Trong suốt 21 năm cuộc đời, Phop đã trải qua nhiều kiểu tình yêu khác nhau. Anh rất yêu thương, quý mến cha mẹ, anh chị em và bạn bè của mình. Đây là một loại tình yêu vị tha. Tuy nhiên, gần đây, Phốp phát hiện ra một tình yêu hoàn toàn khác khiến cuộc sống của anh bị đảo lộn. Từng là một thanh niên trầm lặng và thực tế, giờ đây anh bị cuốn theo những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn, cuồng nhiệt, không ngừng khao khát người chiếm trọn tâm trí mình.
Khi trời đã xế chiều và ngày làm việc gần như đã kết thúc, Phop kết thúc chuyến tuần tra và đến gặp chỉ huy để báo cáo sự việc hàng ngày. Tuy nhiên, hôm nay anh không thể tập trung được. Mỗi lần anh cố gắng viết, ký ức về buổi tối hôm trước lại tràn ngập tâm trí anh. Anh nhớ rất rõ cảm giác mềm mại khi mũi họ chạm vào má nhau, đôi môi đầy đặn của Klao thôi thúc anh nghiêng người lại gần và thưởng thức chúng. Anh cố giấu đi nụ cười của mình nhưng không thể làm được.
"Than Muen thưa ngài, Than Muen thưa ngài," một trong những cấp dưới của anh gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
"Uhm, có chuyện gì? "Phop trả lời, cố gắng che giấu nụ cười không thể kiểm soát hình thành trên khuôn mặt anh ấy khi hồi tưởng về những gì đã xảy ra.
"Chắc Ngài đang có chuyện gì vui à...Ngài đã mỉm cười như vậy rất lâu rồi đó..," một trong những đại tá nhận xét. Anh ấy dường như thích thú với biểu hiện của Phop, khiến Phop tự hỏi liệu anh ấy có che giấu nụ cười của mình thành công không. Rất có thể là không. Anh ấy hẳn đã để nụ cười của mình phơi bày ra khi viết báo cáo, khiến những người khác nghi ngờ anh ấy.
"Đại loại là như thế..!!" Phop cười khúc khích đáp lại, nhưng các đồng nghiệp của anh ấy, bị hấp dẫn bởi thái độ của anh ấy, đã thúc ép anh ấy giải thích.
"Đó có phải như những gì tôi nghĩ ko! Ngài có một nụ cười ngọt ngào. Nó phải là về một cô gái trẻ! Cô ấy là ai? ” Một trong số họ hỏi, cho rằng Phop đã phải lòng một người phụ nữ.
"Không hoàn toàn" , Phop đã sửa lại giả định của họ, nụ cười yếu ớt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt anh ấy. Trái tim anh ấy không thuộc về một người phụ nữ, nhưng nó thực sự thuộc về chàng trai trẻ ngọt ngào sống trong chính ngôi nhà của anh ấy.
Cấp dưới của anh ta tiếp tục thẩm vấn anh ta, nhưng Phop biết rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để tiết lộ sự thật về cảm xúc của anh ta cho bất kỳ ai. Anh ấy lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện và quay lại viết báo cáo của mình, mặc dù suy nghĩ của anh ấy cứ trôi về phía người đã chiếm giữ tâm trí anh ấy.
Giữa sự ngọt ngào và quyến rũ mà anh ấy cảm thấy vào đêm hôm trước, cũng có một cảm giác khó chịu mờ nhạt. Klao, với đôi má đỏ mặt và đôi tai đỏ ửng, đã có dấu hiệu đáp lại cảm xúc của Phop. Tuy nhiên, anh ấy cũng có vẻ như đang phủ nhận, cố gắng tránh ở một mình gần anh ấy. Klao đã hành động không biết gì ngay cả khi Phop tán tỉnh anh ta rất rõ ràng.
Có vẻ dễ hiểu hơn nếu đây là Klao trẻ hơn, người đã dè dặt và che giấu cảm xúc của mình, trước khi anh ấy chuyển đến Thành phố Phichit. Nhưng Klao mới này thì khác. Anh ấy trung thực và cởi mở, nói lên suy nghĩ của mình một cách tự do. Tuy nhiên, anh ấy vẫn không chấp nhận, cũng không trực tiếp từ chối cảm xúc của Phop. Nó thật khó hiểu. Nếu Phop không giả vờ chết đuối đêm qua, có lẽ anh ấy thậm chí sẽ không có cơ hội đến gần Klao.
"Ồ, Muen Phop, Anh chuẩn bị về nhà à ?, một giọng nói trầm quen thuộc chào đón anh ta khi anh ta bước ra khỏi trung đoàn và đi về phía bến tàu để trở về nhà. Phop tạm thời gạt suy nghĩ của mình sang một bên và tập trung ánh mắt vào hình bóng đang đến gần của đồng nghiệp. Anh ấy gật đầu thừa nhận, chào hỏi anh ấy trước khi bình tĩnh trả lời.
"Vâng, anh khỏe không, Muen Harn?"
"Tôi vừa trở về từ đội tuần tra. Tôi đã may mắn vì những tên côn đồ đã không gây ra quá nhiều rắc rối hôm nay để tôi đỡ phải ghi chép nhiều. Nếu không, tôi có thể đã phải ở lại qua đêm để viết một báo cáo dài," Muen Harn trả lời, thở dài khi anh ấy đề cập đến tình huống bọn buôn lậu thuốc phiện. Điều này nhắc nhở Phop về vấn đề chưa được giải quyết mà anh ấy đã cân nhắc.
"Nói về bọn buôn lậu, Muen Harn, tôi nhận thấy rằng Ai'Cherd đã im lặng một cách bất thường trong những ngày này. Nó khá kỳ lạ," Phop nói lên câu hỏi đã đọng lại trong đầu anh ấy một thời gian. Chợ Pak Klong thường là nơi thường xuyên của Ai'Cherd và băng đảng của anh ta, anh ta gây rắc rối trong khu vực dường như theo đúng chu kì của anh ta hai đến ba lần một tháng. Luôn có tranh đấu và xung đột có sự tham gia của họ. Nhưng thật kỳ lạ khi gần đây không có bất kỳ tình huống tệ hại nào xảy ra cả. Một cái gì đó đã dường như ko đúng.
"Chà, một số cấp dưới của hắn ta gần đây đã bị bắt vì buôn bán thuốc phiện. Đó là điều tự nhiên khi anh ấy thận trọng hơn," Muen Harn trả lời một cách thờ ơ, như thể anh ấy không thấy điều đó đặc biệt đáng lo ngại. Phop sững sờ một lúc nhưng vẫn tiếp tục đặt thêm câu hỏi khi Harn không nói gì thêm.
"Anh đã để mắt đến Ai'Cherd chưa? Anh có nhận thấy bất kỳ hành vi bất thường nào không? ”
"Không hẳn, nhưng tôi đã chỉ định cấp dưới của mình giám sát hắn ta chặt chẽ. Cho đến nay, không có gì khác thường. Anh ấy vẫn uống rượu như thường lệ và thỉnh thoảng vẫn tham gia vào những tranh chấp nhỏ và vi phạm quy tắc," Muen Harn trả lời, dường như không quan tâm.
"Có phải vậy không? " Phop nói, giọng nói của anh ấy mang theo sự hoài nghi. Harn thở dài và nhẹ nhàng vỗ vai anh.
"Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, Ai'Phop. Ban đầu, tôi cũng có những nghi ngờ, giống như anh. Nhưng hóa ra một trong những cấp dưới bị bắt của Ai'Cherd gần đây đã chuyển vế từ thành phố Sam Khok. Ai'Cherd không biết về thuốc phiện được gửi từ Phra Nakhon đến Sam Khok để phân phối. Rõ ràng, đó là một bức bình phong được dựng ra trước khi bị bắt. Vì vậy, tôi nghĩ nó không liên quan đến Ai'Cherd," Muen Harn giải thích, chia sẻ quan điểm của mình.
Bất chấp lời giải thích của đồng nghiệp, Phop không thể rũ bỏ những nghi ngờ của mình. Có vẻ quá sớm để kết luận rằng Ai'Cherd không liên quan đến việc thu giữ thuốc phiện ở Sam Khok. Cha của Phop và cha của Muen Harn cũng tham gia vào cuộc điều tra. Số lượng thuốc phiện bị thu giữ là đáng kể, nếu chỉ là một thương nhân quy mô nhỏ thì không thể xử lý hết số hàng này một mình được. Hơn nữa, sẽ không có chuyện nếu như một tên lãnh đạo như Ai'Cherd biết về các hoạt động của cấp dưới của mình.
Phop tin rằng họ đang hoạt động thành nhóm, và có một cá nhân cấp cao hơn đang điều phối mọi hoạt động. Số lượng lớn thuốc phiện được bán ra mỗi tuần..Qua các cuộc tuần tra, binh lính cho biết một mạng lưới quan trọng hơn đang hoạt động.
"Tôi nghĩ tốt nhất là đừng vội kết luận. Chúng ta nên tiếp tục theo dõi tình hình," Phop đề nghị.
"Tất nhiên, chúng tôi không vội đưa ra phán xét. Anh không cần phải lo lắng về điều đó, Phop," Muen Harn cười đáp lại. Tuy nhiên, sự bất an vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của Phop.
Phop không thể không nhận thấy rằng Muen Harn dường như không chú tâm vào vụ án như anh ta mong đợi. Có vẻ như Muen Harn chỉ tập trung vào việc bắt các thương nhân nhỏ và không đào sâu hơn vào nguyên nhân gốc rễ. Mặc dù hầu hết việc buôn bán thuốc phiện xảy ra thuộc khu vực tuần tra của anh ấy, Phop nhận thức được rằng nếu không có được chỉ định thích hợp từ cấp trên, thì chuyện anh muốn can thiệp vào là không thể. Vì vậy anh ấy chỉ có thể lặng lẽ để mắt đến tình hình.
"Ồ, nhân tiện, tôi đã thấy Ai'Klao ở chợ hôm nay. Anh ấy đã ở với cô gái xinh đẹp của mình," Muen Harn đã thay đổi chủ đề.
Một cơn ghen tuông đột ngột dâng trào trong lồng ngực của Phop. Anh ta có vẻ căng thẳng trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đôi khi đến thăm bạn bè là chuyện bình thường" Phop trả lời, cố tỏ ra thờ ơ.
"Nhưng anh ấy dường như đến thăm cô Pim khá thường xuyên. Thật khó để tin rằng họ chỉ là bạn bè." Phop bị kích thích bởi những suy đoán nhàn rỗi của Muen Harn, điều này ám chỉ rằng Klao và Pim đang ngủ cùng nhau.
"Xin thứ lỗi, Muen Harn. Tôi có một số việc lặt vặt phải làm. Tôi đi trước đây ," Phop nói, lịch sự loại bỏ bản thân khỏi cuộc trò chuyện.
"Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ gặp lại sau" , Muen Harn tạm biệt với một nụ cười vui vẻ. Phop vội vã bỏ đi, sải bước dài. Khi đến bến tàu, anh ta hướng dẫn Kong lái thuyền về nhà, cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình trên đường trở về.
Trong quá khứ, trong một cuộc tranh cãi, Klao đã đề cập đến việc đến thăm Chợ Pak Klong để trò chuyện với bạn bè. Phop muốn tin rằng họ chỉ là bạn bè, nhưng việc Klao thường xuyên đến thăm cô Pim khiến anh ngày càng lo lắng với từng khoảnh khắc trôi qua.
***
Khi đến nhà, Phop thận trọng đi lên cầu thang, ánh mắt anh lướt qua quang cảnh xung quanh. Anh ta chỉ thấy mẹ mình đang ngồi giữa vô số vòng hoa trên sân, không có dấu hiệu của người mà anh ta đang tìm kiếm. Khi hỏi, anh ta biết rằng Klao đã đi ra ngoài và vẫn chưa quay trở lại, khiến anh ta bối rối hơn.
Tình yêu là một điều bí ẩn. Trong hai mươi mốt năm qua, Phop là một người đàn ông dựa vào lý trí. Anh ấy luôn để logic hướng dẫn cảm xúc của mình. Tuy nhiên, khi nói đến người anh ấy yêu, cảm xúc luôn được ưu tiên hơn lý trí. Anh ấy liên tục nhắc nhở bản thân phải cẩn thận và không để tình cảm của anh ấy dành cho Klao lấn át lí trí anh ấy. Anh ấy không muốn làm tổn thương em ấy lần nữa.
"Klao đã về rồi à". Phop cau mày một cách nghiêm khắc, nhưng giọng nói của mẹ anh đã phá vỡ sự im lặng, khiến anh phải ngẩng đầu lên khỏi tách trà mà anh đang nhấm nháp. Anh ta nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đi cùng với người hầu riêng đang đi về phía phòng mình -
"Klao."
"Đi chơi có vui ko ? Con đã mua được những gì ở chợ nào? ” Mẹ anh ấy đã hỏi.
"Không có gì nhiều, dì. Con chỉ đi nhìn xung quanh," Klao trả lời mẹ anh ấy với một nụ cười lịch sự, nhưng mắt anh ấy rời đi khi nhìn thấy Phop.
Đôi mắt của họ gặp nhau trong một khoảnh khắc thoáng qua trước khi họ nhanh chóng liếc đi.
"Con xin lỗi, dì. Người con hơi bẩn một chút, con xin phép đi tắm ạ," Klao nói.
"Được rồi, khi tắm rửa xong nhé hãy cùng ăn tối nhé ..". cô ấy nói.
Klao kính cẩn giơ tay lên chấp tay lạy chào dì trước khi đi về phía phòng ngủ. Phop cũng xin lỗi và đặt tách trà của mình xuống, theo sát Klao phía sau.
"Klao, " Phop kêu lên.
"Anh có điều gì muốn nói với em khôngP'Phop? "Klao đã trả lời khi họ rời khỏi tầm mắt của người khác. Anh ta quay sang đối mặt với anh ta, biểu hiện của anh ta đơn giản nhưng với một chút lo lắng nhấp nháy trong đôi mắt đen của anh ta khi anh ta bước đến gần hơn.
"Hôm nay em đã đến chợ Pak Klong? Phop hỏi.
Klao gật đầu, khuôn mặt của anh ấy không thay đổi cảm xúc. "Vâng, em đã đến đó hôm nay.
"Em đến làm gì vậy? "Anh ấy đã hỏi.
"Em đã đến thăm bạn bè của mình"
"Người bạn mà em đang đề cập đến là cô Pim à ?? "giọng nói của Phop rõ ràng nghiêm khắc, bộc lộ sự ghen tị không thể nhầm lẫn của anh ấy.
"Vâng, em đã đến gặp Pim, " Klao trả lời.
Những lời đó đập vào trái tim Phop như một cái đinh nhấm sâu vào một vết thương hở. Anh ấy không nói nên lời trong giây lát, và Klao nhanh chóng nắm bắt cơ hội để kết thúc cuộc trò chuyện trước khi Phop có thể lấy lại bình tĩnh.
"Nếu anh không có gì khác để hỏi em, em xin phép.." . Klao quay lưng lại với anh ta và bước vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại. Tiếng cửa đóng lại kèm theo tiếng thở dài thất vọng của Phop. Anh ta chỉ đơn giản là đứng đó, nhìn lại cánh cửa gỗ đóng kín trước phòng ngủ của Klao trong sự bối rối.
Hôm qua, những cử chỉ nhút nhát của Klao cho thấy rõ ràng rằng em ấy có tình cảm với Phop. Vậy tại sao em ấy lại tránh anh ta và tiếp tục đến thăm cô Pim? Phop không thể hiểu Klao đang nghĩ gì vào lúc đó - cho dù anh ta chỉ đơn giản là bối rối hay nếu có những lý do cơ bản khác mà anh ta từ chối đối mặt.
Có phải vì xã hội coi đồng tính luyến ái là đồi trụy không? Klao có từ chối chấp nhận tình cảm của anh ấy dành cho Phop, và thay vào đó có ý định theo đuổi mối quan hệ với cô Pim không?
Ánh mắt sắc bén của Phop rất kiên định. Anh ấy không thể để câu chuyện giữa họ không rõ ràng lâu hơn nữa. Anh ấy cần tìm cách để có một cuộc trò chuyện thẳng thắn và chân thành với Klao, để hiểu được em ấy thực sự cảm thấy thế nào về điều này.
Anh ấy có thể thấy rằng Klao rõ ràng quan tâm đến anh ấy, nhưng ngay cả khi anh ấy dự đoán phản ứng của Klao có thể là gì, anh ấy vẫn sợ câu trả lời của em ấy. Dù bằng cách nào, Phop đã đi đến quyết định rằng anh ta không nên từ bỏ dễ dàng.
***
Ngay khi cánh cửa đóng hoàn toàn, tôi dựa lưng vào nó, thở dài to. Gần đây, tôi đã giữ lại lời nói của mình và trốn tránh Phop để tránh các cuộc trò chuyện, nhưng tôi đã không nói dối khi tôi nói rằng tôi đã đến thăm Pim trước đó. Tôi thực sự đã đến gặp cô ấy hôm nay. Khi được hỏi về Ai'Cherd, Pim nói rằng cô ấy ít hoạt động trong thời gian này, không đến nhà thổ và phục vụ khách của cô ấy thường xuyên như trước đây, vì vậy cô ấy không có nhiều thông tin về nơi ở của Ai'Cherd. Tôi cảm thấy thất vọng với câu trả lời đó vì có vẻ như Ai'Cherd sẽ là manh mối dẫn đầu tốt nhất trong việc tìm kiếm thông tin về Klao.
"Ai'Cherd có nói gì về tôi trước khi tôi biến mất không? "Tôi đã hỏi.
"Không, hắn ta chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về anh cả ", cô ấy trả lời.
"Và tôi chưa bao giờ nói với cô tôi sẽ đi đâu?"
"Không hề"
Tôi đã thử diễn đạt câu hỏi theo một cách khác, nhưng câu trả lời của cô ấy vẫn giữ nguyên, khiến tôi cảm thấy chán nản. Tại sao Klao phải giữ mọi thứ cho riêng mình như thế này? Thấy không? Khi một cái gì đó như thế này xảy ra, không ai biết bất kỳ chi tiết nào về cách anh ta biến mất, và tôi không thể cố gắng tìm anh ta nếu tôi không biết bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra.
"Khun Klao, tôi nghĩ rằng có lẽ Ai'Cherd không liên quan gì đến thuốc phiện. Hắn ta có thể chỉ là một tên côn đồ, vì hắn ta thực sự khá hèn nhát.Hắn sẽ không muốn mình dính líu đến những người cảnh sát hay đội tuần tra" cô ấy nói.
Câu nói cuối cùng mà Pim đã nói với tôi trước khi tôi trở về nhà...Nó cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi, khiến lông mày của tôi nhíu lại với nhau thật chặt. Nếu tôi không biết từ giấc mơ rằng Ai'Cherd có liên quan đến hành vi đáng ngờ, tôi có thể đã tin cô ấy. Dường như có sự thao túng ở đây, và từ những gì tôi đã thấy và nghe thấy trong giấc mơ của mình, tôi không thể loại bỏ bất kỳ nghi ngờ nào.
Nghe có vẻ lạ khi tôi tin tưởng vào giấc mơ của mình một cách nghiêm túc, trực giác của tôi đang nói với tôi rằng những gì tôi mơ là có thật. Có lẽ Klao chỉ là điều tra theo con đường thuốc phiện và thấy mình không may dính líu đến Ai Cherd, vì vậy anh ta rời khỏi nhà để làm điều gì đó về nó. Rất có thể Ai'Cherd là người đã khiến Klao biến mất.
Tôi nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi, thái dương của tôi đập sau một ngày dài suy nghĩ. Trong hai mươi năm cuộc đời, tôi đã phải đối mặt với vô số khó khăn, nhưng khoảnh khắc này cảm thấy khó khăn nhất. Tìm đường trở lại ngày nay có vẻ là một nhiệm vụ khó khăn một cách khó khăn, nhưng điều thậm chí còn khó khăn hơn là cố gắng đẩy một người đàn ông cụ thể ra khỏi tâm trí tôi.
Tôi càng nghĩ về anh ấy, tôi càng trở nên bối rối. Tình huống mà P'Phop giả vờ chết đuối ngày hôm qua đã chứng minh sự nghi ngờ của tôi rằng tôi có tình cảm với anh ấy. Lựa chọn duy nhất của tôi là tránh xa anh ấy và giả vờ thờ ơ, hy vọng anh ấy sẽ ngừng theo đuổi tôi và hiểu rằng tôi không có tình cảm với anh ấy. Tuy nhiên, sau ba tháng chúng tôi ở bên nhau cho đến nay, tôi nhận ra đây sẽ không phải là một nhiệm vụ dễ dàng như tôi nghĩ ban đầu.
P'Phop là một người đàn ông có niềm tin mãnh liệt, luôn duy trì sự kiên định đối với cảm xúc thật của mình và ra sức theo đuổi những ham muốn của bản thân. Anh ấy thậm chí còn đi ngược lại mong muốn của cha mẹ mình là hủy bỏ lễ đính hôn với gia đình của Wanna. Chính vì lý do này mà tôi đã buồn bã chán nản khi nghĩ rằng anh ấy làm vậy vì một người khác không phải là tôi và điều đó làm tôi đau đớn.
Đó là bởi vì anh ấy tin tôi là một người khác. Anh ấy yêu nong của mình tên là Klao. Không phải Nakhun, một sinh viên đại học năm thứ ba. Tôi không thể tiết lộ danh tính thật của mình, vì vậy tôi đã tránh mặt anh ấy càng nhiều càng tốt, tìm kiếm Klao để cuối cùng tôi có thể trở về nhà..
Nhưng sẽ mất bao lâu để Klao quay trở lại? Một tuần, một tháng, hay thậm chí một năm? Trái tim tôi không đủ mạnh mẽ để chịu đựng điều này.
Làn gió nhẹ và ánh sáng vàng của mặt trời chạng vạng thấm qua các khe hở trong phòng. Cửa sổ hơi hé ra. Tôi mở mắt ra và với lấy khố, chuẩn bị đi tắm trước bữa tối, đồng thời đưa ra quyết định chắc chắn.
Bất kể anh ấy thích Klao hay tôi, Klao và tôi đều đồng ý rằng mối quan hệ này không nên xảy ra. Tốt hơn là nên ngăn chặn nó thậm chí bắt đầu. Tốt hơn là đầu hàng trước sự đau khổ bây giờ và chịu đựng một mình, thay vì gây ra nỗi đau và nỗi buồn tột cùng cho cả hai chúng tôi trong tương lai.
Mối quan hệ này sẽ là thảm họa.
***
Trong quá khứ, tôi sẽ trả lời mơ hồ bất cứ khi nào P'Phop hỏi liệu tôi có cố tình tránh anh ấy không. Nhưng bây giờ tôi không còn có thể che giấu nó nữa, và tôi không còn quan tâm đến việc tôi cố tình tránh mặt anh ta như thế nào.
P'Phop đã cố gắng tìm cách để chúng tôi ở một mình với nhau, nhưng tôi đã cắt đứt cơ hội của anh ấy bằng cách không rời khỏi phòng thường xuyên. Do đó, thay vào đó, anh ấy đã hỏi về việc kiểm tra các bài học của tôi, nhưng tôi đã tránh anh ấy bằng cách giả vờ rằng tôi bị đau đầu và cần nghỉ ngơi. Anh ấy có vẻ chán nản, nhưng anh ấy giỏi che giấu sự thất vọng của mình, và thay vào đó bày tỏ sự cảm thông của mình.
Anh ấy không nhận ra tôi khó khăn như thế nào khi mạnh mẽ và duy trì sự bình tĩnh như thế này, nhưng tôi phải làm điều đó vì lợi ích của cả hai chúng tôi. Mới sáng nay P'Phop gần như đã tìm thấy cơ hội nói chuyện riêng với tôi, nhưng Kong đã vội vã thông báo cho anh ấy về một vấn đề khẩn cấp, thay vào đó yêu cầu anh ấy phải đi làm ngay lập tức. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Khun Klao, bạn đang tức giận Than Muen về điều gì vậy? "Chuay, người dường như đã bí mật quan sát chúng tôi trong một thời gian, đã hỏi tôi sau bữa trưa một ngày.
Tôi do dự một lúc trước khi trả lời, "Tại sao anh nghĩ rằng tôi đang tức giận anh ấy?"
"Khun Klao... dường như không muốn nói chuyện với Than Muen nữa"
"Tôi không giận anh ấy. Tôi chỉ... đừng bận tâm. Tôi sẽ gặp Kaew hôm nay," tôi nói. "Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi gặp anh ấy. Anh đi chuẩn bị thuyền đi chúng ta ra ngoài ."
"Vâng, thưa câuz".
Người hầu vội vàng, làm theo lệnh của tôi và chuẩn bị thuyền. Trong khi chờ đợi, tôi đi vào bếp và yêu cầu dì Muan chuẩn bị hai món ăn nhẹ khác nhau, để làm quà cho Kaew. Sau đó, với những món ăn trong tay, tôi đi bộ đến bến tàu để bắt đầu hành trình đến nhà anh ấy.
Trở lại cuộc sống bình thường của tôi với tư cách là Nakhun, nong của tôi, Pan, xuất thân từ một gia đình giàu có và giàu có. Cha mẹ anh ấy là cổ đông lớn trong cả cửa hàng bách hóa nổi tiếng và khách sạn có uy tín - nhiều hơn cả những gì tôi có thể hiểu được. Trong khoảng thời gian lịch sử này, tôi hiện đang ở trong đó, Kaew rất giống Pan. Giống như cha của Pan, cha của Kaew cũng giữ một vị trí có ảnh hưởng trong xã hội. Tuy nhiên, thay vì là một cổ đông, anh ấy đã giữ một vị trí quyền lực là Phraya thuộc Bộ Metropolitan, và Kaew là đứa con út, được gia đình yêu mến.
So với những người đàn ông khác của thời đại đó, Kaew có vẻ tinh tế hơn đáng kể. Có những lúc tôi tình cờ nghe được tin đồn về đứa con trai út của gia đình quý tộc này, nói rằng anh ta quá yếu đuối để trở thành một người đàn ông. Nhưng điều đó không khiến bố mẹ anh ấy cảm thấy bực bội hay thất vọng theo bất kỳ cách nào. Ngược lại, họ yêu và trân trọng Kaew như thể anh ấy là một viên ngọc quý.
"P'Klao, " một giọng nói nhẹ nhàng gọi ngay khi tôi bước lên sân từ cầu thang. Chàng thanh niên hiền lành đang ngồi trong gian nhà nhanh chóng đứng dậy và bước tới chào đón tôi. Khuôn mặt của anh ấy có vẻ hơi buồn, không vui vẻ và rạng rỡ như bình thường, điều đó khiến tôi ngạc nhiên.
"Anh đến thăm tôi à?"
"Vâng, tôi đã ghé qua để mang một ít đồ ăn nhẹ cho anh. Có chuyện gì vậy? Anh cảm thấy không khoẻ à? ” Tôi hỏi, đầy lo lắng.
Kaew lắc đầu đáp lại, nở một nụ cười nhạt có vẻ khá buồn đối với tôi.
"Tôi ổn. Chắc hẳn anh đã mệt vì đi 1 quãng đường xa tới đây. Hãy ngồi xuống và thưởng thức đồ ăn nhẹ. Ở tầng dưới chắc sẽ tốt hơn, trời mát hơn nhiều khi có gió," Kaew chỉ về phía một gian nhà nhỏ trong vườn.
Tôi bước đến và nhận thấy màu nhợt nhạt, mệt mỏi trên khuôn mặt anh ấy. Kaew trông rối bời, khác biệt đáng kể so với lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt của anh ấy tối hơn bình thường, và đôi má đầy đặn và mủm mỉm của anh ấy dường như hơi chùng xuống, như thể anh ấy vừa hồi phục sau một căn bệnh hoặc chán ăn.
Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện sau khi những người hầu mang bộ trà và đồ ăn nhẹ trên khay. "Gần đây anh không đi chơi nữa à? Tôi đã đi chợ và không thấy anh. Tôi đến gặp anh hôm nay vì tôi nghĩ về anh."
"Tôi không muốn ra ngoài," anh ấy trả lời với một giọng nặng nề. Ánh sáng trong mắt anh ấy từng tỏa sáng như mặt trời giữa trưa. Nhưng bây giờ chúng dường như đã mờ đi, như thể bị bao phủ bởi những đám mây xám. Chàng trai trẻ vui vẻ ngày nào đã biến thành một người u sầu . Rõ ràng là có điều gì đó đã xảy ra.
"Còn anh thì sao, P'Klao? Anh dạo này thế nào?"
"Tôi ổn, " tôi trả lời, đặt tách trà rỗng xuống. Bàn tay yếu ớt của Kaew với lấy ấm trà, rót trà và đổ đầy cốc của tôi. Tôi quan sát hành động của anh ấy, hạn chế bản thân nhìn chằm chằm vào anh ấy quá trắng trợn.
Tôi không thể tiếp tục xem anh ấy như thế này. "Kaew, anh có chắc là anh ổn không? Nhìn tình hình của anh khá đáng lo ngại."
Tay anh ấy, đang rót trà, dừng lại giữa không trung, và anh ấy im lặng một lúc trước khi đặt ấm trà xuống và thở dài nặng nề.
"Tôi đã nói dối. Tôi bây giờ đang rất khổ sở. Tôi.. đau lòng."
" Thất tình sao?" Tôi nhướng mày, sửng sốt trước sự thừa nhận bất ngờ của anh ấy. Kaew gật đầu đáp lại, mỉm cười buồn bã với tôi.
"Vâng, cách đây không lâu, P'Jom nói với tôi rằng anh ấy phải cắt đứt mối quan hệ của mình với tôi. Cho đến bây giờ anh ấy luôn cư xử mơ hồ, không bao giờ cho tôi một câu trả lời dứt khoát về bất cứ điều gì. Nhưng lần này, anh ấy đã trả lời rõ ràng. Tôi hoàn toàn bị bỏ rơi," Kaew tiết lộ, giọng nói của anh ấy nhuốm màu nỗi buồn.
Tôi ngồi im lặng, không biết làm thế nào để an ủi anh ấy. Tôi không có kỹ năng đưa ra lời khuyên, hoặc an ủi người khác. Tôi cũng vậy, đã trải nghiệm tình yêu chưa được thỏa mãn, và biết nỗi đau mà nó mang lại. Chúng tôi đã chia sẻ cùng một nỗi buồn.
"Không sao nếu anh nghĩ tôi bị điên, " Kaew thì thầm, chìm đắm trong suy nghĩ. "Tôi biết thật bất thường khi tôi yêu một người đàn ông thay vì một người phụ nữ.
"Tôi không nghĩ bạn điên chút nào. Chúng ta đều là con người. Nếu một người yêu một người khác, điều đó có vấn đề gì sao? ” Tôi đã nói chắc chắn. Kaew mở to mắt, hơi sửng sốt, trước khi cười khúc khích nhẹ nhàng và lộ ra một nụ cười thành thật. Đó là sự sống động nhất mà anh ấy thể hiện trong cuộc nói chuyện của chúng tôi hôm nay.
"Anh biết đấy, P'Klao, anh là người đầu tiên nói như thế này với tôi. Những người khác có lẽ nghĩ tôi bị điên. Tôi thậm chí còn cảm thấy tội lỗi vì có thể khiến gia đình tôi cảm thấy xấu hổ về tôi. Nhưng may mắn thay, bố mẹ tôi phớt lờ lời nói của người khác, và vì điều đó tôi thật may mắn." Câu cuối cùng nghe có vẻ như anh ấy đã thì thầm với chính mình, nhưng tôi thực sự hiểu cảm xúc của anh ấy.
Thật vậy, trong khoảng thời gian này, việc đồng tính luyến ái phải chịu nhiều lời lăng mạ. Kaew có thể đã phải đối mặt với nhiều thách thức ở độ tuổi trẻ như vậy. Anh ấy trẻ hơn tôi, nhưng anh ấy có vẻ dũng cảm và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ít nhất, Kaew đã có can đảm để làm theo trái tim mình.
"Nhưng ngay cả như vậy, ngay cả khi đó là một người phụ nữ tôi yêu, nếu cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn sẽ cảm thấy tổn thương và chán nản", Kaew tiếp tục, giọng nói của anh ấy run lên một chút. Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng siết chặt vai anh ấy, mang đến cho anh ấy sự ấm áp và cảm thông.
Trong khoảng thời gian ba tháng tôi biết cả hai người họ, có rất nhiều lần Jom dường như quan tâm sâu sắc đến Kaew. Anh ta giả vờ khó chịu với Kaew, nhưng anh ta vẫn cho phép anh ta đi theo anh ta bất cứ nơi nào anh ta đến. Anh ta hộ tống anh ta trở về nhà khi bên ngoài trời tối, ngay cả khi Kaew có người hầu đi cùng và điều đó không cần thiết, vì thực tế anh ta cũng là một người đàn ông. Và khi anh ấy nghĩ rằng Kaew không nhìn, anh ấy nhìn anh ấy với đôi mắt dịu dàng như vậy.
Anh ấy có thể chỉ đơn giản là quan tâm như một người anh trai, hoặc nó có thể là một cái gì đó sâu sắc hơn thế. Tuy nhiên, cuối cùng, P'Jom đã từ chối Kaew. Anh ấy đã chọn không tiếp tục mối quan hệ của họ theo cách của những người yêu nhau, mà là như những người anh em.
"Bạn không nghĩ nó buồn cười sao, P'Klao? Điều này đã xảy ra gần một tháng trước, nhưng bây giờ tôi vẫn nghĩ về anh ấy, mặc dù anh ấy chưa bao giờ... chưa bao giờ quay lại nhìn tôi một lần. " Kaew đã nói.
"Không, bởi vì anh thực sự yêu anh ấy rất nhiều, phải không? Yêu ai đó sâu sắc đến mức khiến chúng ta đau đớn là điều bình thường," tôi xoa xoa bờ vai mỏng manh của anh ấy, an ủi anh ấy. "Mặc dù bây giờ nó rất, nhưng cơn đau rồi sẽ được chữa lành theo thời gian thôi..Hãy cố gắng lên nhé..."
"Tôi cũng nghĩ vậy.." anh ta lẩm bẩm.
Tôi đã cố gắng đánh lạc hướng anh ấy bằng cách mời anh ấy ăn đồ ăn nhẹ. Bàn tay mỏng manh của anh ấy lấy thức ăn rất nhẹ nhàng, nhai nó một cách chu đáo, nhưng tâm hồn anh ấy dường như ở rất xa, như thể anh ấy không thể nếm được vị ngọt trong đó chút nào.
"Nhưng P'Klao, anh biết gì không? Ngay cả khi tôi có thể quay ngược thời gian, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy bằng cả trái tim mình và theo đuổi anh ấy như trước đây," Kaew nói với niềm tin.
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi đã yêu anh ấy từ khi còn nhỏ. Tôi không biết tôi có thể yêu ai, nếu không phải anh ấy. Mặc dù tôi buồn, nhưng tôi vẫn có thể nói rằng tôi không hối hận vì đã ít nhất tôi đã từng hết lòng cam đảm bày tỏ lòng mình. "
"Ngay cả khi biết rằng người ấy có thể không đáp lại cảm xúc của anh ư"
"Hối hận vì tôi đã cố gắng, và hối hận vì tôi không có cơ hội để làm điều đó, là hai điều rất khác nhau. Nhưng thực tế đúng là không có gì phải hối tiếc khi biết rằng tôi đã cố gắng hết sức," Kaew thú nhận, nụ cười của anh mang một chút buồn bã. Tôi ngồi lặng lẽ, ngưỡng mộ sức mạnh và sự lạc quan của anh ấy. Nhưng tôi thiếu sự can đảm đó. Tôi tràn ngập nỗi sợ hãi - sợ không được Phraya và Dì chấp nhận, sợ P'Phop trở thành chủ đề của tin đồn, và trên hết, tôi sợ rằng nếu tôi chấp nhận đối diện với cảm xúc thật của mình, cuối cùng tôi sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.
Mặc dù bây giờ tôi đang đau đớn.
"Đổi lại là anh thì sao? Anh sẽ hành động như thế nào nếu anh đang ở trong tình huống mà tôi đang đối mặt bây giờ? ” Anh ấy đã hỏi.
"Tôi không biết" tôi buộc phải mỉm cười, mặc dù tôi đã cảm thấy câu trả lời rõ ràng trong trái tim mình. Tôi thừa nhận rằng tôi là một kẻ hèn nhát, nhưng cũng có rất nhiều yếu tố khác ngăn cản tôi làm theo mong muốn của trái tim mình.
Anh ấy thở dài. "Đúng là việc đưa ra quyết định rất khó khăn. Tôi chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Nếu anh yêu ai đó, hãy theo đuổi nó. Đừng để mọi chuyện kết thúc không hạnh phúc như tôi." Kaew mỉm cười với tôi, giống như chàng trai trẻ vui vẻ mà tôi đã quen. Nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy người bạn này của tôi sở hữu được một sức mạnh để vượt qua những khó khăn khác nhau.
Chúng tôi ngồi cùng nhau và trò chuyện cho đến tối, khi anh ấy mời tôi ở lại và ăn tối. Tôi chưa muốn trở về nhà và đối mặt với P'Phop, vì vậy tôi đã đồng ý ở lại và ăn với anh ấy.
Vào thời điểm chúng tôi sẵn sàng nói lời tạm biệt cuối cùng, bầu trời đã hoàn toàn tối.
"Chúc anh trở về an toàn nhé, P'Klao" Kaew đi cùng tôi đến bến tàu vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi vẫy tay trở lại, nhìn vào bóng người nhỏ bé đã theo dõi tôi một lúc, trước khi trở về nhà của anh ấy.
Tôi cảm nhận được sự đấu tranh giữa nỗi nhớ nhà và sự rung động nơi mình . Tôi đã trở nên gắn bó với P'Phop, và nếu tôi tìm được đường trở lại , tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại anh ấy nữa.
Tại sao định mệnh lại phải chơi một trò chơi tàn nhẫn với tôi như vậy, và đẩy tôi vào tình huống khó khăn như vậy?
Đi trên sông nước vào ban đêm khác với ban ngày. Có ít phương tiện di chuyển hơn, với những chiếc thuyền đi qua nhau ít hơn. Môi trường xung quanh yên tĩnh, và chỉ có âm thanh của những chiếc mái chèo ngâm mình trong nước phá vỡ sự im lặng. Tôi ngồi trong tĩnh lặng, cho phép suy nghĩ của mình lang thang khắp nơi, cho đến khi tôi nhìn thấy nhà của Phraya Pichai đang đến gần ở phía xa. Có một hình bóng của một người đang ngồi và chờ đợi ở đó, khiến trái tim tôi đập nhanh.
"Đó không phải là Than Muen ở đằng kia sao?" Tôi thở dài trước sự thay đổi của số phận. Có vẻ như P'Phop đã cố tình chờ đợi tôi, và tôi đã bị mắc kẹt. Thật quá khó để thoát khỏi anh ta. Lần này tôi sẽ tìm cách tránh anh ta như thế nào?
"Tại sao anh lại ngồi đây? " Tôi hỏi một cách bình tĩnh khi thuyền cập bến, bước lên gian nhà. Tôi giả vờ như thể tôi không biết tại sao anh ấy lại ngồi đó chờ tôi.
"Chuay, anh có thể rời đi". Anh ấy đã không trả lời tôi, nhưng thay vào đó quay lại để đưa ra hướng dẫn cho người hầu của tôi. Tôi nhìn anh ta, âm thầm ra lệnh cho anh ta không được đi, nhưng Chuay lo lắng liếc nhìn giữa P'Phop và tôi, người đã có vẻ mặt nghiêm khắc.
"Vậy thì tôi xin đi vào trước ạ..".
Cuối cùng, có vẻ như nỗi sợ P'Phop của người hầu đã chiến thắng, vì vậy anh ta đã đưa cho tôi một cái nhìn xin lỗi và nhanh chóng rời đi. Tôi mím chặt môi, cảm giác lo sợ đè nặng lên tôi khi tôi nhìn anh ấy rời đi.
Liệu anh ấy có quá nghe lời người khác hơn chủ nhân của mình không? Dù sao thì anh là người hầu của ai?' Tôi đã lầm bầm trong bụng mình.
Sự im lặng một cách đáng sợ đến lúng túng ngay lập tức giáng xuống chúng tôi. Khi chỉ còn P'Phop và tôi, tôi bắt gặp đôi mắt sắc bén của anh ấy vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi với cường độ không lay chuyển. Tuy nhiên, tôi đã phải chấp nhận chịu thua sau một lúc, vì tôi không thể chịu đựng được cuộc chiến tranh lạnh này. Miễn cưỡng, cuối cùng tôi đã đồng ý đối mặt vào một cuộc nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.
"Làm ơn hãy vào trong đi. Trời đang tối dần, trời mưa phùn, và có rất nhiều muỗi. Chúng ta sẽ bị ốm nếu chúng ta ở ngoài đây."
"Nhưng nếu chúng ta vào trong, em sẽ tránh tôi một lần nữa, phải không? " Anh ấy hỏi, giọng anh ấy nhuốm màu tổn thương. Tôi nhắm mắt lại một lúc để đáp lại điều đó, đứng đó như một con rối, trong thời gian đó P'Phop đã nắm lấy tay tôi.
"Nếu tôi không đợi và gặp em khi em trở về nhà hôm nay, chúng ta thậm chí sẽ không có cơ hội nói chuyện như thế này, phải không?"
"P'Phop, buông tay em ra.." tôi đã cố gắng kéo tay mình ra, nhưng anh ấy đã giữ chặt nó, phá bỏ đi sự cố gắng của tôi. Trước khi tôi có thể thoát ra được, P'Phop đã kéo tôi về phía anh ấy, vòng tay qua eo và ôm tôi thật chặt.
"P'Phop, buông ra! Những người khác sẽ thấy chúng ta! ”
"Tôi không quan tâm. Hãy để họ thấy. Ngay bây giờ, tất cả những gì tôi quan tâm là tại sao em lại hành động theo cách này. Tại sao em không nói chuyện với tôi nữa?" Anh ấy hỏi một cách đau đớn.
"Klao, em đã biết rồi, phải không?"
Tôi quay mặt đi trước câu hỏi đó. "Biết gì cơ chứ?" Tôi đã hỏi.
"Em biết tôi cảm thấy thế nào về em.
"..."
Tôi không trả lời, vì vậy P'Phop nhẹ nhàng giữ cằm tôi giữa các ngón tay của anh ấy, nâng mặt tôi lên để đối diện với mắt anh ấy. Cứ như thể tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình được phản chiếu trong sâu thẳm đôi mắt của anh ấy, nơi chứa đầy ham muốn và khao khát. Gò má ứng hồng và trái tim đập nhanh của tôi đã phản bội tôi.
"Nếu em không biết tôi cảm thấy thế nào về em, em sẽ không tránh tôi theo cách đó. Và khi tôi ôm em như thế này, em sẽ không đỏ mặt."
Chết tiệt, tại sao tôi phải cảm thấy dễ bị rung động như vậy đối với anh ta? Tôi đã bị sự trung thực của cảm xúc phản bội lại mình. Tôi biết rằng P'Phop coi sự im lặng của tôi như một phản ứng.
"Tôi thậm chí không biết nó đã xảy ra như thế nào và khi nào. Nhưng bây giờ tôi không bao giờ có thể rời mắt khỏi em. Tôi muốn ở gần em mọi lúc. Tôi muốn là người chăm sóc em. Tôi muốn ở bên cạnh em mãi mãi." Giọng nói của anh ấy kiên định , khẳng định niềm tin vào từng lời nói, khiến cơ thể tôi như có hàng trăm sợi tơ cảm xúc mãnh liệt đang thi nhau chạy quanh . Ánh mắt như thiêu đốt của anh ấy là một loại phép thuật nào đó, khiến tay tôi dần yếu đi. Tôi cảm thấy rất bản thân mình như kiệt sức, phải đấu tranh để đối diện thậm chí đứng vững.
"Klao, " P'Phop dựa trán vào trán tôi và thì thầm nhẹ nhàng, "Tôi không còn nhìn em như một người em trai nữa, nhưng với tư cách là một người đàn ông mà tôi muốn dành cả cuộc đời mình ở bên cạnh, cho đến hơi thở cuối cùng."
Cảnh vật xung quanh chúng tôi im ắng. Âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng đập dữ dội của chính trái tim tôi. Sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi đã nhận thức được những gì Phop đã nói với tôi, nhưng được nghe nó trực tiếp từ anh ấy đột nhiên mọi thứ như vỡ oà. Tất cả những cảm xúc này xoay và nhảy múa trong tôi, và tôi không thể phân biệt được liệu tôi đang trải qua hạnh phúc, sốc hay lo lắng.
"Còn em thì sao? " Anh ấy đã hỏi.
"..."
"Em cảm thấy thế nào về tôi? " Anh ấy hỏi một lần nữa trước sự bối rối của tôi. Tôi dừng lại một lúc, hít một hơi thật sâu, trước khi ngẩng mặt lên để trả lời. Tuy nhiên, một khi mắt chúng tôi gặp nhau, bất kỳ lời nào mà tôi định nói đột nhiên biến mất.
Ánh mắt mãnh liệt của P'Phop dừng lại ở môi tôi, khiến tôi nuốt họng một cách lo lắng, và vô tình cũng nhìn chằm chằm vào đôi môi của anh ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi dường như mất hết nhận thức về bản thân và thực tế. Cứ như thể chúng tôi là hai người duy nhất còn tồn tại. Như thể không có giới hạn, không có quy tắc, không có lý do.
Khi bờ môi mềm mại của anh ấy hạ xuống bờ môi tôi, tôi nhắm mắt lại và đầu hàng. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng, xa lạ, đôi môi của chúng tôi run rẩy. Chúng tôi nhẹ nhàng âu yếm nhau trong những cái vuốt ve nóng bỏng, và sau đó dừng lại, trước khi đôi môi anh ấy chạm xuống môi tôi với một nụ hôn sâu hơn.
"Ahh.. " Tôi bất ngờ rên rỉ bàn tay to lớn của P'Phop nâng và giữ chặt cằm tôi rồi ấn mạnh môi mình xuống...
Âm thanh cháy bỏng của những nụ hôn giữa chúng tôi vang vọng trong im lặng. Thời gian càng trôi qua, anh ta càng trở nên tham lam và đòi hỏi hơn. P'Phop hôn tôi hết lần này đến lần khác cho đến khi tôi cảm thấy hoa mắt và thở hổn hển, nhưng điều đó dường như chỉ tiếp thêm cho anh ấy cơ hội tiến vào khoang miệng tôi và quấn quýt với cái lưỡi nóng bỏng của tôi.
Anh ấy rên rỉ, khiến tôi đỏ mặt. Tay tôi siết chặt áo sơ mi của anh ấy, khi tôi lúng túng đáp lại từng nụ hôn của anh ấy. Đây là nụ hôn đầu tiên trong đời tôi, và tôi chưa bao giờ tưởng tượng là nó lại ngọt ngào say đắm và nồng nàn đến vậy.
Tôi không biết chúng tôi đã hôn nhau như vậy trong bao lâu cho đến khi P'Phop chuyển sang hôn nhẹ khóe môi tôi, trước khi rút lui. Tôi ngước mắt lên để đối diện gương mặt anh ấy, má tôi đỏ ửng lên khi tôi nhận ra ham muốn mãnh liệt phản chiếu lại trong ánh mắt của anh ấy.
"Klao, tôi phải nói với em một lần nữa rằng...
"..."
"Anh yêu em"
ns 18.68.41.175da2