Gần đây Phop đối với tôi mà nói có thể dùng từ dịu dàng như nước mà diễn tả. Tôi không thể tưởng tượng được việc một người đàn ông với tính cách tự cao tự đại như Phop lại có thể đảm đang đến vậy. Từ công việc, chuyện đám cưới đều tự mình xử lý. Với mục đích là để cho tôi an tâm làm việc của mình .
Nhìn Pirat chỉ làm công việc của quản lý thôi mà đã thấy anh ấy bận tối mắt tối mũi.. trong lòng tôi không khỏi cảm thán nể phục anh ta. Là một người chèo chống cả gia tộc, riêng công việc thôi cũng đủ làm cho người khác thở không nổi rồi, mà Phop lại còn có thể lo được nhiều việc đến thế , thậm chí chuyện giường chiếu cũng không thiếu ngày nào. Điều này làm tôi hoài nghi, rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu sức lực? Không lẽ anh ta là người máy hay sao?
Ngã lưng vào ghế sôpha, tôi vừa đi làm về, mệt đến nỗi rã rời, mở mắt nhìn bóng lưng Phop đang đứng nghe điện thoại trước cửa sổ.
Nghe phong phanh chữ được chữ mất thì thấy có lẽ Phop đang bàn chi tiết về hôn lễ..
Tôi nghiêng đầu không nói lời nào, chỉ bâng quơ nhìn theo người kiêu ngạo cách đó không xa. Bóng dáng ấy làm cho trái tim của tôi dần dâng lên sự ngọt ngào lẫn an toàn…
Bắt đầu từ khi nào, tôi lại có loại cảm giác này? Bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi nhìn Phop thì tôi sẽ như người mất hồn? Rồi bắt đầu từ lúc nào ...mà mỗi khi nghĩ đến Phop thì trái tim tôi sẽ đập loạn xạ lên vậy..?
Người này dùng cách thức bá đạo nhất tuyên bố rằng tôi là của anh ta, anh ta là chồng tương lai của tôi. Anh ta không cho tôi quá nhiều thời gian để chữa lành nỗi đau do Mike gây ra, mà dùng cách thức dịu dàng nhất, quan tâm săn sóc chu đáo nhất để bù đắp xoa dịu nỗi đau cùng tuyệt vọng của tôi…
Người đàn ông này… thực sự rất cao tay !
Có điều, đúng sự thật tôi là một người nhàn nhã nhất trên đời này. Cho tới hôm nay, ngoại trừ thời gian tổ chức hôn lễ ra, còn lại tôi đều không đụng tay đến.
"Em đang nghĩ cái gì mà say sưa như thế?"
Phop xong việc, xoay người lại thì thấy tôi ngẩn người nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng khi phát hiện tôi như đang mơ màng giữ hư vô, thì lại nổi lên một chút bất mãn. Phop ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm lấy người tôi mà hỏi.
Ở cùng một chỗ mà có thể thần thờ như vậy quả thực là không hay.
"Đang suy nghĩ xem chuyện hôn lễ của chúng ta đã chuẩn bị tới đâu rồi!" Tôi đã quen cái việc nằm trong lòng Phop, nên vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.
Lời của tôi khiến đôi chân mày đang nhíu lại vì mệt mỏi của Phop đột nhiên giãn ra vì vui vẻ. Phop hơi đẩy tôi ra, bàn tay ôm chặt hai vai của tôi…
"Si, cuối cùng em cũng thừa nhận hôn lễ của chúng ta!"
Vẻ vui mừng trong mắt Phop lọt vào trong mắt tôi, bất ngờ khiến tôi nhịn không được mà vô thức cười, nhưng sau đó lại vội vàng giả vờ tự nhiên nói:
"Không thừa nhận thì sao? Anh có thể buông tha cho tôi không?"
"Không thể được ! Đương nhiên không thể để em đi rồi !" Phop vẫn là thái độ bá đạo như vậy...
Nhìn vẻ mặt khăng khăng của Phop, tôi thực sự nhịn không được mà cười thành tiếng. Thực sự khi dần quen với hiện tại, thì con người cũng trở nên không chống đối như trước nữa. Nếu như trước đây khi nghe thấy lời nói như này sẽ khiến tôi giận sôi máu lên và hung hăng đánh Phop một vài cái . Nhưng mà giờ này khắc này, lòng của tôi tự nhiên lại nổi lên sự ngọt ngào…
Có lẽ nụ cười của tôi đã giúp Phop bừng tỉnh, nên nơi đáy mắt cũng chan chứa ý cười dịu dàng, hai tay di chuyển tới nách của tôi…
"Bé con, em dám cười tôi sao..??"
"Aaaaaa…" tôi sợ nhất là bị cù, nên vội vã né tránh nhưng vẫn không thoát được. Tôi cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra, sau đó thì chỉ có thể cầu xin tha thứ…
"Đừng, P'Phop, nhột lắm… nhột lắm !"
Trong lúc vui đùa, tôi bất giác gọi ra hai tên Phop, rất tự nhiên như hai người yêu với nhau…
Phop nhạy cảm mà nghe được nó, ánh mắt lập tức sáng ngời, liền sau đó đè tôi ngã lên trên sô pha, thân thể cao lớn bao trùm lấy tôi. Đôi mắt đen sâu như biển , đầy vẻ thâm tình dâng lên như sóng biển, Phop nhìn chăm chú vào người đang ở trong ngực mình không hề chớp mắt, đôi môi kiêu ngạo cong lên..
Mùi thơm quen thuộc vây chặt lấy tôi, tôi vô thức ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phop, lại bị vẻ thâm tình tràn đầy trong mắt Phop làm hoảng sợ. Tim lại bắt đầu không nghe lời đập loạn lên. Một cảm xúc không hiểu nổi đang cuộn trào trong tôi. Ánh mắt của Phop sâu như biển, dường như đang muốn cuốn tôi vào trong đó.
Tôi sợ không chịu nổi cảm giác khác thường này, tôi vừa định dời ánh mắt đi, thì ngón tay của Phop đã đặt lên khuôn mặt nhỏ của tôi, làm cho mắt tôi đối diện mắt anh ấy , bá đạo hơn chỉ muốn trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng của Anh ấy thôi…
"Si, nói yêu anh!" Giọng nói trầm thấp của Phop tuy bá đạo nhưng lại rất dịu dàng.
Tôi có chút hoảng loạn. Giọng nói ấy như là thuốc phiện, cứ luôn lượn lờ trên đỉnh đầu,bên tai của tôi. Hơi thở của tôi cũng trở nên có chút gấp gáp…
Yêu anh ta sao?
Tâm tình phức tạp làm tôi không biết nên nghe lời Phop hay không.
Phop không giận mà ngược lại còn cười vui vẻ, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cắn cắn chiếc cổ mềm của tôi. Cảm giác dễ chịu làm tôi nhịn không được mà khẽ thở dốc một tiếng, đôi tay nhỏ bé vô thức ôm lấy cổ Phop…
"Si, người em yêu chính là tôi, đúng không?" Giọng nói trầm nhẹ nhàng bên tai tôi như là bộc lộ chân tình.
"Nói cho tôi biết, em đã yêu tôi…"
Vẻ mặt ngại ngùng của người trong lòng làm Phop rất thỏa mãn. Giống như một loại hạnh phúc từ lâu đã không có bỗng lấp đầy, Phop nóng lòng muốn nhận được đáp án. Vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho trái tim luôn trống rỗng cô đơn trở nên ấm áp..
Không sai, Phop hiểu rõ chính mình… Phop muốn có được trái tim của tôi, tình yêu của tôi...Toàn bộ, không thiếu một chút nào!
"Tôi…" Cơ thể tôi run rẩy, không biết là bởi vì lời của Phop hay là vì sự dịu dàng của Phop. Nên trong nhất thời lại ngẩn ra như một bức tượng
Tôi yêu Phop không?
Ngay cả tôi cũng không thể xác minh, thì tại sao Phop lại dám khẳng định như thế? Thế nhưng ánh mắt Phop lại tha thiết chân thành đến vậy, ngay cả chân tình trong mắt cũng không che lấp được… Tuy rằng tôi không ngừng chống cự, thậm chí không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể trốn tránh trái tim mình! Quả thực người này đã từng ngày một hiện diện trong lòng tôi..
Sao có thể như vậy?
Khi ý thức được điều này, trong mắt tôi nổi lên vẻ hoảng sợ. Tôi nên hận Phop không phải sao, tại sao lại từng ngày một chìm đắm trong vòng tay của anh ta vậy, thậm chí còn quen thuộc hơi thở của Phop. Mùi hương cơ thể này làm tôi cảm thấy an toàn...Nhưng tôi sợ giống Toey, Kongcha khi yêu thương người này. Vì một khi yêu sẽ trở nên mất đi lí trí, như thiêu thân đâm đầu vào lửa vậy...
Thấy ánh mắt tôi do dự, bờ môi Phop cong lên vì xúc động. Phop cúi đầu, áp đôi môi nhẹ nhàng lên môi tôi, bộc lộ tình cảm chân thành nhất…
"Ngốc à, yêu thì nói yêu thôi. Nhưng cho dù em không thừa nhận, thì anh cũng có thể nhìn ra tình cảm của em…"
Khi tôi nghe được thì khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, lập tức lấy 2 bàn tay đánh liên hồi vào ngực của Phop
"Ai yêu anh cơ? Anh cũng không nhìn lại mình đi...Người khó hầu hạ lại còn lăng nhăng như anh thì còn lâu nhé.."
Phop nghe xong, đôi mày anh tuấn nhướng lên.
"Khó hầu hạ, lăng nhăng?"
"Tôi nói sai sao? Ko phải anh là người như vậy sao..???!" Tôi cố gắng tìm một cái cớ cho sự bối rối ngại ngùng của mình.
"Anh nào có khó nuôi, cũng không thể nói anh lăng nhăng được..Anh rất rõ ràng, ăn bánh trả tiền không lén lút... Nhưng là trước thôi chứ giờ hết rồi nhé..?" Phop ôm chầm tôi, phạt tôi khi đã nói sai, hung hăng hôn lấy tôi ..
Tôi bất mãn mà đẩy Phop ra, liếc mắt nhìn Phop nói: "Khó hầu hạ "
Tính khí vậy mà nói không khó.
"Sao lại khó ?"
"Rất khó !"
"Được, được, được, thì khó hầu hạ ! Phop dỗ dành tôi như dỗ em bé. "Dù có khó hầu hạ nhưng anh sẽ yêu thương em nhất.."
Lại thêm một câu nói làm tôi càng thêm đỏ mặt. Gần đây quan hệ của hai chúng tôi thực sự thay đổi rồi sao? Vì sao bầu không khí này ngày càng làm tim tôi đập nhanh hơn...
"Nói xạo! Tôi có thấy anh yêu thương gì tôi đâu, ngay đến chuyện kết hôn đều là do anh ép, đến cầu hôn cũng chẳng có." Tôi liếc Phop, bất mãn nói.
"Ai nói ko có?" Phop ám muội mà vỗ nhẹ mông tôi, sau đó đứng dậy, đi vào trong phòng.
Tôi thấy lạ bèn nhìn theo, vẻ mặt khó hiểu.
Rất nhanh, Phop đi ra, trong tay là một cái hộp nhỏ màu đỏ được làm cực kỳ đẹp.
"Đây là…" tôi ngồi dậy, nhìn vẻ mặt tươi cười của Phop.
"Em mở ra xem đi ." Xem ra tâm trạng hôm nay của anh ta rất tốt...
Khi tay tôi chạm vào cái hộp thì khẽ run lên một chút, tim cũng theo đó mà đập loạn lên lần nữa!
Tôi nín thở mà mở cái hộp ra…
Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo gần như loé mắt tôi...
Đây có lẽ là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới này....Bên trên được đính những hột kim cương nhỏ xinh thành hình hoa cúc ...Nhìn dưới ánh đèn chiếc nhẫn phát sáng rực rỡ…
"Em thích không?" Phop đưa tay khẽ vuốt mái tóc tôi, trìu mến nói:
"Chiếc nhẫn này là mời người thiết kế, trên đời này chỉ có một chiếc!"
Tôi giật mình một chút.
"Em đeo thử xem." Phop chủ động với lấy nhẫn, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhanh chóng đeo chiếc nó vào ngón áp út của tôi.
Ánh sáng lấp lánh càng tôn thêm vẻ đẹp của bàn tay trắng nõn..
"Đây là cầu hôn sao ?"
Nhìn nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út, lúc này tôi mới có phản ứng. Cầu hôn sao giống ép hôn vậy?
"Sao không phải?" Phop nắm bàn tay của tôi, tươi cười nhìn ngón áp út, rất vừa vặn.
Tôi không nói câu nào liền tháo nhẫn ra, bỏ vào lại trong hộp, sau cùng liếc Phop một cái.
Phop luống cuống tay mở hộp lấy lại chiếc nhẫn rồi kéo tay tôi qua lại
"Nhẫn cưới đã đeo vào rồi sao có thể cởi ra sao? Em đeo đi..??
"Nào có ai cầu hôn như anh chứ? Đây là anh đang ép hôn!" Tôi đang muốn rút tay về lại bị Phop nắm chặt, trơ mắt mà nhìn Phop đeo lại chiếc nhẫn vào...
"Cho dù là ép hôn thì ngày cưới cũng đã định rồi, không đeo nhẫn cưới sao có thể được?"
"Nào có ai như anh chứ? Nam chính trong phim đều cầu hôn cực kỳ lãng mạn. Anh thì hay lắm, bá đạo như người cõi trên !" Tôi vừa giận vừa buồn cười mà nhìn Phop...
"Chuyện này…" Trên mặt Phop có chút xấu hổ, hắng giọng nói:
"Mấy chuyện đó do diễn viên các em tự diễn ra thôi, lãng mạn thì có ích lợi gì? Không phải em vẫn phải gả cho anh sao?"
Kỳ thực khi nhận được nhẫn thì Phop có nghĩ tới hàng trăm cách cầu hôn..Ngay cả hoa tươi Phop cũng đặt rồi. Nhưng mà Phop thực sự ko thể làm ra những chuyện sến sẩm này.
"Anh…" Tôi bị Phop làm tức giận đến mức run người. Tôi giận dỗi nói một câu:
"Thật là trơ trẽn !"
"Được, anh trơ trẽn cũng được ! Có điều em cũng sẽ phải gả cho người đàn ông trơ trẻn này thôi,!" Phop vừa cười vừa nói.
"Nhưng em không được gỡ nhẫn ra lần nữa đâu đấy.."
"Nhưng đeo như vầy mọi người sẽ chú ý, anh sợ mọi người không biết à.."
Tôi xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, trong lòng không khỏi cảm thán, sau này khi đi vào ban đêm nhất định phải cẩn thận, tôi lo lắng sẽ làm mất nó..
Phop xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi qua, "Làm vợ của anh thì vốn dĩ không có gì phải che giấu, chuyện kết hôn của hai ta là việc mà mọi người cần phải biết!"
"Tự cao !" Nói vậy nhưng trong lòng tôi lại cảm giác ngọt ngào, cuối cùng thì tôi cũng hiểu được người đàn ông này rồi. Muốn anh ta nói ra lời đường mật hay làm những chuyện sến súa thì khó hơn là lên trời.. Ngược lại, mới hợp với anh ta..
Phop thấy tôi ngại ngùng, kìm lòng không được vội ôm chặt lấy tôi. Miệng ngậm lấy vành tai tôi, giọng nói trầm thấp:
"Vậy em nói cho tôi biết, rốt cuộc em có yêu cái tên tự cao này không hả?" Phop nhắc lại câu hỏi đầu tiên, nhất quyết nếu tôi không trả lời thì không bỏ qua.
"Không trả lời đâu." Tôi cười , né tránh sự tấn công của Phop.
"Em không trả lời ? Vậy được, vậy thì anh chỉ có thể…" Phop cười xấu xa
"Bắt đầu hình phạt !" Phop nói xong, liền nhào vào tôi như hổ đói rình mồi.
"Đừng mà … " Giờ này, tôi cũng không rõ Phop nóng lòng muốn biết tôi có yêu Phop không, là vì để trả thù Mike hay không nữa…
Trên sô pha rất sôi động, hai người như hai đứa trẻ trêu nhau không ngớt, mãi cho đến khi điện thoại của Phop vang lên…
Phop tham lam hôn đôi môi mọng nước của tôi một chút rồi mới lưu luyến rời đi nhận điện thoại. Đôi mắt đen vẫn say đắm nhìn người trong lòng..
Bệnh viện ,
Ánh mặt trời lấp ló chiếu vào phòng bệnh , thoang thoảng một chút hương hoa. Dưới sự chăm sóc của các bác sĩ giỏi, thì sức khỏe của Ba tôi đã phục hồi rất tốt...
Phop ko có nói dối, đúng là anh ta đã mời rất nhiều bác sĩ giỏi về săn sóc cho ba tôi..
"Haiiizzzz" người nằm trên giường bệnh bỗng thốt lên một tiếng thởi dài.
"Ba, ba làm sao vậy?" Tôi ân cần hỏi.
Ba ra hiệu không có gì, cũng không nói gì thêm, ngược lại, người mở miệng ra là Mẹ tôi..
"Sisi à, rốt cuộc con quyết định thế nào? Thật là muốn kết hôn với cậu ta sao?"
Sau nghi nghe xong trên mặt liền hiện lên một chút mất tự nhiên, tôi liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: "Hôn lễ đã định rồi…"
"Sisi à…"
Mẹ kéo tay tôi qua, vẻ mặt yêu thương hỏi: "Con nói thật với mẹ đi, cuối cùng thì giữa con và cậu ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Con và anh ấy yêu nhau nên kết hôn thôi " tôi khẽ thở dài một hơi.
"Vậy còn Mike thì sao? Lúc trước con đồng ý sẽ kết hôn cho nó, vì sao nay lại đổi thành cậu ta chứ? Sisi à, gần đây con rất rất bận rộn, nên ba mẹ không thể hỏi con được . Nhưng hôm nay con phải nói thật với ba mẹ, vì sao cậu ta hủy bỏ hôn ước với rồi tuyên bố muốn kết hôn với con chứ?" Mẹ thực sự không kiềm lại được nghi vấn trong lòng.
"Mẹ, con và Mike ...không hợp cho nên mới hủy bỏ hôn ước." Tôi vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm đó, tâm tình càng suy sụp.
"Sao có thể nói không hợp chứ? Ba năm trước các con đã bên nhau, nếu như không hợp thì đã chia tay từ lâu, mà đến bây giờ mới nói không hợp là sao?" Mẹ khó hiểu.
Tôi lại thở dài một tiếng.
"Mẹ, mẹ có từng nghĩ qua rằng nếu như con và Mike thật sự có thể đi tới cùng thì từ ba năm trước đã kết hôn, không cần chờ tới bây giờ không ."
"Thế nhưng…"
"Mẹ, hôn lễ đều được quyết định rồi, ko thể thay đổi, con cùng Mike thật sự không có khả năng được nữa." Một chút chua xót len lỏi..
Ba nghe tôi nói xong, rốt cục cũng không kiềm chế được, nghiêm túc mà nhìn tôi. "Sisi, con nói thật với ba đi, cậu ta từ hôn có phải vì cậu ta thay lòng đổi dạ hay không? Là con chia rẽ người ta đúng không?"
"Ba…" Tôi cảm thấy cả đầu đau nhức.
"Thực sự không phải như vậy, chuyện này dài lắm lại rắc rối không đơn giản như mọi ngươi tưởng đâu."
"Vậy thì...." Đang định nói tiếp thì một tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt, tôi nhanh chóng đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa, một bó hoa cúc trắng đập vào mắt tôi, hương hoa nhàn nhạt..
"Anh, sao anh lại tới đây?" Tôi đối diện với đôi mắt dịu dàng của Phop, có hơi sửng sốt.
"Anh đã nói cho em rồi mà, không phải sao?"
Hôm nay Phop ăn bận kỳ chỉnh chu. Áo sơmi màu trắng phối với một cái cà vạt rất thuận mắt. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm kinh ngạc của ba và mẹ, Phop liền tiến lên, cầm bó hoa cắm vào trong bình bên cạnh giường bệnh, mỉm cười nói:
"Bác trai, chúc sức khỏe của bác sớm ngày bình phục!"
"Cậu, cậu là…" Ba chỉ vào Phop, cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó..
"Bác trai, bác gái, con là Phop…" Nói tới đây, Phop tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói một câu.
"Người sắp kết hôn với em ấy ạ !"
"Haaaaả?"
Ba mẹ tôi lại kinh ngạc lần nữa. Bọn họ không ngờ rằng người đàn ông này sẽ đến bệnh viện thăm hỏi bọn họ. Bởi vì chắc họ cũng có nghe được chút ít thông tin về gia đình Phop.. Những người giàu có như vậy thì chuyện tình cảm thường rắc rồi. Ba mẹ sợ tôi bị thương tổn.
Vẻ mặt tôi bỗng mất tự nhiên, nắm tay kéo Phop ra sau, thấp giọng nói:
"Anh đừng như vậy, sẽ dọa đến ba mẹ tôi. Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, để qua một thời gian nữa hãy tới, ai bảo anh tới đây giờ này chứ?"
Ít nhất phải cho ba mẹ tôi có thời gian tiếp nhận chứ.
"Bây giờ mọi người đều biết chuyện của chúng ta, lẽ nào anh sắp cưới con họ mà không tới chào hỏi một tiếng sao..??"
Phop nhẹ nhàng cười, thấy tôi hơi đỏ mặt thì đáy mắt nổi lên vẻ sủng hạnh, lập tức quay đầu nhìn về phía ba mẹ tôi…
"Bác trai, bác gái, thật ra cháu nên sớm đến gặp hai bác, thế nhưng da mặt Si luôn rất mỏng, sợ con thấp kém không thể mang niềm vui đến cho hai bác."
"Ai chà, nào có thấp kém gì đâu... Nhìn nó xem, biết hôm này cậu tới cũng không nói sớm với chúng tôi biết một tiếng. Mời cậu ngồi!" Mẹ có phản ứng trước nhất, tay chân luống cuống cả lên.
Tuy Mẹ chỉ là một người nội trợ nhưng nhìn người khá chuẩn. Từ khi nhìn thấy người đàn ông này bước vào phòng bệnh thì đã biết cậu ta không phải người bình thường..Hơn nữa, khi Phop cùng tôi nói mấy câu thì Mẹ có thể nhận ra quả thật trong lòng người đàn ông này có tôi. Ít nhất ánh mắt sẽ không lừa dối được .
Nhìn qua tôi, mặt của tôi lại tỏ ra vẻ thẹn thùng, đoán ra tôi thật sự yêu người này.
"Bác gái, bác không nên khách khí, gọi con là Phop được rồi. " Phop khiêm tốn nói.
"Hả? Ừ được được." Mẹ vẫn luôn cho rằng thiếu gia con nhà giàu thì ít ra bản tính không coi ai ra gì..Nhưng mỗi một lời nói cử chỉ của người trước mắt này lại làm bà thay đổi suy nghĩ không ít.
"Phop, tôi muốn biết cậu và con tôi quen nhau thế nào?" mẹ nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ…" tôi nhịn không được mà tiến lên, nhẹ giọng nói:
"Mẹ hỏi cái này làm gì?"
"Mẹ hỏi một chút thì có sao? Kết hôn là chuyện lớn như vậy con cũng không cho chúng ta chuẩn bị tâm lý, ít nhất mẹ phải biết các con quen nhau thế nào chứ?" mẹ khẽ mắng tôi một câu.
"Si…" Phop kéo tôi ngồi xuống bên cạnh mình, lập tức mỉm cười nói:
"Bác gái, chúng con quen nhau trong một buổi lễ trao giải." Phop cực kỳ nhẫn nại kể lại câu chuyện làm tôi ngỡ rằng người đàn ông bên cạnh mình không phải Phop.
"Tôi nghe nói… cậu đầu tư rất nhiều vào bộ phim mà Sisi đóng vai chính. Phop, nguyên nhân cậu làm như vậy là…" ba nhịn không được mà mở miệng.
Vừa rồi, khi bọn họ đang nói chuyện, ba vẫn luôn quan sát để đánh giá người thanh niên này. Phản ứng đầu tiên là có thể tin được!
Người này hẳn là có thể cho tôi hạnh phúc, chỉ có điều bề ngoài cùng điều kiện quá mức hoàn hảo của cậu ta sẽ dẫn tới sự rắc rối trong tình cảm.
Nếu như cậu ta thật lòng, vậy đó là phúc. Còn nếu ngược lại thì...
Dường như Phop có thể nhìn thấu sự lo lắng của ba tôi, nên nhẹ nhàng mỉm cười:
"Lý do rất đơn giản, Sisi em ấy thích đóng phim, ca hát. Quan trọng nhất, em ấy là nhân tài hiếm có. Cuộc sống này không dễ dàng gì có thể thực hiện được giấc mơ, con không muốn làm em ấy có sự nuối tiếc trong cuộc đời này."
Ba gật đầu, nhìn Phop một lúc lâu, rốt cuộc hỏi một câu thăm dò:
"Chuyện trước đây tôi đều nghe nói cả rồi, Phop, dường như bên cạnh cậu có không ít người."
" Quả thật trước kia, bên cạnh con có không ít người. Nhưng hôn nhân đối với con mà nói là nghiêm túc. Hoặc là sẽ không kết hôn, nhưng một khi đã kết hôn thì đó là chuyện suốt đời suốt kiếp!" Phop cũng không tính giấu chuyện phong lưu trước đây chút nào, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
Tôi vô thức quay đầu nhìn về phía Phop…
Tim lại bắt đầu đập không ngừng, thậm chí làm tôi có chút hoảng loạn. Suốt đời suốt kiếp? Rốt cuộc đây là hứa hẹn của anh ấy sao?
Trong lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc...
Dường như ba rất hài lòng với câu trả lời của Phop, ba không ngờ người thanh niên này sẽ thẳng thắn như thế. Vì thế, ấn tượng tốt tăng lên rất nhiều.
Khúc mắc trong lòng mẹ cũng có chút giải toả. Nãy giờ mẹ quan sát ánh mắt của Phop, mỗi lần Phop nhìn về phía tôi, tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng lại tràn ngập vẻ cưng chiều mà chỉ có giữa những người yêu nhau mới có. Bà nên yên tâm giao con cho người đàn ông này, đúng không?
"Ba, mẹ, hai người đừng hỏi nữa." Tôi thực sự không chịu nổi bầu không khí này, bất mãn mà kháng nghị.
"Nhìn con mà xem, chung thân đại sự của con là trò đùa sao?" mẹ khẽ mắng một câu. "Tính tình con như vậy nên cũng chỉ có một người đàn ông mạnh mẽ mới quản con được!"
"Mẹ…" tôi thở dài một tiếng.
"Quả thực tính cách của Si chính là như vậy, con thấy không bao lâu nữa em ấy sẽ cưỡi lên trên đầu con mà thị uy. Ở nhà, con cũng không dám nói em ấy một câu." Phop tiếp lời của mẹ, lại ranh ma chốt lại một câu cuối.
Quả nhiên…
"Ở nhà?" Cả ba và mẹ đều kinh ngạc, mẹ nhìn về phía tôi, vội vã hỏi: "Con, các con…"
"Bây giờ em ấy đang ở chung với con!" Phop nói một câu giải đáp thắc mắc của hai ông bà.
Tôi sợ đến độ liếc Phop một cái, trợn to hai mắt, quát khẽ:
"Anh nói vậy làm gì…?" Trời ạ, ba mẹ tôi vẫn luôn có quan niệm truyền thống, tuyệt đối không tiếp nhận được loại chuyện này.
Ngược lại Phop ước gì có thể để cho người trong khắp nơi đều biết...
Phop cười, nói với hai người đang sửng sốt rằng:
"Bác trai, bác gái, đúng là bây giờ con và em ấy đang ở chung, nhưng em ấy sắp kết hôn với con rồi, con sẽ có trách nhiệm với em ấy! Trên đời này, chỉ có em ấy mới xứng với con... Hai bác yên tâm, con sẽ đối với em ấy thật tốt!"
Giọng nói của Phop lộ vẻ ngang ngược, nhưng kèm theo sự kiên định nên khiến cho người nghe không thể coi thường..Ba mẹ tôi đều hoảng sợ..Nhưng qua đó bọn họ biết một điều rằng người đàn ông này không nói dối. Phop là một người không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa hẹn là sẽ thực hiện!
"Ba, mẹ, hai người đừng nghe anh ấy nói bậy, sự tình cũng không phải như mọi người tưởng tượng đâu…"
Tôi nóng lòng giải thích, cũng không muốn khi ba biết chuyện này xong thì tức giận đến mức lại phát bệnh.
"Sisi, sự thực là như vậy, sao chúng ta phải giấu diếm?" Phop ôm lấy tôi âu yếm
Ba và mẹ chỉ biết ngây ngốc mà nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt…
Sau đó không hẹn mà cùng nhìn nhau cười…210Please respect copyright.PENANAWYcLz0WtBw