Buổi sáng của một ngày mới đã đến. Khi tôi thức dậy, tôi hy vọng rằng mọi thứ đã xảy ra trước đó chỉ là một giấc mơ. Tuy nhiên, khi tôi mở mắt ra và nhìn lên những thanh gỗ kiểu cũ phía trên giường của mình, thì tôi biết tôi ngoài việc chấp nhận những gì đang xảy ra là hiện thực thì tôi không còn lựa chọn nào nữa..
"Dậy đi, Khun Klao. Cậu có muốn đi tắm không? ”
Tôi xuống giường mở cửa và thấy Chuay đang đứng bên ngoài, chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi ngái ngủ gật đầu vs anh ấy, và bảo anh ấy chuẩn bị quần áo tắm cho tôi. Sau đó anh ấy dẫn tôi từ nhà đến bến tàu. Tôi nhận ra rằng tôi sẽ phải tắm ngoài trời, điều mà tôi chưa từng nghĩ cũng chư từng làm trước đây.
"Ở đây không có phòng tắm à? Tôi tự hỏi một cách vô thức, chỉ đeo một cái khố và một mảnh vải nhỏ trên vai. Ý tưởng tắm ở trên con sông với những chiếc thuyền lượn vòng quanh tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.
"Phòng tắm? Khun Klao nói có phải là Vej[1] không? ” Chuay hỏi.
"Vej? Tôi nhíu mày vì bối rối. Dựa trên kiến thức hạn chế của tôi từ việc xem các bộ phim truyền hình lịch sử, tôi mơ hồ nhớ lại rằng những gì anh ấy đang đề cập đến là một túp lều với một nhà vệ sinh bên trong.
"Khun Klao muốn sử dụng vej trước sao..?" Anh ấy đã hỏi
"Không không, không sao đâu, tôi mỉm cười mỉa mai với chính mình.
Tôi vớ lấy một số đồ dùng để tắm như nghệ, xơ Mướp và một cái bát, và do dự đi đến bên sông. Trong các bộ phim truyền hình lịch sử, các nhân vật thường tắm trên sông như vâyh, vì vậy tôi cam chịu với thực tế rằng có lẽ sẽ không có bất kỳ phòng tắm riêng, kín đáo nào như từ thời của tôi.
Ai có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó tôi sẽ thấy mình sống trong một kỷ nguyên lịch sử như thế này, trải nghiệm cuộc sống lịch sử? Tuy nhiên, không phải là tôi đã mong muốn loại trải nghiệm này.
Nước sông rất lạnh, vì vậy tôi đã tắm nhanh chóng và vội vã trở về nhà để thay quần áo mới. Ngay sau khi thay đồ, Chuay mang cho tôi một khay thức ăn sáng ra sân để tôi có thể ngồi bên ngoài và ăn.
Bữa ăn thứ hai của tôi vẫn chủ yếu là cơm và cá, nhưng lần này nó cũng đi kèm với ớt và rau. Tôi bắt đầu chảy nước mắt vì cay quá, và tôi tự nghĩ rằng nếu không muốn bản thân tôi bị đau bụng, thì tốt nhất là tôi nên yêu cầu đầu bếp thêm ít gia vị hơn vào lần sau..
Chuay quay lại và bận rộn với các công việc ở phía sau nhà khi tôi ăn. Ánh mắt của tôi dạo quanh, một cảm giác lạc lõng xuất hiện , chợt tôi cảm thấy rưng rưng nơi khoé mắt..
Ngôi nhà mà tôi đang ở là ngôi nhà duy nhất ở đó, ngôi nhà truyền thống của Thái Lan. Nó không quá nhỏ cũng không lớn, nhưng đánh giá từ thiết kế sang trọng và việc bài trí xa hoa, tôi nghi ngờ chủ sở hữu của ngôi nhà thực sự giàu có. Chỉ có một vài người hầu ở đây, ngoài bản thân tôi, không có người nào khác sống ở đây cả..
"Sức khỏe của Khun Klao có tốt hơn chút nào ko..?" Khi tôi đang nhìn ngắm xung quanh, một giọng nói quen thuộc vang lên từ những bậc thang dẫn lên ngôi nhà.
"Thi—uh... Jom? ” Tôi buộc miệng gọi bạn tôi bằng tên thông thường của anh ấy trước khi nhanh chóng ý thức mình.
Thi đi về phía tôi, vóc dáng cao lớn, gầy gò của anh ấy mặc một chiếc chong kraben, một chiếc áo sơ mi dài tay và một mảnh vải quấn qua vai anh ấy. Biểu cảm bối rối trên khuôn mặt tôi hẳn đã khiến anh ấy thích thú, bởi vì anh ấy cười khúc khích khi ngồi cạnh tôi.
"Có chuyện gì vậy? Cậu không gọi tôi là Phi nữa à?”
"Phi? Ồ...ừm, xin lỗi... Phi- P'Jom," tôi nói lắp, cố tình tránh giao tiếp bằng mắt để ngăn chặn sự nghi ngờ, đồng thời kín đáo xem xét kỹ lưỡng các đặc điểm trên khuôn mặt của P'Jom.
Anh ấy có một sự tương đồng với bạn tôi. Thật kỳ lạ, không một khía cạnh nào trên khuôn mặt của anh ấy khác với Thi. Sự khác biệt duy nhất ở anh ấy nằm trong đôi mắt - Thi sở hữu đôi mắt trong sáng và khiếu hài hước tuyệt vời, trong khi đôi mắt của người này toát lên sự nghiêm túc và trưởng thành.
"Tại sao Khun cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, có cái gì đó trên mặt tôi không?"Anh ấy hỏi, trước khi nói về quầng thâm trên mắt của tôi.
"Cậu có làm gì lâu trước khi ngủ đêm qua không mà sao mắt cậu lại thâm đến vâyh? Có điều gì làm phiền lòng cậu không? ”
...Và anh ấy cũng tin vào sự mê tín, giống như Ai'Thi đã làm. Tuy nhiên, đó không phải là mối quan tâm của tôi. Đối với quầng thâm dưới mắt của tôi, chúng chỉ đơn giản là kết quả của mất ngủ vào đêm qua...
"Ừm... Vậy tại sao P'Jom lại đến thăm tôi? ” Tôi đã hỏi.
"Thật là một câu hỏi kỳ lạ. Tôi mang thuốc đến cho cậu. Vả lại, tôi đến để kiểm tra lại tình trạng của cậu," Anh ấy trả lời với một tiếng cười khúc khích.
Mặc dù có vẻ trưởng thành hơn Ai'Thi, anh ấy thực sự có vẻ khá dễ chịu và dễ tính. Không giống như cái người mà tôi gặp ngày hôm qua, Than Muen Phop, người tỏ ra vẻ khó gần hơn. Tôi đột nhiên tự hỏi liệu Phop có đi cùng P'Jom ở đây hôm nay không.
"Cậu đang tìm ai vậy? Ai'Phop sao? ” P'Jom hỏi, như thể anh ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi nhanh chóng lắc đầu đáp lại. "Không, tôi không phải" tôi đã nói dối, hy vọng có thể che giấu đc suy nghĩ của mình..
"Ai'Phop giờ này đang làm việc, nhưng anh ấy sẽ quay lại thăm cậu sớm. Ăn xong, tôi sẽ kiểm tra tình trạng của cậu," P'Jom nói với một nụ cười giống như hiểu hết suy nghĩ của tộ, điều này khiến tôi khá khó chịu với anh ấy..
Trên thực tế, tôi chỉ đơn thuần tìm kiếm Than Muen Phop để tránh anh ta. Gặp anh ấy là điều tôi không mong muốn. Thật khó xử khi gặp anh ấy.
Khi tôi ăn xong, P'Jom bắt đầu kiểm tra và hỏi tôi cảm thấy thế nào. Từ những gì tôi có thể thấy được, anh ấy là con trai của một nhà quý tộc, giống như tôi. Ngoài ra, anh ấy cũng là bạn của Than Muen Phop, và dường như biết Khun Klao rất rõ. Mặc dù có lẽ P'Jom không biết Khun Klao cũng như Than Muen, bởi vì anh ấy không hề nghi ngờ rằng tôi không thực sự là Klao, theo cách Than Muen đã làm.
"Tình trạng cơ thể của cậu có vẻ ổn hơn rồi, không bị thương hay sốt," P'Jom kết luận sau khi đánh giá kỹ lưỡng tôi. Sau đó anh ta chuyển ánh mắt về phía người hầu đang ngồi ở phía xa.
"Trước khi tôi lên lầu, Chuay đã nói với tôi rằng cậu đã thốt ra những lời kỳ lạ. Rõ ràng là cậu đã quên mất mình đang ở đâu và có những ký ức gì," anh ấy nhận xét. Tôi liếc nhìn người hầu đang cúi xuống gần đó, và có thể cảm thấy một khối u đang hình thành trong cổ họng tôi.
"Tôi đã cảnh báo cậu về điều này trước nhe" P'Jom bắt đầu, giọng nói nghiêm túc của anh ấy thu hút sự chú ý của tôi trở lại với anh ấy. Đôi mắt của anh ấy phản ánh cả sự lo lắng và thất vọng.
"Tôi đã cảnh báo cậu về việc sử dụng ma túy và rượu... Tôi đã nói với bạn về những tác động bất lợi mà chúng có thể gây ra đối với cơ thể của cậu, và bây giờ các triệu chứng đang bắt đầu xuất hiện. Sự nhầm lẫn và mất trí nhớ của bạn là hậu quả trực tiếp của những chất này."
Tôi vẫn giữ im lặng, không thể tìm ra từ thích hợp để trả lời.
"Lý do khiến bạn mất trí nhớ, nói chậm và nhầm lẫn là do tác dụng của những loại thuốc này. Nếu bạn từ chối từ bỏ chúng, hậu quả có thể nghiêm trọng hơn lúc này," anh ấy nói chắc chắn.
Tôi ngồi lặng lẽ, chăm chú lắng nghe P'Jom, hy vọng thu thập được nhiều thông tin chi tiết hơn về tình trạng của Khun Klao từ những gì anh ấy đang nói. Dựa trên thông tin được chia sẻ bởi người hầu và P'Jom cho đến nay, có vẻ như Khun Klao sẽ khó chịu vì những gì đang được nói. Tôi sẵn sàng giả vờ buồn bã và duy trì tính cách nếu điều đó có nghĩa là có thêm thông tin về Khun Klao mà không làm dấy lên sự nghi ngờ.
"Hãy bỏ uống rượu, và đừng hành động liều lĩnh. Chú Okya, Ai'Phop, và tôi đều lo lắng cho cậu. Trên thực tế, nó sẽ mang lại sự yên lòng cho người cha quá cố của cậu nếu bạn cư xử đúng mực."
"... Vâng," tôi đã trả lời, chọn không nói gì thêm.
P'Jom sau đó ra lệnh cho người hầu đun sôi một loại thuốc bổ thảo dược cho tôi uống thêm vài ngày nữa, trước khi xin phép rời đi. Ngay khi anh ta rời đi, tôi ngay lập tức triệu tập người hầu để điều tra thêm.
"Tôi nghe nói rằng tôi đã uống quá nhiều rượu, trí nhớ của tôi trở nên mờ nhạt thậm chí là quên. Tôi hầu như không thể nhớ bất cứ điều gì. Xin hãy cho tôi biết mọi thứ mà anh biết về tôi," tôi yêu cầu, cố gắng duy trì giọng điệu uy quyền trong vai trò làm chủ để tránh nghi ngờ. Khi làm như vậy, tôi đã có thể tìm hiểu đầy đủ chi tiết về câu chuyện cuộc đời của người mà tôi đang giả vờ.
Tôi phát hiện ra rằng Klao đã hai mươi tuổi, giống như tôi. Mẹ của anh ấy đã qua đời khi anh ấy còn nhỏ. Đối với cha của anh ấy, Luang Preechaphiban, cựu Luang Yok Krabat, ông ấy chỉ có một tình yêu đích thực - người vợ quá cố của mình. Cha của Klao không bao giờ tái hôn, để lại Klao mà không có bất kỳ anh chị em nào không giống như các quý tộc khác.
Cuối cùng, cha của Klao được lệnh đóng quân ở thành phố Phichit, khiến Klao phải di chuyển từ Phra Nakhon đến thành phố Phichit cùng với ô ta. Luang Preechaphiban đã có ý định định cư ở thành phố Phichit, nhưng trong một sự kiện bất ngờ, ông ta bị buộc tội nhận hối lộ từ một bị cáo trong một vụ buôn bán thuốc phiện. Hoàn cảnh trớ trêu đã dẫn đến việc ông ta bị đánh roi, và cái chết sau đó.
Sau cái chết của cha mình, Klao đã trải qua một sự thay đồi đáng kể. Anh ấy đã đi từ một chàng trai trẻ thông minh, vui vẻ và lạc quan, tận tâm với việc học và khao khát phục vụ trong quân đội như cha mình, trở nên thu mình và hiếm khi thốt ra một lời nào. Anh ta càng bị dân làng xa lánh vì là con trai của một tên tội phạm, anh ta càng cư xử liều lĩnh hơn.
Một ngày nọ khi Okya Phichai Phakdi - một người bạn của Luang Preechaphiban - biết được tình hình của Khun Klao, anh ấy đã đến Phichit để đưa anh ấy trở về nhà. Họ trở lại Phra Nakhon, Klao tiếp tục hành động nổi loạn, xa lánh người khác. Kết quả là, Okya Phichai Phakdi đã đưa Klao đến ngôi nhà này để sống một mình. Có ít hơn mười người hầu, tất cả đều trung thành với Luang Preechaphiban, những người được hướng dẫn đi cùng Klao.
"Khun Klao kịch liệt từ chối sống trong nhà của Okya trong bất kỳ trường hợp nào, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng. Do đó, anh ấy đã chọn cư trú trong ngôi nhà riêng biệt này, trên một mảnh đất không xa nhà chính. Bằng cách này trong trường hợp khẩn cấp, những người hầu có thể đến và chăm sóc cậu," người hầu giải thích khi anh ta nhấc một hộp đựng hình vuông, giống như ấm trà có tay cầm ở trên và đổ chất lỏng nóng vào cốc để tôi uống. Nó có một hương vị đặc biệt, nhưng nó không phải là không thể chịu đựng được.
"Tại sao tôi không muốn chuyển đến ở với Than Okya? Tôi đã hỏi.
"Là một người hầu, tôi sẽ không biết lý do tại sao," anh ấy nói với một nụ cười gượng gạo. Tôi vẫn giữ im lặng, cố gắng suy nghĩ về một lời giải thích hợp lý cho sự miễn cưỡng của Klao.
Dựa trên thông tin tôi thu thập được, có vẻ như Klao coi trọng sự độc lập của mình và đấu tranh để duy trì phẩm giá của mình. Trước đây, anh ấy là con trai cả của một gia đình được kính trọng, được yêu quý và có một tương lai sáng lạn. Rồi đột nhiên bị coi là con trai của một người đàn ông tham nhũng, và đó hẳn là một thực tế khó chấp nhận đối với anh ta. Những cảm xúc nóng giận nhất thời đi kèm với việc hành động nông nổi sẽ khiến anh ấy càng khó khăn hơn khi phải đối mặt với hoàn cảnh của mình. Để tránh tỏ ra khốn khổ và đáng thương hơn với những người xung quanh, có khả năng Klao đã kiềm chế không chấp nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ người khác.
"Vậy về P'Jom và Than Mue– Ai'Phop... họ có thân thiết với tôi không? Tôi đã hỏi.
"Vâng. Khun Jom là bạn của Than Muen. Đối với cậu và Than Muen, cả hai cậu đã là bạn từ khi còn nhỏ khi gặp nhau lần đầu tiên. Than Muen gần gũi với cậu hơn bất kỳ ai khác. Trước khi bạn chuyển đến thành phố Phichit, cậu đã rất gắn bó với Than Muen và ngưỡng mộ anh ấy rất nhiều, cho đến khi..." Giọng điệu do dự của anh ấy đã khơi dậy sự quan tâm của tôi.
"Cho đến khi nào? "Tôi đã hỏi, háo hức muốn biết thêm.
"Bản thân tôi không biết lý do. Kể từ khi trở lại Phra Nakhon, Klao đã rất khắc nghiệt với Than Muen. Cậu hầu như không nhìn vào mặt anh ấy và hiếm khi nói chuyện với anh ấy."
"..."
Klao hẳn đã có một mối quan hệ phức tạp với Than Muen Phop này.
"Sau cái chết của cha mình, Klao đã trải qua những thay đổi đáng kể. Không chỉ trong mối quan hệ của cậu ấy với Than Muen, mà ngay cả với những người hầu. Cậu ấy trở nên xa cách và không cho chúng tôi theo anh ấy như chúng tôi đã từng", người hầu nói thêm, ngụ ý một sự thay đổi trong hành vi của Klao đối với mọi người xung quanh anh ấy.
Giọng điệu sợ hãi trong giọng nói của anh ấy khiến tôi nhận ra rằng Klao có lẽ rất cáu kỉnh với những người hầu của mình. Nhưng tôi cũng biết rằng Khun Klao chỉ đơn giản là một cậu bé có quá khứ đau khổ, và có thể hiểu được lý do tại sao anh ấy hành động theo cách anh ấy đã làm với mọi thứ anh ấy đã trải qua. Rốt cuộc, cha anh ta bị buộc tội là một kẻ nói dối và một tên tội phạm, và anh ta bị xã hội xa lánh. Nếu tôi ở vị trí của anh ấy, tôi cũng sẽ không biết làm thế nào để đối phó với những hoàn cảnh đó. Các vấn đề của Khun Klao là hợp lý dựa trên những gì trải qua trong quá khứ của anh ấy.
"Và cha tôi... Ông ấy có thực sự là một kẻ nói dối, như họ nói không?
Chuay nhanh chóng trả lời, "Điều đó là không thể! Khun Klao, làm ơn đừng nghĩ như vậy. Than Luang đã luôn phục vụ với sự trung thực không hề lay chuyển. Nhiều người biết đến Ngài ấy là một người đàn ông vô cùng danh dự và kính trọng. Không đời nào Ngài lại chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào. Ngay cả bản thân Than Okya cũng không bao giờ tin rằng Than Luang sẽ làm một điều như vậy."
"Ý anh là nói rằng bố tôi đã bị vu oan ư? Tôi đã hỏi.
"Mặc dù không có bằng chứng, tôi tin như vậy" giọng nói của chàng trai trẻ run lên như thể anh ta sắp rơi nước mắt. Tôi không thể đối diện khi thấy người khác khóc nên tôi đã vội vàng thay đổi chủ đề.
"Nhân tiện, ý anh là gì khi anh nói tôi cư xử.. một cách điên rồ? P'Jom cũng đã đề cập đến điều tương tự về tôi," tôi nói, nâng tách trà lên môi để làm dịu cơn khát của mình.
"À... chắc là vì cậu thường bắt đầu ngày mới là uống rượu ở chợ Pak Klong vào sáng sớm. Và thường vướng vào các cuộc chiến với những tên côn đồ ở đó... đặc biệt là vì gái mại dâm của thị trấn."
Câu nói đáng ngạc nhiên đó khiến tôi sặc khi đang uống trà... Chuay vội vã lấy cho tôi một chiếc khăn tay.
Tình hình phức tạp hơn nhiều so với việc chỉ uống rượu. Tôi cũng tham gia với những tên cướp và thành viên băng đảng! Sự to lớn của mớ hỗn độn mà tôi bị vướng vào chợt nhận ra. Tôi đã gặp phải những hoàn cảnh đáng kinh tởm nào?
"Có thật... vậy không? " Tôi đã hỏi.
"Vâng, từ bây giờ xin đừng làm điều đó nữa, Khun Klao. Những tên cướp đó thực sự hèn hạ, và tôi đã lo lắng chúng sẽ mang lại cho cậu nhiều điều xấu xa hơn. Đừng dính líu đến họ nữa. Mọi người đều rất lo lắng cho cậu, Khun Klao." Đôi mắt của người hầu thể hiện sự quan tâm thực sự, điều này khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì anh ta không biết tôi phải là chủ nhân thực sự của anh ta. Tôi thậm chí còn không biết Klao thực sự ở đâu.
"Được, tôi sẽ không dính líu đến họ nữa" tôi chợt thấy một nụ cười chân thành từ chàng trai trẻ.
Ai sẽ tham gia cùng với những tên cướp? Bây giờ tôi đã có đủ vấn đề, tôi không muốn giải quyết nhiều hơn những gì tôi có thể xử lý.
Tôi đã hỏi Chuay thêm một vài chi tiết trước khi yêu cầu anh ấy rời khỏi phòng, cho phép bản thân một chút buông thả để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Ngay khi anh ấy rời đi, tôi hít một hơi thật sâu và nhíu mày.
Klao có một câu chuyện phi thường, chưa kể đến những chi tiết vẫn còn chưa được biết đến. Vẫn còn những câu hỏi kéo dài về sự biến mất của Klao và những nơi anh ta có thể đến. Ngoài ra, một khuôn mặt giống hệt Klao đã xuất hiện lập tức ngay khoảnh khắc anh ta biến mất - là tôi. Sự trùng hợp kỳ lạ của toàn bộ chuyện này thật đáng sợ, như thể ai đó đã dàn dựng nó.
Nhưng ai đứng sau tất cả? Chắc chắn không phải tôi, vì mong muốn duy nhất của tôi bây giờ là trở về nhà, và tôi không biết làm thế nào để tìm đường trở về.
"Nếu tôi tự tìm kiếm cho đến khi tôi tìm thấy Klao, liệu tôi có thể trở về nhà không...? Tôi lẩm bẩm nhẹ nhàng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhận thấy một cây ylang-ylang đang nở rộ gần đó, tỏa ra một hương thơm tinh tế vào phòng. Màu vàng tươi vui của những bông hoa tương phản với tâm trạng nặng nề trong ngực tôi.
Tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng bây giờ có vẻ như số phận đã trêu đùa tôi.
Mặc dù Ai'Th- không, P'Jom đảm bảo với tôi rằng cơ thể tôi bình thường và khỏe mạnh, và chỉ còn lại sự kiệt sức. Chuay dường như không bị thuyết phục và cứ khăng khăng bắt tôi nằm xuống và nghỉ ngơi. Nếu tôi ở trong thời điểm hiện tại, tôi sẽ rất vui khi được nằm trên giường nghịch điện thoại của mình, lướt qua mạng xã hội một cách nhàn rỗi. Nhưng ở đây, không có internet hay điện thoại. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi chỉ ngồi,đi xung quanh và ngủ trong phòng của mình, vì vậy sau bữa trưa tôi đã tận dụng cơ hội để khám phá xung quanh ngôi nhà.
"Ngôi nhà này thực sự khá rộng rãi," tôi lẩm bẩm với chính mình khi đi bộ xung quanh.
Ngôi nhà có một sân khá rộng và nhiều phòng. Một gia đình ba hoặc bốn người có thể sống thoải mái ở đây. Nhà bếp nằm ở phía sau, và có kích thước trung bình. Tôi ở một mình trong nhà trong khi những người hầu sống cùng nhau gần đó trong một căn nhà gỗ giữa những tán lá và hoa. Ngôi nhà này mang đến một bầu không khí yên bình và cô độc do nó nằm cách xa những ngôi nhà lân cận.
"Chỉ có tôi ở đây với tất cả mọi người, phải không?
"Vâng.
"Và tôi không có người thân ở bất cứ nơi nào khác?"Tôi đang xác nhận lại.
"Cậu đã có người thân, nhưng sau cái chết của Ngài Luang, họ đã quay lưng lại với cậu, mặc dù Ngài đã giúp đỡ từng người trong số họ rất nhiều khi ông ấy vẫn còn sống," giọng nói đau buồn của người hầu khiến tôi cảm thấy thương hại cho Klao thực sự, người mà cuộc sống của anh ta dường như đầy đau khổ. Tôi đã may mắn được sinh ra trong một gia đình ấm áp, yêu thương.
Nói về gia đình khiến tôi nghĩ về bố mẹ tôi. Tôi tự hỏi liệu tôi có bao giờ có cơ hội quay lại và gặp lại họ không...
"Khun Klao"
"Hừm?
"Có chuyện gì vậy? "Người hầu hỏi, nhận thấy biểu hiện bối rối của tôi.
"Tôi nhớ bố mẹ tôi," tôi nói, buộc phải mỉm cười, điều này sau đó khiến người hầu hít một hơi thật sâu và kìm nén phản ứng cảm xúc áp đảo của anh ta.
Tôi đã trở nên mệt mỏi khi ngồi nhàn rỗi. Tôi đã phải tìm ra cách để tồn tại trong thế giới xa lạ này, bao gồm cả việc nghĩ ra những cách để quay trở lại thời đại của chính mình càng nhanh càng tốt. Ngay cả khi tôi chưa biết làm thế nào để đạt được điều này, thì phải có một cách. Nếu tôi có thể xuyên không đến đây, thì cũng phải có một con đường trở về.
"Khun Klao vẫn còn tôi và những người hầu của cậu trong ngôi nhà này. Than Okya, Than Muen, và Khun Jom cũng vậy - Khun Klao không đơn độc" những lời nói của anh ấy mang lại nụ cười trên khuôn mặt tôi.
"Cảm ơn" tôi nói, giơ tay lên và vỗ vào tóc người hầu. Tôi chắc chắn coi mình là người may mắn khi vẫn có một người hầu tận tụy và trung thành như vậy.
Cuộc khám phá ngôi nhà kết thúc với việc tôi ngồi dưới gốc cây gần túp lều của những người hầu, cùng với những đứa con của người hầu. Hóa ra Chuay có một cô con gái, một cô bé xinh xắn khoảng hai tuổi tên là Jam. Ngay cả một người như tôi lớn lên mà không có anh chị em cũng không thể không cảm thấy khao khát có một em gái khi dành thời gian chơi vs em ấy. Tuy nhiên, việc nhận ra rằng đứa trẻ này sẽ lớn lên như một thường dân mà không có cơ hội giáo dục khiến tôi choáng váng với cảm giác u sầu.
Trong thời đại này, chỉ có những đứa trẻ quý tộc mới được dạy đọc và viết. Nó khác với thời của tôi, mặc dù không phải ai cũng có quyền tiếp cận giáo dục như nhau, nhưng nó vẫn cần thiết. Tôi rất buồn khi chứng kiến sự phân chia giai cấp rõ ràng đã từ chối quyền được giáo dục cơ bản của thường dân. Tuy nhiên, tôi đã nhắc nhở bản thân rằng tôi không thể áp đặt suy nghĩ thế kỷ 21 của mình vào quá khứ. Có nhiều yếu tố quyết định xã hội hồi đó, và tôi biết mọi thứ sẽ cải thiện trong tương lai.
"Khun Klao" Tôi đang xem những đứa trẻ và thường dân thi đấu trong một trận đấu bowling thì tôi nghe thấy Chuay kêu lên khi anh ấy thở hổn hển chạy về phía tôi, "Ai'Kong, người giúp việc gia đình của Than Okya, đã đến thông báo với chúng tôi rằng Khun Klao hãy đến gặp anh ấy ở nhà."
"Than Okya? Ồ...bạn của bố tôi," tôi nhớ lại, cau mày vì lo lắng.
Liệu tôi có an toàn khi đi gặp người giám hộ của Klao không? Ông ấy sẽ không nhận ra rằng tôi không phải là Klao sao?
Tôi có thể từ chối đi không? Tôi hỏi một cách buồn bã, mặc dù tôi biết sẽ không có hy vọng. Chuay xác nhận bằng cách trả lời với một nụ cười an ủi.
“Không, thưa ngài. Than Okya có lẽ muốn biết về tình trạng của cậu, vì vậy Ngài ấy đã nhờ người đưa tin qua cho chúng ta. Nhanh lên nào. Than Muen đang đợi Khun Klao ở gian hàng bên bờ sông."
Hừm. Lông mày của tôi nhăn khi tôi nghe thấy cái tên đó.
Tôi càng muốn tránh anh ấy, cuối cùng tôi càng gặp anh ấy. Chết tiệt.
“À, thôi nào. Chúng ta đi thôi," Tôi thở dài và đứng dậy, theo người hầu đến con thuyền bên bờ sông. Khi tôi nhìn thấy dáng người cao lớn đang chờ đợi, tôi phải ngăn mình vô tình làm một khuôn mặt khó chịu.
"Em không chào đón tôi à? " Một giọng nói trầm hỏi tôi khi anh ấy nhận thấy tôi và im lặng. Tôi mím môi một chút, giơ tay lên chào anh ấy một cách tôn trọng.
"Sawasdee krub," tôi nói. Nhưng người được chào đón nhìn tôi với đôi mắt kỳ lạ.
"Em đang nói gì vậy..?"
Câu hỏi khiến tôi nhướng mày bối rối.
Tôi đã xem anh ấy như một người bạn.
"'Sawasdee krub' là gì?" P'Phop thực sự dường như không hiểu những gì tôi đang nói. Tôi nuốt khô khan, cảm thấy rằng hình như tôi đã nói sai nhiều lần.
Không phải từ sawasdee krub được sử dụng trong thời cổ đại sao? Chà...ừm, tôi không biết.
“Quên nó đi. Một người như em đôi khi nói sai," tôi vẫy tay cắt đứt cuộc trò chuyện và nhanh chóng thay đổi chủ đề trước khi anh ấy có thể tiếp tục.
“Anh sẽ đưa em đến gặp Than Okya, phải không? Thôi nào, nhanh lên. Bắt họ đợi quá lâu là không tốt."
Hừm. Mặc dù trong mắt anh ấy vẫn nghi ngờ lời nói của tôi, anh ấy đã bước đi và leo lên chiếc thuyền chèo đang chờ đợi. Tôi định quay lại để kêu người hầu đi cùng, nhưng bị giọng nói trầm của anh ấy gián đoạn.
“Chuay, ngươi ở lại đây. Không cần phải theo đi em. Tôi sẽ nhờ ai đó đi cùng chủ nhân của ngươi."
Vậy cũng được. Anh ấy liếc nhìn tôi một cách khích lệ, sau đó lùi lại và đứng ở khoảng cách trong khi P'Phop nở một nụ cười nhẹ và đưa tay ra.
"Xuống đi" anh ấy nói.
"Không sao đâu, em có thể lên thuyền một mình". Tôi đã từ chối ý định tốt của anh ấy và bước vững chắc vào con thuyền. Hôm qua, tôi đã quá mệt mỏi vì lo lắng đến nỗi nó khiến tôi bị say sóng. Tuy nhiên, hôm nay tôi vẫn ổn. Tôi cảm thấy thoải mái khi lên thuyền vì tôi không sợ nước.
“Hôm qua Tôi thấy chân của em rất yếu. Tôi sợ rằng em sẽ rơi xuống nước, vì vậy tôi mới đưa tay để đỡ em."
Những lời đó khiến tôi cau mày với người đang ngồi xuống. Khuôn mặt tươi cười của anh ấy lịch sự, không có sự nghi ngờ nào từ ngày hôm qua, nhưng tôi không thể hiểu tại sao tôi không thích nó.
Miệng anh ấy đang mỉm cười, vâng, nhưng đôi mắt của anh ấy rõ ràng là đáng ngờ. Anh ấy rõ ràng rất lo lắng, nhưng anh ấy vẫn lịch sự trong khi che giấu suy nghĩ của mình.
"Ai'Kong, đi thôi"
"Vâng " người hầu phụ trách mái chèo háo hức trả lời. Chiếc thuyền nhỏ di chuyển chậm về phía trước. Tôi ngồi thẳng lưng. Tôi nhìn quang cảnh ở cả hai bên đóng sông. Tôi nhận thấy rằng người phía sau tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu nghiệp xấu là có thật, người đàn ông này sẽ là nghiệp xấu số một của tôi.
***
Khoảng cách từ ngôi nhà nơi tôi sống, đến ngôi nhà của Phraya Pichai Phakdi, không xa lắm. Sau khoảng mười phút, chiếc thuyền đã đến nơi...
“Cha tôi đang đợi em. Nhanh lên nào."
Tôi đã từ chối bàn tay rộng lớn của anh một lần nữa, tự mình bước ra khỏi thuyền và phớt lờ ánh mắt của P'Phop.
Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn ở bên anh ấy. Tôi có thể cảm thấy rằng anh ấy nghi ngờ tôi. Thật kỳ lạ khi anh ấy nhìn tôi. Tôi tự hỏi nếu có lẽ tôi đã không dành cho anh ấy bất kỳ sự chú ý nào, những nghi ngờ của anh ấy về tôi sẽ giảm bớt vì Klao thực sự cũng không cho anh ấy bất kỳ điều gì.
Tôi nhận thấy một cái cười nhạt trong cổ họng anh ấy trước khi P'Phop đi thẳng đến ngôi nhà Thái Lan lớn trước mặt. Tôi theo dõi anh ấy bằng đôi mắt của mình, quét qua khu vực xa lạ.
Ngồi trên thuyền, chỉ nhìn từ xa, mọi người đã có thể thấy sự hùng vĩ của ngôi nhà này. Đó không phải là một ngôi nhà đơn lẻ như ngôi nhà tôi đã sống, mà là một ngôi nhà tập thể với nhiều ngôi nhà được kết nối với lãnh thổ xung quanh khu vực. Ngôi nhà rộng rãi. Tôi nhìn thấy một khoảng sân mở với chuồng ngựa ở phía sau. Những con chim thỉnh thoảng hót líu lo. Điều đó có nghĩa là chắc chắn phải có một chuồng chim trong ngôi nhà này.
Nhìn vào sân, tôi thấy những người bình thường đi theo hướng ngược lại. Thoạt nhìn, tôi cảm thấy rằng bầu không khí của ngôi nhà này có vẻ quen thuộc. Nhưng một tích tắc sau đó, nó biến mất khỏi não tôi. Làm sao tôi có thể cảm thấy quen thuộc với điều này? Trước đây, tôi chưa bao giờ bước chân vào một ngôi nhà truyền thống của Thái Lan. Tôi chỉ có cơ hội đến thăm một lần là lần tôi đến đây.
Khi P'Phop dẫn tôi lên cầu thang, trái tim tôi đập thình lại vì sợ hãi không thể kiểm soát được. Tôi chuẩn bị gặp một người giống như một người cai trị. Vì ông ấy là bạn của cha tôi, người đã gặp tôi từ khi tôi còn nhỏ, liệu ông ấy có thể nhận ra rằng tôi không phải là con trai của bạn anh ấy...?
"Cha ơi, con đã mang nong của mình đến gặp cha". giọng nói trầm của P'Phop đã kéo tôi trở lại khỏi những suy nghĩ rắc rối của mình. Nhìn về phía trước, tôi thấy một người đàn ông trung niên với vẻ mặt trang nghiêm đang ngồi thẳng trong sân. Một người hầu nữ có vẻ ngoài thân thiện đang đấm bóp cho Ngài ấy.
Tôi quỳ xuống và ngồi trên sàn nhà như P'Phop, người đã gửi cho tôi một tín hiệu với ánh mắt để chào Ngài Phraya. Sau đó, tôi ngồi lên băng ghế và âm thầm giơ tay lên để tỏ lòng kính trọng với người lớn tuổi, đồng thời tận dụng cơ hội để quan sát khuôn mặt của Phraya Pichai Phakdi một cách lẵng lẽ..
Nếu tôi phải đoán, Phraya này sẽ gần năm mươi tuổi, nhưng là một người đàn ông năm mươi tuổi duyên dáng và đẹp trai. Tôi có thể tưởng tượng rằng con trai P'Phop của ngài ấy cũng sẽ trông như thế này khi anh ấy năm mươi tuổi.
“Con thế nào rồi? Con có cảm thấy tốt hơn một chút không? ” Phraya Pichai Phakdi vẫy tay để xua bỏ người hầu đang xoa bóp cho anh ta trước khi hỏi.
"Con ổn ạ..", tôi đã nở một nụ cười vs ông ấy, do dự, gợi lại một nụ cười từ khuôn mặt của người lớn tuổi.
“Điều đó thật tốt. Khi Bác nghe người hầu của mình nói rằng con đã biến mất, Bác đã rất lo lắng cho con. Trở về an toàn như thế này là một điều tốt."
"..."
"Nếu mẹ của Phop không đi kinh doanh ở Lavoe và phát hiện ra vấn đề này, con sẽ bị khiển trách ngay bây giờ. Nhưng vấn đề đã qua, và Bác không muốn xem lại nó," Ngài ấy nói.
"..."
Tốt quá. Thật vô ích khi xem lại vấn đề này. Dù sao thì tôi cũng không biết làm thế nào để trả lời anh ấy.
"Bác sẽ không bao giờ yêu cầu con phải giải thích hành động của mình. Bác chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở con hãy tận tâm và cẩn thận hơn, con có hiểu không? ” Những lời tử tế được nói ra và bàn tay dịu dàng vuốt ve đầu tôi khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Vâng ạ, Than Phraya" . Tôi vâng lời, khiến anh ta cau mày vì một lý do kỳ lạ nào đó.
"Tại sao con lại gọi Bác như vậy? Lẽ ra con nên gọi là Bác," Ngài ấy nói.
“Vâng, Bác. Con sẽ cố gắng cư xử tốt," Tôi trả lời một cách lịch sự, nở một nụ cười ấm áp với người lớn tuổi, đôi mắt của họ truyền đạt cảm giác thoải mái.
"Một người đàn ông nên tôn trọng lời nói của mình," Phraya nói. Sau đó ông ấy hỏi thêm một chút về tình trạng của tôi trước khi chuyển sang nói chuyện phiếm.
Mặc dù ông ấy nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi nói chuyện với anh ấy, tôi thấy Than Phraya là một người rất dịu dàng và điềm tĩnh. Anh ấy dường như không nghi ngờ rằng tôi không thực sự là Klao. Rốt cuộc, mọi khía cạnh trên khuôn mặt của tôi đều giống nhau. Tôi thậm chí còn có cùng một vết bớt. Ai sẽ nghi ngờ tôi? Chỉ có người đàn ông nhìn xuyên thấu ngồi cạnh tôi và liên tục cho tôi những cái nhìn đáng ngờ.
Tôi muốn nói Than Muen Phop không cần phải chịu trách nhiệm với tôi, đừng làm cuộc sống của tôi khó khăn hơn với những đòi hỏi khắt khe của mình. Tôi hy vọng rằng từ bây giờ tôi sẽ không phải lo lắng quá nhiều về anh ấy, nhưng suy nghĩ lại, nó sẽ rất khó nói ra. Chừng nào Klao còn nằm dưới sự giám hộ của Than Phraya, thì con trai ông ấy sẽ tiếp tục có mặt trong cuộc sống của tôi.
Khi buổi tối đến gần, tôi đã lấy hết can đảm để truyền đạt rằng tôi phải về nhà để uống thuốc đúng lịch trình. Than Phraya cho phép tôi trở về nhà mà không phản đối. Tôi cảm ơn Ngài ấy bằng một lạy và quay lại nhìn người đã đưa tôi đến đây.
“Em có thể đi xuống trước và đợi tôi. Tôi sẽ nói chuyện với bố tôi một lát," P'Phop nói, vì vậy tôi đã đi xuống để chờ đợi.
Khi tôi đang chờ và nhìn những cây thảo nguyên, tôi cảm thấy ánh mắt tò mò của thường dân đang nhìn tôi. Khi tôi quay lại nhìn vào mắt họ, những cô gái đang nhìn tôi đều đỏ mặt. Để tránh bất kỳ sự khó chịu nào, tôi đã nhanh chóng rời mắt khỏi họ.
Khi nào P'Phop sẽ xuống? Những ánh nhìn của họ khiến tôi không thoải mái.
Khoảng năm phút trôi qua. Hình ảnh của người mà tôi đang phàn nàn về mặt tinh thần đã từ trong nhà xuống và mời tôi đi. Tôi đã theo P'Phop. Trái tim tôi rất vui khi được rời đi cùng anh ấy.
“P'Phop, Anh không cần phải đưa em về nhà. Những người hầu này sẽ đưa e về" Tôi nói nhanh khi chúng tôi đến mép nước.
Tôi muốn chúng ta đi theo con đường riêng của mình - Tôi không muốn ở gần máy phát hiện nói dối sống đó nữa.
“Tôi đã nói với người hầu của em rằng tôi sẽ đưa em về nhà. Tôi phải làm như tôi đã nói," anh ấy quay lại nhìn tôi.
Lông mày đen của anh ấy hơi hồng lên. "Em không muốn ở gần tôi dù chỉ vài phút sao?"
“Không. Em thấy vào buổi sáng rằng anh đã đi làm, vì vậy chắc hẳn anh đã mệt mỏi. Em chỉ muốn anh có thể đi và nghỉ ngơi ngay lập tức," Tôi nhanh chóng chệch hướng, mặc dù trái tim tôi đang la hét, 'PHẢI! TÔI KHÔNG MUỐN Ở GẦN Anh.' Tôi không thể nói điều đó.
"Vậy thì tôi tự hỏi em muốn ở gần tôi đến mức nào." Người kia cười một chút, đôi mắt sắc sảo của anh ấy nhìn tôi với một ánh mắt khó đọc, trước khi anh ấy tiến lại gần hơn một cách trêu chọc. Tôi nuốt khô khan.
“Này! Anh định làm gì? ” Tôi lẩm bẩm, lùi lại một bước. Nhưng P'Phop tiếp tục đi về phía tôi. Tôi lùi lại đến cuối con đường cho đến khi tôi va vào một chiếc ghế dài trong gian nhà và ngã xuống nó khi một bóng người cao lớn đến gần.
Đôi mắt của chúng tôi đã gặp nhau. Tại thời điểm này, tôi cảm thấy như thể thời gian đã chậm lại một cách kỳ lạ. Nhìn kỹ vào khuôn mặt của anh ấy, tôi phải hết lòng thừa nhận rằng P'Phop thực sự đẹp trai. Tính cách và phong thái của anh ấy đã khiến người đàn ông này trở đầy quyến rũ và nam tính.
"Klao," giọng nói trầm và dễ chịu của anh ấy thốt ra, mờ nhạt như một lời thì thầm. Một lần nữa, đôi mắt đen đó lại gây ra một cảm giác kỳ lạ trong trái tim tôi. Đó là một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được, gần như có thể chạm vào.
"Cái gì... cái gì?"
"Có một chiếc lá trên tóc của em". Anh ấy đưa tay ra và lấy một mảnh lá khô từ tôi. Tôi, vừa nhận ra rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy với đôi mắt mở to, quay đầu sang hướng khác. Tôi đã hắn cổ họng hai hoặc ba lần.
"Cảm ơn anh"
"Không có gì". Anh ấy lùi lại. Tôi giơ tay lên, cố định tóc và nhanh chóng lên thuyền mà không quay lại để gặp lại ánh mắt của người đàn ông kia.
Chỉ cần rời khỏi đó nhanh hơn một chút thoii. Tôi sẽ không phải nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này một khi tôi trở về nhà.
***
Tôi cảm thấy hy vọng của mình tan vỡ khi chiếc thuyền cập cảng ở gian nhà bên bờ sông. P'Phop hành động như thể anh ấy không muốn về nhà và theo tôi vào nhà, và nói rằng anh ấy đói. Đã gần đến giờ ăn tối, vì vậy anh ấy đã yêu cầu ăn trong ngôi nhà này. Tôi muốn từ chối, nhưng nếu tôi từ chối anh ấy, điều đó sẽ cực kỳ thô lỗ. Kết quả là, trong bữa ăn tối nay, có một người không mời ngồi bên cạnh tôi đang ăn cơm.
"Tương ớt có vị hơi nhạt", giọng nói của người đến ăn ở nhà người khác nhận xét về hương vị của món ăn. Tôi nhìn sang và thấy Sai, người nấu bữa ăn này, với vẻ mặt buồn bã và biểu cảm. Tôi ngay lập tức nói đỡ cho cô ấy.
“Là Em đã ra lệnh cho những người hầu của mình nấu những món ăn nhạt nhẽo. Cá nhân em không thích đồ ăn cay."
"Em đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, e ăn thức ăn cay giỏi hơn cả tôi nữa." Giọng anh ấy bình thường, như thể anh ấy chỉ bình luận về thời tiết, nhưng đôi mắt anh ấy đang nhìn tôi một cách cẩn thận.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh ấy và trả lời, "Mọi người luôn thay đổi. Ai sẽ mãi mãi như cũ? ”
"Em nói đúng". Khóe miệng anh ấy hơi ngước lên. Tôi quay mắt lại với thức ăn trên đĩa của mình và ngấu nghiến cơm để tôi có thể quay trở lại phòng và ở một mình.
Cảm ơn vì bữa ăn này.
Cuối cùng, hai mươi phút ăn tối, cảm giác như hai mươi giờ trong cảm giác của tôi, đã trôi qua. Tôi đã xem P'Phop rửa tay, nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ khi anh ấy quay đi.
"Em sẽ đi cùng P'Phop đến thuyền. Thôi nào, đi thôi."
“Một chút thôi. Tôi có vài điều muốn nói với em." Lời nói của anh ấy gần như khiến tôi thở dài, nhưng tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân.
Vẫn từ chối rời đi! Tại sao anh ấy không nói trong khi anh ấy đang ăn?
"P'Phop có điều gì muốn nói với tôi sao..?
"Cha tôi không hỏi bất kỳ câu hỏi nào vì ông ấy không biết về quá khứ của em." Giọng nói trang trọng của người đàn ông trưởng thành đã cho tôi một cảm giác điềm báo đặc biệt.
"Em có một quá khứ cùng với những tên cướp. Ngay cả khi em chưa bao giờ bị tổn hại, ngôi nhà này cách xa tầm mắt của cha tôi và chỉ có một vài người hầu. Nếu điều gì đó xảy ra đột ngột, em không thể thông báo cho ngôi nhà chính kịp thời. Tôi đã nói chuyện với bố tôi và bố tôi đã đồng ý cho em chuyển đến nhà bố tôi."
"Cái gì?" Tôi đã hét lên. Tôi đã thấy một điềm báo thực sự khủng khiếp. Khi sống một mình, thậm chí không ở cùng một nhà, P'Phop vẫn sẽ ghé qua để nói chuyện với tôi mọi lúc. Hãy tưởng tượng nếu tôi phải sống dưới cùng một mái nhà. Tôi sẽ bị theo dõi ở mỗi lượt.
“Chờ một chút! Em không-"
"Em không thể không tuân theo mệnh lệnh của bố tôi. Em đã gây ra đủ rắc rối trong quá khứ." Đôi mắt anh ấy nghiêm khắc, không có ý định nhượng bộ.
"Em đã mâu thuẫn với những tên cướp đó rồi. Tôi biết một ngày nào đó họ sẽ đến nơi này. An toàn hơn là nguy hiểm, phải không? ”
"P'Phop, có lẽ họ sẽ không..."
"Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Bố muốn bảo vệ em. Đừng từ chối thiện chí của ông ấy dành cho em." Anh ấy đã không nghe. Tôi chỉ có thể thở dài, với những giọt nước mắt thầm tuôn rơi trong trái tim tôi. Tôi nghe nói P'Phop quay lại ra lệnh cho những người hầu.
“Chuay, hãy đến lấy đồ đạc của Khun Klao và mang chúng đến nhà bố tôi. "Tôi sẽ đưa anh ấy về nhà trước và đến lấy đồ đạc khác vào ngày mai."
Vâng ạ. Người hầu vâng lời và nhanh chóng rời khỏi phòng. P'Phop quay xung quanh và nhìn thấy khuôn mặt của tôi, trông như thể tôi đang xem vũ trụ tan vỡ. Đôi mắt sắc bén đó dường như sáng lên.
“Hãy nhanh chóng trở về nhà của chúng ta. Trời sẽ sớm tối," anh ấy nói với một nụ cười. Trước khi tôi bước xuống khỏi nhà, tôi nắm chặt tay và nguyền rủa từ trái tim mình.
Được rồi, tôi xin lỗi, Thi! Bây giờ tôi chắc chắn tin vào số phận và may mắn!
Nhưng giờ có loại may mắn nào mới có thể giúp tôi được đeyyyyyh?
📌📌📌Chú Thích
[1] Vej: Nhà vệ sinh hoặc nhà vệ sinh. Đó là một nơi được sử dụng để "giải toả".
[2] Phraya: Một danh hiệu; vị trí của các quan chức chính phủ liên kết với Cục Hành chính tỉnh trong quá khứ, có nhiệm vụ đi ra ngoài và đóng quân tại thành phố thủ đô để giám sát các vụ kiện pháp lý và duy trì công lý. Phraya là một trong những vị trí chính phủ cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp quân sự tiêu chuẩn của chế độ quân chủ Thái Lan trong quá khứ. Có thể có các cấp bậc khác nhau trong vị trí Phraya, chẳng hạn như "Phraya Santhi" hoặc "Phraya Yai." Vị trí của Phraya có ý nghĩa quan trọng trong việc quản lý và quản lý thành phố thủ đô trong thời cổ đại của Thái Lan, bao gồm cả trách nhiệm duy trì và duy trì công lý trong xã hội.
ns 18.68.41.175da2