Tiếng gà gáy cùng tiếng chim hót đã đánh thức tôi khỏi trạng thái mơ màng. Tôi dần dần mở mắt ra, thấy căn phòng vẫn còn mờ tối. Chỉ có ngọn lửa bập bùng từ ngọn đèn nhưng cũng đủ ánh sáng để nhìn thấy các đồ vật trong phòng. 1384Please respect copyright.PENANARJSyUMsXeP
Tôi cựa mình, định ngồi dậy, nhưng hôm nay hơi khác so với những ngày khác vì có thứ gì đó quàng ngang eo tôi, khiến tôi không thể đứng dậy. Ngay khi tôi vừa di chuyển, nó ôm lấy tôi và giữ tôi lại, kéo tôi lại gần hơn.
"Cuối cùng em cũng tỉnh rồi à?" Anh thì thầm vào tai tôi, cổ họng vẫn còn hơi khàn. Giọng nói trầm ấm của anh khơi dậy ký ức đêm qua, tràn vào tâm trí tôi như một dòng nước lũ.
Tôi hơi căng thẳng, mặt đỏ bừng khi nhớ lại những gì đã xảy ra giữa P'Phop và tôi - một đêm thân mật tràn ngập hạnh phúc. Tôi và anh ấy như hai con nhộng, phần thân dưới chỉ được che bởi một tấm chăn. Hạ bộ của tôi cảm thấy căng đầy và ướt đẫm, sau khoảng thời gian gần như suốt đêm qua tràn ngập trong cơn sóng tình đầy sự ham muốn tích tụ của người đàn ông hiện đang ôm tôi từ phía sau.
Tôi chớp mắt, cố gắng rũ bỏ sự uể oải của mình và lấy lại tình thần. Tuy nhiên, P'Phop đã làm tôi mất tập trung bằng cách nhẹ nhàng đưa khuôn mặt của anh ấy lướt nhẹ dọc theo cổ và vai của tôi. Những sợi râu mọc lỏm chỏm trên cằm anh ấy làm tôi nhột.
"P'Phop, đứng dậy đi. Đã là buổi sáng rồi."
"Chúng ta không cần phải vội vàng để rời giường đâu " . Giọng nói ngập ngừng của anh ấy bị ngắt quãng giữa những nụ hôn nhẹ nhàng mà anh ấy để lại trên đôi vai trần trụi của tôi.
"Chuay sẽ đến gõ cửa sớm thôi"
"Chuay đã đến gõ cửa trong khi em đang ngủ, nhưng anh không trả lời. Họ có lẽ sẽ không dám đến đánh thức em sớm một lần nữa. "
Điều đó làm tôi ngạc nhiên. Tôi thường khá nhạy cảm với những âm thanh nhỏ nhất, nhưng sáng nay, tôi thậm chí còn không nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi hẳn đã kiệt sức từ đêm qua đến nỗi tôi đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu.
"Hãy để anh nằm ôm em như thế này lâu hơn một chút nha.."
Một bàn tay ấm áp vuốt ve cơ thể tôi bên dưới tấm chăn, như thể trân trọng những dư âm từ tình yêu của chúng tôi từ đêm hôm trước. Tôi mím chặt môi vào nhau, quay lại nhìn chằm chằm vào người nằm phía sau tôi, nhưng ngay khi tôi làm vậy, một đôi môi mềm mại chào đón tôi ngay lập tức.
Chúng tôi đã ở bên nhau một lúc như thế, trao nhau những nụ hôn buổi sáng nhẹ nhàng, cho đến khi P'Phop đồng ý buông tha đôi môi của tôi. Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng ngồi dậy, và đỡ tôi lên, để tôi ngồi vào ngực anh ấy, bàn tay to lớn của anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Tôi chỉ có thể lặng lẽ vùi mặt vào bộ ngực rộng của anh ấy, sự ngại ngùng khiến tôi chưa dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh..
Có phải như ai cũng cảm thấy ngại ngùng và bối rối như thế này vào buổi sáng sau khi phát sinh quan hệ với người yêu của bạn lần đầu tiên không? Tôi không biết phải làm gì hay nói gì cả..
"ANh có khiến em đau quá nhiều vào đêm qua không? Anh ấy hỏi nhẹ nhàng.
Tôi lắc đầu để phủ nhận câu hỏi này, nhưng trên thực tế, nó thực sự đau lắm. Rốt cuộc, đó cũng là lần đầu tiên của tôi, và cũng không dùng bất kỳ chất bôi trơn nào, vì vậy việc nó bị thương tổn là điều bình thường. Tuy nhiên, dù bị kích thích bởi ham muốn điên cuồng đêm qua, tôi vẫn có thể nhận thấy rằng anh ấy đã cố gắng cẩn thận như thế nào khi ở bên tôi. Mặc dù vào những lúc kích tình như thế người ta thường đánh mất lí trí nhưng anh ấy vẫn dịu dàng như bình thường với tôi, P'Phop luôn vô cùng quan tâm đến cảm giác của tôi và trân trọng tôi..
Bên cạnh đó, điều thực sự chiếm giữ suy nghĩ của tôi vào lúc đó không phải là liệu anh ấy có quá thô bạo hay không, mà là...
"P'Phop"
"Sao vậy ..?"
"Anh có vẻ có khá nhiều kinh nghiệm vào đêm qua nhỉ.." . Tôi đã cố tình để ý từng hành động của anh ấy. Anh ấy tuyên bố rằng chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai, và chưa bao giờ quan hệ với bất kỳ phụ nữ hay đàn ông nào, vậy làm thế nào anh ấy có thể thành thạo như vậy đêm qua? Gần giống như một người từng trải.
"Thật vậy sao ? " Anh ấy hỏi với một nụ cười toe toét.
"Vâng, anh thành thục đến mức em thực sự bắt đầu tự hỏi liệu có lẽ anh đã không nói sự thật về việc không liên quan đến bất kỳ ai trước đây" , tôi nói, nhăn mũi chĩa phi của tôi.
P'Phop cười khúc khích, nâng cằm tôi lên trên. Sau đó, anh ấy ấn mũi mình xuống má tôi, hít một hơi thật sâu. "Vợ anh có ghen không?"
"Không hề na , em chỉ là tò mò thôi..", tôi chệch hướng, quay mặt đi một cách đỏ mặt. Chỉ đơn giản là nghe thấy từ 'vợ ' từ đôi môi của anh ấy khiến tôi bối rối và sự trêu chọc giả tạo gần như biến mất, ngay lập tức được thay thế bằng sự ngại ngùng.
"Anh không nói dối, anh thực sự chưa bao giờ có mối quan hệ với bất kỳ ai" ..anh ấy khăng khăng với giọng điệu nghiêm túc. Tôi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt tôi với vẻ mặt hoài nghi.
"Thành thật mà nói, em không hề tức giận với anh ", tôi nói, với một giọng điệu thờ ơ.
Trong thời đại này, hầu hết những người đàn ông trẻ tuổi có xu hướng đến thăm nhà thổ khi họ đến tuổi vị thành niên. Vì vậy, nếu P'Phop......Đã từng làm điều gì đó như thế, ừm, thì nó không phải là chuyện gì bất thường.
"Anh đang nói sự thật, em là người đầu tiên của anh.
"Nhưng đêm qua...làm thế nào...mà anh...."
Sự trung thực và chân thành trong mắt anh ấy khiến tôi hoàn toàn bối rối. Đó là một sự thật không thể phủ nhận rằng anh ấy đã thể hiện đặc biệt rất tốt vào đêm qua, làm sao anh ấy có thể làm được mà không có bất kỳ kinh nghiệm nào?
Đôi tai của P'Phop dường như chuyển sang màu đỏ dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng mờ. Anh ấy chớp mắt một chút và tránh ánh mắt của tôi, khiến tôi nghiêng người lại gần hơn và chăm chú quan sát anh ấy. Cuối cùng, phi của tôi đã nhượng bộ với một tiếng thở dài.
"Anh có thể không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng anh đã nghiên cứu một số lý thuyết.
"Lý thuyết nào ? Từ đâu ra? ”
"Từ những quyển sách dạy về chuyện giường chiếu... sẽ có rất nhiều lý thuyết trong số chúng, phải không? " Anh ấy thừa nhận, nói một cách mơ hồ.
Mắt tôi mở to, và tôi không thể không mỉm cười khi tôi quan sát làn da sẫm màu của anh ấy đỏ thẫm, trên khắp mặt và cổ anh ấy. Nó khá đáng yêu.
Vì vậy, Muen Phop có vẻ bình tĩnh và nghiêm nghị này, thực sự đã đọc loại sách này suốt thời gian qua? Ai dám nói ngài cảnh sát của tôi là một người vô cùng nghiêm túc đâu ?
"Vậy, anh đã đọc loại sách nào? Đàn ông và phụ nữ, hay đàn ông và đàn ông? ”
"Chà.... Anh đã đọc... cả hai," anh ấy lúng túng nói.
Cảm thấy sự bối rối của anh ấy, tôi bật cười. Tôi không thường xuyên có cơ hội để có thể trêu chọc ngài viên cảnh sát và khiến anh ta cảm thấy ngại ngùng như vâyh, vì vậy tôi rất thích khoảnh khắc hiếm hoi này. Bên cạnh đó... ngay cả khi anh ấy thực sự đã có quan hệ với ai đó trước đây, đó là một điều của quá khứ . Tôi thực sự không bận tâm. Hiện tại là điều quan trọng.
"Nhưng sách không thể so sánh với hành động thực sự " anh ấy nói, ôm người và ghì tôi xuống giường một lần nữa. Đôi mắt đen tối, lấp lánh của anh ấy phát sáng dưới ánh đèn.
"Anh cảm thấy rất tuyệt vời vào đêm qua"
Mũi của anh ấy lướt nhẹ một đường từ má tôi, xuống đến cổ tôi. Bàn tay thô ráp của anh ấy vuốt nhẹ vào eo tôi, làm tôi giật mình.
Tôi nhanh chóng đẩy vào vai anh ấy. "P'Phop!
" Xin em, chỉ một lần nữa thôi... nếu không..."
"Không được, bây giờ đã là buổi sáng rồi. Ôi! P'Phop, anh đang cù em. Hahahaha! ” Tôi cười, cố gắng chống lại anh ta khi anh ta trêu chọc cơ thể tôi. Anh ấy đã tạo ra một âm thanh gầm nhẹ trong cổ họng, và gây ra sự hung hăng doạ dẫm rất đáng yêu, vui vẻ của anh ấy đối với tôi..
Cuối cùng, phải mất một lúc trước khi tôi có thể tập trung sức mạnh để đứng dậy, mở cửa sổ, mặc quần áo và thực sự rời khỏi phòng. Bầu trời bên ngoài có màu cam trước đó, nhưng bây giờ sáng và trong.
Nó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực để duy trì một biểu hiện bình thường trong khi mở cửa và bước ra khỏi phòng ngủ với P'Phop. Chúng tôi ngay lập tức gặp Kong và Chuay, những người hầu của chúng tôi, ở hành lang. Cả hai đều có vẻ bị sốc trong giây lát, nhưng nhanh chóng cư xử như thể không có gì bất thường xảy ra. Tuy nhiên, những người hầu khác nhìn chúng tôi một cách tò mò hơn.
"Anh sẽ đi tắm trước" P'Phop thông báo với tôi, trước khi quay trở lại phòng riêng của anh ấy để chuẩn bị tắm. Kong theo sát phía sau.
Trong khi đó, Chuay tiếp cận tôi. "Cậu có muốn ăn sáng trước không, hay cậu muốn đi tắm?
"Ăn bữa sáng trước" tôi trả lời một cách bình tĩnh.
Mặc dù tôi cảm thấy không thoải mái với tình huống này, nhưng cơn đói của tôi đã vượt qua mọi sự lúng túng mà tôi cảm thấy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhận thấy Chuay vô tình nhìn vào phòng ngủ của tôi, trước khi anh ấy nhanh chóng rút lại ánh mắt và làm theo yêu cầu của tôi.
Bản thân tôi liếc nhìn chiếc giường của mình, quan sát bộ đồ giường gọn gàng, được sắp xếp tỉ mỉ. Không có bằng chứng về những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng tôi không nghĩ Chuay sẽ không nhận ra. Chúng tôi đã cư xử với sự thân mật và tình cảm vượt ra ngoài mối quan hệ anh em trong vài ngày trước mặt những người hầu. Làm thế nào mà không nghi ngờ khi chúng tôi cùng thức dậy và bước ra trong cùng một phòng ngủ như thế này?
Tôi hạ thấp ánh mắt xuống đất trước khi thở dài, lo lắng. Tuy nhiên, tôi không thể sợ hãi hoặc nản lòng sớm như vậy, bởi vì đây chỉ là giai đoạn đầu tiên tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi với người khác. Chúng tôi thậm chí còn chưa vượt qua những rào cản quan trọng hơn như dì và chú.
Đêm hôm trước khiến tôi kiệt sức và mệt lã, đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng, và kết quả là, tôi đã ngấu nghiến bữa sáng trước khi P'Phop - người đã quay lại sau khi tắm. Khi anh ấy trở về , tôi vội vã đi tắm, cẩn thận loại bỏ tất cả tinh hoa còn sót lại trong cơ thể tôi từ đêm qua. Sau đó tôi quay trở về phòng để mặc quần áo, và ở trong thư viện xem xét sách giáo khoa, trong khi P'Phop làm việc gần đó...
Mắt tôi vẫn dán chặt vào trang cuối cùng của cuốn sổ tay của Klao. Tôi không thể hiểu tại sao tôi lại bị mê hoặc bởi nó, gần như ám ảnh như vậy. Có lẽ bởi vì nó đã bị xé toạc một cách vội vàng, điều này có vẻ bất thường. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể giải thích câu trả lời về lý do tại sao Klao lại xé nó ra, và trang bị thiếu đó có thể ở đâu bây giờ.
*
"Klao, em có muốn xem anh tập đấu kiếm không?
Vào đầu giờ chiều, một lúc sau bữa trưa, P'Phop bước ra khỏi phòng ngủ của anh ấy và mời tôi xem anh ấy luyện tập. Anh ta đứng trần trụi, chỉ mặc một chiếc chong kraben, khi anh ta cầm hai thanh kiếm trên tay. Tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng tôi đã chấp nhận lời mời của anh ấy vì tôi cảm thấy nhàm chán khi sáng giờ chỉ toàn ở thư viện đọc sách giáo khoa của mình, vì vậy tôi đã đi cổ vũ anh ấy khi anh ấy luyện tập với những người hầu.
Một số người hầu đã cố gắng duy trì khuôn mặt bình thường khi họ nhìn thấy P'Phop và tôi cùng nhau bước vào sân tập, trong khi những người khác thể hiện sự tò mò và nghi ngờ rõ rệt hơn. Tôi ngồi trên băng ghế bên lề sân, cố gắng phớt lờ những ánh mắt tò mò từ những người xung quanh, thay vào đó tập trung sự chú ý vào sân tập phía trước.
Những âm thanh đụng độ của những thanh kiếm và tiếng cổ vũ nhiệt tình của khán giả tràn ngập bầu không khí khi buổi tập bắt đầu. Tôi một lần nữa chứng kiến kỹ năng chiến đấu đáng chú ý của P'Phop. Hơn nữa, anh ấy không chỉ đơn giản cùng người hầu để luyện tập, mà anh ấy còn đóng vai trò là một huấn luyện viên, đưa ra hướng dẫn và dạy dỗ họ. Phop đã đẩy đối thủ của mình đến giới hạn của họ, giữ họ cho đến khi họ mất thăng bằng. Những nào ngã xuống đất buộc phải rút lui, giơ tay đầu hàng.
Vì vậy, ngoài việc là một sĩ quan cảnh sát, anh ta còn là một kiếm sĩ? Bạn trai của tôi thực sự rất ấn tượng.
Giai đoạn ban đầu chỉ đơn giản là khởi động, nhưng khi thời gian trôi qua, bầu không khí ngày càng trở nên dữ dội hơn. P'Phop hiện đang đấu với Ming, người có kỹ năng võ thuật giỏi nhất trong số những người hầu. Những thao tác mạnh mẽ của họ, những cú đánh vang dội và những lưỡi dao ồn ào va chạm với nhau, khiến tôi vô cùng lo lắng. Bất kể P'Phop có kỹ năng như thế nào, tôi vẫn không thể không lo lắng về việc họ đang sử dụng kiếm thật. Một sai lầm duy nhất có thể dẫn đến đổ máu.
"Này!"
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên. Thanh kiếm của Ming đã đâm vào da thịt cánh tay trên của P'Phop, khiến máu chảy ra. Tôi đột ngột dậy, tim tôi đập thình thịch, nhưng hai đối thủ không từ bỏ cuộc chiến, tiếp tục như thể không có gì xảy ra.
Clang!
Một lúc sau, một trong những thanh kiếm trong tay Ming bị đập xuống đất, và anh ta ngã xuống cùng với nó. Anh ta cầm thanh kiếm còn lại của mình chống lại một trong những thanh kiếm của Phop, nhưng cạnh sắc của thanh kiếm kia đang chỉ vào cổ họng anh ta. Cuộc chiến đã kết thúc một cách dứt khoát. Phop hạ thanh kiếm xuống và đưa tay ra để giúp Ming đứng dậy.
Tuy nhiên, thay vì nắm lấy tay anh ta, người hầu ngay lập tức cúi đầu xuống đất. "Tôi xin lỗi, Than Muen.
"Không có gì cả" Phop hờ ơ liếc nhìn vết thương trên cánh tay, trước khi đưa tay ra một lần nữa để giúp chàng trai trẻ đứng dậy. "Ngày nay, cậu đã thể hiện rất tốt đến mức cậu thậm chí có thể khiến tôi chảy máu. Làm tốt lắm, cậu đã tiến bộ rất nhiều."
"Dạ... cảm ơn ngài" . Ming mỉm cười can đảm nhưng lo lắng, trân trọng giơ tay lên cúi chào khi anh ta nói lắp bắp.
Thấy rằng biểu hiện của P'Phop không phải là một sự tức giận, anh ấy có vẻ nhẹ nhõm một chút. P'Phop sau đó ra lệnh cho anh ta nhặt thanh kiếm trở lại, và hai người họ bắt đầu luyện tập trở lại.
Cuối cùng, viên cảnh sát cuối cùng đã đặt thanh kiếm của mình xuống mã.
Anh ấy đã tìm đường đến chỗ tôi sau đó. "Nó thế nào rồi? Anh đã làm tốt, phải không? ” Anh ấy hỏi với một nụ cười hài lòng.
Tôi liếc nhìn vết thương trên cánh tay của anh ấy. Mặc dù đó không phải là một vết thương sâu, nhưng nhìn thấy nó không được điều trị và máu khô khiến tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
"Nhanh lên và làm sạch vết thương của anh trước" tôi nói với một giọng trầm, đưa cho anh ta một miếng vải ngâm trong nước hoa nhài.
P'Phop lấy miếng vải để lau mặt, và đi cùng tôi trở về nhà. Tôi liếc nhìn vết thương của anh ấy, sự khó chịu len lỏi trở lại trái tim tôi.
"Tại sao em lại làm khuôn mặt đó? Có điều gì đó làm e phiền lòng không? ” Giọng nói trầm của anh ấy nghi ngờ sau khi chúng tôi đang ở trong phòng ngủ. Tôi dừng lại sự chú ý của mình khỏi việc lau lớp máu đóng vảy xung quanh vết thương, và nhìn anh ta khi anh ta dựa vào đầu giường.
"Này, anh bị thương. Tại sao em lại phải mỉm cười? ”
"Đó chỉ là một vết thương nhỏ... và nó cách xa trái tim anh"
Bệnh nhân bị thương của tôi lộ ra một nụ cười táo tợn, như thể anh ấy rất vui khi thấy tôi lo lắng cho anh ấy. Tôi nhẹ nhàng đánh anh ấy để đáp lại, khiến anh ấy giật mình và nhìn chằm chằm vào tôi, trêu chọc tôi. Sau đó tôi bôi thuốc thảo dược lên vết thương của anh ấy.
Trên thực tế, đó chỉ là một vết thương nhỏ. Nhưng, tôi không thể hiểu tại sao tôi lại cảm thấy điềm báo tồi tệ về việc anh ấy chảy máu. Mặc dù tôi chưa bao giờ tin vào mê tín dị đoan trước đây, tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó bây giờ.
"Em thực sự lo lắng cho anh àh? " Giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy vang lên một lần nữa khi tôi băng bó xong vết thương của anh ấy. Tôi gật đầu, không thể rũ bỏ sự lo lắng của mình.
P'Phop mở rộng cánh tay không bị thương của mình, bảo tôi đến gần hơn. Tôi di chuyển về phía anh ấy, tựa đầu vào vai anh ấy. Khi chúng tôi nép mình vào vòng tay của nhau, tôi cảm thấy sự hỗn loạn của mình bắt đầu biến mất.
Chúng tôi ngồi im lặng như thế một lúc, rúc vào nhau. Bàn tay của P'Phop nhẹ nhàng vuốt ve vai tôi, mũi anh ấy cọ nhẹ vào thái dương của tôi. Tôi gần như chìm vào một giấc ngủ sâu, nếu không phải vì giọng nói của anh ấy khi anh ấy nói, "Mẹ và cha sẽ trở lại vào ngày mốt. Anh sẽ thông báo cho họ rằng chúng ta đang yêu nhau, và đang trong một mối quan hệ thân thiết với nhau. Và chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Chủ đề đột nhiên nghiêm trọng đến mức nó ngăn cản tôi ngủ gật. Tôi ngẩng mặt lên để nhìn người mình yêu, sự do dự bất lực thể hiện rõ trong mắt tôi
Tôi nhớ lại cách Than Phraya đã từng yêu cầu tôi thuyết phục P'Phop ổn định cuộc sống và kết hôn. Rõ ràng là bác ấy sẽ khó chịu và không đồng ý với mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta lâu hơn một chút, nhưng dù sao thì không có bí mật nào trên thế giới này.
"Đừng lo lắng, nếu cha mẹ anh đưa ra tối hậu thư rằng chúng ta nên chia tay, anh sẽ tự mình đưa em đi. " Những lời nói vui tươi, trêu chọc của anh ấy khiến tôi cười khúc khích nhẹ nhàng.
Chà, bất cứ điều gì xảy ra, sẽ xảy ra. Tôi đã đưa ra quyết định chắc chắn là đứng về phía phi của mình, và tôi sẽ không cho phép bản thân bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
"Nhưng trước đó..".
Lời nói của anh ấy khiến tôi nhìn lên và chạm vào ánh mắt của anh ấy. P'Phop quay lưng lại với tôi, di chuyển để lấy thứ gì đó từ bên trong hộp gỗ trên bàn cạnh giường ngủ của anh ấy, trước khi quay lại với tôi. Khi tôi thấy rõ những gì trong tay anh ấy, tôi đã im lặng.
"Chiếc nhẫn đó..."
"Em có thích nó không?"
Những ngón tay của anh ấy nhẹ nhàng giữ bàn tay trái của tôi trong tay anh ấy, đôi mắt anh ấy âm thầm xin phép tôi, trước khi cẩn thận đeo đồ trang sức lên ngón đeo nhẫn của tôi. Tôi hướng mắt xuống, ngắm nhìn món đồ trang sức bằng vàng tuyệt đẹp này. Ban đầu nó đã thu hút sự quan tâm của tôi khi chúng tôi lần đầu tiên đến dạo chợ cùng nhau.
Bây giờ, nó đã ở trên ngón tay của tôi.
"Anh mua cái này khi nào?"
"Khi chúng ta đi chợ ngày hôm đó, anh nhận thấy rằng em thích nó, vì vậy anh nghĩ anh sẽ tặng nó cho em vào một ngày nào đó. Nhưng thời điểm đó, anh không nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ được sử dụng như một chiếc nhẫn đính hôn."
Anh ấy kéo tôi vào ngực anh ấy một lần nữa, một nụ cười dịu dàng tô điểm cho khuôn mặt nam tính của anh ấy.
"Đeo nó tạm thời trên ngón tay của em bây giờ. Nhưng vào ngày cưới của chúng ta, anh sẽ thay thế nó bằng một chiếc nhẫn đắt tiền hơn. Anh hứa, anh sẽ không bao giờ có ai khác ngoài em. Anb sẽ không bao giờ để em phải hối hận về điều này. Dù cuộc hành trình của chúng ta có kéo dài bao lâu, anh cũng sẽ chỉ yêu em."
"Cảm ơn anh" , tôi nghẹn ngào,như muốn hình thành tiếng nấc trong cổ họng.
Mặc dù tôi biết rằng phi của tôi nghiêm túc về việc muốn dành cả cuộc đời của anh ấy với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ mơ rằng anh ấy sẽ lên kế hoạch trước đến mức thậm chí tổ chức một đám cưới với tôi. Tôi thậm chí còn cảm thấy tội lỗi hơn đối với anh ấy.
Nỗi sợ hãi lại xuất hiện một lần nữa, và tôi cảm thấy sợ rằng chúng tôi sẽ không có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tôi đã rất sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ phải bỏ rơi anh ấy và trở về thế giới hiện tại, để anh ấy một mình....
"P'Phop " tôi bắt đầu.
"Uhm.."?
"Điều gì sẽ xảy ra nếu....điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó....chúng ta không thể ở bên nhau nữa, anh sẽ làm gì? " Tôi vô tình thốt lên. Lông mày đen của anh ấy hơi nhướng lên.
"Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?"
"Em không biết. Em chỉ không thể không nghĩ về nó. Em chỉ tò mò anh sẽ làm gì nếu ngày đó đến." Tôi đã cố gắng nở một nụ cười.
Đôi mắt nâu sẫm của anh ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang cố gắng nhìn vào tâm hồn tôi, trước khi anh ấy nói, "Anh sẽ luôn tìm kiếm em. Anh sẽ tiếp tục tìm kiếm cho đến khi anh tìm thấy em. Anh hứa."
Giọng nói bình tĩnh, ổn định của anh ấy, cùng với ánh mắt quyết đoán của anh ấy, khiến mắt tôi nóng ran. Tôi hạ thấp ánh mắt xuống, cố gắng chớp mắt, nhưng P'Phop nhẹ nhàng ôm vai tôi bằng một trong hai tay của anh ấy, lau những giọt nước mắt hình thành ở khóe mắt tôi bằng tay kia.
"Em đang khóc như một đứa trẻ này.."
"Này, chính anh là người đã khiến em xúc động ngay từ đầu" , tôi vặn lại. Giọng khàn khàn của tôi gây ra một tiếng cười nhẹ từ môi anh ấy, trước khi anh ấy dịu dàng hôn thái dương của tôi.
"Ý anh là như từng từ anh nói. Nếu một ngày em biến mất, anh nhất định sẽ tìm thấy em. Nếu một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa, hoặc thậm chí quên anh, không sao cả. Anh vẫn sẽ yêu em như cũ. Anh sẽ theo dõi em từ xa, chỉ đơn giản là chứng kiến em sống một cuộc sống hạnh phúc."
"Em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh" tôi thì thầm, ôm chặt anh ấy quanh eo.
Một ngày như vậy không bao giờ có thể đến. Tôi yêu anh ấy. Tôi trở nên gắn bó hơn với anh ấy mỗi ngày trôi qua. Tôi chỉ mới biết người đàn ông này được bốn tháng, nhưng cảm giác như thể tôi đã yêu anh ấy cả đời...
"Anh cũng cảm thấy như vậy"
Anh ấy nâng cằm tôi lên và đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi tôi. Tôi hôn lại anh ấy, nhắm mắt lại và để một giọt nước mắt chảy xuống má tôi.
Giá như thời gian có thể đứng yên mãi mãi tại thời điểm này. Nó sẽ thật tuyệt vời.
Mặc dù tôi thầm ước rằng khoảnh khắc yên bình này có thể kéo dài mãi mãi, nhưng điều đó là không thể.
*
Hai ngày sau, Than Phraya và dì trở về từ thành phố Muang Lawo với vô số đồ lưu niệm, bao gồm đồ khô, rượu và đồ trang sức. Ngay cả những người hầu cao cấp nhận được đồ trang sức nhỏ. Than Phraya đã đưa cho tôi một chiếc khóa thắt lưng bằng vàng với đá quý, bảo tôi giữ nó và dùng khi tôi bắt đầu đi làm.
Tôi nhìn chằm chằm vào vật trang trí được chế tác tinh xảo trong tay, với một cảm giác nặng nề trong ngực. Bác và dì của tôi đã vô cùng tốt bụng và quan tâm đến tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ làm họ thất vọng. Nếu P'Phop nói với họ về chuyện chúng tôi, liệu họ có còn coi tôi là một người con của họ không?
"Cả hai con có vui vẻ khi cha mẹ đi vắng không? Những người hầu có gây ra rắc rối gì không? ” Than Phraya hỏi P'Phop sau bữa tối, khi nhâm nhi trà trong gian hàng.
Dì ngồi bên cạnh anh, duyên dáng quạt . Đó là buổi tối sớm, và những ngôi sao nhấp nháy rực rỡ trên bầu trời. Làn gió ẩm ướt, cuối mùa hè làm mát cơ thể tôi một cách dễ chịu khi nó lướt qua. Bầu không khí thư giãn cảm thấy thoải mái và yên bình.
"Vâng, chúng con đã có một khoảng thời gian vui vẻ, thưa cha."
"Tốt. Một ngày nào đó khi cha ra đi, con sẽ phải tiếp quản và trở thành chủ nhân của ngôi nhà này. Cha có thể yên tâm, biết rằng những người hầu sẽ tôn trọng và vâng lời con," Than Phraya nói, trong khi triệu tập một người giúp việc để rót thêm trà.
Đôi mắt sắc bén của bác ấy, giống hệt mắt của con trai bác ấy, liếc nhìn tôi một lúc, khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy không thoải mái, cảm thấy rằng điều gì đó sắp xảy ra.
"Khi cha mẹ ở Lawo, cha mẹ đã được hỏi nhiều lần là khi nào con trai chúng ta sẽ ổn định và bắt đầu gia đình riêng của mình. Con hãy nói đi, Phop? Con có để mắt đến người phụ nữ nào chưa? ”
"Trên thực tế, con đã suy nghĩ về việc bắt đầu gia đình của riêng mình, thưa cha" P'Phop trả lời một cách tự tin.
Cha anh dừng lại ngay khi bác chuẩn bị nhấp một ngụm trà, lông mày nhướng lên vì ngạc nhiên.
"Thật sao, Phop? Người phụ nữ đó là ai? ” Dì hỏi một cách hào hứng. Ánh mắt của P'Phop dán chặt mắt vào tôi ngồi bên cạnh anh ấy, bàn tay to của anh ấy vươn ra để giữ chặt tay tôi.
Cuối cùng anh ấy đã quay lại với cha mẹ mình để trả lời. "Không phải là một quý cô, thưa Mẹ, mà là người đang ngồi bên cạnh con bây giờ. Klao và con yêu nhau,thưa mẹ. Con muốn kết hôn và sống với nong của con."
Với những lời đó, có vẻ như thời gian đã đóng băng trong khoảnh khắc dài nhất. Không ai dám di chuyển. Đôi mắt của Khun Ying Prayong mở to trong cú sốc rõ ràng, trong khi vẻ mặt của nhà quý tộc trở nên căng thẳng và bất ngờ.
"Phop, hãy chú ý đến những gì con nói" giọng nói nghiêm túc của bác ấy cuối cùng cũng phát ra.
"Con biết ạ, thưa cha."
"Nếu con thực sự nhận thức được ý nghĩa của những gì con vừa nói, thì làm thế nào con có thể nói về một điều phi lý như vậy? " Giọng điệu thấp, có uy quyền của bác ấy khiến cổ họng tôi hoàn toàn khô khan.
Từ biểu hiện trong mắt Than Phaya, tình hình dường như tôi đã nghi ngờ: anh ấy đã biết về mối quan hệ của chúng tôi từ lâu, và nó sẽ không được chấp nhận.
"Trong thời gian vừa qua, cha đã quan sát thấy điều gì đó giữa cả hai đứa, nhưng cha vẫn giữ im lặng, hy vọng rằng con sẽ tỉnh táo và cư xử phù hợp. Cha chưa bao giờ tưởng tượng rằng con sẽ nhầm lẫn sai với đúng như thế này."
"Tình yêu của con sai như thế nào, con có thể hỏi không? Làm thế nào là sai khi yêu một người ? ” Phop lý luận.
"Điều đó là sai bởi vì người con yêu là một người đàn ông!" Giọng nói điếc tai của Than Phraya ầm ầm, khiến tôi nao núng...
Những người hầu trong khu vực nhanh chóng rút lui, chạy đi trong sợ hãi. Tôi cụp mắt xuống đất. Sự buồn tủi và thất vọng trong mắt dì, và cái nhìn căng thẳng, nghiêm khắc trên khuôn mặt của Than Phraya khiến tôi không thể đối mặt với những người đã từng quan tâm và lo lắng cho tôi rất nhiều.
Than Phraya mạnh tay đập cây gậy đi bộ của mình vào sàn nhà, quét ánh mắt giận dữ của anh ấy giữa P'Phop và tôi.
"Làm thế nào một người đàn ông có thể ở bên một người đàn ông? Thật là một sự ô nhục! Toàn bộ thành phố đang bàn tán về nó. Chết tiệt! Con có nhận ra rằng bây giờ những người ngoài kia, lan truyền tin đồn về việc con trai của Phraya Phichai Phakdi đang có một mối quan hệ bí mật và thân thiết với một người đàn ông, và tình cờ người đó là con trai của một cựu tù nhân không? Chỉ với sự xấu hổ này thôi, cha không biết mình có thể lộ mặt ở đâu nữa. Và con vẫn còn mạnh miệng để tuyên bố rằng con sẽ kết hôn với Klao?!"
"Con không quan tâm ai buôn chuyện hay lên án chúng con, và con không tin rằng yêu một ai đó đáng trách đến mức nó sẽ làm hoen ố danh tiếng của chúng ta. Chúng con thực sự yêu nhau từ sâu thẳm trái tim mình. Cha, mẹ, xin hãy cho phép con kết hôn với em ấy."
"Phop! " Phraya Phichai Phakdi hét lên khi ánh mắt của anh ấy đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay tôi, vẫn được P'Phop siết chặt. Sự tức giận của anh ấy càng gia tăng khi phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay trái của tôi.
"Con thậm chí đã đeo nhẫn cho em nó rồi à? "Than Phraya liếc nhìn người yêu của tôi, giọng anh ấy run rẩy vì giận dữ. "Con không tôn trọng cha mẹ mình sao?! Con đã hoàn toàn phát điên, và do đó đã chọn bỏ trốn với một người đàn ông! Con không quan tâm đến di sản của gia đình mình à? Về việc có một người thừa kế? Con sẽ gây ra sự sụp đổ của gia đình chúng tôi, chấm dứt gia tộc của chúng ta. Sao con dám! ”
"Cha ơi, cha vẫn còn nhiều con trai. Họ vẫn đang trưởng thành, và họ rất háo hức học hỏi. Họ sẽ không làm cha thất vọng. Sự sụp đổ của gia đình chúng ta sẽ không xảy ra dưới thế hệ của con, con đảm bảo với cha," P'Phop trả lời.
Dì giơ tay lên như thể sắp ngất xỉu. Bàn tay của Than Phraya, nắm chặt cây gậy của mình, run rẩy như thể bác ấy đang kiềm chế bản thân khỏi việc đánh con trai mình bằng nó bất cứ lúc nào.
"Con xin lỗi nếu con đã làm cha thất vọng, nhưng con không hề sai trái. Nếu không phải là em ấy, con sẽ không dành cả cuộc đời mình với bất kỳ ai khác."
Lời nói của anh ấy rất kiên quyết và nặng nề. Tay tôi run lên trong sự kìm kẹp ngột ngạt của anh ấy, nhưng bàn tay thô ráp giữ tôi chỉ siết chặt hơn nữa, như thể để nhấn mạnh rằng anh ấy sẽ không bao giờ để tôi đi.
Người cha và con trai đã đối mắt trong một khoảng thời gian dài, trước khi Than Phraya bỏ về phòng của mình một cách giận dữ, theo sát là Khun Ying Prayong.
"P'Phop... "Tôi bật khóc, trái tim tôi như rơi xuống dưới vực thẳm.
Mặc dù tôi đã dự đoán rằng nó sẽ không dễ dàng, nhưng việc chứng kiến sự thất vọng của Than Phraya khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Bác ấy đã ân cần chăm sóc con trai của bạn mình, yêu thương và nuôi dưỡng anh ấy như con của chính mình, nhưng đổi lại là đối mặt với tình huống như vậy.
"Anh biết rõ bố mẹ anh. Miễn là chúng ta vẫn kiên định và không lay chuyển, cuối cùng họ sẽ nhận ra sự chân thành của chúng ta và hiểu cho chúng ta...
P'Phop vòng tay quanh vai tôi, kéo tôi vào một trong lòng mình. Tôi dựa vào, tựa đầu vào bộ ngực rộng của anh ấy, hít một hơi thật sâu để gom góp tất cả sức mạnh còn lại trong tôi.
Yêu không phải là sai, nhưng vì các giá trị của xã hội trong thời đại đó, họ coi tình yêu đồng giới là kỳ lạ và xem những điều không quen thuộc với họ là không phù hợp. Hơn nữa, ngoài việc là một người đàn ông, danh tiếng của tôi trong xã hội còn khủng khiếp. . Dì và bác hẳn đã lo lắng, hy vọng sẽ bảo vệ con trai họ khỏi bị phỉ báng. Tôi không thể tức giận với họ.
Nhưng nếu bạn hỏi liệu tôi có cảm thấy hối hận không, câu trả lời là có. Tôi tràn ngập nỗi buồn.
"Hãy cho họ thêm hai hoặc ba ngày nữa để bình tĩnh lại, và sau đó anh sẽ nói chuyện với họ một lần nữa. Anh sẽ xử lý nó. Em không cần phải lo lắng," anh ấy đảm bảo với tôi.
"Hãy để em đi với anh. Em muốn ở bên cạnh anh," Tôi ngước mắt lên, chuyển tay ôm người yêu, siết chặt nó một cách nhẹ nhàng. Sự căng thẳng trong đôi mắt đen của anh ấy dịu đi, thay thế bằng sự dịu dàng.
"Vậy thì chúng ta hãy đi cùng nhau " .P'Phop cười nhạt. Tôi mỉm cười đáp lại, mặc dù trái tim tôi vẫn lo lắng và tâm trí tôi vẫn còn hỗn loạn.
*
Mặc dù nó chỉ mới bắt đầu, nhưng những trở ngại phía trước thực sự dường như rất nhiều.
Mối quan hệ của tôi với P'Phop đã trở thành nguyên nhân cho sự căng thẳng trong gia đình. Than Phraya đã không nói một từ nào với P'Phop và tôi. Bác ấy thậm chí còn từ chối nhìn mặt chúng tôi.
Đối với con trai anh ấy, kể từ khi anh ấy bày tỏ cảm xúc thật của mình với cha mẹ, giờ đây anh ấy đã công khai thể hiện tình cảm của mình với tôi. Bất cứ khi nào anh ấy ở nhà, anh ấy hiếm khi để tôi ra khỏi tầm mắt của anh ấy, chăm sóc tôi một cách cởi mở như bất kỳ người yêu nào. Tôi cảm thấy bị giằng xé, không chắc mình nên đi theo sự dẫn dắt của P'Phop hay tôn trọng mong muốn của những người lớn tuổi.
Dù bằng cách nào, Than Phraya vẫn là người giám hộ của tôi, chu cấp cho tôi. Bác ấy có quyền đuổi tôi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào. Hiện tại, bây giờ đã có một cuộc chiến tranh lạnh giữa cha và con trai. Dì thì đặt mình trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ánh mắt của dì ấy hướng về phía tôi dường như mang một chút cảm thông, nhưng nó cũng chứa đầy sự bối rối và thất vọng.
"Mẹ ơi, con sẽ đi làm sớm. P'Phop chào tạm biệt mẹ anh ấy vào một buổi sáng, sau khi Than Phraya đi làm, dậm chân xuống cầu thang của ngôi nhà. Đôi mắt sắc bén của Phi liếc nhìn tôi đang đứng đó, và nở một nụ cười dịu dàng cho tôi.
"Anh sẽ nhanh chóng trở về nhà vào buổi tối, anh ấy nói thêm.
"Được rồi" tôi nở một nụ cười trên môi, nhìn P'Phop rời khỏi nhà. Bầu không khí trở nên căng thẳng và im lặng ngay khi anh ấy rời đi, chỉ để lại tôi và dì một mình.
"Giờ con xin phép con đến thư viện đọc sách giáo khoa ạ..", tôi vội vàng nói, chuẩn bị đến thư viện, giống như tôi đã làm hàng ngày.
Nhưng hôm nay thì khác, khi tôi nghe một giọng nói bình tĩnh nói, "Klao, chúng ta hãy nói chuyện cùng nhau trong phòng đền..."
"Dạ vâng..". Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý và đi theo dì ấy.
Khi bước vào phòng đền thờ, dì đóng cửa lại,sau đó đi đến thắp nến và hương, đưa cho tôi một thanh hương nữa. Tôi siết chặt hai tay vái lạy, ngơ mắt lên Đức Phật trên bàn thờ, âm thầm cầu nguyện cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Sau khi tôi đặt hương vào lư xong ,chủ nhân của ngôi nhà bắt đầu nói.
"Klao, có lẽ con đã biết những gì dì sắp nói.."
"Vâng" tôi đã trả lời, gặp ánh mắt bối rối của dì ấy.
Ban đầu tôi dự đoán rằng phản ứng của Dì sẽ là một trong những sự không hài lòng mãnh liệt, tương tự như khi P'Phop từ chối kết hôn với Wanna. Tuy nhiên, trong vài ngày qua, dì chỉ đơn giản chọn phớt lờ tôi, mà không thể hiện bất kỳ sự thù địch nào. Rõ ràng là dì ấy rất thương yêu Klao... và có thể cả tôi nữa, nên dì ấy mới không mắng mỏ.
"Mối quan hệ giữa con và Phop không thuận lợi chút nào" người phụ nữ trung niên thở dài nặng nề. Chỉ riêng lời khai mạc của cô ấy đã đủ để khiến ngực tôi căng lên. Tôi hạ thấp ánh mắt xuống sàn nhà, chờ dì tiếp tục.
"Con đã không rời khỏi nhà trong nhiều ngày, vì vậy con có thể không biết về những tin đồn đang được lan truyền bên ngoài. Nó đã trở thành một chủ đề được thảo luận rộng rãi. Điều này không có lợi cho công việc của Phop, cũng như công việc ở chính phủ sắp tới của con. Bác của con vô cùng tức giận vì ông ấy đã xây dựng ra một tương lai tươi sáng, thành công cho cả hai đứa."
"Không phải là bác của con và dì coi thường con, Klao, chúng ta cũng không cấm điều này nhưng con là một người đàn ông. Giá như con là một người phụ nữ, bác của con và dì sẽ không phản đối chút nào. Chúng ta thậm chí sẽ sắp xếp một đám cưới hoành tráng. Tuy nhiên, với tư cách là con trai cả, Phop dự kiến sẽ chủ trì gia đình này. Nó sinh ra đã phải là người thừa kế để tiếp tục dòng dõi gia đình, điều mà con không thể làm cho anh ấy được. Dì nói có đúng không? ”
"... vâng ạ."
"Xin hãy hiểu chúng tôi, nhé con... Chúng tôi không muốn thấy con cái mình bị chế giễu hay thiếu tôn trọng. Chúng tôi mong muốn thấy con thịnh vượng trong sự nghiệp, có gia đình và có con. Nó tốt hơn là trải qua cả cuộc đời đau khổ, bị lu mờ bởi những tin đồn."
"Phop rất bướng bỉnh và có thể không bao giờ bỏ cuộc. Do đó, dì cầu xin con. Làm ơn thuyết phục Phop để con đi."
"P'Phop và con không thể yêu nhau đơn giản vì con...không phải là phụ nữ, đúng không? " Tôi đã mất một thời gian dài để hình thành các từ và đặt câu hỏi cho dì ấy. Khunying Prayong vẫn im lặng, không trả lời.
Do đó, tôi đã hỏi một lần nữa.
"Chỉ vì cả hai chúng con đều là đàn ông, cho dù tình yêu của chúng con có sâu sắc và chân thật đến đâu, nó vẫn bị coi thường. Mặc dù đó là một vấn đề riêng tư không ảnh hưởng đến bất kỳ ai, nhưng nó vẫn không được chấp nhận."
"Bởi vì không có người đàn ông nào sẽ làm một điều như vậy"Dì đưa tay ra và nắm chặt tay tôi. "Con sẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai về sự tàn nhẫn của thế giới. Nếu con thực sự yêu Phop, chẳng lẽ con lại muốn phi của mình chịu đựng những khó khăn như vậy sao? ”
"Con chưa bao giờ muốn P'Phop phải đối mặt với những lời chỉ trích,thưa dì. Hơn nữa, thật không công bằng với anh ấy khi có bất kỳ tin đồn nào ngay từ đầu, phải không? ” Tôi đáp lại với một trái tim nặng trĩu, nhìn sâu vào mắt người trước mặt tôi. " Đàn ông và phụ nữ về cơ bản khác nhau như thế nào? Chúng ta đều là con người, phải không? Chỉ là hai cá nhân yêu nhau. Tại sao xã hội lại coi điều này là kỳ lạ? Chỉ vì nó là chuyện chưa từng xảy ra, điều đó là điều sai trái phải không? ”
"Klao..."
"Phop và con thực sự yêu nhau, Dì," tôi thốt lên bằng một giọng khàn khàn. "Chúng con nhận thức được những gì sắp xảy ra. Chúng con nhận vẫn biết rằng người khác có thể không hiểu, nhưng chúng con đã chọn cách đối mặt với nó cùng nhau. Con yêu anh ấy, tình cảm con dành cho anh ấy rất sâu đậm, làm ơn đừng... đừng bắt con phải rời xa anh ấy."
Không có phản hồi từ Khun Ying Prayong, chỉ là một tiếng thở dài. Tay cô ấy, nhăn nheo theo thời gian, nhẹ nhàng siết chặt tay tôi trước khi cô ấy đứng dậy và bước ra khỏi phòng đền thờ mà không nói thêm lời nào.
Dì có thể không thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ đối với chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng dì sẽ dễ dàng nhượng bộ. Tôi nghĩ bác sẽ khó khăn hơn. Trường hợp xấu nhất, P'Phop và tôi sẽ bị buộc phải tách khỏi nhau.
Tôi quay sang bàn thờ, giơ tay lên vái một lần nữa, nhiệt thành cầu nguyện với tất cả trái tim rằng sẽ không có nỗi lo nào của tôi sẽ trở thành sự thật.
Vài ngày sau, P'Phop tiếp tục nỗ lực cố gắng tạo cơ hội cho tôi nói chuyện với cha mẹ anh ấy, nhưng điều đó khá khó khăn. Than Phraya đã không cho phép chúng tôi gặp nhau, và thay vào đó đang gây áp lực buộc chúng tôi phải kết thúc mối quan hệ của mình. Dì, chính cô ấy, đã đến nói chuyện với tôi và cầu xin tôi thỏa hiệp. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng giải thích lý do của mình cho dì ấy, cố gắng làm cho dì ấy hiểu cho chúng tôi,từ sau lần đó dì ấy bắt đầu dịu đi.
"Anh đã về rồi à..", dì chào chồng mình vào một buổi chiều muộn cuối ngày, khi dì ấy đang chuẩn bị vòng hoa để dâng cho các nhà sư vào ngày hôm sau.
Hôm nay đánh dấu ngày đầu tiên kể từ một tuần trước từ ngày chúng tôi trò chuyện đến nay, hôm nay dì lại gọi tôi vào một lần nữa. Cô ấy bắt đầu nói chuyện với tôi một cách bình thường, như thể cô ấy bắt buộc phải đối mặt với tình huống này. Nhưng Than Phraya tiếp tục xem chuyện của tôi với sự phản đối nghiêm khắc.
"Klao, hãy theo bác đến thư viện" người đứng đầu ngôi nhà ra lệnh với giọng điệu cộc cằn...
Tôi quay lại nhìn Dì, người nhẹ nhàng siết chặt tay tôi và gật đầu, khuyến khích tôi tiếp tục. Tôi đi theo dì ấy về phía thư viện với một chút lo lắng.
"Vâng thưa Bác, có chuyện gì vậy ạ?" Tôi đã hỏi, mặc dù tôi đã biết rất rõ.
Than Phraya hạ mình xuống ghế, đôi mắt của anh ấy từng tràn ngập lòng tốt và lòng trắc ẩn, bây giờ bị che khuất bởi sự nặng nề và oán giận.
"Trong ba tháng nữa, bác sẽ đề cử con đến làm việc ở thành phố Lawo"
Tôi mím môi, trái tim tôi chìm xuống...
Tôi đã dự đoán rằng các biện pháp quyết liệt sẽ được thực hiện để tách chúng tôi ra. Tuy nhiên, khi nghe nó bằng chính đôi tai của mình vẫn khiến tôi hoảng sợ.
"Có phải vì mối quan hệ của con với P'Phop, thưa bác?"
"Phải " , Than Phraya thở ra nặng nề, biểu cảm nghiêm khắc khiến anh ấy trông già hơn nhiều tuổi.
"Đừng cho rằng bác của con lạnh lùng, nhưng bác không thể chấp nhận mối quan hệ này. Con chắc chắn phải hiểu tại sao." Anh ấy tiếp tục, "Cả hai con đều có lý do của mình, và bác tôn trọng chúng, nhưng bác cũng có lý do của riêng mình là tại sao bác phải làm điều này. Là một người trưởng thành đã đối mặt với nhiều việc, bác phải biết cách xử lý những tình huống như vậy. Bác hiểu rằng hiện tại con có thể cảm thấy buồn bã và tức giận với bác vì con vẫn còn trẻ. Tuy nhiên, khi con trưởng thành hơn và có thêm kinh nghiệm, cuối cùng con sẽ hiểu tại sao bác lại đưa ra quyết định này."
"Cảm ơn vì ý định tốt của bác, nhưng con... con không thể không chấp nhận điều này," Tôi đã cố gắng giữ giọng nói của mình ổn định khi tôi trả lời, duy trì giao tiếp bằng mắt với người lớn tuổi trong gia đình. "Tương lai là của con, P'Phop và con đã đưa ra quyết định của mình. Làm ơn, bác, xin hãy thương xót chúng con."
"Con không hiểu" Than Phraya thở dài một lần nữa. Bàn tay căng thẳng của anh ấy siết chặt cây gậy, khiến tĩnh mạch của anh ấy nhô ra.
"Tình yêu không thể giúp bạn vượt qua mọi trở ngại. Một ngày nào đó, tình yêu sẽ mất dần. Nhưng địa vị xã hội, danh tiếng và sự nghiệp của con vẫn sẽ ở bên con, và chúng quan trọng hơn. Bác đang làm mọi thứ để bảo vệ cả hai con. Tại sao con vẫn cố chấp như vậy,? ” Giọng của người lớn tuổi có giọng hơi gay gắt.
Tôi chuẩn bị mở miệng để trả lời, thì cánh cửa chưa được cài khoá đột nhiên mở ra. Khi tôi quay lại nhìn, tôi thấy hình bóng của anh ấy bước vào phòng. Dì đứng sau anh ấy.
"Cha ơi, làm ơn!"
"Sao con dám! Ai đã cho con vào đây! ” Than Phraya lên tiếng với con trai mình, nhưng P'Phop không quan tâm. Anh ấy sải bước về phía trước và quỳ xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và giữ chặt nó.
"Cha ơi, làm ơn! Đừng cố tách con ra khỏi nong của con."
"Tại sao con lại hành động như thế này?! Con đang khiến cha không còn lựa chọn nào khác! ” Than Phraya đập cây gậy của mình xuống sàn. Tiếng đập lớn khiến tôi nao núng, nhưng P'Phop thậm chí còn không chớp mắt.
Anh ấy tiếp tục nói một cách bình tĩnh, " Tình yêu của con dành cho em ấy sẽ không giảm dù cha có làm bất cứ cách nào đi nữa. Bất kể cha đặt khoảng cách giữa chúng con bao xa, con cũng không bao giờ kết hôn với bất kỳ ai nếu đó không phải là em ấy. Con sẽ yêu em ấy đến hết đời."
"Có lẽ con sẵn sàng hy sinh sự nghiệp của mình và chấp nhận bị người khác coi thường vì tình yêu. Nhưng làm thế nào con có thể mong đợi mẹ con và cha chịu đựng sự xấu hổ mà con mang lại cho chúng tôi khi những người khác không tôn trọng con trai chúng tôi? Nhiệm vụ của chúng tôi với tư cách cha mẹ là phải bảo vệ con cái của mình. Nếu những gì cha làm là phạm tội, thì con còn mong đợi gì ở cha? ” Giọng nói run rẩy của Than Phraya khiến tôi rơi nước mắt.
Tất cả những gì bác ấy nói đều là sự thật. Làm thế nào mà bất kỳ bậc cha mẹ nào có thể chịu đựng được khi chứng kiến con mình bị buôn chuyện và làm nhục? Bác và dì đã phản đối mối quan hệ của chúng tôi vì tình yêu và sự quan tâm của họ dành cho chúng tôi. Tuy nhiên, đồng thời, nó vẫn khiến chúng tôi đau đớn nhiều..
"Đây là cuộc sống của con, thưa cha" P'Phop tuyên bố, đôi mắt sắc bén của anh ấy sáng lên khi anh ấy nhìn tôi, đan xen những ngón tay của chúng tôi và giữ chúng thật chặt trước mặt gia đình anh ấy.
"Hạnh phúc của con là Klao. Không có gì khác mà con mong muốn hơn trong cuộc sống này. Con cầu xin cha mẹ..Xin hãy để con sống cuộc sống mà con đã chọn. Bất cứ điều gì đến, dù tốt hay xấu, con đều sẵn sàng chấp nhận tất cả."
"..."
"Cha ơi, con thực sự yêu em ấy sâu sắc" anh ấy lặp lại một lần nữa. Bầu không khí trong thư viện rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Than Phraya nghiến hàm, liếc qua lại giữa hai chúng tôi trước khi lẩm bẩm :
"Con đã trưởng thành đến mức con không còn chịu nghe lời của cha mình nữa, phải không? Vậy thì tốt lắm, hãy sống cuộc sống của con như con muốn. Ta sẽ không can thiệp vào việc của con nữa ."
Cùng với đó, Than Phraya đứng dậy và xông đi một cách dữ dội, rời đi cùng dì. Khi chúng tôi ra khỏi tầm nhìn của người lớn, tôi thở dài, quay lại nhìn người bên cạnh tôi.
"P'Phop..."
Vai tôi sụp xuống vì đau buồn, nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi thấy một nụ cười trên khuôn mặt anh ấy.
"Cha đã ko can thiệp nữa rồi..", anh ấy nói với tôi khi tôi ngồi đó trong sự bàng hoàng.
"Mặc dù cha có thể chưa hoàn toàn chấp nhận chúng ta, nhưng có lẽ ông ấy sẽ không cố gắng tìm cách tách chúng ta ra nữa. Từ thời điểm này trở đi, chúng ta hãy chứng minh với họ rằng tình cảm của chúng ta với nhau là có thật."
"Được rồi " . Tôi từ từ mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm bởi sự trấn an của anh ấy. P'Phop kéo tôi vào một cái ôm ấm áp, và tôi vòng tay ôm anh ấy và ôm anh ấy thật chặt để đáp lại.
Con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng tôi hy vọng rằng tôi sẽ có thể nắm tay P'Phop và đi cùng nhau cho đến cuối cùng. Tôi đã cầu nguyện rằng phía trước sẽ không còn bất cứ khó khắn nào cho cả hai chúng tôi nữa.
🖤🤍🖤🤍🖤🤍
ns 15.158.61.6da2