Buổi tối tại biệt thự, ánh đèn lấp lánh sắc màu ,khuôn viên được trang hoàng lộng lẫy. Hôm nay là tiệc đính hôn của Phop và Toey....
Bãi đỗ xe đã chật kín, bên phía trong nhà thì tưng bừng náo nhiệt... buổi tiệc hôm nay được Bella tổ chức rất linh đình..Những người tới tham gia nếu không phải con nhà quý tộc thì cũng là thương nhân mua bán, cho nên đây cũng xem là một dịp để kết giao...
Lúc Tôi và Mike đi vào biệt thự, tôi bị choáng ngợp với những thứ trước mắt..Gia tộc quyền quý đều xa hoa, phung phí như thế này sao...
Toey hôm nay đặc biệt đẹp, bộ váy ôm bó sát do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra khi được mang lên người Toey càng làm tôn thêm khí chất, và tăng thêm vẻ quyến rũ cho Toey.
Màu trắng thanh nhã phối với chiếc đai lưng được trang trí tỉ mỉ, chiếc nơ hình con bướm đính trên vai tăng thêm vẻ sinh động...
"Toey, hôm nay cô thật xinh đẹp."Tôi nức nở kéo tay Toey, cảm thán..
Tuy rằng tôi cùng Toey quen biết chưa lâu nhưng tôi có thể biết Toey là một cô gái tốt... Dù có là một đại tiểu thư nhưng tính tình không hề choa ngoa đanh đá một chút nào...Trái lại rất hoà nhã và thân thiện..
Toey cười thẹn thùng : " Cảm ơn anh nhiều.."
Tôi rất thích màu trắng, vì vậy tối nay tranh phục tôi chọn cũng là màu trắng..
Tôi đứng nhìn cách đó không xa, thấy ba mẹ của Toey cùng Mẹ Phop trò chuyện rất vui vẻ..
Toey thấy ánh mắt tôi di chuyển cũng vội nhìn theo...Khi nhìn thấy ba mẹ mình thì cô mỉm cười nói. "Bọn họ đã chờ ngày này rất lâu rồi."
Khi nghe nhưng lời này bất giác trong lòng tôi nổi lên một cảm giác khó hiểu, một kiểu cảm giác hơi đau lòng, tiếc nuối...
Tôi lại đưa mắt nhìn Toey và Mike, không hiểu vì sao, chỉ cần thấy vẻ thân thiết của hai người họ tôi luôn cảm thấy có chút khác thường, trong mắt của Toey và Mike dường như có một chút gì đó giấu diếm...Tôi dính vào trong một mớ suy nghĩ phức tạp..Cái gia đình này...Ai dà..
Rốt cuộc gia tộc có bao nhiêu bí mật? Kể cả Toey, dù biết cô ấy là một người tốt nhưng vẫn không thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô ấy..
Đang lạc trong suy nghĩ, ánh mắt của tôi chợt va trúng một bóng dáng cao lớn , bóng dáng vô cùng thu hút , từ khí chất đến vẻ bề ngoài đều không có ai có thể sánh được.
Là Phop!
Một bộ âu phục màu đen phối trắng..Bộ âu phục vừa vặn người làm tôn lên vẻ tao nhã và cao quý..Cặp mắt sâu thẳm sắc bén, đầy mê hoặc, như có một loại ma lực khiến cho người khác bị hút vào..
Phop nở một nụ cười rồi đi về phía mẹ anh ta, đi tới đâu thu hút ánh nhìn tới đó.. Nhưng
Phop đáng nhìn chăm chăm về phía tôi, không hề chớp mắt…
Trong lòng tôi cả kinh, đột nhiên cứng đờ, hô hấp cũng trở nên khó khăn
Ánh mắt hai chúng tôi, không hẹn mà gặp…
Như một cơn sóng nhẹ nhàng gợn trên trong lòng.. một chút rung động…
Khi Phop đi từng bước một về phía tôi, tôi hoảng loạn..
Trong lòng căng thẳng!
"Mọi người đang nói cái gì mà vui vẻ vậy?"
Phop tiến lên, thâm tình ôm hờ chiếc eo của Toey, nhưng ánh mắt lại công khai nhìn về phía tôi...
"Bọn em đang nói ngày hôm nay rất vui vẻ.."
"Sira phải ko.., hôm nay rất hân hạnh đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi và Toey"
Phop giả vờ như không quen biết tôi..Chào hỏi lịch sự...Nhìn bàn tay dang ra đang để trước mặt mình, tôi khẽ giật mình, hơi chần chừ nhưng vô thức cũng giơ tay ra đón nhận sự chào đón của Phop
Phop nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của tôi, xoa xoa nhẹ rồi buông ra..
Bên môi nở ra một ý cười gần như không thể nhận ra..Bất chợt trong lòng tôi liền có chút bất an…
Chợt...
"Mike, đây là người mà lần trước cháu dẫn về ra mắt sao?"
Một giọng nói vang lên...- Là Lão phu nhân, bà Nội của Phop...Bà hướng mắt nhìn về tôi..Ánh mắt có một chút gì đó tiếc nuối..
Trong lòng tôi chợt thấy phiền muộn...
"Bà ngoại, bà vẫn khoẻ phải không..??"
Mike tiền lên hỏi thăm...Và giới thiệu tôi vs bà...
Dưới ánh nhìn chăm chăm của bà... tôi tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, chào bà…"
Bên môi Phop chợt nở một nụ cười nhạt...
Bà vẫn chăm chú nhìn tôi, không nói một lời..
Một lúc sau, bà mới mở miệng, vui vẻ nói: "A, chào cháu..Cháu chính là người mà Mike hay nhắc tới sao..…" Bà quay đầu nhìn về phía Mike, nói: Cậu nhóc xinh xắn này đã gặp dì của con chưa..?"
"Dạ con đã dẫn đi gặp rồi ạ." Mike nói.
"Ừ."
Sau đó bà cười nói: "Là Sira phải không? Bà rất thích cháu, tối nay cháu ở với bà được không?"
"Cháu…" Tôi cắn môi, hướng ánh mắt về phía Mike
"Nếu bà thích em, em cứ ở với bà đi." Mike tiến lên, nhẹ nhàng nói với.
Tôi gật đầu.
Bà cười, "Bé cưng à, chúng ta đi về bên kia nhé..Ở đây là chỗ bọn nó bàn chuyện công việc..Bà đây không có hứng nghe.."
Tôi biết rõ ý của bà là muốn nói chuyện riêng với tôi nên tôi gật đầu..
Thì đi sang quầy nước tôi lấy cho bà một ly nước,nhẹ giọng nói: "Nước này là đồ uống làm từ trái cây tươi, rất có lợi cho sức khoẻ của bà."
Bà nhận đồ uống, nhưng lại đặt ở một góc trên bàn, nhẹ giọng nói: "Cháu ngoan à, Đến đây ngồi xuống.."
Tôi âm thầm thở dài, thoáng nghĩ chuyện gì tới thì cũng sẽ phải đối diện nên nhận lời ngồi xuống ghế sô pha trước mặt.
"Bé con, bà vẫn còn thích nghe cháu gọi là bà nội." Nói đến đây bà không còn cười nữa thay vào đó là vẻ mặt u buồn..,
"Bà cứ nghĩ cháu và Phop sẽ...Không ngờ người đó lại là Mike.."
"Bà ơi, thật sự xin lỗi… bà đã hiểu lầm rồi, ngay từ đầu cháu đã không có gì với Phop…" Tôi nói nhưng tận đáy lòng lại se se buồn.
Bà nghe vậy xong, thở dài một hơi, "Bé con à, bà sống đến từng tuổi này rồi, loại người nào cũng từng gặp qua..già trẻ lớn bé gì tiếp xúc cũng rấy nhiều... nên nhìn sơ qua thái độ cũng biết ngay là Phop nó có ý tứ gì đối với cháu, nếu không có thì có kề d.ao vào cổ nó nó cũng không dẫn về đây đâu.. Cháu phải biết rằng một người như nó thừa nhận lòng mình là một chuyện rất khó khăn, tính cách của nó là như vậy, nguyện chôn giấu hết tất cả tình cảm ở trong lòng, sợ nói ra nếu được thì tốt còn nếu không được sẽ không biết đối mặc ra sao.. Dần dần thời gian dài, nó ngược lại cũng trở nên không biết chính bản thân rốt cuộc muốn cái gì nữa."
"Bà à, hôm nay là tiệc đính hôn của anh ấy và Toey, cháu nghĩ Phop đã tìm được điều bản thân muốn, Toey là một cô gái tốt ,họ rất xứng đôi". Giọng nói của tôi nhẹ nhàng nói ra từng câu..
Bà nhìn tôi, nhíu mày...
"Theo mắt nhìn của bà, Toey không phải là người thích hợp với Phop, Phop không yêu nó!"
Tôi nghe vậy xong, hơi sửng sốt, nhưng vẫn nở nụ cười ngay lập tức. "Bà đừng lo lắng quá, nếu chỉ đơn giản là kết thông gia thương mại thì Phop sẽ không quan tâm tới tiệc đính hôn lần này..Kể ra anh ấy cũng quan tâm cảm nhận của Toey lắm ah.."
"Bé ngốc, Những gì cháu thấy được chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, đứa nhỏ này, bà đã nhìn thấy nó từ nhỏ đến lớn, rất hiểu rõ tính tình của nó.. Thực ra thì từ lúc các cháu mới bước vào biệt thự thì ta đã chú ý rồi, Phop vẻ mặt của nó tuy bỉnh thản không biến đổi vẫn chuyện trò vui vẻ với người quen của nó, nhưng ánh mắt thì lại vô thức luôn dõi theo cháu, thì bà biết, cháu đã thật sự chiếm một vị trí ở trong lòng nó rồi"
Ngón tay tôi run rẩy, cả trái tim cũng vô thức reo mừng nhảy nhót, đập rất mạnh.
"Bà à, Phop anh ấy… sẽ không thích cháu đâu, bà đừng nên nghĩ vậy". Giọng nói của tôi có chút yếu ớt.
"Suy nghĩ của bà có đúng hay không, thì hãy để thời gian chứng minh tất cả, bà chỉ là lo lắng, dựa vào tính của Phop, nó sẽ không dễ dàng buông tay, sợ làm Toey đau lòng. Tuy rằng bà không thích Toey lắm, nhưng dù sao nó cũng yêu Phop thật lòng.. Haiz!" Bà khẽ thở dài,
"Ngày hôm này quả thực làm bà khó xử, một người là Phop, một người là Mike, cả hai đều là những đứa cháu mà bà yêu thương, nhưng mà cháu thì chỉ có một!"
"Bà à…"
Tôi nhẹ nhàng kéo tay bà, dịu dàng nói. "Cháu biết bà thương cháu, coi cháu như là người một nhà à, nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được..Bà đừng lo sau này cháu sẽ thường xuyên tới thăm bà…"
"Được rồi, nếu đây là lựa chọn của cháu, ta cũng không thể nói can thiệp vào được, chỉ là…" Trên trán bà có một chút tò mò.
"Lẽ nào cháu một chút cảm giác cũng không có đối với Phop sao. ?"
Trong phút chố đáy mắt tôi chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn bà, một lúc lâu sau, mới cười. "Bà à, người cháu yêu là Mike.."
Bà sau khi nghe vậy, gật đầu.
"Bà hiểu rồi… Chỉ mong thật là như vậy."
"Bà à, sự việc không phức tạp như bà nghĩ đâu, lúc trước Phop dẫn cháu về đây chỉ đơn giản là để cháu đánh đàn cho bà nghe, chỉ như vậy." Tôi đứng dậy đi qua bên cạnh bà, thì đột nhiên người hầu đang bưng nước đi tới va trúng..
"Toang !" Là tiếng đổ bể của khay ly trên tay người hầu rớt xuống...Làm bẩn cả âu phục của tôi..
"Ôi ôi, xin lỗi, công tử, tôi không cố ý…" Người hầu thấy đồ của tôi bị rượu làm bẩn, thì sợ hãi lắp bắp nói..
Mike và Toey thấy liền tiến đến.
"SISI!" Mike kéo tôi qua, khẩn trương hỏi thăm: "Em có bị thương hay không?"
"Sira, đồ của anh bẩn hết rồi". Toey hét lên.
"Tôi, tôi xin lỗi..Tôi thực sự không nhìn thấy"
"Được rồi, được rồi…" Tôi nhẹ nhàng nói cười cười. "Tôi cũng không có bị thương, chỉ là đồ bị bẩn thôi.."
"Được rồi, Toey!" Bà mở miệng: "Không phải tối hôm qua cháu có một bộ y phục của Phop nhưng giao nhầm size sao...Bà thấy có vẻ như Sira mặc được đó.. Cho cháu ấy mượn thay đi..Để người ngoài nhìn thấy rất kì.."
"Sisi, anh với em đi thay quần áo". Mike nhẹ giọng nói, "Toey, bộ đồ đó ở đâu.."
"À, để em dẫn anh ấy đi thay cho, Người kia vẫn đang chờ anh nói chuyện kìa". Toey vội vàng nói.
Tôi nghe xong, cười nhẹ, "Chỉ là thay đồ thôi, em lớn rồi em tự mh đi được..Mike anh đi đi..Còn cô hôm nay cô là nhân vật chính..Cô cũng đi tiếp khách đi.."
Toey nghe vậy gật đầu một cái,
"Vậy được rồi, bộ đồ đó tôi để ở trong phòng ngủ trên tầng bốn, anh trực tiếp đi lên đó thay là được ".
Tôi gật đầu.
"Bà ơi, con đi thay đồ một lát nhé.."
Bà mỉm cười gật đầu.
Tất cả đều bình thường trở lại, chỉ có Phop ở đằng xa vẫn đang nhìn chăm chăm bên này..Nhưng ánh mắt đăm đăm kia vẫn không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì…
****
Đẩy cánh cửa phòng ngủ trên tầng bốn ra, mùi hương bên trong thoang thoảng toả ra..Là hương hoa...Căn phòng được thiết kế cầu kì, sang trọng..Bộ âu phục mà Toey nói đang được đặt ngay ngắn trên giường..Tôi vội đóng lại cửa rồi đi tới cầm lấy bộ âu phục...
Ngón tay chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo ra...Từng chút từng chút một rơi xuống sàn nhà..
Tôi cúi người cầm lấy bộ âu phục lên đang tính mang vào thì..
"Người đẹp như vậy, để đồ đạc che mất thì thực là đáng tiếc…" Giọng đàn ông trầm thấp vang lên..
Cả người tôi run lên, ngước mắt nhìn ra sau, nhất thời cứng người...
Tôi vội cầm chiếc áo vừa cởi lên che đi phần thân thể của mình...
"Anh vào đây làm gì vậy...Đi ra ngoài.."
Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thấu lòng tôi...
"Sao vậy? Em sợ sao?"
Phop vẫn cười, bước từng bước một lại gần tôi, cứ mỗi một bước càng tới gần,Tôi lại cảm nhận được sự hoảng sợ rõ ràng hơn..
Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người anh ta dần dần bao phủ lấy tôi...
Phop cúi người xuống..
"Em đang ở trong phòng của tôi..Em có ý gì" Hơi thở cộng tiếng nói trầm của anh ta quét qua bên môi tôi, khiến toàn thân tôi nổi da gà…
"Tôi, tôi không có!" Tôi cực kỳ sợ hãi..
"Đồ của tôi bị bẩn, chỉ lên đây để thay đồ thôi..." Tôi nói một cách khó khăn, để phòng nhìn hắn..
"Vậy sao?"
Phop như là rất có hứng thú nghe tôi nói, ngón tay khẽ lấy cái áo mà tôi đang nắm trong tay ra..: "Tôi tới giúp em thay đồ…"
Phop cười với vẻ vô cùng thoải mái, ngay cả giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước, trở nên cực kỳ dịu dàng...
Tôi biết, ngữ khí anh ta càng dịu, thái độ càng bình tĩnh, thì sự nguy hiểm càng lớn..
Phúc chốc giương mặt tôi trở nên tái nhợt, tôi cố kìm nén sự sợ hãi trong lòng, mở miệng run run nói:
"Không, không cần đâu.. hôm nay là tiệc đính hôn của anh, Toey nhất định đang tìm anh, anh… anh mau đi ra đi."
Lúc này tôi thực sự rất mâu thuẫn, dù mong muốn có người đi lên để giúp, nhưng lại không muốn để người ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Giờ phút này nếu để Mike nhìn thấy thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch..
"Sao em có vẻ run rẩy vậy?" Thân thể anh ta áp sát vào gần tôi, cảm giác ngợp thở tăng dần..
Tôi lắc đầu, trừng to mắt nhìn thẳng vào Phop, không dám hành động gì thiếu suy nghĩ.
Dáng vẻ bất lực của tôi chọc cười anh ta..
"Qua đây!" Giọng nói uy quyền lên tiếng
Có ngốc mới nghe theo lời anh ta lần nữa..
Tôi không nói một lời, cầm áo chạy thẳng tới trước cửa, bàn tay đang cầm lấy tay nắm cửa thì..
"Cạch" !
Cánh cửa trong nháy mắt đã khóa lại, toàn bộ hy vọng của tôi tiêu tan..
Chân tôi mềm nhũn, quay đầu lại, nhìn thẳng vào cặp mắt đen của Phop...Trên tay anh ta đang cầm chiếc mót điều khiển từ xa..Thấy tôi nhìn anh ta liền ném chiếc mót xuống giường, cười lạnh một tiếng, từng bước từng bước đi đến bên người cạnh tôi..
"Anh mở cửa, thả tôi ra ngoài!"
Tôi bị tiếng bước chân doạ..
Vòng eo bỗng bị hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy.
"Vô dụng thôi, em có gọi khản cổ thì người bên ngoài cũng chẳng nghe thấy đâu…" Phop từ phía sau ôm lấy tôi, lưng tôi tiếp xúc với bờ ngực rắn chắc...
"Cần gì phải run như vậy? Người của em đã sớm thuộc về tôi, tôi muốn thế nào, ở đâu em đều không thể cự tuyệt, không phải sao?" Phop cúi đầu xuống, giọng nói khẽ lướt qua tai tôi..
"Anhhh quá đáng!" Tôi rốt cuộc không nhịn được nói to, rồi xoay người đấm vào vòm ngực như rắn chắc của anh ta.
"Phop, anh là đồ điên! Tôi không muốn ở chung với tên điên , thả tôi ra! Thả tôi ra !"
Càng bị đánh ngược lại anh càng ôm chặt hơn
"Em xem này tay em đều đỏ hết lên rồi, có đau không?
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt,Mệt mỏi nói:
"Phop… xin anh buông tha tôi, xin anh thả tôi đi…"
"Muốn ra ngoài? Được thôi, tôi hỏi em, có cùng Mike hủy hôn hay không?"
Tôi mở to hai mắt, lắc đầu,
"Tôi, tôi sẽ không rời xa anh ấy lần nữa.."
"Vậy thì thực đáng tiếc..Tôi thực sự rất muốn thả em ra, nhưng em lại bắt tôi sử dụng hạ sách..Là do em ép tôi..."
Tôi còn chưa có phản ứng, thì đã bị Phop bế đặt lên giường...
Tôi sợ hãi đến nên liên tục lùi về phía sau.
Phop nhìn tôi từ phía trên xuống, miệng nở nụ cười...Ánh mắt dần thay đổi, trở nên tham lam hơn..
"Phop, anh từng nói anh không thích ép buộc người khác mà… Van anh, buông tha tôi đi…" Tôi thấy anh ta tháo cà-vạt, sau đó là áo sơ-mi , hô hấp trở nên gấp gáp…
"Tôi quả thực không thích ép buộc ai…"
Phop cởi khuy áo..
"Nhưng đáng tiếc… Em là người đầu tiên khiến tôi phá lệ, tôi đã cho em cơ hội rồi, là em cự tuyệt, đừng trách tôi…"
Vừa nói, anh ta vừa tiến tới như con hổ rình mồi...
Tôi vẫn không ngừng lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào góc giường, không thể lùi thêm được nữa…
Thân thể to lớn của Phop bao phủ thân hình bé nhỏ của tôi..Cánh tay rắn chắc vòng qua bên hông, hơi thở quấn quanh vành tai đỏ ửng của tôi...
Cả người tôi run lên:
"Chúng ta không thể như vậy…"
Tôi không hể một lần nữa có lỗi với Mike, có lỗi với Toey.
"Cơ hội cuối cùng của em đã không còn nữa, Sisi của tôi… Tôi sẽ không tha cho em."
Phop giựt phăng mảnh áo cuối cùng che chắn trên người tôi..Dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể tôi hoàn toàn phơi bày...
Nụ hoa run rẩy, anh ta đột nhiên cười, cúi đầu xuống, chiếm lấy...
"Đừng…" Toàn thân tôi run rẩy, nhưng không có cách nào ngăn cản được sự bá đạo cuồng dã này, chỉ có thể mắc anh ta tuỳ ý gặm nhấm da thịt cùa mình..
"Thân thể của em chỉ có tôi là hiểu rõ nhất… Em căn bản là cần tôi…" Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mê hoặc bên tai tôi, anh ta lần nữa trêu chọc vuốt ve khiêu khích ngọn lửa nhỏ trong người tôi...
"Không…" Hơi thở của tôi càng lúc càng trở nên khó khăn, hơi thở hổn hển, trở nên vô lực.
Phop đúng là cao thủ , tôi làm sao có thể chống lại được. Đối với những nơi nhạy cảm trên cơ thể tôi, Phop đều rất quen thuộc, từng chút từng chút một khiến cơ thể của tôi càng lúc càng nóng, cảm giác tê dại trong cơ thể từ từ che lấp lý trí trong đầu tôi.
Không, tôi không thể như vậy.
Phop bỗng dưng cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của tôi, rồi dùng một giọng điệu dịu dàng chậm rãi nói nhỏ:
"Em đẹp lắm...Nên chỉ có thể là của tôi"
Bàn tay không yên phận của Phop liên tục di chuyển..Bàn tay có lửa đánh gục ý chí của tôi...
Phop đứng dậy dọn dẹp luôn chướng ngại còn vướng trên người mình...Vừa làm vừa nói..
"Em càng phản kháng thì càng thôi thôi ham muốn của tôi.."
Sau khi xong Phop ko đợi chờ sự thích ứng của tôi thì anh ta nhấc lưng tôi, đâm thẳng vào cơ thể tôi.
Cơ thể tôi như thể bị xé rách...Vô thức siết chặt..
"Nào..Em thả lỏng mọt chút..Cơ thể em khít quá nếu không thả lỏng sẽ đau đấy.."..Nói rồi anh ta nhịp nhàng theo cường độ..Bàn tay vẫn ko quên tiếp tục nhả lửa trên người tôi...Tôi hoàn toàn bị đánh gục...Khoái cảm liên tục kéo tới...Cặp mắt vẫn đục vì dục vọng..
Tôi ko hiểu cảm giác này là cảm giác gì...Nhưng khi Phop đi vào cơ thể tôi thì tôi chợt cảm thấy hạnh phúc...Tôi không thể diễn tả rõ được cảm xúc của mình...Không biết gọi tên...Chỉ biết là bản thân mình cũng vô thức như hưởng thụ...
Đang chìm đắm trong hoang lạc thì người trên bỗng dừng lại...Cảm giác lạc lõng khiến tôi mở mắt...Vừa thở vừa buộc miệng nói..
"Đừng"...
Phop lướt nhẹ cánh môi mình lên môi tôi...tham lam mút lấy...
"Làm sao..Đừng gì..."..Anh ta nói nhưng bàn tay vẫn không ngừng di chuyển..Từng ngọn lửa trong người như muốn thiêu đốt tôi...
"Đừng dừng lại.."..Tôi yếu ớt thốt lên..
"Van xin tôi...Nói tôi hãy muốn em đi..Nhanh..."..Phop ra lệnh
"Xin Anh ..."..
"Tốt.." ...Vừa dứt lời...Phop liên tục chìm sâu...Hai cánh tay tôi vô thức ôm lấy cổ Phop...Cả hai say đắm trong biển tình....
Một hồi hoan ái qua đi...
Tôi nằm cuộn lại trên giường, da thịt vốn trắng trẻo giờ lại hiện lên dấu vết nhiều vấu vết hoan hoái...
Phop chậm rãi mặc quần áo vào...Chiếc áo sơ mi màu đen chỉ cài hai khuy, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, trong ánh đèn càng làm tăng thêm sự quyến rũ đến nao lòng..
ns 18.68.41.175da2