Mưa tiếp tục trút xuống không ngừng ngay cả sau khi màn đêm buông xuống, xua tan cái nóng thiêu đốt một cách hiệu quả. Làn gió man mát mang đến cảm giác dễ chịu sau những ngày đầu hè oi bức. Tuy nhiên, bất chấp thời tiết mưa bên ngoài, không khí bên trong ngôi nhà của Phraya Phichai Phakdi còn lạnh lẽo hơn kì đêm mùa đông.
Những cuộc trò chuyện trong giờ ăn bình thường đã ít, nhưng hôm nay không khí lại nặng nề hơn với sự im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt của tất cả những người lớn tuổi đều đổ dồn vào hai người trẻ tuổi đang phải chịu trách nhiệm về việc gây ra bầu không khí khó chịu này. Kể từ cuộc cãi vã trước đó, Phop và Klao đều không nói một lời nào hay nhìn vào mắt nhau.
“Bác, dì, xin thứ lỗi,” một giọng nói nhẹ nhàng thốt ra từ người ngồi cạnh Phop vang lên. Chỉ có hai baht [1] (12 phút) trôi qua kể từ khi họ bắt đầu ăn thì Klao đã cúi đầu chào bố mẹ Phop và cáo lỗi để rời đi. Anh ta đứng dậy rời khỏi bàn với vẻ mặt nghiêm nghị, bỏ lại chiếc đĩa đang ăn dở.
Phop nhìn anh ta bỏ đi.
Klao đã không nhìn vào khuôn mặt của Phop dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhất kể từ khi họ cãi nhau, rõ ràng vẫn còn chứa đựng sự tức giận và oán hận. Bản thân Phop không phải là người dễ mất bình tĩnh hay giữ mối hận thù, nhưng lần này anh ta không thể bỏ qua sự lừa dối này. Sự căng thẳng rõ ràng giữa cả hai không thoát khỏi sự chú ý của những người xung quanh.
Không muốn làm không khí bị trùng xuống hơn nữa, Phop đã đưa món quà của Muen Harn cho cha mình và xin phép đứng lên để về phòng mặc dù vẫn chưa hoàn thành xong bữa ăn.
Thở dài sâu, anh ta dùng lòng bàn tay đóng cánh cửa gỗ dày phía sau. Phop có khả năng chịu đựng và giữ bình tĩnh rất tốt, đã lâu rồi kể từ lần cuối anh ấy tranh cãi với bất kỳ ai. Tuy nhiên, khi nói đến Klao, sự điềm tĩnh và tự kiềm chế của anh ấy đã bị tổn hại nghiêm trọng. Phop đã rất lo sợ rằng Klao sẽ trở lại với những hành động liều lĩnh trước đây của mình đến nỗi anh ta mắng mỏ em trai mình một cách gay gắt, hoàn toàn không nghe quan điểm của Klao. Bây giờ Klao đã rất tức giận với anh ta, mặc dù mối quan hệ của họ gần đây đã trở nên tốt hơn.
Tại sao, khi nói đến em ấy, tôi lúc nào cũng lo lắng và lo lắng?
Phop, đôi mắt của anh ấy thường sắc sảo và nhạy bén, luôn tràn ngập sự thông minh và dí dỏm, nhưng giờ đây chỉ nhìn thấy được sự bối rối và lo lắng. Từ khi còn nhỏ, và sau khi Klao trở về nhà ở Phra Nakhon, Phop luôn là một người bảo vệ thường xuyên, luôn theo dõi và chăm sóc, đối xử với nong của anh ấy một cách thân thiết như anh ấy muốn họ có cùng dòng máu. Tuy nhiên, khi Klao xuất hiện lại gần đây, Phop đã cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong con người e ấy. Ngoài ra, anh ta phát hiện ra rằng không chỉ Klao đã trải qua một sự biến đổi, mà cả bản thân anh ta cũng vậy...
Chưa bao giờ anh ấy tìm thấy niềm vui như vậy khi trêu chọc nong của mình. Trước đây anh ấy chưa bao giờ cảm thấy có một sự thôi thúc nào bắt anh khiêu khích trêu chọc em ấy theo cách anh ấy thường làm với bạn bè của mình. Anh ấy khao khát được chứng kiến vẻ đẹp đáng yêu trên khuôn mặt của Klao khi họ tham gia vào những trò đùa nhẹ nhàng và má em ấy đỏ bừng vì tức giận. Anh ấy có thể nhìn và trêu chọc Klao cả ngày, muốn biết mọi thứ về Klao. Thật kỳ lạ khi Phop bị mê hoặc bởi một người đàn ông ở cùng độ tuổi của mình, nhưng anh ta đã bị quyến rũ. Anh ấy không thể cưỡng lại được nữa.
Ban đầu, anh ấy quan sát chặt chẽ Klao chỉ vì anh ấy hoài nghi về việc anh ấy thực sự là ai, nhưng bây giờ có vẻ như đó không còn là mục đích duy nhất của anh ấy nữa. Mặt khác, Klao không còn gắn bó với Phop như thời thơ ấu của mình. Đúng hơn, bây giờ anh ấy là người luôn muốn gần gũi với Klao.
Em ấy thực sự rất đặc biệt...
Bên ngoài, tiếng hạt mưa rơi vào những chiếc lá vang vọng nhẹ nhàng. Phop ngồi tựa lưng vào giường, cố gắng tìm sự an ủi trong một cuốn sách, nhưng tâm trí anh đang âm ỉ từ chối tập trung vào những từ đó. Cuối cùng, sau khi vật lộn, anh ta đóng cuốn sách lại và mở cửa phòng ngủ của mình, từng bưỡ đi ra sân.
Cơn mưa đã tạnh vào lúc đó. Một người hầu đang lau sàn nhà, dọn sạch nước tích tụ. Phop yêu cầu một trong những người hầu mang trà cho anh ta, và ngồi vào một chiếc ghế dài.
Khi Than Muen trẻ tuổi nhìn lên bầu trời không mây, anh không thể không cảm nhận được sự tương phản rõ rệt giữa ánh sáng rực rỡ, vui vẻ của các ngôi sao và sự nặng nề sâu sắc trong trái tim anh.
Đêm tiếp tục, trở nên muộn màng. Những người hầu cuối cùng đã nghỉ ngơi để đi ngủ từng người một, chỉ còn vang vọng lại điệp khúc ban đêm của những con ve sầu, không ngừng hót líu lo và tìm kiếm bạn tình của chúng. Phop ngồi, chìm đắm trong suy nghĩ khi nhấm nháp tách trà của mình, cho đến khi anh nghe thấy tiếng ọp ẹp của một cánh cửa mở ra, tiếp theo là hình bóng của một người hầu vừa rời khỏi phòng của Klao.
"Ngươi đang vội vã đi đâu vậy, hả Chuay?" Phop ngăn lại mở miệng hỏi.
Chàng trai trẻ quay lại, cúi đầu. "Tôi đi lấy một ít nước và một miếng vải để lau cho Khun Klao, thưa ngài. Cậu ấy đã đứng trong mưa khá lâu hôm nay, và bây giờ anh ấy đã bị sốt," anh ấy nói, giọng anh ấy nặng trĩu vì hối hận.
Khi nghe những lời đó, Than Muen đột ngột đánh rơi tách trà trong tay và đứng dậy, vội vã tiến về phía phòng của em trai mình. Anh ta đẩy cửa ra và thấy một bóng người nhợt nhạt nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của Klao, lông mày của anh ấy nhíu lại với nhau trong sự mệt mỏi.
"Đó là lỗi của tôi. Tôi đã không chăm sóc Khun Klao đủ tốt. Tôi xin lỗi! ” Người hầu lắp bắp, sự sợ hãi trong mắt anh ta. Phop thở dài một tiếng. Người hầu chỉ đơn thuần làm theo mệnh lệnh của chủ mình và không thể đổ lỗi cho việc Klao bị ốm. Klao là người đã khăng khăng đi ra ngoài bất chấp mưa lớn, điều tự nhiên là em ấy sẽ bị ốm.
"Đi lấy nước và vải, và nấu một ít thuốc. Tôi sẽ lau người cho em ấy trước. Sáng mai nếu tình trạng của em ấy không cải thiện sau khi uống thuốc, hãy gọi Khun Jom."
"Vâng" người hầu vội vàng vâng lời. Phop ngay lập tức bắt đầu lau cơ thể yếu ớt của Klao khi anh ta nhận được miếng vải và chậu nước. Em trai của anh ấy luôn có phần yếu ớt từ khi còn nhỏ. Mặc dù trông tươi tắn hơn khi anh ấy lớn lên, nhưng dù chỉ một chút mưa cũng có thể khiến anh ấy đau đầu ngay cả bây giờ. Thời tiết trong giai đoạn này luân phiên giữa nắng và mưa, khiến cơ thể Klao không kịp thời thích nghi được..
Than Muen liên tục lau người cho Klao. Anh ta cau mày khi phát hiện ra rằng nhiệt độ cơ thể của Klao không giảm, mà thay vào đó càng ngày càng tăng lên, anh ta lo lắng hơn và khiến anh ta đổ mồ hôi nhiều. Em ấy dường như vẫn bất tỉnh - có vẻ như lần này em ấy thực sự bị ốm, thậm chí có thể nghiêm trọng hơn lúc trước.
"Khi bình minh ló dạng, hãy đến mời Khun Jom. Bây giờ thì hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy," Phop quay sang người hầu, người đang lo lắng đứng cạnh giường. Phop đã phải lặp lại lời nói của mình một lần nữa trước khi người hầu cuối cùng rời đi. Phop chăm chỉ tiếp tục nhiệm vụ, lau sạch cơ thể cho nong của mình, âm thầm cầu nguyện cho cơn sốt lắng xuống.
Có những khoảnh khắc cơn sốt khiến Klao trở nên mê sảng, với những tiếng rên rỉ và tiếng càu nhàu thỉnh thoảng thoát ra khỏi cổ họng. Ngay sau đó, khi Phop lấy miếng vải ra khỏi mặt Klao, định đứng dậy đi nhúng lại miếng vải để lau tiếp thì một bàn tay yếu ớt, ấm áp đưa ra và siết chặt cánh tay anh ta.
"Đừng... đi..." một giọng khàn khàn thoát ra khỏi môi Klao. Phop dừng lại, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của em trai mình.
"Em muốn nói gì?"
"Nhà...
"..."
"Tôi muốn... về nhà" mặc dù giọng nói của em ấy yếu ớt, Phop cảm nhận được sự khao khát sâu sắc, mãnh liệt trong lời nói của Klao.
Than Muen trẻ tuổi vươn tay ra, nắm lấy một trong những bàn tay mảnh mai, yếu đuối của Klao. Đôi mắt anh dịu lại khi anh nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào của em trai mình, người chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã trải qua vô số trải nghiệm đau đớn. Mặc dù em ấy còn trẻ và có một tương lai đầy hứa hẹn phía trước, nhưng em ấy đã bị lên án và xúc phạm một cách bất công vì những điều em ấy đã không làm. Đáng buồn thay, những ký ức khó chịu này đã theo em ta ngay cả trong giấc ngủ, ám ảnh em ấy khi em ấy đang mơ. Bất kể em ấy muốn trở về nhà đến mức nào, sự thật cay đắng vẫn là không có gia đình để trở về, không có nhà để tìm kiếm sự an ủi trong...
"Nơi này là nhà của em. Tôi sẽ luôn là nhà của em. Xin hãy tin tôi, Klao," anh ta thì thầm nhẹ nhàng, trong nỗ lực an ủi nong của mình. Phop nhận thức rõ rằng Klao có lẽ không thể nghe thấy được những lời anh đang nói khi em ấy đang trong tình trạng sốt đến mê sảng, nhưng bất kể, anh ấy vẫn quyết tâm trấn an em ấy rằng anh ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi em ấy.
Cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi chăng nữa, Phop sẽ kiên quyết giữ lời hứa mà anh ấy đã đưa ra mà không cần suy nghĩ kỹ.
***
Cơn sốt của Klao giảm nhẹ vào lúc bình minh. Phop nhanh chóng ra lệnh cho một người hầu mời Jom, người khi đánh giá tình trạng của Klao, đã chẩn đoán đó là cảm lạnh thông thường. Anh ta kê đơn một loại thuốc cho những người hầu chuẩn bị, khuyên họ nên đun sôi nước để pha và canh nó vào những thời điểm quy định. Jom nói sẽ đến khám lại một lần nữa vào ngày hôm sau để theo dõi các triệu chứng của anh ấy trước khi khoẻ lại...
Phop có thể ở nhà và chăm sóc Klao vì đó là ngày nghỉ của anh ấy. Anh ta yêu cầu người hầu chuẩn bị cháo gạo ấm khi Klao tỉnh lại.
"Em tỉnh rồi à ? " Chàng trai trẻ nhẹ nhàng hỏi khi mắt Klao mở to. Đôi mắt to tròn của em ấy mở ra nhìn xung quanh, bị phân tâm trong giây lát, trước khi nhìn vào khuôn mặt của Phop.
"P'... Phop..."
"Em cảm thấy thế nào? " Phop hỏi, nhưng Klao vẫn giữ im lặng, đôi mắt tràn ngập những cảm xúc khó hiểu. Phop thở dài và tiếp tục, "Nếu em vẫn còn mệt mỏi hoặc bị đau đầu, hãy nghỉ ngơi. Tôi sẽ đánh thức em khi đến giờ ăn và uống thuốc."
"Vâng" một câu trả lời khàn khàn từ cổ họng của Klao. Chẳng mấy chốc, anh ấy đã không thể vượt qua cơn buồn ngủ và kiệt sức, trở lại giấc ngủ một lần nữa. Phop nhẹ nhàng xoa trán cho đến khi người hầu đến với cơm nấu chín, đã đến lúc đánh thức em ấy dậy để ăn sáng.
Anh ta nhận thấy sự bối rối của Klao, tay em ấy run rẩy khi em ấy cố gắng đưa thìa lên miệng, vì vậy anh ta đã tự cầm thìa lên và bắt đầu đút cho em ấy ăn. Ban đầu do dự, Klao cuối cùng đã chấp nhận cử chỉ của Phop mà không kháng cự, đôi môi mềm mại của em mở ra cho anh ta đút.
Klao thường bướng bỉnh, nhưng trong thời gian bị bệnh, em ấy ngoan ngoãn nhượng bộ một cách đáng ngạc nhiên.
Sau khi ăn được nửa bát cơm, Klao đã đẩy phần còn lại đi. Lo lắng, Phop thúc giục nong của mình ăn nhiều hơn, nhưng em ấy lắc đầu.Cuối cùng Phop cũng đặt bát sang một bên và thay vào đó với lấy một ly thuốc do người hầu chuẩn bị.
"Uống cái này đi" Phop nói.
"... Thật là đắng lắm nha ," giọng khàn khàn của em ấy phản đối, những từ đầu tiên được thốt ra vào ngày hôm đó. Kể từ những ngày đầu, anh ấy đã rất khó uống thuốc. Cần một sự kiên trì rất lớn đối với những người phải chăm sóc em ấy.
"Các phương thuốc thảo dược tự nhiên có vị đắng. Em sẹ hồi phục như thế nào nếu em từ chối uống thuốc? ”
"Em sẽ tự mình khỏe lại thôi " Klao quay đầu đi, khiến Phop hít một hơi thật sâu.
"Nếu em không uống nó và các triệu chứng của em trở nên tồi tệ hơn, thì em sẽ làm gì? Bây giờ em đã trưởng thành, nhưng vẫn sợ vị đắng của thuốc sao."
"... Nó...rất đắng mà," Klao lẩm bẩm rời rạc. Phop kêu gọi một người hầu mang đường đá từ nhà bếp.
"Sau khi em uống thuốc xong rồi ngậm một ít đường, vị đắng sẽ nhạt dần, Phop nhấn mạnh. Cuối cùng, Klao miễn cưỡng chấp nhận chiếc ly đầy thuốc.
"Ho!" Cơ thể của Klao co giật vì ho khi thuốc đi xuống. Phop nhận thức rõ hương vị của thuốc hạ sốt khó chịu như thế nào, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài việc thuyết phục Klao. Klao đã cố gắng uống hết tất cả. Sau đó, Klao mở rộng đôi môi của mình, cho phép Phop đặt đường vào miệng, kèm theo một nụ cười dịu dàng từ Phop.
Không có gì sai khi ăn đường để làm dịu vị đắng của thuốc, giống như khi anh ấy còn nhỏ.
"Vị đắng đã biến mất, phải không?"
"..."
"Hãy nghỉ ngơi một chút" Phop khuyên khi Klao nằm xuống để nghỉ ngơi, giúp em ấy kéo chăn lên để đắp cho em ấy.
"Tại sao em lại nhìn chằm chằm vào tôi vậy?" Phop đặt câu hỏi khi nhận thấy ánh mắt của Klao. Klao lắc đầu, tiếp tục quan sát anh ta thêm một lúc nữa. Cuối cùng, sự mệt mỏi do cơn sốt đè nặng lên mí mắt của Klao,từ từ đóng lại.
"Than Muen, làm ơn đi và nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ chăm sóc Khun Klao từ bây giờ. Ngài đã không ngủ cả đêm," người hầu kính cẩn thúc giục. Phop liếc nhìn Klao, giờ đang ngủ yên, trước khi hướng dẫn người hầu chăm sóc Klao thật tốt, và về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.
Bệnh tật đã tấn công một lần nữa. Có lẽ lần này, chàng trai trẻ tinh nghịch sẽ bớt nghịch ngợm hơn một chút.
***
Những tiếng hót du dương của những con chim bên ngoài cửa sổ phòng tôi đã đánh thức tôi sau một thời gian dài nghỉ ngơi. Tôi ngồi dậy trên giường, mệt mỏi. Mặc dù cơn đau đầu của tôi đã được cải thiện nhiều so với đêm hôm trước, tôi vẫn cảm thấy hơi đau nhói trong đầu. Tôi bị cảm lạnh khi ngồi dưới mưa trong khi chèo thuyền về nhà ngày hôm qua, và tôi nhận thấy rằng tôi vẫn còn một số triệu chứng kéo dài, chẳng hạn như đau họng và khàn giọng khi tôi nói.
Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dường như quang đãng, nhưng tôi không thể xác định thời gian trong ngày. Căn phòng cảm thấy trống rỗng. Người hầu của tôi và người đã chăm sóc tôi đều vắng mặt. Mặc dù tôi đã chìm cơn sốt và mất ý thức đêm qua, tôi vẫn nhớ rất rõ P'Phop chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi, thậm chí lau người cho tôi và ở bên cạnh tôi suốt đêm.
Một cảm giác kỳ lạ khuấy động trong ngực tôi khi tôi nghĩ lại cái nhìn sắc sảo của viên cảnh sát, người vì lo lắng, đã đảm nhận vai trò tạm thời là chăm sóc cho tôi. Ngoài việc nhớ lại cách anh ấy chăm sóc tôi khi tôi ngủ, tôi đã có một giấc mơ khác biệt khác vào đêm qua mà tôi nhớ rất chi tiết khi thức dậy.
Đó là một giấc mơ kỳ lạ, nơi tôi dường như tồn tại trong đó, nhưng không hoàn toàn là chính mình. Cứ như thể tôi là một người quan sát, trải nghiệm những cảnh qua đôi mắt của người khác. Trong giấc mơ này, tôi thấy mình với một phiên bản trẻ hơn của P'Phop. Anh ấy đứng bên cạnh tôi như một người bạn đồng hành, dạy tôi đọc và viết, bảo vệ tôi khỏi những kẻ bắt nạt.
Anh ấy đối xử với tôi bằng lòng tốt và sự yêu mến, giống như của một người anh trai, nhưng tôi có thể nhận thấy sự khác biệt trong cách cả hai chúng tôi nhìn nhau. Tôi, đối với một người, đã trải nghiệm một tình cảm sâu sắc hơn nhiều khi tôi nhìn anh ấy. Trong giấc mơ của tôi, P'Phop không chỉ là một người anh em đối với tôi.. Tôi đã quan tâm đến anh ấy ở một mức độ vô cùng sâu sắc. Ví dụ, tôi có thể cảm thấy trái tim mình đập thình thịch bất cứ khi nào anh ấy mỉm cười. Tôi cảm thấy phấn khởi, tim tôi như nở hoa, khi anh ấy nói rằng anh ấy vẫn chưa tìm thấy sự hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào. Tuy nhiên, tôi tự ép mình phải cười khi anh ấy nói thêm rằng anh ấy yêu tôi như một người anh em.
Khi chúng tôi chia tay trong giấc mơ, hơi ấm tràn ngập mắt tôi, và nước mắt đe dọa sẽ rơi ra. Những giấc mơ không nên cảm thấy sống động như thật như thế này, phải không? Tất cả đều cảm thấy cực kỳ quen thuộc, như thể tôi đã tự mình trải qua những trải nghiệm đó.
Mặc dù cơn sốt đã làm cạn kiệt gần một nửa năng lượng của tôi, tôi cũng không muốn ở mãi trong phòng ngủ của mình. Đẩy cánh cửa mở về phía sân, tôi hầu chưa bước được tới bước thứ ba thì một giọng nói quen thuộc phá vỡ sự im lặng.
"Em tính đi ra ngoài sao ? Em sẽ lại bị sốt," P'Phop, người vừa rời khỏi phòng, nhíu mày khi đến gần tôi. Tôi bị lạc trong một đám mây mù và vẫn cảm thấy như mình đang mơ. Tôi không thể khiến bản thân rời đi trong tình trạng hiện tại của mình.
"Chà... Có vẻ như em đã đỡ hơn rồi ," tôi cau mày... Bàn tay rám nắng của P'Phop vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào trán và cổ tôi. Trái tim tôi đập nhanh hơn khi cái chạm của anh ấy đốt cháy thứ gì đó trong tôi. Tôi nhắm mắt lại trong giây lát và sau đó hạ thấp ánh mắt xuống sàn, hơi xấu hổ vì không thể phân biệt giữa giấc mơ và thực tế.
"Cơn sốt của em đã hạ, nhưng tốt nhất là em không nên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và gió. Nếu em muốn đi đâu đó cho thoải mái thì hãy nên đi ở trong nhà."
"Không sao đâu" anh ấy trả lời bằng một giọng điệu thờ ơ, sau đó là một sự im lặng thậm chí còn rõ rệt hơn trước. Tôi không biết phải làm gì. Tôi đã nuôi dưỡng sự oán giận đối với anh ấy. Nhưng bây giờ, cảm giác lẫn lộn của lòng biết ơn và sự lo lắng từ giấc mơ khiến tôi không thoải mái trước sự hiện diện của P'Phop.
"Vậy thì em đi trước đây ," Tôi nói, định rời đi, nhưng anh ấy nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt nó.
"Klao"
"P'Phop có gì muốn nói ạ..?"
"Tôi là... Tôi xin lỗi."
"..."
"Tôi xin lỗi vì đã không lắng nghe lời em nói" , lời xin lỗi của P'Phop thật bất ngờ, và khi anh ấy nói, nắm chặt cổ tay tôi siết chặt, như thể anh ấy sợ tôi sẽ rời đi.
"Tôi nghe nói rằng em gần như sẽ đánh nhau với Ai'Cherd một lần nữa, tôi đã rất lo lắng. Khi tôi phát hiện ra nguyên nhân, tôi đã mắng em mà không cho phép em giải thích những gì đã xảy ra trước. Tôi xin lỗi... em có thể tha thứ cho tôi không? ”
"Thực ra, em không có quyền tức giận với anh như vậy" tôi bắt đầu nói. "Đó là lỗi của em vì đã không nói sự thật ngay từ đầu. Em xin lỗi," tôi nói, cũng xin lỗi anh ấy. Rốt cuộc, cả hai chúng tôi đều có lỗi ở đây. Một khi sự tức giận của chúng tôi đã lắng xuống, chúng tôi có thể xem lại mọi thứ một cách hợp lý. Tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ khi xin lỗi vì điều gì đó mà tôi đã thực sự làm sai.
"Hơn nữa, hôm qua em... Em chỉ định đến thăm một người mà em đã biết từ lâu. Em thật không muốn gặp rắc rối hay say xỉn. Em thậm chí còn không nghĩ đến việc phá vỡ lời hứa của em với anh."
"Tôi biết rồi, tôi xin lỗi. Em đừng giận tôi nữa, được không ? ," đôi mắt của P'Phop thể hiện sự quan tâm thực sự, như thể anh ấy sợ tôi vẫn còn tức giận, và rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy Phop mang một biểu hiện buồn bã và đáng yêu như vậy, nó gần như mang lại một nụ cười trên khuôn mặt của tôi.
Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, cơ bắp với khuôn mặt sắc sảo. Nhưng tại sao, khi anh ấy xin lỗi bằng một giọng dịu dàng, anh ấy có vẻ...
Thật đáng yêu?
"Em không còn tức giận nữa. Nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ mọi chuyện rồi , anh sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng em đến gặp bạn bè của mình ở đó, phải không? ” Tôi đã nắm bắt cơ hội để lý luận với anh ấy. P'Phop dừng lại một lúc trước khi gật đầu đồng ý.
"Được rồi, nếu em muốn đến thăm...bạn bè của em, thì hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Đừng uống rượu quá nhiều, và tránh gặp rắc rối là được.."
"Vâng. Em hứa."
Nếu rắc rối không tự tìm thấy tôi...
"Bây giờ thì hãy đi và ngồi trong gian nhà. Đã muộn rồi. Cố gắng ăn một ít cơm để em có thể uống thuốc. Chuay sẽ mang thuốc cho em. "
"Vâng " tôi đã đồng ý tiếp tục ngồi và chờ đợi ở gian nhà trong sân. Tôi quan sát và thấy P'Phop ra lệnh cho những người hầu của anh ấy chuẩn bị nấu cơm cho tôi.
Một hơi ấm đột ngột tràn ngập trong tim tôi. Hình ảnh trước mặt tôi trùng với những mảnh vỡ của một giấc mơ. P'Phop luôn tận tụy với Klao, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành. Bất kể thời gian trôi qua bao lâu, mối quan tâm sâu sắc của anh ấy dành cho Klao không bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, tôi tự hỏi liệu anh ấy có nhận ra rằng Klao có tình cảm thân thiết hơn tình cảm anh ấy dành cho Klao không???
Tôi chắc chắn rằng Klao đã yêu Phi của anh ấy. Hơn nữa, bây giờ tôi có thể hiểu lý do tại sao anh ấy có thể cảm thấy như vậy.
*
Căn bệnh này đã nhốt tôi trong nhà gần một tuần. Tôi chỉ có thể bận rộn với việc viết lách, đọc sách, duy trì sự bình tĩnh và quan sát . Khi tôi hoàn toàn bình phục, tôi mạo hiểm ra ngoài một lần nữa, tìm kiếm thông tin về Klao từ các chủ cửa hàng và khách hàng thường xuyên nhìn thấy anh ta. Tất cả đều xác nhận rằng Klao hiếm khi bắt đầu cãi vã hoặc tranh cãi. Thay vào đó, anh ấy thường ngồi yên lặng, uống rượu một mình và đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Tôi cũng ghé qua để gặp Pim và yêu cầu cô ấy để mắt đến dù là bất kỳ chuyện nào. Cô ấy hứa khi có tin gì sẽ lập tức thông báo cho tôi. Dựa trên thông tin có sẵn, tôi có thể phỏng đoán rằng Klao đang cố gắng tìm bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của gia đình anh ấy. Nhưng tại sao anh ta lại nghi ngờ Ai'Cherd? Điều gì đã khiến anh ta trở thành một kẻ gây rối như vậy? Và tại sao anh ấy lại giữ khoảng cách với P'Phop? Tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số này.
Quan trọng hơn, hơn một tháng đã trôi qua, và vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Klao thực sự trở lại. Không có manh mối nào về nơi ở của anh ta. Tôi thậm chí còn không biết nên bắt đầu tìm kiếm anh ấy ở đâu?
"Hôm nay có rất nhiều món ăn được chuẩn bị, dì Muan" tôi nhận xét khi bước vào bếp để xem. Phraya Phichai Phakdi giàu có, nhưng anh ấy không phải là người lãng phí tiền bạc một cách không cần thiết. Thông thường mỗi bữa ăn có hai hoặc ba món ăn, nhưng hôm nay đã có ba hoặc bốn món ăn sẵn sàng, không tính các nguyên liệu vẫn đang được chuẩn bị và nấu chín.
"Lý do tại sao chúng tôi chuẩn bị thêm các món ăn là vì chúng tôi sẽ tiếp khách ăn trưa hôm nay.," Dì Muan trả lời. Sau đó, cô ấy ra lệnh cho những người hầu nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của họ, lên tiếng để được nghe thấy trên sự hỗn loạn. Tôi nhướng mày vì ngạc nhiên.
"Ai đến à.."
"Kromma Tha Na (Bộ trưởng Bộ Nội vụ) [2] cùng vợ và con gái của họ, Mae Wanna [3]." (Mae: kính ngữ Thái Lan)
Cái tên đánh một hợp âm quen thuộc. Sau một lúc, tôi nhận ra cô ấy là người phụ nữ quý tộc mà tôi đã giúp đỡ ngay lần đầu tiên tôi lẻn ra chợ. Cô ấy có phải là con gái của Phraya Krom Mahadlek không? Nhưng tại sao họ lại đến thăm chúng tôi?
"Có vẻ như Than Muen cuối cùng cũng có thể sẽ lập gia đình được rồi, khí Mae Wanna đến thăm chúng tôi như thế này," một người hầu nhận xét, khiến những người khác cười khúc khích. Tôi nhận thấy rằng toàn bộ ngôi nhà nhộn nhịp với hoạt động. Tôi không muốn cản đường, vì vậy tôi đã rút lui và quay trở lại phía trước ngôi nhà.
Có lẽ họ đã ở đây để thảo luận về một chuyện vui sắp diễn ra? P'Phop đã ở độ tuổi mà hôn nhân là chuyện thích hợp trong khoảng thời gian này.
Tôi trở về phòng của mình và nhặt một cuốn sách để đọc. Khoảng giữa trưa, tôi được gọi để tham gia cùng các vị khách. Tôi đứng cạnh P'Phop, bí mật quan sát ba vị khách khi họ chào đón Bác và Dì một cách thích thú.
"Vâng" tôi trả lời cộc lốc, tránh giao tiếp bằng mắt. Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó, và tôi dự đoán P'Phop sẽ tiếp tục với câu chuyện của anh ấy. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy vẫn bám rễ ở cùng một vị trí bên cạnh tôi
Một sự im lặng lắng đọng giữa chúng tôi. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đã tranh cãi vào đêm hôm trước, và sự thật, tôi vẫn có chút oán giận đối với anh ấy vì đã hiểu lầm tôi. Nhưng khi tôi nhớ rằng anh ấy đã chăm sóc tôi một cách tận tâm suốt đêm, thậm chí là lau người cho tôi, một số oán giận của tôi đã dịu đi biến thành lòng biết ơn.
"P'Phop".
"Uhm sao vậy..?"
"Em... cảm ơn vì đã chăm sóc em đêm qua" Tôi đã phá vỡ sự im lặng, trân trọng đưa hai bàn tay của tôi lên vái cảm ơn anh ấy. Không thể phủ nhận rằng anh ấy đã thực sự giúp tôi, và điều quan trọng là phải biết ơn khi nhận được sự giúp đỡ khi cần thiết từ ai đó.
Than Phraya Krom Mahadlek là một người đàn ông trung niên toát ra hào quang dịu dàng, giống như vợ mình. Đối với con gái của họ, Mae Wanna, cô ấy duyên dáng tô điểm cho mình trong một Sbai màu pastel [4]. Khuôn mặt của cô ấy, ngọt ngào và dễ chịu đối với bất cứ ai nhìn chằm chằm vào nó, rất sắc sảo ngay cả khi không trang điểm. Cô ấy tỏa ra vẻ đẹp và sự nữ tính trên mọi phương diện. Trên thực tế, bản thân tôi đã bị cô ấy quyến rũ ngay từ khi chúng tôi gặp nhau. Tôi càng quan sát kỹ đôi mắt và biểu cảm nhút nhát của cô ấy khi tương tác với P'Phop, tôi càng trở nên chắc chắn.
"Tại sao em lại nhìn tôi như vậy? " P'Phop quay lại và thì thầm với tôi khi chúng tôi đi theo những người lớn tuổi đến gian nhà.
"Không có gì" tôi đã trả lời, mặc dù sự thật, tôi đã kín đáo nghiên cứu thái độ của anh ấy. Một người đàn ông khôn ngoan như anh ta sẽ nhận thức được sự hấp dẫn của anh ta đối với một cô gái, nhưng điều tôi tò mò là anh ta sẽ phản ứng như thế nào.
Sau khi ổn định trong gian hàng, cuộc trò chuyện diễn ra sau đó. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi không đặc biệt thích những buổi họp mặt gia đình. Ngồi và lắng nghe những người lớn tuổi nói chuyện có thể khá tẻ nhạt, đặc biệt là khi các chủ đề chuyển sang các lãnh thổ xa lạ như chính trị. Do đó, tôi đã nhân cơ hội này để lén lút quan sát các biểu hiện của cả Mae Wanna và P'Phop, ngồi bên cạnh tôi.
P'Phop đã nói chuyện với cô ấy một cách lịch sự, nhưng tôi không cảm nhận được sự nhiệt tình hay kết nối nào, mặc dù Wanna không thể phủ nhận là mê hoặc.
Nó vô cùng kỳ lạ.
"Tôi nghe nói vài ngày trước rằng Phop và Klao đã giúp Wanna ở chợ"
Tôi hơi giật mình về điều đó. Vội vàng, tôi rời mắt khỏi P'Phop và Mae Wanna, hướng sự chú ý của tôi đến người đã nói điều đó.
"Chà, thực ra, chính Klao là người đã đến giúp đỡ Mae Wanna, không phải con" P'Phop trả lời, liếc nhìn tôi. Mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi, và tôi mỉm cười với những người lớn, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của họ khỏi tôi.
"Cha ơi, Khun Klao đã vội vã đến giúp đỡ khi vụ việc xảy ra. Nếu không có sự can thiệp của Khun Klao vào ngày hôm đó, kết quả sẽ rất khủng khiếp. Cảm ơn anh một lần nữa vì sự giúp đỡ của anh," Wanna bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy với hai bàn tay ép vào nhau, quay sang tôi.
"Bác thực sự biết ơn con vì đã cứu con gái Bác".
"Dạ không có gì đâu ạ..", tôi lịch sự trả lời nhà quý tộc, điều này khiến anh ta mỉm cười với sự trân trọng.
"Bác nghe nói rằng Phraya có kế hoạch đưa Klao vào văn phòng cuối năm nay, phải không? Bác gửi lời ủng hộ con nhé..!!"
"... Cảm ơn Bác," Tôi lịch sự bày tỏ lòng biết ơn của mình với hai bàn tay vái lạy. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, tôi thầm cầu xin rằng thời gian ở lại đây sẽ không lâu đến khi bắt đầu làm việc. Tôi khao khát được trở về nhà.
"Còn Phop, dạo này con thế nào? Bác hiếm khi nhìn thấy con," quý ông chuyển sự chú ý của mình từ tôi sang một người khác..
P'Phop mỉm cười khiêm tốn và trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng, "Hiện tại, sự phân chia khu vực đang ở trong tình trạng khá hỗn loạn. Những tên cướp và những kẻ buôn lậu xảy ra tranh chấp hằng ngày. Con tự hỏi tại sao những người buôn bán thuốc phiện lại gia tăng mỗi ngày một nhiều như thế."
"Có vẻ như là như vậy. Bác đã nghe báo cáo về sự gia tăng đáng kể trong các hoạt động bất hợp pháp trong thành phố. Nhiều cá nhân dường như cũng lén lút tham gia vào việc buôn bán thuốc phiện và bị đưa vào ngục tối."
"Ngày nay, việc mua và buôn bán thuốc phiện dễ dàng hơn là tìm gạo, cá hoặc các mặt hàng thiết yếu khác. Ngay cả trong các chợ, những kẻ buôn lậu thuốc phiện đang hoạt động bí mật. Các nhà chức trách đang thu thập bằng chứng để bắt thủ phạm chính, những người mà chúng con đã bắt được cho đến nay chỉ là những kẻ buôn lậu phạm vi nhỏ."
"Vậy... có ai đáng nghi ngờ không? " Sau khi suy ngẫm một lúc, tôi chợt lên tiếng hỏi, khiến mọi ánh mắt trong phòng hướng về phía tôi.
"Tất nhiên, có những nghi phạm; chúng tôi chỉ thiếu bằng chứng cụ thể để có thể bắt giữ," P'Phop trả lời, đôi mắt lấp lánh vì nghi ngờ. "Em cũng quan tâm đến những vấn đề này à.."
"Em tình cờ nghe lỏm được mọi người thảo luận về nó ở chợ, vì vậy... Em trở nên tò mò," Tôi trả cho anh ấy một nụ cười ngượng ngùng và nuốt nước bọt một cách lo lắng. Có lẽ tôi đã chọn sai thời điểm để hỏi. Nếu tôi muốn thu thập thông tin trong tương lai, tôi cần phải khéo léo hơn và tránh tỏ ra quá háo hức.
Nếu không có sự tham gia của Klao trong cuộc điều tra, có lẽ tôi đã không quan tâm nhiều đến vấn đề thuốc phiện này. Thực tế là bản thân cảnh sát không có thêm thông tin mà Klao chỉ ra rằng người đứng sau các hoạt động này một cách kín đáo, đến mức không ai có thể phát hiện danh tính của anh ấy..
Dưới ánh mặt trời giữa trưa, đã đến giờ ăn. Tôi ngồi xuống, miệng ngậm đầy cơm, lén lút quan sát hành vi giữa P'Phop và Wanna, người cố tình bị bắt phải ngồi cạnh nhau. Những người lớn không đề cập rõ ràng đến hôn nhân, nhưng cách họ gán ghép P'Phop và Wanna ,và yêu cầu cố gắng tiếp xúc gần gũi , ám chỉ mạnh mẽ mong muốn của họ là muốn hai người họ đến với nhau..
Trong mắt tôi, Mae Wanna và P'Phop có vẻ thích hợp. Cả hai đều là con của Phraya, một người sở hữu những đường nét đẹp trai và nghề nghiệp đáng nể, trong khi người kia là Mae Sri Ruen [5]. Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp có khả năng chăm sóc một gia đình tốt. Nếu cuối cùng họ thích lẫn nhau, chúng tôi chắc chắn sẽ tổ chức một lễ kết hôn lớn cho họ. Có vẻ như trở ngại duy nhất đối với lần này nằm ở sự thiếu hợp tác rõ ràng của P'Phop.
"Con gái, hãy rót một ít trà cho P'Phop".Tôi nghe thấy yêu cầu rồi người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng cầm lấy một ấm trà và duyên dáng rót nó vào cốc của chàng trai trẻ bên cạnh cô ấy. P'Phop đáp lại với một nụ cười nhẹ, cảm ơn Mae Wanna, trước khi tiếp tục ăn, khiến tôi bối rối.
Nếu đó là bất kỳ người đàn ông nào khác, họ sẽ nhìn chằm chằm vào Mae Wanna với đôi mắt ngưỡng mộ, đáp lại một cách dứt khoát bằng những lời cảm ơn ngọt ngào. Tuy nhiên, viên cảnh sát có vẻ thờ ơ. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy chỉ đơn giản là không thích Wanna, hay anh ấy không quan tâm đến bất kỳ ai cả.
Tin đồn về việc anh ấy bị rối loạn sinh lý có thể đúng không?
"Tôi đã ở lại quá lâu rồi. Tôi nghỉ nên phép rời đi, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau," Phraya Krom Mahadlek nói sau khi ăn xong. Phraya Phichai Phakdi thúc giục con trai mình, P'Phop, đi cùng khách đến gian nhà bên bờ sông. Anh ấy quay lại mời tôi đi cùng. Từ chối lời đề nghị sẽ là bất lịch sự, vì vậy do đó, cả P'Phop và tôi đều hộ tống khách đến thuyền của họ.
"Tạm biệt bác, dì và Mae Wanna. Chúc mọi người có một chuyến đi an toàn," Than Muen chào tạm biệt họ với một nụ cười, khiến Wanna hơi đỏ mặt. Khi chiếc thuyền của gia đình Phraya ra khơi, tôi quay lại và nói:
"Khá là quyến rũ lôi cuốn. Cô ấy gần như tan chảy khi anh mỉm cười."
"...Em đang nói đến tôi à?” P'Phop quay lại và hỏi.
"Em đang nói đến người đàn ông vừa mỉm cười với cô gái đó. Có bao nhiêu người cười như thế quanh đây sao? ” Tôi rất cáu kỉnh, nhắm mắt lại với một người chỉ cao hơn tôi một chút. Lông mày đen của P'Phop hơi nhướng lên, nhưng anh ấy vẫn im lặng. Tôi tiếp tục với một sự nghi ngờ kéo dài.
"Em tin rằng Mae Wanna thích anh, và hai người trông có vẻ rất phù hợp" tôi tiếp tục.
"Tôi coi Mae Wanna không khác gì em gái của mình" câu trả lời của anh ấy khiến tôi bất ngờ, khiến tôi chớp mắt ngạc nhiên.
"Nhưng cô ấy thật xinh đẹp, một quý cô... nếu là người khác chắc chắn sẽ theo đuổi na"
"Bao gồm cả em..".
"Hả?"
"Em nói Mae Wanna là một người phụ nữ xinh đẹp mà người ta chắc chắn sẽ theo đuổi. Em ngụ ý rằng em cũng có hứng thú với cô ấy, phải không? ”
"Này, không có nha ! Đó không phải là điều em muốn nói! ” Tôi lắc đầu. "Em đang nói một cách bao quát, không phải về bản thân em".
"Nếu đúng như vậy... "khóe môi anh ấy hơi cong lên trước khi anh ấy tiếp tục, giọng điệu của anh ấy đơn điệu. "Vậy tại sao em lại không theo đuổi Mae Wanna?"
"Chà... Em chỉ đơn giản là không có tình cảm đặc biệt với cô ấy."
"Phi cũng không, vì lý do tương tự. Tôi chăm sóc cô ấy như một người em gái. Không có tình cảm gì đặc biệt," anh ấy bình tĩnh trả lời. Tôi hiểu rằng cảm xúc của con người không thể bị ép buộc - nếu bạn không cảm thấy nó, bạn sẽ không cảm thấy nó. Tuy nhiên, điều khiến tôi bối rối là liệu anh ấy có thực sự không có hứng thú với bất kỳ ai hay không. Tôi nghĩ tôi là người duy nhất cảm thấy như vậy.
"Em có thể hỏi anh điều này không?"
"Tất nhiên rồi"
"Anh chưa bao giờ cảm thấy bị thu hút với bất kì ai đó sao..? " Tôi đã hỏi. Người mà tôi đang trò chuyện vẫn im lặng, đôi mắt anh ấy thể hiện sự pha trộn phức tạp của cảm xúc. Khi tôi nhìn anh ấy im lặng trong một khoảng thời gian dài, tôi không thể không cảm thấy thích thú muốn trêu chọc anh ấy..
"Anh có biết rằng có những tin đồn lan truyền về anh từ những người dân ở thị trấn không?"
"Vậy sao,Họ đã nói gì?? " Giọng nói của anh ấy bây giờ nghe có vẻ nghiêm túc hơn trước. Rõ ràng, anh ấy hẳn đã tự mình nghe một số tin đồn này, điều này đã mang lại nụ cười trên khuôn mặt tôi.
"Chà... họ nói lý do con trai cả của Phraya Phichai Phakdi không thích kết hôn là vì..."
"..."
"...Họ nói rằng nếu không phải vì anh bị rối loạn sinh lý, thì đó là vì anh không đủ năng lực--"
"Nếu là những chuyện này, thì đúng là tôi đã từng nghe tin đồn đó trước đây" anh ấy ngắt lời vào giữa câu với một biểu hiện nghiêm túc.
"Em chỉ mới nghe về nó gần đây. Lúc đầu, em đã bác bỏ nó vì nghĩ chuyện đó là khồn thể," tôi nói.
"..."
"Nhưng bây giờ ngay lúc này, em bắt đầu có một số nghi ngờ... "Tôi đặt một bàn tay ra sau lưng và giả vờ kéo giọng nói của mình. Người nghe đã gửi cho tôi một ánh mắt dữ dội đến nỗi có thể bắn tia laser từ mắt anh ta, khiến tôi bật cười. Có vẻ như anh ấy rất coi trọng phẩm giá của mình.
"Em có tin những tin đồn vô nghĩa này không? "Anh ấy hỏi, bước ngày càng gần tôi hơn. Đôi mắt dữ dội của anh ấy giờ lấp lánh với một tia sáng bí ẩn. Tôi nuốt mạnh, cảm thấy một cơn run kỳ lạ trong ngực.
"Em... em..."
"Nếu em không chắc chắn, thì hãy thử và tự chứng minh điều đó. Vậy thì, em sẽ biết liệu những gì dân làng buôn chuyện nói có đúng hay không," anh ấy nói. Trong một khoảnh khắc, tôi quên tất cả các từ, giữ im lặng và lắng nghe nhịp đập nhanh của trái tim tôi ở phía bên trái của ngực.
Thông thường, P'Phop mang một nụ cười tinh tế và nói bằng một giọng nhẹ nhàng giúp người khác thoải mái. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy sử dụng đôi mắt mãnh liệt và nụ cười quyến rũ như vậy trước đây. Bây giờ anh ấy đã hành động như thể anh ấy là một casanova.
Chết tiệt. Ai đã bắt đầu lan truyền những tin đồn này? Chúng phải hoàn toàn là rác rưởi!
"Em muốn tôi chứng minh điều đó như thế nào? "Anh ấy đã hỏi.
"Em .....Không cần gì cả! Em... em luôn phớt lờ tất cả những tin đồn vô nghĩa này," tôi trả lời vội vàng, và nỗ lực tạo khoảng cách với anh ấy. P'Phop không đáp lại tôi, nhưng ánh mắt anh ấy khiến tôi cảm thấy như một con mồi nhỏ trong tay kẻ săn mồi.
"Em... Em xin phép trở về phòng. Em muốn tiếp tục đọc cho xong cuốn sách của mình."
"Được thôi...Em đi đi ," anh ấy cười nhạt, nhưng đôi mắt sáng của anh ấy vẫn tiếp tục theo tôi khi tôi lao vào trong. Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng che giấu biểu cảm trên khuôn mặt và suy ngẫm về sự hỗn loạn trong trái tim mình.
Tôi đã mong đợi anh ấy bình tĩnh, nhưng hóa ra anh ấy gần giống như một con hổ - hung dữ và hoang dã. Nụ cười đó và đôi mắt đó khác xa với bình thường, và tôi không biết làm thế nào để xử lý tình huống này. Cuối cùng tôi đã rơi vào một cái bẫy, và mất kiểm soát bản thân.
Nakhun, bạn không nên đi hỏi một câu hỏi nhạy cảm như thế này.
— — —
[1] Baht: Đo lường thời gian. Vào thời cổ đại, 10 baht là một giờ (60 phút), mỗi baht tương đương với 6 phút. Do đó, cụm từ 'hai baht' có nghĩa là 12 phút.
[2] Kromma Tha Na: Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Chịu trách nhiệm quản trị và quản lý các vấn đề nội bộ khác nhau. Giám sát các vấn đề như quản trị khu vực, quản lý đất đai, thực thi pháp luật, công trình công cộng và các vấn đề nội bộ khác trong nước. Vai trò và cấu trúc của nó đã phát triển theo các khoảng thời gian lịch sử khác nhau.
[3] Mae: Kính ngữ Thái Lan. Về mặt kỹ thuật có nghĩa là mẹ, nhưng nó có thể được sử dụng để nói với những phụ nữ trẻ cao quý hoặc phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình như một dấu hiệu của sự tôn trọng và lịch sự, ngay cả khi họ không phải là mẹ.
[4] Sbai: Một bộ quần áo giống như khăn choàng hoặc vải ngực được mặc ở lục địa Đông Nam Á. Sbai được phụ nữ mặc như một chiếc khăn quấn ngực bằng lụa ở Campuchia, Lào và Thái Lan, trong khi ở ven biển Sumatra, Borneo và bán đảo Malay, thuật ngữ tương tự được sử dụng để mô tả một tấm vải đeo vai. Còn được gọi là phaa biang.
[5] Mae Sri Ruen: Một người phụ nữ được kính trọng và có ảnh hưởng hoặc một người phụ nữ có địa vị xã hội cao." Mae" là một kính ngữ được sử dụng để thể hiện sự tôn trọng, và "Sri Ruen" là một danh hiệu ngụ ý quý tộc hoặc cấp bậc cao.
ns 15.158.61.8da2