Một cảm giác quen thuộc tràn đầy nguy hiểm đang lan tràn trong không khí...167Please respect copyright.PENANAJy8paCUWiJ
Tôi bất giác run rẩy một chút, nhanh nhạy đẩy cánh tay của Push ra, trong lòng bất an, sau đó liền bị một cánh tay đàn ông đỡ lấy.
Mùi hương long đản thoang thoảng
"Chân của em làm sao vậy?"
Giọng nói trầm của Phop nhẹ như nước, nhẹ nhàng lọt vào tai tôi, tuy giọng có vẻ không được vui, nhưng chứa đựng đầy sự quan tâm.
Tôi khẽ lắc đầu, nói
"Không sao..chỉ bị đau một chút thôi.."
Phop đưa mắt nhìn tôi, không hài lòng chuyện tôi cứ cố tỏ ra bản thân mình mạnh mẽ, hàng chân mày nhíu lại thêm sâu..
"Đúng là cứng đầu !"
Phop khẽ mắng một tiếng, không nói không rằng liền bế tôi lên, không quan tâm những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, nhanh bước nhanh vào thang máy.
"Phop…" Push gọi
Đứng trước thang máy, Phop xoay người lại nhìn Push một cái, bồi thêm một câu:
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ em ấy...Nhưng mà, bây giờ đã có tôi rồi.." ..
Cửa thang máy từ từ đóng lại, vẻ mặt khó coi của Phop phản chiếu lại bóng dáng cô đơn của Push..
Biệt thự vào ban đêm thật yên tĩnh, trong không khí ngập mùi hương của hoa..
Nhưng lòng tôi vẫn còn một chút bất an, nhất là khi Phop cứ im lặng chẳng nói gì trên suốt đường về.. Tới phòng rồi, một câu cũng không thèm nói, vẻ mặt rất bình tĩnh,tuyệt nhiên không thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của Phop.
Tôi chợt nhớ lại cơn phẫn nộ của Phop sau khi Phop biết tôi gặp mặt Mike..Cũng nhớ rõ, có người đã từng nói , những lời Phop từng cảnh cáo thì tuyệt nhiên không được quên..
Không sai, Phop đã dặn không được thân thiết với Push như vậy.
Lần đầu tiên tôi không quan tâm đến lời cảnh cáo của Phop, hậu quả không chỉ thương tổn chính mình mà Mike cũng bị vạ lây, lần này tôi lại hẹn Push dùng cơm cũng bị Phop bắt gặp.
Anh ta định thế nào đây ?… Ban nãy tại nhà hàng, vẻ mặt của Phop đã rất khó coi, như báo trước sắp có bão, tôi cứ nghĩ rằng đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không yên bình, nhưng đến giờ Phop vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng này …
"Aiiiiida…" một chút cảm giác đau ở chân kéo tôi trở lại hiện thực, tôi khẽ kêu lên một tiếng, nhìn người đàn ông đang chăm chú khom người xử lý vết bỏng ở chân của tôi từ khi trở về tới giờ, đây có phải là anh ta đang cố ý hay không ?
"Vết thương của tôi khi nãy ở phim trường đã xử lý rồi …" Tôi nhắc nhờ một chút., xem bộ dạng hơi mạnh tay của Phop, tôi rất sợ anh ta lấy việc công báo thù riêng.
"Anh không tin tưởng sự sạch sẽ của dụng cụ ở phim trường."
Đây là câu đầu tiên của Phop từ khi về đến nhà tới giờ, vẫn nói giọng nói lạnh lùng...
Tôi nhìn Phop đang chuẩn bị bôi thuốc sát trùng lên vết thương, vô thức rụt chân lại "Nhưng sẽ…đau lắm!"
Chỉ là một vết bỏng thôi, dù không xử lý thì từ từ nó cũng sẽ lành.
Phop nhíu mày nhìn tôi, nhẹ nhàng nói
"Em cũng biết đau nữa à? Chân rõ ràng bị thương, nhưng cũng rất vui vẻ tới buổi hẹn với người đàn ông khác ?" Giọng nói đầy mùi ghen tuông, nhưng động tác thì đã nhẹ nhàng nhẹ hơn nhiều.
"Tôi và Push chỉ là bạn bè." Tôi vô thức giải thích, giọng có vẻ hơi nôn nóng.
Quả thật, làm sao anh ta lại có thể xem như không có việc gì xảy ra được.
Phop nghe tôi nói thì ngẩng đầu nhìn tôi, ánh nhìn chăm chăm không nói gì, cảm giác bất an lại dâng lên..
Sau khi xử lí vết thương xong, Phop vẫn tư thế đó, một lần nữa ánh mắt dừng lại ở ánh mắt hoang mang của tôi, một lúc sau, bờ môi chợt cong lên:
"Nhìn dáng vẻ gấp gáp này của em, là vì Push hay là vì tôi ?"
Tôi nhìn vào với ánh mắt đen của Phop khẽ nói "Tôi không hiểu ý của anh …"
"Ý của anh rất đơn giản." Phop chợt mỉm cười, nụ cười tươi khiến động lòng người. "Nếu như em là vì tên kia mà giải thích, là sợ tôi làm điều gì không hay với hắn ta. Nhưng nếu vì tôi mà giải thích, thì là…." Phop nhỏm dậy, ánh mắt đang tràn đầy lạnh lùng chợt hiện lên vẻ xấu xa...
"...Em đã bắt đầu quan tâm đến tôi rồi."
"Anhhhh"- tôi thiếu chút nữa bị những lời Phop làm mụ mị đầu óc, mùi hương như bao trùm lấy người tôi, tôi cố gắng tránh khỏi hơi thở càng lúc càng ám mụi của Phop..
" Anh là quá tự tin sao??.. Đừng quên, mới đây tôi từng muốn anh biến mất." Tôi lạnh lùng nói.
Phop nghe thấy vậy, gương mặt anh tuấn hiện ra một nụ cười quyến rũ
"Trước nay tôi nghĩ rằng tự tin không có gì là sai cả, làm người phải có một chút tự tin, đây là ưu thế mà người bình thường không cách gì cạnh tranh được."
Tôi nghe vậy không nhịn được, đưa mắt nhìn Phop, một lúc sau mới nói một câu:
"Nếu anh nghĩ việc tôi nói vậy là đang khen anh thì tôi thật ko có gì cãi lại. Chỉ là, tối nay là tôi chủ động mời cơm để cảm ơn Push đã giúp đỡ bấy lâu, vì vậy xin anh đừng làm khó dễ Push.."
Lời của tôi còn chưa dứt hẳn, chiếc cằm nhỏ đã bị bàn tay to của Phop nâng lên, ánh mắt đen tỉ mỉ quan sát tôi:
"Sisi, bài học lần trước còn chưa đủ sao, bây giờ lại còn không nghe lời?"
"Anh ấy không phải Mike, anh ấy là Push." Tôi can đảm chống lại ánh mắt sắc bén của Phop..
"Cũng vậy thôi." – Phop lắc đầu cười nhẹ "Hắn ta thích em."
"Thích tôi thì làm sao?..Anh ngăn cản suy nghĩ của tôi, lại còn muốn ngăn cản suy nghĩ của người khác sao ? "
"Nói cũng đúng." Phop gật gù
"Người của tôi ngày càng có nhiều người quan tâm, tôi nên làm gì đây nhỉ ? Nhốt em lại à …" Phop cố ý dừng lại tại đó, im lặng quan sát phản ứng của tôi.
Quả nhiên, trong ánh mắt của tôi hiện lên tia cảnh giác, cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Phop đột nhiên cười một tiếng, nói tiếp "Đương nhiên, tôi sẽ không làm như vậy, bởi vì … tôi không nỡ…"
Tôi không ngờ anh ta lại nói vậy, ánh mắt chợt run lên một cái, lập tức cau mày, cái kiểu trêu chọc này của Phop quả thật khiến tôi không chịu nổi. Tôi phải thừa nhận, nếu như đổi là một người khác, nghe những lời này của Phop, nhất định sẽ rất cảm động.
Nhìn vào ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, Phop nhếch môi thỏa mãn:
"Thật thông minh, xem bộ dạng của em thì càng ngày em càng hiểu tôi rồi đấy …"
Tim tôi chợt chùng xuống …
"Nên làm thế nào mới được đây ?" mấy ngón tay thon dài của Phop nhẹ nhàng sờ lên má tôi, như tận hưởng làn da mịn màng dưới những đầu ngón tay, khẽ cười :
"xem ra chỉ còn một cách mà thôi …"
Tôi chăm chú nhìn Phop, cẩn thận đề phòng.
Phop đột nhiên tiến đến gần, ôm tôi trong vòng tay của Phop, ý nghĩ xấu xa hiện rõ trên nụ cười , tiếp đó đôi môi nhanh nhẹn quấn lấy bờ môi tôi …
"Khi mà trong lòng em chỉ có một người đàn ông là tôi, thì mới có thể khẳng định được quyền làm chủ…"
Giọng nói của Phop rất khẽ, nhưng câu nói này như một tảng đá nặng đè lên tim tôi..
Phop khẽ cười, tham lam hôn lên cổ tôi …
Đôi môi ẩm ướt, chầm chậm hạ xuống …
"Điều tôi muốn là trái tim của em, tình yêu của em, chỉ đơn giản như vậy thôi ! Những điều này, em hoàn toàn có thể cho tôi được mà …" Giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của Phop như chứa đựng sự mê hoặc, nháy mắt những nụ hôn cháy bỏng bao trùm khắp người tôi, bàn tay thuần thục nương theo thân thể mà di chuyển..
Sự khao khát có được tôi không cách gì giảm được, càng không vì sự lạnh lùng của tôi mà mất đi..
Tôi hít vào một hơi, mở to mắt, không hề có sự giận dữ và thô bạo như tôi đã tưởng tượng, mà là sự dịu dàng khiến tôi hoảng sợ,
"Anh …" tôi có nhìn lầm hay không, đôi mắt đen kia rõ ràng là tràn đầy những khao khát nhưng là sự ôn nhu mà tôi chưa từng thấy qua.
"Sisi, tôi sẽ không làm tổn thương em nữa, sẽ không đâu …"
Đôi môi của Phop chầm chậm đặt xuống, tựa như đang hôn lên bảo vật quý báu nhất, khiến cho tôi bất giác run lên.
Buổi tối thật tuyệt, hình bóng triền miên quyến luyến của hai người đã khiến đêm nay trở nên lãng mạng hơn...
Tình yêu là một thứ gì đó có thể dẫn dắt chúng ta đến những thứ thần bí vẫn còn chưa biết tới…
*****
Chuyện gì đến đương nhiên sẽ đến..Sáng sớm hôm sau, những tin tức bất lợi với tôi đã bắt đầu lan truyền ra. Việc ngày hôm đó tôi tát một người mới tại phòng nghỉ được vẽ lên một cách rất sinh động giống như bản thân có mặt tại hiện trường hôm đó vậy. Đến cả khuôn mặt sưng đỏ, đầy nước mắt của Ben cũng bị giới truyền thông đăng lên trên mặt báo không chút e dè...
Tin tức chấn động này làm dậy sóng giới nghệ sĩ.. Làng giải trí vốn là nơi trắng đen lẫn lộn, một khi tin xấu đã truyền ra thì tốc độ cực nhanh.
Chỉ một sự việc nhỏ thì bắt đầu xâu chuỗi thành một chuyện to lớn...
Mà lần này dường như tất cả các trang, diễn đàn đều đồng tình với kẻ yếu, mọi bất lợi đều đổ lên đầu tôi..
Ở công ty, dù bóng đêm đã bao trùm nhưng không khí trong phòng làm việc vẫn hết sức lạnh lẽo. Ko hẳn là máy lạnh mà là do khí thế bức bách từ người đàn ông đó. Mặt Phop không có chút biểu tình.
"Phop tiên sinh, những tin bất lợi đối cậu Sira đã lan ra càng lúc càng nhanh. Từ sáng sớm đến giờ, bộ phận quan hệ công chúng đã nhận rất nhiều email nghi ngờ về hình tượng của cậu ấy. Hơn nữa, bộ phim mà công ty chúng ta đầu tư vào, tôi nghĩ…"
"Nói thẳng kết quả ra đi!"
Phop ném tài liệu trong tay qua một bên, dựa thẳng vào ghế tổng tài, đôi mày nhíu lại một chút...
"Phop tiên sinh, qua toàn bộ ý kiến của bộ phận chúng tôi, thì kết quả là : Hy vọng Ngài suy xét đến hình ảnh của công ty, sau đó hủy bỏ tư cách đại diện của cậu Sira, cũng như dừng tất cả các hoạt động có liên quan cũng như bộ phim đang quay.. Hiện tại, những bất lợi của cậu ấy đang tràn ra, chúng ta bắt buộc phải làm như vậy..
Phop xoay ghế, ngón tay khẽ vuốt vuốt cánh môi, ánh mắt mang theo chút thất vọng...
"Đây là kết quả sau một ngày bàn bạc của bộ phận các người ư?" Giọng nói tuy không lớn nhưng giống như một cái tát vả thật mạnh vào mặt..
Nháy mắt, sắc mặt trưởng bộ phận trở nên cực kì khó coi. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Phop, nhưng bị ánh mắt sắc bén làm hoảng sợ hãi nên vội vã cúi đầu, giọng lí nhí
"Thưa Ngài , tôi cho rằng đây là cách giải quyết tốt nhất hiện nay."
"Cách tốt nhất không có nghĩa là cách duy nhất." Ánh mắt Phop không vui quét qua, thấp giọng nói: "Nếu như bộ phận các người chỉ có thể nghĩ ra những cách thế này thì tôi giữ các người lại làm gì nữa?"
"Phop tiên sinh, tôi…"
"Nói cho tôi biết, hình tượng quan trọng nhất của công ty là gì?" Phop cắt đứt lời nói của người trước mặt, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Anh ta vội vã trả lời: "Dạ là chuyên nghiệp!"
"Không sai! Chuyên nghiệp là hình tượng từ trước tới nay của công ty. Bất luận là đầu tư hay tiêu chí nào cũng đều dựa theo điều này này, đến người phát ngôn cũng vậy. Lúc trước chọn Sira làm người đại diện là vì thấy cậu ta phù hợp . Anh là người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng, bây giờ gặp khó khăn thì đứng ra tuyên bố cắt bỏ việc hợp tác với cậu ta, vậy khác nào nói với bên ngoài rằng quyết định lúc trước của công ty là sai . Đồng nghĩa với việc làm việc không chuyên nghiệp."
Anh trưởng bộ phận giải thích. "Phop tiên sinh, chúng tôi chỉ nghĩ đơn giàn là nghỉ ra cách giải quyết vấn đề nhanh nhất chứ không nghĩ sâu xa như vậy, đây là sơ sót của chúng tôi. Nhưng mà nếu chuyện của cậu Sira cứ tiếp tục lan ra, tôi lo là…"
"Lo cái gì?"
Mặt Phop lộ ra vẻ bất mãn, lạnh lùng mà nói: "Hoạt động của công ty sẽ không bị bất kì ảnh hưởng gì, nhưng hình tượng chuyên nghiệp nếu bị phá hỏng thì rất khó khôi phục. Tốt nhất anh nên nhớ kỹ cho tôi, bộ phận quan hệ công chúng tồn lại là để giải quyết các vấn đề này cho công ty. Kết quả mà tôi muốn chính là… sóng yên biển lặng."
<Ôi vợ người ta đấy các bác ạ, động vào người ta trap đấy...😂>
"Dạ vâng. Phop tiên sinh, tôi biết phải làm thế nào rồi"
"Nhớ kỹ, truyền thông là công cụ để tuyên truyền. Nước có thể đẩy thuyền thì cũng có thể khiến thuyền chìm, quan trọng người dẫn dắt như thế nào thôi ! Anh xuất thân từ bộ phận này, chắc không cần tôi phải dạy anh phải làm thế nào chứ?" Giọng của Phop tràn ra đầy sự lạnh lẽo.
Anh trưởng phòng gật đầu lia lịa...Lau nhẹ mồ hôi trên trán...
***
Dưới tán hoa cúc, màu trắng phản chiếu. Ánh trăng đổ lên người tôi, mờ nhạt...
Đây là hình ảnh mà Phop thích nhất. Mỗi khi nhìn thấy thì lòng của Phop sẽ đắm chìm vào trong đó…Giống như lúc này, khi nhìn thấy tôi ngồi nhìn hoa rơi, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của tôi, thì tim của Phop lại bắt đầu đập loạn lên…
Bắt đầu từ khi nào, mỗi khi nhìn thấy tôi, không hiểu sao lòng Phop lại rung động mãnh liệt, nhưng cũng có chút đau đớn…
"Nghe Pirat nói hôm nay em vẫn đi đóng phim." Phop phá vỡ sự yên tĩnh , vì Phop nhận ra được sự cô đơn hiu quạnh trong mắt tôi..
Mạch suy nghĩ của tôi bị giọng nói của Phop làm gián đoạn, mặc dù tôi không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc đang từng chút tiến gần hơn..167Please respect copyright.PENANAbIiXJhKYoY
"Đóng phim là công việc của tôi."
Khi ngước mắt nhìn lên để trả lời Phop thì tôi đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, ánh mắt tôi không chút sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ hẳn.
Phop từ trên cao nhìn xuống tôi. Ánh trăng kéo dài cái bóng của Phop, bao trùm người tôi, che phủ cái bóng của tôi…
Một vài lá hoa cúc rơi trên vai Phop, thậm chí rơi cả trên tóc Phop..Tôi không thể không thừa nhận, người đàn ông này đẹp đến mức muốn hét lên..Bất kì người nào cũng có thể tình nguyện đâm đầu vào khi thấy. Ngay cả người có thù ghét Phop như tôi lâu lâu cũng sẽ vô tình bị nụ cười bên môi hắn nắm giữ…
Một lúc lâu sau, tiếng thở dài của Phop vang lên. Phop cũng bất ngờ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi, hai tay nâng chân bị thương của tôi nên, nhìn kỹ vết thương rồi hỏi:
"Khi nãy về có để bác sĩ thay thuốc hay chưa ?"
Tôi giật mình trong giây lát nhìn về phía Phop, đôi mắt ánh lên một chút nghi hoặc. Rốt cục sau một lúc không nhịn được mà mở miệng hỏi:
"Tôi cho rằng cái mà anh nên quan tâm hiện giờ không phải là vết thương của tôi mà là những tin tức ngày hôm nay."
Câu hỏi của tôi nói ra như cánh hoa rơi, lại khiến Phop cười nhẹ.
"Giới truyền thông chính là đưa tin, có gì phải ngạc nhiên đâu chứ?"
"Phop, anh biết rõ là tôi đang nói cái gì!"
Tôi không muốn vòng vo với hắn, trực tiếp nói thẳng ra.
"Nếu em lo lắng, sao còn muốn làm như vậy chứ?" Phop kiểm tra thấy vết thương của tôi không có gì nghiêm trọng thì nhẹ nhàng đặt chân tôi xuống. Rồi hướng ánh mắt nhìn về phía tôi, nui cười trên miệng nhẹ nhàng..
Tôi nhìn về phía Phop, một lúc sau mới nói: "Cách nói chuyện của cậu ta làm tôi không thích!"
"Chỉ có thế thôi sao?" Phop ngồi bên cạnh tôi, dùng tay xoay khuôn mặt của tôi về phía mình, hơi thở nóng bỏng phả vào cánh mũi tôi.
"Em làm khó tôi bao nhiêu cũng không sao, nhưng đừng làm gì để hủy hoại bản thân mình."
"Tôi không nghĩ rằng anh thật sự hiểu tôi ." Tôi lạnh nhạt nói.
"Ít nhất là không ít như trong tưởng tượng của em!" Phop đáp trả tôi một câu, rất bình bĩnh nhưng cũng rất hợp tình hợp lý…
"Em luôn là một người thông minh, hơn nữa những chuyện thị phi trong giới giải trí em đã thấy rất nhiều, đương nhiên sẽ biết phải làm thế nào để né tránh. Ben là người mới, không hiểu phép tắc thì không nói làm gì, nhưng Sisi em cũng được coi là đàn anh trải qua rất nhiều tai tiếng rồi, lẽ nào còn không biết làm thề nào để tránh sao ? Thật ra lần này quyền chủ động đều ở em, nếu như em không muốn để Ben tiếp tục ầm ĩ, thì em có thể đi khỏi nơi đó. Nhưng em đã chọn ở lại, tiếp thêm cơ hôi cho Ben gây rối. Sisi, không biết tôi phân tích như thế có đúng không?"
Tôi nghe xong, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Sau đó mới nhếch lên một nụ cười cay đắng. "Phop, mọi người đều nói lòng dạ của anh rất sâu, am hiểu lòng người, quả nhiên là không sai. Ở trong mắt anh, tất cả mọi chuyện tôi làm chẳng qua chỉ là những trò vặt mà thôi…"
Tôi như là tự chế giễu bản thân mình vậy..
"Không phải tôi am hiểu lòng người, mà là…" Phop đột nhiên mỉm cười, ôm tôi vào lòng, ám muội nói: "Tôi hiểu người của tôi, cho nên nếu có lần sau thì đừng làm ra những chuyện như vậy nữa nha."
Tôi nở một nụ cười lạnh nhạt
"Có khác gì sao? Anh là ông chủ có thể giải quyết mọi chuyện cho tôi. Chuyện xấu tốt gì anh cũng xử lý rất ổn thỏa, ít nhất anh sẽ không đứng nhìn hình ảnh của công bị tổn thất, không phải sao ?"
Lời của tôi khiến cho ánh mắt của Phop trở nên không vui. Anh ta nắm nhẹ lấy chiếc cằm nhỏ của tôi, đôi mắt hơi nheo lại, nói:
"Em muốn làm nam vương, chỉ cần là điều mà em thích, em muốn làm gì cũng được. Chỉ có điều… em còn muốn tôi phải làm sao nữa mới có thể tự xóa bỏ sự mâu thuẫn trong lòng em đây ?"
[Qua cái cuối tháng là có miếng thời gian nên rảnh viết rồi post cho mn đọc bù đắp cho thời gian vừa qua ạ...🙏)
ns 18.68.41.175da2