"Mike, vết thương của em đều bớt rồi, thực sự anh không cần xem em như người bệnh vậy đâu.. Khi nãy kiểm tra lại, không phải bác sĩ cũng nói mọi thứ của em đều ổn sao..Anh nhiều việc thế không cần lúc nào cũng đến đây làm bạn với em đâu..
"Toey!" Mike dừng bước lại, nhẹ nhàng xoay người Toey lại. "Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, em còn khách sáo với anh, anh sẽ giận em đó..."
Toey dịu dàng cười. "Được rồi, được rồi, em sẽ ko nói như vậy nữa được chưa..???..Mà anh nói hôm nay anh có việc muốn gặp viện trưởng mà..Sao ko đi...
Mike mỉm cười. "Đúng rồi...Ông ấy nói rất nhớ em..Bảo khi nào rảnh có dịp thì sang thăm ông ấy..""
Toey gật đầu, bên môi nở ra nụ cười dịu dàng
Cả hành lang đều vang tiếng bước chân, y tá , người nhà chạy đôn đáo. Ngay khi Mike và Toey đi tới khúc rẻ, thì bị người nhà của bệnh nhân đụng trúng vì họ đang lo lắng, gấp gáp chạy mà không nhìn thấy...
Mike nhanh tay đỡ lấy Toey ôm vào lòng . Nhưng cảnh tượng này lọt vô tầm mắt người khác thì lại tạo ra một tư thế ngại ngùng khiến ngườ khác chú ý…
Bên kia hành lang, Pirat đang nổi cơn thịnh nộ. "Sira à, em nói xem nơi này có phải là bệnh viện hay không..? Nếu phải thì tại sao lại có những quy định kì cục thế này..Những bác sĩ giỏi chỉ chờ để khám cho những người danh tiếng thôi sao..Tại sao lại phân biệt giai cấp đến như vậy.."
Đúng lúc đó ánh mắt của Pirat nhìn bề phía Mike và Toey than thở: "Đấy em nhìn xem, thoạt nhìn qua là biết không bị gì nghiêm trọng lại toàn ra ra vẻ yếu đuối !"
Sira hoang mang nãy giờ vẫn ngồi thẫn thờ nhìn qua khe cửa, hoàn toàn không để tâm lời Pirat nói..Anh à, em suy nghĩ kĩ rồi.. Chắc em phải đi cầu xin Phop thôi...THật sự em không còn cách nào nữa.."
Ánh mắt của tôi mơ mang đưa ra quyết định, vì đây là cách cuối cùng..
Pirat ở cạnh không nói gì, thậm chỉ ko đáp lại câu nói vừa rồi của mình..Tôi thấy lạ nên quay đầu lại nhìn, vì tôi nghĩ khi tôi quyết định như vậy thì người vui nhất chắc là Pirat....Nhưng lần này lại lại thấy anh ta thần thơ chép miệng nhìn về hướng bên kia..
" Pirat !"
"Au da, trên đời sao lại có người đàn ông đẹp quá mức tưởng tượng như vậy…" Pirat dường như không nghe được tiếng gọi của tôi, vẻ mặt mê muội đó nhìn sang ai kia cứ, lẩm bẩm: Nhưng mà tại làm sao mà lúc nào người đẹp cũng phải có người đi theo bên chứ.."
"Pirat, anh nói gì vậy, anh đang nói với ai..Trong khi hoàn cảnh đang.."
Tôi phì cười trước biểu cảm mê muội trên mặt anh ấy...Trông vô thức lại nhìn theo ánh mắt của Pirat thăm dò..Đinh..Cả người tôi như chết lặng..Bất giác cả người cứng đờ ra..
Một đôi nam nữ trước mắt đang đứng ôm nhau vô cùng thân mật...Cô gái này tôi biết, là người làn trước nói chuyện với tôi..Còn người đàn ông thì không xa lạ gì cả, nhưng sao anh ta lại...
"Toey, em có sao không ?" Mike lo lắng ôm và xoa, nhẹ nhàng hỏi, cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, đột nhiên Mike ngẩn đầu nhìn lên.. Ánh mắt càng quét xung quanh, nhìn qua nhìn lại..,vô thức ánh mắt ngừng lại trên người đứng cách đó không xa đang nhìn mình...
Trong phút chốc, Mike đờ đẫn, biểu cảm kinh ngạc cực độ!
Tôi cũng đứng ở tại đó, không hề cựa quậy, đôi mắt to tròn dường như đang chuẩn bị rơi nước mắt..Chỉ là đã lâu quá rồi không gặp..
"Sira…" Pirat nghi ngờ nhìn qua tôi, rồi lại nhìn người thanh niên anh tuấn đó ..Biểu cảm cũng ngây ngốc.
Mà Toey cũng phát hiện sự việc có gì đó không ổn nên lên tiếng.. "Mike, anh có làm sao không ?"
Nhịp thở của Mike bất giác trở nên rối loạn, cánh tay đang đỡ Toey buông nhẹ xuống, ko nói không rằng đi tới thẳng trước mặt tôi.. Cặp mắt đó vừa đi vừa nhìn không hề chớp mắt..
Pirat ngơ ngác trước hiện thực này..
Cơ thể tôi bắt đầu lo lắng, từng giọt nước mắt tích tụ bao năm lần lượt theo nhau chảy xuống... Là anh ấy…là anh ấy thật sao..Không ngờ rằng là đời này có thể gặp lại anh ấy..
Nước mắt rơi như làm mơ hình dáng của Mike..Tôi chỉ có thể mông lung hình thấy xó người đang đi về phía mình.. Nhưng rồi cảnh tượng đêm hôm đó đột nhiên tràn về khiến tôi như tỉnh lại sau cơn mơ..
"Chúng ta đi thôi anh "..Tôi gần như thúc giục Piỉat rời đi trong sự ngỡ ngàng của Pirat..
"Sira, em làm sao vậy?" Pirat hỏi : " Hai người biết nhau sao ? Vậy sao phải đi gấp như thế..?"
"Em…"
"Sisi, sisi…" Tiếng gọi gấp gáp truyền đến từ phía sau ...Chốc lát, cả người tôi bất ngờ rơi vào lồng ngực quen thuộc đó.
Pirat đến bên cạnh ngoài mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc ra thì không biết làm gì..Đên cả Toey chạy theo phía sau khi nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc không kém...
Tại hành lang, Mike ôm chặt lấy tôi, cánh tay dường như đang run rẩy, kiểu như sợ nếu buông tay ra thì tôi sẽ lại biến đi mất vậy.
"SiSi à, đây không phải là mơ đúng không..??? Đã mấy năm trôi qua rồi ,em có biết anh nhớ em nhiều lắm ko...?.
Trái tim tôi đột nhiên chua chát, giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào ..Tôi vô thức muốn ôm lấy anh ấy, nhưng khi cánh tay giơ ra rồi đột nhiên cứng đờ lại, từ từ, từ từ cuối cùng buông xuống..
"Anh à, hình như anh nhận nhầm người rồi phải ko...?" Giọng nói của tôi vô hồn không sức sống.
Tình cờ gặp lại cũng là duyên phận..Nhưng duyên phận này dù có đền thì tôi cũng ko biết phải đối mặt nhau như thế nào..??Thôi thì cứ như những người lạ chưa từng quen biết..
Mike trước mặt ngẩn người, cố gắng kéo tôi lại..Ép tôi mặt đối mặt với anh ấy..
"Sisi, em nói gì vậy? Em là Sisi, là người mà suốt đời này anh yêu nhất.."
Chỉ một câu nói dường như khẳng định hết cả..Pirat, Toey như chết lặng..
Tôi đột ngột ngẩng đầu, hít một hơi thật sau dùng ánh mắt mình đấu lại cặp mắt quen thuộc kia ..
Bản thân tôi muốn dùng một nụ cười thật tươi để đối diện với anh ấy..Nhưng khi nhìn lên..Sự chân thành ấy, ánh mắt tha thiết ấy lại như có như không khiến nước mắt tôi chực rơi lại lần nữa...
Anh như là một vị thần trên cao.. còn tôi, một người như vũng bùn dưới đất thì tư cách nào có thể đứng chung một chỗ với anh được? Mấy năm trước đã không, bây giờ lại càng không thể..."
Đôi môi mấp máy khẽ run lên : "Tôi, tôi không phải… không phải là người là anh nói đến...Xin.."
Câu nói còn chưa kịp dứt..Mike là vươn tay kéo tôi lại vào ôm..Rất nhanh đặt xuống môi tôi một nụ hôn...
Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt...Sự va chạm quen thuộc làm trái tim tôi như bị tan ra hoàn toàn, lòng đau như cắt..Anh ấy là Mike, là người đàn ông mà tôi yêu...
Thế nhưng… giờ đây hai chúng tôi còn có thể trở lại như trước kia được sao..?
Như một thước phim chậm đang diễn ra..Nào y tá, người bệnh đều quay lại nhìn cảnh tượng đầy uỷ mị này..
Cuối cùng thì Mike cũng cầm lòng quyến luyến rời khỏi môi tôi, ngón tay dịu dàng khẽ vuốt ve gương mặt vì đau lòng mà nhoè nhạt trong nước mắt : " Ngốc à, nếu như không phải là em thì tại sao em lại khóc đến thành ra như thế này.."
Tôi như kiểu bị đối phương chiếu tướng , không biết phải nói lại như thế nào.. chỉ biết rằng nước trên mắt không dừng lại được..
Rốt cục thì Pirat không chịu được mà đi lên phía trước, hỏi : " Chàng trai này, à hai người… quen nhau sao..?"
Đến kẻ ngốc hay đứa trẻ lên ba nhìn đều biết hai người có mối quan hệ không bình thường ..Nhất là ánh mắt người đàn ông nhìn Sira đầy chân tình..Lẽ nào, trước đây hai người thật sự như...
"Sira, em ấy là người yêu của tôi, chỉ là em ấy thích cảm giác kích thích, thích chạy trốn rồi bắt tôi đi tìm thôi..."
"Mike à…" Tôi không nghĩ anh ấy sẽ nói như vậy, cơn sóng trong lòng nổi lên, vô số cảm giác phức tạp hiện hữu mà ngay bản thân tôi không thể nói rõ được.
Hai người cứ như thế ôm nhau, đến khi Toey đi đến.
"Hóa ra là hai người biết nhau sao, thực sự là rất trùng hợp na…" Giọng nói nhẹ nhàng thân thiết...
Lúc này tôi mới phản ứng, bỗng đẩy Mike ra nhìn về phía Toey, xấu hổ nói: "Xin lỗi nhiều nha…"
Bị cảm xúc lấn ác nên bất cẩn vô ý quên mất người bên cạnh...Nhưng khi nãy Mike ôm ôm người con gái này, vậy quan hệ giữa hai người bọn họ là gì..?
Chỉ nghĩ đến thôi thì trái tim của tôi lại rỉ máu...
Mike nhất thời bất ngờ, nhưng với bản năng nhạy cảm con gái nên Toey tiến lên nói..
"Tôi sắp kết hôn rồi!"
Tôi giật mình, sắc mặt cứng đờ...
Thấy vẻ mặt của tôi, Toey cười, nhẹ giọng nói: "Tôi là gả cho người khác, chú rễ ko phải là Mike..Tôi và Mike chỉ là bạn bè thân quen từ nhỏ nên trông thân thiết vậy thôi..
"........" Tôi nhìn lên nhìn thấy vẻ mặt như trêu chọc của Toey, nhất thời đỏ mặt xấu hổ ko thôi...
Toey nhịn không được cười thành tiếng, đưa tay về phía tôi...
"Chúng ta có vẻ là có duyên nhỉ..Nào cùng làm quen lại nhé..Rất vui được biết cậu, cậu cũng gọi tôi là Toey như Mike nhé.."
Toey, Toey...
Cái tên này sao nghe có vẻ quen tai, nhưng mà nghĩ không ra. Môi tôi mỉm cười đáp lại..
"Được rồi, được rồi, mọi hiểu lầm được giải quyết rồi, vui vẻ lên nào " Pirat nhìn qua đất cười híp mắt, ngay sau đó đi về phía Mike, vỗ vai anh.
"Thì ra anh là ý trung nhân của Sira nhà chúng tôi. Cậu ấy ở cùng tôi lâu như vậy mà chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến...Nay anh xuất hiện thì tốt rồi, có thể giúp đỡ cậu ấy.."
"Anh Pirat !" Tôi vội vàng ngăn lại, nhưng chậm mất rồi..Mike đã nghe được..
"Sisi, em đang gặp khó khăn gì à..?" Mike trực tiếp đối mặt với tôi hoiz
"Em…" Tôi thấy cực kỳ xấu hổ, vội vã nói: "Anh đừng có nghe anh ấy nói bậy, không có việc gì đâu."
Tình cờ gặp lại..Nhưng vừa gặp lại lại bắt người ta giúp đỡ mình tôi thấy không nên dù có thân thiết cách mấy..
Mike không để yên tiếp tục quay sang nhìn Pirat , trực tiếp ra lệnh: "Anh nói đi!"
Pirat nhìn qua nhìn lại không biết làm thế nào nên đành đem tất cả mọi chuyện kể ra, không đoái hoài gì đến những cái nháy mắt ngại ngùng của tôi..
Sau khi nghe xong, Mike nhìn tôi gương mặt nở nụ cười nhẹ, vuốt ve tóc tôi nói :
"Chỉ có mỗi chuyện này thì cớ gì lại giấu anh chứ..Tuy rằng chúng ta xa nhau mấy năm, nhưng tình cảm của anh đối với em, cũng như đối với ba mẹ em vẫn không thay đổi...Giờ thì đi làm thủ tục nhập viện cho ba e thôi nào..? Em yên tâm đi, viện trưởng của bệnh viẹn này là bạn cũ nhiều năm của anh, anh nói thì anh ta sẽ đồng ý."
"Nhưng mà…"
"Sisi à, thực ra đều là do anh không tốt, nếu như anh không bỏ ra nước ngoài, thì bệnh tình của ba em cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy, em hãy để anh làm chút chuyện cho ba em, có được không?" Mike nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của tôi, ánh mắt tràn ngập sự chân thành.
Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn…
Người đàn ông này trước sau vẫn sẽ chăm sóc tôi nhiều như vậy, rõ là tôi làm sai nhưng lại để anh gánh...
Màn đêm như nước, những ngôi sao trên trời lấp lánh kiêu sa..Một chiếc xe ô tô chậm rãi đỗ ở phía trước căn hộ..
"Mike, hôm nay thực sự cảm ơn anh." Sau khi ổn định cảm xúc thì giọng nói cũng hờ hững đến khách sáo...Trên đường về nhà tôi đã nghĩ rất nhiều điều..Nếu trước đó tôi đã chọn rời bỏ thì bây giờ ko nên ở cùng một chỗ..
Mike cũng cảm nhận được sự khách sáo đó..Nên khi tôi vươn tay ra mở cửa thì có một bàn tay khác vội vã giữ chặt và ôm lấy tôi..
"Sisu à, chúng ta lâu ngày mới gặp lại, có thể nói chuyện với anh một chút không..?"
Tôi phút chốc chìm tư vào suy nghĩ, chuyện gì rồi cũng phải rõ ràng dứt khoác nên chốc sau đồng ý gật đầu..
"Vậy em mời anh uống cafe nhé.."
"Được" - Mike tươi cười đáp
Mùi cà phê lan toả xung quanh căn phòng.., một người cố tình né tránh, còn một người thì kiên trì tiến lên..
Sisi đặt tấm chi phiếu lên trước mặt Mike, không nói gì chỉ lặng lẽ thu tay về..
"Đây là ?" Mike nhíu mày nhìn thoáng qua có một chút bất mãn đối với hành vi của tôi.
Tôi đáp trong hờ hững..
"Mike, Anh đã giúp ba em được nhập viện là em đã biết ơn anh rất nhiều rồi, nên tiền viện phí hôm nay em ko thể để anh trả luôn được..Anh hãy cầm lấy đi.."
"Sisi à, sao em lại nói như vậy..Ba của em cũng là ba của anh mà.."
Mike thể hiện lập trường của bản thân sau đó liền đem tờ chi phiếu để lại vào tay tôi..
"Mike !"
Sisa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định. "Em rất vui khi được gặp lại anh , nhưng mà…Bây giờ chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi…"
Sao tôi lại có thể ở bên cạnh anh được nữa đây?? Một người theo đuổi sự hoàn mỹ như anh ấy sao có thể ở bên cạnh một người đầy vết nhơ như tôi...
"Dù em có nói thế nào thì lần này anh sẽ giữ chặt lấy em..!" Mike khẳng định chắc nịch ý muốn của mình..
Sisi ngẩn ra.
"Sisi , anh rất yêu em! Suốt thời gian qua, anh đều rất day dứt !
"Mike...Em còn nhớ trước đây em đã nói, anh không thích em tiến vào giới này, nhưng bây giờ em đã vào rồi…"
"Anh không quan tâm!" Mike nói.
"Biết đâu em đã ko còn tinh khiết như trước…" Giọng của tôi nghẹn ngào.
"Anh không quan tâm!" Mike vẫn kiên định
"Còn nữa, em sẽ giống như những người khác tham lam tiền tài thì sao..?"
"Anh mặc kệ tất cả..Dù cho em có trở thành người thế nào, thì ở trong lòng anh, em vẫn là em, là người anh yêu nhất..Em có thích vật chất anh sẽ cho em.."
"Mike....Lẽ nào… anh không muốn biết vì sao ba năm trước em rời bỏ anh sao.."
Tôi đã cố gắng lấy hết dũng khí gương mắt lên đối diện với anh...
Mike giang tay ôm tôi vào lòng..
"Sisi, em còn yêu anh không?"
Lời anh nói khiến cả người tôi cứng đờ, nhất thời không biết trả lời ra sao..
"Nói cho anh biết, em có còn yêu anh hay không? Cho dù ba năm trước đây em với lí đo gì..Dù bất đắc dĩ hay là cố ý đó đều không phải đã là quá khứ sao..?"
" Nhưng Mike…" Lời sắp nói ra miệng, lại không cách nào nói ra.
Nghe được những lời nói chân thành của anh, lòng tôi lại càng khó chịu, giống như có cái gì chặn ngang cổ họng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống..Cảm giác bất an như bao phủ lấy tôi ..Cái cảm giác vui sướng khi mới gặp lại anh biến đâu mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi giày vò
Rốt cuộc bản thân tôi đang sợ cái gì, ngay chính tôi cũng không thể nói, chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, tôi sợ chỉ là hạnh phúc thoáng trong phút chốc..
Cái cảm giác này khiến tôi dường như không thở nỗi...
ns 15.158.61.6da2