Cánh tay Phop vòng qua eo của cậu ta, cặp mắt thâm sâu lóe lên như nhìn thấu từng chân tơ kẽ tóc. "Em nên biết tôi không thích những người hay nói lòng vòng."397Please respect copyright.PENANA436URuXEBg
Kongcha như bị nhìn trúng, giấu đi ánh mắt xấu hổ, vòng lấy cổ Phop, dịu dàng nói: "Chuyện là, vài ngày sau chính là ngày bình chọn nhà từ thiện, em nghĩ…" cậu ta nhanh trí chỉ nói được một nửa thì ngưng, những ngón tay mảnh khảnh trêu chọc quanh miệng của Phop.
"Em muốn giành được danh hiệu chuyện này à, nên mới đến tận đây để nhờ tôi." Tâm tư của cậu ta không khó đoán, nhiều năm như vậy, các giải thưởng lớn hay nhỏ ít nhiều đều do Phop đứng ra lo liệu...
"Phop …"
Kongcha nhìn hắn. "Chắc anh cũng đã nghe giải thưởng lần này được rất nhiều người quan tâm, em chỉ muốn có thêm một bước tiến trong sự nghiệp thôi…"
"Chuyện này chắc là do công ty cậu phụ trách nhỉ." Hắn cười cười, đáy mắt lộ vẻ hờ hững.
Kongcha nghe xong, đôi mắt tối sầm xuống . "Công ty đương nhiên sẽ có người phụ trách rồi, thế nhưng giải thưởng này có rất nhiều người tranh nhau mà, em không muốn mình chậm một bước thôi.."
"Đây là giải từ thiện, nếu cậu muốn nhận giải để nâng cao danh tiếng của bản thân, thì chí ít cũng nên bỏ ra một chút tâm huyết, như vậy người ngoài sẽ không ra nói vào được." Phop nhàn nhã nói, trên tay cầm chiếc ly xoay xoay vòng tròn..
Phop cầm ly rượu uống cạn..
"Nhưng mà nay cậu đang là nam diễn viên sáng giá nhất , những người muốn tiếp cận giúp đỡ cậu còn ít sao..."..
Cặp mắt Kongcha chợt lóe lên một tia hoảng sợ, vội vàng nũng nịu lay cánh tay Phop nói: "Phop à, em từ một diễn viên bình thường để có được như ngày hôm nay đều nhờ có anh. Em yêu anh, cho dù anh có bao nhiêu người khác ở bên đi chăng nữa, thì em cũng cam tâm tình nguyện. Phop, có phải là anh đã nghe hay nhìn thấy gì đó rồi không? Những tin đồn kia đều là do mọi người thêu dệt lên thôi , em cùng người kia thực sự không có…"
"Tôi không thích nghe giải thích!"
Phop mở miệng cắt ngang lời Kongcha nói, "Nhưng mà khi nãy cậu nói cậu yêu tôi?"
"Đúng vậy, Phop, em yêu anh, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì!" Kongcha vội vã nói.
Phop gật đầu, bất ngờ nói một câu: "Nếu như ngày hôm nay SuPhop tôi bị phá sản, hay chỉ là một kẻ nghèo không xu dính túi, thật muốn xem cậu có còn nói được như vậy nữa không?"
Hả?
Kongcha khẽ giật mình trong chốc lát, sau một lúc mới phản ứng lại, gật đầu.
"Phop, cái em yêu ở anh chính bởi vì anh là anh…"
"Vì tôi là tôi sao ?" Phop cười cười . "Thế cậu hiểu được bao nhiêu về tôi?"
Cả thảy mọi người giống nhau, mục đích đến gần Phop không phải vì tiền thì cũng vì danh vọng. Tình yêu, đối với Phop mà nói chẳng qua chỉ là một thứ gì đó rất rẻ tiền!
"Phop , anh làm sao vậy…" Kongcha không hiểu vì sao Phop lại nói những lời này, trong lòng cả kinh.
Phop cười nhạt, đặt ly lại trên bàn, khóe mắt lướt đến bóng dáng ai kia đang lấp ló làm đôi mắt hắn trầm xuống…
"Vậy chứng minh một chút xem cậu yêu tôi được bao nhiêu!"
Kongcha khôn ngoan,niềm vui sướng ngập tràn nơi đáy mắt...
"Anh à, em biết nhất định anh sẽ không bỏ rơi em mà…"
Bàn tay nhỏ mềm mại lướt một đường xuống phía dưới. Tuy rằng trước sau cậu ta đều không hiểu rõ con người của Phop nhưng cậu ta lại vô cùng hiểu rõ được sự ham muốn phi thường của Phop, người đàn ông như vậy làm sao không khiến cho người khác điên cuồng cho được?
Phop yên vị vững vàng trên ghế, toàn thân tỏa ra khí chất sáng ngời.., Phop nhìn người trong lòng mình chậm rãi di chuyển, bàn tay to lớn của Phop giữ chặt trên đầu Kongcha..
Sự kiêu ngạo của đàn ông hoàn toàn thức tỉnh, dưới sự phục vụ thành thạo của Kongcha càng trở nên điên cuồng hơn…
"Phop, anh thích không ?…" Kongcha quỳ gối trên boong tàu, hơi thở cũng trở nên dồn dập, ánh mắt mơ mơ màng màng ngẩng lên nhìn Phop.
Phop không nói gì, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, bàn tay vỗ nhẹ trên đầu ra hiệu tỏ ý là thích..
Thân thể Kongcha lập tức mềm như nước,bỗng cúi gương mặt xuống, cái miệng nhỏ nhắn mở ra…
Sự mềm mại nơi đầu lưỡi truyền đến khiến ánh mặt Phop dần chuyển sang tối lại, vật nam tính ở trong miệng Kongcha càng trở nên to lớn hơn, làm cho cậu ta bắt đầu không chịu được..
Khóe mắt Phop lại một lần nữa nhìn lướt qua bóng dáng ai kia đang dạo chơi cách đấy không xa, thái độ thờ ơ của ai đó khiến lông mày Phop cau lại không vui, đáy mắt tỏ vẻ lạnh lùng…
Phop dùng tay giữ tóc bỗng nhiên dùng lực kéo về …
"Oooooo…"
"Tự mình ngồi lên trên!"
Người đàn ông mở miệng, trước sau đều mang theo giọng điệu ra lệnh, có chút khát vọng, nhưng lại càng giống như đang trút hết sự giận dữ...
Đáy mắt Kongcha loé lên một tia vui mừng, lập tức đứng dậy, tiến tới khóa mình, ngồi ở trên đùi người đàn ông…
"Phop…"
Trong cơ thể truyền đến một loạt cảm giác tê dại khiến cậu ta không nhịn được kêu lên một tiếng..
Trên mặt biển xanh thẳm , trong chiếc du thuyền xa hoa, một đôi tình nhân đang diễn một màn phong tình khiến người khác phải đỏ mặt.
Kongcha xụi lơ trong lòng Phop, còn Phop thì tập trung, dốc sức đưa sâu vào, đơn giản chỉ là phát tiết mà thôi...
*****
Ban đêm bầu trời đầy sao lấp lánh.
"Phop à, rốt cuộc con bị sao vậy? Để mặc hôn thê của mình sang một bên, nhưng lại mang theo người khác đi cùng sao..? Thậm chí còn mang đến tham gia cả bữa tiệc "
Trong phòng, Phop nhận được điện thoại từ Mẹ, giọng nói trung niên đầy uy nghi...
"Xem ra gia tộc chúng ta muốn tiến lên phải dựa vào người khác!" Phop vứt bỏ điếu thuốc đang cầm trong tay sang một bên, cười thản nhiên.
"Con còn có tâm trạng đùa giỡn sao?"
Trong điện thoại, giọng nói của bà ấy rõ ràng rất tức giận... "Mẹ mặc kệ con nghĩ như thế nào, lập tức trở về nhà ngay !"
"Mẹ, con đang bận một số việc!" Phop lên tiếng nói
"Mẹ biết, thế nhưng hiện giờ chuyện mẹ phải quan tâm là việc chung thân đại sự của con! Hôn lễ của con phải được tổ chức!" Mẹ Phop nhấn mạnh.
"Chuyện này sau khi con quay trở về sẽ bàn đến!"
"Mẹ muốn con trở về không chỉ bởi vì chuyện chung thân đại sự, mà là bà nội con cứ làm ầm lên nói muốn gặp con, mấy ngày nay bà không vui"
"Bà nội làm sao ạ?" lông mày Phop khẽ nhíu lại.
Phop có thể là một người người tình ko mấy tốt, nhưng tuyệt đối xứng với danh hiệu đứa cháu hiếu thảo, đối với chuyện của bà nội, hắn cũng sẽ luôn luôn để ở trong lòng.
"Bà nội buổi sáng ngủ dậy,cảm xúc dâng trào, nói muốn nghe đàn, mẹ liền mời người đánh đàn hay nhất đến, vậy mà bà nội con không hài lòng...Mẹ thực sự không còn cách nào nữa rồi." Giọng nói của bà ấy lộ ra vẻ bất lực.
"Con biết rồi"
Phop nói một câu. Trên đời này, nghe lời nhất cũng chính là lời nói của đứa cháu trai này.
Tôi cảm thấy lần đầu tiên mình đến được nhìn ngắm bầu trời đêm gần như thế. Tại hòn đảo tư nhân yên tĩnh nhưng xa hoa này, mọi cảnh vật dường như được nước biển làm nổi bật lên thêm..Giờ phút này, tôi mới hiểu rõ thế giời trời cao biển rộng là như thế nào..
Chiều hôm nay tôi gần như là bỏ chạy khỏi tàu chạy về phòng ngủ nhỏ của mình trên tàu. Cảnh tượng ám muội trên boong tàu lúc chiều làm cho tôi sợ hãi đến suýt chút nữa rơi xuống biển mênh mông. Tôi chỉ là muốn lên boong tàu hít thở không khí mà thôi, không ngờ tới lại chứng kiến được một màn kích tình như vậy..
Cho tới bây giờ, mỗi khi tôi nghĩ đến vẫn còn tim đập dồn dập, mặt đỏ tía tai. Phop kia đúng là tràn đầy sinh lực. Thật ra… đối mặt với người nhiệt tình như Kongcha, hẳn là hắn rất thích.
Không hiểu sao vừa rồi trong tôi lại xuất hiện cảm giác khó chịu không vui vừa rồi, tôi khẽ thở dài, vừa đang đị chuẩn bị nghỉ ngơi, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
Tôi lại càng hoảng sợ, đứng ở của chính là Kongcha!
"Nếu như tao là mày thì tao sẽ chủ động rời đi!" Kongcha không đợi , liền chủ động đi đến, đôi mắt kiêu căng nhìn tôi.
Tôi nhìn cậu ta một cái, ngược lại cầm lấy một cái gối ôm, ôm vào trong lòng, ngồi trên giường…
"Nếu cậu tới tìm tôi chỉ là để muốn nói một câu như thế, vậy mời trở về đi. Tôi đã từng nói rồi, tôi đi hay ở lại đều không phải chuyện cậu có thể quyết định." Tôi đã hoàn toàn chuẩn bị tốt tâm lý để rời đi roài.
"Không nghĩ tới một người mới vào nghề như mày mà nói năng đanh đá như vậy. Mày tự cho là mình rất quyến rũ, rất có bản lĩnh khiến Phop mê mệt mày phải không ..?"
Tôi nhẹ nhàng cười, thờ ơ khẽ nói:
"Tôi thấy cậu lo lắng thái quá rồi, kỳ thực đêm nay cậu tìm đến tôi, đơn giản là muốn làm cho tôi rời khỏi Phop, không phải sao?"
"Coi như mày vẫn còn biết điều!" Kongcha cười lạnh một tiếng.
Đôi mắt biết nói của tôi dần dần nổi lên ý cười, dần dần chuyển thành châm chọc.
"Dựa vào lý do này, liệu tôi có thể nghĩ là… cậu đang sợ hãi chăng?"
Kongcha sửng sốt. "Mày có ý gì? Tao làm gì phải sợ hãi ..?"
Tôi thẳng lưng dựa người vào đầu giường, thản nhiên nói: "Cậu sợ tôi sẽ cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về cậu !"
Một câu nói, tuy giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng uy lực lại không thua gì một quả bom chờ chực nổ...
Kongcha đứng dậy, cặp mắt đen bừng lên lửa giận, nhưng trong tích tắc lại ý thức được mình quá mức khích động, nên lần nữa giả vờ ngồi xuống, cười nói: "Chỉ bằng mày sao? Mày là quá tự tin hay đang đánh giá thấp vị trí của tao trong lòng Phop ? Không ngại nói cho mày biết, hôm nay trên tàu Phop và tao ....!"
Tôi cau mày lại một chút, thản nhiên nói: "Tôi hoàn toàn không muốn nghe chuyện có liên quan đến các người. Giữ lại đi."
"Mày thật đúng là ngây thơ!"
Kongcha cười. "Tao muốn nói cho mày biết là… đừng tưởng rằng mình thực sự có bản lĩnh để bước vào được thế giới của Phop. Nếu như mày thực sự khiến Phop thoả
mãn, thì Phop cũng sẽ không còn sức lực để mà muốn tao nữa. Tao biết hôm nay trong phòng thay quần áo hai người làm chuyện gì. Nhưng thật đáng tiếc, tất cả chuyện phát sinh trên tàu hôm nay đều có thể nói lên sự hứng thú của Phop đối với mày cơ bản sẽ không nhiều. Nói vậy kết quả của mày cũng không có gì khác biệt với những người khác !"
"Kongcha à, nếu như đêm nay mục đích của cậu chỉ là muốn làm làm tôi chán nản , vậy cậu đã đạt được rồi đó, rất xin lỗi, tôi cần đi nghỉ ngơi!"
Tôi thực sự không có nhiều sức lực cùng cậu ta tranh chấp, từ tối qua đến giờ, tôi dường như ko ngủ được mấy, so với lúc có đóng phim hay chụp ảnh còn mệt hơn.
"Thế nào? Không dám đối mặt hay là sợ tao chạm vào vết thương của mày ..? Tao và mày đều là nghệ sĩ, làm nghệ sĩ cần tìm một chỗ dựa vững chắc là chuyện đương nhiên không thể trách được, nhưng cũng phải nhìn lại bản thân mình rốt cuộc sức lực đến đâu, bằng không bị người khác lợi dụng cũng không biết "
"Kongcha !"
Tôi thực sự tức giận, đôi mắt đẹp lộ ra một tia không vui. "Hiện nay cậu đã là nam diễn viên có tiếng tăm rồi, cậu không cảm thấy việc cậu tìm đủ mọi cách khiêu khích tôi là thể hiện sự đố kị của cậu sao? Tôi mong cậu hiểu rõ một điều, tôi căn bản không có dự định muốn cùng cậu tranh giành cái gì, tôi chỉ là muốn cuộc sống được yên ổn mà thôi, nói khó nghe một chút chính là, tôi chỉ mong muốn chính mình có thể nuôi sống được bản thân, còn nữa là…"
Tôi dừng lại một chút, cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, rồi nói "Tôi căn bản không bị Phop bao nuôi, tôi cùng anh ta… chỉ là giao dịch vài ngày mà thôi…"
Muốn tôi thừa nhận những điều này thực sự rất khó khăn, thế nhưng nếu không thừa nhận thì sẽ bị nhiều phiền phức không cần thiết.
Tôi vừa nói xong, giương mắt nhìn về phía Kongcha, nhưng lại lơ đãng thấy được bóng dáng to lớn không biết đứng ở cửa từ bao giờ.
Trái tim đột nhiên hẫng đi một nhịp.
"Ha ha, Sira, thì ra là tao đã quá xem trọng mày. Tao đã nói mà, người như mày sao lại có khả năng phù hợp với Phop, Phop chỉ là chán ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị mà thôi, còn nữa…"
Kongcha vì đứng tựa lưng về phía cửa, nên ko phát hiện ra Phop đứng sau nên cậu ta cười lạnh nhìn tôi và tiếp tục nói.
"Làm nghệ sĩ, tao thực sự thấy mất mặt thay cho mày, chỉ là một cuộc giao dịch sao? Hành vi của mày thật sự là đáng kinh tởm...đồ rẻ mạt!"
"Thế theo cậu nghĩ như thế nào mới là cao quý, hả?" Còn chưa chờ đợi tôi mở miệng, giọng nói trầm của Phop đã vang lên...
Cả người Kongcha run lên, lập tức quay đầu lại… "Phop, Phop?"
Sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, giọng nói của cậu ta lập tức trở nên run rẫy, nhất là khi thấy cặp mắt đen không hài lòng kia của Phop, trong lòng liền cảm thấy không ổn. Phop luôn rất ghét những người bên cạnh hắn tranh chấp nhau. Tuy nói cậu ta cũng từng dùng rất nhiều thủ đoạn không sạch sẽ để bảo vệ lợi ích của bản thân mình, cho dù Phop biết cũng sẽ không nói gì, thế nhưng ngày hôm nay…
"Phop à !"
Kongcha nhanh chóng phản ứng trở lại, tiến lên chủ động nhào vào trong lòng hắn
"Em thấy anh trong phòng làm việc, cho nên không dám vào quấy rối anh, trùng hợp Sira còn chưa ngủ, nên đến nói chuyện phiếm một lúc, vừa vặn đúng lúc em đang nói đùa…"
Phop lên tiếng cắt đứt lời của Kongcha, cứng nhắc nói một câu:
"Cậu nên đi nghỉ rồi!"
Kongcha sửng sốt. "Phop, anh nói gì?"
"Các cậu làm diễn viên hẳn là rất quan tâm chăm sóc da, như vậy thì thức đêm không tốt!" Cặp mắt đen của Phop nhìn cậu ta, ngữ khí không nóng không lạnh.
"Phop, đêm nay em muốn bên cạnh anh…"
Kongcha muốn làm nũng, nhưng nhìn thấy người đàn ông này đang nhíu chặt lông mày, lập tức lại sửa lại lời nói. "Vậy… em chờ anh trong phòng nha…"
Nói xong liền không cam tâm tình nguyện đi ra khỏi phòng.
Tôi rốt cục thở dài một hơi, vừa định thả lỏng một chút, lại thấy Phop không có ý định đi khỏi, thân thể lập tức trở nên cảnh giác.
"Phop, anh còn có chuyện gì sao?"
Hắn… sẽ không muốn qua đêm ở đây đêm nay chứ? Trời ạ, thế chẳng phải Kongchs sẽ tìm được cơ hội để giết tôi sao?
Thấy vẻ mặt tôi căng thẳng xù lông giống một con nhím, ý muốn trêu ghẹo hiện lên trong cặp mắt đen của phop. Hắn tiến đến, bàn tay to giữ chặt cái cằm nhỏ của tôi…
"Em dám dùng từ giao dịch để hình dung mấy ngày nay à?"
Trời mới biết hắn vô cùng phản cảm với hai chữ "giao dịch" từ trong miệng tôi nói ra!
"Phop à, chuyện em nói đều là sự thật."
Ánh mắt Phop quan sát tôi, một lúc sau, đôi môi mỏng nhếch lên. "Lẽ nào em không nghĩ tới ở lại bên cạnh tôi giống như kongcha sao?"
Cặp mắt của tôi dần dần ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu…
"Em chưa từng có mộng tưởng mình sẽ làm ảnh đế, hơn nữa… làm người của anh của nhất định sẽ rất cực khổ, em tự nhận là không có năng lực ấy…"
Tôi nói thẳng thắn mà chân thật.
Phop khẽ nhíu mày…
"Rất nhiều người ước gì có thể có được một ít thương yêu của tôi, nhưng em lại không giống với họ? Nếu đây chỉ là lạt mềm buộc chặt, muốn khiến tôi chú ý, như vậy thì rất rõ ràng là em đã thành công rồi!"
Hàm ý châm chọc trong lời nói, tôi hoàn toàn có thể nghe ra, tôi thản nhiên nói một câu: " Phop, anh lo xa quá, vừa rồi là ý nghĩ chân thật của em, không có gì khác…"
"Là bởi vì người kia sao?" Phop bất ngờ hỏi một câu.
Hả?
Tôi nhất thời không có phản ứng lại, không rõ "hắn ta" trong lời nói của hắn là chỉ ai.
"Chính là người đàn ông mà trong lòng em yêu!" Phop nói giải thích thêm một câu.
Vết thương lăn tăn tựa như sóng nước nổi lên trong mắt tôi, sâu thẳm … tôi không nói gì, sau một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thấy vậy, thái độ Phop chuyển sang lạnh lùng..
"Người này! Trên giường của tôi vậy mà lại nghĩ đến một người đàn ông khác, em thật đúng là to gan đấy!" Bàn tay to nắm lấy cằm của tôi bất chợt dùng sức, có thể nhìn ra trong mắt hắn gợn lên một tia không vui.
Tôi cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại!
Trời ạ. Mình vừa nói gì vậy? Cho dù hắn bình thướng hắn hòa nhã đi nữa, thì chung quy lại vẫn là một con hổ tràn ngập nguy hiểm sẽ ăn thịt người!
"Xin lỗi Phop, Em vừa…"
Từ cằm truyền đến một cảm giác đau đớn khiến cho tôi cau mày lại, sau một lúc, khuôn mặt tuấn tú của Phop bỗng nhiên tới gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấu trong mắt tôi, cử chỉ tà mị trực tiếp cắt đứt lời nói của tôi.
"Nói vậy người đàn ông kia… cũng không được tốt lắm!" Tiếng nói nhàn nhạt của hắn tràn ngập ý châm chọc.
Tôi giương mắt nhìn hắn.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phop bất ngờ nở nụ cười, lộ vẻ trêu tức, vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt không cần nói cũng biết…
"Nếu hắn là một người đàn ông tốt, hiện giờ em sẽ không ở dưới thân tôi mà rên rỉ thở gấp, không phải sao?"
Ngực đột nhiên đau xót, lời nói không chút lưu tình của người này như một cây kim châm thật sâu vào trái tim tôi...
"Phop, anh không nên coi thường tình yêu của người khác!" Tôi cố nén đau đớn trong lòng, lãnh đạm nói.
"Tình yêu sao ?"
Đáy mắt tôi bốc lên lửa giận, những lời này gây cho tôi rất nhiều thương tổn.
"Chà… khi tức giận cũng khiến người khác động lòng, em đúng là có năng lực trời sinh !" Phop nở nụ cười nhạt , không chớp mắt nhìn chăm chú vào tôi, giọng nói như kiếm sắc chém xuống.
Vừa nghĩ đến thân thể người này có thể từng có rất nhiều đàn ông hưởng qua, hắn không hiểu sao không kiềm chế được và thấy phẫn nộ!
Tôi nhanh chóng nắm chặt tay, móng tay hầu như đều khảm vào trong lòng bàn tay, nụ cười nhạt cùng châm chọc của hắn đâm một vết thương vào lòng tôi, trái tjm rướm máu…
Một lúc lâu sau, tôi mới cứng nhắc nói được một câu: "Chuyện của em, anh không cần quan tâm!"
Sắc mặt của Phop trở nên rất khó coi. Trong con ngươi cũng lộ vẻ bất mãn, sau khi quan sát tôi đã lâu, mới trầm thấp mở miệng: "Nếu là một cuộc giao dịch, vậy được, tiếp theo chúng ta sẽ nói chuyện giao dịch!"
Tôi nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn. "Giao dịch tiếp theo?"
"Em biết đánh đàn không? " Phop hỏi một câu khiến tôi khó hiểu.
Tôi run sợ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Gia đình tôi sinh ra tuy rằng là giai cấp trung lưu, cuộc sống cũng không phải là giàu có, nhưng từ nhỏ tôi đã rất thích những kĩ năng này nên Mẹ tôi đã mời thầy về dạy cho tôi..Bởi vậy, từ lúc còn rất nhỏ tôi đã luyện tập khiêu vũ, hát và đánh đàn. Nhất là đánh đàn, thầy giáo từng khen tôi có đôi tay đánh đàn dương cầm.
Đáng tiếc, những thứ này sau khi tôi gia nhập làng giải trí, kiền không có tác dụng gì. Bản thân là nghệ sĩ, vì cuộc sống mưu sinh nên phải nhận vai diễn mà mình không thích, đúng thật là đáng buồn.
Thấy tôi gật đầu, trong mắt Phop , dường như tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, thỏa mãn khẽ nhếch môi…
"Tốt lắm, ngày mai em theo tôi quay về nhà !"
Một câu nói quả thực khiến tôi thất kinh.
"Đi về nhà? Phop, em không rõ ý tứ của anh…"
"Theo tôi về nhà cũng là một trong những nội dung em hứa hẹn thực hiện, về việc đi làm cái gì, tới nơi rồi em sẽ biết!" Phop không có ý muốn giải thích với tôi, bàn tay hắn cởi nút áo sơmi một cách tự nhiên …
Tôi thấy thế, lại càng hoảng sợ.
"Phop, anh đang…"
Không phải anh ta muốn ngủ trong phòng này đêm nay chứ?
"Sao vậy?" Phop nhíu mày, tựa như không hiểu ý kinh ngạc trong câu nói của tôi.
Tôi đưa tay chỉ…
"Đêm nay… anh tính ở lại đây à ?" Tôi dè dặt nói, lời nói cùng dũng khí hoàn toàn bất đồng.
"Em nói gì cơ ?" Rồi đưa tay đem tôi kéo đến trước mặt mình…
"Em đừng tỏ vẻ giống như đầu gỗ thế, được không ?."
"Phop, anh…" Mặt tôi tỏ vẻ khó tin. "Kongcha, cậu ấy sẽ không vui…"
Chuyện này phải nói sao đây nhỉ? Chuyện sinh hoạt cá nhân của anh ta quả thực quá mức tùy tiện. Nói rõ hơn chính là… anh ta dĩ nhiên lại phát sinh quan hệ với tận hai người ở một nơi..?
Tôi cảm thấy trời như sụp xuống…
"Việc bây giờ em cần làm chỉ là thoả mãn cho tôi, những việc khác, đều không cần em phải nghĩ đến!" Phop trực tiếp kéo nàng từ trên giường đứng lên, ngữ khí cứng nhắc, bất mãn cực độ.
"Phop…"
"Im miệng! Hầu hạ tôi tắm!" Phop thô lỗ cắt đứt lời nói của tôi, trực tiếp ôm tôi đi vào phòng tắm.
Trong lòng tôi căng thẳng, tôi biết đêm nay mình sẽ không được ngủ yên giấc…
***
Đóng lại của phòng, ánh mắt của Kongcha trở nên lạnh lùng cực độ, bàn tay nắm chặt lại, cặp mắt lộ rõ vẻ đố kị ghen ghét!
Sira !!!
Thằng khốn chết tiệt này, vì sao hắn ta vừa xuất hiện là phá hư chuyện tốt của cậu?
Đi về nhà ua? Không ngờ Phop lại đưa tên khốn đó về nhà chính?
Nhớ lại bản thân mình, Kongcha ở cạnh người đàn ông này ba năm, trong thời gian này, cậu ta cũng từng đưa ra ý muốn đến thăm gia đình Phop, đáng tiếc đều bị Phop lạnh lùng cự tuyệt. Cho nên, cậu ta biết Phop chưa bao giờ đưa ai về nhà, cho dù là người cực kỳ thân thiết, cũng sẽ chỉ ở trong biệt thự của hắn hoặc là trong khách sạn.
Nhà chính, tựa như một cánh cửa đóng chặt mà hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người nào tiến vào, ngoại trừ thiếu phu nhân mà hắn sắp lấy.
Kongcha không ngờ Sira lại dễ dàng tiến vào được nhà chính như vậy, cậu ta luôn luôn khinh thường tên khốn này, không nghĩ tới… Kongcha gắt gao cắn môi, lửa giận bùng lên trong mắt.
Xem ra, người này mới chính là người cần phải trăm phương nghìn kế đề phòng, không thể coi thường được!
Sira, chờ xem, tao nhất định làm cho mày sống không bằng chết. !
ns 15.158.61.8da2