều đó vì cuộc trò chuyện tôi nghe được về bọn tội phạm thuốc phiện trước khi đi ngủ với P'Phop. Bằng cách nào đó, trực giác của tôi nói với tôi rằng đó không chỉ là một tưởng tượng trong trí tưởng tượng của tôi, mà thực sự là một thực tế. Klao có thể đã tiếp tục điều tra cho đến khi tìm thấy bằng chứng. Hoặc có lẽ chính Klao đã bị bắt và đánh đập ngay khi anh ta chuẩn bị tìm bằng chứng.
Tôi dừng lại khi chuẩn bị nhúng tay vào nước. Cơ thể tôi lại run rẩy, dù nó không liên quan gì đến sự lạnh lẽo của nước trong kênh. Âm thanh của thanh kiếm bị lấy ra khỏi vỏ của nó trong giấc mơ của tôi vẫn rõ ràng trong tai tôi. Thật không may là không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông bước vào túp lều khi đó. Nhưng giọng nói của anh ấy rất quen thuộc, như thể tôi đã nghe nó trước đây.
Trong sâu thẳm, tôi có cảm giác rằng Klao đã đoán được người đó là ai.
Giấc mơ đêm qua làm rõ những nghi ngờ của tôi. Klao đã ở trong một tình trạng tồi tệ trong giấc mơ. Cho dù anh ấy có chiến đấu vất vả đến đâu, cơ thể anh ấy cũng bị đánh đập nặng nề. Tôi một lần nữa nghĩ về lưỡi kiếm sắc bén mà tôi đã nhìn thấy trước khi thức dậy. Tôi sợ rằng lý do Klao biến mất và không thể tìm thấy có thể là vì anh ấy...
"Tôi coa thể hỏi là hôm nay cậu muốn đi đâu ko? " Chuay hỏi, đưa tôi trở lại thực tế một lần nữa. Anh ấy đã nhìn tôi tắm từ xa.
Tôi quyết định rằng tôi sẽ đến thăm Kaew hôm nay.
Tâm trí tôi tràn ngập sự mệt mỏi khi tôi tắm rửa xong. Tôi vội vã trở về nhà, mặc quần áo và cùng những người khác ăn sáng. Tâm trí tôi đã bị tiêu hao bởi nhiều suy nghĩ khác nhau cho đến khi P'Phop nói rằng tôi trông có vẻ bị phân tâm một cách bất thường. Sự kiệt sức vì thức nguyên đểm khiến tôi khó suy nghĩ, vì vậy tôi quyết định đặt vấn đề này sang một bên ngay bây giờ. Sau khi P'Phop đi làm, tôi đã nhanh chóng đi thuyền ra ngoài, chèo thuyền về phía nhà của Kaew.
Bây giờ tôi đã có thể tự chèo thuyền mà không cần phải làm phiền Chuay để được giúp đỡ nữa. Mặc dù anh ấy vẫn yêu cầu đưa tôi đi, tôi vẫn luôn từ chối. Tôi muốn anh ấy dành thời gian cho vợ con.
Anh ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều, và tôi muốn anh ấy có chút thời gian cho bản thân.
Khi tôi đến gần đích đến của mình, tôi thấy bóng dáng nhỏ bé của Kaew đang ngồi và nhúng chân vào nước, lắc chân qua lại tại bến tàu. Anh ấy hét lên và chào tôi khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy nở một nụ cười rộng.
"Ồ, P'Klao! Chuay không ở bên anh hôm nay à. Anh đang đi đâu vậy? ”
"Tôi đến thăm anh. Tôi đã mang theo một số đồ ăn nhẹ," tôi trả lời khi chèo thuyền đến bến.
Tôi đưa cho anh ta một hộp pinto lớn[1] chứa đầy đồ ăn nhẹ và buộc thuyền của tôi vào cột. Chủ nhân của ngôi nhà đã lấy chiếc hộp pinto với một nụ cười rạng rỡ, mời tôi ngồi và trò chuyện tại gian nhà trong vườn.
"Anh thế nào rồi? Những ngày này anh có khỏe không? ” Tôi đã hỏi anh ấy.
"Tôi rất tốt, nhưng có lẽ không tốt bằng P'Klao. Tôi nghe nói mối quan hệ của anh với P'Phop rất ngọt ngào, phải không? ” Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn trêu chọc, khiến sự bối rồi hiện lên hết trên mặt tôi.
"Làm sao anh biết được? " Tôi hỏi, nhét một thứ ngọt ngào vào miệng để che đậy sự bối rối của mình.
"Những người hầu trong nhà anh đến buôn chuyện với những người hầu trong nhà tôi. Tôi đã bị sốc khi lần đầu tiên nghe nó, nhưng tôi luôn nghĩ rằng cách hai người nhìn nhau thật kỳ lạ. Bấy giờ tôi mới biết vì anh và anh ấy không chỉ là PhiNong. " Kaew nói với một cái nhìn soi mói, gần như thể anh ấy trách móc rằng tôi đã không nói với anh ấy.
Tôi giả vờ không hiểu.
"Nói cho tôi biết ngay bây giờ. Làm thế nào mà cả hai người lại yêu nhau?"
"Tôi đến đây để hỏi anh dạo này thế nào. Làm sao lại trở thành anh hỏi về tôi như thế nào? ” Tôi đã hỏi, bối rối.
"Không quan trọng anh hỏi gì! Chỉ cần nói với tôi! Tôi nghĩ chúng ta đã thân thiết. Tôi rất buồn vì tôi phải nghe tin tức từ người khác mà không phải trực tiếp từ bạn," Kaew bĩu môi với tôi.
Tôi không có lựa chọn nào khác, vì vậy tôi đã nói với anh ấy rằng tôi đã thích P'Phop kể từ trước khi anh ấy bị ép đính hôn với Wanna. Tôi đã nói với anh ấy về những trận cãi nhau của chúng tôi. Tôi đã nói với anh ấy về ngày chúng tôi tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi với Than Phraya và dì. Kaew chăm chú lắng nghe, cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ sau khi tôi kể xong.
"Điều đó rất giống với P'Phop, anh ấy luôn kiên định và trung thực. Anh ấy là một người tốt. Tôi thực sự hạnh phúc cho anh, P'Klao." Bàn tay tinh tế của Kaew trượt qua để siết chặt tay tôi. Anh ấy cười toe toét rất nhiều, gần như thể hạnh phúc của tôi là của riêng anh ấy.
"Ummmm, tôi rất ghen tị với anh"
"Chúng ta đã nói đủ về tôi rồi. Còn anh thì sao?" Tôi đã hỏi. P'Phop đã đề cập rằng gần đây nhiều người bị ốm và P'Jom bận rộn đến mức anh ấy không có thời gian để đi bất cứ nơi nào khác ngoài bệnh viện. Biểu cảm vui vẻ của anh ấy dường như biến mất khi tôi hỏi câu hỏi đó.
"Gần đây tôi khá bận rộn, hầu như không đi ra ngoài. Tôi phải đọc sách giáo khoa cả ngày," anh ấy nói.
"Tại sao anh phải đọc sách ? "Tôi đã hỏi. Kaew im lặng một lúc trước khi thở dài.
"Bởi vì, P'Klao, tôi sẽ sớm rời khỏi đây.."
"Anh sẽ đi đâu? "Tôi đã choáng váng khi nghe điều đó. Kaew giống như nong Pan của tôi, cả về ngoại hình lẫn thái độ. Tôi đã gắn bó sâu sắc với anh ấy và quan tâm đến anh ấy rất nhiều. Tôi không thể không cảm thấy bị sốc vì tin tức này...
"Tôi sẽ đến sống với người thân của bố tôi ở thành phố Pak Nam Pho. Và sau khi đến tuổi, tôi có thể sẽ đi làm ở văn phòng của chính phủ ở đó."
"Bố anh là người bắt anh đi à ?"
"Không, tôi là người đã yêu cầu bố tôi gửi tôi đến đó. "Chàng trai trẻ gượng cười, chuyển ánh mắt khỏi mặt tôi sang nhìn đồ ngọt trên đĩa, với ánh mắt không vui.
"Tôi cảm thấy không thoải mái khi ở đây, P'Klao. Vài tháng đã trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua chuyện của P'Jom. Tôi nghĩ rằng nếu tôi rời khỏi nơi này và sống một nơi xa hơn, không phải nghe tin tức gì anh ấy từ bất kỳ ai nữa, tôi có thể sẽ..... "
"Anh có chắc không? "Tôi lặp lại. Kaew gật đầu chắc chắn. Tôi không thể làm gì ngoài việc chúc anh ấy mọi điều tốt đẹp, và chấp nhận quyết định của anh ấy.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện về những vấn đề tầm thường trong một thời gian. Ngay khi tôi chuẩn bị nói điều gì đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Tôi quay lại nhìn, lông mày nhíu lại, và ngạc nhiên khi thấy P'Jom xông vào, lo lắng trên khuôn mặt anh ấy
"Kaew, " anh ấy gọi chàng trai trẻ trong nhà, và đóng băng một chút khi thấy tôi ngồi cạnh anh ấy. Tôi đã xem xét kỹ lưỡng người trông giống như bạn tôi từng inch. P'Jom có vẻ lo lắng về điều gì đó, vội vã đến đây nhanh chóng đến nỗi anh ta ướt đẫm mồ hôi.
"P'Jom... anh đến gặp em à? " Kaew do dự một lúc lâu trước khi nói. Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử. Đánh giá từ vẻ ngoài trong mắt cả hai, có vẻ như họ cần có một cuộc trò chuyện dài.
"Kaew, tôi phải trở về nhà. Tôi sẽ đến thăm lần sau. P'Jom, xin thứ lỗi, tôi xin phép," Tôi tạm biệt và nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử đó. Tôi quay lại nhìn họ khi đang trên đường đến bến tàu. Cả hai người họ vẫn nhìn chằm chằm vào nhau như thế mà không có bất kì giao tiếp nào.
Tôi nghĩ đó không phải việc của tôi. Họ có lẽ có rất nhiều điều để làm rõ với nhau, nhưng tôi hy vọng rằng cả hai sẽ đi đến một sự hiểu nhau. Ngay cả khi họ không thể là người yêu, ít nhất họ có thể là anh em thân thiết như trước đây.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời khi tôi chèo thuyền ra khỏi nhà Kaew. Tôi ghé qua chợ Pak Klong, định hỏi E Pim về Ai'Cherd. Cô gái được tìm kiếm háo hức nhất của nhà thổ bước ra và chào đón tôi với một nụ cười, nhưng nó ít vui vẻ hơn bình thường. Tôi nhận thấy một sự lo lắng nhất định trong mắt E Pim.
"Cô thế nào rồi? Những ngày này cô có khỏe không? ” Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện với một câu hỏi rất cơ bản, trong khi ngồi trong hội trường của nhà thổ...
E Pim rót trà vào một cái cốc và đưa nó cho tôi trước khi trả lời, "Tôi ổn, Khun Klao. Còn anh, tôi đã nghe từ dân làng rằng anh... à... trong mối quan hệ với Muen Phop? ”
842Please respect copyright.PENANAGOTDsGwNUP
"Umm " tôi đã tạo ra một tiếng động trong cổ họng của mình. Tôi thậm chí còn không cân nhắc việc phủ nhận nó. Đôi mắt của E Pim có một chút không hài lòng. Cô ấy nhanh chóng phủ lên nó bằng một nụ cười, nhưng tôi vẫn bị sốc bởi thay đổi về thái độ của cô ấy.
"Tại sao anh lại đến đây? Bất cứ ai nhìn thấy chúng ta đều sẽ buôn chuyện."
"Tôi không quan tâm đến tin đồn. Dù sao thì mọi người cũng không nghĩ tốt về tôi." Tôi nhìn chằm chằm vào E Pim, như thể để chỉ ra chính xác tôi đang nói về ai. "Bên cạnh... Tôi coi coi là một người bạn. Sẽ không sai khi đến thăm bạn bè."
"Bạn bè? Thật vinh dự khi được làm bạn thân của anh," cô ấy cười nhẹ, trước khi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Vài tháng qua, tôi thực sự đã xem E Pim như một người bạn. Nhưng dựa trên cái nhìn trong mắt E Pim khi tôi nói rằng tôi đang có mối quan hệ với P'Phop, có lẽ cô ấy đã không nhìn tôi theo cùng một cách.
"Những ngày này Ai'Cherd đang làm gì vậy? "Tôi đã hỏi. Tôi đã có nhiều câu hỏi, đó là lý do cho chuyến thăm của tôi hôm nay.
"Chủ yếu là uống rượu và sau đó đi ngủ với tôi, giống như mọi khi. Không có gì thay đổi," E Pim thở dài, có vẻ hơi chán với cùng một câu hỏi cũ. Tôi giả vờ không để ý và tiếp tục.
"Có phải anh ấy đã nói điều gì đáng ngờ không? Anh ấy có đề cập gì về cảnh sát không? ”
"Không, anh ấy đã không. Anh ấy dường như không quan tâm rằng anh ấy đang bị cảnh sát theo dõi."
"Còn thực tế là cấp dưới của anh ta đã bị bắt thì sao? Anh ấy chưa bao giờ đề cập đến một từ nào về thuốc phiện? ”
"Ồ, không. Ai'Cherd không quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân mình," E Pim nói một chút gay gắt. Cô ấy chải tóc lại bằng bàn tay nhợt nhạt, mỏng manh của mình, và quay lại nhâm nhi trà của mình. Tôi đã quan sát cô ấy một cách cẩn thận.
842Please respect copyright.PENANAkNrznezU0F
"Khun Klao, " E Pim quay lại với tôi sau khi uống xong trà.
"Cái gì vậy"
"Tôi nghĩ anh nên ngừng nghi ngờ Ai'Cherd."
Câu đó khiến tôi nhướng mày. "Tại sao tôi nên làm vậy ".
"Anh đã theo dõi anh ấy gần một năm rồi, phải không? Không có gì bất thường về anh ta ngoài thực tế rằng anh ta là một tên trộm nhỏ, móc túi và ăn cắp tiền của mọi người mỗi ngày. Tôi đã gặp anh ấy trong nhiều năm, và anh ấy không thông minh như vậy. Tôi không nghĩ anh ấy có liên quan gì đến việc buôn bán thuốc phiện."
E Pim đã cố gắng thuyết phục tôi. Tôi duy trì một biểu hiện trung lập, nhưng tâm trí tôi đang chạy đua.
Tôi chắc chắn biết Ai'Cherd có liên quan đến việc buôn bán thuốc phiện, nhưng E Pim bảo tôi ngừng nghi ngờ anh ta. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Bất cứ khi nào tôi đến E Pim, cô ấy thường nói điều gì đó mơ hồ như thế này và không cho tôi thêm bất kỳ thông tin nào. Cho đến bây giờ, tôi không chắc liệu E Pim có thực sự không biết gì về Ai'Cherd và không có bất kỳ nghi ngờ nào về anh ấy hay không, hoặc liệu cô ấy có đang tích cực cố gắng ngăn tôi nghi ngờ anh ấy hay không.
"Cô nói đúng. Đã lâu rồi và chúng ta chưa thấy bất cứ điều gì bất thường về anh ấy. Có lẽ tôi đang suy nghĩ quá nhiều," tôi thừa nhận.
"Vâng. Anh ấy rất nhát. Tội phạm dân sự rất nghiêm trọng. Một kẻ hèn nhát như Ai'Cherd sẽ không dám mạo hiểm," cô mỉm cười ngọt ngào.
E Pim mỉm cười ngọt ngào. Tôi cũng nở một nụ cười nhạt đáp lại cô ấy, trước khi đặt tách trà của tôi xuống và đứng lên.
"Từ giờ trở đi, tôi có thể không làm phiền cô nhiều nữa. Tôi đi về trước đây " tôi thông báo.
"Chúc anh có một hành trình an toàn trở về nhà. Nếu anh rảnh, đừng quên ghé qua và trò chuyện với tôi," cô ấy trả lời.
"Được "tôi trả lời nhẹ nhàng, quay lại và tìm đường ra khỏi nhà thổ.
Thật vô nghĩa khi quay lại đây một lần nữa. Tôi có lẽ sẽ không nhận được nhiều thông tin hơn thế này. Cả tôi và Klao đều có thể đã bị lạc lối. Chúng tôi tin tưởng E Pim quá nhiều. Bây giờ tôi tự hỏi liệu những gì cô ấy nói về việc không nói chuyện với Klao trước khi anh ấy biến mất có đúng hay không. Thế giới này không trong sạch và trong sạch. Có lẽ E Pim không biết ơn như cô ấy đã nói rằng anh ấy đã từng cứu cô ấy khỏi những tên côn đồ. Thật kỳ lạ khi mọi người luôn là nô lệ cho những ham muốn của họ.
Từ giờ trở đi, người duy nhất tôi có thể tin tưởng là chính tôi va P'Phop
Tôi quay trở lại bến tàu và chèo thuyền đến điểm đến tiếp theo của mình. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi sẽ quay trở lại ngôi nhà cũ mà Klao đã ở, hy vọng sẽ xem xét cẩn thận bằng chứng một lần nữa. Nhưng vì tôi hầu như không ngủ đêm qua, tôi đã quá mệt mỏi đến nỗi tôi có thể ngủ bất cứ lúc nào. Cuối cùng tôi đã quyết định về nhà. Khi tôi đến nơi, tôi đã ăn trưa và đi vào phòng ngủ của mình, ngủ thiếp đi nhanh chóng.
Một cái chạm nhẹ vào trán kéo tôi ra khỏi giấc ngủ sâu. Tôi từ từ mở mắt ra để thấy P'Phop đang ngồi trên giường, chải tóc ra khỏi trán.
"P'Phop.m" Tôi ngáp rộng rãi. Người yêu của tôi, người vẫn còn mặc đồng phục, dịu dàng vuốt má tôi bằng tay, đôi mắt sắc sảo của anh ấy đầy lo lắng.
"Em thường không ngủ vào ban ngày. Tại sao hôm nay em trông thật kiệt sức? Em có cảm thấy không khoẻ ở đâu không? ”
"Không phải vậy. Em chỉ mệt thôi," Tôi nở một nụ cười nhạt với anh ấy. Đôi mắt đen của anh ấy dường như dịu đi, dịu xuống một chút.
"Anh vừa đi làm về à. Chắc hẳn anh đã mệt rồi. Quay về và nghỉ ngơi ở phòng anh đi...em sẽ nhờ một người hầu mang một ít trà cho anh." Tôi ngáp lần nữa và đứng dậy, định đi gọi một người hầu. Nhưng anh ấy nắm lấy cổ tay tôi và yêu cầu tôi ngồi xuống giường.
"Hôm nay anh đã đến đền thờ" , anh ấy đột nhiên nói, nắm lấy tay trái của tôi. Tôi nghiêng đầu, nhìn P'Phop vuốt chiếc nhẫn vàng trang trí công phu trên ngón đeo nhẫn của tôi, trước khi anh ấy nhìn lên và mỉm cười với tôi.
"Anh đã đến hỏi Luang Ta về ngày tốt lành cho cuộc hôn nhân của chúng ta"
"..."
Tôi ngồi sững sờ, tâm trí tôi trống rỗng trong giây lát. Mặc dù P'Phop thường nói rằng anh ấy muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi anh ấy tổ chức một buổi lễ. Đặc biệt là trong thời đại ngày nay, xã hội vẫn không chấp nhận hôn nhân đồng tính. Nếu chúng tôi tổ chức một buổi lễ, chúng tôi chắc chắn sẽ bị buôn chuyện..
"Anh có nghĩ đó là một ý kiến hay không? Anh không sợ rằng sẽ có rất nhiều tin đồn sao? ” Tôi đã hỏi.
"Anh đã thảo luận với bố mẹ về việc muốn có một buổi lễ nhỏ, riêng tư. Họ đã không phản đối. Mặc dù chúng ta không thể thông báo điều đó cho mọi người, anh vẫn muốn làm điều đó đúng cách."
"Ngày tốt lành được chọn cho đám cưới của chúng ta là vào tháng tới, vào ngày 30. Sau đám cưới của chúng ta, anh sẽ đưa bạn đi hưởng tuần trăng mật để ngắm biển ở Bang Lamung."
"Chỉ trong hơn một tháng nữa, anh sẽ không cần phải lẻn vào phòng của em mỗi đêm" anh ấy nói đùa một cách nhẹ nhàng. Mặc dù lẽ ra tôi nên vui vẻ nhưng tôi không biết tại sao trái tim tôi đột nhiên cảm thấy trống rỗng, sợ rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Gần giống như một trực giác kỳ lạ...
"Có chuyện gì vậy? Em có phải chán anh và không muốn cưới anh nữa không?..."
"Không" tôi bắt buộc phải mỉm cười với anh ấy, che giấu nỗi lo lắng trong mắt tôi. Tôi tiến lại gần hơn để ôm anh ấy, vòng tay quanh eo anh ấy và tựa đầu vào vai anh ấy.
"P'Phop" tôi lẩm bẩm.
"Hửhhhh?"
"Phi.. Anh có thể... Ôm em không?”
"Tất nhiên là anh có thể" Anh ấy ôm tôi lại, đôi môi ấm áp của anh ấy nhẹ nhàng ấn vào trán tôi. Tôi nhắm mắt lại, hấp thụ sự ấm áp khi được người yêu ôm ấp.
Xin hãy để tôi ở trong vòng tay này trong một thời gian dài. Làm ơn đừng để bất cứ điều gì ngăn cách chúng tôi.
*Hiện tại ở tỉnh Nakhon Sawan. [Lưu ý của tác giả]
❌❌❌ chú thích...
[1] Khanom Tan: Bánh thốt nốt cũng là một loại bánh truyền thống của Thái Lan. Bánh mềm màu vàng đục, có mùi thốt nốt thơm phức, làm từ trái thốt nốt đã chín rục, bột gạo, nước dừa và đường. Bánh sau khi được nặn ra được đặt vào lá chuối kết hình chén rồi rắc dừa bào sợi lên trên, sau đó mang đi hấp chín
[2] Hộp Pinto: tương tự như hộp cơm trưa, với các ngăn chồng lên nhau để đựng riêng biệt các loại thực phẩm khác nhau.842Please respect copyright.PENANAn9lUN3FZld