Sống trong thời đại đã qua này, trong một xã hội mà tôi không lớn lên, liên tục gây căng thẳng cho tôi. Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng thích nghi với nơi này, tìm hiểu con người và văn hóa của khoảng thời gian này, cho đến ngày cuối cùng tôi có thể tìm đường trở lại thế giới của mình. Sau khi sống ở đây khoảng ba tuần, tôi đã nhận thấy nhiều sự khác biệt giữa thời đại này gần bốn trăm năm trước và thời hiện đại, cả ưu điểm và nhược điểm.
Trước tiên hãy nói về những lợi thế. Môi trường tự nhiên ở đây rất phong phú. Cây trồng và cá có nguồn cung dồi dào, tôi không bao giờ bị đói. Bất cứ nơi nào tôi nhìn, tôi đều được bao quanh bởi những dòng sông, cánh đồng lúa, những ngôi nhà theo phong cách Thái Lan và những ngôi đền. Không có tòa nhà cao tầng hay nhà máy công nghiệp - những yếu tố gây ô nhiễm không khí trong thời đại của tôi. Tôi có thể thở tốt và không sợ hãi, và yên tâm rằng tôi sẽ không hít phải bất kỳ hạt mịn có hại nào. Không khí luôn trong lành và trong lành. Ngay cả khi không có quạt, tôi cũng không đổ mồ hôi một giọt nào. Ngay cả bây giờ, vào giữa mùa hè, thời tiết vẫn mát mẻ như mùa đông ở Bangkok.
Hơn nữa, lối sống của những người này rất đơn giản và không hỗn loạn. Thời gian dường như trôi chậm. Lúc mới tới tôi đã dành mỗi ngày để mong muốn được về nhà, nhưng bây giờ đối với tôi một cuộc sống đơn giản như vậy đã giúp tâm trí mệt mỏi của tôi giảm đi rất nhiều khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống thành phố trong thời hiện đại.
Tất nhiên, có cả ưu điểm và nhược điểm, một số trong đó áp đảo đối với tôi, một người đã quen sống với sự tiện lợi của công nghệ hiện đại. Nhược điểm số một là không có internet, điện thoại, Netflix hoặc trò chơi để chơi. Giao thông vận tải bất tiện. Nếu bạn không đi du lịch bằng thuyền, bạn phải đi bộ, hoặc cưỡi ngựa, hoặc cưỡi voi (vâng, họ thực sự đã cưỡi voi khi đi du lịch đến những nơi xa xôi, hoặc trên địa hình gồ ghề), hoặc đi xe ngựa nếu bạn đi xa hơn. Giao tiếp cũng khó khăn. Vào thời của tôi, nếu bạn muốn liên lạc với ai đó, bạn có thể gọi điện hoặc gửi Line, ngay cả khi họ sống ở một bán cầu khác trên thế giới. Nhưng trong quá khứ, chỉ có tùy chọn gửi thư, hoặc trong trường hợp có tin tức khẩn cấp, họ sẽ cử người hầu chuyển tin trực tiếp, đây vẫn là một quá trình rất chậm.
Tại sao hệ thống xã hội lại coi con người là bất bình đẳng như vậy? Đây là điều luôn làm phiền tôi khi tôi nghe các giáo viên của mình dạy các lớp học của họ. Khi nghiên cứu tài liệu trong sách giáo khoa của mình, tôi không nghĩ nhiều về nó, nhưng nhìn nó bằng chính đôi mắt của mình, tôi chỉ có thể nói rằng tôi cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong một thời gian sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ. Nếu không, tôi rất có thể là một người hầu trong nhà của người khác.
"Klao..."
Và không có nhiều việc để làm ở đây. Tôi chỉ luân phiên giữa ăn và ngủ mỗi ngày. Chỉ sau ba tuần, má của tôi đã bắt đầu mũm mỉm. Tôi sẽ sớm bắt đầu lăn thay vì đi bộ thật sao...?
"Klao "
Ngoài ra, không có Shabu Shabu hoặc thịt lợn nướng ở đây. Khi nào tôi có thể trở về nhà? Tôi rất muốn ăn một ít thịt lợn nướng.
"Klao"
"..."
"Này! "Giọng nói trầm lắng trong tai tôi đã kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Giật mình, tôi nhanh chóng quay lại nhìn. Trái tim tôi bắt đầu đập thình lại khi tôi nhận ra rằng khuôn mặt sắc sảo của người sở hữu giọng nói chỉ còn cách mặt tôi một gang tay nữa.
"Em có chuyện gì sao? Tôi đã gọi cho em rất nhiều lần," P'Phop nheo mắt lại và quan sát tôi, người vẫn đang ngồi chết lặng với một cái nhìn bối rối.
"Em xin lỗi... em chỉ đang nghĩ về một vài thứ.... Vâng... Nhưng P'Phop gọi Em có việc gì sao? ” Tôi nói lắp và nghiêng người ra xa, quay qua tránh tầm mắt khỏi anh ấy. Tôi thực sự không nghe thấy anh ấy gọi tôi nãy giờ. Tôi đã quá bận rộn suy nghĩ về việc tôi nhớ Shabu Shabu và thịt lợn nướng đến mức nào.
Nhưng tại sao anh ấy phải đến gần như vậy?
"Tôi muốn đọc những gì em đã viết trong cuốn sổ. Em đã viết xong chưa? ” Người nói nhìn vào cuốn sổ tay màu đen trong tay tôi.
Than Phraya đã ra lệnh cho P'Phop giúp tôi học mỗi ngày trước bữa tối, sau khi P'Phop đi làm về hoặc sau bữa sáng vào những ngày nghỉ của anh ấy. Tôi đã phải ngồi học viết và đọc từ vị viên cảnh sát này, người cũng đang là giáo viên của tôi, và người đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo. (Mặc dù có một chút ngờ vực trong mắt anh ấy khi anh ấy nhận ra rằng tôi không thể đọc hoặc viết trôi chảy.) P'Phop rất bình tĩnh, dạy tôi từ từ và không bao giờ mắng tôi khi tôi mắc lỗi. Cách dạy của anh ấy là nói to các từ và sau đó yêu cầu tôi viết chúng ra, giống như các giáo viên của tôi ở trường tiểu học.
"Em xong rồi.
Tôi đặt cây bút chì xuống và tránh giao tiếp bằng mắt, tôi đẩy cuốn sổ tay qua cho anh ấy. Tôi không biết tại sao, nhưng kể từ lần đầu tiên anh ấy dạy tôi học tập, một số tình huống đã cảm thấy rất quen thuộc, như thể nó đã xảy ra trước đây...
"Tôi đã nói điều này chưa nhỉ, chữ viết tay của em đã thay đổi rất nhiều" P'Phop quan sát bài viết của tôi một lúc trước khi nhìn lên tôi và nói. Tôi bí mật nuốt nước bọt của mình, biết rằng một lần nữa tôi lại khiến bản thân mình rơi vào trạng thái đáng ngờ.
Mặc dù chúng tôi trông giống nhau và có vết bớt ở cùng một nơi, nhưng có một số thứ không hoàn toàn giống nhau, như chữ viết tay của chúng tôi. Làm thế nào tôi có thể viết chữ như một người từ thời xa xưa? Mặc dù cố gắng hết sức để bắt chước,nhưng chữ viết tay của tôi vẫn khác.
"Ới chà... Em bị mất trí nhớ và không thể nhớ bất cứ điều gì. Trong một tình huống như thế này, việc chữ viết tay của em thay đổi là điều bình thường." Viên cảnh sát có vẻ không bị thuyết phục, nhưng anh ta dường như cũng không thể đưa ra một lập luận nào tốt hơn, vì vậy anh ta ngồi lặng lẽ và kiểm tra tính chính xác của những từ tôi đã viết. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ơn trời là không có công nghệ lấy dấu vân tay hoặc xét nghiệm DNA trong thời gian này.
"Vẫn còn một số từ sai chính tả, nhưng không sao cả. Tiếp tục đọc và em sẽ từ từ bắt đầu nhớ chúng. Đó là tất cả cho ngày hôm nay," P'Phop đưa lại cho tôi cuốn sổ ghi chép mà anh ấy đã gạch bỏ những từ sai chính tả và sửa chúng. Tôi cảm ơn anh ấy với niềm vui trong trái tim mình.
Cuối cùng, nó đã kết thúc. Bây giờ mới mười giờ sáng và hôm nay là ngày nghỉ. Tôi nghĩ tôi sẽ xin phép P'Phop đi ra ngoài để tôi có thể đi kiểm tra các cửa hàng rượu ở các chợ khác nơi Klao thường uống rượu, trong trường hợp ai đó đã nhìn thấy anh ta trước khi anh ta biến mất.
"Chuay"
"Vâng"
"Mang đồ đạc của Khun Klao đến phòng của anh ấy, sau đó theo chúng tôi đến chuồng ngựa" P'Phop nói với người hầu riêng của tôi, người đang ngồi gần đó, trước khi quay lại và nói chuyện với tôi. "Ta đi thôi nào"
"Đi đâu?"
"Tôi sẽ dẫn em đến chuồng ngựa? Tôi sẽ dạy em cách cưỡi ngựa," anh ấy mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tôi. Dạy tôi đọc là đủ tệ lắm rồi, giờ còn muốn dạy cưỡi ngựa, uh...thì oke..
Tôi có thể hơi hoang tưởng, nhưng từ cái nhìn trong mắt anh ấy, tôi nghĩ anh ấy đang muốn làm gì đó. Chắc chắn có điều gì đó không ổn. Tôi không thích điều này, tôi không muốn bị khiêu khích.
"Không sao đâu. Em không biết cưỡi ngựa, điều đó cũng không có gì sai cả mà phải ko...??."
"Không. Được sinh ra là một người đàn ông, đó là một kỹ năng mà người ta phải có. Chúng ta không biết rằng sẽ gặp bất kì tình huống nào trong tương lai. Thà có kiến thức, dù tầm thường đến đâu, vẫn tốt hơn là không biết gì cả," P'Phop nói với giọng nghiêm túc. Tôi không thể tranh luận với điều đó. Những gì anh ấy nói là sự thật, nhưng từ những gì tôi đã thấy trong các bộ phim truyền hình, học cách cưỡi ngựa sao...
Không phải người hướng dẫn phải... ngồi phía sau tôi sao?
"Tôi hiểu rằng em có thể không thoải mái và em không muốn học hỏi từ tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không thể không tuân theo lệnh của bố mẹ tôi.( cái này chắc mọi người tin là a chỉ là nghe theo lời bố mẹ chứ ko phải vì mê em ấy *~*). Học cưỡi ngựa không khó. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần em kiên nhẫn." Giọng điệu của anh ấy và ánh mắt sắc sảo khiến tôi nheo mắt nhìn anh ấy.
Nhìn bên ngoài, anh ấy có vẻ như là một người đàn ông nghiêm túc. Anh ấy nói rất ít, nhưng P'Phop không vô hại như vẻ ngoài của anh ấy. Dựa vào câu anh ấy vừa nói. Đổ lỗi cho tôi vì không muốn học và nói một cách mơ hồ rằng anh ấy cũng không muốn dạy tôi, tuy nhiên anh ấy không thể không tuân theo mệnh lệnh của bố mẹ mình.
Những người thời xa xưa thường xảo quyệt như vậy sao...??
"Em không phải không kiên nhẫn . Em chỉ quan tâm đến P'Phop,em sợ làm phiền đến anh ," tôi nhanh chóng đưa ra một cái cớ. Đúng là tôi không thoải mái và tôi không muốn anh ấy dạy tôi. Làm thế nào tôi có thể chấp nhận? Nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong cuộc chiến ngôn từ này.
"Đừng nghĩ như vậy..", khóe miệng anh ấy nở một nụ cười lịch sự, nhưng đôi mắt anh ấy lấp lánh với sự tinh nghịch. Tôi mím môi vào nhau trong thất vọng và đi theo anh ấy từ nhà đến chuồng ngựa, tôi không có lựa chọn nào khác.
Chờ đến lượt tôi có cơ hội ! Tôi sẽ khiến anh ấy không nói nên lời!
Tôi đã biết rõ rằng nhà của Than Phraya Phichai Phakdi rất nguy nga. Chỉ riêng khu dân cư, chưa kể đến những khu vườn và cánh đồng trồng trọt rộng lớn, có thể so sánh với kích thước của một khu nghỉ dưỡng xa hoa. Do đó, không có gì ngạc nhiên khi những con ngựa của anh ấy cũng có vẻ đẹp đặc biệt, giống tốt và giá trị cắt cổ. Hơn nữa, chuồng ngựa nằm ở sân sau luôn được bảo vệ bởi những người hầu.
Mặc dù những con ngựa quý giá này là tài sản quý giá của một quan chức chính phủ quyền lực như Than Phraya, sẽ không ai giám cố gắng đánh cắp chúng loại trừ sự ngu ngốc của những tên trộm, ngay cả khi có nguy cơ bị trừng phạt nghiêm khắc. Chính vì lý do này mà Than Praya đã thuê nhiều người hầu để giám sát và bảo vệ chuồng ngựa mọi lúc, suốt ngày đêm.
Hôm nay, P'Phop đã chọn một con ngựa cái trắng tên là Chao Si Nuan để dạy tôi. Theo P'Phop, con ngựa này có tính cách dịu dàng, không khiến mọi người sợ hãi và hiếm khi bị kích động như những con khác. Điều này trấn an tôi, vì tôi sợ bị ngã hoặc bị thương khi đi bên cạnh nó.
"Nắm bắt và hiểu đối phương là điều kiện tiên quyết trước khi tập luyện. Em phải làm quen với nó trước," P'Phop gọi tôi khi người hầu dẫn Chao Si Nuan ra khỏi chuồng ngựa. Tôi lúng túng đứng đó, chờ đợi để được giới thiệu với con ngựa.
Tôi cảm thấy một chút lo lắng khi tôi nhận ra rằng đây sẽ là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với một con ngựa. Nó cao và duyên dáng, giống như một siêu mẫu xinh đẹp từ Victoria's Secret hơn hẳn trong số những con ngựa cùng giống khác. Sau khi dành thời gian vuốt ve và làm quen với cô ấy, tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó là khoảnh khắc hồi hợp khi tôi phải cưỡi ngựa. Tôi chăm chú lắng nghe hướng dẫn của P'Phop về kỹ thuật cưỡi và từ từ cố gắng thử. Tuy nhiên, ngay khi mông của tôi chạm vào yên xe bằng da, toàn bộ cơ thể tôi căng lên.
Trong suốt thời thơ ấu của tôi, tôi bị gãy chân khi rơi từ một cây xoài. Mặc dù tôi không rơi từ độ cao lớn, nhưng nó vẫn để lại một ký ức sâu sắc về nỗi đau đến nỗi tôi cũng trở nên sợ độ cao. Tôi đã rất sợ cưỡi ngựa, sợ hãi khả năng xảy ra một tai nạn đau đớn khác. Xem xét sự thiếu tiến bộ y tế trong thời đại này, tôi không thể hiểu được sự đau đớn như vậy một lần nữa mà không cần gây mê. Tôi đã chọn không nghĩ về viễn cảnh kinh hoàng về việc làm tổn thương bản thân như thế một lần nữa ngày hôm nay.
"Hãy nắm lấy dây cương. Ngồi với cột sống thẳng đứng, với ngực và chân thẳng hàng. Tránh nghiêng người về phía trước như thế," dòng hướng dẫn của anh ấy vang vọng trong tai tôi. Tôi ngồi một cách cứng nhắc, cố gắng hết sức để duy trì sự cân bằng, nhưng với tư cách là một tay đua lần đầu, đó không phải là một chuyện dễ dàng.
"Mở rộng chân của em. Thư giãn và đừng căng thẳng."
Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đơn giản là tôi không thể. Làm sao tôi có thể thư giãn khi Si Nuan tiếp tục di chuyển như thế này?
"Hãy cho con ngựa một cú đá nhẹ nhàng để thúc giục nó đi về phía trước," P'Phop khuyên. Mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu xuất hiện trên mặt tôi. Ngay cả khi con ngựa đứng yên, tôi không thể không cảm thấy căng thẳng. Nếu nó bắt đầu di chuyển, liệu tôi có thể duy trì sự cân bằng của mình không?
"Đừng sợ, nó sẽ không khiến e ngã đâu" P'Phop trấn an, như thể anh ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi đá nhẹ vào bên cạnh con ngựa vài lần, và Si Nuan bắt đầu tiến về phía trước.
Ôi trời, toàn bộ cơ thể tôi như bị chuột rút sau chuyện này. Tôi âm thầm nguyền rủa khi Si Nuan bắt đầu chạy nước kiệu về phía trước, cùng với một người hầu đi bên cạnh chúng tôi. Cảm thấy không ổn định và sợ mình có thể ngã, cuối cùng tôi đã ngả người về phía sau theo bản năng.
"Hãy ngồi thẳng lên, nếu không em có thể bị ngã "giọng nói của P'Phop nhanh chóng cảnh báo. Tôi càu nhàu. Điều này là một thử thách vô cùng - thậm chí còn hơn cả việc đi xe máy!
"Này... này ! " Mặt tôi đỏ bừng và tôi bắt đầu hoảng sợ khi con ngựa, bắt đầu tăng tốc. Tôi nắm chặt dây cương, không chắc làm thế nào để kiểm soát tốc độ, hoặc liệu tôi có nên giữ dây cương theo cách đó không. Tôi không biết làm thế nào để buộc nó phải chậm lại. P'Phop đi bên cạnh tôi từ xa và can thiệp khi anh ấy nhận thấy khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.
"Ai'Ming, dừng con ngựa lại" anh ta ra lệnh.
"Vâng"
Fiu-fiu. Nó phát ra.
Tôi cảm thấy như đã bị tước đi vài tháng tuổi thọ của mình.
"Tôi đã bảo em đừng căng thẳng" anh ấy nói, bực bội.
"Nhưng thật khó mà!!". Tôi cau mày, cắn môi vì thất vọng. Tôi không muốn học nó nữa. Không biết cưỡi cũng không sao. Tôi ở đây vì...umm... Tôi không biết nó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ngay cả khi tôi không biết cưỡi, nó cũng không thành vấn đề gì cả, phải không?
"Em có sợ không? " Tôi hẳn đã tỏ ra khá sợ hãi khi Phop bình luận về nó. Tôi tránh ánh mắt của mình, không muốn thừa nhận sự thật bởi vì tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất bình tĩnh.
Cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc, và ngay khi tôi định nói điều gì đó và bước xuống ngựa, P'Phop khéo léo tháo một chân tôi ra khỏi bàn đạp, nhét chân mình vào đó và nâng mình lên để ngồi phía sau tôi.
Chết tiệt...
"Chèn chân của em trở lại bàn đạp, trên bàn chân của Phi" tôi sững người khi nghe thấy tiếng thì thầm thấp của anh ấy gần tai tôi. Tôi vụng về làm theo hướng dẫn của anh ấy. Khi tôi làm như vậy, tôi nhận ra lưng mình như dán chặt vào ngực anh ấy, cơ thể sát vào nhau. Sự thiếu thoải mái của tôi dường như tăng lên.
"Đã cảm thấy đỡ hơn chưa? " Hơi thở ấm áp của anh ấy làm nhột tai tôi.
Làm thế nào mà điều này lại tốt hơn cơ chứ ? Tôi thậm chí còn trở nên căng thẳng hơn, chết tiệt! Sự hoảng loạn đã nuốt chửng tôi.
Tôi chưa bao giờ là người dễ dàng mất cảnh giác, ngay cả với những người bạn thân nhất của tôi. Hiếm khi tôi thấy mình bị vướng vào một cái ôm thân mật như vậy. Có lẽ sự gần gũi nhất mà tôi có cho đến bây giờ là ngồi xe máy với một người bạn, nhưng tôi chưa bao giờ là người lái xe, vì vậy thật kỳ lạ khi có ai đó ngồi phía sau tôi. Làm thế nào mà tôi đột nhiên thấy mình bị bao bọc như thế này? Khi P'Phop đưa tay về phía trước để giữ dây cương, cảm giác như cánh tay mạnh mẽ của anh ấy đang ôm lấy tôi.
Đó là.. cảm giác kỳ lạ nhất, không thể diễn tả được.
"Tại sao em không nói với tôi rằng em sợ hãi trước khi chúng ta bắt đầu? Nếu tôi biết tôi sẽ ngồi sau em," anh ấy nói.
...Thay vì trêu chọc tôi, hoặc mất kiên nhẫn và đột ngột kết thúc bài học của chúng tôi, anh ấy đã chọn cách thấu hiểu bằng cách ngồi ngay phía sau tôi, đưa ra sự hỗ trợ và những lời động viên?
Tôi không biết phải cảm nhận như thế nào, vì vậy tôi cố tình chọn không trả lời và giữ im lặng, thay vào đó là quan sát môi trường xung quanh chúng tôi. Khi tôi liếc nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra ánh mắt giật mình của những người hầu, nhiệt tình quan sát chúng tôi với sự tò mò lớn, ngay cả người hầu đang dẫn ngựa cho chúng tôi. Họ nhanh chóng rời mắt khi tôi bắt gặp họ đang nhìn chằm chằm.
Tôi đã nhận ra điều đó thật đặc biệt đối với họ trong thời đại ngày nay - ý tưởng về hai người đàn ông thấy mình trong một vòng tay gần gũi như vậy. Sức nặng của những cái nhìn hoài nghi của những người hầu bắt đầu khiến tay tôi bắt đầu run rẩy, nhưng P'Phop không bị xáo trộn bởi sự quan sát của người khác. Anh ấy vẫn kiên định trong suy nghĩ sẽ cố gắng dạy tôi cưỡi ngựa, giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy vang lên ngay bên tai tôi
"Hãy dũng cảm và luyện tập thường xuyên, em sẽ sớm quen với nó. Đừng lo lắng nhé!!," giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy đưa ra những lời động viên. Một cảm giác thoải mái tràn ngập trong tôi. Thật kỳ lạ, sự căng thẳng lo lắng cản trở tôi kể từ khi chúng tôi bắt đầu giờ đã dần lắng xuống. Sau một thời gian, tôi bắt đầu tìm thấy sự thích thú trong trải nghiệm mới này.
Nó không còn đáng sợ nữa. P'Phop ngồi đó phía sau tôi, tôi dường như không quá sợ hãi khi ngã.
Sau khi luyện tập một thời gian, P'Phop đã xuống ngựa. "Thế là đủ cho ngày hôm nay" .Anh ấy đưa tay ra như thể để hỗ trợ tôi, nhưng tôi đã từ chối và tự mình xuống ngựa, cố gắng giữ gìn ít nhất một chút phẩm giá của mình.
Tôi nghi ngờ rằng tôi sẽ phải yêu cầu người hầu chuẩn bị một ít dầu để làm dịu cơn đau cơ bắp của tôi. Tôi trở nên căng thẳng đến mức có lẽ tôi sẽ thức dậy trong cơn đau dữ dội vào ngày mai.
"Hãy thử cưỡi nó một lần nữa. Lần tới, em sẽ trở nên thành thạo hơn. Em sẽ không cần tôi đi cùng em," đôi mắt quyến rũ của anh ấy nhìn tôi với một nụ cười. "Hay.. em có muốn tôi giúp em lần nữa không?
"Không cần" tôi vội vàng trả lời, quay đi. Điều đó sẽ thật đáng xấu hổ. Những người khác sẽ nhìn tôi như thế nào nếu tôi tiếp tục cưỡi ngựa với sự giúp đỡ của ai đó ở tầm tuổi của tôi?
"Klao" giọng của P'Phop vang lên, đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi đột nhiên thấy mình trong trạng thái thôi miên, chuyển ánh mắt khó hiểu từ chiếc khăn tay lên khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của anh ấy.
"Nha-
"Khuôn mặt của bạn phủ đầy mồ hôi" P'Phop quan sát, đôi mắt anh ấy lấp lánh một cách trìu mến. Trái tim tôi đập nhanh khi ánh mắt chăm chú của anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, ý thức bản thân của tôi càng mãnh liệt hơn khi anh ấy nhận xét - "Hôm nay thời tiết không quá nóng, tại sao khuôn mặt của em lại đỏ như vậy?" Anh ấy tiến một bước gần hơn, nhìn chằm chằm vào tôi.
"..."
"Ngay cả đôi tai của em cũng đỏ" anh ấy hơi nghiêng đầu, giống như đang khoe hàng lông mi dài và đẹp một cách đáng ngạc nhiên của mình. Càng ngày càng khó tránh khỏi sự thúc đẩy trong tiềm thức là phải chiêm ngưỡng những nét đáng yêu của anh ấy...Xong tôi rồi sao..Đây là cái cảm giác gì..???
"..."
"Hay là em..-
"Chắc do hôm nay trời nóng quá đó..", tôi vội vàng xen vào trước khi anh ấy có thể tận dụng cơ hội để nói điều gì đó kỳ lạ và trêu chọc tôi. P'Phop mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, trong khi mặt khác tôi cảm thấy sự thôi thúc tràn ngập muốn trốn thoát do sự lúng túng ngày càng tăng của tôi.
"Tôi không đổ mồ hôi, tôi ngoan cố phủ nhận khi anh ấy đưa chiếc khăn tay một lần nữa, lần này khóa chặt ánh mắt ấm áp của anh ấy với cái nhìn của tôi. "Hay bạn muốn tôi dọn dẹp nó cho bạn- anh ấy đề nghị, khi tôi cắt đứt anh ấy.
"Em sẽ tự lau nó cho..", tôi lúng túng giật chiếc khăn tay khỏi tay anh ấy và lau mặt để anh ấy im lặng.
Ánh mắt mê hoặc của anh ấy sẽ khiến bất cứ ai khó có thể nhìn thẳng bằng mắt với anh ấy, chứ đừng nói đến bản thân tôi. Cũng như bất kỳ ai khác ở vị trí của tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy bối rối và vụng về.
"Tôi là một người anh quá khắc nghiệt phải không..?. Tôi bắt Nong của mình phơi dưới ánh nắng mặt trời và khiến da em chuyển sang màu đỏ. Tôi nợ em một lời xin lỗi," anh ấy thở dài ra vẻ bứt rứt sau khi tôi lau mặt xong. Từ sự tinh nghịch trong mắt anh ấy, rõ ràng là anh ấy đang trêu chọc tôi - đúng là một ông già nhỏ khó chịu *~*
"Bây giờ đã là buổi trưa rồi. Chúng ta hãy lên nhà và dùng bữa thôi,' anh ấy nói.
"Vâng ạ..", tôi nói, đồng ý với ý kiến của P'Phop. Tôi bước thâth nhanh để vượt qua anh ấy khi bước vào nhà, khuôn mặt tôi vẫn còn nóng ran.
Theo lịch Thái Lan, tháng thứ tư đến là đánh dấu sự khởi đầu của mùa hè. (Trong lịch quốc tế, đó sẽ là tháng Ba). Thời tiết rất khô hanh, và tự nhiên mặt tôi đỏ bừng vì nắng nóng thôi..
Nó hoàn toàn không liên quan gì đến anh ấy na...(uhm không có đâu..555555)
***
Vì tôi vừa trải qua một khoảnh khắc thân mật bất ngờ với P'Phop, điều này khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi, chúng tôi đã dùng bữa trưa của mình trong im lặng . Ngay sau khi ăn xong, tôi đã xin phép P'Phop rời khỏi nhà, giải thích rằng tôi sẽ đi chợ với Chuay.
Vài ngày qua, tôi đã rất khiêm tốn. Khi P'Phop đang dạy tôi, tôi đã siêng năng học tập, hy vọng thuyết phục được anh ấy rằng tôi sẽ không ra ngoài mà không được phép và không gây ra bất kỳ vấn đề gì. Bằng cách đó, tôi có thể yêu cầu anh ấy cho phép tôi đi ra ngoài tùy thích.
"Chính xác thì em muốn mua gì đến mức em phải tự đi như thế này? "Giọng nói trầm của Phop từ bậc thang vang xuống. Tôi đứng ở phía sau thuyền, chuẩn bị rời đi với một cái cau mày trên mặt.
Chắc chắn, anh ấy cho phép tôi rời đi, nhưng với điều kiện anh ấy cũng sẽ đi cùng. Khi tôi phản đối, anh ấy hỏi tôi sẽ đi đâu và tại sao anh ấy không được phép đi cùng tôi. Tôi không thể nói với anh ấy sự thật, vì vậy cuối cùng chúng tôi đã rời đi cùng nhau.
"Em không muốn mua bất cứ thứ gì. Em chỉ muốn nhìn xung quanh và nghe những điều mới mẻ," tôi trả lời, bực tức rằng kế hoạch đi chợ Pak Khlong của tôi bây giờ đã ra khỏi cửa sổ.
Vì có một trang web mại dâm và cửa hàng rượu trong khu vực đó, trong đó Klao đã gây rắc rối, tôi phải thay đổi kế hoạch nếu không P'Phop sẽ không bao giờ cho phép tôi đi. Đó là lý do tại sao hôm nay, chúng ta phải ghé thăm một cửa hàng rượu khác ở Talat Bok mà Klao cũng từng ghé thăm.
Đối với chợ Pak Khlong, tôi sẽ bí mật đi với Chuay sau khi P'Phop đi làm.
Chúng tôi mất khoảng nửa giờ để đến bến tàu của gian hàng. Khi Chuay đang cập bến, P'Phop xuống xe và dẫn tôi thẳng đến khu chợ cách gian hàng không xa.
Hôm nay, chúng tôi đi đến chợ tạp hóa và chợ đồ lặt vặt, cả hai đều mở cửa cả ngày, ngay cả trong những ngày lễ. Nó thật đông đúc vì có rất nhiều người. Thông thường, tôi không thích ở một nơi đông đúc, nhưng các mặt hàng được bán ở hai bên đường đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Nó trông rất thú vị, vì vậy tôi đã đi bộ dọc theo và nhìn vào chúng. Nó thu hút tôi đến nỗi tôi gần như quên mất môi trường xung quanh.
"Nhớ lại khi em còn nhỏ, em không thích ra ngoài. Em còn nói, sau này e sẽ không rời khỏi nhà để chăm sóc ngôi nhà của mình ," Tôi nghe P'Phop nói trong khi tôi đứng trước cửa hàng đồng thau, xem một số sản phẩm.
Tôi liếc nhìn anh ấy với lông mày nhíu lại. "Vậy tại sao em phải ở lại và chăm sóc ngôi nhà? Đó không phải là công việc của em mà."
"... Điều đó đúng với em," anh ấy cười nhạt, đôi mắt lấp lánh như thể anh ấy tìm thấy điều gì đó buồn cười mà tôi không hiểu.
Chúng tôi đã ở bên nhau được ba tuần, nhưng tôi cảm thấy như tôi vẫn không biết nhiều về người đàn ông này. P'Phop là một người khó đọc. Đôi khi, anh ấy thích trêu chọc tôi đến mức nó khiến tôi lo lắng. Những lần khác, anh ấy có thể khá nghiêm túc và có vẻ rất trưởng thành so với tuổi của mình, đặc biệt là trong một xã hội mà mọi người kết hôn và lập gia đình từ khi còn nhỏ. Anh ấy hành động như một người trưởng thành hoàn toàn trong khi thực tế, ở tuổi của anh ấy trong thời đại của tôi, anh ấy sẽ chỉ là một sinh viên năm thứ ba hoặc thứ tư.
"Ở cuối đường, có một cửa hàng bán đồ đồng thau và thủy tinh từ Trung Quốc. Nếu em quan tâm, tôi có thể đưa em đến đó để xem nó," P'Phop quay lại nói với tôi khi chúng tôi bắt đầu đi bộ trở lại. Tôi nhận thấy rằng tất cả các cửa hiệu đang chào đón anh ấy, điều này khiến tôi nghĩ rằng anh ấy cực kỳ nổi tiếng ở khu vực này.
"Vâng em muốn đi. Nhìn P'Phop có vẻ quen thuộc với nơi này."
"Đó là bởi vì đây là khu vực thuộc trách nhiệm của tôi. Có những tên cướp quanh đây thường gây rắc rối và tôi thường phải tống chúng vào tù," anh ta cười trả lời.
Ồ, đúng rồi. Tôi quên mất rằng anh ta là một cảnh sát và phải kiểm tra khu vực này thường xuyên. Nếu anh ấy không biết khu vực này, anh ấy sẽ không thể làm công việc của mình và kiếm sống.
"Điều đó có đúng không? Em nghĩ rằng anh đã từng tán tỉnh các cô gái xung quanh đây thường xuyên đến nỗi anh đã hiểu rõ khu vực này," tôi thốt lên một cách thờ ơ, khiến anh ấy nhướng mày nhìn chằm vào tôi.
"Em không phải lo lắng về bất kỳ cô gái nào. Tôi sẽ giữ mình trong sạch [sống độc thân] trong một thời gian dài, và sẽ ở bên em bầu bạn vs em như một người bạn," P'Phop nói với một nụ cười, đôi mắt của anh ấy va phải ánh mắt tôi. Những lời nói của anh ấy khiến tôi cau mày khó hiểu...
"Chờ đã, những gì anh nói không-
"Ý tôi là, anh sẽ không sống trong cô đơn quá lâu" anh ấy ngắt lời. Nụ cười dịu dàng và đôi mắt trêu chọc của anh ấy đảm bảo rằng những gì tôi đang nghĩ là sự thật.
"Em có muốn xem đồ dùng bằng đồng nữa không? Vậy đi thôi nào..!," anh ấy nói khi anh ấy đi trước, khiến tôi nhìn chằm chằm vào cái lưng rộng của anh ấy một cách giận dữ.
Anh ấy dám mỉa mai tôi như thế này? Tốt thôi! Nếu tôi không thể tìm được bạn gái thì tôi ước anh ấy cũng sẽ không bao giờ có thể tìm được một người bạn gái như tôi!
Rất tự tin...
P'Phop và tôi đã dành một chút thời gian trong cửa hàng đồ đồng thau ở cuối chợ. Chúng tôi đã xem qua mọi thứ cho đến khi chúng tôi hài lòng. Tôi đã sớm tìm ra lý do chính khiến tôi muốn đi chơi, đó là mời P'Phop đến thăm cửa hàng rượu mà Klao thường xuyên ghé thăm. Tất nhiên ngay khi tôi nói, "viên cảnh sát" dường như không thích điều đó. Tôi phải giải thích rằng tôi chỉ muốn gặp và ghé thăm chủ cửa hàng, điều này khiến anh ấy đồng ý và đưa tôi đến đó.
Cửa hàng rượu nằm ở cuối chợ. Đó là một cửa hàng lớn, không giống như cửa hàng đầu tiên tôi đến thăm, đó là một căn lều nhỏ. Mặc dù chủ cửa hàng là một người đàn ông Trung Quốc chỉ biết nói một chút tiếng Thái, anh ta bán các loại rượu khác nhau như rượu trắng Thái, rượu Trung Quốc, rượu phương Tây, cũng như Ya Dong [1], do đó thu hút khách hàng. Cửa hàng gần như hết chỗ ngồi mặc dù mới chỉ là buổi chiều muộn. Có một định kiến đối với những người uống rượu vào ban ngày như thể họ không quan tâm đến công việc, nhưng vì hôm nay là một ngày lễ, nên việc đi đến một cửa hàng rượu vào buổi chiều không phải là vấn đề.
"P'Phop, chúng ta cùng đi vào trong nhé!!!" tôi nói, giơ tay mời P'Phop vào cửa hàng. Khuôn mặt của anh ấy nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
"Tôi đã bảo em đừng uống rượu nữa mà..".
"Nhưng anh đã cho phép em uống vào ngày hôm trước.
"Đó là bởi vì chúng ta đã uống rượu ở nơi riêng tư chứ không phải ở những nơi công cộng như thế này " anh ấy nhìn xung quanh mình với một cái nhìn nghiêm khắc trong khi tôi cố gắng nhanh chóng nghĩ ra nhiều lý do hơn.
Tôi đã ở nơi tôi muốn đến. Nếu tôi không tìm cách để vào và hỏi thêm thông tin, nó sẽ là một sự lãng phí của một chuyến đi.
"Vâng em biết rồi. Em sẽ không uống rượu, nhưng Ya Dong là gì? ” Tôi thốt lên khi ánh mắt của tôi rơi vào cái lọ trước cửa hàng. Người bên cạnh tôi dường như không đồng ý.
"Ya Dong là rượu" anh ấy nói thẳng thừng.
"Nhưng nó cũng là một loại thuốc bổ. Một hoặc hai ly sẽ không sao. Ngoài ra, nếu em thực sự say, P'Phop sẽ không rời bỏ em, phải không? ” Tôi nở một nụ cười để tâng bốc anh ấy. Khi anh ấy không nhúc nhích, tôi đã thay đổi biểu hiện của mình thành một biểu hiện đáng thương.
"Em mệt rồi. Chúng ta đã đi bộ rất lâu. Hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi ở đây một lúc chút được không..??..Năn nỉ Phi đó..!!!"
"..."
"P'Phooop.
"... Được rồi, được rồi."
Yeahhhhh ! Tôi hét lên trong nội tâm, vui mừng khi P'Phop cuối cùng đã nhượng bộ, tôi nhanh chóng kéo anh ấy vào cửa hàng trước khi anh ấy đổi ý. Nhân viên cửa hàng, một người đàn ông trẻ da rám nắng chỉ mặc chong kraben, đưa chúng tôi đến bàn và nở một nụ cười thân thiện.
"Chúng ta đã không gặp nhau trong một thời gian dài, Khun Klao. Lần này lại có Than Muen đi cùng nữa. " Chỉ với một câu, trái tim tôi tràn đầy niềm vui khô héo trong chớp mắt.
Anh ấy nói chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Trong bao lâu?
"Thành thật mà nói, tôi cảm thấy như đó chỉ là ngày hôm qua kể từ lần cuối cùng tôi đến đây. Đã bao lâu rồi nhỉ? ”
"Đã gần hai tháng rồi. Gần đây, tôi nghe nói Khun Klao chủ yếu ghé thăm chợ Pak Khlong. Ông chủ của tôi vẫn càu nhàu và nói về điều đó mỗi ngày."
Gần hai tháng... nếu chúng ta bao gồm thời gian tôi ở đây, đã hơn một tháng kể từ lần cuối Klao đến đây trước khi anh ấy biến mất, vì vậy không nên có bất kỳ manh mối nào ở đây. Tôi đã biết rằng tôi chỉ phải đến chợ Pak Khlong. Nếu P'phop không đi cùng tôi bây giờ, tôi đã đến đó rồi.
Thay vào đó, chính vì anh ấy mà tôi đến đây để đi dạo.
"Tại sao em lại nhìn tôi? Người đàn ông bên cạnh tôi hỏi. Tôi lắc đầu và quay lại kiểm tra rượu để giải tỏa sự nhàm chán.
Vì cửa hàng đầy người, chúng tôi cũng bị bao vây bởi tiếng ồn phát ra từ họ. Có vẻ như trong thời gian này, ngoại thương đang bùng nổ. Bất kể tôi đi đâu, tôi thấy những người nước ngoài đi bộ xung quanh trong trang phục của chính họ. Có những ngôi làng nước ngoài nằm ở Phra Nakhon, cả Trung Quốc và phương Tây. Ngay cả trong cửa hàng rượu nơi tôi đang ở, có hai người nước ngoài tóc vàng ngồi ở bàn gần đó, uống rượu và trò chuyện bằng tiếng Anh.
Tôi đã không chú ý đến họ, cho đến khi một câu nào đó lọt đến tai tôi.
"Bạn có thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn bên kia, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh không? Anh ấy là một sĩ quan cảnh sát địa phương trong khu vực này."
"Người đàn ông đang ngồi bên cạnh người đàn ông da trắng phải không ???"
"Vâng. Tôi đã từng cãi nhau với một người bán hàng rong. Cô ấy tuyên bố rằng số tiền mà tôi đưa cho cô ấy là không đúng. Tôi tức giận và viên cảnh sát đó đến làm trung gian, nhưng anh ta không hiểu bất cứ điều gì tôi nói. Thật là lãng phí thời gian."
"Bạn đã biết rằng đất nước này không phải là nước của chúng ta. Làm thế nào bạn có thể hy vọng rằng ai đó có thể giao tiếp với được với mình?"
"Bạn nói đúng. Cuối cùng, tôi đã phải trả tiền để bỏ đi sự phiền phức. Cũng có lúc tôi đang tán tỉnh một người phụ nữ, anh ấy đến để ngăn cản với tôi. Tôi đã nghi ngờ rằng anh ấy muốn có cô ấy. Các quan chức chính phủ ở đất nước này thực sự tồi tệ."
Toàn bộ cuộc trò chuyện đó khiến tôi cau mày. Tôi có thể đã không biết quá P'Phop lâu, nhưng như đã thấy trong gần ba tuần chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy rất thẳng thắn và không phải là kẻ thích bắt nạt người khác. Đặc biệt là khi nói đến việc giành phụ nữ như người đàn ông kia đã nói, điều đó là không thể. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta nhìn hoặc theo đuổi bất cứ ai, nếu không sẽ không có tin đồn về việc anh ta bất lực.
"Tại sao tôi phải chịu đựng đất nước man rợ này? Tôi phát ngán vì nó."
"Tôi đồng ý. Chỉ cần nhìn vào làn da của họ và cách họ ăn mặc. Chúng thật đáng ghê tởm.."
Tại thời điểm này, khuôn mặt của tôi bắt đầu co giật vì không hài lòng. Đúng là thành phố Ayutthaya không phát triển như phương Tây, nhưng nói về ngoại hình của người khác như vậy quả là tồi tệ không tôn trọng người khác..
"Người đàn ông đó đang nhìn chúng ta.." một trong những người nước ngoài quay qua và nói khi thấy tôi đang nhìn. Người bên cạnh của người đàn ông đó quay lại nhìn tôi trước rồi cười và nói với giọng khinh miệt..
"Hãy để anh ta nhìn. Những người ngu ngốc đó không biết chúng ta đang nói về cái gì."
"Bạn đã nói gì? Ai ngu ngốc? ” (Tiếng Anh) Tôi tức giận thốt ra. Đột nhiên, toàn bộ cửa hàng im lặng.
"Tại sao bạn không trả lời tôi? (Tiếng Anh) Tôi đã hỏi lại khi không có phản hồi. Hai người kia dường như bị tê liệt như kiểu sốc nặng nhìn nhau.
"Bạn có ngạc nhiên không khi tôi hiểu những gì bạn nói? Tôi không muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện hết sức" đáng yêu" của các bạn nhưng người mà bạn mang mắng đó là anh trai của tôi, vì vậy tôi không làm lơ cho qua được."
"Tôi đã đề cập đến anh trai của bạn khi nào? "Một trong số họ dường như đã lấy lại tinh thần của anh ấy và đối mặt với tôi với đôi mắt kiêu ngạo.
"Bạn đang nói về một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay màu xanh là một cảnh sát. Anh ấy là người duy nhất mặc quần áo như vậy trong cửa hàng này, phải không? Bây giờ, để tôi nói với bạn điều gì đó. Anh trai tôi là một người tốt bụng. Anh ấy làm việc theo nhiệm vụ của mình và sẽ không bao giờ là người bắt đầu một cuộc chiến như bạn đã nói. Bạn là người quấy rối người khác, đó là lý do tại sao anh tôi phải can thiệp? ” Tôi nghiêm nghị nói, sự tức giận chiếm lấy tôi.
"Hai người ở cùng một phe. Đương nhiên bạn sẽ nói tốt cho anh ta."
"Có lẽ bạn ko biết mình đã làm sai, bởi vì tôi sẽ không cố tình kiếm chuyện với một người tại quốc gia khác, sau đó xúc phạm người đó như cách bạn đã làm," Tôi đáp lại bằng một giọng lạnh lùng.
Bây giờ, toàn bộ cửa hàng bắt đầu buôn chuyện và tiếng ồn ào nhộn nhịp từ trước đó trở thành những tiếng thì thầm và bàn tán. Người đàn ông nghiến chặt hàm như thể anh ta đang cố gắng kìm nén tính khí của mình. Người nước ngoài kia nhận thấy và vội vàng mắng mỏ anh ta. Họ lấy tiền ra và đặt nó lên bàn rồi đứng lên, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng .
Tôi thực sự ghét những người thích xúc phạm và buôn chuyện về người khác ngay sau lưng họ. Những kiểu người này phải dùng cách như thế mới trị được, nhưng dựa trên tính cách của họ, có lẽ họ sẽ không quan tâm.
"Klao" P'Phop gọi tên tôi. Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy qua cột sống của tôi khi tôi nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Làm thế nào mà em biết cách nói ngôn ngữ của người nước ngoài?
Điều này thực sự nên tồi tệ. Tôi tự nghĩ khi mồ hôi bắt đầu đổ vào mặt tôi. Không chỉ P'Phop, mà mọi người trong cửa hàng đều hoang mang nhìn tôi.
Vào thời của tôi, không có gì lạ khi ai đó nói tiếng Anh trôi chảy. Nhưng trong thời đại này, nó phải cực kỳ kỳ lạ. Ngay cả những nhà quý tộc cũng không nói trôi chảy như vậy, và tôi đây, nói nó một cách dễ dàng. Ai không có sự nghi ngờ nào mới thật sự lạ.
Chết tiệt. Lần này tôi thực sự đã làm mọi chuyện tung lên.
"Là...khi em ở Phichit, em...đã nghiên cứu nó một chút"
"Em học từ ai?"
"... Các nhà truyền giáo," tôi đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe bình thường và trả lời một cách tình cờ. Tôi nghe từ Chuay rằng có những nhà truyền giáo trong thành phố không chỉ chia sẻ tôn giáo của họ mà còn dạy tiếng Anh. Cái cớ đó phải đủ đáng tin cậy.
"Cũng có những nhà truyền giáo ở Phichit à..."
"Đúng vậy. Nếu không, em sẽ học nó từ ai chứ? ” Tôi giả vờ cười mặc dù tôi biết nó nghe có vẻ gượng ép như thế nào. May mắn thay, Chuay được lệnh bảo vệ con thuyền. Nếu anh ấy ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ can thiệp và lý do của tôi sẽ không hiệu quả.
"Em không thể đọc và viết tiếng Thái tốt, nhưng em có thể nói một ngoại ngữ trôi chảy. Thật kỳ lạ."
"..."
Ôi, anh trai thân yêu. Tôi xin lỗi, nhưng làm ơn đừng nghi ngờ tôi nữa!
"Trí nhớ của em vẫn còn mờ nhạt. Em sẽ nhớ một số thứ, còn một số thứ thì không.," tôi trả lời với những gì nghe có vẻ hợp lý nhất. Cảm ơn P'Jom đã chẩn đoán tôi như thế này. Nó giúp tôi dễ dàng tìm ra cái cớ cho hành vi phi lý và kỳ lạ của mình hơn.
"P'Phop, chúng ta hãy trở về nhà. Có vẻ như trời sắp mưa," tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề và kéo tay anh ấy rời đi trước khi anh ấy nghi ngờ hơn. Tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Sự nghi ngờ vẫn còn đọng lại trong không khí xung quanh tôi. Tôi càng nghĩ về nó, tôi càng muốn đánh bại chính mình. Lẽ ra tôi nên bình tĩnh lại và không để họ làm ảnh hưởng tôi. Họ thậm chí còn không nói về tôi, vậy tại sao tôi lại quan tâm cơ chớ...!!!
"Vậy, em và những người nước ngoài vừa mới tranh cãi về điều gì vậy? " P'Phop, người giữ im lặng trong một thời gian dài, đã hỏi khi chúng tôi đi qua đám đông ở chợ để trở lại bến thuyền..
"Họ...xúc phạm anh và xúc phạm đất nước chúng ta. Em không thể chịu đựng được, vì vậy em đã cái nhau với họ."
"Xúc phạm tôi sao..?" Anh ấy nuSống trong thời đại đã qua này, trong một xã hội mà tôi không lớn lên, liên tục gây căng thẳng cho tôi. Tuy nhiên, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng thích nghi với nơi này, tìm hiểu con người và văn hóa của khoảng thời gian này, cho đến ngày cuối cùng tôi có thể tìm đường trở lại thế giới của mình. Sau khi sống ở đây khoảng ba tuần, tôi đã nhận thấy nhiều sự khác biệt giữa thời đại này gần bốn trăm năm trước và thời hiện đại, cả ưu điểm và nhược điểm.
Trước tiên hãy nói về những lợi thế. Môi trường tự nhiên ở đây rất phong phú. Cây trồng và cá có nguồn cung dồi dào, tôi không bao giờ bị đói. Bất cứ nơi nào tôi nhìn, tôi đều được bao quanh bởi những dòng sông, cánh đồng lúa, những ngôi nhà theo phong cách Thái Lan và những ngôi đền. Không có tòa nhà cao tầng hay nhà máy công nghiệp - những yếu tố gây ô nhiễm không khí trong thời đại của tôi. Tôi có thể thở tốt và không sợ hãi, và yên tâm rằng tôi sẽ không hít phải bất kỳ hạt mịn có hại nào. Không khí luôn trong lành và trong lành. Ngay cả khi không có quạt, tôi cũng không đổ mồ hôi một giọt nào. Ngay cả bây giờ, vào giữa mùa hè, thời tiết vẫn mát mẻ như mùa đông ở Bangkok.
Hơn nữa, lối sống của những người này rất đơn giản và không hỗn loạn. Thời gian dường như trôi chậm. Lúc mới tới tôi đã dành mỗi ngày để mong muốn được về nhà, nhưng bây giờ đối với tôi một cuộc sống đơn giản như vậy đã giúp tâm trí mệt mỏi của tôi giảm đi rất nhiều khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống thành phố trong thời hiện đại.
Tất nhiên, có cả ưu điểm và nhược điểm, một số trong đó áp đảo đối với tôi, một người đã quen sống với sự tiện lợi của công nghệ hiện đại. Nhược điểm số một là không có internet, điện thoại, Netflix hoặc trò chơi để chơi. Giao thông vận tải bất tiện. Nếu bạn không đi du lịch bằng thuyền, bạn phải đi bộ, hoặc cưỡi ngựa, hoặc cưỡi voi (vâng, họ thực sự đã cưỡi voi khi đi du lịch đến những nơi xa xôi, hoặc trên địa hình gồ ghề), hoặc đi xe ngựa nếu bạn đi xa hơn. Giao tiếp cũng khó khăn. Vào thời của tôi, nếu bạn muốn liên lạc với ai đó, bạn có thể gọi điện hoặc gửi Line, ngay cả khi họ sống ở một bán cầu khác trên thế giới. Nhưng trong quá khứ, chỉ có tùy chọn gửi thư, hoặc trong trường hợp có tin tức khẩn cấp, họ sẽ cử người hầu chuyển tin trực tiếp, đây vẫn là một quá trình rất chậm.
Tại sao hệ thống xã hội lại coi con người là bất bình đẳng như vậy? Đây là điều luôn làm phiền tôi khi tôi nghe các giáo viên của mình dạy các lớp học của họ. Khi nghiên cứu tài liệu trong sách giáo khoa của mình, tôi không nghĩ nhiều về nó, nhưng nhìn nó bằng chính đôi mắt của mình, tôi chỉ có thể nói rằng tôi cảm thấy rất may mắn khi được sinh ra trong một thời gian sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ. Nếu không, tôi rất có thể là một người hầu trong nhà của người khác.
"Klao..."
Và không có nhiều việc để làm ở đây. Tôi chỉ luân phiên giữa ăn và ngủ mỗi ngày. Chỉ sau ba tuần, má của tôi đã bắt đầu mũm mỉm. Tôi sẽ sớm bắt đầu lăn thay vì đi bộ thật sao...?
"Klao "
Ngoài ra, không có Shabu Shabu hoặc thịt lợn nướng ở đây. Khi nào tôi có thể trở về nhà? Tôi rất muốn ăn một ít thịt lợn nướng.
"Klao"
"..."
"Này! "Giọng nói trầm lắng trong tai tôi đã kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Giật mình, tôi nhanh chóng quay lại nhìn. Trái tim tôi bắt đầu đập thình lại khi tôi nhận ra rằng khuôn mặt sắc sảo của người sở hữu giọng nói chỉ còn cách mặt tôi một gang tay nữa.
"Em có chuyện gì sao? Tôi đã gọi cho em rất nhiều lần," P'Phop nheo mắt lại và quan sát tôi, người vẫn đang ngồi chết lặng với một cái nhìn bối rối.
"Em xin lỗi... em chỉ đang nghĩ về một vài thứ.... Vâng... Nhưng P'Phop gọi Em có việc gì sao? ” Tôi nói lắp và nghiêng người ra xa, quay qua tránh tầm mắt khỏi anh ấy. Tôi thực sự không nghe thấy anh ấy gọi tôi nãy giờ. Tôi đã quá bận rộn suy nghĩ về việc tôi nhớ Shabu Shabu và thịt lợn nướng đến mức nào.
Nhưng tại sao anh ấy phải đến gần như vậy?
"Tôi muốn đọc những gì em đã viết trong cuốn sổ. Em đã viết xong chưa? ” Người nói nhìn vào cuốn sổ tay màu đen trong tay tôi.
Than Phraya đã ra lệnh cho P'Phop giúp tôi học mỗi ngày trước bữa tối, sau khi P'Phop đi làm về hoặc sau bữa sáng vào những ngày nghỉ của anh ấy. Tôi đã phải ngồi học viết và đọc từ vị viên cảnh sát này, người cũng đang là giáo viên của tôi, và người đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo. (Mặc dù có một chút ngờ vực trong mắt anh ấy khi anh ấy nhận ra rằng tôi không thể đọc hoặc viết trôi chảy.) P'Phop rất bình tĩnh, dạy tôi từ từ và không bao giờ mắng tôi khi tôi mắc lỗi. Cách dạy của anh ấy là nói to các từ và sau đó yêu cầu tôi viết chúng ra, giống như các giáo viên của tôi ở trường tiểu học.
"Em xong rồi.
Tôi đặt cây bút chì xuống và tránh giao tiếp bằng mắt, tôi đẩy cuốn sổ tay qua cho anh ấy. Tôi không biết tại sao, nhưng kể từ lần đầu tiên anh ấy dạy tôi học tập, một số tình huống đã cảm thấy rất quen thuộc, như thể nó đã xảy ra trước đây...
"Tôi đã nói điều này chưa nhỉ, chữ viết tay của em đã thay đổi rất nhiều" P'Phop quan sát bài viết của tôi một lúc trước khi nhìn lên tôi và nói. Tôi bí mật nuốt nước bọt của mình, biết rằng một lần nữa tôi lại khiến bản thân mình rơi vào trạng thái đáng ngờ.
Mặc dù chúng tôi trông giống nhau và có vết bớt ở cùng một nơi, nhưng có một số thứ không hoàn toàn giống nhau, như chữ viết tay của chúng tôi. Làm thế nào tôi có thể viết chữ như một người từ thời xa xưa? Mặc dù cố gắng hết sức để bắt chước,nhưng chữ viết tay của tôi vẫn khác.
"Ới chà... Em bị mất trí nhớ và không thể nhớ bất cứ điều gì. Trong một tình huống như thế này, việc chữ viết tay của em thay đổi là điều bình thường." Viên cảnh sát có vẻ không bị thuyết phục, nhưng anh ta dường như cũng không thể đưa ra một lập luận nào tốt hơn, vì vậy anh ta ngồi lặng lẽ và kiểm tra tính chính xác của những từ tôi đã viết. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ơn trời là không có công nghệ lấy dấu vân tay hoặc xét nghiệm DNA trong thời gian này.
"Vẫn còn một số từ sai chính tả, nhưng không sao cả. Tiếp tục đọc và em sẽ từ từ bắt đầu nhớ chúng. Đó là tất cả cho ngày hôm nay," P'Phop đưa lại cho tôi cuốn sổ ghi chép mà anh ấy đã gạch bỏ những từ sai chính tả và sửa chúng. Tôi cảm ơn anh ấy với niềm vui trong trái tim mình.
Cuối cùng, nó đã kết thúc. Bây giờ mới mười giờ sáng và hôm nay là ngày nghỉ. Tôi nghĩ tôi sẽ xin phép P'Phop đi ra ngoài để tôi có thể đi kiểm tra các cửa hàng rượu ở các chợ khác nơi Klao thường uống rượu, trong trường hợp ai đó đã nhìn thấy anh ta trước khi anh ta biến mất.
"Chuay"
"Vâng"
"Mang đồ đạc của Khun Klao đến phòng của anh ấy, sau đó theo chúng tôi đến chuồng ngựa" P'Phop nói với người hầu riêng của tôi, người đang ngồi gần đó, trước khi quay lại và nói chuyện với tôi. "Ta đi thôi nào"
"Đi đâu?"
"Tôi sẽ dẫn em đến chuồng ngựa? Tôi sẽ dạy em cách cưỡi ngựa," anh ấy mỉm cười, nhìn chằm chằm vào tôi. Dạy tôi đọc là đủ tệ lắm rồi, giờ còn muốn dạy cưỡi ngựa, uh...thì oke..
Tôi có thể hơi hoang tưởng, nhưng từ cái nhìn trong mắt anh ấy, tôi nghĩ anh ấy đang muốn làm gì đó. Chắc chắn có điều gì đó không ổn. Tôi không thích điều này, tôi không muốn bị khiêu khích.
"Không sao đâu. Em không biết cưỡi ngựa, điều đó cũng không có gì sai cả mà phải ko...??."
"Không. Được sinh ra là một người đàn ông, đó là một kỹ năng mà người ta phải có. Chúng ta không biết rằng sẽ gặp bất kì tình huống nào trong tương lai. Thà có kiến thức, dù tầm thường đến đâu, vẫn tốt hơn là không biết gì cả," P'Phop nói với giọng nghiêm túc. Tôi không thể tranh luận với điều đó. Những gì anh ấy nói là sự thật, nhưng từ những gì tôi đã thấy trong các bộ phim truyền hình, học cách cưỡi ngựa sao...
Không phải người hướng dẫn phải... ngồi phía sau tôi sao?
"Tôi hiểu rằng em có thể không thoải mái và em không muốn học hỏi từ tôi. Tuy nhiên, tôi cũng không thể không tuân theo lệnh của bố mẹ tôi.( cái này chắc mọi người tin là a chỉ là nghe theo lời bố mẹ chứ ko phải vì mê em ấy *~*). Học cưỡi ngựa không khó. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần em kiên nhẫn." Giọng điệu của anh ấy và ánh mắt sắc sảo khiến tôi nheo mắt nhìn anh ấy.
Nhìn bên ngoài, anh ấy có vẻ như là một người đàn ông nghiêm túc. Anh ấy nói rất ít, nhưng P'Phop không vô hại như vẻ ngoài của anh ấy. Dựa vào câu anh ấy vừa nói. Đổ lỗi cho tôi vì không muốn học và nói một cách mơ hồ rằng anh ấy cũng không muốn dạy tôi, tuy nhiên anh ấy không thể không tuân theo mệnh lệnh của bố mẹ mình.
Những người thời xa xưa thường xảo quyệt như vậy sao...??
"Em không phải không kiên nhẫn . Em chỉ quan tâm đến P'Phop,em sợ làm phiền đến anh ," tôi nhanh chóng đưa ra một cái cớ. Đúng là tôi không thoải mái và tôi không muốn anh ấy dạy tôi. Làm thế nào tôi có thể chấp nhận? Nếu tôi chấp nhận, tôi sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong cuộc chiến ngôn từ này.
"Đừng nghĩ như vậy..", khóe miệng anh ấy nở một nụ cười lịch sự, nhưng đôi mắt anh ấy lấp lánh với sự tinh nghịch. Tôi mím môi vào nhau trong thất vọng và đi theo anh ấy từ nhà đến chuồng ngựa, tôi không có lựa chọn nào khác.
Chờ đến lượt tôi có cơ hội ! Tôi sẽ khiến anh ấy không nói nên lời!
Tôi đã biết rõ rằng nhà của Than Phraya Phichai Phakdi rất nguy nga. Chỉ riêng khu dân cư, chưa kể đến những khu vườn và cánh đồng trồng trọt rộng lớn, có thể so sánh với kích thước của một khu nghỉ dưỡng xa hoa. Do đó, không có gì ngạc nhiên khi những con ngựa của anh ấy cũng có vẻ đẹp đặc biệt, giống tốt và giá trị cắt cổ. Hơn nữa, chuồng ngựa nằm ở sân sau luôn được bảo vệ bởi những người hầu.
Mặc dù những con ngựa quý giá này là tài sản quý giá của một quan chức chính phủ quyền lực như Than Phraya, sẽ không ai giám cố gắng đánh cắp chúng loại trừ sự ngu ngốc của những tên trộm, ngay cả khi có nguy cơ bị trừng phạt nghiêm khắc. Chính vì lý do này mà Than Praya đã thuê nhiều người hầu để giám sát và bảo vệ chuồng ngựa mọi lúc, suốt ngày đêm.
Hôm nay, P'Phop đã chọn một con ngựa cái trắng tên là Chao Si Nuan để dạy tôi. Theo P'Phop, con ngựa này có tính cách dịu dàng, không khiến mọi người sợ hãi và hiếm khi bị kích động như những con khác. Điều này trấn an tôi, vì tôi sợ bị ngã hoặc bị thương khi đi bên cạnh nó.
"Nắm bắt và hiểu đối phương là điều kiện tiên quyết trước khi tập luyện. Em phải làm quen với nó trước," P'Phop gọi tôi khi người hầu dẫn Chao Si Nuan ra khỏi chuồng ngựa. Tôi lúng túng đứng đó, chờ đợi để được giới thiệu với con ngựa.
Tôi cảm thấy một chút lo lắng khi tôi nhận ra rằng đây sẽ là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi với một con ngựa. Nó cao và duyên dáng, giống như một siêu mẫu xinh đẹp từ Victoria's Secret hơn hẳn trong số những con ngựa cùng giống khác. Sau khi dành thời gian vuốt ve và làm quen với cô ấy, tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó là khoảnh khắc hồi hợp khi tôi phải cưỡi ngựa. Tôi chăm chú lắng nghe hướng dẫn của P'Phop về kỹ thuật cưỡi và từ từ cố gắng thử. Tuy nhiên, ngay khi mông của tôi chạm vào yên xe bằng da, toàn bộ cơ thể tôi căng lên.
Trong suốt thời thơ ấu của tôi, tôi bị gãy chân khi rơi từ một cây xoài. Mặc dù tôi không rơi từ độ cao lớn, nhưng nó vẫn để lại một ký ức sâu sắc về nỗi đau đến nỗi tôi cũng trở nên sợ độ cao. Tôi đã rất sợ cưỡi ngựa, sợ hãi khả năng xảy ra một tai nạn đau đớn khác. Xem xét sự thiếu tiến bộ y tế trong thời đại này, tôi không thể hiểu được sự đau đớn như vậy một lần nữa mà không cần gây mê. Tôi đã chọn không nghĩ về viễn cảnh kinh hoàng về việc làm tổn thương bản thân như thế một lần nữa ngày hôm nay.
"Hãy nắm lấy dây cương. Ngồi với cột sống thẳng đứng, với ngực và chân thẳng hàng. Tránh nghiêng người về phía trước như thế," dòng hướng dẫn của anh ấy vang vọng trong tai tôi. Tôi ngồi một cách cứng nhắc, cố gắng hết sức để duy trì sự cân bằng, nhưng với tư cách là một tay đua lần đầu, đó không phải là một chuyện dễ dàng.
"Mở rộng chân của em. Thư giãn và đừng căng thẳng."
Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đơn giản là tôi không thể. Làm sao tôi có thể thư giãn khi Si Nuan tiếp tục di chuyển như thế này?
"Hãy cho con ngựa một cú đá nhẹ nhàng để thúc giục nó đi về phía trước," P'Phop khuyên. Mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu xuất hiện trên mặt tôi. Ngay cả khi con ngựa đứng yên, tôi không thể không cảm thấy căng thẳng. Nếu nó bắt đầu di chuyển, liệu tôi có thể duy trì sự cân bằng của mình không?
"Đừng sợ, nó sẽ không khiến e ngã đâu" P'Phop trấn an, như thể anh ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi đá nhẹ vào bên cạnh con ngựa vài lần, và Si Nuan bắt đầu tiến về phía trước.
Ôi trời, toàn bộ cơ thể tôi như bị chuột rút sau chuyện này. Tôi âm thầm nguyền rủa khi Si Nuan bắt đầu chạy nước kiệu về phía trước, cùng với một người hầu đi bên cạnh chúng tôi. Cảm thấy không ổn định và sợ mình có thể ngã, cuối cùng tôi đã ngả người về phía sau theo bản năng.
"Hãy ngồi thẳng lên, nếu không em có thể bị ngã "giọng nói của P'Phop nhanh chóng cảnh báo. Tôi càu nhàu. Điều này là một thử thách vô cùng - thậm chí còn hơn cả việc đi xe máy!
"Này... này ! " Mặt tôi đỏ bừng và tôi bắt đầu hoảng sợ khi con ngựa, bắt đầu tăng tốc. Tôi nắm chặt dây cương, không chắc làm thế nào để kiểm soát tốc độ, hoặc liệu tôi có nên giữ dây cương theo cách đó không. Tôi không biết làm thế nào để buộc nó phải chậm lại. P'Phop đi bên cạnh tôi từ xa và can thiệp khi anh ấy nhận thấy khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.
"Ai'Ming, dừng con ngựa lại" anh ta ra lệnh.
"Vâng"
Fiu-fiu. Nó phát ra.
Tôi cảm thấy như đã bị tước đi vài tháng tuổi thọ của mình.
"Tôi đã bảo em đừng căng thẳng" anh ấy nói, bực bội.
"Nhưng thật khó mà!!". Tôi cau mày, cắn môi vì thất vọng. Tôi không muốn học nó nữa. Không biết cưỡi cũng không sao. Tôi ở đây vì...umm... Tôi không biết nó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ngay cả khi tôi không biết cưỡi, nó cũng không thành vấn đề gì cả, phải không?
"Em có sợ không? " Tôi hẳn đã tỏ ra khá sợ hãi khi Phop bình luận về nó. Tôi tránh ánh mắt của mình, không muốn thừa nhận sự thật bởi vì tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất bình tĩnh.
Cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc, và ngay khi tôi định nói điều gì đó và bước xuống ngựa, P'Phop khéo léo tháo một chân tôi ra khỏi bàn đạp, nhét chân mình vào đó và nâng mình lên để ngồi phía sau tôi.
Chết tiệt...
"Chèn chân của em trở lại bàn đạp, trên bàn chân của Phi" tôi sững người khi nghe thấy tiếng thì thầm thấp của anh ấy gần tai tôi. Tôi vụng về làm theo hướng dẫn của anh ấy. Khi tôi làm như vậy, tôi nhận ra lưng mình như dán chặt vào ngực anh ấy, cơ thể sát vào nhau. Sự thiếu thoải mái của tôi dường như tăng lên.
"Đã cảm thấy đỡ hơn chưa? " Hơi thở ấm áp của anh ấy làm nhột tai tôi.
Làm thế nào mà điều này lại tốt hơn cơ chứ ? Tôi thậm chí còn trở nên căng thẳng hơn, chết tiệt! Sự hoảng loạn đã nuốt chửng tôi.
Tôi chưa bao giờ là người dễ dàng mất cảnh giác, ngay cả với những người bạn thân nhất của tôi. Hiếm khi tôi thấy mình bị vướng vào một cái ôm thân mật như vậy. Có lẽ sự gần gũi nhất mà tôi có cho đến bây giờ là ngồi xe máy với một người bạn, nhưng tôi chưa bao giờ là người lái xe, vì vậy thật kỳ lạ khi có ai đó ngồi phía sau tôi. Làm thế nào mà tôi đột nhiên thấy mình bị bao bọc như thế này? Khi P'Phop đưa tay về phía trước để giữ dây cương, cảm giác như cánh tay mạnh mẽ của anh ấy đang ôm lấy tôi.
Đó là.. cảm giác kỳ lạ nhất, không thể diễn tả được.
"Tại sao em không nói với tôi rằng em sợ hãi trước khi chúng ta bắt đầu? Nếu tôi biết tôi sẽ ngồi sau em," anh ấy nói.
...Thay vì trêu chọc tôi, hoặc mất kiên nhẫn và đột ngột kết thúc bài học của chúng tôi, anh ấy đã chọn cách thấu hiểu bằng cách ngồi ngay phía sau tôi, đưa ra sự hỗ trợ và những lời động viên?
Tôi không biết phải cảm nhận như thế nào, vì vậy tôi cố tình chọn không trả lời và giữ im lặng, thay vào đó là quan sát môi trường xung quanh chúng tôi. Khi tôi liếc nhìn xung quanh, tôi phát hiện ra ánh mắt giật mình của những người hầu, nhiệt tình quan sát chúng tôi với sự tò mò lớn, ngay cả người hầu đang dẫn ngựa cho chúng tôi. Họ nhanh chóng rời mắt khi tôi bắt gặp họ đang nhìn chằm chằm.
Tôi đã nhận ra điều đó thật đặc biệt đối với họ trong thời đại ngày nay - ý tưởng về hai người đàn ông thấy mình trong một vòng tay gần gũi như vậy. Sức nặng của những cái nhìn hoài nghi của những người hầu bắt đầu khiến tay tôi bắt đầu run rẩy, nhưng P'Phop không bị xáo trộn bởi sự quan sát của người khác. Anh ấy vẫn kiên định trong suy nghĩ sẽ cố gắng dạy tôi cưỡi ngựa, giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy vang lên ngay bên tai tôi
"Hãy dũng cảm và luyện tập thường xuyên, em sẽ sớm quen với nó. Đừng lo lắng nhé!!," giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy đưa ra những lời động viên. Một cảm giác thoải mái tràn ngập trong tôi. Thật kỳ lạ, sự căng thẳng lo lắng cản trở tôi kể từ khi chúng tôi bắt đầu giờ đã dần lắng xuống. Sau một thời gian, tôi bắt đầu tìm thấy sự thích thú trong trải nghiệm mới này.
Nó không còn đáng sợ nữa. P'Phop ngồi đó phía sau tôi, tôi dường như không quá sợ hãi khi ngã.
Sau khi luyện tập một thời gian, P'Phop đã xuống ngựa. "Thế là đủ cho ngày hôm nay" .Anh ấy đưa tay ra như thể để hỗ trợ tôi, nhưng tôi đã từ chối và tự mình xuống ngựa, cố gắng giữ gìn ít nhất một chút phẩm giá của mình.
Tôi nghi ngờ rằng tôi sẽ phải yêu cầu người hầu chuẩn bị một ít dầu để làm dịu cơn đau cơ bắp của tôi. Tôi trở nên căng thẳng đến mức có lẽ tôi sẽ thức dậy trong cơn đau dữ dội vào ngày mai.
"Hãy thử cưỡi nó một lần nữa. Lần tới, em sẽ trở nên thành thạo hơn. Em sẽ không cần tôi đi cùng em," đôi mắt quyến rũ của anh ấy nhìn tôi với một nụ cười. "Hay.. em có muốn tôi giúp em lần nữa không?
"Không cần" tôi vội vàng trả lời, quay đi. Điều đó sẽ thật đáng xấu hổ. Những người khác sẽ nhìn tôi như thế nào nếu tôi tiếp tục cưỡi ngựa với sự giúp đỡ của ai đó ở tầm tuổi của tôi?
"Klao" giọng của P'Phop vang lên, đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi đột nhiên thấy mình trong trạng thái thôi miên, chuyển ánh mắt khó hiểu từ chiếc khăn tay lên khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của anh ấy.
"Nha-
"Khuôn mặt của bạn phủ đầy mồ hôi" P'Phop quan sát, đôi mắt anh ấy lấp lánh một cách trìu mến. Trái tim tôi đập nhanh khi ánh mắt chăm chú của anh ấy lướt qua khuôn mặt tôi, ý thức bản thân của tôi càng mãnh liệt hơn khi anh ấy nhận xét - "Hôm nay thời tiết không quá nóng, tại sao khuôn mặt của em lại đỏ như vậy?" Anh ấy tiến một bước gần hơn, nhìn chằm chằm vào tôi.
"..."
"Ngay cả đôi tai của em cũng đỏ" anh ấy hơi nghiêng đầu, giống như đang khoe hàng lông mi dài và đẹp một cách đáng ngạc nhiên của mình. Càng ngày càng khó tránh khỏi sự thúc đẩy trong tiềm thức là phải chiêm ngưỡng những nét đáng yêu của anh ấy...Xong tôi rồi sao..Đây là cái cảm giác gì..???
"..."
"Hay là em..-
"Chắc do hôm nay trời nóng quá đó..", tôi vội vàng xen vào trước khi anh ấy có thể tận dụng cơ hội để nói điều gì đó kỳ lạ và trêu chọc tôi. P'Phop mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, trong khi mặt khác tôi cảm thấy sự thôi thúc tràn ngập muốn trốn thoát do sự lúng túng ngày càng tăng của tôi.
"Tôi không đổ mồ hôi, tôi ngoan cố phủ nhận khi anh ấy đưa chiếc khăn tay một lần nữa, lần này khóa chặt ánh mắt ấm áp của anh ấy với cái nhìn của tôi. "Hay bạn muốn tôi dọn dẹp nó cho bạn- anh ấy đề nghị, khi tôi cắt đứt anh ấy.
"Em sẽ tự lau nó cho..", tôi lúng túng giật chiếc khăn tay khỏi tay anh ấy và lau mặt để anh ấy im lặng.
Ánh mắt mê hoặc của anh ấy sẽ khiến bất cứ ai khó có thể nhìn thẳng bằng mắt với anh ấy, chứ đừng nói đến bản thân tôi. Cũng như bất kỳ ai khác ở vị trí của tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy bối rối và vụng về.
"Tôi là một người anh quá khắc nghiệt phải không..?. Tôi bắt Nong của mình phơi dưới ánh nắng mặt trời và khiến da em chuyển sang màu đỏ. Tôi nợ em một lời xin lỗi," anh ấy thở dài ra vẻ bứt rứt sau khi tôi lau mặt xong. Từ sự tinh nghịch trong mắt anh ấy, rõ ràng là anh ấy đang trêu chọc tôi - đúng là một ông già nhỏ khó chịu *~*
"Bây giờ đã là buổi trưa rồi. Chúng ta hãy lên nhà và dùng bữa thôi,' anh ấy nói.
"Vâng ạ..", tôi nói, đồng ý với ý kiến của P'Phop. Tôi bước thâth nhanh để vượt qua anh ấy khi bước vào nhà, khuôn mặt tôi vẫn còn nóng ran.
Theo lịch Thái Lan, tháng thứ tư đến là đánh dấu sự khởi đầu của mùa hè. (Trong lịch quốc tế, đó sẽ là tháng Ba). Thời tiết rất khô hanh, và tự nhiên mặt tôi đỏ bừng vì nắng nóng thôi..
Nó hoàn toàn không liên quan gì đến anh ấy na...(uhm không có đâu..555555)
***
Vì tôi vừa trải qua một khoảnh khắc thân mật bất ngờ với P'Phop, điều này khiến tôi cảm thấy hơi sợ hãi, chúng tôi đã dùng bữa trưa của mình trong im lặng . Ngay sau khi ăn xong, tôi đã xin phép P'Phop rời khỏi nhà, giải thích rằng tôi sẽ đi chợ với Chuay.
Vài ngày qua, tôi đã rất khiêm tốn. Khi P'Phop đang dạy tôi, tôi đã siêng năng học tập, hy vọng thuyết phục được anh ấy rằng tôi sẽ không ra ngoài mà không được phép và không gây ra bất kỳ vấn đề gì. Bằng cách đó, tôi có thể yêu cầu anh ấy cho phép tôi đi ra ngoài tùy thích.
"Chính xác thì em muốn mua gì đến mức em phải tự đi như thế này? "Giọng nói trầm của Phop từ bậc thang vang xuống. Tôi đứng ở phía sau thuyền, chuẩn bị rời đi với một cái cau mày trên mặt.
Chắc chắn, anh ấy cho phép tôi rời đi, nhưng với điều kiện anh ấy cũng sẽ đi cùng. Khi tôi phản đối, anh ấy hỏi tôi sẽ đi đâu và tại sao anh ấy không được phép đi cùng tôi. Tôi không thể nói với anh ấy sự thật, vì vậy cuối cùng chúng tôi đã rời đi cùng nhau.
"Em không muốn mua bất cứ thứ gì. Em chỉ muốn nhìn xung quanh và nghe những điều mới mẻ," tôi trả lời, bực tức rằng kế hoạch đi chợ Pak Khlong của tôi bây giờ đã ra khỏi cửa sổ.
Vì có một trang web mại dâm và cửa hàng rượu trong khu vực đó, trong đó Klao đã gây rắc rối, tôi phải thay đổi kế hoạch nếu không P'Phop sẽ không bao giờ cho phép tôi đi. Đó là lý do tại sao hôm nay, chúng ta phải ghé thăm một cửa hàng rượu khác ở Talat Bok mà Klao cũng từng ghé thăm.
Đối với chợ Pak Khlong, tôi sẽ bí mật đi với Chuay sau khi P'Phop đi làm.
Chúng tôi mất khoảng nửa giờ để đến bến tàu của gian hàng. Khi Chuay đang cập bến, P'Phop xuống xe và dẫn tôi thẳng đến khu chợ cách gian hàng không xa.
Hôm nay, chúng tôi đi đến chợ tạp hóa và chợ đồ lặt vặt, cả hai đều mở cửa cả ngày, ngay cả trong những ngày lễ. Nó thật đông đúc vì có rất nhiều người. Thông thường, tôi không thích ở một nơi đông đúc, nhưng các mặt hàng được bán ở hai bên đường đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Nó trông rất thú vị, vì vậy tôi đã đi bộ dọc theo và nhìn vào chúng. Nó thu hút tôi đến nỗi tôi gần như quên mất môi trường xung quanh.
"Nhớ lại khi em còn nhỏ, em không thích ra ngoài. Em còn nói, sau này e sẽ không rời khỏi nhà để chăm sóc ngôi nhà của mình ," Tôi nghe P'Phop nói trong khi tôi đứng trước cửa hàng đồng thau, xem một số sản phẩm.
Tôi liếc nhìn anh ấy với lông mày nhíu lại. "Vậy tại sao em phải ở lại và chăm sóc ngôi nhà? Đó không phải là công việc của em mà."
"... Điều đó đúng với em," anh ấy cười nhạt, đôi mắt lấp lánh như thể anh ấy tìm thấy điều gì đó buồn cười mà tôi không hiểu.
Chúng tôi đã ở bên nhau được ba tuần, nhưng tôi cảm thấy như tôi vẫn không biết nhiều về người đàn ông này. P'Phop là một người khó đọc. Đôi khi, anh ấy thích trêu chọc tôi đến mức nó khiến tôi lo lắng. Những lần khác, anh ấy có thể khá nghiêm túc và có vẻ rất trưởng thành so với tuổi của mình, đặc biệt là trong một xã hội mà mọi người kết hôn và lập gia đình từ khi còn nhỏ. Anh ấy hành động như một người trưởng thành hoàn toàn trong khi thực tế, ở tuổi của anh ấy trong thời đại của tôi, anh ấy sẽ chỉ là một sinh viên năm thứ ba hoặc thứ tư.
"Ở cuối đường, có một cửa hàng bán đồ đồng thau và thủy tinh từ Trung Quốc. Nếu em quan tâm, tôi có thể đưa em đến đó để xem nó," P'Phop quay lại nói với tôi khi chúng tôi bắt đầu đi bộ trở lại. Tôi nhận thấy rằng tất cả các cửa hiệu đang chào đón anh ấy, điều này khiến tôi nghĩ rằng anh ấy cực kỳ nổi tiếng ở khu vực này.
"Vâng em muốn đi. Nhìn P'Phop có vẻ quen thuộc với nơi này."
"Đó là bởi vì đây là khu vực thuộc trách nhiệm của tôi. Có những tên cướp quanh đây thường gây rắc rối và tôi thường phải tống chúng vào tù," anh ta cười trả lời.
Ồ, đúng rồi. Tôi quên mất rằng anh ta là một cảnh sát và phải kiểm tra khu vực này thường xuyên. Nếu anh ấy không biết khu vực này, anh ấy sẽ không thể làm công việc của mình và kiếm sống.
"Điều đó có đúng không? Em nghĩ rằng anh đã từng tán tỉnh các cô gái xung quanh đây thường xuyên đến nỗi anh đã hiểu rõ khu vực này," tôi thốt lên một cách thờ ơ, khiến anh ấy nhướng mày nhìn chằm vào tôi.
"Em không phải lo lắng về bất kỳ cô gái nào. Tôi sẽ giữ mình trong sạch [sống độc thân] trong một thời gian dài, và sẽ ở bên em bầu bạn vs em như một người bạn," P'Phop nói với một nụ cười, đôi mắt của anh ấy va phải ánh mắt tôi. Những lời nói của anh ấy khiến tôi cau mày khó hiểu...
"Chờ đã, những gì anh nói không-
"Ý tôi là, anh sẽ không sống trong cô đơn quá lâu" anh ấy ngắt lời. Nụ cười dịu dàng và đôi mắt trêu chọc của anh ấy đảm bảo rằng những gì tôi đang nghĩ là sự thật.
"Em có muốn xem đồ dùng bằng đồng nữa không? Vậy đi thôi nào..!," anh ấy nói khi anh ấy đi trước, khiến tôi nhìn chằm chằm vào cái lưng rộng của anh ấy một cách giận dữ.
Anh ấy dám mỉa mai tôi như thế này? Tốt thôi! Nếu tôi không thể tìm được bạn gái thì tôi ước anh ấy cũng sẽ không bao giờ có thể tìm được một người bạn gái như tôi!
Rất tự tin...
P'Phop và tôi đã dành một chút thời gian trong cửa hàng đồ đồng thau ở cuối chợ. Chúng tôi đã xem qua mọi thứ cho đến khi chúng tôi hài lòng. Tôi đã sớm tìm ra lý do chính khiến tôi muốn đi chơi, đó là mời P'Phop đến thăm cửa hàng rượu mà Klao thường xuyên ghé thăm. Tất nhiên ngay khi tôi nói, "viên cảnh sát" dường như không thích điều đó. Tôi phải giải thích rằng tôi chỉ muốn gặp và ghé thăm chủ cửa hàng, điều này khiến anh ấy đồng ý và đưa tôi đến đó.
Cửa hàng rượu nằm ở cuối chợ. Đó là một cửa hàng lớn, không giống như cửa hàng đầu tiên tôi đến thăm, đó là một căn lều nhỏ. Mặc dù chủ cửa hàng là một người đàn ông Trung Quốc chỉ biết nói một chút tiếng Thái, anh ta bán các loại rượu khác nhau như rượu trắng Thái, rượu Trung Quốc, rượu phương Tây, cũng như Ya Dong [1], do đó thu hút khách hàng. Cửa hàng gần như hết chỗ ngồi mặc dù mới chỉ là buổi chiều muộn. Có một định kiến đối với những người uống rượu vào ban ngày như thể họ không quan tâm đến công việc, nhưng vì hôm nay là một ngày lễ, nên việc đi đến một cửa hàng rượu vào buổi chiều không phải là vấn đề.
"P'Phop, chúng ta cùng đi vào trong nhé!!!" tôi nói, giơ tay mời P'Phop vào cửa hàng. Khuôn mặt của anh ấy nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
"Tôi đã bảo em đừng uống rượu nữa mà..".
"Nhưng anh đã cho phép em uống vào ngày hôm trước.
"Đó là bởi vì chúng ta đã uống rượu ở nơi riêng tư chứ không phải ở những nơi công cộng như thế này " anh ấy nhìn xung quanh mình với một cái nhìn nghiêm khắc trong khi tôi cố gắng nhanh chóng nghĩ ra nhiều lý do hơn.
Tôi đã ở nơi tôi muốn đến. Nếu tôi không tìm cách để vào và hỏi thêm thông tin, nó sẽ là một sự lãng phí của một chuyến đi.
"Vâng em biết rồi. Em sẽ không uống rượu, nhưng Ya Dong là gì? ” Tôi thốt lên khi ánh mắt của tôi rơi vào cái lọ trước cửa hàng. Người bên cạnh tôi dường như không đồng ý.
"Ya Dong là rượu" anh ấy nói thẳng thừng.
"Nhưng nó cũng là một loại thuốc bổ. Một hoặc hai ly sẽ không sao. Ngoài ra, nếu em thực sự say, P'Phop sẽ không rời bỏ em, phải không? ” Tôi nở một nụ cười để tâng bốc anh ấy. Khi anh ấy không nhúc nhích, tôi đã thay đổi biểu hiện của mình thành một biểu hiện đáng thương.
"Em mệt rồi. Chúng ta đã đi bộ rất lâu. Hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi ở đây một lúc chút được không..??..Năn nỉ Phi đó..!!!"
"..."
"P'Phooop.
"... Được rồi, được rồi."
Yeahhhhh ! Tôi hét lên trong nội tâm, vui mừng khi P'Phop cuối cùng đã nhượng bộ, tôi nhanh chóng kéo anh ấy vào cửa hàng trước khi anh ấy đổi ý. Nhân viên cửa hàng, một người đàn ông trẻ da rám nắng chỉ mặc chong kraben, đưa chúng tôi đến bàn và nở một nụ cười thân thiện.
"Chúng ta đã không gặp nhau trong một thời gian dài, Khun Klao. Lần này lại có Than Muen đi cùng nữa. " Chỉ với một câu, trái tim tôi tràn đầy niềm vui khô héo trong chớp mắt.
Anh ấy nói chúng tôi đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Trong bao lâu?
"Thành thật mà nói, tôi cảm thấy như đó chỉ là ngày hôm qua kể từ lần cuối cùng tôi đến đây. Đã bao lâu rồi nhỉ? ”
"Đã gần hai tháng rồi. Gần đây, tôi nghe nói Khun Klao chủ yếu ghé thăm chợ Pak Khlong. Ông chủ của tôi vẫn càu nhàu và nói về điều đó mỗi ngày."
Gần hai tháng... nếu chúng ta bao gồm thời gian tôi ở đây, đã hơn một tháng kể từ lần cuối Klao đến đây trước khi anh ấy biến mất, vì vậy không nên có bất kỳ manh mối nào ở đây. Tôi đã biết rằng tôi chỉ phải đến chợ Pak Khlong. Nếu P'phop không đi cùng tôi bây giờ, tôi đã đến đó rồi.
Thay vào đó, chính vì anh ấy mà tôi đến đây để đi dạo.
"Tại sao em lại nhìn tôi? Người đàn ông bên cạnh tôi hỏi. Tôi lắc đầu và quay lại kiểm tra rượu để giải tỏa sự nhàm chán.
Vì cửa hàng đầy người, chúng tôi cũng bị bao vây bởi tiếng ồn phát ra từ họ. Có vẻ như trong thời gian này, ngoại thương đang bùng nổ. Bất kể tôi đi đâu, tôi thấy những người nước ngoài đi bộ xung quanh trong trang phục của chính họ. Có những ngôi làng nước ngoài nằm ở Phra Nakhon, cả Trung Quốc và phương Tây. Ngay cả trong cửa hàng rượu nơi tôi đang ở, có hai người nước ngoài tóc vàng ngồi ở bàn gần đó, uống rượu và trò chuyện bằng tiếng Anh.
Tôi đã không chú ý đến họ, cho đến khi một câu nào đó lọt đến tai tôi.
"Bạn có thấy người đàn ông đang ngồi ở bàn bên kia, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh không? Anh ấy là một sĩ quan cảnh sát địa phương trong khu vực này."
"Người đàn ông đang ngồi bên cạnh người đàn ông da trắng phải không ???"
"Vâng. Tôi đã từng cãi nhau với một người bán hàng rong. Cô ấy tuyên bố rằng số tiền mà tôi đưa cho cô ấy là không đúng. Tôi tức giận và viên cảnh sát đó đến làm trung gian, nhưng anh ta không hiểu bất cứ điều gì tôi nói. Thật là lãng phí thời gian."
"Bạn đã biết rằng đất nước này không phải là nước của chúng ta. Làm thế nào bạn có thể hy vọng rằng ai đó có thể giao tiếp với được với mình?"
"Bạn nói đúng. Cuối cùng, tôi đã phải trả tiền để bỏ đi sự phiền phức. Cũng có lúc tôi đang tán tỉnh một người phụ nữ, anh ấy đến để ngăn cản với tôi. Tôi đã nghi ngờ rằng anh ấy muốn có cô ấy. Các quan chức chính phủ ở đất nước này thực sự tồi tệ."
Toàn bộ cuộc trò chuyện đó khiến tôi cau mày. Tôi có thể đã không biết quá P'Phop lâu, nhưng như đã thấy trong gần ba tuần chúng tôi đã ở bên nhau, anh ấy rất thẳng thắn và không phải là kẻ thích bắt nạt người khác. Đặc biệt là khi nói đến việc giành phụ nữ như người đàn ông kia đã nói, điều đó là không thể. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta nhìn hoặc theo đuổi bất cứ ai, nếu không sẽ không có tin đồn về việc anh ta bất lực.
"Tại sao tôi phải chịu đựng đất nước man rợ này? Tôi phát ngán vì nó."
"Tôi đồng ý. Chỉ cần nhìn vào làn da của họ và cách họ ăn mặc. Chúng thật đáng ghê tởm.."
Tại thời điểm này, khuôn mặt của tôi bắt đầu co giật vì không hài lòng. Đúng là thành phố Ayutthaya không phát triển như phương Tây, nhưng nói về ngoại hình của người khác như vậy quả là tồi tệ không tôn trọng người khác..
"Người đàn ông đó đang nhìn chúng ta.." một trong những người nước ngoài quay qua và nói khi thấy tôi đang nhìn. Người bên cạnh của người đàn ông đó quay lại nhìn tôi trước rồi cười và nói với giọng khinh miệt..
"Hãy để anh ta nhìn. Những người ngu ngốc đó không biết chúng ta đang nói về cái gì."
"Bạn đã nói gì? Ai ngu ngốc? ” (Tiếng Anh) Tôi tức giận thốt ra. Đột nhiên, toàn bộ cửa hàng im lặng.
"Tại sao bạn không trả lời tôi? (Tiếng Anh) Tôi đã hỏi lại khi không có phản hồi. Hai người kia dường như bị tê liệt như kiểu sốc nặng nhìn nhau.
"Bạn có ngạc nhiên không khi tôi hiểu những gì bạn nói? Tôi không muốn làm gián đoạn cuộc trò chuyện hết sức" đáng yêu" của các bạn nhưng người mà bạn mang mắng đó là anh trai của tôi, vì vậy tôi không làm lơ cho qua được."
"Tôi đã đề cập đến anh trai của bạn khi nào? "Một trong số họ dường như đã lấy lại tinh thần của anh ấy và đối mặt với tôi với đôi mắt kiêu ngạo.
"Bạn đang nói về một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay màu xanh là một cảnh sát. Anh ấy là người duy nhất mặc quần áo như vậy trong cửa hàng này, phải không? Bây giờ, để tôi nói với bạn điều gì đó. Anh trai tôi là một người tốt bụng. Anh ấy làm việc theo nhiệm vụ của mình và sẽ không bao giờ là người bắt đầu một cuộc chiến như bạn đã nói. Bạn là người quấy rối người khác, đó là lý do tại sao anh tôi phải can thiệp? ” Tôi nghiêm nghị nói, sự tức giận chiếm lấy tôi.
"Hai người ở cùng một phe. Đương nhiên bạn sẽ nói tốt cho anh ta."
"Có lẽ bạn ko biết mình đã làm sai, bởi vì tôi sẽ không cố tình kiếm chuyện với một người tại quốc gia khác, sau đó xúc phạm người đó như cách bạn đã làm," Tôi đáp lại bằng một giọng lạnh lùng.
Bây giờ, toàn bộ cửa hàng bắt đầu buôn chuyện và tiếng ồn ào nhộn nhịp từ trước đó trở thành những tiếng thì thầm và bàn tán. Người đàn ông nghiến chặt hàm như thể anh ta đang cố gắng kìm nén tính khí của mình. Người nước ngoài kia nhận thấy và vội vàng mắng mỏ anh ta. Họ lấy tiền ra và đặt nó lên bàn rồi đứng lên, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng .
Tôi thực sự ghét những người thích xúc phạm và buôn chuyện về người khác ngay sau lưng họ. Những kiểu người này phải dùng cách như thế mới trị được, nhưng dựa trên tính cách của họ, có lẽ họ sẽ không quan tâm.
"Klao" P'Phop gọi tên tôi. Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy qua cột sống của tôi khi tôi nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Làm thế nào mà em biết cách nói ngôn ngữ của người nước ngoài?
Điều này thực sự nên tồi tệ. Tôi tự nghĩ khi mồ hôi bắt đầu đổ vào mặt tôi. Không chỉ P'Phop, mà mọi người trong cửa hàng đều hoang mang nhìn tôi.
Vào thời của tôi, không có gì lạ khi ai đó nói tiếng Anh trôi chảy. Nhưng trong thời đại này, nó phải cực kỳ kỳ lạ. Ngay cả những nhà quý tộc cũng không nói trôi chảy như vậy, và tôi đây, nói nó một cách dễ dàng. Ai không có sự nghi ngờ nào mới thật sự lạ.
Chết tiệt. Lần này tôi thực sự đã làm mọi chuyện tung lên.
"Là...khi em ở Phichit, em...đã nghiên cứu nó một chút"
"Em học từ ai?"
"... Các nhà truyền giáo," tôi đã cố gắng giữ cho giọng nói của mình nghe bình thường và trả lời một cách tình cờ. Tôi nghe từ Chuay rằng có những nhà truyền giáo trong thành phố không chỉ chia sẻ tôn giáo của họ mà còn dạy tiếng Anh. Cái cớ đó phải đủ đáng tin cậy.
"Cũng có những nhà truyền giáo ở Phichit à..."
"Đúng vậy. Nếu không, em sẽ học nó từ ai chứ? ” Tôi giả vờ cười mặc dù tôi biết nó nghe có vẻ gượng ép như thế nào. May mắn thay, Chuay được lệnh bảo vệ con thuyền. Nếu anh ấy ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ can thiệp và lý do của tôi sẽ không hiệu quả.
"Em không thể đọc và viết tiếng Thái tốt, nhưng em có thể nói một ngoại ngữ trôi chảy. Thật kỳ lạ."
"..."
Ôi, anh trai thân yêu. Tôi xin lỗi, nhưng làm ơn đừng nghi ngờ tôi nữa!
"Trí nhớ của em vẫn còn mờ nhạt. Em sẽ nhớ một số thứ, còn một số thứ thì không.," tôi trả lời với những gì nghe có vẻ hợp lý nhất. Cảm ơn P'Jom đã chẩn đoán tôi như thế này. Nó giúp tôi dễ dàng tìm ra cái cớ cho hành vi phi lý và kỳ lạ của mình hơn.
"P'Phop, chúng ta hãy trở về nhà. Có vẻ như trời sắp mưa," tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề và kéo tay anh ấy rời đi trước khi anh ấy nghi ngờ hơn. Tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Sự nghi ngờ vẫn còn đọng lại trong không khí xung quanh tôi. Tôi càng nghĩ về nó, tôi càng muốn đánh bại chính mình. Lẽ ra tôi nên bình tĩnh lại và không để họ làm ảnh hưởng tôi. Họ thậm chí còn không nói về tôi, vậy tại sao tôi lại quan tâm cơ chớ...!!!
"Vậy, em và những người nước ngoài vừa mới tranh cãi về điều gì vậy? " P'Phop, người giữ im lặng trong một thời gian dài, đã hỏi khi chúng tôi đi qua đám đông ở chợ để trở lại bến thuyền..
"Họ...xúc phạm anh và xúc phạm đất nước chúng ta. Em không thể chịu đựng được, vì vậy em đã cái nhau với họ."
"Xúc phạm tôi sao..?" Anh ấy nhướng mày ngạc nhiên. Tôi gật đầu đáp lại.
"Vâng. Họ nói rằng P'Phop đã can thiệp khi họ cãi nhau với người bán nhưng anh không hiểu tiếng họ nên không giải quyết được điều đó khiến anh ta bị mất tiền và một lần nữa khi anh ta đang tán tỉnh một người phụ nữ thì anh đến để ngăn chặn dường như anh muốn cô ấy. " Chỉ cần nghĩ về những từ đó, tôi bắt đầu bị kích thích trở lại.
P'Phop im lặng một lúc trước khi trả lời, "Uhm, những điều đó thực sự đã xảy ra."
"Hả? Anh có thực sự can thiệp vào chuyện của họ à? ”
"Có, nhưng điều họ nói không chính xác. Về câu chuyện của người bán, anh ta đã không trả đúng số tiền và bắt đầu lớn tiếng, vì vậy tôi phải đứng hòa giải. Đối với người phụ nữ, đó là vì anh ta đang hung hăng bắt ép. Người phụ nữ từ chối khóc loca xin sự giúp đỡ từ người khác. Thật may mắn khi tôi đang tuần tra gần đó, vì vậy tôi đã đến giúp cô ấy," P'Phop bình tĩnh giải thích.
Nói cách khác, người nước ngoài đó có một thói quen xấu là lấy những điều tốt đẹp gán lên cho bản thân và đổ điều ác lên người khác. Như tôi đã nghĩ, P'Phop không phải là loại người đó. Ít nhất đây là một điều mà tôi biết rõ về anh ấy.
"Vậy, em đã tranh cãi vì họ đang buôn chuyện về tôi?
"... Vâng, thì những gì họ đang nói không đúng sự thật," tôi lúng túng trả lời, không hiểu tại sao tôi phải phát điên vì điều đó. Tôi quay lại và va phải ánh mắt anh ấy, anh ấy đứng cạnh mỉm cười.
"Cảm ơn vì em đã bảo vệ tôi"
Đôi mắt của P'Phop trông mềm mại và dịu dàng hơn bao giờ hết khi anh ấy nói những lời đó. Đôi mắt đen của anh ấy dường như lấp lánh, khiến tôi không thể rời mắt khỏi ánh mắt của mình. Ánh mắt của tôi dừng lại ở ánh mắt anh ấy, cho đến khi cảm giác là lạ đó xuất hiện và lan truyền khắp cơ thể tôi. Tôi nhanh chóng tránh ánh mắt của anh ấy và lẩm bẩm đáp lại.
"Không sao đâu. Chúng ta...hãy đi nhanh lên."
"Uhmmmm".
Tôi vội vàng đi về phía trước. Mục tiêu bây giờ là vượt qua đám đông và đến bến thuyền càng sớm càng tốt và cố gắng nhìn anh ấy. Chợ vẫn còn rất đông người. Không khí buổi chiều ngột ngạt đến nỗi bây giờ tôi đang đổ mồ hôi. Khuôn mặt tôi cảm thấy nóng bừng như thể tôi bị cảm lạnh.
Hoặc có thể đó là vì tôi đã uống một ít Ya Dong. Chắc hẳn là bởi vì nó. Đó hẳn là lý do tại sao tôi cảm thấy nóng ran khắp người.
Đó là tất cả lí do. Không có gì khác...
📌📌📌Chú thích
[1] Ya Dong: là một loại rượu Thái được ngâm trong thảo mộc,được làm từ rượu Lào Khao (rượu trắng) địa phương và một số loại thảo mộc 'tăng cường sức khỏe".
ns 18.68.41.179da2