Không ngờ cậu ta lại lớn gan đến thế, không những dám đối đáp với mẹ hắn, mà nói chuyện với bà hắn cũng theo kiểu không hề e dè như thế. Người này … ngược lại khiến hắn càng lúc càng thấy hứng thú.334Please respect copyright.PENANAq8L5c9NtU0 Tiếng đàn êm dịu cất lên, đôi tay tôi lướt trên phím đàn một cách thành thục và điêu luyện... Những âm thanh tuyệt diệu vang lên theo cử động của những ngón tay tôi Tiếng nhạc du dương..Phop ngồi trên sofa, ánh mắt có chút kinh ngạc. Hắn vốn nghĩ, người này, nếu đàn thì sẽ đàn một bài nào nổi tiếng , không ngờ cậu ta lại chơi một khúc nhạc êm dịu nhưng lại có thể rung động lòng người thế này … Dưới sự điêu luyện của tôi, khúc nhạc như dòng nước mềm mại uyển chuyển đang chậm rãi trôi. Nhìn qua bà của hắn, có lẽ bà cũng không ngờ đến, vẻ không hài lòng trước đó dần biến mất .. "Bà ơi, có thích không?" Phop nhỏ giọng hỏi. Bà lão lại phản ứng ngay, lập tức mở mắt, đập tay xuống giường… "Này, cậu kia…" Lão phu nhân gọi lớn. Tiếng đàn lập tức dừng lại. "Lão phu nhân, việc gì vậy?" Tôi quay đầu lại.. "Cậu đang đàn rốt cuộc là bài gì vậy ? Ta chưa từng nghe qua." "Lão phu nhân, thế bà muốn nghe tác phẩm của ai?" Tôi bình thản nói: "Beethoven? Hay là Josef Suk hay là.. "Dừng ." Lão phu nhân nhíu mày cắt ngang lời tôi: "Những tác giả mà cậu nói đến, ta muốn nghe lúc nào cũng được." "Vì vậy cháu mới đàn một khúc nhạc mà lão phu nhân chưa từng nghe!" Tôi chậm rãi nói. Hả? Lão phu nhân không ngờ bản thân lại bị một cậu nhóc này làm cho giật mình. "Nếu vậy thì bà có nghe tiếp hay không?" Tôi dừng lại hỏi Lão phu nhân, đồng thời vô thức nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh. Bắt gặp cặp mắt đen của anh ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt mang theo một chút ý cười.... Vẻ mặt này của anh ta làm tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng, tôi cư xử với bà của anh ta như vậy, tại sao anh ta lại không tức giận? Lão phu nhân thấy tôi nhìn , im lặng một chút, sau đó bất chợt hỏi một câu: "Nghe thì phải nghe thôi, nhưng mà bài mà cậu đang đánh có tên là gì..? Muốn ta nghe thì phải cho ta biết tên của nó chứ...!!" Tôi quay đầu lại, ngón tay đặt lên phím đàn, cúi đầu mang một chút xúc động. Bài nhạc này có tên là "Only One Word ", bài này do chính con viết lời.. (Chủ sốp quá luỵ bài này nên bỏ vào luôn nha mn 😂😂😂) Lão phu nhân vừa nghe, thì vẻ mặt mừng rỡ. "Cậu bé, cậu còn có thể viết lời nhạc được hả ?" Tôi không nói, chỉ gật nhẹ đầu thay câu trả lời. Tiếng đàn lại vang lên lần nữa, lần này lão phu nhân như nghe rất chăm chú, chắc do tác động của tiếng đàn, tâm tình của bà cũng trở nên tốt hơn, trong phòng im ắng lạ thường, chỉ có tiếng nhạc vang vọng.. Thế nhưng ánh mắt Phop lại tỏ ra khó chịu...Anh ta nhìn tôi... " Anh nhìn gì thế ?" tôi khó chịu hỏi.. Căn phòng rộng lớn chỉ vang lên giọng nói của tôi. "Thời gian này em phải ở lại đây và đàn cho bà nghe mỗi ngày !" Phop ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, mang theo chút thờ ơ. "Lão phu nhân, bà ấy khống có thích em!" Tôi nói nhỏ vs anh ta. Phop đan hai tay vào nhau. "Bà ko có ghét em đâu, ngược lại em là người đầu tiên có thể làm bà tĩnh tâm lại được.." "Anh không thể bắt buộc em như vậy, bởi vì em không phải là người giúp việc hay vú nuôi của anh!" Tôi nhíu mày, giọng nói bất mãn. "Lại đây nào !" Phop không hề nổi giận, chỉ là duỗi bàn tay ra phía trước, giọng nói trầm lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép người khác từ chối. Tôi nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt, do dự Bàn tay này có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người, nhưng đối với tôi nó lại xa vời.. Phop từ tốn nhìn và chờ đợi, nhìn tôi không hề chớp mắt, tay vẫn duỗi ra như vậy, như đang thách thức sự do dự của tôi.. Dưới cái nhìn này, tôi chỉ cảm thấy tâm thần bất định, bản năng muốn né tránh, nhưng cuối cùng tôi cũng phải thỏa hiệp! Tôi thở dài, nhẹ nhàng bước đến, để bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay mạnh mẽ của anh ta… Phop nắm bàn tay nhỏ bé của tôi, trên môi vẽ lên một nụ cười mỉm, sau đó liền lập tức thu cánh tay lại, tôi theo thuận thế ngã vào vòng ôm ấm áp của hắn… Mùi hương thơm lan tỏa… "Only One Word của em là viết cho ai?" Anh ta nhìn vào thẳng vào gương mặt vô cùng tuyệt mỹ của tôi, cặp mắt lộ vẻ nghịch ngợm, mê hoặc người khác.. Tôi cụp mắt xuống, dường như thừa biết bản thân không cách nào thoát ra khỏi cái ôm này, nên cũng không thèm giãy dụa... Chiếc cằm bị bàn tay thô ráp nâng lên, ngón tay vuốt ve quyến luyến.. "Bài nay em chỉ mới viết gần đây thôi...Viết theo cảm xúc bản thân..Không viết cho ai cả ?" Đôi mắt đẹp của tôi nhìn về phía Phop, nhẹ nhàng nói... "Nhưng mà đây là việc riêng của em, anh muốn biết để làm gì…" "Việc riêng sao?" Phop cười nhìn tôi. "Ý của em là tôi không nên biết chuyện này ư?" "Đúng vậy !" Anh ta sẽ không bá đạo đến mức chiếm đoạt luôn tâm tư của tôi chứ? "Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai em không được đàn bài này nữa, sáng tác và viết lời một bài khác!" Phop buông tay giữ cằm tôi ra, trong cặp mắt đen hiện lên vẻ đùa bỡn. Tôi sửng sốt, đôi mắt trong veo bất mãn "Phop, anh đùa à, muốn sáng tác một bài hát cần phải có thời gian và cảm hứng..Đâu phải muốn là viết được..Vả lại anh có quyền gì cấm em..?" "Vậy em muốn đóng phim cả đời à?" Ngón trỏ của anh ta ám muội lướt qua đôi môi của tôi, khiến tôi run rẩy: "Nếu như tôi vui , em không chỉ trở thành người có tiếng trong diễn xuất, mà có thể tiến thêm trong lĩnh vực ca nhạc nữa !" Giọng nói dịu dàng ấm áp giống như rượu, khiến người nghe say đắm.. Không khí phảng phất sự dụ hoặc, khiến người khác không thể không nhìn thẳng vào, không cách nào phản kháng cũng như không thể thở được.. *** Buổi tối, tại phòng riêng.... " Làm ca sĩ sao.." Tôi giật mình một chút, rơi vào suy nghĩ ... Sao tôi lại không muốn chứ? Là người hẳn ai cũng cơ lòng tham của riêng mình. Sau khi đánh mất tình yêu, sự nghiệp là toàn bộ cuộc sống của tôi Chỉ có điều… Người đàn ông này thật lòng muốn giúp tôi sao? Đôi mắt hiện lên chút ngờ vực, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen như cười như không trước mặt. Trong nháy mắt, tôi tự dưng lại thấy hoang mang… "Bé con ơi !" Tiếng gọi dần như lơn hơn, giống như có thể làm cho tất cả mọi người trong biệt thự giật mình, lo lắng. Ngay sau đó, là tiếng người hầu chạy nhanh đến... "Cốc cốc cốc!" Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập không ngừng... Tôi ngồi trên giường, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đến khi tiếng bước chân ầm ĩ cùng tiếng đập cửa điên cuồng thì tôi mới vội vã đứng dậy chạy ra mở cửa. Cửa mở, Bella đứng ở trước với vẻ mặt tức giận... Tôi giật mình... "Chào phu nhân…" Tôi run rẫy chào. Balla cau mày tỏ vẻ không hài lòng. "Cậu đúng là người rất vô tư nhỉ? Chẳng lẽ không nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ bên ngoài sao?" Hả? Tôi giật mình sửng sốt một chút, đi ra cửa mới nghe mơ hồ có tiếng kêu gào, sự cách âm của căn phòng rất tốt, bởi vậy nên tôi hầu như không nghe thấy được gì. "Là tiếng của Lão phu nhân sao ?" "Bà đang gọi cậu, cậu đi đến phòng của bà đi!" Bella lãnh đạm nói. "Gọi tôi sao?" Tôi khó hiểu nên trợn tròn mắt nhìn, hỏi nhẹ: "Lão phu nhân có chuyện gì vậy ạ.. ?" "Có chuyện gì sao..Đang lẽ chuyện này tôi nên hỏi cậu mới đúng !" "Hôm nay cậu đã cho bà nghe bài gì mà đến tối mắt bà vẫn đỏ, bây giờ thì la hét đòi nghe đánh đàn . Bình thường dù bà hay gây chuyện vô cớ, nhưng không giống hôm nay, làm cả nhà không thể ngủ yên được!" Bà ấy xổ một tràng dài làm tôi hoảng sợ, nên than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi phu nhân, bây giờ tôi sẽ nhanh chóng đi xem bà thế nào." Nói xong, tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. "Chờ một chút." Bella gọi tôi lại. Tôi quay đầu... Bella đi lên phía trước, lạnh lùng nói: "Ta không biết rốt cuộc con trai ta coi trọng gì ở cậu , thế nhưng ta nhất định phải nhắc nhở cậu một điều. Nếu hiện giờ cậu đang bên cạnh nó, ít nhất phải biết điều hầu hạ nó cho thật tốt. Lúc này nó đi đâu còn chưa trở về mà sao cậu lại có thể đi ngủ sớm như vậy? Việc này hoàn toàn không coi nó ra gì !" Trong lòng tôi thấy bực bội, người đàn bà trước mắt này nói làm lòng tôi vô cùng khó chịu, vì vậy liền nhẹ nhàng nói lại: "Phu nhân, bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ là theo ý Phop đến để đàn cho Lão phu nhân nghe...Còn nữa, tôi cũng không có ý muốn trèo cao với ai cả...." "Suy nghĩ này rất tốt, bởi vì dù cho cậu có nghĩ gì thì cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi!" Bella lãnh đạm nói: "Những người giống như cậu, làm việc trong làng giải trí, làm sao có tình yêu chân thành được? Các người muốn gì, tất nhiên ta biết rất rõ, cho nên cậu phải biết rõ thân phận của mình. Ở tại đây, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng tuyệt đối không được phép xảy ra, chỉ có những người môn đăng hộ đối giống Kang Nhi mới có khả năng trở thành người của gia tộc ta !" Lời nói của bà ta lạnh như băng, vang vọng, gây sự chú ý của người hầu. Tôi nắm tay lại, cố nén cơn giận trong lòng , hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bella, nói: "Phu nhân, tôi xin được nhấn mạnh với bà một lần nữa, tôi hoàn toàn không có hứng thú đối với con trai bà, càng miễn bàn tới việc phải gia nhập vào đây." Tôi nói một hơi, đang định nhấc chân muốn đi, nhưng chợt nhớ ra nên quay lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, Phu nhân, tuy là bà đối với người trong làng giải trí rất có phản cảm, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà, đây cũng là một loại công việc, chúng tôi cũng cần nỗ lực của bản thân mới có thể vươn lên, công việc thì không phân biệt sang hèn, ngay cả người làm vệ sinh ngoài đường cũng vậy!" Những người có tiền thường là vậy...Đánh giá một con người qua gia thế. Tôi không có tư cách vào sao? Thực sự là buồn cười, có cho tôi vào thì tôi cũng sẽ không vào. Có một người mẹ chồng như vậy, cuộc sống sau kết hôn sẽ đau khổ thế nào. Tôi rời đi bỏ lại Bella sắc mặt trở nên trông khó coi dưới ngọn đèn.. "Bé con ơi…" Lão phu nhân lớn tiếng gọi, ngay khi nhìn thấy tôi thì lập tức im bặt, khuôn mặt đang vốn buồn bã liền chuyển sang vui mừng, lập tức nói: "Cháu làm gì mà đi chậm vậy, ta gọi cháu lâu như thế, sao giờ cháu mới đến? Có phải cháu cũng như bọn hò đều ghét ta không?" Đám người phụ việc bên cạnh nghe vậy, đều sợ hãi, vội vã nói: "Lão phu nhân, chúng tôi đâu có ghét bà đâu ạ..…" "Hừm, còn nói không ?Thế thì tại sao nãy giờ ta gọi thằng bé , tại sao các ngươi lại không kêu người đi gọi nó đến cho ta?" Lão phu nhân tức giận, quát to. Đám người hầu đều không biết phải nói làm sao.. "Lão phu nhân, cháu đã tới đây rồi, bà đừng giận họ nữa nhé, giờ đã khuya rồi, bà như thế thì mọi người sẽ không ngủ được" Tôi tiến đến gần bà, nhỏ giọng an ủi. Cửa phòng đều mở hết ra, mà bà lại ta to như thế..,cả ngôi nhà không nghe thấy mới là chuyện lạ. "Ta còn không biết tính cô con dâu của ta sao? Nó ngủ rất tỉnh, một chút tiếng động cũng sẽ làm nó thức giấc, có liên quan gì tới việc ta gọi cháu chứ!" Lão phu nhân phân bua nói, rồi giơ tay kéo tôi lại gần bà, sau đó quay sang nói: "Được rồi, các ngươi lui xuống đi, bé con sẽ đây với ta.. hiện không cần các ngươi nữa, các người muốn đi đâu thì đi đi !" "Lão phu nhân, việc này…" Đám người hầu lo lắng nhìn nhau, không dám rời đi. "Thế nào? Bây giờ lời ta nói các người ko nghe? Ko đi ta sẽ đánh đó.." Lão phu nhân nói, liền quay sang với lấy cây gậy. Tôi kinh hãi, vội vàng đoạt lấy cây gậy, thở dài nói: "Mọi người hãy đi nghỉ đi, tôi sẽ chăm sóc bà cho...Mọi người đừng lo.." Đám người hầu lúc này mới yên tâm rời khỏi. Llão phu nhân nhìn tôi, nhíu mày. "Hay thật, không nghĩ ra là một cậu bé nhỏ như này mà bọn họ lại nghe lời na ." Tôi nhìn bà, khẽ thở dài, đem cây gậy để sang một bên, sau đó ngồi xuống, cất lời nói "Lão phu nhân à." "Đợi một chút!" Tôi vừa định nói thì bị Lão phu nhân ngắt lời, nhíu mày hỏi: "Vì sao cháu gọi ta là Lão phu nhân?" Lời nói của bà làm tôi kinh ngạc. "Là bà muốn cháu gọi như thế, khi trưa con gọi bà là bà, thì bã nồi giận vs cháu nên cháu đổi sang kêu là Lão phu nhân ạ.." Lão phu nhân hít sâu một hơi, nhìn tôi với nói: "Thằng nhóc này sao lại nói năng không lễ phép như v cơ chứ ? Giờ trở đi cháu phải gọi ta là bà có nghe chưa..? Như vậy mới là một đứa trẻ lễ phép..?" "Bà sao ?" Tôi kinh ngạc nhìn bà, khó hiểu hỏi : "Nhưng khi trưa.... "Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ! Bây giờ ta đổi ý, muốn nghe cháu gọi bà, có được không ?" Lão phu nhân lại cất cao giọng, nhìn tôi nói. "Dạ được chứ ạ, vậy cháu sẽ gọi bà là bà, bà đừng nói lớn như thế..Mọi người sẽ dậy nữa ạ.." Tôi vừa sợ vừa buồn cười giơ hai tay lên đầu hàng. Những người đến tầm tuổi này.., tuổi càng cao sẽ càng sợ cô đơn, giống như lão phu nhân này, sở dĩ bà hay quấy rối như vậy chỉ là để lôi kéo sự quan tâm của người khác mà thôi.." "Ừ, vậy cũng được." Lão phu nhân vui vẻ gật đầu, tựa người vào đầu giường, giơ tay chỉ vào chiếc đàn cách đó không xa "Giờ ta muốn nghe đàn, cháu có thể đàn cho ta nghe." Tôi nhẹ giọng nói: "Bà ơi, bây giờ đã khuya lắm rồi, hơn nữa hôm nay cháu đã đàn cho bà nghe cả buổi chiều rồi, bà nghe chưa đủ hay sao ạ..???" "Bài cháu đàn nghe hay như vậy, ta đương nhiên nghe chưa đã. Là cháu không muốn đàn cho ta nghe sao?" Lão phu nhân bất chợt buồn bã.. "Ko phải vậy đâu ạ.., Thôi được vậy bây giờ bà thích nghe bài gì thì cháu sẽ đàn cho bà nghe nhé..." Tôi thực sự không thể làm gì khác hơn là làm theo ý muốn của bà.. Trên mặt Lão phu nhân tỏ vẻ vui mừng, vội vã nói: "Chính là bài mà hôm nay cháu đàn cho đó, nó rất hay, lại rất lãng mạng. Ta vừa nghe là nhớ lại những kỉ niệm khi ở vs ông của Phop…" Nói tới vẻ tươi vui trên mặt bà dần biến mất, đôi mắt mơ hồ mang một chút đau thương. "Chỉ đáng tiếc, ông trời lại kéo ổng đi trước bỏ lại một bà lão như ta ở lại trên đời này." "Bà…" Tôi cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao hôm nay bà thích nghe bản nhạc đó hết lần này đến lần khác, hơn nữa mỗi lần nghe xong cặp mắt đều đỏ hoe.. "Xem bà già như ta này, làm sao lại nói với cháu những điều này chứ? Nào nào, ta muốn nghe, còn nữa, giọng hát của cháu cũng rất hay. Bé con à, ta từng nghe nhiều người hát lắm, nhưng ta thích giọng hát của cháu nhất." Lão phu nhân lại nở nụ cười tươi, vẻ mặt hiền lành đáng mến.. Trong lòng tôi chợt thấy ấm áp. Tôi không có bà nội, thậm chí cũng chưa từng cảm nhận được tình thương của bà nội. Từ lão phu nhân này, không ngờ tôi lại cảm thấy thân thuộc như chính bà nội của mình, tình cảm ấm áp trong lòng tựa như dòng nước chầm chậm chảy qua… "Vâng ạ, bây giờ cháu lại đàn cho bà nghe nhé ." Tôi đi tới bên ngồi lên ghé.. quay lại khẽ mỉm cười nhìn Lão phu nhân, tôi chậm rãi mở nắp đàn ra…Từng ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, mang theo sự thành thạo cùng… một chút cô đơn. Tôi hát lại nhiều lần, trong khoảnh khắc Lão phu nhân nhắm mắt lại, mí mắt rung động, có thể thấy bà đang chuyên tâm nghe... Không biết qua bao lâu, tiếng đàn từ từ ngừng lại, nốt nhạc cuối mang theo một chút hồi tưởng. Tiếng vỗ tay vang lên ở đằng sau… Tôi quay đầu muốn cảm ơn bà nội đã khen, nhưng không ngờ người vỗ tay lại là Phop! Thân thể anh tuấn của anh ta nghiêng người tựa vào cánh cửa, nheo mắt lại, vẻ mặt thâm trầm bên môi cũng lộ ra nét cười "Bản nhạc này rất hay phải không." lão phu nhân nhìn Phop hỏi.. "Dạ phải, bài này nghe rất hay" Đôi mắt Phop sắc bén, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sáng lấp lánh của tôi mang theo một chút ca ngợi. Lão phu nhân vỗ tay, kéo tôi lại nói: "Thấy không, cho tới bây giờ Phop chưa bao giờ khen ngợi một người nào đâu đó. Bé con à, cháu là người đầu tiên." Vẻ mặt tôi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh nói: "Anh vào bằng cách nào? Sao như ma đi ko có tiếng động gì hết vậy..Tính hù chết người ta à…" Đôi môi mỏng của Phop cong lên: "Thấy em tập trung như vậy, sao tôi lại nỡ làm phiền e chứ? Tôi tới đây là muốn nói đã khuya lắm rồi nên đi ngủ thôi!" Tôi chống lại đôi mắt đen như cười của anh ta, thản nhiên hỏi bà..: "Bà, bà còn muốn nghe bài gì nữa ko, cháu đàn cho bà nghe." Lão phu nhân dường như không nhìn ra vẻ mặt trốn tránh của tôi, nên nói "Bé con à, hôm nay cháu theo bà lão ta cả ngày cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi." "Bà." "Ngoan nào, ta biết cháu quan tâm tới bà lão này, đêm nay làm cháu vất vả rồi, đi ngủ sớm một chút, thức đêm không phải là thói quen tốt." lão phu nhân vừa cười vừa nói. Tôi cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái. "Bà nội, ngủ ngon!" Phop chủ động nói lời tạm biệt với bà nội, sau đó liền kéo theo cổ tay của tôi rời đi... "Được rồi, các cháu đi nghỉ ngơi đi." lão phu nhân vẫy tay thoả mãn... *** Phop nheo đôi mắt , nhìn thật kỹ người trước mắt, cánh tay dài vươn ra, nâng chiếc cằm trơn bóng của tôi lên. Tôi giật mình, nhưng chỉ là trong chớp mắt, đã liền biến mất… Thần thái trong mắt tôi, mờ mờ ảo ảo..Không thể nắm bắt Phop chỉ cần nhìn thấy người này, trong lồng ngực liền bắt đầu tràn ngập sự hưng phấn.. Sau một phút, bóng dáng cao lớn của Phop đổ xuống. Cái miệng nhỏ nhắn bị anh ta bắt được, nụ hôn nóng bỏng chiếm đoạt, dần dần cắn nuốt tôi… Nụ hôn ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt qua nhưng trong nháy mắt trở nên nồng nàn say đắm… Tôi không phản kháng, mặc cho cánh tay anh ta tùy ý ôm lấy, ngửa đầu lên, vô thức đón nhận sự chiếm đoạt vô cùng kịch liệt của anh ta. Ngay khi tôi sắp không thở nổi nữa, thì Phop rốt cục thả tôi ra, cặp mắt đen thâm sâu mang theo một tia quyến luyến không muốn rời, nhưng lại lộ ra sự ham muốn nhiều hơn. Bàn tay vừa rồi vốn ôm lấy cằm tôi liền lướt đi, ngón tay khẽ lướt qua theo gò má mềm mại di chuyển xuống cổ.. "Hầu hạ tôi tắm!" Phop khẽ cười ra tiếng. Cả người tôi khẽ run lên một chút, khẽ giơ tay cởi chiếc áo sơ mi của người trước mặt..Cầm chặt áo sơmi trong tay lơ đãng nhìn qua một chút.. lúc này mới để ý thấy có một mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ, rất khác với mùi của ai đó thường hay dùng.. không khó đoán lắm mùi hay không phải mùi của anh ta …Lồng ngực không khỏi nổi lên sự buồn bực không hiểu được... Áo sơmi trong tay bị bàn tay của anh ta giật lấy, Phop phát hiện sự khác thường trên gương mặt tôi, liền lập tức ném áo qua một bên. "Còn không tiến đến?" Phop quay đầu nhìn tôi.. Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh ta đi vào phòng tắm, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đi vào trong. Trong bồn tắm lớn, mặt nước dập dờn, hai người trong tư thế ám muội. "Xin lỗi, Phop…" tôi cả kinh, vội vã muốn thoát khỏi, thế nhưng, lại bị cánh tay anh ta ôm càng chặt hơn. Bộ đồ ngủ bằng lụa trắng bị dính nước trở nên trong suốt, cơ thể hoàn mỹ của tôi lộ ra không hề che đậy trước mặt Phop. Đôi môi căng mọng quyến rũ hơi run run, tựa như đang dụ dỗ anh ta. Đây là một người đàn ông nguy hiểm.. "Phop, đừng..Hôm nay em thực sự mệt mỏi quá, không làm được không..?" Toàn thân tôi mềm nhũn vô lực dựa vào người phía sau... "Tôi thấy thân thể của em không giống như em nói.."-Phop thầm thì vừa nói vừa liếm nhẹ vành tai tôi... Cảm giác như có dòng điện chạy qua người...Tôi vô lực nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.. Bàn tay to lớn không yên phận vuốt ve khắp người tôi...Từng chút một khơi gợi ham muốn trong tôi... "Phop, Phop, em muốn đi lấy một thứ đồ." Vầng trán anh tuấn của Phop khẽ nheo lại.. nhếch miệng lên: "Em muốn lấy cái gì?" "Em em…" Tôi khó có thể mở miệng, cắn cắn môi nói: "Nói chung, em sẽ nhanh chóng trở lại!" Nói xong, tôi không đợi Phop phản ứng, liền bước ra khỏi bồn tắm, choàng lại chiếc khăn tắm chạy đi ra ngoài. Chuyện này gọi là gì đây? Cậu ta cứ như vậy mà để hắn một mình ở trong bồn tắm đúng vào lúc này? Hắn là hắn nên tức giận không phải sao? Nhưng không ngờ, lại bị dáng vẻ lúng túng của ai đó chọc cười. Cậu ta thực sự khác với những người khác.. Trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra.Tôi chậm rãi đi vào, sau khi liếc mắt nhìn Phop, bàn tay đang nắm lại càng thêm bối rối. "Cái gì vậy?" Phop nhìn tôi với cặp mắt đen lộ ra một tia thích thú. "Là cái này…"...Tôi do dự một lúc, mới đưa bàn tay đang nắm chặt lên trước mặt hắn chậm rãi mở ra.. Nhìn thấy món đồ ở trong bàn tay tôi xong, đôi môi vốn đang cười đột nhiên cứng đờ, kể cả cặp mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn. Phop nhìn lướt qua xong, đưa mắt nhìn tôi với vẻ lạnh băng... "Làm sao em lại có thứ đồ này?" Một lúc sau, Phop mới mở miệng.. Tôi vô thức cắn cắn môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cái này… cái này thực ra là thứ em đã chuẩn bị từ sớm, nhưng lần trước...." "Vứt nó đi!" Phop nhíu mày, lạnh lùng thốt ra ba chữ. Hả? Tôi sửng sốt, đưa mắt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng trong bồn tắm lớn, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. "Phop… Không được…" Ko được nha..Anh ta là một người phát sinh quan hệ với rất nhiều người..Lỡ như xui xẻo mắc bệnh gì không phải tôi sẽ bị ảnh hưởng sao.. "Em lại đây!" Lại là mấy chữ này, người đàn ông này thích dùng những từ này,một câu chứa đựng quyền uy không thể phản kháng. Tôi khẽ bật ra tiếng than nhẹ, nhắm mắt lại, cam chịu cởi áo khoác tắm trên người ra, lần nữa trở vào trong bồn tắm lớn, đi tới bên người Phop. Phop giơ tay lên, nắm chặt lấy cằm tôi, bên môi lộ ra nụ cười như có như không... "Em sợ tôi sẽ mang lại rắc rối cho em sao l?" Tôi cắn cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bàn tay ai đó siết chặt chặt cằm của tôi, khiến tôi vô thức nhíu chặt mày lại, nơi cằm truyền đến từng đợt đau đớn, ngày mai nhất định sẽ bị tím… Tôi cố nén lại cơn đau đớn dữ dội, không kiêng kị mà chống lại cặp mắt của anh ta, khó khăn nói một câu: "vấn đề này để là giữ an toàn cho nhau thôi...Không nói đến em lẽ nào anh không sợ em sẽ lây bệnh qua cho anh sao..? Anh không sợ em sẽ lấy cớ này mà bám vào anh cả đời sao?" Quả nhiên, sau khi nghe xong, cặp mắt đen sâu thẳm rõ ràng dấy lên lửa giận, Phop buông cằm tôi ra, nói lạnh như băng: "Chỉ bằng em sao? Còn không có tư cách làm như vậy!" Cảm giác đau đớn ở cằm biến mất, Tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm. "Phop , em biết thân phận của mình, cho nên cái cần chuẩn bị em nhất định sẽ chuẩn bị tốt, xin anh yên tâm." Nói xong, liền đưa chiếc hộp được gói cẩn thận đang cầm trong tay tới trước mặt Phop. Phop hắn từ trước đến nay rất cẩn thận đối với việc trên giường, tuy rằng người bên cạnh rất nhiều, nhưng ở trên giường hắn luôn dùng biện pháp phòng tránh. Nhưng mà sự đẹp đẽ của người trước mặt khiến hắn thực sự điên cuồng, hắn luôn luôn cẩn thận thế mà lần đầu tiên lại quên không dùng biện pháp. Hắn không muốn theo đuổi, nhưng rốt cuộc lại thành say đắm thân thể của ai đó. Tóm lại, cảm giác này rất khó chịu, mà lúc cậu ta cầm bao tự mình nhắc nhở hắn, trong lòng hắn càng khó chịu, gần như đến mức không thể chịu nổi! Người này không ngờ lại biết chủ động chuẩn bị những thứ này? Tất cả những việc này là cậu ta học được từ trên người đàn ông khác sao? Chết tiệt! Tôi cũng ý thức được mình đã nói sai, vội vã quanh co sửa lại, "Không, Phop, ý của em không phải là như thế, em.." "Em cho rằng cái bao trong tay em thích hợp với tôi?" Phop kìm nén lửa giận khó hiểu trong lòng, lãnh đạm cắt đứt lời tôi. Hả? Tôi không rõ ý trong lời nói của hắn. Người đàn ông nhìn lướt qua chiếc hộp, thờ ơ nói: "Lúc em chuẩn bị, chẳng lẽ không biết là phải chọn số đo sao? Làm sao em biết số đo này thích hợp với tôi? Hay là em quá coi thường tôi rồi?" Một câu nói hoàn toàn làm cho tôi ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay… Làm sao mà thứ đồ này cũng có số đo? Sao giống như mua quần áo vậy? Kỳ thực thứ đồ này cũng là lần đầu tiên tôi đi mua, hơn nữa lúc đi mua lại cực kỳ xấu hổ. Trên cơ bản ngay cả nhãn hiệu gì, số đo gì cũng không thấy. Tôi chỉ trực tiếp đi lấy rồi cúi đầu đi về, thứ đồ này làm tôi vô cùng xấu hổ, làm sao có thể chọn lựa kỹ lưỡng được. "Cái này, Phop, anh có thể thử một chút, nói không chừng… có thể thích hợp mà?" Tôi khó khăn nói ra một câu.. Phop cười nhạt. "Vậy em tự mình thử nó xem!" "Tự mình thử xem? Có nghĩa là…" Tôi nhìn thấy nụ cười của hắn rất lạ. Thậm chí mang theo mùi ám muội khôn cùng.. Người đàn ông chỉ chỉ vào vật nam tính kiêu ngạo của mình, lãnh đạm nói: "Ý tôi là em tự tay đeo nó vào cho tôi !" Chiếc hộp thiếu chút nữa từ trên tay tôi rớt xuống dưới, người giật mình một cái. "Em, em sẽ không…" "Vậy đừng dùng!" Phop nói xong liền muốn ôm chầm lấy thân thể của tôi, làm tôi cả kinh vội vã co rụt lại thân mình. "Được, được, em lập tức đeo…cho anh." Trời ạ, biết là phải có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được một câu như thế. Phop có vẻ xem kịch vui, lại dựa vào bồn tắm lần nữa, ánh mắt dò xét sự bối rối của tôi.. Ngón tay mảnh mai run run lấy bao ra, sau khi hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình tiếp tục làm tiếp. Vật kiêu ngạo cương lên trong lòng bàn tay tôi nhanh chóng trở nên to lớn, da thịt mẫn cảm của tôi có thể rất rõ ràng cảm nhận được nó đang co rút, tôi cắn răng một cái, chuẩn bị đem bao mang vào lên, nhưng tuyệt vọng phát hiện ra… Cái bao thực sự quá nhỏ rồi… Tôi khóc không ra nước mắt, thử một chút nữa, nhưng vẫn không được. Phop hiển nhiên đã mất đi tính nhẫn nại, một tay lấy bao bỏ ra, kéo người không biết trời cao đất rộng này vào trong lòng. "Tôi đã nhắc nhở em rồi, không thể trách tôi được!" Phop cúi đầu, tiếng nói rơi vào bên tai tôi, lại mở miệng cắn cắn vành tai nho nhỏ tinh tế của tôi, hơi thở trở nên có chút khàn khàn. "Em đã châm lửa, hẳn là phải phụ trách dập lửa, đúng không?" "Phop… vừa nãy cái kia không thích hợp, vậy, vậy anh không có sao?" Thân thể tôi khẽ run, muốn né tránh hơi thở ám muội của anh ta, lại bị anh ta ôm càng chặt hơn. "Đây là nhà lớn, tôi chưa bao giờ chuẩn bị thứ này ở đây hết!" Phop không thể chịu đựng được vẻ mị hoặc trước mắt, bàn tay to lớn như có phép thuật mặc sức đốt cháy thân thể mềm mại của tôi. Tôi thoáng chấn động, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể có một luồng khí nóng mơ hồ làm tôi vô cùng khó chịu, khổ sở kiềm nén cảm xúc của mình, mình làm sao vậy? Tôi phải dằn lại chính mình! Tôi cần phải ngăn cản hành vi của hắn, ít nhất là phải thoả thuận được với anh ta.. a… "Em kêu ra đi!" Anh ta thô bạo nói, ngón tay thon dài khẩn cấp tiến vào chỗ chặt khít của tôi. "Kêu to tiếng một chút, tôi thích nghe tiếng kêu của em!" Hắn phải thừa nhận mấy ngày nay, mỗi đêm cậu ta hầu hạ hắn, đều luôn khiến hắn sôi trào! "A…" Tôi cũng không thể chịu đựng được nữa, một trận lửa nóng vô cớ từ chỗ sâu nhất trong cơ thể của tôi bốc cháy lên… Một cảm giác sung sướng không thể khống chế bao phủ lấy tôi, đôi tay nhỏ bé của tôi gắt gao ôm sát bờ vai dày rộng của Phop, thân thể không cách nào tự kiềm nén được, ưỡn người thành một đường cong hoàn mỹ, da thịt toàn thân đều ửng đỏ. "Được rồi…" Tôi không thể ko thừa nhận được nữa rồi, toàn bộ thân thể như là bị lửa đốt, theo ngón tay hắn giày vò, tôi dính sát vào thân thể khỏe mạnh rắn chắc của hắn, cố gắng xua tan cảm giác trống rỗng chưa từng có kia. "Thích không?" Phop cắn răng cố nén ham muốn của mình, giọng nói vì vậy mà càng trở nên khản đặc. Việc chủ động lấy lòng một người như vậy, hoàn toàn là lần đầu tiên. Không nghĩ tới cậu ta lại gây cho hắn ham muốn mãnh liệt như thế. "Đừng…" Tôi cuối cùng cũng thỏa hiệp, bất lực khẽ rên lên, đôi môi mọng nước không ngừng run rẩy, thân thể mềm mại giãy dụa càng lợi hại hơn. Tôi sớm đã không thể suy nghĩ, không thể nhúc nhích, cảm giác thoả mãn khiến tôi quên mất dự tính ban đầu… Dần dần, tôi trở nên quên đi chính mình, một tiếng yêu kiều bật ra từ đôi môi theo sự chuyển động của đầu ngón tay hắn. "Phop…" "Bé con, sự nhiệt tình của em sẽ bức điên tôi mất…" Cặp mắt Phop giống như dã thú, khóe miệng nổi lên một nụ cười thỏa mãn. Bàn tay to lớn của anh ta nâng tôi lên, hung hăng đâm vào, dáng vẻ quyến rũ của người trước mặt làm hắn điên cuồng mà không chút thương tiếc! Phop gắt gao giữ chặt eo lưng của tôi, lần sau so với lần trước càng đâm sâu hơn. Không thể chịu đựng được kích thích như núi lửa phun trào, tiếng thở dốc của hắn khản đặc, không ngờ rằng dục vọng mãnh liệt khiến ngay cả bản thân hắn cũng ngập tràn cảm xúc không phát hiện được. Cả người tôi đã tê dại, đã sớm không thể nào mở miệng, chỉ có thể bị động phối hợp cùng anh ta…Phop cười, vô cùng thỏa mãn với phản ứng của tôi, thỏa mãn vì đáy mắt của tôi chỉ có hắn. Phop chạy nước rút, tốc độ càng lúc càng nhanh, mãnh liệt, trong tiếng ngâm nga kiều mị, cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau la hét điên cuồng cùng nhau hưởng lạc..334Please respect copyright.PENANAeIGc4fttlV |
ns 18.68.41.179da2