Thời gian cứ ngỡ như đóng băng, khi tất cả mọi âm thanh ngừng lại trả về một không gian yên bình thì tôi tưởng mình sắp biến thành một pho tượng…202Please respect copyright.PENANAew25LfUHGi
Người đàn ông trên người chỉ quấn một cái khăn tắm bước ra . Ánh đèn chiếu rõ từng đường nét cơ thể. Người đàn ông chợt khựng lại khi nhìn thấy một người đang co ro ngồi trên sô pha phòng khách, biểu cảm thoả mãn trên gương mặt thay đổi hoàn toàn, đôi môi mấp máy run rẩy…
Người phụ nữ cũng đi ra theo sau, nhưng lại gần như trần như nhộng, đang định trèo lên người trước mặt, nhưng khi nhìn thấy bóng người thì sợ hãi hét to lên một tiếng. Sau đó, lập tức hoảng loạn chạy trở vào phòng.
Nhìn thoáng qua thì thấy trên cơ thể đó lấp đầy bởi nhiều dấu hôn.
Vậy ở đây là ai đang trả thù ai?
Rốt cuộc thì tôi là thế nào..??
Nhìn vẻ mặt không ngừng kinh ngạc của Mike, tôi cảm thấy rất thất vọng, sau đó tuyệt vọng. Nhưng cảm giác này cũng không hề hấn gì so với cảm giác bị người đàn ông mình yêu phản bội…
"Sisi, em.... sao em lại tới đây?" Qua bao lâu rốt cuộc thì Mike cũng gượng gạo lên tiếng.
Tôi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt sưng húp nói:
" Đúng thật, đáng ra em không nên tới.."
Thật là tôi đang có rất nhiều lời muốn nói với Mike. Tôi muốn hỏi quan hệ thật sự của Mike và Phop là như thế nào? Muốn làm rõ tại sao anh lại kể tôi mọi chuyện liên quan đến Phop nhưng chuyện quan hệ ruột thịt giữa hai người lại không..??
Thế nhưng, khi nhìn thấy anh bước ra từ phòng ngủ, tôi phát hiện bản thân mình không còn gì để nói nữa..Một chữ cũng không muốn nói...
"Sisi…" Mike đang muốn nói gì nhưng lại thôi. Dường như là muốn giải thích gì đó. Nhưng sự xấu hổ khiến anh không dám mở miệng..
Lúc này, Toey cũng từ trong phòng đi ra. Vì đồ của cô đều bị xé toạc hết nên chỉ có thể mang một chiếc áo sơmi của Mike, ánh mắt xấu hổ mà nhìn tôi, giọng nói không được tự nhiên:
"Sisi à, thật ra tôi và Mike, chúng tôi không có như cậu nghĩ đâu…"
Tôi ngước mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, đột nhiên tôi cảm thấy thật buồn cười... Không phải như tôi nghĩ? Vậy thì quan hệ của bọn họ là gì? Chính tai tôi nghe , chính mắt tôi nhìn thấy thì còn có thể giả sao?
Tôi bình thản cầm lấy túi xách, không nói thêm lời nào liền bước ra khỏi phòng…
"Sisi…" Sắc mặt Mike kinh hãi, muốn đuổi theo nhưng bởi vì trên người chỉ có độc nhất một chiếc khăn tắm nên phải vội vàng quay trở vào thay quần áo…
Bóng đêm, có chút bi thương…
Bình thường, trong đêm tối có thể thấy vài ngôi sao hy vọng đang lấp lánh. Nhưng hôm nay, từ lúc tôi bước từ nơi đó ra thì trái tim đã vỡ nát, chỉ còn lại một chút hơi thở mong manh…
"Sisi…" tôi vừa gọi xe thì Mike từ phía sau đuổi đến, lập tức kéo lấy tôi…
"Em không thể đi!"
Tôi giương mắt nhìn, trong ánh mắt cô đơn mang theo tuyệt vọng. Tôi thản nhiên nói: "Phop còn đang đợi em!"
"Người mà anh muốn giữ chính là em!" Vẻ mặt Mike lo lắng kiên quyết nói..
Đôi môi khô khốc của tôi từ từ nở một nụ cười. Câu nói này, nếu là trước đây tôi nghe chắc tôi sẽ cảm động lắm, rất cảm động. Đáng tiếc bây giờ nó không còn tác dụng gì nữa..
Có điều tôi còn có tư cách gì mà mong chờ nữa? Chính tôi cũng đã từng tàn nhẫn tổn thương Mike.
"Thật ra anh và cô ấy rất xứng đôi." Tôi nói ra từng chữ này một cách khó khăn.
"Sisi, xin lỗi, xin lỗi em " Mike dang tay muốn ôm tôi vào lòng nhưng tôi né tránh đi. Gương mặt Mike từ từ lộ ra vẻ đau đớn.
"Mike, hy vọng anh nói thật với em…" Giọng tôi nhẹ nhàng thốt ra:
"Anh và cô ấy bắt đầu từ khi nào?"
Tôi biết mình rất ích kỷ, vẫn luôn mong rằng người đàn ông của mình là hoàn mỹ nhất trên đời này dù cho bản thân mình không được như vậy...
Sau khi nghe câu hỏi thì trên mặt Mike hiện ra vẻ xấu hổ, đuôi mày cũng vô thức chau lại, không trả lời.
"Câu này rất khỏ trả lời sao? Mike, xin anh đừng lừa dối em." Tôi lại lên tiếng.
Bóng trăng cũng không che lại được sự ngập ngừng cùng khốn khổ đó.. Mike nâng mặt nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của tôi, khàn giọng nói:
"Tuy anh và Toey đã chia tay, nhưng mấy năm nay vẫn luôn duy trì quan hệ như này…"
"Nói một cách khác là, khi hai chúng ta đang yêu nhau thì anh và cô ấy cũng ...như vậy sao..??"
Tôi cảm thấy choáng váng, hơi thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Mike gật đầu xấu hổ..
"Đùng…" như một tiếng sấm vang lên trong đầu, trước mắt bỗng tôi sầm lại. Tôi vội vã lấy tay ôm chặt đầu mình..sau đó liền bị Mike ôm lấy..
"Sisi, em hãy nghe anh nói! Tuy mấy năm nay anh và cô ấy vẫn có qua lại, nhưng mỗi lần như thế anh đều chỉ nghĩ đến em…"
Tiếng nói gấp gáp của Mike vang lên, ép buộc tôi phải nhìn anh.
"Em có biết ở trong lòng anh em hoàn mỹ thế nào không? Hoàn mỹ,trong sáng đến nỗi anh không dám chạm vào em dù chỉ một chút, vì anh sợ sẽ làm tổn thương em. Nhưng anh đơn thuần cũng chỉ là một người đàn ông sinh lý bình thường, mỗi lần ôm lấy em nhưng lại không thể có được em, chuyện này rất khó chịu... Cho nên anh chỉ có thể coi Toey trở thành em mà..."
"Anh đủ rồi!"
Giọng của tôi tuy không lớn lại nhưng vô cùng kiên quyết. Tôi nhìn anh.
"Mike, anh nói thế thực sự quá bất công cho Toey rồi. Anh không cảm thấy rất tồi tệ sao... Sẵn đây duyên của chúng ta định sẵn như vậy rồi..Thôi thì mọi chuyện có kết quả như này cũng tốt.."
"Không đâu…"
Mike ôm chặt tôi không buông, cúi đầu cầu xin:
"Sisi, xin em hãy tha thứ cho anh lần này được không? Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, anh hứa sẽ không chạm vào bất kì ai khác nữa.."
"Thôi…" Tôi lắc đầu
"Chúng ta không thể trở lại như xưa nữa rồi."
"Sisi à…" Vẻ mặt Mike đau khổ...
Bỗng từ xa một chiếc xe màu đen tiến tới chỗ cách hai người bọn họ không xa.
"Si…"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc, ánh trăng kéo dài cái chiếc bóng cao lớn...Ngay sau đó, một chiếc áo phủ lên trên vai của tôi…
Sự ấm áp ở vai thấm cả vào lòng một cách khó hiểu, như một sự an ủi, che chờ xua tan những uất ức trong lòng tôi.
Ánh mắt sắc bén của Mike nhìn qua Phop… Trong nháy mắt, đột nhiên Mike chợt hiểu điều gì đó.
Từ đầu đến cuối Phop luôn nhếch miệng cười. Ánh mắt hờ hững đảo qua mặt Mike rồi sang khuôn mặt đau khổ của tôi, trầm giọng nói:
"Si, chúng ta về nhà nhé ."
Giọng nói rất tự nhiên và dịu dàng như là giọng điệu dành cho người thân của mình..
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của Phop. Tôi không có tâm trạng thắc mắc vì sao Phop lại tìm được nơi này. Có điều từ gương mặt bình tĩnh của Phop tôi nhận thấy anh ta không hề tức giận...
"Sisi.."
Mike nhận ra vẻ khác thường nên thấy bất an và khẩn trương, Mike dùng sức kéo mạnh tay tôi từ Phop, giọng cứng rắn:
"Phop, mày buông tha cho Sisi đi, người mà mày hận là tao, bất cứ lúc nào mày cũng có thể lấy mạng của tao đây, tao sẵn sàng chờ!"
Đầu ngón tay tôi chợt cảm thấy lạnh lẽo. Một bàn tay đã từng khiến tôi cảm thấy ấm áp và an toàn nhưng hôm nay lại khiến tôi muốn vùng vẫy thoát ra…
Nhưng thái độ cứng rắn của Mike, Phop không để ý tới. Nhưng lại dời hướng ánh mắt về tôi nhẹ giọng nói:
"Nếu em còn có lời muốn nói với hắn, thì cứ nói cho hết đi, tôi có thể đợi em ."
Thái độ dịu dàng này khác hẳn với thái độ thường ngày. Không một chút ép buộc, không có một chút mệnh lệnh cùng giận dữ, chỉ có sự quan tâm tới cảm xúc của tôi..
"Tôi không…"
"Sisi, trở lại bên cạnh anh đi."
Mike không muốn buông ra chút nào, trái tim của Mike giờ đây tràn ngập sợ hãi, kiểu như là sắp mất đi tôi - một thứ quý giá của mình..
"Cho anh thêm một cơ hội nữa được không, Sisi."
Lòng tôi tràn đầy bi thương…
"Si , tôi vào trong xe chờ em nha. Nhưng đừng lâu quá, em sẽ cảm lạnh đó!" Vẫn là giọng nói dịu dàng không có chút tức giận. Phop quay ngoắc thay đổi thái độ thường ngày, trao lại quyền chủ động cho tôi.
Nhưng ngay khi Phop xoay người thì cánh tay lập tức bị tôi kéo lại. Tôi bắt lấy chiếc phao cuối cùng trong dòng nước khi bản thân sắp chìm...
"Không cần đi đâu…" Ánh mắt tôi thản nhiên nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Phop, sau đó lại nhìn qua vẻ mặt lo lắng của Mike…
"Mike, thật ra hôm nay em đến tìm anh là muốn nói cho anh biết…"
Tôi tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Phop.
"Ngày cưới của em và Phop đã định rồi, lúc đó rất mong anh sẽ đến tham dự!"
Giọng của tôi khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên như trước. Bởi vì lòng tôi đã thật sự chết rồi. Nỗi đau vỡ vụn đó đã sớm đã làm cho cả người tôi trở nên tê dại…
"Không, Sisi, em không thể lấy hắn được !"
Trái tim Mike dường như bị tách ra, sắc mặt khó coi vô cùng:
"Em có thể không tin tưởng anh, không yêu anh nữa cũng được nhưng tuyệt đối không thể kết hôn với hắn!"
"Em đã quyết định rồi!" Giọng nói lạnh lùng của tôi hoà tan vào trong bóng đêm hung hăng đập vào trái tim Mike. Tôi lẳng lặng nhìn Mike, thốt ra từng chữ một:
"Mike , em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc." Tôi nói xong, cụp hàng mi xuống, xoay người bước đi đến xe cùng Phop..
"Sisi…" Mike đau lòng khôn tả. Cả một đời anh chưa từng hận mình như vậy bao giờ..
Phop vẫn thản nhiên mỉm cười nhìn toàn bộ sự việc, ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn..
"Phop, tất cả mọi thứ đều do mày bày ra đúng không?" Mike căm giận nhìn Phop. Vẻ giận dữ trong mắt dường như đang muốn tiêu diệt đối phương
Đêm nay mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy? Sisi nhìn thấy Mike và Toey ở cùng nhau, còn Phop cũng xuất hiện ở đây..???
Ánh mắt đang mỉm cười của Phop dần chuyển biến. Khóe môi cong cũng thu lại sự dịu dàng ban nãy thay vào đó khôi phục sự lạnh lẽo quen thuộc.
"Tao thấy tốt nhất là mày nên suy nghĩ kĩ lại xem tại sao tối nay mọi chuyện lại thành ra như tao muốn..??"
"Phop, mày thật đê tiện!"
"Tao đê tiện sao? Chắc là vẫn không bằng sự ghê tởm mà Si đã nhìn thấy trong biệt thự của mày đâu.."
Phop lạnh lùng liếc nhìn Mike, kiêu ngạo nói: "Sở dĩ tối nay mọi chuyện suôn sẻ như vậy, tất cả là bởi vì tao hiểu rất rõ Si "
"Đây là cách mày bày ra để Sisi rời xa tao sao.."
Mike cười nhạo, sau đó cũng lạnh lùng nhìn Phop như vậy:
"Phop, tao nghĩ lần này mày lầm rồi. Trong lòng của sisi, người đàn ông giữ vị trí đầu vẫn luôn là tao. Em ấy sẽ không trở thành người tiếp theo, làm con cờ để mày báo thù !"
Phop nghe xong, gương mặt ra vẻ lấy làm tiếc, khẽ lắc đầu:
"Cậu em của tôi ơi , thành thật mà nói tao cảm thấy tiếc dùm cho mày. Si ở bên cạnh mày nhiều năm như vậy mà mày lại không hiểu em ấy chút nào…" Phop dừng lại một chút, sau đó cong đôi môi lên, tiếp tục nói..:
"Vậy thì tao nói cho mày biết . Em ấy luôn là một người thà làm trái tim vỡ nát chứ không chịu băng bó chữa lành. Mày cho rằng hôm nay sau khi em ấy nhìn thấy mày đang tằng tịu với Toey, thì em ấy sẽ còn trở về bên cạnh mày sao? Không, em ấy tuyệt đối sẽ không quay lại. Cho dù lúc này tao có buông tay thì em ấy cũng sẽ không trở về bên cạnh mày. Huống chi tao sẽ không buông tay em ấy !"
Lồng ngực Mike đập mạnh , nhìn chằm chằm vào Phop...
"Có muốn biết vì sao những người bên cạnh cậu đều cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tao không?"
Phop cười lạnh, bước đến gần Mike, gằn từng tiếng mà nói:
"Chính là vì những chuyện xấu xa của mày bị tao biết được.. Hơn nữa tao còn cố ý để mày biết được giá thầu của tao. Em ấy lo lắng cho mày nên mới hủy hôn, tới bên cạnh tôi. Mike, mày thật thất bại. Lần lượt chủ động đẩy người mà mình yêu nhất về bên cạnh tao…"
Mike giật mình, ánh mắt kích động
"Thì ra lúc đó là do mày bày trò !"
"Không sai! Mày lại cho rằng Toey lợi hại như vậy, có thể biết được giá đấu thầu? Nếu tao không làm như vậy sao có thể thả dây dài câu cá lớn được chứ!"
Phop cười sảng khoái, bước lên trước, nói nhỏ vào tai Mike :
"Người của mày đã định trước là thuộc về tao . Mấy năm trước là vậy bây giờ cũng vậy ! Mày bảo toàn em ấy, không nỡ chạm vào em ấy không phải sao? "
"Mày câm miệng!"
Mike tức giận hận không thể đấm cho Phop một đấm
"Phop, tao thật hối hận lúc trước nên xử lý mày luôn m!"
"Cuối cùng thì mày cũng nói thật rồi!"
Khuôn mặt tươi cười của Phop đột nhiên biến đổi nhanh chóng..
"Khi bản thân mày biết mình chỉ là một đứa con rơi thì không nên nương tay. Nếu đã có thể giết cha thì tại sao lại mềm lòng mà bỏ qua cho tao? Nếu như tao là mày, thì năm đó tao ra tay luôn rồi.."
Mike đột nhiên nắm chặt tay lại. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ..
Phop thấy thế, bỗng nhiên bật cười:
"Nhưng mà sau này còn rất nhiều thời gian. Tao có rất nhiều thời gian để từ từ chờ mày..!"
Nói xong, Phop vỗ mạnh vào vai Mike. Trước khi xoay người rời đi ko quên để lại một câu..
"Lúc nào tao cũng hoan nghênh mày tới tham dự hôn lễ của tao với Si.."
Nói xong, Phop cười..Xoay người bước đi.. bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm.
Dọc đường đi, tôi yên lặng khác thường. Đôi mắt vô hồn chớp..Phop ngôi cạnh thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn tôi. Dáng vẻ yên lặng làm lòng Phop không yên. Cho đến khi về tới nhà tôi vẫn lẳng lặng đi vào phòng ngủ.
"Siii…"
Phop nghiêng người, ngón tay thon khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi. Sau bao nhiêu chuyện thì cuối cùng cũng làm cho trong mắt tôi chỉ có anh ta như anh ta mong muốn.
"Còn đang nghĩ tới hắn sao?"
Ánh mắt tôi càng thêm ảm đạm, khẽ lắc đầu.
Phop nhìn tôi, trong mắt lộ rõ vẻ thương yêu chiều chuộng .
Đêm nay Phop dịu dàng như nước. Nhất là ánh mắt, đầy nhu tình..
"Tôi....Anh có thể ôm tôi một chút được không..??" Mãi một lúc lâu sau, tôi mới mở miệng. Ánh mắt đối diện với sự quan tâm của hắn.
Phop nghe vậy liền ngồi xuống, ôm tôi vào lòng.
Tôi vô lực mà dựa vào lòng Phop, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Phop.
Một chập sau, trạng thái liền bình tĩnh như lúc đầu.
Phop nghĩ rằng dù tôi gào khóc trách móc, thì ít nhất cũng sẽ rơi lệ. Ai ngờ tôi vẫn yên lặng như lúc trong xe, không chút năng lượng nào..."
"Si, tuy tôi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em nhưng nếu muốn khóc thì em hãy khóc đi, khóc được ra thì sẽ thoải mái hơn một chút." Bàn tay của Phop vỗ nhẹ lưng tôi, trấn an tôi...
Phop thừa nhận mình rất xấu xa. Ra lệnh cho tài xế cố ý chạy qua con đường đó để cho tôi nhìn thấy chân tướng sự thật mà tôi sớm nên biết. Phop thật không thể chịu được việc trong lòng người này trước sau chỉ có một mình Tả Lăng Thần. Cho nên Phop muốn cho tôi nhìn rõ sự việc, muốn tôi mất đi điểm bấu víu cuối cùng trong lòng. Vì chỉ có như vậy, Phop mới có thể trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi!
Tôi không biết gì nên lúc đó quả nhiên đã coi Phop như tấm phao cứu sinh.
Tôi nghe xong bèn lắc đầu, không nói một lời..Điều này làm cho Phop đau đớn khôn nguôi. Nếu sớm biết sẽ như vậy, có lẽ là Phop sẽ mềm lòng mà dừng tay lại ?
"Ngốc à…" Phop nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của tôi lên, cười nói :
"Yên tâm đi, em cứ khóc đi tôi sẽ không cười em đâu."
Lời nói đùa của Phop quả nhiên khiến tôi bật cười sau đó mắt bỗng dưng ướt. Có điều những giọt nước mắt này cả thảy là do sự cảm động, một cảm giác không hiểu nổi dâng lên từ đáy lòng. Tôi cũng tưởng rằng mình sẽ khóc nhưng lại phát hiện ra là nước mắt sớm đã chảy hết ở nơi đó rồi...
"Tôi biết trong lòng em vẫn luôn không thể quên được hắn. Cho dù là vậy thì lần sau cũng đừng về khuya như thế. May mà tôi hỏi tài xế, nếu không tối nay em đi bộ về à? Chắc em cũng biết là hơn nửa đêm gọi xe rất khó."
(ủa anh ơi tính ra người ta gọi đang có xe chờ luôn đó..là anh cướp khách của người ta kìa anh 🤣)
Phop nghĩ một đằng nói nhưng lại nói một nẻo, trái lại vẻ mặt lại vô cùng chân thành.
"Tôi sẽ không đi tìm anh ấy nữa…"
Tôi lắc đầu. Cảm giác chua xót kìm nén trong lòng rốt cuộc cũng buông ra. Đối mặt với Phop giờ này, tôi không biết tại sao lại tin tưởng anh ta như vậy:
"Mike, anh ấy, anh ấy vẫn luôn gạt tôi…"
Phop biết rõ mà vẫn còn cố ý hỏi:
"Hắn lừa dối em chuyện gì?"
"Anh ấy cùng..cùng…"
Tôi vừa muốn nói ra cái tên Toey nhưng khi nhìn vào sự dịu dàng nơi đáy mắt Phop thì lại cố gắng nuốt xuống. Thấp giọng mà nói: "Anh ấy sau lưng tôi lén lút quan hệ với một phụ nữ khác . Từ trước tới bây giờ, anh ấy vẫn luôn phản bội tôi…"
Nói xong câu đó, lòng tôi chợt cảm giác như người cùng cảnh ngộ. Nhất định là Phop cũng không biết Toey vẫn luôn giấu diếm mà quan hệ với Mike? Nếu không theo tính cách của Phop thì sao có thể sóng yên biển lặng thế này?
Cho nên, tôi không nói cái ra cái tên không phải vì lo cho Toey mà là không muốn Phop căm giận..( biết lo lắng roài 😛)
Nghĩ tới đây, tôi bèn giật mình. Từ lúc nào mà tôi bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của anh ta vậy?
Ngón tay Phop cứng đờ. Ánh mắt có chút khác thường. Một trận đau lòng chợt ùa tới...Sau đó, Phop lại ôm tôi vào lòng. Trước mắt như kiểu là đang an ủi tôi, nhưng thực sự là đang che đậy sự kích động trong lòng..
Em ấy đang bảo vệ minhf sao?
Một lát sau, Phop nâng khuôn mặt nhỏ của tôi lên, dịu dàng hôn lên đôi môi của tôi, hơi thở lượn lờ bên tai...
"Quên hắn đi, hãy đồng ý kết hôn với tôi , bắt đầu lại một lần nữa."
Trái tim của tôi bị mê hoặc bởi lời nói dịu dàng của Phop… Tôi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Phop. Giờ phút này, tôi bắt đầu hoài nghi, Phop đòi kết hôn chỉ đơn giản là vì báo thù thôi sao? Tôi sớm trải qua cái tuổi bồng bột trẻ con ấy rồi. Từng cử chỉ, ánh mắt dịu dàng chân thành này truyền đạt lại tôi có thể hiểu được. Trừ khi người này thực sự diễn quá giỏi khiến tôi lầm lẫn..
Nhưng sự chân thành từ ánh mắt này có thể là đang diễn sao?
Nếu như đơn giản chỉ là vì trả thù như vậy thì không phải anh ta đã đạt được mục đích rồi sao..Hà cớ gì phải lo lắng quan tâm tôi như vậy...
Bắt đầu lại lần nữa sao?
Những lời này dường như là đang muốn nói về mới quan hệ với anh ta…
Trái tim tôi vô thức nhảy cẩn lên ..Hai má đỏ bừng vì rung động. Tôi biết giờ phút này không nên nghĩ như vậy vì tôi vừa mới đối diện với một nỗi đau, nỗi đau còn chưa dứt thì làm sao có thể siêu lòng vì lời nói của một người đàn ông khác được?
Phop thấy tôi nhìn không chớp mắt thì trái tim thép bao năm lại đập "thình thịch" như một cậu thanh niên lần đầu biết yêu..
"Thôi em cũng mệt rồi, tối nay cố gắng nghỉ sớm đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa cả"
Phop vỗ nhẹ khuôn mặt tôi, quan tâm chăm sóc trải giường cho tôi rồi mới đứng dậy…
"Anh…" tôi không nghĩ tới anh ấy sẽ rời đi nên vô thức gọi một tiếng…
Phop xoay người lại, hai tay ôm tôi vây vào lòng, cười một cách tà mị:
"Thế nào? Em không nỡ để tôi đi sao?" Phop nói những lời chưa bao giờ nói qua, nhưng lại tự nhiên như vậy, lại thân mật như người yêu nhau..Khuôn mặt Phop đột nhiên tiến lại gần sát khiến tôi ngẩn người, vội vã quay mặt đi nhưng làm thế cũng không giấu được những hoảng loạn trong lòng.
"Tôi, tôi không có…"
Tôi chỉ không quen nhìn anh ta như vậy. Quan tâm chăm sóc, dịu dàng như người yêu, còn nữa đã khuya rồi, không lẽ anh ta không định đi ngủ sao...??"
Trên đầu bỗng vang lên tiếng cười nhẹ của Phop :
"Phía công ty xảy ra chút vấn đề, tôi đi xử lý một chút. Nhưng nếu em muốn tôi ở cùng em, tôi có thể gác lại mọi chuyện giải quyết sau.." (kkk nói anh đội vợ lên đầu đâu có sai đâu ạ 😛)
"Ai nói muốn ở cùng anh đâu ?" Tôi ngại ngùng theo phản xạ mà đáp.
Phop nở nụ cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi lên, nghiêm túc nói
"Si, hãy nhớ kĩ rằng sau này trong lòng của em chỉ có thể có một người chính là tôi- chồng tương lai của em" ..
Nói xong, Phop cúi đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy của tôi.
Người này trước sau như một vẫn bá đạo như vậy.. Chỉ khác là dường tôi không còn ghét anh ấy nữa..
Một chập lâu sau Phop cũng quyến luyến mà buông môi tôi ra. Ngay lúc Phop sắp rời đi thì tôi đột nhiên mở miệng…
"Tôi muốn biết…" Giọng nói chần chừ, đang muốn nói lại thôi.
Phop dừng bước, quay đầu nhìn tôi, đợi tôi hỏi tiếp.
Tôi ngẩng đầu nhìn Phop, thu thập đủ dũng khí hỏi một câu…
"Anh rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người ?"
Tôi không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng là đột nhiên muốn biết. Lúc này tôi mới cảm nhận được là, hoá ra tôi không hề biết chuyện gì của Phop..
Phop nhìn tôi lâu thật lâu. Tôi bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên vội cụp mi xuống. Tôi thật ngốc, tự dưng lại đi hỏi một câu hỏi như vậy…
Anh ta có bao nhiêu người bên ngoài thì có liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ tôi muốn dò xét xem anh ta có giống như Mike hay không, cho bên cạnh có tôi thì vẫn tham lam, ăn vụng bên ngoài..?
Anh ta là Phop, một bad boy chính hiệu đương nhiên sẽ không vì tôi mà giữ gìn…
Phop nhìn một lượt hết các biểu cảm của tôi sau đó từ nổi lên một chút yêu thương…
"Tôi có thể trả lời câu hỏi em!"
Tôi khẩn trương đến mức hô hấp cũng khó khăn..
Ánh mắt Phop nhìn tôi không chớp:
"Trước khi có em tôi có rất nhiều, nhưng sau khi có em không có một ai lọt được vào mắt tôi cả..Tôi..."
"Thình thịch" trái tim rung lên theo lời nói của Phop. Không biết làm sao, nhưng nhìn vào ánh mắt đó tôi cảm nhận một ngọn lửa ấm áp khiến tôi không thể không tin tưởng lời của anh ấy…
"Tôi chỉ có..một mình em.."
Anh ấy .....không có lừa gạt tôi...
ns 18.68.41.175da2