❌❌Từ đoạn này bắt đầu có một chút ngược rồi...Dù đọc truyện không thể nhìn thấy hết được sự đau khổ của P'Phop và NaKhun nhưng vẫn đau lòng lắm...😥😥❌❌
1544Please respect copyright.PENANAapNSrclkmk
P'Phop về nhà muộn vào buổi chiều. Sau khi mặt trời bắt đầu mờ dần, chúng tôi lên đường đến ngôi đền gần sông, nơi tổ chức một lễ kỷ niệm lớn để khánh thành ngôi đền mới được cải tạo. Thuyền của chúng tôi đi về cùng hướng với những chiếc thuyền khác của dân làng sống gần chúng tôi. Dòng sông, thường yên tĩnh vào buổi tối, thì nay lại tấp nập và nhộp nhịp lạ thường..
Tôi đã nhìn cả hai bên bờ sông và không thể nói lên được cảm xúc của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy môi trường xung quanh này, cho đến bây giờ. Hồi đó, tôi đã rất ngạc nhiên và không nghĩ rằng tôi sẽ có thể làm bất cứ điều gì khi ở đây, tin rằng tôi sẽ không bao giờ quen với thời đại này. Tuy nhiên, tôi đã ở đây nửa năm sau, những hình ảnh này lúc trước đã quen thuộc với tôi. Tôi càng nhớ tất cả những trải nghiệm của mình từ thời Klao, tôi càng cảm thấy gắn bó với nơi này. Tôi gần như bắt đầu quên cuộc sống của mình như thế nào trước khi đến đây.
Gió lạnh hơn bình thường, bây giờ là vào đầu mùa đông. Tôi bước ra khỏi thuyền dưới đôi mắt cảnh giác của P'Phop, khi tôi cố gắng sưởi ấm bản thân bằng cách vòng tay quanh người và vuốt ve một cách nhanh chóng.
"Trời lạnh, phải không? Anh đã bảo em mặc một chiếc áo sơ mi dài tay," anh ấy nói.
"Ầy, em không nghĩ rằng trời sẽ lạnh như thế này, " tôi vặn lại bằng một giọng rên rỉ, cố gắng chế ngự lông cánh tay của mình trở lại bình thường. Tôi không thích mặc quần áo truyền thống và dài tay khi ra ngoài, cảm thấy nó trông hơi quá trang trọng. Mặt khác, P'Phop luôn trang trọng trong bộ trang phục hoàn chỉnh của mình.
"Bướng bỉnh," người đàn ông lớn tuổi nói, đưa tay ra để nhẹ nhàng véo vào má tôi. Tôi bĩu môi.
"Em không bướng bỉnh đâu na"
"Làm thế nào mà em nói rằng em không bướng bỉnh? Em không bao giờ nghe bất cứ điều gì anh nói, và luôn tranh luận lại. Nếu đó không phải là bướng bỉnh, thì nó là gì? ”
"Em chỉ... là chính mình" , tôi đẩy anh ta ra, nhướng mày về anh ta với vẻ bực bội trên khuôn mặt tôi, anh ta đáp lại bằng cách bật cười và kéo má tôi một lần nữa.
"Được rồi. Nhưng chúng ta nên làm gì bây giờ khi em lạnh? Em có muốn anh ôm em trong vòng tay của anh trong khi chúng ta đi bộ không? Nó có thể khiến em ấm áp hơn," anh ấy hỏi bằng một giọng đơn giản, nhưng đôi mắt anh ấy lấp lánh trêu chọc.
"Không sao đâu, lát nữa chắc chắn sẽ ấm hơn khi chúng ta tham gia lễ hội " tôi từ chối, với một ánh mắt biết tuốt của tôi. Anh ấy luôn cố gắng tìm cách ôm hoặc chạm vào tôi, điều đó sẽ ổn nếu chúng tôi ở một mình, nhưng đây là một lễ hội nơi công cộng với đầy người. Chỉ đơn giản là khi đi dạo cùng nhau thì chúng tôi đã thu hút rất nhiều sự chú ý không mong muốn rồi. Chúng tôi không cần phải thu hút thêm sự chú ý từ chuyện khác nữa..
"Được rồi, chúng ta hãy nhanh lên," P'Phop gợi ý. Chúng tôi đi cạnh nhau vào hội chợ, hoà vào đám đông.
Kể từ khi Ai'Cherd trốn thoát khỏi nhà tù, P'Phop không bao giờ cho phép tôi rời khỏi nhà sau khi trời tối. Tuy nhiên, tối nay thì khác. Đó là một lễ hội đông đúc, với lính canh và binh lính tuần tra khu vực đền thờ. Cuối cùng tôi đã có thể mạo hiểm và khám phá. P'Phop cho phép Chuay và Kong tự đi, trong khi anh ấy đi cùng tôi xung quanh để tham quan các gian hàng khác nhau.
Nó giống như hội chợ ở đền thờ mà chúng tôi từng tham dự ở lễ hội Songkran. Có các quầy hàng thực phẩm, nhà cung cấp đồ ăn nhẹ và hàng hóa tổng hợp để bán. Thậm chí còn có một nhà hát nhỏ, nghiệp dư và các trò chơi địa phương được tổ chức, làm cho bầu không khí vui vẻ và sống động.
P'Phop và tôi đã mua một ít thức ăn và ngồi trên một tấm thảm bên bờ sông, xem một chương trình của hai nhà thơ trên thuyền khi họ đọc những câu thơ tán tỉnh, trêu chọc nhau. [2]
Gió mang theo cái lạnh từ mặt nước, làn gió băng giá ập đến với làn da của chúng tôi khiến tôi phải co mình lại. Đó là lúc người bên cạnh tôi vươn tay ôm lấy eo tôi.
"Hãy ngồi gần anh hơn nếu em lạnh" anh ấy thì thầm.
Tôi liếc nhìn xung quanh, mặc dù nhiều người nhìn chằm chằm vào chúng tôi, P'Phop dường như không quan tâm đến họ chút nào. Chỉ có khuôn mặt của tôi được phản chiếu trong đôi mắt đen của anh ấy, và không có gì khác. Sự ấm áp nở rộ và lan tỏa trong lồng ngực tôi, khiến tôi không thể không mỉm cười.
Tôi chỉ đơn giản là ngồi đó để anh ấy ôm tôi, không chú ý đến bất kỳ ai xung quanh chúng tôi. Chúng tôi ngồi, nghe thơ, và cười khi chúng tôi trêu chọc nhau. Đó là một khoảnh khắc nhẹ nhàng nhưng khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mặt trăng trôi nổi trên bầu trời khi hàng giờ trôi vào màn đêm. P'Phop và tôi vẫn ở trong sân đền, đi dạo xung quanh và thưởng thức các trò chơi truyền thống khác nhau. Trái ngược với niềm vui và sự phấn khích tràn ngập con người tôi, bầu trời bằng cách nào đó dường như tối hơn. Ngay cả những ngôi sao dường như cũng biến mất hoàn toàn, bị bao phủ bởi những đám mây. Có lẽ đó là vì mùa đông đang đến gần, và bầu trời kém sáng hơn chăng..
Hoặc có thể, sẽ có nhật thực tối nay như Kaew đã nói? Tôi cau mày khi nghĩ về những lời của anh ấy vào đầu ngày hôm nay, nhìn lên bầu trời một lần nữa. Trăng tròn vẫn chiếu sáng rực rỡ, không có gì che khuất nó, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy không thoải mái.
"Em vẫn muốn tiếp tục đi bộ xung quanh, hay về nhà? "Giọng nói trầm của P'Phop hỏi tôi.
"Chúng ta hãy về nhà" , tôi lầm bầm. Thành thật mà nói, tôi muốn ở lại và vui vẻ, nhưng với sự bất an không thể giải thích được đã chiến thắng tôi, tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi khuôn viên đền thờ và quay trở lại bến tàu, nhưng trước khi chúng tôi có thể tiến thêm một bước nữa, chúng tôi nghe thấy tiếng la hét phát ra từ đám đông. Ai đó đã chặn chúng tôi, bước về phía trước.
Đó là Ai'Cherd.
"Đã lâu rồi, không gặp. Hai người trông thật hạnh phúc nhỉ ," giọng nói mỉa mai của hắn khiến tôi ớn lạnh.
"Mày... Ai'Cherd! ” Tôi rít lên qua kẽ răng, nhìn chằm chằm vào tên tội phạm.. kẻ âm mưu giết tôi. Đám đông xung quanh chúng tôi hỗn loạn và hoảng sợ, phân tán theo mọi hướng. P'Phop vội vàng nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi ra sau anh ấy, bước về phía trước để che chắn cho tôi. Anh ấy đã cảnh giác cao độ.
"Hạnh phúc bên nhau, phải không? "Tên khốn bước tới, ánh mắt khinh thường của hắn ta hướng về phía chúng tôi, đầy hận thù đến tận xương tủy. Trong tay anh ta, anh ta đang nắm chặt một chiếc súng nòng ngắn. Tôi nghiến chặt hàm.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng hắn ta sẽ dám xuất hiện ở một nơi đông đúc như vậy, chứ đừng nói đến một mình với một khẩu súng. Tôi không biết hắn ta lấy nó từ đâu. Tôi cá là P'Phop cũng bị bất ngờ. Kể từ khi anh ấy nghỉ làm, vũ khí duy nhất của anh ấy vào lúc này là thanh kiếm dài của anh ấy. Đối với tôi, tất cả những gì tôi có là con dao bỏ túi thông thường của mình. Chúng tôi đã bị thua thiệt nghiêm trọng...
"Tôi nghe nói hai người cũng sắp kết hôn. Thật trùng hợp! Một trong số hai người là một người kinh tởm, người đuổi theo đàn ông, và người kia là một con quỷ chết tiệt. Cả hai người đều hoàn hảo cho nhau về mọi mặt."
Ai'Cherd cười, đôi mắt đỏ ngầu của anh ấy cho thấy rằng anh ấy rõ ràng đã mất trí. May mắn thay, tất cả những người đã ở gần đó đã bỏ trốn. Ngoài P'Phop và tôi, không ai khác nghe thấy những gì anh ấy nói.
"Câm miệng lại! "Tôi nói bằng một giọng trầm một cách nguy hiểm.
Ai'Cherd chỉ đơn giản là cười khúc khích đáp lại, "Ồ, mày đang yêu cầu tao im lặng à? Sợ người yêu của mày sẽ không chấp nhận sự thật rằng mày không phài là con người thực sự à ? ”
Đôi môi của hắn ta ấy nở một nụ cười ghê sợ, méo mó, sự thù hận lóe lên trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta.
"Thật đáng kinh ngạc, một người đàn ông đã chết lại trèo ra khỏi địa ngục. Mày đã làm điều đó như thế nào, Klao? Tao đã tận mắt nhìn thấy mày chết bằng chính đôi mắt của tao, tao đã chắc chắn về điều đó! Tại sao mày vẫn đứng đây? ”
"Anh sẽ giữ chân hắn ta. Hãy nhanh chóng chạy đi kêu gọi đội tuần tra và những người lính bên ngoài ngôi đền," P'Phop thì thầm với tôi, tay anh ấy lén lút di chuyển về phía thanh kiếm nhét ở thắt lưng, kéo nó ra khỏi vỏ bọc. Môi trường xung quanh tôi bắt đầu tối hơn một cách bất thường vào lúc đó. Tôi vô tình nhìn lên bầu trời đêm, và thấy rằng mặt trăng sáng trước đó đang dần bị bóng tối nuốt chửng.
Thực sự đã có nhật thực tối nay.
Tôi chỉ có thể nghe thấy đám đông la hét và la hét về nguyệt thực sắp xảy ra. Âm thanh của những cây gậy đập trống tràn ngập không khí. Vào thời điểm này, mặt trăng gần như bị che khuất hoàn toàn.
"Đi! " P'Phop khẩn trương kêu lên. Tôi đứng đó, hoang mang. Mặc dù tôi biết anh ấy có kỹ năng cao, nhưng việc để anh ấy đối mặt với Ai'Cherd một mình đã làm tôi lo lắng.
"Sẽ là vô ích nếu những tù nhân như mày muốn trốn thoát.. tao cũng sẽ bắt được ngay cả mày trốn đến chân trời hay góc biển. Hãy đầu hàng đi! ” P'Phop hét lên. Tôi đồng thời nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng của những người tuần tra gần đó, đang tiến về phía chúng tôi. Họ có lẽ đã được kêu gọi bởi những người dân làng chạy trốn. Trái tim tôi cảm thấy được nhẹ nhõm đôi chút.
"Ai'Cherd, mày không thể thoát khỏi tội ác của mình được. Tốt hơn là đầu hàng, mày có lẽ vẫn có thể có cơ hội sống sót."
P'Phop đã cố gắng kéo dài một chút thời gian với lời nói của mình, nhưng ngay lập tức, giữa bóng tối, Ai'Cherd giơ súng lên, nhắm vào tôi
"Không bao giờ! Nếu tao phải xuống địa ngục, tất cả bọn mày phải đi cùng tao! ”
Bằng !!!
Ánh sáng nhỏ còn sót lại trên bầu trời giờ đã biến mất hoàn toàn, khi âm thanh chói tai từ nòng súng vang lên, tiếng ồn phá vỡ sự im lặng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tất cả những gì tôi cảm nhận là một cú đẩy từ P'Phop khi anh ấy đẩy tôi ra tránh khỏi viên đạn. Trong chớp mắt, môi trường xung quanh tôi tối đen như mực, không có bất kỳ âm thanh hay chuyển động nào.
"P'Phop! "Tôi cố gắng để đứng dậy khỏi mặt đất, hoảng sợ nhìn vào người mà tôi gọi tên trong sợ hãi. Anh ấy đã đẩy tôi ra để tránh viên đạn, nhưng anh ấy không thể tự mình thoát khỏi nó.
Phản ứng duy nhất của tôi là tiếng khóc trong tuyệt vọng . Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì khác, ngoài trái tim tôi đập thình thịch vì kinh hoàng. Chỉ một lúc trước, có P'Phop, Ai'Cherd, những người lính đang đến gần, và những âm thanh mờ nhạt của những người trong lễ hội ở xa, tiếng trống để xua đuổi tà ma.
Nhưng bây giờ, tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Cứ như thể tôi đang đứng một mình giữa bóng tối này.
Tôi nhìn xung quanh mình trong sự hoảng loạn điên cuồng. Bóng tối khiến tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cho đến khi bóng tối xung quanh tôi bắt đầu biến mất.
Tôi ngẩn mặt lên để nhìn lên bầu trời. Một lưỡi liềm mảnh của mặt trăng rạng rỡ bắt đầu xuất hiện trở lại. Mặt trăng đang di chuyển ra khỏi bóng tối của Trái đất, nguyệt thực đã kết thúc.
Tôi rút ánh mắt khỏi bầu trời và nhìn xung quanh một lần nữa, hy vọng nhìn thấy hình bóng của người thân yêu của tôi an toàn và âm thanh. Nhưng đôi mắt của tôi đã gặp những thứ xung quanh kỳ lạ và xa lạ. Vài phút trước, P'Phop và tôi đang đi bộ trong khuôn viên đền thờ, trên đường trở về bến tàu. Nhưng bây giờ, tất cả những gì tôi thấy là những cái cây cao chót vót xung quanh tôi. Không có ai khác ở đây, ngoại trừ tôi.
Tôi nhìn kỹ, và nhận ra đây là nơi mà tôi đã quen thuộc. Một cảm giác lạnh như băng lan tỏa khắp cơ thể tôi. Trái tim tôi lạnh lẽo và gần như ngừng đập, khi tôi nhận ra rằng đây là đồn điền xoài ở sân sau của nhà tôi.
Một thực tế đáng sợ đang len lỏi vào tâm trí tôi. Bàn tay, bàn chân, chân tay của tôi, tất cả đều tê liệt khi tôi nhìn xung quanh trong cơn hoảng loạn. Mặc dù tôi vẫn mặc áo dài tay ngắn và chong kraben, nhưng khi tôi liếc nhìn vào gốc cây, tôi thấy một lon bia rỗng nằm trên mặt đất. Tôi có thể nghe thấy giai điệu nhẹ nhàng của nhạc karaoke từ xa. Mọi thứ đều giống y hệt như trước khi tôi du hành ngược thời gian.
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã trở lại ngày nay.
❌❌❌Chú Thích:
[2] Một trong những hoạt động giải trí dưới nước phổ biến trong thời kỳ Ayutthaya bao gồm các nhà thơ, nhạc sĩ và ca sĩ. Nhà thơ sẽ sáng tác một bài thơ ngắn và chuyển nó cho ca sĩ và người điều khiển nhịp điệu. Điều này thường được chơi trên một chiếc thuyền trong mùa mưa, từ tháng 11 đến tháng 12.1544Please respect copyright.PENANAOSSteW1lGP