Hồi đó tôi không tin vào số phận. 911Please respect copyright.PENANA98ybxLNsek
“Bạn ơi…” giọng nói trầm trầm của người chủ chiếc Benz trước mặt thu hút sự chú ý của tôi, kéo tôi ra khỏi trạng thái ngơ ngác.
Kể từ lúc chúng tôi nhìn nhau, thì ánh mắt của tôi đã không rời khỏi anh ấy dù chỉ một giây...
Tôi dường như gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ... Muốn nói mà không nói nên lời và cứng đờ người khi nhìn thấy anh ấy ôm Olive trong sự kinh ngạc. Nói ra thì có vẻ buồn cười nhưng tôi thậm chí còn không dám thở, không dám chớp mắt, sợ rằng những gì tôi đang nhìn thấy chỉ là ảo giác, là sự tưởng tượng của riêng tôi.
Sợ rằng một khi tôi chớp mắt, người trước mặt tôi có thể biến mất.
"Bạn ....." Giọng anh nhẹ nhàng và quen thuộc. Anh hơi cúi xuống, đôi mắt sắc bén quét qua khuôn mặt tôi
"Bạn có ổn không ? Bạn không bị thương chứ?" Lồng ngực tôi phập phồng không kiểm soát được. Tôi càng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy, trái tim tôi càng tràn ngập niềm vui. Khi tôi cảm thấy mắt mình bắt đầu nóng ran,nước mắt sắp chảy xuống thì tôi đã cố gắng ngăn sự nghẹn ngào trong trái tim mình lại...Vì tôi sợ mình khóc nức nở trước mặt anh ấy.. Tôi muốn trả lời anh ấy, nhưng tôi không thể nào nói thành lời...
"Ai'Khun! " Giọng nói khàn khàn của Ai'Thi xuyên qua không khí, khiến tôi rời mắt khỏi người vừa mới đến. Người bạn thân nhất của tôi chạy bộ ra khỏi nhà, ngay lập tức đến giúp đỡ tôi. Tôi vẫn ngồi đó trên sàn nhà.
"Tôi vừa nghe thấy tiếng còi xe hơi. Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ai'Thi hỏi, nhìn tôi và nhìn về phía người đối diện.
"Olive chạy đến trước xe và người này... anh ấy chạy đến để giúp đỡ" -chủ sở hữu chiếc Benz.. anh ấy đang trả lời câu hỏi của Thi nhưng cặp mắt vẫn còn nhìn vào tôi . Đôi mắt anh ấy đầy tò mò. Tôi không biết anh ấy đang cảm thấy gì và tôi cũng không biết khuôn mặt mình bây giờ như thế nào.
"Này Olive, mày có thấy mày đã gây ra vấn đề cho bố của mày một lần nữa chưa? Gần như có một con ma sẽ bảo vệ nhà mình đây, mầy có biết không? ” [1]
Ai'Thi quay sang mắng yêu Olive bằng giọng nhẹ nhàng. Chú chó vẫy đuôi một cách vui vẻ, nhìn chúng tôi với sự mong đợi. Tôi từ từ đứng dậy, cố gắng không loạng choạng sợ sẽ ngã về phía trước vì cú sốc ban nãy vẫn còn..Tôi chưa thể thích nghi được.
"Ôi Khun..."
"Hãy cẩn thận"
Giọng của A'Thi và của anh ấy vang lên cùng một lúc. Người bạn thân nhất của tôi nắm lấy vai tôi trong khi người kia nắm lấy cánh tay tôi đỡ tôi lại..
Nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy. Ánh mắt đen láy và sắc bén của anh ấy khiến tôi rơi vào trạng thái thôi miên. Anh ấy khiến tôi cảm nhận được một sự dịu dàng quen thuộc và sự bình tĩnh của anh ấy dường như không bao giờ rời khỏi ký ức của tôi. Nó dường hấp dẫn tôi, thu hút tôi không được rời mắt khỏi anh ấy. Nó khiến tôi tin vào việc đang diễn ra trước mắt này là thật, rằng không phải do tôi suy nghĩ quá nhiều..
"Thật đáng lo lắng khi đôi chân của bạn đang gần như muốn rời khỏi bạn..? Tôi nghĩ bạn nên đi làm một số công đức. Bạn đã suýt chết bao nhiêu lần trong năm nay rồi? ”
Giọng nói của Ai'Thi khiến tôi thoát khỏi trạng thái thôi miên, kéo tôi đứng lên trước khi quay lại nhìn người con trai kia.
"Và anh, tại sao anh lại ở đây? Anh không về nhà của anh à?”
"Anh quay lại để lấy cuốn sách của mình. Anh có lớp học vào buổi tối," người con trai ấy trả lời bằng một giọng bình tĩnh. Đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi trước khi nói, "Nhân tiện, đây là..."
"À quên mất. Tôi vẫn chưa giới thiệu các bạn với nhau," Ai'Thi thốt lên như thể anh ấy vừa nhớ ra một điều rất quan trọng, gật đầu về phía tôi.
"Đây là Nakhun, người bạn thân nhất của em ở trường đại học. Khun, đây là anh họ của tôi, Phop"
"Phop... "Tôi lẩm bẩm bằng một giọng trầm.
Khuôn mặt của anh ấy trông giống nhau. Tên của anh ấy giống nhau. Đôi mắt sắc bén và xuyên thấu của anh ấy đều giống nhau. Không có gì khác biệt cả. Bản năng của tôi đang bảo tôi tin vào suy nghĩ của chính mình.
Tôi chắc chắn anh ấy là người yêu của tôi.
"Nakhun" Giọng nói trầm của P'Phop gọi tên tôi. Tôi cảm thấy trái tim mình bắt đầu đập nhanh hơn khi tôi nhìn thấy anh ấy cười tươi khi mắt chúng tôi gặp nhau.
"Nếu em là em của Thi, thì tức là em phải trẻ hơn tôi"
"..."
"Rất vui được gặp em, nong Khun"
Anh ấy đưa tay ra, liền khiến trái tim tôi gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi đưa bàn tay run rẩy lên và ngay khi lòng bàn tay của chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm thấy anh ấy siết chặt bàn tay tôi. Một cảm giác ấm áp lan tỏa tràn ngập trái tim tôi.
"Rất vui được gặp anh" , tôi trả lời với một giọng run rẩy, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp chảy ra từ mắt tôi.
Luang Ta từng nói rằng nếu nó là định mệnh, có thể chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Dù trái tim tôi có mong đợi anh ấy thế nào,thì tôi cũng không tin vào điều đó và chỉ nghĩ rằng đó là một sự an ủi. Một cách để an ủi tôi cố gắng vượt qua. Nhưng hôm nay, nó thực sự đã xảy ra.
Cuối cùng, định mệnh đã đưa chúng tôi trở lại với nhau một lần nữa.
"Này, không phải anh đang nắm tay bạn em quá lâu rồi sao? Hãy thả bạn ấy ra đi." Ai'Thi đập mạnh vào cánh tay của anh họ mình. P'Phop buông lỏng, ánh mắt của anh ấy vẫn lưu luyến trước khi buông tay tôi ra.
"Anh không biết em sẽ dẫn một người bạn đến đây"
"Em phải làm vậy. Bố mẹ anh không có ở đây và anh lại để em một mình. Đó là lý do tại sao em phải tìm ai đó ở lại đây với em. Em không muốn ở một mình. Em sợ ma."
"Anh nghĩ ma sợ em hơn đây..". Phop cười khúc khích. Đôi mắt của anh ấy sau đó quay trở lại nhìn tôi một lần nữa, khiến trái tim tôi rung động và tôi tự hỏi liệu anh ấy có nhận ra tôi hay không.
"Ôi anh hãy đi lấy cuốn sách nhanh và đi đi. Em đã có bạn em ở đây. Em sẽ không yêu cầu anh ở lại với em đâu." Thi vẫy tay đuổi người anh họ của mình và kéo cánh tay tôi, đi vào nhà. Tôi im lặng đi theo và quay lại nhìn P'Phop lần nữa và thấy rằng anh ấy cũng đang nhìn tôi.
"Ai'Thi. " Ngay khi chúng tôi bước vào nhà, tôi đã nắm lấy tay bạn tôi.
"Cái gì ??"
Tôi hít một hơi thật sâu để kiểm soát giọng nói của mình, cẩn thận không để cảm xúc lấn ác khiến mắt mình nóng ra sợ Thi nhìn ra..
"P'Phop, có phải anh ấy...bạn nói anh ấy là anh họ của bạn phải không ?"
"Phải. Anh ấy là con của chú tôi. Tôi vừa rồi đã nói rồi không phải sao sao? ” Anh ấy cau mày, nhẹ nhàng đẩy đầu tôi. Có vẻ như tôi đã bị sốc vì phấn khích khi nhìn thấy khuôn mặt của P'Phop trước mắt tôi...
"Sao vậy ? Bạn muốn tìm hiểu anh ấy à ? ” Thi nheo mắt, khóe miệng anh ấy cuộn tròn thành một nụ cười trêu chọc. "Anh ấy có đẹp trai đến mức làm bạn muốn trở thành anh rể của tôi à, Khun?
"..." Câu hỏi của Thi khiến tôi không nói nên lời. Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của tôi, Thi bật cười lớn trước khi kéo tôi ngồi trên ghế sofa.
Anh ấy hắng giọng, "Nếu bạn muốn biết thêm về anh ấy, tôi có thể giúp bạn. Nghiệp tốt của tôi sẽ khiến Pan dịu dàng hơn với tôi.
Tôi gật đầu, miễn cưỡng về những gì anh ấy nói. Nếu đó là cách duy nhất để anh ấy cung cấp cho tôi bất kỳ thông tin nào, thì tôi cũng vậy
"Vậy, hãy bắt đầu với họ và tên của anh ấy?"
"Ko cần đâu! Chỉ cần nói nó một cách nhanh chóng là được.."
"Tên anh ấy là Tinnaphop Chotiwathin, 23 tuổi, và vừa tốt nghiệp Khoa Luật năm ngoái. Anh ấy hiện đang là luật sư và đang giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình."
Hai mươi ba tuổi... hơn tôi khoảng một tuổi. Trong cuộc sống này, anh ấy vẫn lớn tuổi hơn tôi. Ở kiếp trước, anh ấy là bạn của Jom, nhưng ở đây, họ là anh em họ. Cuối cùng, chúng ta nhất định phải ở trong cùng một vòng tròn của mọi người giống như trước đây.
"Tính cách của anh ấy như thế nào?
"Nó phụ thuộc vào người mà anh ấy ở cùng. Nếu anh ấy ở với một người mà anh ấy không thực sự biết, anh ấy im lặng và lịch sự. Nhưng nếu anh ấy ở với những người mà anh ấy thân thiết, anh ấy thật tinh nghịch."
"Và còn gì nữa?"
"Hmm, anh ấy rất thẳng thắn và là một người rất hào phóng, thích giúp đỡ người khác. Bố mẹ tôi thích anh ấy lắm và họ rằng anh ấy là một người xuất sắc vì anh ấy tốt với họ, nhưng anh ấy thực sự rất bướn bỉnh. Đó mới là con người thật của anh ấy."
Tôi không thể không mỉm cười khi nghe Thi nói điều đó. Ngay cả tính cách của anh ấy cũng cực kỳ giống với kiếp trước. Không có một sự thay đồi nào cả. Đã bao nhiêu thời gian trôi qua, nhưng anh ấy vẫn như trước đây.
"Có phải anh ấy...có phải anh ấy... "Tôi hơi xấu hổ khi hỏi câu hỏi tiếp theo của mình.
"Anh ấy có bạn gái/bạn trai hay không hả? Đó có phải là những gì bạn muốn hỏi không? ” Thi đã hỏi.
"... Uhm," tôi ậm ừ, không xác nhận cũng không phủ nhận. Một phần trong tôi tò mò, nhưng phần còn lại sợ hãi.
Ngay từ giây phút chúng tôi giao tiếp bằng mắt, tôi đã biết chắc chắn trong trái tim của mình rằng anh ấy là người yêu của tôi. Tôi chỉ không chắc liệu anh ấy có biết tôi hay không vì bốn trăm năm đã trôi qua. Tôi nhớ những điều từ kiếp trước của chúng tôi bởi vì tôi đã quay ngược thời gian, nhưng có lẽ đó không phải là trường hợp của anh ấy nên anh ấy không thể nhớ được. Mặc dù anh ấy đã hứa sẽ chỉ yêu tôi, nhưng đó là vấn đề trong kiếp trước của chúng tôi. Bây giờ, anh ấy có thể đã có bạn gái...
"Nakhun" Thi thở dài trước khi vỗ vai tôi và nhìn tôi với đôi mắt thông cảm. Tôi cảm thấy trái tim mình rơi xuống và ngực tôi trở nên quặng thắt lại.
"Vâng, anh ấy có bạn trai/gái rồi sao..?"
"Bạn nghĩ sao? "Anh ấy đã hỏi lại.
Ánh mắt tôi rơi xuống đất, cảm thấy chán nản. Nó không đáng để hỏi, phải không? Được sinh ra trong cuộc đời này, anh ấy vẫn đẹp trai, có địa vị và nhân cách tốt. Ai sẽ không động lòng vì anh ấy chứ?
"Ngay cả khi anh ấy không đẹp trai bằng tôi tôi, nhưng ạn ấy học rất giỏi, lịch sự và thông minh...Tất cả đàn ông và phụ nữ đều thấy anh ấy cực kỳ hấp dẫn."
"..."
"Nhưng anh ấy vẫn chưa có người yêu"
"Anh ấy không có?" Tôi nhìn Thi với đôi mắt mở to đầy minh ngạc, trái tim tôi đập vui mừng với những thông tin tôi vừa nhận được.
"Ừ, anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến một người quan trọng nào khác kể từ khi anh ấy được sinh ra. Bất cứ ai tiếp cận, dù là đàn ông hay phụ nữ, anh ta đều không quan tâm đến họ. Anh ấy giống bạn. Nhưng tôi không chắc liệu anh ấy có đang hẹn hò với ai đó ngay bây giờ hay không."
Chết tiệt, vâng! Tôi ngay lập tức ấn môi thành một đường thẳng, sợ rằng tôi sẽ vô tình cho thấy mình hạnh phúc như thế nào. Tôi lắc đầu và tiếp tục hỏi.
"Tại sao anh ấy không có bạn trai/bạn gái?"
"Tôi không biết. Anh ấy chỉ rằng một ngày nào đó sẽ đến và anh ấy sẽ tìm thấy người anh ấy cần tìm ."
Câu nói đó khiến trái tim tôi càng run rẩy hơn. Anh ấy có nhớ không? Có lẽ anh ấy cũng đang đợi tôi? Cũng không phải vậy, nhưng anh ấy có cùng lý do với tôi khi nói đến chủ đề này. Trở lại khi tôi chưa gặp anh ấy, tôi không cảm thấy bất cứ điều gì cho bất cứ ai và tôi cũng không quan tâm đến họ. Mãi cho đến khi tôi gặp P'Phop...
"Bạn có thích anh ấy không? "Giọng nói cộc cằn của bạn tôi chuyển sang giọng nghiêm túc.
"..."
Tôi im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Trên thực tế, tôi vẫn còn bối rối về toàn bộ tình huống và cảm giác của tôi về nó. Tôi rất vui khi gặp anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy trong hiện tại... điều đó có nghĩa là tôi sẽ không thể quay lại quá khứ sao?
Chỉ cần nghĩ về điều này, nó giống như một khoảng trống lớn trong trái tim tôi. Tôi đã luôn khao khát anh ấy vì tôi muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với anh ấy. Nhìn thấy anh ấy hôm nay đáng lẽ ra nên khiến tôi cảm thấy vui vẻ và lấp đầy cảm giác trống rỗng trong trái tim mình, nhưng không phải vậy. Thay vào đó, nó khiến tôi lo lắng vì nếu anh ấy tái sinh cũng giống như anh ấy phải đặt lại mọi thứ. Anh ấy và tôi đã trở thành những người qua đường, những người xa lạ với nhau. Tôi đã hạnh phúc, nhưng cũng đau đớn.
"Nếu bạn thích anh ấy, tôi không có ý kiến gì đâu. Tôi ủng hộ bạn. Bạn là một người tốt và tôi muốn thấy bạn hạnh phúc. Tôi sẽ không thoải mái khi thấy bạn buồn và thất vọng, bạn biết không? ” Bàn tay to lớn của anh ấy đưa tay ra và đẩy đầu tôi một cách trêu chọc.
Không có gì lạ khi Thi và tôi làm phiền nhau, nhưng anh ấy sẽ luôn là người bạn thân nhất của tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã không nói sự thật. Đó chỉ là một số chuyện nghe có vẻ khó tin và khó giải thích cho bất kỳ ai, vì vậy tôi quyết định giữ im lặng. Và ngay cả như vậy, anh ấy không bao giờ tức giận. Anh ấy chỉ ở bên cạnh tôi, không xâm phạm, và thậm chí còn cho tôi lời khuyên khi tôi cần. Điều đó cũng tương tự với Pan. Họ đều yêu thương và tốt bụng với tôi, cho dù đó là trong kiếp trước hay kiếp này. Tôi thật may mắn khi được gặp hai người này.
"Nhưng nếu bạn đang nghĩ đến việc tán tỉnh anh ấy, nó có thể hơi mệt mỏi. Hãy tự giúp mình và đừng nản chí nhé. Vì anh ấy chưa bao giờ thích ai cả." Thi tát vào vai tôi.
"Uh...chắc chắn rồi" tôi lầm bầm trước khi hít một hơi thật sâu.
Chà, chúng ta đã gặp nhau rồi. Nếu anh ấy thực sự thay đổi, tôi vẫn sẽ tin vào trực giác của mình và tin rằng anh ấy là P'Phop của tôi. Từ cách anh ấy nhìn tôi, ngay cả khi anh ấy không thể nhớ quá khứ, anh ấy hẳn đã cảm thấy điều gì đó. Nếu không, anh ấy sẽ không nhìn chằm chằm vào tôi mọi lúc như anh ấy đã làm. Có lẽ đây là sự khởi đầu của mối quan hệ của chúng tôi.
Và hãy để tôi nói với bạn rằng lần này, tôi sẽ không bao giờ để anh ấy rời xa tôi nữa.
***
Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm hay vui vẻ một cách trọn vẹn. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của P'Phop hôm nay khiến tôi cảm thấy tảng đá nặng nề đè nặng lên trái tim tôi trong những năm qua đã biến mất.
Trong suốt thời gian còn lại của hôm nay, tôi cứ nghĩ về anh ấy, thậm chí thỉnh thoảng hỏi Thi thêm thông tin về anh ấy. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được từ Thi là sự trêu chọc của anh ấy cho đến khi chúng tôi gần như bắt đầu đánh nhau.
"Tôi đang hỏi bạn, Khun. Bạn thực sự thích anh ấy, phải không? ” Thi cúi xuống và hỏi sau khi bị một cái đệm đánh lần thứ ba.
Anh ấy thoải mái ngả lưng trên ghế sofa với hai cánh tay ôm một cái lọ đầy những miếng bỏng phô mai, xem một số chương trình trên Netflix trong khi tôi đang ngồi trên sàn và đang tập trung vào việc dịch một bài báo.
"Uhm...", tôi đã xác nhận mà không rời mắt khỏi màn hình máy tính xách tay..
Tôi không thực sự chỉ thích P'Phop. Tôi yêu anh ấy. Nhưng tôi không muốn nói điều đó bởi vì Thi có thể nghĩ rằng nó hơi quá đà. Trong khi tôi chỉ vừa mới gặp P'Phop hôm nay.
"Nghiêm túc mà nói, đó có phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không nhỉ..?"
"Nếu đúng là như vậy, thì bạn có tin không? Bạn đã thích Pan ngay từ khi bạn nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên."
"Đó là sự thật"
Anh ấy dựa lưng vào ghế sofa và ném một miếng bỏng phô mai vào miệng trong khi tôi tiếp tục công việc của mình. Tầm khoảng mười giờ chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ ô tô phát ra từ phía trước ngôi nhà.
"Ai đó ở vậy ta, có thể là dì và chú của tôi" Ai'Thi thì thầm, quá lười để đứng dậy và nhìn ra. Anh ấy tiếp tục ôm gối và xem Netflix. Tôi liếc nhìn anh ta, tự hỏi nếu đó là một tên trộm thì sao? Điều gì sẽ xảy ra sau đó?
"Đó có thể là bố mẹ của bạn không? Tại sao bạn không đi xem thử? ”
"Bố mẹ tôi đang ở Nhật Bản. Làm sao họ có thể ở đây được? Có lẽ đó là chú và dì của tôi. Bạn ra ngoài và xem một chút đi ? ” Anh ấy quay sang tôi với vẻ mặt vô tư.
Tôi thở dài trước sự lười biếng của bạn tôi, tháo kính ra và miễn cưỡng đứng dậy để xem chuyện gì đang xảy ra trước nhà.
Tôi đi xuống và nhìn về phía bãi đậu xe. Đèn ngoài trời đang sáng, chiếu sáng một chiếc xe sang trọng màu trắng đang lùi vào một chỗ đậu xe trống. Trái tim tôi đập thình thịch khi tôi nhớ rằng đó là chiếc xe suýt đâm vào tôi sáng nay.
Vậy, điều này có nghĩa là anh ấy đã trở về nhà?
"Nong Khun sao..?"
Tôi đã nhìn lên.
Chủ xe bước ra khỏi xe và gọi tên tôi...
"Em đang làm gì ở đây vậy? " Anh ấy đã hỏi.
"Dạ. Thi nhờ tôi ra ngoài và xem ai đã đến," tôi lúng túng trả lời.
Dáng người cao lớn trong chiếc áo sơ mi tối màu và quần lửng đến gần tôi, và dưới ánh đèn rực rỡ, tôi thấy một nụ cười nhẹ hình thành trên môi anh ấy.
"Thay vì tự mình kiểm tra, nó lại nhờ một người bạn sao? Tệ đến mức nào, hả? ” Anh ấy cười khúc khích. Đằng sau cặp kính có khung hình vuông của anh ấy, có một loại từ tính khiến tôi khó có thể nhìn đi chỗ khác.
P'Phop trong cuộc sống này là hình ảnh thu nhỏ của cái mà các bạn gọi là mọt sách, giống như bạn tôi đã nói.
"Em đã làm bạn với nó lâu chưa ? "Anh ấy hỏi khi nhận thấy rằng tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy.
Tôi giật mình một lúc, đột nhiên nhận ra rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc trò chuyện riêng tư kể từ khi gặp nhau hôm nay. Ý nghĩ đó khiến trái tim tôi sôi sục lên vì lo lắng.
"Chúng tôi gặp nhau khi chúng tôi đang bắt đầu học đại học"
"Vì vậy, đó là lý do tại sao anh chưa bao giờ nhìn thấy em.."
Ai'Thi nói với tôi rằng anh ấy và P'Phop đã học cùng một trường trong suốt hành trình làm học sinh của họ cho họ chia tay khi vào đại học. P'Phop chỉ biết những người bạn thời trung học của Ai'Thi. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ gần gũi với tôi như vậy. Lý do tôi chưa bao giờ nhìn thấy những người bạn hoặc hình ảnh gia đình khác của Ai'Thi là vì anh ấy không sử dụng mạng xã hội. Nếu anh ấy làm vậy, tôi có thể đã gặp P'Phop từ lâu và sẽ không phải nghiền ngẫm về điều này trong nhiều năm.
Không có cuộc trò chuyện nào nữa xảy ra sau đó. P'Phop chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi cho đến khi tôi lúng túng nhìn đi chỗ khác. Với tình trạng hiện tại của chúng tôi với chúng tôi được coi là xa lạ với nhau, tôi không thể cư xử không đúng cách.
"P'Phop. / "Nong Khun."
Cả hai chúng tôi gọi tên nhau cùng một lúc, điều này khiến chúng tôi dừng lại trước khi cười cùng nhau.
"Anh có điều gì muốn hỏi không? "Tôi đã hỏi.
"Em không cần phải lịch sự với anh như vậy. Em là bạn của Ai'Thi, không phải là người lạ." P'Phop tiến lại gần tôi một chút và nói với một nụ cười, "Và vừa rồi, em có điều gì muốn hỏi anh àh ?"
Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi vì lo lắng. Thành thật mà nói, tôi nghĩ nếu tôi có cơ hội gặp lại anh ấy, tôi sẽ cố gắng bắt đầu một cuộc trò chuyện và xem liệu anh ấy có nhớ đến tôi không. Nhưng bây giờ tôi đang ở trước mặt anh ấy, và điều tôi muốn làm khó hơn tôi nghĩ.
"Khun! Vậy, ai ở ngoài đấy thế? ” Ai'Thi đã làm gián đoạn câu nói của tôi.
Ôi Chúa ơi! Tại sao anh ấy phải ra ngoài ngay lúc này !
"Này P'Phop, không phải anh đã nói rằng anh sẽ ngủ ở căn hộ tối nay sao?"
"Anh không thể đổi ý và ngủ ở nhà sao? "Chủ nhân của cái tên đã lặng lẽ trả lời.
Nụ cười trên khuôn mặt anh ấy nhạt dần, cũng như hơi thở mà tôi hít sâu, kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể để không đá vào chủ nhà đang đi về phía tôi..
"Tại sao bạn lại ra ngoài? "Giọng nói của tôi nghe có vẻ khó chịu hơn tôi dự định. Thật khó chịu, tôi đã ở một mình với anh ấy, và sau đó khoảnh khắc của tôi bị gián đoạn. Có sai không khi đá một người như bạn?
"Chà, tại tôi thấy bạn đã đi khá lâu nên tôi nghĩ rằng có phải bạn đã xảy ra chuyện gì ko, vì vậy tôi đã ra ngoài để xem thử. "
Anh ấy trả lời một cách trung thực, nhìn qua lại giữa khuôn mặt của tôi và P'Phop. Sau đó anh ấy dừng lại một lúc, như thể đã nhận ra điều gì đó.
"Ồ, tôi đang làm gián đoạn điều gì đó à? Xin lỗi, 2 người có thể tiếp tục trò chuyện. Tôi sẽ đi vào," anh ấy nói.
"Không có gì cả. Anh chỉ đang nói chuyện một chút với bạn của em," P'Phop trả lời Ai'Thi, nhưng đôi mắt anh ấy liếc nhìn tôi với một nụ cười nhạt. "Muộn rồi, vào trong đi. Trời khá lạnh, em có thể bị cảm lạnh..
"... Vâng." Tôi miễn cưỡng đi theo Ai'Thi trở lại nhà. Nếu anh ấy đã nói như vậy, tôi không thể nán lại lâu hơn nữa. P'Phop vừa học xong; anh ấy có thể mệt và muốn nghỉ ngơi. Sẽ ổn thôi. Vì tôi sẽ ở đây cả cuối tuần. Tôi có thể có cơ hội gặp lại anh ấy.
Khi tôi nhìn lại, tôi thấy dáng người cao lớn của anh ấy vẫn đang đứng ở phía trước bãi đậu xe. Từ khoảng cách này, nó quá xa để nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nhưng vì một số lý do, tôi cảm thấy như đôi mắt đó vẫn đang theo dõi tôi.
Anh ấy có thể thực sự nhớ tôi không? Anh ấy có nghĩ tôi bị điên không nếu tôi hỏi anh ấy thẳng vào ngày mai?
Đêm đó tôi đã ngủ với Ai'Thi trong phòng ngủ của anh ấy. Căn phòng rộng rãi, có máy lạnh mát mẻ. Chủ nhân của căn phòng đã ngáy một lúc, nhưng tôi không thể ngủ được, vì tâm trí tôi cứ quay trở lại với người mà tôi vừa gặp sau rất nhiều năm. Tôi đã cam chịu với sự thật rằng chúng ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tôi không mong đợi được gặp anh ấy dễ dàng như thế này.
Tôi ném mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, và cố gắng nghĩ về một cuộc trò chuyện để có với P'Phop vào ngày hôm sau cho đến khi cuối cùng tôi ngủ lúc nào ko hay. Tôi thức dậy với âm thanh báo thức trên điện thoại di động của Ai'Thi.
"Ai'Thi, bạn đã thức chưa? "Tôi đã gọi bạn tôi. Anh ta rên rỉ, với lấy điện thoại di động để tắt báo thức, sau đó vùi mặt vào gối. Tôi đã kiểm tra thời gian và nghĩ rằng tôi không nên ngủ nữa. Vì vậy, tôi đã làm vệ sinh và thay đồ trước khi đi xuống cầu thang đến phòng khách.
Ngay khi tôi bước xuống cầu thang, mùi cháo thơm ngon đập vào mũi tôi. Bụng tôi biểu tình ngay lập tức. Mặc dù không có thành viên gia đình khác, Ai'Thi vẫn có một quản gia trung niên dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi. Chúng tôi không phải ra ngoài để tìm thức ăn hay làm bất kỳ công việc nhà nào. Nó thực sự đáng ghen tị.
"Chào buổi sáng"
Một giọng nói quen thuộc sâu sắc chào hỏi tôi khiến bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ của tôi, lập tức giơ tay lên để dụi mắt giúp tôi tỉnh táo hoàn toàn để xem thử tôi có bị mộng du không..
"Chào buổi sáng, P'Phop " , tôi vái chào và trả lời người ngồi ở bàn ăn...
Vuốt lại mái tóc vẫn còn lộn xộn của tôi, tôi nghĩ sẽ không sao khi chúng tôi ở hai nơi khác nhau..vì Ai'Thi đã nói P'Phop có một kỳ thi hôm nay. Tôi đã không nghĩ rằng tôi sẽ gặp anh ấy sớm như vậy, vì vậy tôi đã không bận tâm đến việc chải tóc của mình. Nhưng nhìn thấy nụ cười trong mắt anh ấy khi anh ấy nhìn tôi khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Chết tiệt! Trái tim tôi đã làm việc chăm chỉ từ sáng sớm rồi sao.
"Ai'Thi vẫn chưa dậy à? " P'Phop hỏi, khi đứng nửa chừng khỏi ghế của mình.
"Chưa ạ..", tôi trả lời, di chuyển về phía nhà bếp để múc một ít cháo , nhưng sau đó tôi nghe thấy giọng nói trầm của anh ấy.
"Ngồi vào bàn đi. Anh sẽ đi lấy cho em.."
"Không, không, không sao đâu ạ.." tôi nhanh chóng từ chối, vì phép lịch sự.
"Làm thế nào anh không thể chăm sóc một vị khách đang ở trong nhà của anh chứ? Làm ơn, hãy ngồi xuống đây. Anh sẽ chăm sóc em.."
P'Phop đi đến trước bếp và bắt đầu hâm nóng cháo cho tôi. Đứng lúng túng ở giữa phòng, cuối cùng tôi quyết định không nên từ chối lòng tốt của anh ấy.
Khoảng năm phút sau, một bát cháo thịt lợn thơm ngon được phục vụ trước mặt tôi.
Tôi vái cảm ơn anh ấy và tinh tế quan sát P'Phop khi anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Hôm nay, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bó sát, gọn gàng. Tóc của anh ấy phủ lên trán, và cặp kính gọng bạc vuông khiến anh ấy trông trưởng thành hơn. Nhìn chung, anh ấy vẫn trông trẻ trung, phù hợp với một sinh viên mới tốt nghiệp nhưng rất khác so với kiếp trước trông già hơn của anh ấy.
Thành thật mà nói, tôi chưa hoàn toàn quen với nó, nhưng dù thế nào đi nữa, anh ấy vẫn trông cực kỳ đẹp trai.
"Đêm qua em có ngủ ngon không? " P'Phop bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Vâng, và anh không ăn à? " Tôi hỏi, nhận thấy anh ấy đã không lấy bất kỳ món ăn nào cho mình..
"Anh đã ăn xong từ sớm rồi" , anh ấy trả lời với một nụ cười.
Bộ não của tôi đang quay cuồng. Tôi có rất nhiều câu hỏi mà tôi muốn hỏi anh ấy. Tại sao anh ấy lại ăn ở đây? Và nếu anh ấy ăn xong, tại sao anh ấy vẫn ngồi đây? Nhưng có vẻ thật bất lịch sự khi hỏi ai đó bạn vừa gặp, vì vậy tôi chỉ lặng lẽ ăn cháo của mình.
Không còn cuộc trò chuyện nào nữa. Anh ấy nhìn tôi ăn trong khi tôi cứ cắn xé bản thân về mặt tinh thần và chỉ biết bối rối nhét thức ăn vào miệng. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói, nhưng khi khoảnh khắc đến, tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Thất vọng, tôi đã ăn xong hầu hết thức ăn của mình và quay trở lại nhà bếp. Tôi thở dài và gõ nhẹ đầu bằng tay.
Ngốc! Nếu bạn dè dặt như thế này, khi nào bạn sẽ nói chuyện được với anh ấy? Bạn có định để cơ hội này trôi qua không?
Giọng nói "Nong Khun" P'Phop vang lên, khiến tôi ngừng làm hành hạ tinh thần của chính mình. Tôi quay lại nhìn anh ấy, hơi choáng váng khi tôi thấy anh ấy đang đi về phía tôi với một vài quả cam.
"Em có muốn một quả cam không? Ăn trái cây sau bữa ăn rất tốt cho sức khỏe của em."
Cảnh tượng gần như trùng lặp với thời xưa khi chúng tôi thường ăn cùng nhau. Anh ấy sẽ luôn khăng khăng rằng tôi phải ăn trái cây sau bữa ăn.
Một sự rung động hình thành trong tôi khi tôi gật đầu và nhận lấy. P'Phop lại ngồi cạnh tôi, bàn tay to của anh ấy lột một quả cam trước khi đưa cho tôi một lát.
"Cảm ơn anh..". Tôi lấy một lát cam và đưa nó vào miệng. Những cảm xúc lẫn lộn nảy sinh trong lồng ngực tôi khiến tôi không thể nói được. Tôi không biết liệu anh ấy có nhớ gì hay không, nhưng hành động của anh ấy hôm nay không khác gì khi chúng tôi ở bên nhau...
"Hôm nay anh có bài kiểm tra không? "Cuối cùng tôi đã tìm thấy điều gì đó để nói.
Tôi sẽ không để cơ hội này trôi qua dễ dàng lần này. Anh ấy đang ở ngay trước mặt tôi.
"Có , nhưng vào buổi chiều. Vì vậy nên lát nữa anh sẽ đi sớm."
Anh ấy nhìn đồng hồ của mình và sau đó nhìn tôi.
"Em sẽ ở đây tối nay hay sẽ về kí túc xá"
"Tôi sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, và sẽ quay lại vào thứ Hai "
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy đôi mắt anh ấy lấp lánh ánh vui mừng, nhưng khi tôi chớp mắt, anh ấy trở lại với nụ cười bình thường của mình.
"Bây giờ em đang học năm thứ tư. Khoảng thời gian này chắc hẳn là mệt mỏi đối với em."
"Thật là rất mệt mỏi. Tôi có công việc nghiên cứu, và em cũng phải tập trung vào dịch thuật và văn học. Còn anh thì sao? Học luật chắc phải khó khăn lắm."
"Đúng là rất khó, nhưng anh thích nó. Thật sự rất là vui."
Cuộc trò chuyện bắt đầu đồng điệu một cách tự nhiên. Trước khi tôi biết điều đó, P'Phop và tôi đã nói chuyện vui vẻ. Sự quen thuộc đã thay thế sự lúng túng trước đây của tôi. Mặc dù ngoại hình của anh ấy đã thay đổi, nhưng bản chất, lời nói và mọi thứ khác của anh ấy vẫn giữ nguyên.
Cũng giống như P'Phop, người mà tôi đã yêu.
"Tại sao em lại chọn học tiếng Anh? Em có thích nó không? ”
"Vâng, không có đặc biệt cả. Chẳng qua tôi chỉ nghĩ đó là điều tôi có thể làm tốt hơn hết so với những thứ khác. Còn anh thì sao? Tại sao anh lại chọn luật? ”
"Anh muốn trở thành một thẩm phán. Anh muốn làm việc trên các quy trình công lý, chứng minh sự thật và giúp đỡ những người vô tội."
Câu trả lời của anh ấy khiến tôi mỉm cười một cách tinh tế. Anh ấy luôn bảo vệ tôi và cố gắng chứng minh sự vô tội của cha tôi. Ngay cả bây giờ, khát vọng của anh ấy vẫn không thay đổi.
Chúng tôi đã trò chuyện gần nửa tiếng đồng hồ. Ai'Thi vẫn chưa xuống, nhưng P'Phop cần chuẩn bị cho kỳ thi của mình. Khi anh ấy đứng dậy để rời đi, trái tim tôi chùng xuống. Tôi sẽ ở đây chỉ một ngày nữa, và sau đó chúng ta sẽ cách xa nhau.
Nhưng vẫn có thể có một cách. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra cách để gặp anh ấy thường xuyên hơn.
"P'Phop"
"Uhm? Sao vậy?"
"Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
" Em cứ nói đi..".
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi đã cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lồng ngực và hỏi.
"Tôi phải làm một kỳ thi luật cơ bản trong học kỳ cuối cùng này. Tôi đã có điểm trung học kỳ kém trong năm đầu tiên của mình, vì vậy tôi đã bỏ nó và bây giờ tôi muốn học lại nó trong học kỳ này. Tôi không giỏi ghi nhớ luật. Vậy, anh có thể vui lòng dạy kèm cho tôi được không? ”
"Chắc chắc là không vấn đề gì rồi.."
Phản ứng đồng ý ngay lập tức của anh ấy khiến trái tim tôi nhảy lên vì vui sướng. Tôi cảm ơn những điểm luật khốn khổ đã cho tôi một cái cớ để tiếp cận anh ấy.
"Nó có làm phiền anh quá nhiều không? Anh cũng có bài kiểm tra."
"Bài kiểm tra cuối cùng của anh là vào ngày mai, vì vậy sẽ không có gì là phiền cả.."
Nghe thấy điều đó, tôi ngay lập tức mỉm cười. Còn một tháng nữa là đến kì thi, vì vậy tôi sẽ dành thời gian với anh ấy ít nhất một tháng.
"Chúng ta nên dạy kèm ở đâu? Căn hộ của em hay phòng của anh? Em sống ở nhà hay trong ký túc xá? ”
"Tôi sống trong ký túc xá. Chúng ta gặp nhau ở trung tâm thương mại hay quán cà phê thì sao? Tôi nghĩ..."
"Tại sao? Em có sợ tôi sẽ làm gì đó với em không? ” Giọng điệu của anh ấy thay đổi giữa câu, đôi mắt anh ấy lấp lánh sau cặp kính của anh ấy. Tôi sửng sốt.
"Không, chỉ là tôi rất quý trọng sự giúp đỡ của anh rất nhiều. Tôi không muốn áp đặt bằng cách đi đến phòng của anh. " Tôi vội vàng nói, mặt tôi nóng lên. Tôi đã không thực sự nghĩ thấu đáo, nhưng khi anh ấy nói điều đó...
"Bất cứ thứ gì em thích. Hãy sắp xếp chuyện đó sau. Anh có thể xin số điện thoại của em không? ”
Khi anh ấy nói điều này, anh ấy đưa điện thoại cho tôi. Tôi mở mã QR để anh ấy quét và nhanh chóng thêm anh ấy làm bạn.
"Đã gần mười giờ rồi. Anh đi nhé ."
Tôi đang kiểm tra điện thoại của mình, khi nghe anh ấy nói lời tạm biệt tôi đã nhìn lên.
"Cầu mong anh đạt được điểm số hoàn hảo trong các kỳ thi của mình" tôi chúc anh ấy. Anh ấy cười nhẹ và vươn tay ra như muốn vỗ nhẹ vào đầu tôi, nhưng sau đó do dự và hạ tay xuống.
"Cảm ơn em rất nhiều"
Khóe miệng anh ấy uốn cong thành một nụ cười ấm áp như kiểu muốn nói rằng anh ấy đánh giá cao lời chúc của tôi. Tôi không thể không cảm thấy hối hận vì anh ấy đã không vỗ nhẹ vào đầu tôi. Chà, điều đó có thể hiểu được vì chúng ta chỉ mới biết nhau một ngày. Anh ấy có thể nghĩ rằng nó sẽ quá thân mật.
"Anh có một điều muốn hỏi em " Đột nhiên, P'Phop lên tiếng. Tôi nhướng mày.
"Vâng ạ.."
"Em có thể tự gọi mình là em không? Đừng tự gọi mình là “tôi” nữa. Nghe có vẻ quá xa lạ."
Anh ấy bước đến gần hơn, khiến tôi căng thẳng. Nụ cười của P'Phop vẫn dịu dàng và lịch sự, nhưng đôi mắt sau cặp kính của anh ấy bộc lộ vô số cảm xúc mà tôi không thể nhận ra.
"Làm ơn? " Anh ta lẩm bẩm nhẹ nhàng, gần như thì thầm. Mặt tôi đỏ bừng khi tôi hơi cúi đầu xuống.
"Vâng ạ..". Tôi nuốt mạnh, nhìn chằm chằm vào sàn nhà, tự hỏi liệu tôi có đang tưởng tượng ra mọi thứ không. Nhưng giọng điệu của anh ấy nghe giống như giọng anh ấy từng sử dụng khi anh ấy cầu xin tôi trong quá khứ.
"Vậy được rồi,anh sẽ đi ngay bây giờ. Hẹn gặp em vào buổi tối."
Anh ấy rời đi với một nụ cười và bước ra khỏi nhà. Khi anh ấy khuất tầm nhìn, tôi ngã xuống ghế, bĩu môi và cố gắng kìm nén nụ cười của mình.
Ít nhất bây giờ tôi đã có lý do để gặp anh ấy thêm một tháng nữa. Trong khi chờ đợi, tôi phải tìm cách để đến gần hơn. P'Phop vẫn bí ẩn hơn bao giờ hết. Tôi không thể biết liệu anh ấy có thích tôi hay không. Một điều chắc chắn là anh ấy hẳn đã nhận ra tôi ở một mức độ nào đó. Đối với việc nhớ đến tôi, điều đó sẽ rất khó khăn; rốt cuộc thì chúng ta đến từ những kiếp khác nhau.
Ngay cả khi những gì anh ấy đã làm với tôi tương tự như quá khứ, nó có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ một cái gì đó trong tiềm thức của anh ấy khiến anh ấy hành động như thể những gì anh ấy đã làm trong quá khứ mà anh ấy không nhận ra điều đó.
Không sao đâu. Chúng ta có thể bắt đầu lại. Lần trước anh ấy theo đuổi tôi, lần này, tôi sẽ theo đuổi anh ấy.
"Tại sao bạn lại ngồi đó mỉm cười? Bạn trông giống như bạn đang đi lạc tận đâu."
Âm thanh run rĩ của giọng nói của Ai'Thi trở nên to hơn, khiến tôi choáng váng khi ngồi. Tôi quay lại và thấy người bạn cao lớn của mình đang đi xuống cầu thang. Anh ấy trông rối bời, như thể anh ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy.
"Bạn đã dậy rồi à? Tôi nghĩ bạn sẽ ngủ đến trưa."
"Bụng tôi biểu tình dữ dội, vì vậy tôi phải kiếm thứ gì đó để ăn trước khi trở lại giường" Ai'Thi trả lời khi anh ấy đi mở tủ lạnh. Tôi im lặng và quay đi, mở khóa điện thoại bằng dấu vân tay và mở ứng dụng LINE. Tôi định nhìn vào những bức ảnh của P'Phop, nhưng sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Ai'Thi.
"P'Phop nãy giờ ở đây à?"
Tôi ngước mắt khỏi điện thoại để nhìn bạn tôi, bối rối.
"Làm sao bạn biết được?"
"Đây không phải là cháo của anh ấy nấu sao? Hay bạn đang nói rằng bạn đã nấu nó? ”
Ai'Thi chỉ vào nồi cháo trên bếp. Tôi dừng lại, hoang mang.
"Không, đó không phải là của quản gia nấu sao?
"Không. Cô ấy đã xin nghỉ và ra ngoài từ hôm qua rồi ."
Ai'Thi mở lại nồi, hâm nóng cháo trong khi lẩm bẩm.
"Nó hẳn là P'Phop nấu. Anh ấy thích nấu ăn, điều đó thật tốt; nó giúp tôi tiết kiệm thời gian."
Mùi thơm của cháo tràn ngập căn phòng. Tôi đã rất ngạc nhiên, vì tôi đã quá tập trung vào P'Phop đến nỗi tôi đã không nhận thấy người quản gia đã biến mất. Thật kỳ lạ; kể từ khi P'Phop bắt đầu ở nhà Ai'Thi thay vì nhà riêng của anh ấy, tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã bắt đầu đến đây ăn sáng thường xuyên, nhưng tôi đã không hỏi.
"Ai'Thi, P'Phop có thường ăn sáng ở đây không?
"Không, anh ấy ở lại chỗ riêng của mình" Ai'Thi trả lời, khi anh ấy ngồi cạnh tôi với một bát cháo. Tôi nheo mắt, tự hỏi. Một ý nghĩ lướt qua tâm trí tôi.
Có lẽ anh ấy đến đây cố ý để gặp tôi.
❌❌❌❌❌
[1] Nếu Nakhun chết ở đây, Thii đã nói đùa rằng bạn của anh ấy sẽ là một con ma bảo vệ ngôi nhà của anh ấy.
ns 18.68.41.179da2