Vầng trăng tròn to vẫn soi sáng bầu trời khi tôi và P'Phop quay về nhà. Chúng tôi đã dành cho nhau một khoảng thời gian ngồi tĩnh lặng bên bến thuyền cạnh bờ sông ,ôm nhau và trò chuyện. Trong suốt quá trình đó, chia sẻ sự hiểu biết sâu sắc hơn về nhau. Tôi nép vào ngực P'Phop, tận hưởng làn gió mát thỉnh thoảng lướt qua chúng tôi. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi có cảm giác ấm áp và thoải mái đến vậy. Trái tim tôi dường như được tiếp thêm năng lương bỗng cảm thấy mạnh mẽ và bây giơ tôi không sợ bất cứ điều gì nữa cả..1028Please respect copyright.PENANA53UkEBjIrd
"Bây giờ đã đến giờ đi ngủ. Chúc anh ngủ ngon," tôi thì thầm nhẹ nhàng khi đứng trước cửa phòng ngủ. Tôi mỉm cười ngước nhìn người đàn ông cao hơn vẫn nắm chặt tay tôi không muốn buông ra. Thay vì buông tay ra và quay về phòng, P'Phop lại tỏ ra miễn cưỡng, nhìn tôi với đôi mắt to tròn cho đến khi tôi buộc phải hỏi..
"Anh không cần đi ngủ sao? Ngày mai còn phải đi làm nữa."
"Anh có thể ngủ với em được không?" anh ấy hỏi.
Câu hỏi của anh ấy khiến mắt tôi mở to ngay lập tức. Chờ đã, chúng tôi vừa thú nhận tình yêu của mình, và chúng tôi chỉ mới bắt đầu mối quan hệ chưa đầy một giờ. Anh ấy có nên yêu cầu đòi tôi ngủ với anh ấy không? Anh ấy thật là một người đàn ông đầy mưu mô mà! Thái độ nghiêm khắc, lịch sự của anh ấy chỉ là một mặt để che đậy, phải không?
Nhưng vẻ như những người trước mặt cũng khá gợi cảm...
"Không, chúng ta không thể" tôi từ chối, khóe miệng tôi co giật lên khi tôi thấy sự thất vọng trên khuôn mặt anh ấy. Trên thực tế, tôi thực sự không nên từ chối như vậy chút nào. Tôi không phản đối ý tưởng ngủ với anh ấy, việc những người yêu nhau ngủ cùng nhau là điều bình thường. Nhưng tôi đã không cho phép anh ấy vì tôi sợ người khác sẽ nhìn thấy. Bên cạnh đó, tôi phải trêu chọc anh ấy một chút chắc sẽ không làm tổn thương anh ấy đâu hơ..~*~
Rốt cuộc, trước đây anh ấy cũng đã trêu chọc tôi khá nhiều, vì vậy thật công bằng khi cho anh ấy nếm thử một chút cảm giác bị trêu chọc là như thế nào.
"Chúng ta không thể à? Anh chỉ muốn nằm bên cạnh em và ôm em thôi. Làm ơn, hãy để anh ngủ với em, được không? ”... Ngón tay cái của anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, giọng cầu xin của anh ấy làm tan chảy quyết tâm của tôi. Tôi gần như không thể kìm nén nụ cười của mình. Tôi tự hỏi con hổ nhe nanh giơ móng vuốt hiểm với đôi mắt tán tỉnh kia đã biến mất đâu rồi. Tại sao giờ chỉ còn lại một con hổ nhỏ chưa cai được sữa mẹ thế này..!!
"Nhưng không phải là hôm nay. Anh hãy đi ngủ ngay bây giờ đi." Mặc dù tôi đã âm thầm bị khuất phục bởi sự quyến rũ của anh ấy, tôi vẫn cứng lòng, gỡ tay ra khỏi tay anh ấy và quay lại mở cửa phòng riêng của mình. P'Phop vội vã đi theo, dùng tay chặn cửa trước khi tôi có thể đóng nó lại.
"Nếu không phải hôm nay, thì sẽ là một ngày khác phải không? ” Anh ấy hỏi lại.
"Nếu anh chịu nghe và làm theo bất cứ điều gì em nói, anh có thể có cơ hội " tôi trêu chọc, nhướng mày táo tợn. Khóe miệng của viên cảnh sát hơi cong lên, tiết lộ những gì anh ta nghĩ là một nụ cười xảo quyệt.
"Nếu em nói là sự thật, anh chắc chắn sẽ nghe theo ý em để một ngày nào đó em có thể thưởng cho anh. Chúc em ngủ ngon," anh ấy đáp lại nhanh gọn.
Đôi mắt sắc bén của anh ấy lấp lánh với sự nghịch ngợm đập thẳng vào mắt tôi tôi. Má tôi đỏ bừng khi tôi cảm nhận ánh mắt của anh ấy đọng lại trên môi tôi, vì vậy tôi nhanh chóng đóng sầm cửa trước mặt anh ấy, và thở dài.
Tôi đã nghe người ta nói rằng các quý ông trầm lặng thực sự khá nguy hiểm. Lúc đầu tôi không tin điều đó, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ. Sao tôi có thể tin được khi ngay giấy trước anh ấy tỏ ra vô hại và đáng yêu khi anh ấy cầu xin tôi. Thì làm sao ngay sau đó anh ta có thể xảo quyệt như vâyh được? Rõ ràng rõ ràng, tất cả đây chỉ là một âm mưu của anh ấy...
Cho dù anh ấy là một con hổ vô hại hay một con hổ nguy hiểm, điều đó không tạo ra sự khác biệt. Anh ấy vẫn là một kẻ săn mồi quyến rũ khi màn đêm buông xuống....
Sau những ngày buồn bã đau khổ đó, sự ngọt ngào bất ngờ cuối cùng cũng bước vào cuộc đời của Phop khi Klao chấp nhận tình yêu của anh ấy. Than Muen trẻ tuổi không biết cách thể hiện niềm vui của mình. Ngay cả tại thời điểm này, anh ấy không thể tin rằng hai người họ đã sẵn sàng ở bên cạnh nhau. Họ thực sự là một cặp.
"P'Phop, anh có muốn ăn cam không.??" . Giọng nói nhẹ nhàng của người ngồi cạnh anh ta đã phá vỡ sự im lặng trong bữa sáng. Người yêu của anh ấy tặng anh ấy một quả cam. P'Phop do dự, liếc nhìn các thành viên trong gia đình vẫn ngồi ở bàn trước khi đưa tay ra lấy nó. Không ai biết về mối quan hệ của họ ngoại trừ Kong và Chuay, những người hầu riêng của họ, vì vậy P'Phop phải kiềm chế cẩn thận để không thể hiện quá nhiều tình cảm trước mặt người khác.
Tuy nhiên, Than Muen trẻ tuổi vẫn không thể cưỡng lại cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của Klao khi không có ai nhìn, khi anh ta lấy quả cam...
Ánh mắt trừng trừng của Klao nhìn thẳng vào anh ta, như thể cảnh báo anh ta, nhưng Phop có thể nhìn thấy ánh mắt ngại ngùng len lỏi bên trong phủ trên đôi má ửng đỏ đó. Klao đã cố gắng hành động cứng rắn, bất chấp sự mềm mại bên ngoài, có lẽ em ấy đã không nhận ra rằng cảm xúc thật của mình đã bị phản bội trong . Tất cả những điều này chỉ khiến em ấy trở nên đáng yêu hơn đối với P'Phop.
Em ấy thật đáng yêu khiến anh ta muốn hôn mạnh lên má em ấy, và cầu xin anh ấy đừng quá bướng bỉnh.
"Phop và Klao đã thân thiết lại với nhau lại rồi...", giọng nói của mẹ anh ấy vang lên, khiến P'Phop rời mắt khỏi đôi má đỏ của người yêu, đôi má đỏ ửng nhẹ nhàng khi em ấy nhai thức ăn của mình.
"Vâng ạ.."em ấy liếc nhìn anh ấy khi anh ấy trả lời.
Toàn bộ gia đình đều biết rằng Phop và Klao đã trải qua một số hiểu lầm gần đây, nhưng họ đã cố gắng hòa giải hiểu lầm của mình. Mọi người vẫn chưa biết lý do chính xác cho cuộc tranh cãi của họ. Phop biết rằng mọi người có thể nghi ngờ mối quan hệ giữa họ nếu họ biết lý do cuộc chiến của họ, vì vậy họ đã thảo luận và đồng ý rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để nói về nó.
"Thật tốt khi nghe điều đó. Nhìn thấy hai người khó chịu với nhau khiến bác của con và cả dì vô cùng khó xử. Hãy nhớ rằng, cả hai người là anh em. Tốt hơn là nên yêu thương nhau nha, các con của mẹ."
"Vâng, mẹ. Con thực sự yêu em trai của con rất nhiều."
"Vì vậy, cả hai người cuối cùng đã hòa giải với nhau, đừng quên giúp em trai của con tiếp tục ôn tập. Sớm thôi, ba sẽ đưa Klao đến Phòng Dân sự để nộp đơn," cha của Phop nói khi anh ấy nhâm nhi trà để làm sạch miệng sau bữa ăn.
Phop đột nhiên nhận ra điều gì đó vào lúc đó. "Cha ơi, liệu Nong có thể nộp đơn vào Bộ Tài chính Hoàng gia không? Em ấy có lẽ có thể giúp đỡ công việc này, vì em ấy có thể nói ngôn ngữ Farang," Phop gợi ý.
"Klao biết tiếng Farang? " Cha của anh ấy có vẻ ngạc nhiên.
Klao có vẻ hơi bối rối, nhưng anh ấy gật đầu đồng ý. "Vâng, trong thời gian ở Phichit, con đã có cơ hội học hỏi từ một số nhà truyền giáo," Klao giải thích.
"Nếu vậy, sẽ rất tốt nếu Klao làm việc tại Bộ Tài chính Hoàng gia. Nhưng trước tiên cha sẽ phải thảo luận với cấp trên của mình để xem liệu họ có chấp nhận sự sắp xếp này hay không ?? ," cha anh ấy nói, lông mày bác ấy nhíu lại với nhau....
Tin đồn về việc Klao là con trai của một kẻ lừa đảo bị kết án đã lan rộng. Mặc dù cha của Phop có mối quan hệ, nhưng việc đưa con trai của một người bị kết án vào dịch vụ chính phủ thành công không phải là điều dễ dàng. Sẽ không có nhiều vấn đề nếu đó là một bộ phận nhỏ hơn, nhưng bộ phận Kho bạc Hoàng gia được cho là một trong những bộ phận quyền lực nhất hiện nay. Một nơi như vậy sẽ là một khó khăn lớn.
"Cảm ơn cha. Con đã chứng kiến khả năng nói của Klao. Con muốn em ấy có cơ hội thể hiện tài năng của mình một cách tốt nhất."
"Cha hiểu. Nhân tiện, con đã đề cập đến điều gì đó về những tên trộm tấn công bộ phận tuần tra. Tiến độ cho đến nay là gì? ” Cha anh ấy đã hỏi.
"Vẫn chưa có một manh mối nào..!!! " , Phop trả lời với một tiếng thở dài nặng nề, đôi mắt anh ấy nghiêm túc. Đúng như dự đoán, cấp trên của anh ta đã chỉ định Muen Harn phụ trách vụ án. Mặc dù vài ngày đã trôi qua, nhưng vẫn không có manh mối về việc ai có thể tham gia. Xem xét thực tế là có một số tên trộm đã thực hiện cuộc tấn công, nhưng thật kỳ lạ khi không ai nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Nó thực sự rất kỳ lạ.
"Muen Harn là người chịu trách nhiệm, phải không? Cha của anh ấy, Phra Suntra Phinit, nói với cha rằng Muen Harn rất buồn vì cấp dưới của nó đã bị tấn công như vậy. Làm thế nào mà vẫn có những người buôn bán thuốc phiện lớn ở Phra Nakhon mà không có bất kỳ manh mối nào?" Cha anh ấy lại thở dài.
Phop đã nói sau một khoảnh khắc suy ngẫm ngắn ngủi, "Cha ơi, con có thể nói điều này không...??"
"Con nói đi, Phop? " Bác ấy đã hỏi.
"Con tin rằng có thể có một nội gián trong đội tuần tra " anh ấy đề nghị, cẩn thận quan sát phản ứng của cha mình.
Cha của anh ấy có vẻ không ngạc nhiên. Ánh mắt xuyên thấu của bác ấy, mà Phop đã thừa hưởng từ bác ấy, đầy nghiêm nghị khi bác ấy nói. "Cha cũng cùng một nghi ngờ. Nhiều điều về điều này có vẻ rất đáng nghi. Các sự cố xâm phạm đang trở nên quá mức. Cha đã kiểm tra rồi, và cha chắc chắn rằng bây giờ đã có người làm nội gián trong đội. Cha đã thảo luận vấn đề này với Phra Suntra Phinit, và bác ấy cũng nghĩ vậy."
"Vậy cha nghi ngờ ai, con có thể biết được ko..?? " Phop đã hỏi.
"Có một vài người mà cha nghi ngờ có liên quan, nhưng họ chỉ là những quan chức chính phủ nhỏ. Cha vẫn không biết ai là thủ phạm chính." Cha anh thở dài nặng nề, trong khi Than Muen trẻ tuổi cau mày. Mặc dù bản thân Phop có một số quan điểm riêng của mình, nhưng anh ta sẽ không thể buộc tội bất cứ ai nếu không có bằng chứng cụ thể.
"Thành thật mà nói, cha muốn con hỗ trợ điều tra vụ án này.Dù cha là chỉ huy,nhưng nếu Phra Suntra Phinit đã quyết định rồi thì con phải nghe theo mệnh lệnh ấy. "
"Con hiểu " Phop trả lời, nở một nụ cười yếu ớt với cha mình.
Các chỉ huy chỉ định các sĩ quan khác nhau để xử lý các trường hợp khác nhau. Cha của Muen Harn tình cờ là chỉ huy của khu vực đó, Okphrasuntaraphinit. Đương nhiên, bác ấy mong muốn con trai mình vượt trội trong công việc của mình và giao cho anh ấy những trường hợp quan trọng trong khu vực.
Mặc dù cha của Phop vượt trội hơn Phra Suntra Phinit và nắm giữ quyền phân chia công việc nhưng cha ông không phải là người can thiệp vào công việc của người khác. Cha anh ấy công bằng và tôn trọng cha của Muen Harn. Kết quả là, cha anh ấy chỉ quan sát hành vi của Muen Harn từ xa.
"Nhưng nếu không có gì tiến triển sau một khoảng thời gian , cha chắc sẽ phải can thiệp. Hãy chuẩn bị, Phop. Muen Harn có thể không thể xử lý nhiệm vụ này một mình được. Và vẫn còn những vấn đề liên quan đến Ai'Cherd," cha anh ấy nói.
"Vâng thưa cha, con đã ra lệnh cho cấp dưới của mình để mắt đến hắn ta từ xa. Tuy nhiên, hắn ta chỉ dành thời gian ở nhà thổ và cửa hàng rượu cả ngày. Con nghĩ chỉ có một khả năng rằng hắn ta biết mình đang bị theo dõi," Phop nói.
"Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục đợi xem. Cha tin rằng nếu hắn ta có tham gia, sẽ sớm có một số hành động," cha anh ấy nói.
"Vâng ạ..", Phop kết luận. Cha anh ấy sau đó quay sang trò chuyện với mẹ anh ấy. Trong khi đó, Phop nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngọt ngào của Klao, nhận thấy có những tia suy nghĩ phức tạp trong đôi mắt tròn trịa đó.
"Mẹ ơi, con đi làm nhé..!" , anh ấy nói, nắm lấy thanh kiếm của mình và hướng dẫn Kong chuẩn bị thuyền cho anh ấy. Sau đó, anh ấy đã đi chào tạm biệt mẹ mình trước khi theo cha mình ra khỏi nhà.
"Cầu mong con được ban phước, đi làm ăn toàn nhé.!!", mẹ anh ấy gửi lời chúc tốt đẹp đến anh ấy.
"Vâng " anh ấy mỉm cười, liếc nhìn người đàn ông đứng sau mẹ mình. Klao không nói gì, nhưng nụ cười dịu dàng của em ấy đã truyền tải một lời tạm biệt thầm lặng.
Phop khao khát được tiến một vài bước gần hơn đến Klao. Để ôm em ấy, tạm biệt ấy và đánh cắp một nụ hôn nhanh từ em ấy, như một nguồn khích lệ trước khi đi làm - giống như các cặp đôi khác. Tuy nhiên, anh ấy không thể làm điều đó vào thời điểm này, và chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Nhiệm vụ duy nhất còn lại là khiến cha mẹ anh ấy chấp nhận mối quan hệ của họ. Anh ấy biết nó sẽ là một thử thách, nhưng anh ấy sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Sẽ đến một ngày khi anh ấy có thể công khai bày tỏ tình yêu của mình dành cho Klao trong mắt thế giới.
*
Họ nói rằng những người đang yêu thường mơ mộng và nhìn thấy mọi thứ qua cặp kính màu hồng - có thể có một số sự thật về điều đó sau tất cả.
"Khun Klao, Khun Klao,! "Tôi dường như nghe thấy tên mình được gọi từ xa, khiến tôi quay lại. Tôi ghé qua để chơi gốm với con của những người hầu, nhưng tôi đã bị phân tâm trong suốt thời gian đó, chìm đắm trong suy nghĩ về khuôn mặt của một người chưa trở về từ nơi làm việc của mình. Tôi chỉ tỉnh táo khi Chuay gọi tên tôi. Tôi dường như thấy mình đang bị phục kích bởi cô con gái hai tuổi của anh ấy, người đang nhét lá vào miệng tôi.
"Hừm, cái gì... cái gì? " Tôi ho, vội vàng lấy lá ra khỏi miệng và làm sạch cổ họng.
"Khun Klao.. mái tóc của cậu...uhmmm..."... Chuay kìm nén một nụ cười khi anh ấy nhìn vào mái tóc của tôi. Khi tôi vươn tay lên, tôi phát hiện ra rằng đầu tôi được trang trí hoàn toàn bằng hoa, như thể nó là một chiếc bình.
"Tóc của tôi trông như thế nào? " Tôi nói, vội vã lấy xuống những bông hoa trên tóc của tôi. Chuay đã cố gắng hết sức để hạn chế nụ cười của mình giữa ánh mắt thích thú của những người hầu.
"Khun Klao, cậu có muốn trở về nhà bây giờ không?"
"Ồ, được rồi " tôi đã trả lời. Cảm thấy quá xấu hổ khi phải đối mặt với mọi người, tôi nhanh chóng đứng dậy và đi bộ trở về nhà, lạc vào suy nghĩ về người yêu của mình đến nỗi tôi không nhận ra mình đã bị một đứa trẻ hai tuổi chơi khăm. Nếu bạn tôi Ai'Thi phát hiện ra, anh ấy sẽ cười rất nhiều đến nỗi anh ấy sẽ ngã khỏi ghế của mình.
Thật không thể tin được mọi thứ đã diễn ra như thế nào. Chỉ một tuần trước, tôi đã ngồi một mình trong phòng ngủ của mình, bí mật khóc vì một tình yêu bất khả thi. Nhưng bây giờ, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Khi chúng tôi ở trong khu vực có những người khác, P'Phop và tôi hành động bình thường nhất có thể để không khơi dậy sự nghi ngờ. Tuy nhiên, khi chúng tôi ở một mình với nhau thì đó là một vấn đề khác.
Bất chấp vẻ ngoài nghiêm khắc của mình, viên cảnh sát vẫn thông minh một cách đáng ngạc nhiên. Anh ta có thể dễ dàng thay đổi sự nghiệp của mình và trở thành một nhân vật phản diện đáng gờm, nếu anh ta chọn. Bạn có thể tin rằng anh ấy đã nhanh nhạy như thế nào trong việc tìm ra lý do để dành thời gian cho tôi không? P'Phop nói với Than Phraya rằng mỗi ngày anh ấy sẽ dạy tôi một bài học, vì vậy sau khi ăn tối xong, chúng tôi sẽ ở thư viện để học cùng nhau.
Nếu tôi trả lời sai một câu hỏi, anh ấy sẽ trừng phạt tôi bằng cách đặt một nụ hôn lên má tôi (vâng, anh ấy đã đạt được rất nhiều lần). Anh ấy liên tục tìm kiếm lý do để ôm tôi, và luôn cầu xin để chúng tôi ngủ cùng nhau. Lời nói ngọt ngào của anh ấy trôi chảy đến nỗi tôi khó có thể nhớ người đàn ông mà tôi gặp trong rừng khi bọn tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Nếu bạn hỏi tôi thích P'Phop nào hơn, tôi sẽ trả lời ngay là P'Phop hiện tại ngay lập tức. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc với mọi thứ đang diễn ra, mặc dù vẫn còn những lo lắng và bất an tiềm ẩn trong tôi.
"Klao " tôi nghe thấy giọng nói trầm lắng của người đã chiếm giữ suy nghĩ của tôi. Tôi quay lại và thấy Phop, người vừa mới đi
làm về, đang đi về phía tôi. Tôi đã cố gắng kìm nén một nụ cười khi anh ấy đến gần.
"Anh đã về rồi à, công việc hôm nay thế nào..? "Tôi chào anh ấy, cảm thấy bối rối và xấu hổ. Có một tia sáng lấp lánh trong mắt anh ấy, gần giống như anh ấy thích nhìn thấy tôi xấu hổ.
"Hôm nay anh rất bận, khá là mệ mỏi na...", anh ấy trả lời. Giọng nói nhẹ nhàng xem lẫn một chút gì đó nũng nịu với tôi... khiến tôi cảm thấy có những con bướm bay trong lồng ngực mình.
"Vậy thì sau khi ăn xong, anh có thể nghỉ ngơi. Hôm nay em sẽ tự mình xem lại sách ..," tôi đưa ra để nghị...
"Không cần thiết. Anh đã hứa với Cha rằng sẽ chịu trách nhiệm về nhiệm vụ của mình trong việc dạy em." Biểu cảm của anh ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc đến mức tôi không thể không đảo mắt nhìn anh ấy. Không phải anh ấy là người đã đến và hỏi Than Phraya liệu anh ấy có thể dạy kèm cho tôi mỗi ngày ngay từ đầu không?
"Chúng ta hãy vào trong đi nhé..? P'Phop có thể uống một ít nước, và em sẽ đi tắm," tôi đề nghị.
"Chúng ta đi tắm cùng nhau thì sao, hmm? " Anh ấy nói thêm, gần như khiến tôi bị nghẹn . Tôi nhanh chóng nhìn sang trái và phải, nhẹ nhõm khi thấy rằng chỉ có Kong và Chuay ở gần đó. Chắc chắn sẽ có hậu quả nếu bất kỳ ai khác tình cờ nghe thấy điều đó.
"Anh chỉ đùa thôi" anh ấy cười khúc khích, nhưng đôi mắt anh ấy lóe lên với sự tinh nghịch, rõ ràng cho thấy rằng anh ấy không chỉ đơn giản là nói đùa. Tôi lắc đầu và vội vã trở về nhà trước khi mặt tôi đỏ lên, khiến bản thân càng xấu hổ hơn nữa.
Thấy không, tôi đã nói với bạn rằng anh ấy nghịch ngợm và rất nguy hiểm. Bây giờ bạn có tin tôi không?
Sau khi tắm và ăn tối, P'Phop và tôi ngồi trong thư viện xem xét các quyển sách luật khác nhau tôi chuẩn bị cho việc đi làm của tôi. Mặc dù trong sâu thẳm tôi vẫn nhớ nhà, bố mẹ , nhưng tôi thực sự bắt đầu chấp nhận khả năng bị mắc kẹt ở đây mãi mãi. Tất nhiên tôi vẫn khao khát cuộc sống cũ của mình, nhưng có P'Phop bên cạnh, tôi cảm thấy rằng sống ở đây mãi mãi không quá tệ.
Suy nghĩ đó cũng mang lại những lo lắng của riêng nó. Nếu một ngày nào đó Klao trở lại, tôi có thể phải rời đi. Và nếu tôi phải lựa chọn giữa việc quay lại hoặc ở lại đây, tôi không biết mình sẽ chọn cái gì.
Ở đây tôi đã có P'Phop. Làm sao tôi có thể rời xa anh ấy?...
Mwah!
"Em đang mơ mộng gì à?" Một giọng nói trầm trầm đột nhiên phá vỡ sự im lặng, tiếp theo là một cái chạm nhẹ trên má tôi. Tôi liếc nhìn cảnh sát, người giờ đã biến thành một tên trộm tinh nghịch với nụ cười sảng khoái...
"Anh luôn làm điều này" tôi nói một cách bực bội.
"Má của em có mùi rất thơm. Anh muốn ngửi chúng hết lần này đến lần khác," anh ấy trả lời với một nụ cười toe toét, nghiêng người lại gần hơn. Tôi nhanh chóng đặt cuốn sổ xuống và đẩy đôi vai rộng của anh ấy ra, chỉ để kết thúc bằng tiếng cười và cuộc đấy miẹng với nhau trong một lúc. Cuối cùng, tôi đã mất đi sức lực của bản thân, vì vậy anh ấy đã kéo tôi vào một cái ôm ấm áp và hôn lên má tôi liên tục.
"P'Phop, má em đều màu xanh lá cây", tôi phản đối. [giải thích: đó là một câu nói vui tươi trong tiếng Thái để nói rằng má của bạn có màu xanh lá cây là bầm tím vì bị trêu chọc quá nhiều..."]
"Chúng không đủ xanh", anh ta trêu chọc, ngón tay cái của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Đôi môi tinh nghịch của anh ấy nở ra thành một nụ cười vui vẻ, và tôi không thể không mỉm cười lại. Tôi cảm thấy rất vui trong khoảnh khắc đó. Nó giống như sống trong một giấc mơ, và tôi sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ thức dậy. Làm sao tôi có thể chịu đựng được?
"Em đã nghĩ gì trước đó? " Anh ấy đã hỏi.
"Chà... em chỉ đang nghĩ về tình huống của chúng ta," tôi trả lời, tựa đầu vào vai P'Phop. Anh ấy đưa tay ra, vòng tay ra sau tôi và nhẹ nhàng xoa vai tôi. Sự đụng chạm của anh ấy mềm mại và thoải mái, làm giảm căng thẳng từ trong cơ bắp của tôi.
"Chuyện gì vậy ? Là em nghĩ đến việc để tôi ngủ với em tối nay phải không? ” Anh ấy đã hỏi.
"Không, chắc chắn không phải sớm như vậy..?! Tôi tinh nghịch nhăn mũi với anh ấy. Bất cứ khi nào anh ấy có cơ hội, anh ấy luôn cố gắng thuyết phục tôi để anh ấy ngủ với tôi. Nhưng tôi sẽ không nhượng bộ một cách dễ dàng. Tôi vẫn muốn trêu chọc anh ấy thêm một chút nữa.
"Vậy, em đang nghĩ gì vậy? " Anh ấy hỏi, tò mò.
"Đó là về dì và chú. Em e rằng họ sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng ta." Đó không chính xác là những gì tôi đã nghĩ trước đó, nhưng tôi quyết định nói dối. Tuy nhiên, dì và chú không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi vẫn là điều tôi thực sự lo lắng. Mặc dù họ đối xử tốt với tôi như thể tôi là con của chính họ, giống như một đứa con nuôi và là con rể, là hai điều rất khác nhau. Tôi không nghĩ rằng họ sẽ có thể đi đến thỏa thuận với con trai cả của họ khi không có con tiếp tục dòng dõi gia đình.
"Anh sẽ xử lý nó. Tin anh đi," anh ấy đảm bảo với tôi, mũi anh ấy cọ vào thái dương của tôi.
"Ban đầu họ có thể bị sốc, nhưng anh biết rõ về bố mẹ mình. Họ có trái tim mạnh mẽ, và sẽ không buồn bã lâu. Nếu chúng ta vẫn kiên định, cuối cùng họ sẽ chấp nhận chúng ta thôi. Cha anh có công việc ở Lawo vào ngày mốt, và mẹ anh cũng sẽ đi cùng ông ấy để thăm người thân. Chúng ta có thể nói với họ về mối quan hệ của chúng ta khi họ trở về sau chuyến đi của họ," anh ấy nói.
"Và nếu... nếu họ vẫn không chấp nhận nó? "Tôi đặt câu hỏi, giọng nói của tôi tràn ngập sự không chắc chắn.
"Vậy thì anh sẽ đưa em đi cùng anh, bất kể là đi đâu..", anh ấy trả lời một cách tinh nghịch. Tôi mỉm cười yếu ớt với điều đó và lắc đầu, nép mình lại gần ngực anh ấy và nhắm mắt lại.
Tôi quyết định sẽ nắm chặt tay P'Phop càng lâu càng tốt, càng lâu càng tốt. Nhưng tôi không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân nếu tôi trở thành gánh nặng cho anh ấy và khiến anh ấy phải đối mặt với những khó khăn.
Tôi chưa bao giờ tin vào định mệnh hay mê tín dị đoan, nhưng bây giờ tôi thấy mình cầu nguyện nhiệt thành, hy vọng rằng sẽ không có gì xảy ra giữa chúng tôi.
Làm ơn đừng để ngày mà tôi phải buông bỏ người đàn ông này đến.
Hai ngày sau, Phraya Phichai Phakdi và Khun Ying Prayong lên đường đến Lawo. Không có bố mẹ anh ấy ở bất cứ đâu trong tầm mắt, P'Phop thậm chí còn công khai trìu mến tôi hơn. Thành thật mà nói, tôi tin rằng hầu hết mọi người trong gia đình chắc hẳn đã nhận thấy hành vi của chúng tôi từ bây giờ. Anh ấy cho tôi ăn, ôm vai tôi, vòng tay quanh eo tôi, không quan tâm ai đang xem. Nếu vẫn còn bất cứ ai không nghi ngờ điều gì giữa chúng tôi, họ phải thực sự có một trái tim thuần khiết, ngây thơ.
Hôm nay là một ngày khác mà P'Phop cho tôi ăn trái cây ngay giữa bữa sáng. Tôi do dự, liếc nhìn xung quanh trước khi miễn cưỡng cho phép anh ấy cho tôi ăn. Các tình nhân của Than Phraya và anh em cùng cha khác mẹ của P'Phop đều quan sát sự tương tác của chúng tôi, trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng với tư cách là con trai cả, P'Phop chỉ đứng sau Than Phraya và dì. Những người duy nhất mà anh ấy mong muốn phải tôn trọng là của cha mẹ anh ấy, vì những người vợ khác của Than Phraya được coi là có địa vị thấp hơn anh ấy.
"Hôm nay chúng ta hãy ra ngoài. Anh sẽ đưa em đi đâu đó," người đàn ông gợi ý.
"Vậy chúng ta sẽ đi đâu? " Tôi hỏi, sử dụng một chiếc khăn tay để lau khóe miệng sau khi ăn xong.
"Em sẽ biết khi chúng ta đến đó" anh ấy trả lời với một nụ cười tinh tế. Tôi nheo mắt nhìn anh ta, cảm thấy nghi ngờ. Mặc dù chúng tôi là người yêu, anh ấy vẫn có một khía cạnh tinh nghịch của anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ không đưa tôi đến một nơi xa lạ hoặc hoang dã. Anh ấy thường phàn nàn về sự bướng bỉnh của tôi và muốn đưa tôi đi đến nơi nào đó để trừng phạt tôi...
Bất chấp sự do dự của tôi, sự tò mò của tôi đã vượt qua sự e ngại . Tôi theo P'Phop đến bến tàu, nơi anh ấy thì thầm điểm đến của chúng tôi với Kong, đảm bảo rằng tôi không thể nghe thấy. Anh ấy đã che giấu vị trí cho đến phút cuối cùng, điều này khiến tôi càng tò mò hơn về nơi anh ấy đưa tôi đến. Sau khoảng hai mươi phút, giọng nói trầm của người đàn ông ngồi phía sau tôi lên tiếng.
"Chúng tôi đã đến, " anh ấy nói.
"Đây là một ngôi đền! " Tôi nhìn lên gian nhà ven sông quen thuộc khi chiếc thuyền cập bến, cảm thấy hơi thất vọng. Có vẻ như P'Phop có thể cảm nhận được sự thất vọng của tôi, bởi vì anh ấy cười khúc khích nhẹ nhàng khi anh ấy đưa tay ra giúp tôi ra khỏi thuyền, dẫn tôi lên gian nhà.
"Vâng, anh đưa em đến đây để làm công đức. Ai'Kong ở đây để trông chừng con thuyền," anh ấy giải thích. Anh ấy ra lệnh cho những người hầu gần đó trước khi hướng dẫn tôi về phía ngôi đền.
Ồ tốt. Tôi đoán các ngôi đền phải là một địa điểm hẹn hò phổ biến vào thời đó. Ít nhất chúng ta sẽ cùng nhau làm công đức. Sẽ rất tốt nếu chúng tôi tìm kiếm phước lành trước khi chúng tôi nói sự thật với cha mẹ của P'Phop. Có lẽ việc làm công đức sẽ làm cho con đường trở nên suôn sẻ hơn cho chúng tôi.
Những ngôi đền luôn tấp nập người, nhưng có một cảm giác yên bình và thanh thản không thể phủ nhận bất cứ khi nào tôi đến thăm. P'Phop và tôi thắp nhang cùng nhau trước khi quỳ cạnh nhau để tôn thờ tượng Phật.
Tôi đã lén nhìn bí mật về khuôn mặt đẹp trai của người yêu trong khi bày tỏ lòng kính trọng của chúng tôi đối với các nhà sư. Mặc dù đã vài tháng kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi vẫn bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp nổi bật của anh ấy - đường quai hàm sắc nét của anh ấy, chiếc mũi cao mà tôi thấy ghen tị và đôi mắt của anh ấy vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng mọi lúc. Đôi mắt của anh ấy luôn xoa dịu tâm trí hỗn loạn của tôi.
Thiên nhiên đã thực sự tạo ra anh ấy một cách tuyệt vời.
"Hãy cầu nguyện trước, sau đó em có thể nhìn anh..", giọng nói trêu chọc của anh ấy nhắc nhở tôi, trong khi anh ấy nhìn chằm chằm vào nhà sư chủ trì phía trước. Tôi tinh nghịch nhăn mũi, khó chịu vì anh ấy nhận thấy tôi đang nhìn anh ấy, cuối cùng nhắm mắt lại để tập trung cầu nguyện. Trước đây, tôi hầu như không bao giờ mong muốn bất cứ điều gì khi làm công đức, nhưng đây là một trong số ít lần tôi cầu nguyện một cách nghiêm túc.
**Tôi ước được tiếp tục ở bên P'Phop, được hạnh phúc bên nhau bất cứ khi nào chúng tôi có thể. Nếu có thể, xin đừng để chúng tôi bị chia cắt," tôi thì thầm, hơi thở và giọng nói của tôi tràn ngập cảm xúc. Trong quá khứ, tôi đã từ chối P'Phop vì lo lắng về sự phán xét của người khác, nhưng trong sâu thẳm, tôi không muốn rời bỏ anh ấy.
Tôi không muốn để anh ấy một mình, và tôi không muốn khiến anh ấy đau đớn khi tôi rời đi, nhưng tôi không thể kìm nén cảm xúc trong trái tim mình.
Mặc dù vài ngày qua đã mang lại hạnh phúc to lớn, tôi không thể không cảm giác rằng tôi đang ích kỷ, lợi dụng tình yêu và hạnh phúc của anh ấy. Tôi biết rằng thời gian bên nhau của chúng tôi có thể không kéo dài mãi mãi.
"Klao " , giọng nói trầm của anh ấy gọi tôi, khiến tôi phải tập trung trở lại vào khoảnh khắc hiện tại. Đôi mắt đen lo lắng của P'Phop đã gặp tôi.
"Có chuyện gì vậy? " Anh ấy hỏi, cảm nhận được sự phân tâm của tôi.
"Không có gì cả " tôi trả lời, buộc phải mỉm cười và đứng dậy để đặt nhang, đổ đầy dầu đèn và dâng lễ vật. Sau đó, chúng tôi rời khỏi ngôi đền và đi đến chợ nổi gần đó.
"Nhân tiện...tại sao anh lại muốn đưa em đến đền thờ? " Tôi hỏi khi chúng tôi đi bộ trở lại bến tàu.
"Khi bắt đầu một cuộc sống mới, phong tục đầu tiền là làm công đức, phải không? "P'Phop trả lời với một nụ cười. Phản ứng của anh ấy khiến tôi cau mày,
"Bắt đầu một cuộc sống mới? Làm thế nào?" Tôi đã đặt câu hỏi.
"Ý tôi là bắt đầu cuộc sống hôn nhân của chúng ta" , viên cảnh sát làm rõ, bắt gặp ánh mắt của tôi. Đôi mắt đen của anh ấy lấp lánh, khiến má tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
"Khi em có một gia đình, trước tiên em phải làm công đức cho để cầu may mắn.."
"Ai nói chúng ta sẽ kết hôn và bắt đầu một gia đình?... Em vẫn chưa nói bất cứ điều gì về nó," tôi càu nhàu, tinh nghịch trêu chọc anh ấy. Anh ấy dường như thích những trò đùa dí dỏm này. Nhưng thực sự, chúng tôi chỉ đang thử hẹn hò trước, phải không? Tôi vẫn chưa hoàn toàn quyết định ở bên anh ấy.
"Anh đang háo hức chờ đợi ngày em đồng ý," anh ấy nói, vươn tay nắm lấy tay tôi. Tôi đã giật mình và cố gắng kéo tay ra, ý thức được những người khác nhìn thấy chúng tôi. Tuy nhiên, P'Phop đã trấn an tôi.
"Không có ai xung quanh. Không cần phải lo lắng," anh ấy đảm bảo với tôi.
"Nhưng chúng ta đang ở nơi công cộng, tốt hơn hết là không nên làm điều đó " tôi nói nhẹ nhàng, không muốn anh ấy trông xấu trước mặt người khác. Nhưng viên cảnh sát bướng bỉnh vẫn nắm chặt tay tôi, gần như giả vờ bị điếc, vì vậy tôi phải cho phép anh ta nắm tay tôi.
"Vậy em đã cầu nguyện cho điều gì?
"Àh, em đã cầu nguyện cho P'Phop luôn chiều chuộng tôi, không bao giờ la mắng em và không bao giờ rời bỏ em " , tôi nhướng mày, trêu chọc một cách tinh nghịch. P'Phop giơ bàn tay đang nắm lấy tôi, và ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt sau của nó.
"Tất nhiên, anh sẽ không bao giờ rời xa em và đi bất cứ nơi nào khác" anh ấy khẳng định.
Tôi mím môi, nhận ra sức nóng trên mặt không phải do ánh nắng mặt trời. P'Phop cười khúc khích nhẹ nhàng, thấy tôi đỏ mặt vì bối rối, vì vậy tôi quyết định hỏi anh ấy về lời cầu nguyện của anh ấy.
"Vậy, anh đã cầu nguyện cho điều gì? "Tôi đã hỏi.
"Anh đã cầu nguyện để ơn trên bảo vệ em, và cho chúng ta được ở bên nhau mãi mãi" anh ấy trả lời. Tôi cảm thấy được sự rung động trong tim mình khi nghe những từ đơn giản đó. Trái tim tôi đầy cảm xúc. P'Phop có lẽ đã không nhận ra tác động của lời nói của anh ấy đối với tôi bởi vì anh ấy tình cờ nhìn đi chỗ khác đúng lúc, và thì thầm,
"Và cũng..."
"Và? Tôi đã hỏi,.
"Đó là một bí mật" anh ấy trả lời với một nụ cười, im lặng. Tôi đã không ép anh ấy thêm nữa. Thay vào đó, tôi đắm mình trong sự ấm áp của bàn tay anh ấy đang nắm tay tôi khi chúng tôi cùng nhau đi về phía bến tàu.
Nếu chúng ta thực sự có thể ở bên nhau mãi mãi, điều đó thật tuyệt vời.
Chiếc thuyền nhỏ khởi hành từ bến tàu của ngôi đền, hướng về chợ nổi. P'Phop dẫn tôi đi khắp chợ, mua đồ ăn và mời tôi khám phá các mặt hàng khác nhau. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian thú vị kéo dài đến tận chiều muộn, khi đã đến lúc trở về nhà. Trong suốt chuyến đi dạo của chúng tôi trong chợ, tôi không thể không chú ý đến những cái nhìn thoáng qua từ các nhà buôn bán và những người đi chợ khác. Rõ ràng là những tin đồn bắt nguồn từ lễ hội Songkran vẫn chưa biến mất.
Có một vài khoảnh khắc khiến tôi gần như muốn tách ra khỏi P'Phop, cảm thấy sức nặng của đôi mắt đó đang đè lên chúng tôi. Nhưng vì anh ấy đã đảm bảo với tôi rằng anh ấy không quan tâm đến ánh mắt phán xét của bất kỳ ai khác, tôi cũng không có lý do gì để quan tâm đến họ. Từ bây giờ, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, đứng vững bên cạnh anh ấy, cùng nhau vượt qua những trở ngại.
Những vì sao lung linh trên bầu trời đêm khi chúng tôi kết thúc bữa tối cùng nhau. Mọi người đều đi về phòng của mình để làm các công việc khác nhau, trong khi P'Phop và tôi định cư tại thư viện để xem lại sách của chúng tôi. Bình thường anh ấy sẽ nuông chiều tôi, nhưng khi nói đến việc học, viên cảnh sát đã biến thành một giáo viên nghiêm khắc. Ngay cả một câu trả lời sai cũng sẽ khiến tôi có một cái nhìn nghiêm khắc.
Lý do đầu tiên là, anh ấy có ý định tốt với tôi và muốn tôi học tốt sách giáo khoa. Lý do thứ hai là, anh ấy muốn trừng phạt tôi.
"Thế là đủ cho ngày hôm nay. " Chúng tôi đang nghiên cứu một cuốn sách giáo khoa dày, trước khi bàn tay rám nắng của anh ấy cuối cùng cũng đóng nó lại sau một buổi học dài và gian khổ. Tôi nheo mắt trước người kỷ luật nhếch mép, người dường như thích thú với hình phạt của tôi. Tôi biết bây giờ tôi phải nhìn vào gương, bởi vì tôi cảm thấy má mình phải chuyển sang màu xanh từ tất cả sự trừng phạt của anh ấy.
"Hãy đi về và nghỉ ngơi một chút" , anh ấy nói.
"Vâng, cảm ơn anh đã giúp em xem sách. Hôm nay rất vui. Em đánh giá cao việc anh đưa em đi làm công đức và đi dạo ngày hôm nay ," Tôi đã nở một nụ cười thật tươi. Nếu đây được coi là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi, tôi đã khá ấn tượng. Anh ấy đã chăm sóc tôi rất tốt.
"Trong trường hợp đó, anh có thể nhận được phần thưởng không? " Đôi mắt đen của anh ấy lấp lánh với sự mong đợi. Anh ấy không cần phải nói những gì anh ấy muốn, tôi đã biết nó là gì.
"Àh, em sẽ thưởng cho anh bằng cách cho phép anh nhanh chóng trở về phòng của mình và ngủ sớm một bữa..", tôi trêu chọc, đẩy anh ta ra khỏi thư viện và hướng anh ta về phía phòng ngủ của anh ta. P'Phop giả vờ choáng váng, nhìn chằm chằm vào tôi với sự khao khát, ngay cả khi tôi vẫy tay và chúc anh ấy ngủ ngon. Anh ấy mặc một cái nhìn đáng thương.
Trêu chọc bạn trai của tôi khá là vui. Điều này là đủ cho bây giờ, nhưng lần tới khi anh ấy khăng khăng muốn ngủ cùng nhau, tôi có thể phải nhượng bộ.
(Xin lỗi mn vì hôm nay mình bận quá nên chưa Edit được hết chương này...Sẽ cố gắng hoàn thành và đăng lên cho mn..Nhất định phần tiếp theo của chương sẽ không làm mn thất vọng..Xin cảm ơn ạ..❤️❤️❤️)
❌❌🔥🔥
1028Please respect copyright.PENANAVT5MX1YoeH